Sau Khi Dẫn Bóng Chạy
Chương 23
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trác Dương bị những nụ hôn làm cho choáng váng, cuối cùng về được đến nhà bằng cách nào cậu cũng không rõ, chỉ nhớ nụ hôn nóng bỏng tựa như kéo dài mãi ở cầu thang đằng kia.
Đến tận khi tắm xong trở về phòng, cậu mới tìm lại cảm giác chân thật. Trác Dương sờ đôi môi, trên đó vẫn còn lưu lại xúc cảm kì lạ. Bụm mặt, nằm xuống giường, lý trí nói cho cậu biết, tất cả hành động hiện tại của cậu đều đi ngược lại với ý định ban đầu là tránh xa Tịch Sâm, thế nhưng trái tim cậu vẫn không nhịn được mà nhảy nhót vui mừng.
Cậu không khống chế được mình thôi rung động, cũng không khống chế được tình cảm của mình.
Trác Dương suy nghĩ một lát, điện thoại có chuông báo tin nhắn, là tin nhắn báo bình an của Tịch Sâm, cậu nhịn xuống rạo rực trong lòng, như trước đơn giản trả lời ‘Chúc ngủ ngon’. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ lo Tịch Sâm lại giống khi ở cầu thang nói mấy lời trêu chọc.
Cũng may anh chỉ nhắn lại ‘Ngủ ngon’ rồi không nói gì nữa.
Trác Dương thanh tĩnh lại, cậu để di động xuống, vươn người mở ngăn kéo đầu giường, lấy chiếc vòng tay Tịch Sâm tặng cho cậu ra. Cậu nhận nó đã được một tháng, trong một tháng này, cậu luôn nghĩ về chiếc khuy áo kia. Tịch Sâm sẽ không vô duyên vô cớ mà tặng cho cậu một chiếc khuy áo bình thường, trong đó nhất định có hàm ý mà cậu chưa rõ. Mà lúc đưa cho cậu anh không nói, thì dù cậu có hỏi lại, anh cũng nhất định không hé răng, vì cậu chỉ có thể tự mình cẩn thận hồi tưởng.
…
Ngày hôm sau đi làm, Trác Dương đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ để có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với Tịch Sâm. Cũng may giờ chưa phải cuối tuần, cậu không phải ở với anh cả ngày.
Buổi trưa ăn cơm, Trác Dương thu dọn đồ ăn xong chuẩn bị chạy thì bị gọi lại. Tịch Sâm lấy một tuýp thuốc mỡ đặt lên bàn, “Trác Dương, đến thoa thuốc giúp tôi.”
Tai Trác Dương hơi ngứa, cậu ngước mắt nhanh chóng liếc nhìn đôi môi Tịch Sâm, ánh mắt lóe lên chột dạ. Đêm qua cậu cắn môi anh, bởi anh quá xảo quyệt, cậu nói không muốn liền bị hôn, nói muốn, lại bị hôn mạnh mẽ hơn, sau vài lần cậu có cảm giác như sắp bị Tịch Sâm nuốt vào bụng.
Trác Dương không di chuyển, cậu nhìn anh thương lượng, “Chính anh thoa không được sao?”
Tịch Sâm một tay đút túi, một tay cầm thuốc mỡ bước đến. Trác Dương bình tĩnh cầm hộp cơm đứng tại chỗ, anh càng ngày càng gần, đến khi mũi chân hai người chạm nhau cũng không có ý muốn dừng lại, cậu không thể không vừa nhìn anh vừa lùi lại đằng sau.
“…Tịch Sâm!” Lui về đến cửa ra vào, Trác Dương nắm tay nắm cửa chuẩn bị tháo chạy, nhưng anh nhanh hơn, vươn tay khóa cửa.
Trác Dương bị giam giữa cánh cửa và Tịch Sâm, chân không nhịn được mà nhũn ra, cậu cảm thấy anh càng ngày càng giảo hoạt, biết cậu không có sức đề kháng với anh bèn ra sức trêu chọc.
Tịch Sâm lấy đi hộp cơm trên tay cậu, thay thế vào đó tuýp thuốc mỡ, cằm hơi ngước lên cho cậu thấy vết thương ngay giữa môi, rũ mắt nhìn cậu, “Em cắn, em phải có trách nhiệm.”
Trong phút chốc, mặt cậu lại đỏ lên, cậu nhỏ giọng năn nỉ, “Tôi, tôi giúp anh thoa, nhưng chúng ta có thể đến bàn trà ngồi không?”
Tịch Sâm bất động, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu chằm chằm, “Ngay tại đây.”
Trác Dương bị bao vây bởi hơi thở của anh, trái tim đập thình thịch, cậu vặn nắp, nặn ra ít thuốc mỡ, đầu ngón tay dừng lại trong không khí, sau đó như hạ quyết tâm thật lớn từ từ đáp xuống môi Tịch Sâm.
Cậu chỉ cần nghĩ đến đây là do mình cắn, sắc mặt lại hồng thêm mấy phần.
Thật ra vết thương cũng không quá rõ ràng, chỉ là có chút sưng đỏ, xoa xoa mấy lần thì xong, cậu đóng nắp tuýp thuốc, rũ mi, “Xong rồi.”
“Em về đi.” Tịch Sâm nói.
Trác Dương ‘ừ’ một tiếng, lấy lại hộp cơm, vặn tay nắm cửa đi ra ngoài. Trên hành lang, cậu gặp Nghiêm Khải đang đi ra từ thang máy.
Cậu đứng lại, “Nghiêm tiên sinh.”
Nghiêm Khải nhìn thấy Trác Dương, lập tức nở nụ cười, “Trác trợ lý phải về rồi sao, anh họ đang ở trong phòng à?”
“Đúng vậy.” Trác Dương trả lời.
“Vậy tôi vào tìm anh ấy.” Nghiêm Khải nói, ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt cậu, biểu cảm sâu xa, “Trác trợ lý, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
“Nóng, trời nóng.” Biểu cảm Trác Dương trở nên không được tự nhiên, “Ngài mau đi gặp Tịch tổng đi, tôi có việc đi trước.” Cậu vội vã ném lại một câu rồi bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.
“Tầng này luôn mở điều hòa, nóng đến mức đấy sao…” Nghiêm Khải nở nụ cười kì lạ, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc của Tịch Sâm.
Đẩy cửa vào văn phòng, Nghiêm Khải ra sức đánh hơi như cún.
Tịch Sâm liếc hắn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Nghiêm Khải sụt sịt một lát, không ngửi thấy mùi lạ, không cam lòng mà dựa vào bàn làm việc của anh, “Một chút mùi vị tình yêu đều không có, anh họ, lúc nãy em gặp Trác trợ lý, khuôn mặt đỏ hồng, anh có phải lại quấy rối người ta?”
Tịch Sâm không thèm để ý hắn, “Sao cậu tới đây?”
“Em có thể không đến sao!” Nghiêm Khải kháng nghị, “Em không đến, nói không chừng con gái anh thành niên em cũng không biết.”
“Không phải con gái của tôi, mà của Trác Dương.”
“Anh như vậy là không đúng, Trác trợ lý cẩn cẩn trọng trọng, lại cần cù chăm chỉ chăm sóc anh, sao anh nỡ đẩy cái nồi này lên người cậu ấy!” Nghiêm Khải có chết cũng không tin, “Em phải tận mắt thấy mới được, một người nói thì anh có thể bảo cậu ta có bệnh, nhưng mười người nói thì anh không thể như thế được.”
Thấy Nghiêm Khải cằn nhằn không dứt, anh ném điện thoại cho hắn, “Cậu tự gọi hỏi Trác Dương.”
Nghiêm Khải thấy Tịch Sâm thoải mái không có gì cần che giấu, nghi ngờ nhận điện thoại, hắn ấn nút nguồn, màn hình sáng lên, lộ ra màn hình khóa.
Tấm ảnh này là Tịch Sâm và Trác Dương chụp cùng Nịnh Nịnh khi đến công viên giải trí. Hắn nhìn Nịnh Nịnh cười cong cong đôi mắt, đôi mắt liền trợn to. Nghiêm Khải kích động đến nói năng lộn xộn, dùng sức đẩy tay Tịch Sâm, “Anh còn nói không phải con gái anh, anh nhìn khuôn mặt này đi, chính là cùng anh như một khuôn đúc ra! Thì ra là sự thật, anh giấu chúng em kết hôn khi nào?”
Tịch Sâm nhìn Nghiêm Khải như nhìn tên điên, gạt tay hắn ra, chỉ vào bàn trà nói với hắn, “Ngậm miệng, hoặc là đi ra ngoài.”
“Quá hung ác! Trác trợ lý có biết anh hung ác như vậy không?”
Nghiêm Khải lầm bầm cầm lấy di động Tịch Sâm đến bàn trà, chụp ảnh màn hình rồi gửi vào di động của hắn, sau đó chuyển tiếp cho Trác Dương, soạn tin, “Trác trợ lý, tiểu bảo bối ở giữa thật đáng yêu, nghe anh họ nói là con gái của cậu?”
Trác Dương đang chờ đợi một cái đèn đỏ, thời gian còn khá nhiều, thấy tin nhắn Wechat của Nghiêm Khải, nhanh chóng ngắn gọn trả lời, “Là con gái của tôi.”
“Là con gái cậu thật ư?”
“Đúng vậy.”
“Vậy con gái của cậu lớn lên sao lại giống anh họ của tôi thế, cậu không nhìn ra à?”
Nhìn thấy tin nhắn này, Trác Dương kinh sợ, cố gắng trấn định đáp lại, “Thế gian rộng lớn không có gì là không thể, người xa lạ giống nhau rất nhiều, không có gì kì quái.”
Nghiêm Khải vẫn không tin, “Cậu là trợ lý của anh tôi, liệu có phải giúp anh ấy lừa gạt tôi? Ài, tôi nói thật, điều đấy không cần thiết, nếu anh tôi có con gái, gia đình anh ấy sẽ vui mừng đến mức sẽ khua chiêng gõ trống.”
Đó là nếu như các người không biết làm sao có Nịnh Nịnh, trong lòng Trác Dương chợt lo lắng, cậu vì muốn loại bỏ nghi ngờ của Nghiêm Khải, mở album, gửi cho hắn hình ảnh Nịnh Nịnh từ khi sinh ra đến nay, mỗi bức dều có cậu chụp chung, “Thật sự là con gái của tôi. Đèn xanh rồi, tôi lái xe đây.”
Nghiêm Khải nhắn trở lại một chuỗi dấu chấm than, hắn nằm úp sấp trên sô pha, nhìn những bức ảnh trên khung chat, sắc mặt vẫn trà ngập khó mà tin nổi, ” Thật sự là con gái của Trác trợ lý! Này, này cũng quá thần kì, tuy nói có người tương tự, nhưng em cũng chưa từng thấy qua.”
Tịch Sâm mặc hắn ở kia gào thét, một bộ lạnh nhạt xử lý văn kiện.
Nghiêm Khải bò tới, hỏi Tịch Sâm, “Anh họ, anh không ngại sao? Trác Dương cùng phụ nữ kết hôn, còn có con.”
Lời này của hắn cũng không phải ghét bỏ Trác Dương đã kết hôn, mà Tịch Sâm là nam, Trác Dương kết hôn với phụ nữ sinh ra con gái, bây giờ lại tiến triển với anh họ, vậy rốt cuộc cậu yêu thích đàn ông hay phụ nữ, cuộc hôn nhân của cậu có phải là lừa gạt?
Tay gõ bàn phím của anh dừng lại một chút rồi nói, “Tất cả chỉ là quá khứ, tôi chỉ quan tâm hiện tại.”
Nghiêm Khải ‘chà chà’ hai tiếng, hắn hiếm khi nghe thấy ngữ khí khiêm nhường đó của anh họ, nhưng vẫn nói ra suy đoán của mình, “Trác trợ lý không giống người phẩm chất có vấn đề, có lẽ khi đó còn trẻ, không hiểu chuyện.”
Từ khi Nghiêm Khải đến, văn phòng không yên tĩnh được phút nào, Tịch Sâm chê hắn ốn ào, “Xác nhận xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì đi đi.”
“Bỗng nhiên thật hâm mộ Trác trợ lý.” Nghiêm Khải chậm rãi đứng lên, xoay người, “Nếu để em đổi thành cậu ấy, anh lại chả ước, mỗi phút mỗi giây cậu ấy đều dính lên người anh đi.”
Tịch Sâm lãnh khốc vô tình đáp lại, “Cậu tự thân biết phận thế là tốt.”
“…” Nghiêm Khải ôm ngực làm bộ nức nở hai tiếng, “Em méc bà ngoại, một chút tình cảm huynh đệ anh cũng không có.”
Lần này, Nghiêm Khải đến đây hoàn toàn là vì “con gái Tịch Sâm”, hắn không giống lần trước đặt phòng khách sạn, mà trực tiếp đến biệt thự ở nhờ. Bốn giờ Trác Dương mới biết tối nay Nghiêm Khải sẽ đến nên dặn người làm dọn dẹp phòng khách ở tầng ba. Nhưng mãi đến lúc trước khi đi ngủ, cậu mới gặp lại Nghiêm Khải.
Hắn không về một mình, trong ngực ôm một người bạn gái, mang theo chút men say. Nghiêm Khải ở dưới đại sảnh hô to gọi nhỏ, một lát gọi Tịch Sâm, một lát gọi Tịch Sâm, Tịch Sâm và Trác Dương đều bị hắn gọi ra khỏi phòng.
Anh đứng ở cầu thang không nhúc nhích, ngược lại Trác Dương xuống lầu nghênh đón, “Nghiêm tiên sinh, ngài tìm tôi có việc gì sao?”
“Trác trợ lý à.” Nghiêm Khải lôi kéo cánh tay cậu, tràn đầy chân thành mà dò hỏi, “Lát nữa tôi lên lầu làm chút việc, cậu có hứng thú tham gia hay không?”
“Khải Khải!” Cô gái kia hờn dỗi kêu một tiếng, thoạt nhìn cũng không thấy bộ dáng tức giận.
Mọi người đều là người trưởng thành, Trác Dương lập tức hiểu lời nói của hắn có ý gì, cậu vội vã gạt tay Nghiêm Khải, “Không, không muốn!”
Tịch Sâm lạnh lùng nhìn Nghiêm Khải, nói, “Trác Dương, không cầm để ý đến hắn.”
Nghiêm Khải cười ha hả, nói với Trác Dương, “Tôi đùa thôi, nếu thật sự lôi kéo cậu làm bậy, anh họ sẽ lột da tôi mất.”
Trác Dương bị lời nói có ý khác của hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Khải ôm bạn gái đi lên lầu, vừa đi vừa nói, “Em yêu, mau vỗ tay vì tình yêu của chúng ta, không kéo theo bọn họ, cho bọn họ chua chết đi.”
Khi đi đến bên người Tịch Sâm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rượu vào gan cũng lớn ra, Nghiêm Khải không chút nào e sợ mà quét mắt nhìn bụng dưới của anh, sau đó ánh mắt mang theo thương hại, vỗ vỗ vai anh, than thở, “Ai, xử nam đáng thương.”
Khi hắn quay người, mông lập tức nhận được một đạp của Tịch Sâm. Nghiêm Khải lảo đảo, sau khi được bạn gái đỡ dậy, ôm mông, cười hả hê trở về phòng.
Chỉ còn lại Trác Dương lúng túng nhìn Tịch Sâm.
~Hết chương 23~
Trác Dương bị những nụ hôn làm cho choáng váng, cuối cùng về được đến nhà bằng cách nào cậu cũng không rõ, chỉ nhớ nụ hôn nóng bỏng tựa như kéo dài mãi ở cầu thang đằng kia.
Đến tận khi tắm xong trở về phòng, cậu mới tìm lại cảm giác chân thật. Trác Dương sờ đôi môi, trên đó vẫn còn lưu lại xúc cảm kì lạ. Bụm mặt, nằm xuống giường, lý trí nói cho cậu biết, tất cả hành động hiện tại của cậu đều đi ngược lại với ý định ban đầu là tránh xa Tịch Sâm, thế nhưng trái tim cậu vẫn không nhịn được mà nhảy nhót vui mừng.
Cậu không khống chế được mình thôi rung động, cũng không khống chế được tình cảm của mình.
Trác Dương suy nghĩ một lát, điện thoại có chuông báo tin nhắn, là tin nhắn báo bình an của Tịch Sâm, cậu nhịn xuống rạo rực trong lòng, như trước đơn giản trả lời ‘Chúc ngủ ngon’. Cậu nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ lo Tịch Sâm lại giống khi ở cầu thang nói mấy lời trêu chọc.
Cũng may anh chỉ nhắn lại ‘Ngủ ngon’ rồi không nói gì nữa.
Trác Dương thanh tĩnh lại, cậu để di động xuống, vươn người mở ngăn kéo đầu giường, lấy chiếc vòng tay Tịch Sâm tặng cho cậu ra. Cậu nhận nó đã được một tháng, trong một tháng này, cậu luôn nghĩ về chiếc khuy áo kia. Tịch Sâm sẽ không vô duyên vô cớ mà tặng cho cậu một chiếc khuy áo bình thường, trong đó nhất định có hàm ý mà cậu chưa rõ. Mà lúc đưa cho cậu anh không nói, thì dù cậu có hỏi lại, anh cũng nhất định không hé răng, vì cậu chỉ có thể tự mình cẩn thận hồi tưởng.
…
Ngày hôm sau đi làm, Trác Dương đã chuẩn bị tâm lý thật kĩ để có thể giữ bình tĩnh khi đối mặt với Tịch Sâm. Cũng may giờ chưa phải cuối tuần, cậu không phải ở với anh cả ngày.
Buổi trưa ăn cơm, Trác Dương thu dọn đồ ăn xong chuẩn bị chạy thì bị gọi lại. Tịch Sâm lấy một tuýp thuốc mỡ đặt lên bàn, “Trác Dương, đến thoa thuốc giúp tôi.”
Tai Trác Dương hơi ngứa, cậu ngước mắt nhanh chóng liếc nhìn đôi môi Tịch Sâm, ánh mắt lóe lên chột dạ. Đêm qua cậu cắn môi anh, bởi anh quá xảo quyệt, cậu nói không muốn liền bị hôn, nói muốn, lại bị hôn mạnh mẽ hơn, sau vài lần cậu có cảm giác như sắp bị Tịch Sâm nuốt vào bụng.
Trác Dương không di chuyển, cậu nhìn anh thương lượng, “Chính anh thoa không được sao?”
Tịch Sâm một tay đút túi, một tay cầm thuốc mỡ bước đến. Trác Dương bình tĩnh cầm hộp cơm đứng tại chỗ, anh càng ngày càng gần, đến khi mũi chân hai người chạm nhau cũng không có ý muốn dừng lại, cậu không thể không vừa nhìn anh vừa lùi lại đằng sau.
“…Tịch Sâm!” Lui về đến cửa ra vào, Trác Dương nắm tay nắm cửa chuẩn bị tháo chạy, nhưng anh nhanh hơn, vươn tay khóa cửa.
Trác Dương bị giam giữa cánh cửa và Tịch Sâm, chân không nhịn được mà nhũn ra, cậu cảm thấy anh càng ngày càng giảo hoạt, biết cậu không có sức đề kháng với anh bèn ra sức trêu chọc.
Tịch Sâm lấy đi hộp cơm trên tay cậu, thay thế vào đó tuýp thuốc mỡ, cằm hơi ngước lên cho cậu thấy vết thương ngay giữa môi, rũ mắt nhìn cậu, “Em cắn, em phải có trách nhiệm.”
Trong phút chốc, mặt cậu lại đỏ lên, cậu nhỏ giọng năn nỉ, “Tôi, tôi giúp anh thoa, nhưng chúng ta có thể đến bàn trà ngồi không?”
Tịch Sâm bất động, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu chằm chằm, “Ngay tại đây.”
Trác Dương bị bao vây bởi hơi thở của anh, trái tim đập thình thịch, cậu vặn nắp, nặn ra ít thuốc mỡ, đầu ngón tay dừng lại trong không khí, sau đó như hạ quyết tâm thật lớn từ từ đáp xuống môi Tịch Sâm.
Cậu chỉ cần nghĩ đến đây là do mình cắn, sắc mặt lại hồng thêm mấy phần.
Thật ra vết thương cũng không quá rõ ràng, chỉ là có chút sưng đỏ, xoa xoa mấy lần thì xong, cậu đóng nắp tuýp thuốc, rũ mi, “Xong rồi.”
“Em về đi.” Tịch Sâm nói.
Trác Dương ‘ừ’ một tiếng, lấy lại hộp cơm, vặn tay nắm cửa đi ra ngoài. Trên hành lang, cậu gặp Nghiêm Khải đang đi ra từ thang máy.
Cậu đứng lại, “Nghiêm tiên sinh.”
Nghiêm Khải nhìn thấy Trác Dương, lập tức nở nụ cười, “Trác trợ lý phải về rồi sao, anh họ đang ở trong phòng à?”
“Đúng vậy.” Trác Dương trả lời.
“Vậy tôi vào tìm anh ấy.” Nghiêm Khải nói, ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt cậu, biểu cảm sâu xa, “Trác trợ lý, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
“Nóng, trời nóng.” Biểu cảm Trác Dương trở nên không được tự nhiên, “Ngài mau đi gặp Tịch tổng đi, tôi có việc đi trước.” Cậu vội vã ném lại một câu rồi bước vào thang máy, nhấn nút đóng cửa.
“Tầng này luôn mở điều hòa, nóng đến mức đấy sao…” Nghiêm Khải nở nụ cười kì lạ, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng làm việc của Tịch Sâm.
Đẩy cửa vào văn phòng, Nghiêm Khải ra sức đánh hơi như cún.
Tịch Sâm liếc hắn một cái rồi thu lại ánh mắt.
Nghiêm Khải sụt sịt một lát, không ngửi thấy mùi lạ, không cam lòng mà dựa vào bàn làm việc của anh, “Một chút mùi vị tình yêu đều không có, anh họ, lúc nãy em gặp Trác trợ lý, khuôn mặt đỏ hồng, anh có phải lại quấy rối người ta?”
Tịch Sâm không thèm để ý hắn, “Sao cậu tới đây?”
“Em có thể không đến sao!” Nghiêm Khải kháng nghị, “Em không đến, nói không chừng con gái anh thành niên em cũng không biết.”
“Không phải con gái của tôi, mà của Trác Dương.”
“Anh như vậy là không đúng, Trác trợ lý cẩn cẩn trọng trọng, lại cần cù chăm chỉ chăm sóc anh, sao anh nỡ đẩy cái nồi này lên người cậu ấy!” Nghiêm Khải có chết cũng không tin, “Em phải tận mắt thấy mới được, một người nói thì anh có thể bảo cậu ta có bệnh, nhưng mười người nói thì anh không thể như thế được.”
Thấy Nghiêm Khải cằn nhằn không dứt, anh ném điện thoại cho hắn, “Cậu tự gọi hỏi Trác Dương.”
Nghiêm Khải thấy Tịch Sâm thoải mái không có gì cần che giấu, nghi ngờ nhận điện thoại, hắn ấn nút nguồn, màn hình sáng lên, lộ ra màn hình khóa.
Tấm ảnh này là Tịch Sâm và Trác Dương chụp cùng Nịnh Nịnh khi đến công viên giải trí. Hắn nhìn Nịnh Nịnh cười cong cong đôi mắt, đôi mắt liền trợn to. Nghiêm Khải kích động đến nói năng lộn xộn, dùng sức đẩy tay Tịch Sâm, “Anh còn nói không phải con gái anh, anh nhìn khuôn mặt này đi, chính là cùng anh như một khuôn đúc ra! Thì ra là sự thật, anh giấu chúng em kết hôn khi nào?”
Tịch Sâm nhìn Nghiêm Khải như nhìn tên điên, gạt tay hắn ra, chỉ vào bàn trà nói với hắn, “Ngậm miệng, hoặc là đi ra ngoài.”
“Quá hung ác! Trác trợ lý có biết anh hung ác như vậy không?”
Nghiêm Khải lầm bầm cầm lấy di động Tịch Sâm đến bàn trà, chụp ảnh màn hình rồi gửi vào di động của hắn, sau đó chuyển tiếp cho Trác Dương, soạn tin, “Trác trợ lý, tiểu bảo bối ở giữa thật đáng yêu, nghe anh họ nói là con gái của cậu?”
Trác Dương đang chờ đợi một cái đèn đỏ, thời gian còn khá nhiều, thấy tin nhắn Wechat của Nghiêm Khải, nhanh chóng ngắn gọn trả lời, “Là con gái của tôi.”
“Là con gái cậu thật ư?”
“Đúng vậy.”
“Vậy con gái của cậu lớn lên sao lại giống anh họ của tôi thế, cậu không nhìn ra à?”
Nhìn thấy tin nhắn này, Trác Dương kinh sợ, cố gắng trấn định đáp lại, “Thế gian rộng lớn không có gì là không thể, người xa lạ giống nhau rất nhiều, không có gì kì quái.”
Nghiêm Khải vẫn không tin, “Cậu là trợ lý của anh tôi, liệu có phải giúp anh ấy lừa gạt tôi? Ài, tôi nói thật, điều đấy không cần thiết, nếu anh tôi có con gái, gia đình anh ấy sẽ vui mừng đến mức sẽ khua chiêng gõ trống.”
Đó là nếu như các người không biết làm sao có Nịnh Nịnh, trong lòng Trác Dương chợt lo lắng, cậu vì muốn loại bỏ nghi ngờ của Nghiêm Khải, mở album, gửi cho hắn hình ảnh Nịnh Nịnh từ khi sinh ra đến nay, mỗi bức dều có cậu chụp chung, “Thật sự là con gái của tôi. Đèn xanh rồi, tôi lái xe đây.”
Nghiêm Khải nhắn trở lại một chuỗi dấu chấm than, hắn nằm úp sấp trên sô pha, nhìn những bức ảnh trên khung chat, sắc mặt vẫn trà ngập khó mà tin nổi, ” Thật sự là con gái của Trác trợ lý! Này, này cũng quá thần kì, tuy nói có người tương tự, nhưng em cũng chưa từng thấy qua.”
Tịch Sâm mặc hắn ở kia gào thét, một bộ lạnh nhạt xử lý văn kiện.
Nghiêm Khải bò tới, hỏi Tịch Sâm, “Anh họ, anh không ngại sao? Trác Dương cùng phụ nữ kết hôn, còn có con.”
Lời này của hắn cũng không phải ghét bỏ Trác Dương đã kết hôn, mà Tịch Sâm là nam, Trác Dương kết hôn với phụ nữ sinh ra con gái, bây giờ lại tiến triển với anh họ, vậy rốt cuộc cậu yêu thích đàn ông hay phụ nữ, cuộc hôn nhân của cậu có phải là lừa gạt?
Tay gõ bàn phím của anh dừng lại một chút rồi nói, “Tất cả chỉ là quá khứ, tôi chỉ quan tâm hiện tại.”
Nghiêm Khải ‘chà chà’ hai tiếng, hắn hiếm khi nghe thấy ngữ khí khiêm nhường đó của anh họ, nhưng vẫn nói ra suy đoán của mình, “Trác trợ lý không giống người phẩm chất có vấn đề, có lẽ khi đó còn trẻ, không hiểu chuyện.”
Từ khi Nghiêm Khải đến, văn phòng không yên tĩnh được phút nào, Tịch Sâm chê hắn ốn ào, “Xác nhận xong rồi, nếu không còn chuyện gì thì đi đi.”
“Bỗng nhiên thật hâm mộ Trác trợ lý.” Nghiêm Khải chậm rãi đứng lên, xoay người, “Nếu để em đổi thành cậu ấy, anh lại chả ước, mỗi phút mỗi giây cậu ấy đều dính lên người anh đi.”
Tịch Sâm lãnh khốc vô tình đáp lại, “Cậu tự thân biết phận thế là tốt.”
“…” Nghiêm Khải ôm ngực làm bộ nức nở hai tiếng, “Em méc bà ngoại, một chút tình cảm huynh đệ anh cũng không có.”
Lần này, Nghiêm Khải đến đây hoàn toàn là vì “con gái Tịch Sâm”, hắn không giống lần trước đặt phòng khách sạn, mà trực tiếp đến biệt thự ở nhờ. Bốn giờ Trác Dương mới biết tối nay Nghiêm Khải sẽ đến nên dặn người làm dọn dẹp phòng khách ở tầng ba. Nhưng mãi đến lúc trước khi đi ngủ, cậu mới gặp lại Nghiêm Khải.
Hắn không về một mình, trong ngực ôm một người bạn gái, mang theo chút men say. Nghiêm Khải ở dưới đại sảnh hô to gọi nhỏ, một lát gọi Tịch Sâm, một lát gọi Tịch Sâm, Tịch Sâm và Trác Dương đều bị hắn gọi ra khỏi phòng.
Anh đứng ở cầu thang không nhúc nhích, ngược lại Trác Dương xuống lầu nghênh đón, “Nghiêm tiên sinh, ngài tìm tôi có việc gì sao?”
“Trác trợ lý à.” Nghiêm Khải lôi kéo cánh tay cậu, tràn đầy chân thành mà dò hỏi, “Lát nữa tôi lên lầu làm chút việc, cậu có hứng thú tham gia hay không?”
“Khải Khải!” Cô gái kia hờn dỗi kêu một tiếng, thoạt nhìn cũng không thấy bộ dáng tức giận.
Mọi người đều là người trưởng thành, Trác Dương lập tức hiểu lời nói của hắn có ý gì, cậu vội vã gạt tay Nghiêm Khải, “Không, không muốn!”
Tịch Sâm lạnh lùng nhìn Nghiêm Khải, nói, “Trác Dương, không cầm để ý đến hắn.”
Nghiêm Khải cười ha hả, nói với Trác Dương, “Tôi đùa thôi, nếu thật sự lôi kéo cậu làm bậy, anh họ sẽ lột da tôi mất.”
Trác Dương bị lời nói có ý khác của hắn làm cho mặt đỏ tới mang tai.
Nghiêm Khải ôm bạn gái đi lên lầu, vừa đi vừa nói, “Em yêu, mau vỗ tay vì tình yêu của chúng ta, không kéo theo bọn họ, cho bọn họ chua chết đi.”
Khi đi đến bên người Tịch Sâm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rượu vào gan cũng lớn ra, Nghiêm Khải không chút nào e sợ mà quét mắt nhìn bụng dưới của anh, sau đó ánh mắt mang theo thương hại, vỗ vỗ vai anh, than thở, “Ai, xử nam đáng thương.”
Khi hắn quay người, mông lập tức nhận được một đạp của Tịch Sâm. Nghiêm Khải lảo đảo, sau khi được bạn gái đỡ dậy, ôm mông, cười hả hê trở về phòng.
Chỉ còn lại Trác Dương lúng túng nhìn Tịch Sâm.
~Hết chương 23~
Bình luận truyện