Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 69





Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ hơi sửng sốt, sau đó cậu đỏ hồng cả mặt.

"Giao phối" là cái từ kỳ cục, nhưng nếu là Đỗ Hữu nói thì cũng không khó hiểu.

Cậu hy vọng Đỗ Hữu có thể chạm vào mình càng nhiều càng tốt, mà ai ngờ lại tiến triển nhanh thế.

Cũng không phải chưa từng nghĩ, nhưng cậu muốn chuyện đó sẽ đến lúc hai người yêu nhau tha thiết.

Nhưng nếu từ chối bây giờ, có lẽ sẽ bị Đỗ Hữu hiểu lầm mình không có ham muốn này.

Cậu nói năng lộn xộn: "Có, có phải quá nhanh không.

Em, em không biết, nhưng nếu anh muốn……"
Đỗ Hữu gần như cảm giác được tay cậu trở nên cứng đờ.

Hệ thống: 【 a a a ký chủ anh nói cái quỷ vậy! 】
Tư tưởng của Đỗ Hữu trong lúc không ai biết có thể đã bị đầu độc bởi Ryan mất rồi, mà chính anh còn chưa cảm thấy gì, hoàn toàn nghĩ đây không phải chuyện kỳ quái.

Chuyện này đối với Đỗ Hữu và Ryan mà nói, cũng không phải chuyện xấu hổ gì.

Nhưng đối Vưu Hạo Vũ thì không giống vậy.

Không lâu sau, Vưu Hạo Vũ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, thả lỏng tay đang nắm Đỗ Hữu ra.

Có lẽ không muốn anh thấy vẻ mặt của mình, cậu kéo khẩu trang lên.

"Anh nghiêm túc à?" Cậu rũ đầu, tay vẫn để trên khẩu trang.

Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Xin lỗi."
Anh chỉ muốn biết nhu cầu của Vưu Hạo Vũ thôi.

Dục cầu của Ryan anh rõ, cũng hiểu rằng với Ryan, cái "Thích" ấy tương đương đồ ăn và nhu cầu.

Vậy Vưu Hạo Vũ thì sao, cậu ta nói thích anh, vậy là muốn anh làm gì.

Nghe câu trả lời, Vưu Hạo Vũ bất giác thở dài.

Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hữu.

"Em muốn cùng anh xem phim."
Đỗ Hữu: "Bây giờ?"
Vưu Hạo Vũ: "Bây giờ."
Đỗ Hữu: "Tôi đi mở TV."
Anh muốn xoay lại, chợt bị người kéo lại.

"Cùng nhau đi." Năm ngón tay Vưu Hạo Vũ nắm chặt lấy tay Đỗ Hữu, "Cùng nhau đi ra ngoài hẹn hò." Giống như các cặp đôi khác ấy.

Đỗ Hữu nhìn cậu, không từ chối: "Được."
Lấy địa vị của Vưu Hạo Vũ, muốn ra ngoài cũng chỉ có thể lúc đêm khuya.

Dù ban ngày có che dấu thế nào, phỏng chừng cũng bị nhận ra ngay lập tức.

Đỗ Hữu mặc áo khoác lên lần nữa.

Đang muốn đi thì bỗng nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi Vưu Hạo Vũ: "Cậu biết lái xe không?"
Vưu Hạo Vũ lắc đầu.

Hồi cấp 2 cậu đã ra mắt rồi, về sau vẫn luôn làm việc trong giới giải trí —— nên không học lái, với lại kỹ năng này cũng không cần dùng.

Đỗ Hữu: "Tôi cũng không." Bởi vì anh là tổng tài bá đạo, nên luôn có tài xế đón đưa, hơn nữa không chỉ có một người.

"Tôi gọi tài xế." Đỗ Hữu lấy điện thoại ra.

Vưu Hạo Vũ đứng bên đó chịu một chút đả kích.

Bởi vì cậu nhớ hình như mấy tên tình địch kia đều biết lái xe.

Còn cậu vừa không biết nấu cơm, vừa không thể đưa Đỗ Hữu đi mấy nơi mình muốn.

Cậu âm thầm hạ quyết tâm, sau này dù thế nào cũng phải đi học lái.

Thời gian này cũng không tính quá muộn.

Đỗ Hữu gọi điện thoại, không bao lâu tài xế liền một nắng hai sương chạy đến.

Sau đó hai người lên xe.

Quanh khu biệt thự rất yên tĩnh, như thể ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Chưa tới mười phút sau, xe bon bon tiến vào đô thị phồn hoa.

Hai nơi cách nhau không xa, lại phảng phất như hai thế giới.

Xe chạy rất nhanh, không bao lâu sau đã đến rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim này là do tài xế đề cử, tuy giá rất mắc, nhưng máy móc tiên tiến, bày trí cũng đẹp.

Hơn nữa quy mô rạp không lớn, nên lượng khách cũng không nhiều.

Số khách ở vũ trường lại càng ít.

Nơi này đối với mấy minh tinh nổi tiếng thì là chỗ khá tốt.

Ô tô thong thả chày vào bãi đỗ xe, lúc sau chỉ cần đi thang máy lên là được.

Hai người xuống xe.

Lượng khách ở đây đúng là rất ít, thẳng đến khi vào thang máy, cũng không gặp phải người khách nào khác.

Thang máy tương đối rộng, nhưng Vưu Hạo Vũ lại đứng sát sát Đỗ Hữu, vai kề vai.

Mu bàn tay hai người có đôi lúc đụng nhau.

Vưu Hạo Vũ giương mắt lên, nhìn camera trong thang máy, liền cúi đầu.

Một tiếng "ting" vang lên, rất nhanh hai người đã đến tầng cao nhất.

Tuy bên ngoài không gặp ai, nhưng lúc vào vẫn thấy chỗ khu chờ có mấy người chờ xem ảnh.

May mà bọn họ chỉ lo trò chuyện, không chú ý hai người khách đang đến.

Rạp chiếu phim ở đây cũng giống với rạp nơi khác, dán poster phim điện ảnh ở cửa ra vào.

Mà lúc này lại vừa vặn có ba bộ phim, cả ba đều thuộc thể loại khác nhau.

Bộ thứ nhất là phim tình cảm.

Trên poster phim là hai diễn viên trẻ, họ tựa lưng nhau ngồi trên cỏ.

Nữ chính mặc váy liền, nam chính ngồi xếp bằng, anh ôm một cây đàn ghita trong ngực.


Màu sắc đẹp đẽ pha chút tươi mát, nhìn là muốn yêu.

Bộ thứ hai là phim hài.

Màu sắc khá bắt mắt, biểu cảm khoa trương, mỗi nhân vật đều kiểu đầu lớn thân nhỏ.

Bộ phim muốn truyền đạt hơi thở "Tôi là vua hài" từ trong poster ra ngoài.

Tuy trong tình huống bình thường, loại phim này cũng không quá hài hước.

Cuối cùng là phim kinh dị.

Nhìn tên diễn viên đều là người mới.

Poster cũng rất đơn giản, thậm chí không có mặt diễn viên, chỉ có mặt mấy con quỷ yêu trong phim.

Cả ba bộ này đều không nổi, có thể nói là đám tay mơ tranh chấp nhau.

Ngày thường Vưu Hạo Vũ cũng không chọn mấy phim thế này.

Nhưng phim thế nào thì cũng đâu quan trọng trong một cuộc hẹn, cái chính là việc hai người sẽ làm kìa.

Cậu nhìn thoáng qua Đỗ Hữu, thấy anh đang để tay lên thanh vịn, nghiêm túc nhìn ba bộ phim.

Tay Đỗ Hữu chỉ cái poster bên trái, "Phim này được không?"
Là phim kinh dị.

Sắc mặt Vưu Hạo Vũ khẽ biến, nhưng không từ chối, "Được."
Đỗ Hữu đã nhìn ra, "Cậu sợ ma sao?"
"Không." Vưu Hạo Vũ do dự, "Em chỉ không hiểu lắm về thứ khiến người ta gặp ác mộng thôi.

"Vậy thì xem cái này đi." Đỗ Hữu chọn poster bên phải.

Đó là bộ phim tình cảm.

"Hẹn hò mà, xem phim tình cảnh cũng hợp." Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ, "Đúng không?"
Vưu Hạo Vũ im lặng gật đầu.

Bậy quá nha, cứ như muốn yêu đương mà tới đây ấy.

Nhưng đúng là cậu vì yêu đương mà tới...!
Suất gần nhất mười phút nữa mới chiếu.

Mua vé xong, Đỗ Hữu lại đi mua đồ uống.

Lúc đầu còn tính mua bắp rang cơ, nhưng người ta bán hết mất rồi.

Để tránh đụng phải người khác, đợi phim chiếu 5 phút rồi hai người mới đi vào.

Lúc này đèn trong rạp đã tắt, đèn huỳnh quang được bật lên, chiếu số ghế.

Nhìn quanh thì chẳng thấy ai, chỉ thấy mấy bóng người đang ngồi ghế trên cùng.

Vị trí hai người mua là ở giữa, chung quanh không có người.

Đỗ Hữu ngồi ở ghế trái, sau khi Vưu Hạo Vũ ngồi xuống, thì đem Coca đưa cho cậu.

Phim đã bắt đầu rồi.

Chuyện xưa kể về đôi trai gái yêu nhau, mạch phim khá chậm, màu sắc tươi mát, cũng không có quá nhiều vai phụ mất nết.

So sánh với loại phim như《 Học bá bá đạo ơi, đừng chạy nữa 》, thì hoàn toàn không đủ kích thích.

Bởi hệ thống xem thì ngáp liên tục, chảy cả nước miếng.

Ước chừng qua hai mươi phút, Vưu Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn Đỗ Hữu.

Đối phương ngồi trên ghế dựa mềm, hai tay đặt lên tay vịn.

Màu sắc ấm áp chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng, trông xem đến là nghiêm túc.

Trên màn hình, nam nữ chính rốt cuộc cũng đâm thủng tầng giấy cuối cùng, bắt đầu tỏ nỗi lòng cho nhau nghe.

Mặt họ càng dựa càng gần, sắp hôn đến nơi rồi.

Ngoại trừ cái đôi đang ở trên màn hình kia, ngẫu nhiên hàng phía sau cũng truyền đến tiếng nỉ non mời gọi.

Bọn họ chẳng thèm để ý nội dung chi nữa, bắt đầu mút nhau chùn chụt.

Rốt cuộc nam nữ chính đứng dưới mưa cũng hôn môi.

Lúc này, Đỗ Hữu cảm giác được độ ấm từ đôi tay bên cạnh.

Sau đó tay anh bị nắm lấy.

Anh cúi đầu nhìn, là tay Vưu Hạo Vũ đặt trên tay vịn.

Mà bàn tay cậu cũng đang áp lên tay mình.

Anh nhìn về phía Vưu Hạo Vũ.

Cho dù đang trong bóng tối, cũng có thể thấy tai cậu hồng lên rõ.

Khẩu trang che nửa khuôn mặt, lộ ra hai mắt màu hổ phách, lập loè sóng nước.

Nhưng cậu cũng không nhìn qua đây.

Chỗ tay vịn của rạp có nơi để ly nước.

Đỗ Hữu cho rằng cậu muốn lấy đồ uống, vì thế cầm ly Coca lên, nhét vào tay đối phương.

"Đây này."
Ly Coca lành lạnh tỏa hơi.

Vưu Hạo Vũ im lặng nhìn cái ly trong tay, cậu đặt nó qua một bên.

Cúi đầu nhìn, lúc này tay Đỗ Hữu không đặt trên tay vịn nữa, mà đặt trên đầu gối.

Cậu nâng tay lên rồi với qua, nhẹ nhàng cầm tay đối phương.

Đỗ Hữu nghiêng đầu nhìn sang.

Vưu Hạo Vũ cúi đầu, vành nón che đôi mắt.

Như là cảm giác được ánh mắt anh, cậu nhìn lên, đôi mắt bình tĩnh và mắt hổ phách chạm nhau.

Trước hai người, nam nữ chính hôn đã rồi cũng buông nhau ra, liếc mắt đưa tình nhìn nhau chăm chú, nhìn nhau cười.

"Em muốn nắm tay anh." Vưu Hạo Vũ nói rất nhẹ.


Giọng cậu tương đối khàn, giờ phút này lại đè thấp thanh tuyến, lại càng từ tính.

Nếu cậu ghé sát tai cô gái nào đó mà nói, phỏng chừng cô này sẽ lập tức đỏ mặt.

Đỗ Hữu lấy tay mình ra.

Vưu Hạo Vũ cảm giác tay đối phương không còn nữa, giây tiếp theo lại cảm thấy một sự ấm áp phủ lên tay mình.

Lòng bàn tay Đỗ Hữu đặt lên lòng bàn tay Vưu Hạo Vũ.

Sau đó cứ như không thầy dạy cũng hiểu, năm ngón tay chui vào khe hở ngón tay đối phương, nắm lại.

Cái này cũng không khó xử gì mấy.

Bởi vì đang quen nhau, Đỗ Hữu cảm thấy mình cần làm tốt bổn phận "Bạn trai”.

Tim Vưu Hạo Vũ đập chậm nửa nhịp, cậu ngẩn ra vài giây, tiếp theo cậu để ngón tay mình chậm rãi nắm lại.

Sau đó, tầm mắt hai người lần thứ hai nhìn màn hình lớn.

Điều khác biệt là hai đôi tay đan vào nhau, ấm áp như bao đôi khác.

Hệ thống không có hứng thú với loại tình cảm dông dài như trên phim, nó vẫn cảm thấy tiết tấu và cốt truyện của 《 Học bá bá đạo ơi, đừng chạy nữa 》 tương đối hay, bởi vậy nhìn trong chốc lát, nó liền mơ màng sắp ngủ.

Lúc này, nó thấy sự biến chuyển của ký chủ và Vưu Hạo Vũ, nó há hốc mém rớt răng.

Nhiệt độ cơ thể của Vưu Hạo Vũ rất cao.

Hoặc nói, đây là nhiệt độ lúc kích động của con người.

Cơ thể gốc của Đỗ Hữu không có nhiệt độ, mặc dù giả làm con người, độ ấm cũng gần như bắt chước người bình thường, 36℃.

Nhưng lòng bàn tay Vưu Hạo Vũ rất ấm áp, như một dòng nước ấm chảy ngang qua
Tầm mắt Đỗ Hữu lia xuống.

Tay hai người đồng thời đặt trên tay vịn.

Năm ngón giao nhau, mà cánh tay anh lại đang đè trên tay đối phương.

Có lẽ do vừa đóng cảnh đánh nhau, tay Vưu Hạo Vũ còn mấy vết trầy nhỏ, đang kết vảy.

Cũng vì miệng vết thương này nên sờ có chút thô ráp.

Tuy cơ thể con người cũng có năng lực tự lành, nhưng tốc độ khép thương lại kém xa so với sự tồn tại không phải con người.

Yếu ớt và không thể chịu nổi dù chỉ một kích.

Vưu Hạo Vũ cảm thấy mình bị nhìn không chớp mắt, ánh mắt bắt đầu nôn nóng, cậu không biết Đỗ Hữu đang xem cái gì.

Tiếng tim đập dồn dập lên.

Cậu bất giác cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tay phải cầm lấy đồ uống, vừa muốn uống một ngụm, liền cảm giác ngón tay bị vuốt ve nhẹ nhàng.

Cả người Vưu Hạo Vũ cứng đờ, đồ uống suýt nữa rơi xuống.

Cậu không dám động đậy, rũ mắt nhìn qua.

Thấy Đỗ Hữu giống như phát hiện vật mới lạ gì, anh vuốt ve miệng vết thương đang kết vảy.

Vưu Hạo Vũ: "Tại, tại sao lại sờ chỗ đó?"
Đỗ Hữu: "Thử sờ một chút thôi."
Cái gì mà thử sờ một chút chứ!
Lực tay Vưu Hạo Vũ đột nhiên mạnh hơn, trở tay áp tay Đỗ Hữu xuống.

"Cảm giác rất kỳ cục." Cậu thấp giọng nói, "Đừng như vậy."
Tâm tình cậu giờ như bay lên tận trời.

Nếu cứ sờ nữa, cậu sợ một cái nắm tay là chưa đủ đâu.

Đỗ Hữu nghe vậy, không sờ nữa.

Vì thế cho đến khi phim chiếu thêm mấy phút nữa, hai người vẫn cứ duy trì việc nắm tay nhau.

Việc giữ cái tư thể này làm thân thể cứng còng, tốc độ máu chảy chậm lại, nhưng thân thể Vưu Hạo Vũ vẫn rất nóng.

Cảnh kết của phim là khi nam nữ chính đã lớn hơn chút, hai người trở lại ngôi trường cũ.

Giống như lúc trước, cậu đánh đàn tớ ca hát, hình ảnh dừng lại lúc hai người đang tựa vào nhau như trên poster phim, đẹp đẽ và tươi mát.

Khi còn mấy phút nữa là kết thúc, Vưu Hạo Vũ nhẹ gỡ tay Đỗ Hữu ra, ý bảo đến lúc đi rồi.

Chờ đèn sáng lên, người hàng phía sau người đi lên trước, nói không chừng sẽ chú ý tới cậu.

Hai người đứng lên, khom người đi ra ngoài.

Một bộ phim chiếu hai tiếng, lúc ra rạp cũng đã gần 0 giờ.

Nhân viên kiểm phiếu nhìn có vẻ buồn ngủ, nhưng lúc hai người đi ra vẫn cúi người chào: "Mong hai bạn lần sau sẽ tới."
Đứng trước thang máy, tay Vưu Hạo Vũ còn đút trong túi, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ròng ròng, nó vẫn còn vươn lại chút hơi ấm.

Cậu liếc Đỗ Hữu một cái, vẻ mặt đối phương cũng không biến đổi gì.

Loại chuyện như "Nắm tay" này, có lẽ đối với người yêu đơn phương mới có ý nghĩa trọng đại như vậy.

Đối phương chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ thôi sao?
Nhận thức được điều này, bất giác tâm tình của Vưu Hạo Vũ liền chùng xuống một ít.

Rất nhanh sau đó, thang máy đã lên đến tầng cao nhất.

Cửa được mở rộng ra hai bên, một đôi yêu nhau đang đứng gần đấy.

Người nam không chú ý bọn họ, nhưng ánh mắt của người nữ đã chú ý tới Vưu Hạo Vũ ngay trong lần đầu rồi.

Cho dù một minh tinh có thay đổi ngoại hình thế nào đi nữa, khí chất và dáng người như một trời một vực với người bình thường.

Nhưng cô cũng không tùy tiện lại hỏi, chỉ không ngừng ngó Vưu Hạo Vũ từ trên xuống dưới.

Thẳng đến khi hai người vào thang máy thì không nhìn nữa, cô nhìn con số hiển thị trên bảng mà suy nghĩ gì đó.

Cô kéo nhẹ áo bạn trai, "Anh có thấy người vừa nãy nhìn quen không?"
Bạn trai khinh thường, "Không phải chỉ có dáng đẹp thôi sao.

Còn đeo khẩu trang nữa, em mà thấy anh ta trông thế nào thì chỉ có đực mặt ra."
"Không phải mà." Cô gái lúc bình thường cũng theo đuổi minh tinh, từng có một lần cô say đắm một lưu lượng trẻ tuổi.


Tuy rằng hiện giờ lưu lượng kia đã rớt đàn, không ai còn nhắc.

"Em cảm thấy…… Anh ấy khá giống Vưu Hạo Vũ." Cô gái do dự nói ra suy nghĩ của mình.

"Không thể nào! Đại minh tinh đến đây xem phim làm gì?"
Cô gái bực bội, "Tại sao đại minh tinh không thể tới đây xem phim?"
Bạn trai nghi ngờ, "Đi cùng nam?"
Cô bạn gái nhớ đến nhan sắc của người kế bên, không khỏi hơi đỏ mặt, "Nói không chừng là anh trai người ta." Dù sao thì cả hai đều đẹp.

Thang máy rất nhanh đã xuống nơi, tới bãi đỗ xe ngầm.

Từ trước đến nay Vưu Hạo Vũ luôn mẫn cảm với cái nhìn của người khác, lúc nãy cậu cũng biết cô gái đó có thể nhận ra mình rồi.

Nhưng cậu không để bụng.

Nếu thực sự một ngày nào đó Đỗ Hữu có thể chính thức đi bên cậu.

Cậu chỉ sợ bản thân sẽ là người trước tiên thông báo chuyện này ra ngoài.

Lên xe, không bao lâu đã trở lại biệt thự.

Đỗ Hữu đặt tay lên tay nắm, đang muốn xuống xe, chợt quay đầu nói với Vưu Hạo Vũ: "Chút nữa tài xế đưa cậu về." Dừng một chút, lại hỏi: "Hay ở lại nhà tôi?"
Vưu Hạo Vũ gần như không do dự, "Ở nhà anh."
Đỗ Hữu không phản ứng quá lớn: "Đi thôi."
Hai người cùng xuống xe.

Bóng đêm mịt mù, cả khu biệt thự trở nên rất yên tĩnh.

Ô tô đằng sau nổ máy, quay đầu chạy đi.

Trên trời đêm có vài ngôi sao, nhưng khá ảm đạm, lâu lâu có đám mây mỏng bay xẹt qua, mây như một lớp màn mỏng, che khuất sự ảm đạm lập lòa của sao đêm.

Phố đã lên đèn, đèn đường được thiết kế giống đèn cổ Châu Âu, tỏa ra ánh sáng ấm áp, tạo thành một vòng tròn đậm nhạt trên đất.

Hai bóng dáng đi về phía căn nhà, trong một khoảng thời gian ngắn chỉ nghe thấy tiếng chân đạp sàn sạt lên mặt đất.

Lúc này, Vưu Hạo Vũ bước nhanh hơn, cậu đi đến bên cạnh Đỗ Hữu, lần thứ hai nắm lấy tay đối phương.

Đỗ Hữu nhìn cậu một cái, "Cậu thích nắm tay à?" Vưu Hạo Vũ không trả lời, cậu gục đầu xuống, đè vành nón thấp hơn.

Đứng trước cửa, Đỗ Hữu lấy chìa khóa ra, vặn một cái rồi mở.

Anh hỏi một câu nữa: "Nắm tay là đủ rồi đúng không?"
Thân thể Vưu Hạo Vũ cứng đờ.

Tiếp theo mảng đỏ từ đầu tai dần dần lan ra toàn bộ gương mặt.

Cậu thấy may mắn vì mình đeo khẩu trang.

Nếu không thì toàn bộ sự ngượng ngùng đã bị Đỗ Hữu thấy hết rồi, thật sự rất mất mặt.

Chỉ "Nắm tay" thôi không đủ.

Cậu còn muốn đụng chạm nhiều hơn nữa.

Nhưng nếu nguyên nhân chỉ vì cái lời hứa trước kia, như vậy sát vào nhau chỉ có thể thỏa mãn trong một lúc.

Xong việc rồi sẽ thấy rất trống trãi.

Huống chi đối với Đỗ Hữu mà nói, đây chỉ là hoàn thành hứa hẹn, cố hết sức làm tốt vai trò "Bạn trai".

Cái Vưu Hạo Vũ muốn không chỉ là thân cận ngắn hạn.

"Em...!"
Cậu vừa định nói thì phía sau truyền đến tiếng vang của lốp xe cọ trên mặt đất.

Sau đó ánh đèn chiếu lại đây.

Hai người quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe bảo mẫu màu trắng.

Biển số xe khác, nhưng xe thì tương tự.

Vưu Hạo Vũ lập tức biết bên trong là ai.

Cậu nhíu mày, như muốn tuyên thệ chủ quyền, cậu đi lên một bước, chắn trước mặt Đỗ Hữu.

Cửa mở ra, một bóng trắng nhảy xuống.

Mái tóc bạc bị cột lên.

Cùng lúc với nhảy khỏi xe, nó nhảy lên một cái rồi tiếp đất.

Do có ánh đèn xe chiếu vào, khuôn mặt của người đến bị nhìn không sót dù chỉ một chỗ.

Mặc một cái áo chữ T rộng thùng thình, quấn sơ mi họa tiết ô vuông hồng trên eo, hai tay dang rộng, trên mặt hiện lên nụ cười rộng, "Ta đã về!"
Thanh niên nói xong câu này, liền vọt thẳng lại đây.

Y lơ người đang chắn trước mặt, cúi thấp người chui qua cánh tay người nọ, lập tức xuất hiện trước mặt Đỗ Hữu mặt trước.

Nhưng vẫn không thực hiện được giống lúc trước, đầu bị ấn xuống đất.

"Từ từ Ryan, điểm tâm của cậu còn chưa lấy……" Người đại diện cầm túi giấy ló đầu ra, sau đó anh thấy nghệ sĩ của mình.

"Úi Hạo Vũ, cậu cũng ở đây à?" Nhưng Vưu Hạo Vũ chỉ liếc mắt nhìn, không có hứng thú mà dời tầm mắt.

Người đại diện: "……"
Cần gì phải bơ mình thế chứ, tốt xấu gì mình cũng là đại diện vàng thứ thiệt mà.

Đại diện Ngô cầm túi giấy xuống xe, "Đúng là mấy ngày nay tôi luôn lo cho Ryan.

Nhưng y là người mới, cần phải trông giữ.

Cậu thì khác, ra mắt nhiều năm rồi, tôi tin có nhiều chuyện cậu có thể tự giải quyết được."
Vưu Hạo Vũ rốt cuộc cũng nhìn lại, vẻ mặt thấy gớm: "Anh nói gì nghe ngu vậy?"
Trái tim đại diện Ngô như vỡ thành từng mảnh pha lê.

Nhưng đại diện cũng hiểu, sỡ dĩ đối phương thái độ với mình là do mình mang Ryan đến đây.

Hai người cùng là tình nhân của Đỗ tổng, mang ý khác thì là tình địch.

Vưu Hạo Vũ đúng là đang khó chịu.

Mà nguyên nhân chính là cái mà đại diện Ngô nghĩ.

Cho dù bị Đỗ Hữu đẩy ra, tên người sói kia hoàn toàn không có chút gì gọi là mất mát.

Còn chạy về cầm điểm tâm trong tay người đại diện, tung ta tung tăng chạy về phía Đỗ Hữu, đưa điểm tâm qua.

Đỗ Hữu không cho ôm, nhưng không từ chối điểm tâm.

Cầm lấy nói: "Cảm ơn."
Nghe thấy anh nói làm Ryan càng vui vẻ.

Lâu rồi không gặp vợ yêu làm y nhịn không được mà vui vẻ, lỗ tai suýt nữa hiện ra, nhưng vẫn cố ém xuống.

Y cúi người xuống, đưa đầu mình về phía Đỗ Hữu, "Sờ đầu ta đi."
Giây tiếp theo, đỉnh đầu bị người ta sờ.

Nói là sờ, chi bằng nói đè cho hả giận.

Cảm xúc và mùi khác hoàn toàn với Đỗ Hữu.

Ryan lập tức cảm thấy khác biệt, liền nhảy ra phía sau.

Lúc này y mới nhìn về phía thứ "Dư thừa" đang đứng.

Ryan trước nay không đem người này để vào mắt.

Giống loài nhỏ yếu, mắt màu hổ phách.


Dưới sự tấn công của mình chỉ có thể chạy trốn.

Ryan cảm thấy nếu ném người này vào bộ lạc của mình, thì ngay cả giống cái nhỏ yếu nhất cũng có thể đánh thắng.

Ở trong mắt y, chỉ có tên mắt nâu là có thể phân cao thấp với mình.

Mà thứ yếu nhớt như vậy lại dám đứng trước mặt Đỗ Hữu, ngăn trở y tương thân tương ái với vợ yêu.

Ryan hé miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Vưu Hạo Vũ còn nhớ rõ hình thú của tên đó khi tấn công mình, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.

Mà từ phương diện nào đó, cậu thấy phải cảm ơn tên này.

Nếu không, cậu vĩnh viễn không thể biết "Gương mặt thật" của Đỗ Hữu.

Đối mặt với tiếng gầm nhẹ đe dọa của người sói, Vưu Hạo Vũ vẫn không lùi về sau, chỉ nhíu mày nhìn.

Người đại diện thấy bầu không khí không đúng lắm.

Này hình như không giống tình cảnh gặp nhau tức đỏ mắt của tình địch.

Đại diện cảm thấy, nếu mình ra tay cản, có khả năng biến thành tên pháo hôi bị đập đến đổ máu.

Ryan lúc bình thường nhìn ngu đần.

Nhưng lúc này lại làm người cảm thấy sợ hãi.

Người đại diện từ trước đến nay tin tưởng trực giác của mình, bất giác lui về phía sau một bước, "Vậy Đỗ tổng, người tôi đưa đến rồi, đi trước nha."
Đỗ Hữu nhìn đại diện Ngô, gật đầu.

Xe bảo mẫu nổ máy chạy như bay.

Ryan rốt cuộc không ép xuống nữa, bắt đầu lộ tai và đuôi.

Đỗ Hữu cũng cảm giác được sát khí, tuy không phải hướng về mình.

Anh túm Vưu Hạo Vũ, kéo ra phía sau.

Đỗ Hữu: "Làm gì vậy?"
Vừa nhìn thấy Đỗ Hữu, sự tức giận của Ryan liền bị ép xuống, "Ta muốn em sờ đầu ta!"
Sờ đầu thì có gì tốt chứ.

Đỗ Hữu không hiểu lắm.

Nhưng yêu cầu này không phải không thể đồng ý, huống hồ đối phương còn giúp anh mang Macaron về.

Anh giơ tay lên, Ryan lập tức ngoan ngoãn thò lại gần.

Nói là Đỗ Hữu đang sờ đầu y, chi bằng nói là y chủ động dùng đỉnh đầu cọ lòng bàn tay Đỗ Hữu.

Ngón tay có lúc sẽ kẹp trúng lỗ tai.

Lông trên lỗ tai rất ngắn, nó mềm mụp.

Mỗi khi đầu ngón tay đụng tới, liền sẽ khẽ run một chút.

Vưu Hạo Vũ đứng ở phía sau Đỗ Hữu, nhìn thấy hết thảy.

Nếu nghĩ người sói này là động vật thì cũng không phải khó tiếp thu.

Nhưng với sự tinh tường của mình, cậu biết người sói này có ý nghĩ bất chính với Đỗ Hữu.

Hơn nữa lý do thích là mặt—— đúng là tùy tiện.

Cậu bất giác quả quyết hơn.

Sờ soạng một chút, Đỗ Hữu đang muốn rút tay lại.

Tay lại bị Ryan bắt lấy.

Tay Ryan gắt gao nắm lấy Đỗ Hữu, hướng về phía người mình, "Sờ bụng nữa." Rồi chỉ cái đuôi phía sau, "Còn cái đuôi nữa này."
Đỗ Hữu không phải người thú, cho nên cũng không biết.

Đối với người thú mà nói bụng là điểm chíí mạng, chỉ đối với người mà mình cực kỳ tin tưởng mới chủ động đưa ra.

Mà đuôi là bộ phận mẫn cảm đối với người thú, đặc biệt là xương cùng, nó tương tự rễ cây nối với nhiều bộ phận.

Cho dù là người thú tính tình lãnh đạm trời sinh, nếu bị nắm đuôi, rồi sờ dọc xuống, cũng sẽ nổi thú tính.

Huống chi Ryan cũng không phải kiểu lãnh đạm.

Tay Đỗ Hữu bị Ryan nắm chặt, đưa lên bụng y.

Cho dù cách một lớp quần áo, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp rõ ràng, chúng theo hô hấp không ngừng phập phồng, dòng máu lưu động.

Lúc Ryan định kéo tay anh xuống nữa, thì tay lại bị một người khác nắm lấy.

"Không."
Vưu Hạo Vũ dính ở phía sau Đỗ Hữu, mắt rũ xuống, "Không được."
Năm ngón tay đang run rẩy.

Vưu Hạo Vũ nhìn ra chuyện sắp xảy đến.

Đỗ Hữu không cảm thấy hành động của Ryan kỳ quái.

Hoặc là vì đã tập mãi thành quen với mấy chuyện này rồi, hoặc là người sói này đã từng làm chuyện còn quá đáng hơn.

Nhưng cậu không có lập trường đi chỉ trích.

Hiện tại cậu chỉ là bạn trai ngắn hạn, và bản thân cũng đang ở thế bị động.

Đỗ Hữu liếc Vưu Hạo Vũ một cái.

Đối phương không nhìn anh, mà đang nhìn tay của ba người họ.

Đỗ Hữu suy nghĩ, nhẹ nhàng rút tay ra.

Đỗ Hữu: "Không sờ nữa."
Ryan: "Tại sao?" Lỗ tai y bẹp xuống, "Không thể khen thưởng ta sao?"
"Sờ cậu sẽ thoải mái hả?" Đỗ Hữu hỏi, "Tôi sẽ đi kêu dì giúp việc."
Ryan kinh ngạc.

Sửng sốt trong chốc lát, lớn tiếng phản bác: "Ta không phải người tùy tiện!"
Ngón tay y chỉ Vưu Hạo Vũ: "Tại sao tên này có thể tùy tiện chạm vào em, ta thì không được."
Đỗ Hữu nghiêng đầu nhìn Vưu Hạo Vũ.

Đối phương dường như cũng ngây người, giương mắt nhìn về phía anh.

Đỗ Hữu quay đầu nhìn về phía Ryan, "Bởi vì hiện giờ cậu ấy là bạn trai tôi."
Ở biệt thự hai tầng, mơ hồ có thể thấy một bóng đen.

Tấm màn tối màu theo gió bay lên.

Tiếp theo, bị một bàn tay đeo bao da nắm lấy.

Trong phòng không bật đèn, một màu đen nhánh.

Cậu trai dựa vào cửa sổ, từ lầu hai nhìn xuống ba người dưới lầu.

Vẻ mặt của cậu không hề biến hóa, tay trái gắt gao nắm cửa sổ.

Lực rất lớn, gần như muốn tạo một vết rách ở trên.

"…… Anh."
Con ngươi màu nâu không còn ánh sáng chiếu rọi.

Gió thổi qua, bức màn cũng khép lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện