Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 54: MÙ TẠM THỜI



"Yến Yến... Yến Yến..." Hạ Dương cúi đầu, run rẩy gọi tên lặp đi lặp lại.

Nhưng thiếu niên trong lòng ngực lại không hề có chút phản ứng gì, thân thể lạnh như băng cứng đờ, trước ngực tràn đầy máu tươi. Sắc đỏ chói mắt nhỏ giọt trên nền tuyết, làm nhuộm lên tuyết trắng một mảng đỏ hồng.

Hạ Dương nhìn trước ngực Tần Chu chảy máu, đầu óc trở nên trống rỗng.

Các nhân viên ở gần đó cũng chạy tới, vội vàng nói: "Làm sao vậy làm sao vậy!"

"Chu ca hình như ngất đi rồi!"

"Không bị thương chứ!"

Một nhân viên đưa tay định lấy túi máu trong quần áo của Tần Chu ra trước. Nhưng lại không thể làm được gì vì Hạ Dương cứ gắt gao ôm chặt Tần Chu vào ngực mình, không cho ai khác chạm vào.

Hai mắt Hạ Dương đỏ hoe, không còn nghe thấy gì xung quanh nữa, cả thế giới chỉ còn lại người thiếu niên trong lòng ngực hắn.


Người trong lòng hắn lạnh như băng, trên người tràn đầy máu tươi...

Giống như là một cái xác. Bao lần hắn nằm mơ, đều mơ thấy như vậy. Ở trong mộng, Hứa Thừa Yến cứ một lần rồi lại một lần chết ở trong lòng ngực hắn.

"Yến Yến..."

Hạ Dương gần như đã không thể phân rõ được giữa hiện thực cùng hồi ức, rơi vào một cơn ác mộng không hồi kết của chính mình, không thể phản ứng được gì với thế giới bên ngoài.

"Anh!" Giang Lâm ở bên cạnh thấy vậy đã không chịu được nữa, khoác áo choàng lên người Tần Chu, tức giận nói: "Anh nếu còn cố chấp ôm chặt như thế này thì anh Chu sẽ thật sự xảy ra chuyện đó!"

Hạ Dương nghe vậy mới bừng tỉnh, lúc này mới thoáng thanh tỉnh lại.

Đạo diễn bên kia cũng lái xe lại đây, muốn đưa Tần Chu đi bệnh viện. Hạ Dương ôm Tần Chu lên xe, bàn tay run rẩy đặt trước ngực Tần Chu, cảm nhận được nhịp tim dưới lòng bàn tay đang chậm rãi đập thình thịch.


Thực sự là em ấy còn sống, không phải một thi thể.

Thế nhưng cơ thể thiếu niên nằm trong lòng hắn thật sự quá lạnh, vì thế Hạ Dương càng thêm siết chặt Tần Chu vào người mình, bàn tay bao bọc lấy tay của cậu sưởi ấm. Giang Lâm ngồi ở bên cạnh, lấy túi máu trong quần áo của Tần Chu ra rồi lại đặt túi chườm nóng vào.

Nhiệt độ trong xe tương đối ấm áp nên thân thể lạnh băng của Tần Chu mới dần dần ấm lên, từ từ mở mắt ra tỉnh lại. Hạ Dương từ lúc lên xe đến giờ đều luôn nhìn chăm chú Tần Chu, khi thấy cậu tỉnh lại liền theo vô thức muốn vươn tay chạm vào mặt cậu.

Nhưng ngay sau đó Hạ Dương đột nhiên phản ứng lại, đầu ngón tay đông cứng giữa không trung. Hai mắt Tần Chu mở to, nhưng lại cứ nhìn về phía trước không có tiêu cự. Tiếp theo, tim Hạ Dương chợt hẫng lại một nhịp khi thấy đôi mắt đào hoa kia khẽ chảy xuống hai hàng nước mắt.


Giang Lâm nhìn thấy Tần Chu khóc, lo lắng nói: "Anh Chu! Làm sao vậy!"

Tần Chu nghe được giọng nói của Giang Lâm, theo bản năng giơ tay sờ soạng bốn phía xung quanh.

"Giang Lâm, anh không nhìn thấy..." Tần Chu gắng sức chống người dậy, lại cảm giác xúc cảm dưới thân không đúng lắm, hình như bản thân đang bị một người khác ôm lấy.

Đôi mắt còn đang nóng rát, Tần Chu sờ sờ hai mắt của mình, thanh âm nghẹn ngào nói: "Mắt rất đau..."

Tần Chu chớp chớp mắt, nước mắt sinh lý càng rơi xuống nhiều hơn. Trên mi mắt nổi lên một trận đau rát giống như bị lửa thiêu đốt, không tự chủ được mà rơi lệ.

"A?" Giang Lâm sửng sốt: "Không nhìn thấy?"

Giang Lâm vươn tay vẫy vẫy trước mặt Tần Chu, rốt cục mới hậu tri hậu giác nhận ra có gì đó không ổn. Đôi mắt đào hoa ấy không hề có tiêu cự, nước mắt lại cứ không ngừng rơi xuống như mưa.
Nghe vậy đạo diễn ngồi ở phía trước quay đầu lại nói: "Chắc là cậu ấy bị quáng tuyết rồi..."

Tần Chu còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng lại không còn chút sức lực. Cảm thấy đầu óc càng ngày càng choáng váng khó chịu, Tần Chu liền nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Hạ Dương nhìn thiếu niên nằm trong lòng ngực mình, lúc này mới dám vươn tay nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt đã làm ướt đẫm đôi gò má tinh xảo.

Không bao lâu sau, xe ngừng trước cửa bệnh viện.

Khi Hạ Dương gấp gáp ôm Tần Chu đi tìm bác sĩ, bác sĩ vừa thấy tình hình liền sửng sốt, nhìn máu vương khắp người Tần Chu còn tưởng là bị thương nặng. Bất quá sau khi kiểm tra, bác sĩ xác nhận là sốt cao cùng chứng quáng tuyết.

"Này, mấy người trẻ tuổi các cậu sao lại cứ thích quay mấy cái loại đoạn video ngắn như thế này chứ, vì đẹp mà mùa đông cũng ăn mặc phong phanh như vậy..." Bác sĩ cau mày phản bác.
Hạ Dương không nói gì chỉ an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh Tần Chu. Trên giường bệnh, thiếu niên còn đang ngủ say, y tá đến truyền nước cho bệnh nhân, Giang Lâm cũng cầm nước tẩy trang và bông tẩy trang đến, muốn tẩy trang cho Tần Chu trước.

Bất quá Giang Lâm còn chưa kịp chạm vào Tần Chu thì đồ vật trong tay đã bị lấy đi. Hạ Dương cầm lấy một miếng bông tẩy trang, nhẹ nhàng tẩy đi lớp hóa trang trên mặt Tần Chu. Bởi vì là lần đầu tiên tẩy trang, vậy nên động tác của Hạ Dương còn rất vụng về, sức lực trên tay cũng thập phần cẩn thận.

Ngay khi Hạ Dương đang tẩy trang được một nửa thì Tần Chu tỉnh lại. Tần Chu còn có chút mơ màng, đôi mắt không nhìn thấy được gì nên theo bản năng động đậy cơ thể.

Chỉ là trên tay trái Tần Chu còn đang châm kim, Giang Lâm nhanh chóng ấn cổ tay Tần Chu lại nhắc nhở: "Anh Chu trước tiên đừng nhúc nhích! Hiện tại còn đang phải truyền nước!"
Tần Chu bình tĩnh lại, đại não chậm rãi thả lỏng phân tích tình huống hỏi: "Đang ở bệnh viện sao?"

"Đúng vậy!" Giang Lâm đắp chăn trên người Tần Chu lại thật chặt, lúc này mới giải thích: "Bác sĩ bảo là anh bị sốt cao cùng chứng quáng tuyết."

Bởi vì hai ngày nay đều quay phim dưới trời tuyết, tuyết phản chiếu ánh mặt trời làm cho giác mặc sẽ rất dễ bị tổn thương. Hơn nữa trang phục của tinh linh lại rất mỏng manh, vừa vặn mới phát sốt cùng bị quáng tuyết cùng một lúc.

Giang Lâm: "Bác sĩ nói qua mấy ngày nữa đôi mắt của anh sẽ tốt lên."

Tần Chu gật đầu, lại cảm giác được trên mặt có thứ gì đó lau qua, hẳn là có người đang giúp cậu tẩy trang. Chẳng qua lúc nãy nghe được thanh âm Giang Lâm ở bên trái cậu, mà người đang giúp cậu tẩy trang lại ở bên phải, Tần Chu liền nghĩ rằng người này chắc là nhân viên bên đoàn phim cử lại đây.
Mà người nọ vẫn đang rất nghiêm túc tẩy trang, cuối cùng chỉ còn lại lớp trang điểm mắt. Người nọ thoáng giơ tay lên chạm vào khóe mắt của Tần Chu.

Tần Chu cũng hiểu người nọ có ý gì, liền phối hợp nhắm mắt lại nói: "Được rồi, làm đi."

Người nọ bắt đầu nắm lấy một góc lông mi giả chuẩn bị tháo ra. Nhưng lông mi giả chỉ vừa mới bị gỡ ra một chút thì Tần Chu đã lập tức đau đến kêu lên một tiếng, vội vàng giơ tay phải lên hơi đẩy cổ tay của người nọ ra.

"Để tôi tự mình làm đi." Tần Chu tự tay gỡ lông mi giả ra rồi đưa qua bên phải.

Người nọ cầm lấy rồi đặt lông mi giả sang một bên, sau đó tiếp tục tẩy trang mắt cho Tần Chu. Lần này lúc tẩy trang, người nọ thập phần giảm nhẹ sức lực trên tay, lại càng thêm cẩn thận hơn nữa sợ làm đau đến thiếu niên trên giường bệnh.
Sau khi tẩy trang xong, người nọ khẽ nâng Tần Chu dậy, tháo tóc giả xuống. Tần Chu bình tĩnh phối hợp với động tác của đối phương, vẫn luôn nhắm hai mắt không hề nhúc nhích.

Mà bởi vì còn đang phát sốt nên Tần Chu cũng không còn nhiều khí lực, dần dần chìm vào giấc ngủ. Chờ đến khi Tần Chu tỉnh lại lần nữa, trước mắt vẫn như cũ một mảnh tối tăm. Tần Chu vươn tay ra sờ sờ chỗ bên cạnh.

Ngay sau đó, Tần Chu liền cảm giác được có một bàn tay đặt lên tay mình. Tần Chu nắm lấy cổ tay người nọ, thử gọi: "Giang Lâm?"

Giang Lâm vẫn ngồi ở trên ghế cách đó không xa, nghe thấy động tĩnh liền vội vàng đứng dậy đi tới: "Đây đây đây!"

Tần Chu chú ý tới giọng Giang Lâm cách rất xa mình, vậy người mà cậu đang nắm lấy chắc là nhân viên đoàn phim. Bởi vì là người xa lạ vì thế Tần Chu liền thu tay lại, nhìn về hướng Giang Lâm hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Giang Lâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, vội vàng đáp: "Bây giờ đã là tám giờ tối!"

Giang Lâm kề sát tới hỏi: "Anh Chu, anh có muốn ăn chút gì đó hay không? Em đi mua cho."

Tần Chu không có gì tâm tư ăn uống gì, tùy ý nói: "Không cần."

Tần Chu lại hỏi: "Em thì sao? Buổi tối đã ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có ăn." Giang Lâm giúp Tần Chu đắp chăn lại cho thật tốt.

"Vậy thì em đi ăn cái gì đó trước đi."

Giang Lâm nhân cơ hội nói: "Vậy anh Chu cũng ăn đi!"

Tần Chu nghĩ nghĩ một chút, đành nói: "Được rồi, em giúp anh mua một chén cháo là được."

"Vâng!" Giang Lâm vui vẻ gật đầu, liền đứng dậy đi ra ngoài mua cơm tối.

Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tần Chu cùng Hạ Dương, rất yên lặng.

Tần Chu nằm ở trên giường thoáng trở mình. Cũng bởi vì động tác xoay người mà chăn bông trên người Tần Chu hơi trượt xuống. Đúng lúc này, Tần Chu cảm giác được có một đôi bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo chăn bông lên lại.
Tần Chu lắng nghe động tĩnh nhưng cũng không biết người giúp mình kéo chăn lên là ai, chỉ biết hẳn là một người đàn ông.

Tần Chu hỏi: "Cậu là nhân viên bên đội hậu cần sao?"

Người nọ không nói chuyện, chỉ giúp đắp chăn bông rồi yên lặng ngồi về chỗ bên cạnh.

Tần Chu lại hỏi: "Là hộ công à?"

Bất quá người nọ vẫn không nói chuyện, như người câm vậy. Tần Chu nhận thấy tù nãy đến giờ người đàn ông này cũng không nói gì nên cũng không mở miệng dò hỏi nữa.

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, thẳng đến khi Giang Lâm mua bữa tối xong trở lại.

"Anh Chu!" Giang Lâm đi tới ngồi ở bên giường bưng bát cháo nóng hổi ra: "Em đã mua về rồi!"

Tần Chu cũng từ từ ngồi dậy, nhưng vì bị cảm nên khứu giác không nhanh nhạy lắm, không ngửi thấy được hương vị của cháo.

"Anh Chu, để em đút anh!" Giang Lâm mở nắp ra, chuẩn bị tự mình đút cháo.
Nhưng Giang Lâm vừa mới cầm lấy cái muỗng, đồ vật trong tay liền lại bị người khác cướp đi. Hạ Dương cầm cháo, múc một muỗng lên thổi nguội rồi đưa muỗng kề sát đến miệng Tần Chu.

Giang Lâm tức khắc không vui nhíu mày nhìn chằm chằm Hạ Dương. Hạ Dương hoàn toàn không để ý đến Giang Lâm, chỉ cẩn thận đút cháo cho Tần Chu.

Tần Chu chậm rãi ăn cháo, lại bởi vì không cảm nhận được hương vị gì nên chỉ mới ăn được một chút đã nói: "Không ăn nữa."

Người nọ liền để chén cháo xuống, cầm khăn giấy lại giúp Tần Chu lau miệng.

Giang Lâm cầm túi chườm nóng nhét vào trong ổ chăn Tần Chu, dặn dò: "Anh Chu, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi."

Giang Lâm: "Em ở ngay bên cạnh, có việc gì anh cứ gọi em là được."

"Ừm." Tần Chu đáp ứng rồi lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Giang Lâm canh giữ ở bên cạnh, nhưng đến rạng sáng đã buồn ngủ đến mệt mỏi. Giang Lâm ngáp một cái, mơ màng sắp thiếp đi.
Hạ Dương không hề buồn ngủ, chú ý tới Giang Lâm đã mệt rã rời liền thấp giọng nói: "Cách vách có giường."

Giang Lâm nhìn Tần Chu đang ngủ say trên giường, lại thật sự không chịu đựng nổi nữa, gật gật đầu: "Vậy em qua đó chợp mắt một chút..."

Giang Lâm đứng dậy, đi qua cách vách nghỉ ngơi.

Hạ Dương tiếp tục canh giữ ở bên cạnh giường bệnh, nhìn chăm chú thiếu niên đang say giấc.

Tần Chu khi ngủ thực an tĩnh, Hạ Dương nhịn không được vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóa mắt cậu. Bởi vì đôi mắt bị thương nên mí mắt còn có chút sưng đỏ, Hạ Dương dịu dàng xoa xoa lên chỗ đó.

Dần dần, đầu ngón tay từ khóe mắt chậm rãi trượt xuống, lướt qua gò má rồi đáp xuống đôi môi mềm mại của thiếu niên. Bất quá Hạ Dương chỉ chạm vào một chút rồi lại nhanh chóng rút tay về.
Hạ Dương nhìn chằm chằm đôi môi Tần Chu có chút xuất thần.

Muốn hôn lên.

---------------------------------------------------

- "quáng tuyết": Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc của mắt người và khi hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa, dẫn việc đến tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác, sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực. Bệnh này gọi là quáng tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện