Chương 49: 49: Manh Mối Quan Trọng
Tại Lý gia, Đổng Thế Hiên từ sớm đã chạy đến làm khách.
Cô ngồi ở đại sảnh chờ, mặt mũi tựa hồ mất sổ gạo.
Không chịu được, Thế Hiên mắng một câu:
– Quất Duệ Nhiên chết tiệt, anh rốt cuộc chết ở đâu rồi chứ? 一 Cô bức xúc.
Thế Hiên nói dứt câu, Duệ Nhiên cũng từ trên lầu bước xuống nhà, anh vừa đi vừa vò vò mái tóc rối.
– Mới sáng sớm đã chạy đến đây gây chuyện, em chê bây giờ chưa đủ phức tạp sao? 一 Anh càm ràm, một mắt nhắm, một mắt mở.
Thế Hiên nhìn thấy Quất Duệ Nhiên, tức giận đi thẳng về phía anh, một tay nắm lấy cổ áo anh, kéo xuống.
Quất Duệ Nhiên bị hành động của Thế Hiên làm giật mình, cơ mặt đông cứng lại.
– Này này, anh không có hứng thú với em, em đừng có không biết tốt xấu! 一 Anh lắp bắp.
Thế Hiên nghe đến đây, máu dồn lên tận não, cô lườm Quất Duệ Nhiên.
– Anh tưởng em có hứng thú với anh sao? Em chỉ đến đây để gặp lão đại thôi, anh đừng có tưởng bở nhé! 一 Cô nhấn mạnh.
- Tốt nhất là không có, nếu không anh sẽ rất khó xử a! Một người vừa đẹp trai lại còn hoàn hảo như anh, em làm sao có cửa với anh chứ! 一 Quất Duệ Nhiên tự mãn.
– Quất Duệ Nhiên, anh đừng có quá đáng, có tin em kêu lão đại chôn sống anh hay không? 一 Đổng Thế Hiên nghiến chặt răng, tức giận mang hắn ra đe dọa.
Quất Duệ Nhiên nghe cô nhắc đến hắn, mặt mũi đen lại như đít nồi, anh chủ động hất cô ra, đi lại sofa ngồi.
Đổng Thế Hiên quay lại, cô chống hông.
– Nào nào, Quất thiếu gia cũng biết sợ rồi sao? Anh nghĩ anh cao giá lắm chắc? Còn khuya nhé! 一 Cô đắc ý.
Quất Duệ Nhiên ngồi chéo chân, gương mặt không tránh khỏi nhăn nhúm.
– Bây giờ em muốn gì? Bổn thiếu gia không rảnh ở đây đôi co với em đâu! 一 Anh nói.
– Hứ, làm như em muốn cãi nhau với tên kiêu ngạo như anh lắm vậy, em đến đây chỉ để hỏi lão đại về chuyện của Tiểu Như mà thôi, nhưng dì quản gia nói anh ấy ra ngoài rồi! 一Thế Hiên nói trọng tâm.
– Vậy em tự đi mà tìm lão đại của em là được rồi, tìm tên kiêu ngạo như anh thì có tác dụng gì! 一 Quất Duệ Nhiên đánh trống lãng.
– Anh đúng là không có lương tâm mà, nếu như em biết lão đại đang ở đâu thì có cần đứng đây tiếp chuyện với anh không? 一 Đổng Thế Hiên cáu kỉnh.
Quất Duệ Nhiên chán nản liếc nhìn cô, không kiềm được cười một cái 一 nụ cười này của anh không khác gì trực tiếp nói cô ngốc!
Đổng Thế Hiên lần này liếc xéo anh.
– Anh quá đáng vừa thôi, lúc này là lúc nào mà còn cười được nữa chứ, rốt cuộc thì anh có nói lão đại đang ở đâu hay không? 一 Cô đay nghiến.
– Ha, lão đại của em bận đi bắt gian rồi, còn ở đâu thì anh không biết! 一 Quất Duệ Nhiên trả lời như không trả lời.
Lập tức, mặt Thế Hiên ngớ ra, cô bị ngốc hỏi lại:
– Bắt gian cái gì chứ?
– Nói em ngốc em còn không thừa nhận, động não suy nghĩ một chút, bình thường ai muốn mang Tiểu Như đi nhất? Ai thấy có lỗi với con bé nhất thì chính là người đó! 一 Quất Duệ Nhiên điềm tĩnh, hỏi.
Ban đầu Thế Hiên còn có chút khó hiểu, nếu như đã cảm thấy có lỗi thì việc gì phải bắt cóc nó đi chứ? Không phải trực tiếp bù đắp cho nó là được sao? Nhưng xét lại thì việc này cũng không phải là không có khả năng.
Bình thường Tiểu Như được bảo vệ rất tốt, hơn nữa lão đại của cô lại yêu nó như vậy, đối phương làm gì có cơ hội đến gần.
Mà như Quất Duệ Nhiên có nói, người mang Tiểu Như đi là người cảm thấy có lỗi với nó nhất, nhưng suy cho cùng suốt thời gian vừa qua cũng chỉ có mỗi...!
– Huỳnh Vũ Hy, là Huỳnh Vũ Hy thật sao? 一 Đổng Thế Hiên hét lớn, Quất Duệ Nhiên gật đầu.
– Không sai, nhưng chỉ đúng một phần thôi, nên nói Huỳnh Vũ Hy còn có thêm đồng phạm trong chuyện này! 一 Anh trả lời.
– Nghĩa là...!Người hiện tại đang bên cạnh Tiểu Như không phải là Huỳnh Vũ Hy sao? 一 Cô hỏi thêm.
– Không sai, em hoàn toàn hiểu ra vấn đề rồi đấy nhóc! 一 Quất Duệ Nhiên mỉm cười, sắc mặt Thế Hiên ngay sau đó liền thay đổi 360 độ.
– Không xong rồi, 2 ngày qua Tiểu Như ở bên cạnh người lạ, nhở mà hắn ta có ý xấu với Tiểu Như thì sao? Lão đại nhất định sẽ vì vậy mà giết chết hắn ta mất, em nhất định phải đến đó mới được! 一 Cô hoảng hốt.
Dứt lời, cô chạy đi.
Quất Duệ Nhiên nhìn theo sau, mặt đanh lại.
– Đúng là ngốc mà, bỏ đi như vậy thì làm được gì chứ, chỉ giỏi nhất là gây chuyện! 一 Anh nói.
Nói xong, Quất Duệ Nhiên đứng dậy, bỏ theo sau.
***
Tiểu Như suốt 2 ngày liên tục không ăn gì, trải qua ngày thứ 3, bụng nó bắt đầu có cảm giác khó chịu, nhưng chuyện này nó hoàn toàn không biểu hiện trước mặt Lâm Hiên Quân.
Việc này không thường xảy ra khi nó ở nhà họ Lý, lúc trước nó từng bị viêm dạ dày một lần, lần đó suýt nữa chỉ còn nửa cái mạng, từ đó về sau nó đều không dám tự ý hành hạ cái dạ dày của mình, lần nào cũng ăn uống đúng bữa.
Không ngờ bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, xem ra lần này nó không ăn không được rồi!
Tiểu Như ngồi trên giường, gương mặt nó trắng bệch, hai tay đồng thời ôm lấy bụng.
– Mình không đau, không hề đau một chút nào! 一 Nó nhủ.
Đúng lúc này, “cạch” một tiếng, Lâm Hiên Quân một tay đẩy cửa vào, gương mặt anh băng lãnh.
Tiểu Như nhìn thấy người đến là Hiên Quân, tức giận cầm lấy gối ném anh.
– Cặn bã, anh mau cút khỏi đây! 一 Nó xua đuổi.
Lâm Hiên Quân không tránh, anh cam tâm tình nguyện nhận lấy toàn bộ lực ném yếu ớt đổ dồn về phía mình, gương mặt vẫn không hề thay đổi.
– Sắc mặt của em không được tốt, có cần anh gọi bác sĩ đến đây không? 一 Anh hỏi, giọng bình thản.
Huỳnh Tiểu Như chán ghét nhìn Hiên Quân, bất đắc dĩ cười phỉ báng:
– Mặc kệ tôi, tôi có ra sao cũng không cần Lâm thiếu soái bận tâm! 一 Nó nói lẫy.
Lời lẽ này...!Kỳ thật anh nghe có chút không được quen, lẽ nào nó vẫn còn để bụng chuyện tối qua anh làm?
Lâm Hiên Quân khép cửa, anh đi lại bên giường, ngồi xuống, gương mặt xen vài tia phức tạp.
Lúc anh đưa tay ra chạm vào mặt Tiểu Như, nó cũng đã kịp thời quay mặt về phía khác, Lâm Hiên Quân bất đắc dĩ thu tay về, anh thở dài.
– Nếu như em vẫn còn giận chuyện tối qua, anh cũng không còn cách nào khác, nhưng mà anh lúc đó căn bản...!
– Anh căn bản cái gì chứ? Anh căn bản chỉ muốn lợi dụng em, anh căn bản chỉ muốn có được thứ mình muốn, anh căn bản chỉ muốn thỏa mãn dục vọng xấu xa đó của anh có phải không? 一 Nó quay lại, đay nghiến.
Lâm Hiên Quân lắc đầu, anh đồng thời ôm lấy nó.
– Anh không phải như những gì em nghĩ, anh không phải loại người đó.
Tiểu Như, em thừa biết anh yêu em thế nào mà phải không? Anh là đàn ông, ngay cả một chút lợi ích anh cũng không thể có được sao? 一 Lâm Hiên Quân cố chấp.
– Lâm Hiên Quân, anh điên rồi, anh mau thả em ra! 一 Nó cựa quậy.
Nhưng nó càng cựa quậy bấy nhiêu, Lâm Hiên Quân càng xiết chặt bấy nhiêu, không cho nó có cơ hội bỏ chạy.
Cuối cùng, anh cúi đầu, giương mắt nhìn lên dấu vết in trên cổ Tiểu Như, hài lòng cười một tiếng.
– Mặc dù em bây giờ vẫn chưa thuộc về anh, nhưng không lâu sau nữa anh sẽ biến nó trở thành sự thật.
Tiểu Như, em chỉ có thể là của anh, của một mình Lâm Hiên Quân anh mà thôi! 一 Lâm Hiên Quân nhấn mạnh từng câu từng chữ một, giọng điệu đã thay đổi hoàn toàn, Tiểu Như cảm nhận được bất an, theo phản xạ giãy giụa.
– Em không muốn trở thành người của anh, em không muốn, anh mau trả em về với nhà họ Lý có được không? Lâm Hiên Quân, em cầu xin anh, em không muốn ở đây nữa đâu! 一 Nó khóc.
Lâm Hiên Quân nghe được mấy lời này thốt ra từ miệng Huỳnh Tiểu Như, trong lòng không tránh khỏi chua xót.
– Tiểu Như, anh tìm em lâu như vậy, dành hết cả trái tim cho em, đổi lại một câu em chỉ muốn trở về nhà họ Lý hay sao? Em rốt cuộc xem anh là cái gì? 一 Giọng nói Lâm Hiên Quân lạnh băng.
– Em...!一 Nó ngập ngừng, động tác cựa quậy sau đó cũng dừng lại.
– Anh biết rồi, em yêu hắn rồi phải không? Cũng chính vì hắn ta, cho nên em mới quên hết tình cảm của chúng ta đúng không? 一 Lâm Hiên Quân nghiến chặt răng, hai tay ôm nó ngày một thô bạo hơn.
– Anh Hiên Quân, anh làm em đau quá, anh thả em ra có được không? 一 Nó nói.
Lâm Hiên Quân vờ như không nghe thấy, anh cúi đầu, dùng môi hôn cổ nó, hôn lên những dấu hôn đã cũ.
– Đừng mà, ưm...!Lâm Hiên Quân...!Không....!Ưm...!一 Tiểu Như gào thét trong vô vọng.
Cùng lúc này....!
– Thiếu soái, Huỳnh tổng có chuyện cần gặp anh, anh ấy ở dưới nhà! 一 Hứa Dực Khang nói vọng vào, lập tức, Lâm Hiên Quân dừng lại, đồng tử đỏ rực lên.
– Nói với anh ta tôi đến ngay! 一 Anh trả lời.
– Dạ được! 一 Hứa Dực Khang đáp lại.
Lâm Hiên Quân không nói gì, anh chủ động buông Tiểu Như ra, nhìn nó cười hiền từ.
– Anh đi một chút sẽ quay lại, Tiểu Như, ngoan ngoãn chờ anh giải quyết chuyện một lúc! 一 Anh nói.
Dứt lời, anh đứng dậy, bỏ ra ngoài.
Tiểu Như nhìn theo bóng lưng Lâm Hiên Quân, gương mặt không tránh khỏi hoảng sợ.
– Lâm Hiên Quân, tại sao anh lại trở nên như vậy chứ?
Bình luận truyện