Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 7: Liễu Hạ Huệ ôn tuyền du ký



Nạp Kì có được một xấp vé ưu đãi đi tắm hơi ở suối nước nóng, liền tính hẹn mấy người bạn ở chốn ăn chơi đi cùng, hỏi bọn Đồng Diêu, mấy tên luôn theo chủ nghĩa lợi ích đến tay mà không nhận chẳng khác gì tự hại bản thân này đều cười đến mờ mắt gật đầu lia lịa như mổ thóc.

“Gian thương, đi luôn không?” Nạp Kì hỏi Lâm Tẩm.

“Không đi.” Lâm Tẩm không thèm suy nghĩ liền trả lời. Kiểu ôn tuyền thiết kế một người một hồ thì hắn có thể chấp nhận, thậm chí còn có chút thích thú, thế nhưng bảo hắn cùng một đám người khác cởi đồ ngâm chung trong một cái hồ thì xin cho hắn bất tài không thể phụng bồi, nếu chỉ có mấy người bạn thân với nhau hắn còn miễn cưỡng nhận, vấn đề là còn người khác a, nếu gặp trúng mấy người bộ dáng mập mạp hoặc tướng mạo dâm loạn, cùng loại người này ngâm chung với nhau, cảm giác chẳng khác gì đang ngâm mình trong một nồi canh toàn thịt mỡ béo ngậy, cả người không thể thoải mái.

“Tiểu Đường cũng đi.” Tên bác sĩ lưu manh nói

“Đưa vé cho tôi.” Lâm gian thương đưa tay về phía Nạp Kì

“Làm chi?” Nạp Kì cảnh giác nhìn hắn. Người như Lâm Tẩm quả thực có thể sau khi lấy vé sẽ xem nó như quẹt diêm mà đốt đi, tiếp theo tao nhã châm một điếu thuốc, trong màn sương khói lượn lờ dùng ánh mắt kiêu ngạo nói với anh ‘cậu tưởng làm khó dễ được tôi a’. Tên gian thương này nhất định có thể làm như thế, hắn một khi cảm thấy bản thân bị bất lợi nhất định sẽ trở mặt tính kế khiến cho đối phương không thể sung sướng. Nạp Kì không biết vừa rồi bản thân lấy Tiểu Đường ra thử gian thương có phải hay không đã đạp trúng mìn, trong khía cạnh tình cảm gian thương chính là rất ‘rụt rè’ a, hắn thích được người ta ái mộ, cảm thấy chủ động theo đuổi rất tổn hại thân phận, vậy mà Tiểu Đường tuy rất cảm kích hắn nhưng ái mộ thì không chắc, còn Lâm đại gian thương lại rõ ràng đối người ta có ý tứ, bất quá ngoài miệng hắn chưa từng thừa nhận việc này.

“Thứ sáu này tôi tăng ca nửa ngày, các cậu đi trước, tôi tự mình đến sau.” Lâm Tẩm nói.

“Tôi biết là trong lòng cậu anh em vẫn còn chỗ đứng mà.” Nạp Kì cười hì hì lấy từ trong túi ra xấp vé ưu đãi, rút một tờ đưa cho Lâm Tẩm.

Lâm Tẩm hừ một tiếng, đem tờ giấy gấp cẩn thận rồi nhét vào ví tiền.

Thứ sáu

Lúc Lâm Tẩm đi vào bãi tắm, bọn người Tiểu Đường đang ngâm mình trong hồ, Nạp Kì vừa nhìn đến trang bị trên người Lâm Tẩm liền thấy mắc cười, màu sắc và hoa văn trên áo tắm cùng dép lê của hắn không giống với đồ của những người mặc ở đây, bất quá đó đều là đồ riêng Lâm đại gian thương, thử nghĩ xem một người có tính thích sạch như hắn đời nào lại chịu dùng áo tắm và dép lê do bãi tắm cung cấp! Lâm Tẩm phát hiện ra bọn người Tiểu Đường, hắn đến bên cạnh hồ, cảnh giác nhìn xuống nước suối trong vắt đang tỏa nhiệt khí, vẻ mặt do dự.

Không xuống có được không? Lâm Tẩm thầm nghĩ. Tuy rằng trong hồ không có nhiều người, thế nhưng ngoại trừ nhóm Tiểu Đường còn có bốn năm người xa lạ khác cũng đang ngâm mình bên trong.

“Tiểu Đường, Lâm đại ca của cậu đến rồi kìa.” Nạp Kì nói với Tiểu Đường.

“Lâm đại ca, anh đã đến rồi!” Tiểu Đường từ trong nước đứng lên một chút, bọt nước theo thân thể màu tiểu mạch trượt xuống, cơ thể của thiếu niên chỉ mới hai mươi tuổi, lại bởi vì thường xuyên rèn luyện nên muốn nói có bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu xinh đẹp.

Lâm Tẩm bắt đầu cởi đồ xuống nước.

Gian thương, để tôi xem cậu còn giấu đến khi nào! Nạp Kì cười đến âm hiểm lại đắc ý.

Lâm Tẩm xuống nước, đi đến bên cạnh Tiểu Đường, không chút khách khí đem Nạp Kì hất sang một bên, ngồi vào cạnh cậu.

“Các cậu vừa mới đến sao?” Lâm Tẩm chú ý đến tóc của Tiểu Đường vẫn còn khô.

“Ừm, bồi Tiểu Miêu đi mua quần bơi mới, cậu ấy nói cái cũ kia hư rồi” Tiểu Đường trả lời.

Lâm Tẩm liếc mắt nhìn cái quần bơi tạp nhạp của Tiểu Miêu, con mèo ấy hiện vẫn còn chìm đắm trong cảnh đẹp ở phòng thay đồ, chưa có tỉnh lại.

“Tiểu Đường ca, tôi còn không biết anh cũng có cơ bụng nha.” Tiểu Miêu nói xong liền rẽ nước đi đến trước mặt Tiểu Đường.

“Tôi nói thế nào cũng là người từng làm cảnh sát mà!” Tiểu Đường tự hào nói. Hơn nữa, mát xa cũng không phải việc không tốn sức, cho nên Tiểu Đường tuy rằng đã ra khỏi ngành được nửa năm, dáng người vẫn duy trì được tiêu chuẩn trước kia.

“Đại Lưu ca kia cũng làm cảnh sát, hắn thế nào lại mập như heo vậy.” Tiểu Miêu nói.

“Ặc ~ đó là ngoại lê.” Tiểu Đường nghẹn lời, Đại Lưu a, mặt mũi ngành cảnh sát chúng ta đều vì cậu mà mất hết …

“Anh so với tôi lớn hơn ba tuổi, tôi chỉ có một khối, anh thế nhưng có đến bốn khối cơ, không công bằng a!” Tiểu Miêu nói xong liền vươn móng vuốt lên bụng của Tiểu Đường bắt đầu sờ sờ nắn nắn.

Tiểu Đường bị phi lễ, tuy rằng đối phương chỉ là tiểu nam hài, nhưng mà ở một nghĩa nào đó thì vẫn là phi lễ a.

“Tiểu Miêu, đừng náo loạn.” Tiểu Đường lùi về sau trốn, vừa vặn phía sau là Lâm Tẩm, móng vuốt của Tiểu Miêu trước sau vẫn không tha mà đuổi theo, cả người Tiểu Đường cơ hồ đều lui vào trong lồng ngực của Lâm Tẩm. Lâm đại gian thương không có tránh đi cũng không ngăn cản Tiểu Miêu, vẻ mặt bình tĩnh ngồi một chỗ mặc cho hai người kia náo loạn đến bọt nước đều văng khắp nơi

Bọn người Đồng Diêu thì “sống chết mặc bây”, ánh mắt nhìn qua Lâm Tẩm mang đầy ý nghĩa.

“Tiểu Miêu, một khối cơ bụng của cậu thế nào a?” Mắt thấy móng vuốt của Tiểu Miêu sắp đụng đến phần dưới thắt lưng của Tiểu Đường, Lâm Tẩm lúc này mới chậm rãi nói.

“Nha, từ đây đến đây, là một khối rất lớn đúng không!” Tiểu Miêu vừa nghe liền buông Tiểu Đường ra, từ trong nước đứng lên, lấy tay miết miết trên bụng.

Phốc một tiếng, bên cạnh cười rũ cả đám, Tiểu Đường cũng cười.

“Cậu cười cái gì a, tiểu cảnh sát?” Lâm Tẩm hỏi Tiểu Đường

“Hai ngày trước Tiểu Miêu có nhờ tôi mát xa cho cậu ấy, trên người cậu ta có được mấy lượng thịt tôi còn không rõ sao.” Tiểu Đường cười nói, nam hài mười tám mười chín này gầy đến mức đó còn mặt mũi đi khoe khoang cơ thể, phi miêu mạc sổ*.

*phi miêu mạc sổ: chuyện xấu không biết che đi ngược lại còn khoe ra

“Cậu ta cần mát xa?” Lâm Tẩm hoài nghi, hắn cho rằng Tiểu Miêu thừa cơ ăn vụng không ít.

“Cậu ấy nói ngày đó phải suốt đêm đấu với ma thú, bả vai rút gân.”

“Hừ, cho đáng, sau này đừng để ý đến nó!”

Tiểu Đường rất biết nghe lời chỉ dạy mà gật gật đầu, bất quá, cậu đương nhiên sẽ không thực sự cự tuyệt bọn Tiểu Miêu, những người này đều là bạn bè của cậu.

Lúc này, trong ao lại có thêm hai ba người, ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Tẩm.

Nhìn thấy khuôn mặt bóng lưỡng béo phệ như mỏ dầu Trung Đông cùng dáng người như ông nội KFC, trong bụng Lâm Tẩm một trận phiền chán, mà chuyện càng làm người khác chịu không nổi chính là, một người trong số kia khi vừa ngồi xuống liền bắt đầu kì chân của mình!

Xuyên qua nước suối trong suốt, Lâm Tẩm không hề nghi ngờ gì chính mình thấy được mấy mẩu vụn gì đó rơi ra từ chân người nọ. Tuy rằng người đó cách hắn trên dưới hai thước, nhưng Lâm Tẩm vẫn nhịn không được muốn tránh.

“Lâm đại ca, làm sao vậy?” Cảm giác Lâm Tẩm cơ hồ dán lên người mình, Tiểu Đường hỏi.

“Nhiều người.” Lâm Tẩm nói.

“Lâm đại ca, tôi ngâm người cũng lâu rồi, có muốn cùng đi phòng xông hơi không?” Tiểu Đường nói. Cậu từng nghe qua về tính thích sạch của Lâm Tẩm, thế nên thẳng thắn gọi hắn cùng rời đi.

Sự săn sóc này của Tiểu Đường khiến tâm tình khó chịu vì bàn chân thối kia của Lâm Tẩm vui vẻ trở lại

“Cùng nhau đi.” Bọn Nạp Kì cũng đứng lên.

Lâm Tẩm dắt Tiểu Đường đi về phía phòng xông hơi, bởi vì tất cả mọi người đều trần trụi chỉ mặc độc một chiếc quần bơi, cho nên hai người đều giữ một khoảng cách thích hợp không đi sát nhau quá.

“Lâm đại ca …” Lúc sắp đi đến bờ hồ, Tiểu Đường nhẹ giọng gọi hắn một tiếng.

“Sao vậy?”

“Vừa mới … có người sờ sờ tôi.” Tiểu Đường nói xong mặt liền đỏ, nếu chỉ vô tình đụng một chút Tiểu Đường sẽ không để ý, nhưng cái kiểu sờ này, rõ ràng đậm mùi sắc lang biến thái.

Lâm Tẩm dừng một chút, ánh mắt hướng về cái hồ phía sau quét hết một lượt, trong đám người đi dọc bờ hồ, có một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ gầy dưới ánh nhìn sắc bén của hắn thì hơi co rụt lại, Lâm Tẩm hướng gã liếc mắt một cái, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

“Là Tiểu Miêu, chắc lại giở trò đùa dai.” Lâm Tẩm nói với Tiểu Đường.

“Thằng nhỏ này!” Tiểu Đường bất đắc dĩ cười một chút, vẻ mặt thoải mái hơn nhiều. Cậu nhìn không thấy, tự nhiên sẽ không biết Đồng Diêu và Tiểu Miêu là đi phía trước cậu.

“Thế nào, chán ghét việc bị nam nhân đụng chạm đến vậy a.” Lâm Tẩm tùy tiện hỏi.

“Cũng không phải, không quan hệ gì với việc giới tính cả, vô luận là ai, làm ra hành vi như vậy đối với người khác vẫn là quấy rối!” Tiểu Đường nói, “Nếu ở ba mươi năm trước thì đây chính là tội lưu manh!”

Nghe Tiểu Đường nói xong, Lâm gian thương cười đến vô cùng cao hứng.

Trong phòng xông hơi, Lâm Tẩm như cũ chiếm cứ vị trí có lợi bên cạnh Tiểu Đường. Tiểu Đường lần đầu tiên đi phòng xông hơi, ngồi chưa được năm phút đồng hồ đã muốn lâm trận bỏ trốn, lại bị Lâm Tẩm nắm lại.

“Quen thì sẽ tốt thôi, đợi lát nữa đi ra ngoài tắm một đợt nước lạnh, kia mới thực hưởng thụ a.”

Tiểu Đường bị hắn thuyết phục.

Tiểu Đường nhắm mắt lại tựa vào tấm ván gỗ trên tường, Lâm Tẩm ngồi bên cạnh cậu, quang minh chính đại mà nhìn cậu. Không khí cực nóng làm làn da Tiểu Đường bắt đầu đỏ lên, mồ hôi che kín thân thể tinh kiền, theo làn da bóng loáng chậm rãi chảy xuống, nơi lõm xuống ở xương quai xanh tụ tập không ít mồ hôi, tóc có nhiều chỗ bị nước tẩm ướt, mềm mại dán vào vầng trán.

Thực gợi cảm. Lâm đại gian thương đối với tất cả những gì mình nhìn thấy cực kì vừa lòng

Miệng thực khô, Tiểu Đường nhịn không được vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm môi.

“Đến, uống miếng nước.” Lâm Tẩm cầm chai nước khoáng đặt bên miệng Tiểu Đường, ở ngay trên tay Lâm Tẩm, Tiểu Đường một hơi uống hết hơn nửa bình.

“Cảm ơn.” Tiểu Đường nói, thanh âm vì nhiệt độ khô nóng mà có chút khàn khàn.

Lâm Tẩm cũng nhịn không được liếm liếm môi, cầm nửa bình nước còn lại uống hết.

Lúc này, dường như có người chê nhiệt độ chưa đủ nóng, đứng lên múc một gáo nước tạt lên trên bếp lò. Xuy! Một trận khói trắng bốc lên, nhiệt độ phòng xông hơi nháy mắt đã tăng lên.

Nhiệt độ tăng cao làm người mới đến như Tiểu Đường mệt mỏi cúi đầu phát ra tiếng rên nhè nhẹ, không lớn, nhưng Lâm Tẩm ngồi ngay bên cậu lại nghe vô cùng rõ ràng. Lâm đại gian thương lập tức quơ lấy một cái khăn mặt phủ lên giữ hai chân mình, run người một cái, khiến cho cái khăn mặt có vẻ nhăn nhúm lộn xộn.

Nóng quá, thật là TM nóng mà! Tiểu cảnh sát, cậu cứ đốt lửa đi! Cậu chờ đó, có một ngày tôi sẽ cho cậu lãnh đủ! Lâm Tẩm hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Tiểu Đường.

Mười lăm phút vừa hết, tất cả mọi người đi ra khỏi phòng xông hơi, Tiểu Đường giống như vừa chạy trốn xong, dựa vào tường đá cẩm thạch lạnh lẽo thở hồng hộc, Lâm Tẩm đi qua dắt cậu, đoàn người cùng nhau đi tắm.

“Liễu đại quan nhân, tiểu nhân vô cùng bội phục ~!” Lúc Tiểu Đường đi tắm, Đồng Diêu đối với Lâm Tẩm làm cái cúi người thật sâu.

“Cái gì Liễu đại quan nhân?” Lâm Tẩm nhíu mày.

“Liễu Hạ Huệ (1) a!” Mấy người trăm miệng một lời.

Lâm Tẩm nhìn bọn bạn xấu xa, cười lạnh, “Dám để lộ ra nửa câu nào, về sau khi chia tiền thưởng không cần đến lấy nữa!” Dù sao bọn họ đã nhìn thấu, Lâm Tẩm cũng lười giấu diếm, cũng không phải chuyện gì khiến bản thân không dám nhìn ai, không nói, chỉ là ngại bọn họ gây thêm chuyện phiền phức mà thôi.

Lâm Tẩm là đại cổ đông của chốn ăn chơi, tuy rằng nói là không quản nhiều sự, dù sao vẫn là sếp lớn, mà đám Tiểu Miêu bọn họ chính là lũ ăn chực ở đó a.

“Xin cam đoan với tổ chức, kiên quyết thủ khẩu như bình, đánh chết cũng không nói!” Mọi người lập tức đứng nghiêm, trăm miệng một lời thề thốt.

“Cái gì bí mật vậy?” Tiểu Đường vừa lúc đi ra nghe được câu cuối.

“Bí mật của con thỏ và cọng cỏ cạnh hang.” Tiểu Miêu nói.

Vừa dứt lời liền bị Nạp Kì và Đồng Diêu lôi vào phòng tắm, bên trong lập tức truyền ra tiếng mèo kêu thảm thiết.

“Lâm đại ca, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không buông tha tên phản đồ này!” Đồng Diêu từ bên trong nói vọng ra.

Lâm Tẩm vừa lòng nở nụ cười.

Tiểu Đường vẻ mặt mờ mịt.

“Đói bụng chưa, đi ăn cái gì đi.” Lâm Tẩm kéo Tiểu Đường đi về hướng nhà ăn.

“Ai da, đây không phải giám đốc Lâm sao!” Trên đường, Lâm Tẩm gặp người quen.

Tiểu Đường nghe thấy thanh âm người nọ, buông tay Lâm Tẩm lùi ra phía sau hắn.

Tựa hồ là bạn bè trong chốn làm ăn, Lâm Tẩm đơn giản đối đáp mấy câu, liền kéo tay Tiểu Đường rời đi.

“Người nọ có phải họ Trịnh hay không?” Tiểu Đường đột nhiên hỏi.

“Cậu làm sao biết?” Lâm Tẩm kinh ngạc.

“Tôi từng bắt hắn một lần, giọng nói của hắn thực đặc biệt, tôi liền nhớ kĩ.” Tiểu Đường nói.

“Cậu từng bắt hắn?”

“Ừm, hình như là năm trước, hắn ở trong quán bar tụ tập hút thuốc phiện.”

“Nga~” Lâm Tẩm hiểu rõ, hắn quả thật từng nghe nói họ Trịnh này là một con nghiện.

“Lâm đại ca, anh đừng thân thiết với người này nhiều, theo điều tra ghi chép trong cục thì hắn hình như có buôn lậu thuốc phiện, nhưng mà vẫn chưa thu được chứng cứ thôi.” Tiểu Đường nhắc nhở.

“Đã biết, có tiểu cảnh sát cậu trông coi, tôi cam đoan sẽ không hành thiên đạp thác* a!” Lâm Tẩm cười cười nhéo mặt Tiểu Đường. Ừm, không tệ, cảm giác rất tốt!

*hành thiên đạp thác: làm chuyện lệch lạc sai trái

Tiểu Đường sờ sờ khuôn mặt bị nhéo, có chút nóng lên.

“Lâm đại ca, đợi lát nữa mọi người có thể đi bơi với tôi không, tôi nghe Nạp Kì nói nơi này có bể bơi, tôi đã lâu chưa đi bơi, nhưng mà tôi lo sẽ đụng phải người khác.” Tiểu Đường nói.

“Không thành vấn đề, tôi cũng muốn đi bơi, cơm nước xong nghỉ ngơi một lát rồi cùng đi.”

Bể bơi trong bãi tắm kì thật không có bao nhiêu người, bởi vì đại đa số mọi người là đi tới chỗ mát xa hoặc phòng xông hơi, bơi lội ít ỏi không có mấy ai, bất quá Lâm Tẩm vẫn cảm thấy bản thân cần xuống hồ. Có lẽ là đã lâu chưa được bơi, Tiểu Đường hưng trí lên cao, bơi một lúc là hết mấy tiếng đồng hồ, trong lúc đó Lâm Tẩm vẫn luôn bên cạnh bảo hộ, cuối cùng trong hồ chỉ còn hai người bọn họ, còn có bọn người Nạp Kì ngồi ở trên thành hồ.

“Lâm đại ca, dường như không có nhiều người lắm a.” Tiểu Đường nói, bơi nửa ngày cậu cũng chưa nghe thấy thanh âm của ai khác.

“Rất nhiều a, nhưng không có con nít cho nên mới không ồn ào. Hơn nữa đường bơi này chỉ có hai người chúng ta, cho nên cậu không cảm giác được người khác.” Lâm Tẩm nói.

“Tôi hôm nay mới được chứng kiến cái gì gọi là mở to mắt nói dối.” Đồng Diêu ngồi xổm trên bờ, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Lâm Tẩm, đối với những người khác nói.

“Cậu nói xem Lâm đại ca có thể thành công không?” Tiểu Đào Ưng hỏi.

“Kẻ mặt dày không biết xấu hổ, thế nhưng lại làm nên chuyện a.” Nạp Kì miễn cưỡng nói.

“Tôi phải cướp được nụ hôn đầu của Tiểu Đường ca trước khi lão gian thương kia kịp xuống tay.” Tiểu Miêu nói.

“Muốn chết.” Mấy thanh âm đồng thời đáp lại.

Buổi tối hôm đó, Lâm Tẩm nằm trên giường trở mình đến hơn nửa đêm vẫn không thể ngủ được, một khi nhắm mắt liền nhìn thấy cảnh xuân kiều diễm hiện ra, chính là loại thấy được mà ăn không được.

Đóng vai Liễu Hạ Huệ vẫn thật không dễ a. Gian thương cảm thán.

(1) Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ. Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.

Chuyện kể: Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.

XXXXXXXXXXXXXXXX

Ngọn cỏ rốt cuộc cũng vào hang thỏ

(Oa biên thảo tiến oa -窝边草进窝)

Ngày lễ mùng 1 tháng 5 đã tới, bất quá Tiểu Đường không còn giống như năm trước đối với ngày lễ này tràn ngập mong đợi, hiện tại sống một mình lại còn nợ nần ngập đầu, người như vậy hiển nhiên phải lo tận dụng ngày nghỉ mà tăng thêm thu nhập thì mới là sáng suốt, hơn nữa với Tiểu Đường thì bây giờ có đứng chỗ nào cũng chẳng khác nhau, giống như khi Lục tử lão sư hỏi Tiểu Tân: “Tiểu Tân, con đang xem cái gì a?”, Tiểu Tân nói: “Một mảnh tối đen!”(1). Cho nên không bằng ở lại trong tiệm kiếm tiền. Mà Tiểu Đường đã tính toán cả rồi, chốn vui chơi vào ngày nghỉ lễ khách hàng tới sẽ nhiều hơn năm phần so với bình thường, cũng đồng nghĩa với việc nguồn khách cho cậu sẽ tăng thêm trên dưới 2.5 phần, nếu dựa theo thu nhập ngày thường là 300 đồng một ngày thì hôm nghỉ lễ đó cậu sẽ kiếm được trên dưới 500 đồng a, bằng cả tháng tiền lương của mẹ cậu còn gì! Tiểu Đường vẫn không có dũng khí nói với mẹ mình chuyện bản thân bị mù, chỉ riêng trong nhà đã đủ cực khổ rồi, nếu lại thêm chuyện này cậu sợ mẹ mình không chấp nhận nổi, nhưng mà việc này giấu cũng không giấu được cả đời. Lâm Tẩm cho cậu một chủ ý, trước hết nói là từ chức cùng bạn bè mở quán, sau đó dùng cuộc sống sung túc thật tốt để thuyết phục bà, như vậy cứ đi từng bước một, cuối cùng mới nói cho Đường mẫu biết chân tướng. Tiểu Đường ngẫm nghĩ, xem ra cũng chỉ có thể như thế.

Đường mẫu lúc trước đối với việc đứa con đánh mất chén cơm còn thắc mắc không hiểu, nhưng mà mỗi tháng thấy tiền thằng nhỏ gửi về chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, cũng không nói gì nữa. Đường gia tuy rằng nghèo khổ, nhưng Tiểu Đường vẫn được xem như cục cưng bảo bối, đứa nhỏ này muốn làm chuyện gì cho dù trái ý với bà thì Đường mẫu cuối cùng cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện. Bất quá, bây giờ không phải thời điểm nên về nhà làm bà hoảng sợ, hồi Tết âm lịch năm nay, Tiểu Đường lấy cớ là cửa tiệm mới mở rất bận rộn nên không về nhà, mấy hôm trước mẹ cậu lại gọi điện lên hỏi ngày mùng 1 tháng 5 có về hay không, Tiểu Đường vẫn như cũ nói bận, nhưng muốn bận cũng phải có lí do để mà bận, cho nên Tiểu Đường muốn gửi về nhà được nhiều nhiều tiền một tí, xem như trấn an nỗi lòng nhớ con của mẹ. Thu nhập hàng tháng Tiểu Đường đều phân chia thật cẩn thận, ngoại trừ một ít sinh hoạt phí cho bản thân và tiền gửi về quê, còn có một phần mỗi tháng đều cố định gửi vào ngân hàng là tuyệt đối không thể đụng vào, cái đó là về sau sẽ trả cho Lâm Tẩm, tiền kiếm được hết 70% là đưa vô sổ tiết kiệm này, theo đó mà tính, dựa vào thu nhập hiện tại của Tiểu Đường muốn trả hết nợ cho Lâm Tẩm cũng phải tốn hết mười mấy năm, đó là chưa kể phí dùng cho việc đổi giác mạc sau này a.

Kiếm tiền chính đáng, dành dụm đàng hoàng, thiếu nợ trả tiền, xã hội lại tốt đẹp! Mỗi sáng đứng dậy, Tiểu Đường luôn tự cổ vũ bản thân như thế, cậu chưa bao giờ suy nghĩ xem bản thân còn thiếu nhiều ít tiền, cậu chỉ cần chăm chỉ tích góp từng tí một, như vậy mới có thể cảm thấy cuộc sống vẫn tràn ngập hi vọng.

Đáng tiếc, kế hoạch dành dụm của Tiểu Đường còn chưa được bắt đầu thực hiện thì đã bị Nạp Kì bóp chết từ trong trứng nước. Tên bác sĩ lưu manh đó nói, nơi ở hiện tại của Tiểu Đường cần quét vôi lại một lần, đổi thành màu sắc thanh thoát một chút, như vậy đối với sự phát triển của thể xác lẫn tinh thần mới có lợi. Sẵn tiện đó liền lợi dụng ngày mùng 1 tháng 5 đem chuyện này làm luôn! Tiểu Đường rất muốn nói, màu sắc hay đồ vật này nọ đối với cậu hiện tại mà nói không hề quan trọng a, không sao cả ~ nhưng ý tốt của Nạp Kì cậu lại không tiện từ chối, hơn nữa phòng này là của nhà người ta, muốn sửa đổi thế nào cũng đều là quyền định đoạt của chủ nhà.

Phòng ở phải quét vôi, đương nhiên tạm thời không thể ở được, mà với tình trạng của Tiểu Đường lại không thể tùy tiện kiếm nơi ở tạm, rời khỏi không gian sống quen thuộc, sinh hoạt của Tiểu Đường nhất định phải có người chăm sóc.

Trước ngày lễ mùng 1 tháng 5, sau khi chỗ ăn chơi đóng cửa, một đám liền tụm lại thương lượng việc an trí cho Tiểu Đường.

“Nếu không tôi đến khách sạn ở vài ngày?” Tiểu Đường nói.

“Như vậy sao được, không an toàn a!” Bị trăm miệng một lời phủ quyết.

“Aizz ~ nếu không phải em sớm có hẹn đi du lịch bên ngoài, thật muốn tha Đường ca về nhà.” Tiểu Miêu vô hạn tiếc nuối nói.

“Tôi cũng vậy a ~ “ Đồng Diêu cũng thở dài.

Đào Ưng không nói gì, chính bản thân hắn cũng là phận ăn nhờ ở đậu mà.

“Vậy …” Tiểu Đường chuyển mặt sang hướng A Kiệt. Cậu muốn nói vậy để tôi ở chỗ A Kiệt ca hai ngày đi, dù sao ở trong tiệm cũng tiện hơn, bản thân cậu cũng có thể tiếp tục việc buôn bán.

“Vậy đến nhà của tôi đi, tôi không có dự tính đi du lịch.” Lâm Tẩm tiếp nhận câu chuyện.

“Ý kiến hay!” Nạp Kì nói.

“Lâm đại ca, Tiểu Đường liền nhờ cả vào anh.” Đồng Diêu nói.

“Tiểu Đường, cậu cảm thấy được không?” A Kiệt hỏi.

“Ặc … cũng được.” Tiểu Đường mất đi khả năng cự tuyệt, “Lâm đại ca, vậy làm phiền anh.” Tiểu Đường chuyển mặt về hướng Lâm Tẩm.

“Không có việc gì, dù sao cũng nhàn rỗi, cậu coi như qua làm bạn với tôi mấy ngày cô đơn này đi.” Lâm Tẩm nói, làm bộ như không phát hiện bọn người Nạp Kì nháy mắt ra hiệu.

“Lão Lâm, cậu tính trả ơn tôi thế nào đây?” Nạp Kì trộm huých huých vai Lâm Tẩm.

“Tiền quét vôi phòng Tiểu Đường tôi sẽ chi.” Lâm Tẩm hào phóng nói

Nạp Kì âm thầm cắn răng. Gian thương chết bầm, đừng nói cậu còn không hiểu, cái phòng kia bộ cần phải quét vôi lại sao! Lão tử đây là đang muốn tạo cơ hội cho cậu còn gì!

Tôi có xin cậu hỗ trợ sao! Lâm Tẩm liếc nhìn Nạp Kì một cái.

Nạp Kì chán nản

Cậu không ngăn cản? Lâm Tẩm dùng ánh mắt hỏi A Kiệt. A Kiệt luôn luôn phản đối việc bọn họ ra tay với người “thẳng”, sợ về sau không thể vãn hồi.

A Kiệt cười lắc lắc đầu. Nếu là bọn Tiểu Miêu anh nhất định sẽ ngăn cản, nhưng còn Lâm Tẩm thì anh vẫn yên tâm, ở phương diện tình cảm và tư tưởng, Lâm Tẩm cùng Giang Vĩ đều là người thành thục, hơn nữa anh cũng thực thích Tiểu Đường, nếu Lâm Tẩm và Tiểu Đường có thể thành, anh nhất định sẽ vì thế mà vui mừng thay cho họ, phải chăm sóc một người mù như Tiểu Đường, đối với một người con gái mà nói là cả gánh nặng không nhỏ, đối với Lâm Tẩm mà nói cũng là một vấn đề. Anh hi vọng mỗi người anh yêu quí đều sẽ có kết cục viên mãn hạnh phúc.

Cứ như vậy, bạn Tiểu Đường của chúng ta đã bị bán đi mất.

Buổi chiều ngày 30 tháng 4, Lâm Tẩm sau khi tan sở liền trực tiếp đến chỗ ăn chơi đón người. Tiểu Đường dưới sự giúp đỡ của A Kiệt đã gói ghém xong một túi đồ nhỏ đơn giản.

Lâm Tẩm vì muốn tiện đường đi làm nên mua một căn hộ tại khu chung cư cao cấp thuộc trung tâm thành phố, diện tích độ chừng 70 mét vuông, một người ở thì vô cùng rộng rãi. Tên của khu chung cư đó Tiểu Đường từng nghe qua, nó bắt đầu mua bán khi cậu vừa chuẩn bị đi làm, ngay thời điểm ấy giá một phòng đã là một vạn một mét vuông, Tiểu Đường đếm đầu ngón tay tính tính, nếu cậu làm việc một năm vừa đủ tiền mua nửa cái nhà vệ sinh, mà hiện tại, giá phòng chỗ đó đã tăng lên đến mức cậu phải làm công hai năm mới đủ mua chỗ chứa cái bồn cầu. Cậu nghĩ, loại phòng này bản thân cả đời cũng đừng mơ được ở qua.

Mà hiện tại, cậu đang đứng tại một trong những căn phòng tốt nhất của tòa nhà này.

Ngay trước cửa phòng khách, Lâm Tẩm tự mình giúp Tiểu Đường thay dép lê, Tiểu Đường gắt gao ôm chặt bọc hành lí nhỏ, cả mặt đỏ lự một mảnh, cậu thực cảm ơn bản thân có thói quen mỗi ngày đều đổi tất mới, dù vậy cậu vẫn lo tất của mình có chỗ không sạch sẽ bị Lâm Tẩm thấy, bởi vì người giặt tất là cậu, cho nên có sạch hay không chính cậu cũng chẳng biết.

“Chỗ này là phòng khách, cậu trước cứ ngồi ở đây, để tôi bật TV cho.” Đổi dép xong, Lâm Tẩm dẫn Tiểu Đường vào trong phòng khách.

Ghế sô pha dưới mông cậu là làm bằng da thật, mềm mại thực thoải mái, dưới chân có gì êm êm, tựa hồ trải thứ gì đó, Tiểu Đường lẳng lặng rút chân ra khỏi dép lê chà chà mặt đất, có lông, còn rất dài, sẽ không phải xa xỉ đến mức trải thảm lông chứ? Tiểu Đường nghĩ nghĩ liền nhịn không được đem dép nâng lên cách mặt đất cao một tí, sợ đạp hư thảm. Lâm Tẩm đem toàn bộ những hành động mờ ám vụn vặt này của Tiểu Đường xem hết trong mắt, lộ ra ý cười.

Kẻ không những có tính thích sạch lại còn theo đuổi cuộc sống chất lượng như Lâm đại gian thương luôn đem không gian cá nhân của bản thân bố trí sao cho thoải mái đến cực điểm, mỗi một thứ đồ vật đều vô cùng tinh xảo, đến mức cả phòng ở chỉ cần nhiều thêm một thứ sẽ trở nên lộn xộn, ít đi một thứ lại trở nên trống trải. Hắn cực kì hiếm hoi dẫn người về nhà, chính là sợ người khác làm dơ phòng của hắn, mà Tiểu Đường một thân sơ mi trắng quần dài vàng nhạt nhẹ nhàng ngồi nơi đó lại giống như thiên thần hồn nhiên, phòng ở sạch sẽ, người ở sạch sẽ, khí chất cũng sạch sẽ.

Ánh mắt của mình thật tốt! Lâm gian thương một lần nữa tự khen ngợi bản thân.

“Tiểu Đường, cậu muốn nghe tin tức hay nghe ca nhạc?” Lâm Tẩm hỏi.

“Tin tức.” Tiểu Đường nói. Mắt hiện tại đã mù, cậu sẽ không thể tiếp tục không quan tâm đến những chuyện bên ngoài.

“Tiểu Đường, cậu chờ tôi nấu cơm.” Lâm Tẩm nói.

Đối với việc Lâm Tẩm có thể nấu cơm Tiểu Đường cũng không ngạc nhiên, cậu sớm nghe Nạp Kì nói qua, Lâm Tẩm không thích ăn lung tung bên ngoài, ngại không sạch sẽ, không dinh dưỡng, không tinh xảo, không thanh khiết, không … vân vân và vân vân, nói chung là dưới những suy nghĩ khủng khiếp đó, Lâm đại gian thương chỉ có thể tự mình động thủ cơm no áo ấm, hơn nữa bản thân hắn dường như cũng khá hưởng thụ lạc thú được thân chinh xuống bếp.

Tiểu Đường không dám nói để mình xuống giúp, nơi này cậu không quen, đi xuống cũng chỉ thêm phiền.

Hơn một tiếng sau, cơm đã làm xong. Tiểu Đường khịt khịt mũi, thật là thơm a!

Ba món ăn một món canh, đồ ăn thì tinh trí đẹp mắt, canh uống cũng không phải món canh bình thường. Món chay chính là tây cần bách hợp, món mặn là chưng đa bảo ngư, món nguội là mộc nhĩ trộn nấm kim châm, canh là hoa cẩu kì* hầm với xương cá, nghe nói đêm hôm qua đã phải hầm trong nồi tử sa*. Lâm đại ca, anh ăn uống như vậy, khó trách năm nay hai mươi sang năm mười tám a. Tiểu Đường trong lòng cảm thán. Cậu tuy rằng không am hiểu gì về ẩm thực, vẫn biết mấy món này đều có công dụng dưỡng da bồi bổ, lần đầu tiên cậu gặp Lâm Tẩm còn tưởng hắn mới hai lăm hai sáu thôi, sau mới biết được người ta đều đã sắp sang tuổi ba mươi rồi.

*hoa cẩu kì: Một vị thuốc đông y

*một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà

“Lâm đại ca, đồ ăn anh làm thực ngon.” Tiểu Đường nói thật lòng.

“Cậu thích ăn cái gì, ngày mai tôi làm cho.” Lâm Tẩm nói.

Tiểu Đường đang cầm bát, cười.

Ăn xong cơm, Lâm Tẩm đưa cho Tiểu Đường một món điểm tâm ngọt.

“Ăn thật ngon, mua ở đâu vậy a?” Tiểu Đường ăn một miếng liền hỏi.

“Là tự tôi làm.” Lâm Tẩm nói.

Lâm đại ca, anh không phải nữ nhân tuyệt đối là tổn thất to lớn của đại đa số nam nhân trong thành phố này. Tiểu Đường trong lòng cảm thán, nghi thất nghi gia*, hiền lương thục đức, gia tài bạc triệu a~ bất quá suy nghĩ này Tiểu Đường không dám nói ra, cậu có nghe qua Lâm đại ca của cậu tuy rằng thích nam nhân nhưng không thích bị đè, phàm người nào có chủ ý đụng vào “mặt sau” của hắn hay dám nói thẳng hắn hiền thục, đều phải trả một cái giá đắt. Lâm Tẩm nói, hắn chủ động làm chuyện gia vụ chỉ vì bản thân theo đuổi cuộc sống chất lượng hoàn mĩ, cùng chữ “hiền huệ” không liên quan đến nửa cọng lông tơ!

*nghi thất nghi gia:Nghi: Nên, thích đáng. Gia: tiếng vợ gọi chồng. Thất: tiếng chồng gọi vợ. Gia thất là chỉ vợ chồng, việc lập gia đình. Nghi gia nghi thất là nên vợ nên chồng, xứng hợp nhau.

Về phần Tiểu Đường vì sao có thể nghe được nhiều chuyện riêng tư của Lâm Tẩm như vậy, đương nhiên là do có người “không cố ý” rò rỉ ra ngoài.

“Nếu thích tôi mỗi ngày có thể làm cho cậu ăn.” Lâm Tẩm nói.

Tiểu Đường không dám trả lời, nhưng trong lòng có điểm ngọt ngào.

Lúc chín giờ, Tiểu Đường bị Lâm Tẩm tha đi tắm rửa.

Chỉ cho Tiểu Đường làm quen với vài thứ trong nhà tắm xong, Lâm Tẩm rất thân sĩ lui ra ngoài, tuy hắn có nhìn lén Tiểu Đường cũng sẽ không phát hiện, nhưng hắn vẫn quyết tâm trước khi đắc thủ bảo trì phong phạm chính nhân quân tử của mình, bất quá cảnh xuân khi Tiểu Đường tắm xong vẫn làm Lâm Tẩm có chút thỏa mãn, tiểu cảnh sát ướt sũng bọc người trong áo tắm, rụt rè đứng trước cửa phòng tắm chờ mình dắt cậu ra.

Trong bụng gian thương ngứa ngáy như có con sâu nhỏ bò qua bò lại.

“Lại đây Tiểu Đường, tôi giúp cậu sấy tóc.” Lâm Tẩm nói.

Hơi thổi ra từ máy sấy rất nóng, Lâm Tẩm gảy gảy tóc cậu lại rất nhẹ rất cẩn thận, lỗ tai của Tiểu Đường dần trở nên hồng hồng.

“Lâm đại ca, anh thật tốt.”Tiểu Đường nói, nhắm mắt lại, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.

Con sâu nhỏ trong bụng Lâm Tẩm biến thành móng vuốt của con mèo con.

Sau đó, Lâm đại công tử rốt cuộc nhịn không được làm ra một chuyện vô cùng đáng khinh bỉ - lỏa bôn*. Sau khi tắm rửa xong Lâm Tẩm dùng bộ dáng như khi người ta vừa được sinh ra, tiêu sái rời khỏi phòng tắm, thản nhiên đi vào phòng khác.

*lỏa bôn: Lỏa bôn là đi ra ngoài mà không mặc đồ

“Lâm đại ca, anh tắm xong rồi sao?” Tiểu Đường nghe được thanh âm, hướng về phía Lâm Tẩm lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Ừm.” Lâm Tẩm trả lời.

Nhìn thấy Tiểu Đường lộ ra nụ cười không hề phòng bị, tuy rằng biết đối phương thật ra cái gì cũng không thấy, Lâm Tẩm trong tâm vẫn là một trận xôn xao. Mỗi người trong lòng luôn có một giấc mộng đáng khinh, Lâm Tẩm mỗi ngày đều khoác chiếc áo cao sang quí phái của một công tử tao nhã thành đạt, nội tâm tầm thường rẻ mạt sớm đã rục rịch, thế nhưng chỉ có đối với Tiểu Đường, tên gian thương mình đầy sĩ diện này mới dám không hề kiêng nể gì, hơn nữa thẳng thắn trần trụi gặp nhau không phải cũng là một loại thân mật sao? Lâm Tẩm cảm thấy nếu được như thế, hắn cùng Tiểu Đường lại gần nhau hơn được một ít.

Tiểu Đường làm sao hiểu được tâm tư rối rắm này của Lâm Tẩm, cũng không biết nam nhân trước mắt đang xích lỏa toàn thân chẳng khác gì pho tượng cổ thời Hi Lạp

“Lâm đại ca …” Tiểu Đường đột nhiên muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì?” Thanh âm của Lâm đại gian thương ôn nhuyễn đến mức có thể vắt ra cả lít nước.

“Tôi muốn đi WC.” Tiểu Đường đỏ mặt nói. Cậu cũng không phải không biết xấu hổ khi đề cập chuyện này, nhưng loại việc này nha, không phải ngươi không nói đến thì có thể xem nhẹ nó được.

Tiểu cảnh sát, cậu thật biết cách sát phong cảnh mà! Lâm Tẩm buồn bực.

“Đứng lên, để tôi dẫn cậu đi.” Lâm Tẩm đi qua vươn tay cho Tiểu Đường nắm lấy

Việc ngoài ý muốn, chỉ trong nháy mắt liền phát sinh.

Tiểu Đường vấp phải tấm đệm da dê trải phía trước, Lâm Tẩm trước khi đại não kịp suy nghĩ đã đem cậu ôm vào trong ngực, sau đó tựa như phim diễn trong TV, mĩ nhân gục dưới anh hùng …

“Lâm đại ca, cho dù tôi là người bị mù anh cũng không thể xem tôi như không tồn tại chứ.” Tiểu Đường nói, một bàn tay run run vội lui về phía sau lưng, cảm giác chạm vào khối lông xù kia vẫn còn vương rõ trên tay, dựa vào hiểu biết đối với cơ thể con người, Tiểu Đường khẳng định bản thân vừa rồi chạm vào tuyệt đối không phải tóc của Lâm Tẩm, đương nhiên cũng không phải lông nách, vậy chỉ có thể …

“Tôi không có thói quen tắm rửa xong liền mặc quần áo, ngày mai tôi sẽ nhớ mặc, thực xin lỗi.” Lâm Tẩm thành khẩn cam đoan.

“A, Lâm đại ca, nếu đó là thói quen của anh thì không cần quan tâm đến tôi.” Lâm Tẩm trước sau thản nhiên như một, Tiểu Đường ngược lại bắt đầu có chút ngượng ngùng.

“Là tôi không tốt, không biết suy nghĩ cho cậu.” Lâm Tẩm tiếp tục nói dối.

Sau đó, tiểu cảnh sát trải đời non nớt đã bị cảm động, cậu thậm chí cảm thấy bản thân vô cùng đường đột, một bên nói không có việc gì, một bên làm như tâm vô khúc mắc mà ngồi thẳng, cậu nghĩ Lâm đại ca đều bình thản như vậy, chính mình nhăn nhăn nhó nhó ngược lại thật kì cục.

Nhìn thấy tiểu cảnh sát mặt đỏ tai hồng cố gắng trấn định ngồi bên cạnh mình, Lâm Tẩm quả thực có suy nghĩ muốn đem cậu kéo lại cắn cắn hai miếng. Bất quá hắn nhịn xuống. Hắn từng gọi điện thoại hỏi Giang Vĩ lần đầu tiên làm thế nào hôn được Mạc Phi, hắn muốn học tập một chút kinh nghiệm đối phó với người “thẳng”, kết quả là Giang đại sắc lang nói với hắn – đẩy ngã rồi cắn! Lâm Tẩm đối với loại hành vi bá vương cường ngạnh ép cong như vậy tỏ vẻ khinh bỉ, theo chủ nghĩa hoàn mĩ của hắn, nhất định phải là lưỡng tình tương duyệt, hôn đến mới có hương vị, mới đáng cảm động, mới có ý nghĩa kỉ niệm.

Hai phút sau, Lâm Tẩm hỏi Tiểu Đường: “Cậu còn muốn đi WC không?”

Tiểu Đường như mới tỉnh ra từ trong mộng, đỏ mặt để cho Lâm Tẩm dắt đến nhà vệ sinh.

Mười giờ rưỡi, Tiểu Đường nằm trong phòng khách của Lâm Tẩm, còn Lâm Tẩm nằm trên giường lớn của mình.

Còn ba ngày a ~ ba ngày ~

Tiểu Đường nghĩ như vậy, trong lòng có điểm không yên cùng một chút rung động khó hiểu. Lâm Tẩm nghĩ như vậy, trong lòng có một kế hoạch.

Ba ngày sau trở lại căn phòng nhỏ của mình, Tiểu Đường có chút hoài niệm những ngày ở cùng Lâm Tẩm.

(1) Bộ truyện có nhân vật Lục tử lão sư và Tiểu Tân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện