Chương 3582: C3582: Hàn sảng nhận thua
Thần đạo cửu trọng cũng phải gặp chuyện không may?
Uy hiếp này lọt vào trong tai Giang Trần, khiến cho nàng có chút khó chịu. Tiểu tử ngươi cũng đừng có khoác lác như vậy chứ? Ngươi có lợi hại như vậy sao? Ngay cả thần đạo cửu trọng cũng gặp chuyện không may?
Hàn Sảng có chút tức giận, chân mày lá liễu giương lên:
- Tiểu Chân trưởng lão, không thể tưởng tượng được nhìn qua ngươi thành thành thật thật, thế nhưng lúc thổi da bò cũng rất có trình độ a.
- Ha ha, vì sao tông chủ lại cho rằng ta khoác lác?
- Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
Hàn Sảng tức giận nói.
- Không bằng như vậy, chúng ta đánh cuộc một phen?
Giang Trần cười tủm tỉm, vẻ mặt vô hại, nhưng mà trong mắt Hàn Sảng, giờ phút này nàng lại vô cùng cảm thấy khó chịu.
- Đánh cuộc thế nào?
Hàn Sảng không phục hỏi.
- Ta cá lá tông chủ ngươi không đi ra khỏi động phủ của ta.
Giang Trần cười cười:
- Chỉ bằng động phủ của ngươi?
Hàn Sảng có chút khinh thường nhìn bốn phía:
- Động phủ này của ngươi cơ hồ không có cấm chế gì, bổn tông vừa nhấc chân đã đi ra ngoài được.
Quả thực bởi vì là động phủ tạm thời cho nên Giang Trần cũng không có bố trí quá nhiều cấm chế. Hắn cũng không muốn quá mức điệu cao.
Dùng tu vi của hắn và tứ đại thần thú, hiện tại có cấm chế hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần có người tới gần, bọn họ có thể nhẹn nhõm cảm ứng được.
Huống chi Phệ Kim thử nhất tộc đã được sắp xếp bốn phía, thực sự có người tới gần, Phệ Kim thử nhất tộc cũng không phải là ăn chay.
- tông chủ đã tự tin như vậy, vậy có dám đánh cuộc một phen hay không?
Giang Trần cười ha hả nói.
- Đánh cuộc thì đánh cuộc. Tiền đánh cuộc là gì? Nếu như bổn tông thắng, đem kế hoạch của ngươi từ đầu chí cuối nói ra, không được phép nói dối, không được phép dấu diếm. Có dám không?
Hàn Sảng nói, giống như đang thị uy.
- Có gì mà không dám chứ? Ta cũng đang định nói thế.
Giang Trần dường như cũng bị nàng chọc giận.
- Nếu như tông chủ thua thì sao?
- Ta thua thì tiền đặt cược cũng giống vậy, đêm kế hoạch từ đầu chí cuối nói thẳng ra, không có chút giấu diếm nào, không có nói dối. Nếu như vi phạm, trời tru đất diệt.
Hàn Sảng dường như rất là tự tin.
- Được.
Giang Trần vỗ đùi nói:
- Vậy cứ quyết định như vậy đi, tông chủ, đây là đổ ước quân tử, mặc kệ ai thua đối phương đều phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ, không thể nói ra ngoài, không thể quá phận, càng không thể phá hỏng. Bất luận hình thức cản trở gì đều không được. Điểm này phải ước định, tông chủ có hiểu rõ không?
Lời này tự nhiên cũng là lời Hàn Sảng muốn nói.
- Được, thống khoái, bổn tông cũng đang muốn nói như vậy.
Cảm xúc hiếu chiến thực chất trong người Hàn Sảng cũng bị Giang Trần kích thích.
Có thể nhìn ra được lúc Hàn Sảng nói những lời này cũng cực kỳ tự tin.
Trên thực tế Hàn Sảng lúc này trong lòng cũng thầm suy đoán rất nhiều lần. Nàng cảm thấy mình muốn đột phá động phủ của Tiểu Chân trưởng lão này, đi ra khỏi động phủ này hoàn toàn không thành vấn đề gì.
Cho dù Tiểu Chân trưởng lão này có là Thần đạo cửu trọng, ẩn dấu thực lực, Hàn Sảng cũng có nắm chắc. Nàng cho rằng đối phương nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Hai người bắt đầu thề, lập tức ước định.
Sau khi ước định, song phương đều đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì.
Hàn Sảng không đợi Giang Trần mở miệng, đã tự tin cười nói:
- Tiểu Chân trưởng lão, đổ ước này là tự ngươi nói ra, thua cũng đừng có không nhận nợ nha.
Giang Trần cười cười:
- Tông chủ ngươi đừng có không nhận nợ là được rồi.
- Bớt sàm ngôn đi, bắt đầu được chưa?
Hàn Sảng nhàn nhạt hỏi.
- Bắt đầu đi.
Giang Trần như mây trôi nước chảy nói, nhìn qua dường như hoàn toàn không phải hắn đang khảo nghiệm Hàn Sảng.
Hàn Sảng cũng mặc kệ đối phương có âm mưu quỷ kế gì, bước chân nhoáng lên một cái đã hóa thành một đạo tàn ảnh, đánh ra ngoài, đồng thời trong tay Hàn Sảng lại xuất hiện một kiện bảo vật.
Bảo vật này chính là một phi toa trận pháp chuyên phá vỡ cấm chế, gọi là Phá Thiên thần toa. Phá Thiên thần toa đối với các loại cấm chế trận pháp đều có thể tìm được nơi yếu kém nhất, sau đó tìm được kẽ hở, mang theo chủ nhân rời khỏi.
Bởi vì có Phá Thiên thần toa này cho nên Hàn Sảng mới tự tin như vậy.
Chỉ là Hàn Sảng không ngờ tới là thủ đoạn vây khốn nàng của Giang Trần căn bản không phải là cấm chế gì cả, mà là lĩnh vực tứ đại thần thú.
Giờ phút này được Giang Trần hạ lệnh, tứ đại thần thú phóng thích lực lĩnh vực, đừng nói là tứ đại thần thú chân linh, bản thân Giang Trần dung hợp huyết mạch tứ đại thần thú chân linh cũng có thể phát ra lĩnh vực, hai lĩnh vực của bản thân Giang Trần và tứ đại thần thú chân linh dung hợp lại, lực khống chế mạnh mẽ, cho dù là Thần vương bị vây khốn chỉ sợ cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói là Hàn Sảng.
Hàn Sảng rất nhanh đã phát hiện ra không gian trước mắt mình giống như thoáng cái thác loạn. Động phủ nho nhỏ này giống như thoáng cái biến thành vũ trụ hư không vô tận, vô số không gian loạn lưu làm cho nàng thoáng cái khó mà bước đi. Đừng nói là lao ra khỏi động phủ, ngay cả đi tới cửa động phủ cũng khó khăn, không nhìn thấy phương hướng rõ ràng.
Hàn Sảng không phục, Phá Thiên thần toa trong tay bay ra, ý đồ dùng Phá Tiên thần toa tìm kiếm phương hướng yếu nhất, thế nhưng mà Phá Thiên thần toa hóa thành một đạo ánh sáng âm u, phi hành trên không trung hai vòng cũng bị một đạo lực lượng đáng sợ cuốn xuống, ánh sáng âm u biến mất, Phá Thiên thần toa giống như bị một bàn tay vô hình nào đó chộp xuống.
Hàn Sảng hoảng sợ thất sắc, bảo vật nàng vẫn lấy làm tự hào chính là Phá Thiên thần toa này, không thể tưởng tượng được bảo vật này không ngờ lại trực tiếp bị phá mất.
Chuyện này đối với Hàn Sảng nàng mà nói, quả thực chính là ác mộng hàng lâm.
Mất đi chỉ dẫn của Phá Thiên thần toa, Hàn Sảng tuy rằng toàn lực muốn thoát khỏi trói buộc của lĩnh vực, nhưng mà cho dù nàng cố gắng thế nào, bước chân nàng cũng càng ngày càng chậm, lực trói buộc quanh thân càng lúc càng nặng. Đến cuối cùng Hàn Sảng cơ hồ nửa bước khó đi.
Thanh âm ung dung của Giang Trần truyền ra:
- Tông chủ, thuộc hạ đắc tội, không biết tông chủ muốn tiếp tục hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện một phen đây?
Nghe thấy thanh âm của Giang Trần, Hàn Sảng vừa gấp gáp vừa tức giận.
- Chân tiểu tử, ngươi đã lợi hại như vậy thì dứt khoát giết ta đi. Giết người diệt khẩu, đoạn tuyệt hậu hoạn chẳng phải tốt hơn sao?
Tuy rằng đây là lời nói nhảm, nhưng mà Hàn Sảng khi nói lời này trong đầu vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng nàng cảm thấy Tiểu Chân này sẽ không giết nàng, nhưng mà loại tình huống này cũng không dễ nói trước a.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Nếu như ta muốn giết chết tông chủ, cần gì phải phức tạp như vậy? Ta chí ít có một trăm loại biện pháp có thể khiến cho tông chủ biến mất không còn bóng dáng, tăm hơi.
Nếu như trước đó Giang Trần nói những lời này, Hàn Sảng tuyệt đối sẽ xì mũi coi thường, nhưng mà hiện tại Giang Trần nói lời này, như vậy vô cùng hợp tình hợp lý.
Hàn Sảng cho dù có mạnh miệng đi chăng nữa, không thừa nhận cũng không được.
Bây giờ đối phương muốn giết nàng quả thực dễ như lật bàn tay.
- Ài, Tiểu Chân trưởng lão, bổn tông vẫn đánh giá thấp các ngươi. Coi như ngươi thắng, ngươi để cho ta ra đi, bổn tông nhận thua.
Cái đầu cao ngạo của Hàn Sảng rốt cuộc cũng hạ thấp.
Nàng vừa dứt lời, áp lực quanh thân thoáng cái triệt tiêu, có thể nhìn ra được Tiểu Chân trưởng lão điều khiển lực lượng đã sớm tới tình trạng tùy tâm sở dục.
Nghĩ như vậy trong lòng Hàn Sảng càng thêm hoảng sợ, dùng ánh mắt quái dị nhìn qua Giang Trần, biểu lộ trên mặt có chút ảo não, có chút khó chịu nổi, cũng có chút bất đắc dĩ.
- Nói đi, ngươi muốn biết cái gì? Ngươi hỏi cái gì bổn tông sẽ trả lời cái đó.
Hàn Sảng tuy rằng tức giận, nhưng mà cũng là người nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua.
Có thể nhìn ra được, nàng biết rõ tình thế, biết rõ ngoan cố chống lại cũng không được.
Bình luận truyện