Sau Khi Gả Cho Ông Cha Có Phong Cách Thời Trang Smart Của Tra Công

Chương 59



Thiệu Chí Thần buông Ngạn Hi ra, đặt tay cậu lên cổ mình, bắt đầu hôn sâu hơn.Thiệu Chí Thần đáp: “Lên giường.”Thiệu Chí Thần cảm thấy trên môi lúc nóng lúc lạnh, đến khi hồi phục tinh thần thì Ngạn Hi đã vùi mặt vào trong chăn.

Trong phim, đột nhiên nhân vật chính bị một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào mặt! Hắn bị tìm thấy!

Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯/phồn thể, 烽火戏诸侯/giản thể – Fēng huǒ xì zhū hòu).

Thiệu Chí Thần nghe vậy rời khỏi người cậu. Ngạn Hi cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt, rúc sâu vào chăn, ngay lúc cậu cho rằng đã tạm thời an toàn, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi lạnh toát. Hắn chống nửa người sững sờ một lúc, kế đó lập tức ôm cả người lẫn chăn: “Nói rõ ràng cho tôi.” 

Ngạn Hi bị giọng nói trầm thấp của hắn trêu chọc, có lẽ cũng bị nụ hôn làm dịu, cả người cậu mềm nhũn, lười biếng nâng mi mắt nhìn người đàn ông: “Hôn lễ?”

Ngạn Hi không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng biết trốn không được, hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, cậu bĩu môi nhắm tịt mắt: “Vậy anh hôn đi, cho anh hôn em.”Ngạn Hi bị hắn đè ngộp thở. Cậu dùng chăn che khuôn mặt đỏ bừng, duỗi tay ra ngoài đẩy mạnh đầu người đàn ông sang chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Anh đừng đè lên người em…” 

Thiệu Chí Thần cầm đồ trong tay hắn, nhìn hắn mấy cái: “Vào đi, sáng mai đưa tôi đến công ty.”

Thiệu Chí Thần nghe vậy rời khỏi người cậu. Ngạn Hi cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt, rúc sâu vào chăn, ngay lúc cậu cho rằng đã tạm thời an toàn, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi lạnh toát. 

Đến khi hai người tách ra, rốt cuộc Ngạn Hi cũng biết câu Chu Tiềm Sơn nói lúc trước là có ý gì. Không hổ là thầy trò, phòng chừng công phu ngoài miệng của Thiệu Chí Thần còn tốt hơn của sư phụ mình một chút!

Thiệu Nhất chọc chọc đầu hắn: “Mày xem anh Tứ mày sinh bệnh, trời lạnh thế này làm sao ra ngoài?”Trong phim, nhân vật chính đang tránh né sự truy tìm của kẻ địch, tiếng hít thở nặng nề dồn dập của hắn được phóng đại, hoàn cảnh tối tăm khiến trong lòng Ngạn Hi vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy kích thích, cậu chậm rãi nhét một miếng bỏng ngô vào miệng.Ngạn Hi “Ưm” một tiếng, dùng sức túm tóc Thiệu Chí Thần: “Shhh…”Thiệu Chí Thần nghe vậy rời khỏi người cậu. Ngạn Hi cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt, rúc sâu vào chăn, ngay lúc cậu cho rằng đã tạm thời an toàn, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi lạnh toát. 

Khóe mắt cậu co giật, giả vờ bị điếc: “Bọn họ sẽ đi xem phim cùng nhau.”

Bụp bụp, đám bong bóng màu hồng vừa mới sinh ra lập tức tan biến. Cậu đẩy người đàn ông sang bên cạnh, xoay nghiêng người sang chỗ khác: “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯/phồn thể, 烽火戏诸侯/giản thể – Fēng huǒ xì zhū hòu).Cái chăn này bị lọt gió…

Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một “Hồng nhan họa thủy” (紅顏禍水/phồn thể, 红颜祸水/giản thể – Hóngyán huòshuǐ – nghĩa là Người đẹp làm hại đất nước), thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và ảnh hưởng nhất trong lịch sử. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬 Sì dà yāo jī), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).

Ngạn Hi duỗi tay kéo kéo chăn, sờ tới sờ lui bỗng nhiên bị thứ gì đó đâm cho một cái, làm cậu sợ tới mức lập tức rụt tay về.  

Bây giờ là 8 giờ sáng, Thiệu Thất đang ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn, hắn cầm điện thoại di động, vui vẻ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, trong lòng đã bắt đầu nghĩ khi nào sếp lại sai mình đi mua bỏng ngô.Ngạn Hi duỗi tay kéo kéo chăn, sờ tới sờ lui bỗng nhiên bị thứ gì đó đâm cho một cái, làm cậu sợ tới mức lập tức rụt tay về.  

Ngạn Hi bị hắn đè ngộp thở. Cậu dùng chăn che khuôn mặt đỏ bừng, duỗi tay ra ngoài đẩy mạnh đầu người đàn ông sang chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Anh đừng đè lên người em…” 

Hắn chống nửa người sững sờ một lúc, kế đó lập tức ôm cả người lẫn chăn: “Nói rõ ràng cho tôi.” 

Thiệu Chí Thần nắm cổ tay cậu, đè chúng lên trên đỉnh đầu, đoạn cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đầy đặn kia. Lúc trước hắn đã nói qua, dường như môi của Ngạn Hi được bôi mật ngọt, bây giờ hắn mới nhấm nháp một tí đã cảm thấy mình hơi mất khống chế. Đây không phải là bôi mật, đây là bôi ma túy, bằng không sao lại có thể làm hắn nghiện.Thiệu Chí Thần ở bên ngoài không chạm được cậu bèn chui tọt vào trong chăn, đầu vừa đút vào đã bị tay Ngạn Hi sờ một cái. Hắn bò một đường đi lên, chống tay sang hai bên người Ngạn Hi, bàn tay to lớn giữ chặt đầu cậu, ngón tay niết mạnh lên cánh môi đang khép hờ: “Hôn xong còn muốn chạy?”

Thiệu Chí Thần cảm thấy trên môi lúc nóng lúc lạnh, đến khi hồi phục tinh thần thì Ngạn Hi đã vùi mặt vào trong chăn.

Cậu rất vui mừng, liên tục bấm nút, bỏng ngô từ bên trong chảy ra chất đống cao hơn người. Ngạn Hi cảm thấy đủ rồi không muốn nữa, tuy nhiên cho dù cậu có ấn nút hay không thì bỏng ngô vẫn tăng lên, cuối cùng cậu bị chôn vùi trong đống bỏng ngô sắp tắc thở!

Ánh mắt của người đàn ông sáng quắc. Hắn nuốt khan một cái, đáp bằng một chữ: “Muốn.”

“…” Thiệu Chí Thần nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát: “Nhưng bây giờ đến cả con chúng ta cũng có rồi.”Ngạn Hi sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.Ngạn Hi không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng biết trốn không được, hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, cậu bĩu môi nhắm tịt mắt: “Vậy anh hôn đi, cho anh hôn em.”

Cả hai người đều là lần đầu tiên, mới đầu một người nhấp miệng hơi trúc trắc, một người chỉ lo đỏ mặt cứng đờ nằm im. Tuy nhiên theo thời gian đôi bên giao lưu, hai người đều tìm thấy được điểm thú vị. 

Thiệu Thất nhìn về phía Thiệu Tứ, thấy sắc mặt hắn hơi xanh xao, còn dùng tay chống môi ho hai cái. Hắn lại nhìn về phía Thiệu Nhất: “Vậy sao anh cả không đi?”

Ngạn Hi bị hắn đè ngộp thở. Cậu dùng chăn che khuôn mặt đỏ bừng, duỗi tay ra ngoài đẩy mạnh đầu người đàn ông sang chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Anh đừng đè lên người em…” Thiệu Chí Thần cúi đầu mổ nhẹ một cái, đột nhiên rướn người bật đèn ngủ đầu giường, quầng sáng màu vàng ấm áp lập tức chiếu sáng nửa căn phòng. 

Ngạn Hi: “…”

Bao Tự họ Tự, là mỹ nhân nhà Tây Chu trong lịch sử, cũng chính là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Cậu rất vui mừng, liên tục bấm nút, bỏng ngô từ bên trong chảy ra chất đống cao hơn người. Ngạn Hi cảm thấy đủ rồi không muốn nữa, tuy nhiên cho dù cậu có ấn nút hay không thì bỏng ngô vẫn tăng lên, cuối cùng cậu bị chôn vùi trong đống bỏng ngô sắp tắc thở!Nửa đêm Thiệu Thất bị lôi dậy, thấy Thiệu Tứ và Thiệu Nhất vây quanh bên giường mình. Hắn mờ mịt dụi mắt: “Sao vậy?”Cánh môi đỏ tươi của chàng trai lấp lóe ánh nước dưới ngọn đèn. Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá bất thình lình, hai mắt Ngạn Hi bị ánh đèn kích thích chớp chớp vài cái, cậu giơ hai tay che mắt dụi dụi, dụi cho đến khi khóe mắt phiếm hồng, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay xuống. Đôi môi cậu khẽ run run, hiển nhiên là trong lòng đang quay cuồng, không có cách nào bình tĩnh được.

Thiệu Nhất xách hắn xuống giường, bắt đầu mặc quần áo cho hắn: “Sếp ra lệnh khẩn, đó là qua rạp chiếu phim mua hai phần “combo rạp chiếu phim”, lập tức đưa đến nhà boss!”

Ngạn Hi sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.

Thiệu Thất nhìn về phía Thiệu Tứ, thấy sắc mặt hắn hơi xanh xao, còn dùng tay chống môi ho hai cái. Hắn lại nhìn về phía Thiệu Nhất: “Vậy sao anh cả không đi?”Thiệu Chí Thần nắm cổ tay cậu, đè chúng lên trên đỉnh đầu, đoạn cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đầy đặn kia. Lúc trước hắn đã nói qua, dường như môi của Ngạn Hi được bôi mật ngọt, bây giờ hắn mới nhấm nháp một tí đã cảm thấy mình hơi mất khống chế. Đây không phải là bôi mật, đây là bôi ma túy, bằng không sao lại có thể làm hắn nghiện.

Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một “Hồng nhan họa thủy” (紅顏禍水/phồn thể, 红颜祸水/giản thể – Hóngyán huòshuǐ – nghĩa là Người đẹp làm hại đất nước), thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và ảnh hưởng nhất trong lịch sử. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬 Sì dà yāo jī), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).

Thiệu Thất: Không dám nói chuyện.jpgCả hai người đều là lần đầu tiên, mới đầu một người nhấp miệng hơi trúc trắc, một người chỉ lo đỏ mặt cứng đờ nằm im. Tuy nhiên theo thời gian đôi bên giao lưu, hai người đều tìm thấy được điểm thú vị. 

Thiệu Nhất chọc chọc đầu hắn: “Mày xem anh Tứ mày sinh bệnh, trời lạnh thế này làm sao ra ngoài?”

Hai người sửng sốt, Ngạn Hi nghi ngờ xoa cằm: “Hình như tôi… tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?”Thiệu Chí Thần buông Ngạn Hi ra, đặt tay cậu lên cổ mình, bắt đầu hôn sâu hơn.

“Chúng ta có thể xem ở phòng chiếu phim trên tầng, chỉ có hai chúng ta thôi.” Thiệu Chí Thần dụ dỗ cậu.

Ngạn Hi không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng biết trốn không được, hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, cậu bĩu môi nhắm tịt mắt: “Vậy anh hôn đi, cho anh hôn em.”Giống như một con sư tử cường tráng tiến vào lãnh thổ nó vừa đánh dấu, bắt đầu tuần tra hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ bá đạo để lại dấu vết trong từng ngóc ngách. Ngay khi nó cho rằng lãnh địa này đã thuộc về mình thì có một con sư tử trẻ tuổi khác bỗng vọt qua, đụng mạnh vào nó một cái, chọc giận sư tử lớn. Hai con sư tử lập tức quấn lấy nhau, chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại. 

Giống như một con sư tử cường tráng tiến vào lãnh thổ nó vừa đánh dấu, bắt đầu tuần tra hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ bá đạo để lại dấu vết trong từng ngóc ngách. Ngay khi nó cho rằng lãnh địa này đã thuộc về mình thì có một con sư tử trẻ tuổi khác bỗng vọt qua, đụng mạnh vào nó một cái, chọc giận sư tử lớn. Hai con sư tử lập tức quấn lấy nhau, chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại. 

Thiệu Thất tủi thân khụt khịt: “Anh Tứ sinh bệnh.”

“Anh… Ưm!” Ngạn Hi dịch người về phía sau, không ngờ mình đã ở bên mép giường. Một tay cậu sờ hụt, cả người lập tức ngả về sau.

Thiệu Chí Thần cúi đầu mổ nhẹ một cái, đột nhiên rướn người bật đèn ngủ đầu giường, quầng sáng màu vàng ấm áp lập tức chiếu sáng nửa căn phòng. Thiệu Chí Thần cầm đồ trong tay hắn, nhìn hắn mấy cái: “Vào đi, sáng mai đưa tôi đến công ty.”Ngạn Hi “Ưm” một tiếng, dùng sức túm tóc Thiệu Chí Thần: “Shhh…”

“Sếp, em, em ngủ ở đâu ạ?”Thiệu Chí Thần hơi nhổm người, chạm lên chóp mũi cậu, thở dốc thì thầm hỏi Ngạn Hi: “Khi nào cùng tôi cử hành hôn lễ?”

Cậu rất vui mừng, liên tục bấm nút, bỏng ngô từ bên trong chảy ra chất đống cao hơn người. Ngạn Hi cảm thấy đủ rồi không muốn nữa, tuy nhiên cho dù cậu có ấn nút hay không thì bỏng ngô vẫn tăng lên, cuối cùng cậu bị chôn vùi trong đống bỏng ngô sắp tắc thở!

Ngạn Hi: “…”Ngày hôm sau, khi Thiệu Chí Thần móc ra một viên bỏng ngô bị đè bẹp từ dưới khuỷu tay mình, vẻ mặt vô cùng đẹp mắt. Hắn không thể tin được, thế mà tối qua mình lại đồng ý ngủ cùng Ngạn Hi trên một chiếc giường trải đầy bỏng ngô!Ngạn Hi bị giọng nói trầm thấp của hắn trêu chọc, có lẽ cũng bị nụ hôn làm dịu, cả người cậu mềm nhũn, lười biếng nâng mi mắt nhìn người đàn ông: “Hôn lễ?”

Không có tình thú! Không có gì cả!

Hai người sửng sốt, Ngạn Hi nghi ngờ xoa cằm: “Hình như tôi… tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?”

Chẳng qua chấp niệm này không kéo dài được bao lâu, tên đàn ông già 26 tuổi đầu chưa được khai trai với lực chiến đấu cực mạnh, hai người ngã xuống giường sofa lắp ráp lăn hai vòng, bỏng ngô rải đầy dưới đệm.Thiệu Chí Thần nắm lấy tay cậu, đặt bên miệng hôn một cái: “Không sao, hắn kiếm được tiền mà.”Ngạn Hi sờ mặt hắn: “Nhưng chúng ta vừa mới hôn có một lần, bây giờ kết hôn có phải nhanh quá không?” 

Ngạn Hi có chút động lòng: “Vậy em muốn ăn bỏng ngô, muốn uống cả coca nữa.”

“Anh…” Thiệu Nhất vỗ vai Thiệu Tứ: “Anh phải ở nhà chăm sóc anh Tứ mày.”Hắn đặt bỏng ngô và coca lên bàn, Ngạn Hi kinh ngạc nhìn qua. Vừa rồi cậu chỉ thuận miệng nói đùa, dù sao đã trễ thế này lại đi ra ngoài mua bỏng ngô không thực tế lắm, kết quả người đàn ông thật sự đưa đồ đến trước mặt cậu?!Ánh mắt Thiệu Chí Thần tối sầm, tầm mắt lưu luyến trên xương quai xanh trắng nõn của cậu: “Em đang ám chỉ cái gì với tôi vậy?”

“…” Thiệu Chí Thần nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát: “Nhưng bây giờ đến cả con chúng ta cũng có rồi.”

Ngạn Hi bị hắn đè ngộp thở. Cậu dùng chăn che khuôn mặt đỏ bừng, duỗi tay ra ngoài đẩy mạnh đầu người đàn ông sang chỗ khác, mất tự nhiên nói: “Anh đừng đè lên người em…” 

Thiệu Chí Thần nhận điều khiển từ xa, chọn bừa một cái, Ngạn Hi lập tức cười nói: “Đúng lúc em chỉ muốn xem cái này.”Ngạn Hi bị giọng nói trầm thấp của hắn trêu chọc, có lẽ cũng bị nụ hôn làm dịu, cả người cậu mềm nhũn, lười biếng nâng mi mắt nhìn người đàn ông: “Hôn lễ?”Ngạn Hi lập tức túm chặt cổ áo mình: “Anh suy nghĩ đứng đắn lên tí được không? Ý của em là quá nhanh, chúng ta còn chưa yêu đương đã bước vào nấm mồ hôn nhân à?” 

Chẳng qua chấp niệm này không kéo dài được bao lâu, tên đàn ông già 26 tuổi đầu chưa được khai trai với lực chiến đấu cực mạnh, hai người ngã xuống giường sofa lắp ráp lăn hai vòng, bỏng ngô rải đầy dưới đệm.

Hai người sửng sốt, Ngạn Hi nghi ngờ xoa cằm: “Hình như tôi… tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?”“…” Thiệu Chí Thần nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát: “Nhưng bây giờ đến cả con chúng ta cũng có rồi.”

Nhưng Thiệu Chí Thần biết, cho dù là cái nào thì Ngạn Hi đều sẽ cảm thấy hài lòng, hàng này rất dễ nuôi.

Thiệu Thất sắp bị cảm động phát khóc! Không ngờ sếp lại tốt bụng cho hắn ở nhờ! Hắn muốn lao vào vòng tay của sếp~Ngạn Hi sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại.

“Không có, tìm người mua.” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh nhìn Ngạn Hi ăn bỏng ngô, ánh mắt nóng bỏng.

Không có tình thú! Không có gì cả!Hắn chống nửa người sững sờ một lúc, kế đó lập tức ôm cả người lẫn chăn: “Nói rõ ràng cho tôi.” Đúng vậy! Cậu là một anh vợ trẻ đã kết hôn ở nhà trông con mà. 

Thiệu Chí Thần hơi nhổm người, chạm lên chóp mũi cậu, thở dốc thì thầm hỏi Ngạn Hi: “Khi nào cùng tôi cử hành hôn lễ?”Bụp bụp, đám bong bóng màu hồng vừa mới sinh ra lập tức tan biến. Cậu đẩy người đàn ông sang bên cạnh, xoay nghiêng người sang chỗ khác: “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”

Trái lại Ngạn Hi ngủ rất ngon lành, ngoại trừ chóp mũi đầy mùi bỏng ngô thì bên cạnh còn có một cái lò sưởi cực lớn, ôm cậu rất chặt. Buổi tối sau khi ngủ, cậu vẫn nằm mơ, chỉ là lần này không còn ác mộng. Cậu mơ thấy Thiệu Chí Thần đứng trước một cái máy bỏng ngô siêu to khổng lồ làm bỏng ngô cho mình. Nhưng chiếc máy này rất kỳ lạ, chỉ cần nhấn nút màu xanh lá cây là bỏng ngô sẽ chảy ra từ bên trong.

Cánh môi đỏ tươi của chàng trai lấp lóe ánh nước dưới ngọn đèn. Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá bất thình lình, hai mắt Ngạn Hi bị ánh đèn kích thích chớp chớp vài cái, cậu giơ hai tay che mắt dụi dụi, dụi cho đến khi khóe mắt phiếm hồng, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay xuống. Đôi môi cậu khẽ run run, hiển nhiên là trong lòng đang quay cuồng, không có cách nào bình tĩnh được.Không có tình thú! Không có gì cả!

Thiệu Chí Thần hơi nhổm người, chạm lên chóp mũi cậu, thở dốc thì thầm hỏi Ngạn Hi: “Khi nào cùng tôi cử hành hôn lễ?”

Phòng chiếu có một chiếc ghế sofa gấp, có thể tháo rời lắp ghép thành giường.Thiệu Chí Thần hôn lên tai cậu: “Nói đi, đừng im lặng.”

Thiệu Thất lên án: “Vì sao lại là em! Sếp có gọi cho em đâu!”

Hôm qua Ngạn Hi đồng ý giúp bà chủ cà phê mèo quản lý cửa hàng một ngày, cho nên cũng không ngủ được nữa, sau khi rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt xuống lầu ăn cơm, đúng lúc cùng Thiệu Thất ngồi trên bàn ăn mặt đối mặt.

“Mày chăm… mày chăm cái rắm, cút nhanh cho anh!”Ngạn Hi lẩm bẩm: “Anh có biết sau khi người ta ở bên nhau sẽ làm gì không?”

Không có tình thú! Không có gì cả!

Ngạn Hi bị giọng nói trầm thấp của hắn trêu chọc, có lẽ cũng bị nụ hôn làm dịu, cả người cậu mềm nhũn, lười biếng nâng mi mắt nhìn người đàn ông: “Hôn lễ?”

Ngạn Hi lẩm bẩm: “Anh có biết sau khi người ta ở bên nhau sẽ làm gì không?”Thiệu Chí Thần đáp: “Lên giường.”

“Mày chăm… mày chăm cái rắm, cút nhanh cho anh!”

Thiệu Chí Thần ôm cậu, bỏ qua giãy giụa của Ngạn Hi, mang người lên phòng chiếu phim mini trên tầng. Bao Tự họ Tự, là mỹ nhân nhà Tây Chu trong lịch sử, cũng chính là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.Ngạn Hi: “…”

Đúng vậy! Cậu là một anh vợ trẻ đã kết hôn ở nhà trông con mà. 

Hắn phát giác có điều bất ổn, vội vàng rời khỏi cánh môi ướt át của Ngạn Hi. Chỉ thấy Ngạn Hi suy yếu mở hai mắt, vươn bàn tay mềm nhũn tát người: “Anh… muốn giết em đấy à?”Hôm qua Ngạn Hi đồng ý giúp bà chủ cà phê mèo quản lý cửa hàng một ngày, cho nên cũng không ngủ được nữa, sau khi rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt xuống lầu ăn cơm, đúng lúc cùng Thiệu Thất ngồi trên bàn ăn mặt đối mặt.Khóe mắt cậu co giật, giả vờ bị điếc: “Bọn họ sẽ đi xem phim cùng nhau.”

Thiệu Chí Thần nhận điều khiển từ xa, chọn bừa một cái, Ngạn Hi lập tức cười nói: “Đúng lúc em chỉ muốn xem cái này.”

Ngạn Hi hưng phấn nhét cho mình một nắm bỏng ngô, kết quả trước mắt đột nhiên tối sầm, miệng bị che lấp. Cậu “Ưm ưm” hai tiếng, đầu lưỡi bị kẻ xâm nhập lấn chiếm, Ngạn Hi theo bản năng duỗi tay ôm Thiệu Chí Thần, khép hờ một mắt, một mắt dùng sức nhìn thẳng về phía màn hình.Thiệu Thất: Không dám nói chuyện.jpg“Chúng ta có thể xem ở phòng chiếu phim trên tầng, chỉ có hai chúng ta thôi.” Thiệu Chí Thần dụ dỗ cậu.

Hắn phát giác có điều bất ổn, vội vàng rời khỏi cánh môi ướt át của Ngạn Hi. Chỉ thấy Ngạn Hi suy yếu mở hai mắt, vươn bàn tay mềm nhũn tát người: “Anh… muốn giết em đấy à?”

Nửa đêm Thiệu Thất bị lôi dậy, thấy Thiệu Tứ và Thiệu Nhất vây quanh bên giường mình. Hắn mờ mịt dụi mắt: “Sao vậy?”

Trong phim, đột nhiên nhân vật chính bị một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào mặt! Hắn bị tìm thấy!Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một “Hồng nhan họa thủy” (紅顏禍水/phồn thể, 红颜祸水/giản thể – Hóngyán huòshuǐ – nghĩa là Người đẹp làm hại đất nước), thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và ảnh hưởng nhất trong lịch sử. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬 Sì dà yāo jī), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).Ngạn Hi có chút động lòng: “Vậy em muốn ăn bỏng ngô, muốn uống cả coca nữa.”

Bây giờ là 8 giờ sáng, Thiệu Thất đang ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn, hắn cầm điện thoại di động, vui vẻ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, trong lòng đã bắt đầu nghĩ khi nào sếp lại sai mình đi mua bỏng ngô.

Hết chương 59

Chẳng qua chấp niệm này không kéo dài được bao lâu, tên đàn ông già 26 tuổi đầu chưa được khai trai với lực chiến đấu cực mạnh, hai người ngã xuống giường sofa lắp ráp lăn hai vòng, bỏng ngô rải đầy dưới đệm.Thiệu Chí Thần ôm cậu, bỏ qua giãy giụa của Ngạn Hi, mang người lên phòng chiếu phim mini trên tầng. 

Không biết mọi người còn nhớ không, Thiệu Thất là người cùng Tiểu Ngạn đến đồn cảnh sát, khi đó hắn chỉ là một “anh giai người qua đường nhiệt tình”.

Phòng chiếu có một chiếc ghế sofa gấp, có thể tháo rời lắp ghép thành giường.

Ngạn Hi duỗi tay kéo kéo chăn, sờ tới sờ lui bỗng nhiên bị thứ gì đó đâm cho một cái, làm cậu sợ tới mức lập tức rụt tay về.  

Ngạn Hi không biết rốt cuộc “tiền” Thiệu Chí Thần nói là bao nhiêu, cứ cảm thấy mình như muốn Thiệu Chí Thần “phong hỏa hí chư hầu”*. cậu đặt một miếng bỏng ngô lên môi người đàn ông, bảo hắn ăn luôn: “Lần sau không nên chiều em như thế.”

Thiệu Chí Thần cúi đầu mổ nhẹ một cái, đột nhiên rướn người bật đèn ngủ đầu giường, quầng sáng màu vàng ấm áp lập tức chiếu sáng nửa căn phòng. 

Hết chương 59Nửa đêm Thiệu Thất bị lôi dậy, thấy Thiệu Tứ và Thiệu Nhất vây quanh bên giường mình. Hắn mờ mịt dụi mắt: “Sao vậy?”

Thiệu Nhất xách hắn xuống giường, bắt đầu mặc quần áo cho hắn: “Sếp ra lệnh khẩn, đó là qua rạp chiếu phim mua hai phần “combo rạp chiếu phim”, lập tức đưa đến nhà boss!”

Thiệu Thất sắp bị cảm động phát khóc! Không ngờ sếp lại tốt bụng cho hắn ở nhờ! Hắn muốn lao vào vòng tay của sếp~

Ngạn Hi không dám nhìn thẳng mắt hắn, trong lòng biết trốn không được, hoặc là không làm, hoặc là đã làm phải làm đến cùng, cậu bĩu môi nhắm tịt mắt: “Vậy anh hôn đi, cho anh hôn em.”

“Anh…” Thiệu Nhất vỗ vai Thiệu Tứ: “Anh phải ở nhà chăm sóc anh Tứ mày.”

Bây giờ là 8 giờ sáng, Thiệu Thất đang ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn, hắn cầm điện thoại di động, vui vẻ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, trong lòng đã bắt đầu nghĩ khi nào sếp lại sai mình đi mua bỏng ngô.Thiệu Thất lên án: “Vì sao lại là em! Sếp có gọi cho em đâu!”

“Chúng ta có thể xem ở phòng chiếu phim trên tầng, chỉ có hai chúng ta thôi.” Thiệu Chí Thần dụ dỗ cậu.

Thiệu Thất: Không dám nói chuyện.jpg

Ngạn Hi không nhận ra điều này, còn chột dạ vì lời thiệu Chí Thần nói: “Đã trễ như vậy…”

Ngày hôm sau, khi Thiệu Chí Thần móc ra một viên bỏng ngô bị đè bẹp từ dưới khuỷu tay mình, vẻ mặt vô cùng đẹp mắt. Hắn không thể tin được, thế mà tối qua mình lại đồng ý ngủ cùng Ngạn Hi trên một chiếc giường trải đầy bỏng ngô!Thiệu Nhất chọc chọc đầu hắn: “Mày xem anh Tứ mày sinh bệnh, trời lạnh thế này làm sao ra ngoài?”

Vờ lờ! Cậu đang xem đến đoạn cao trào mà!

Thiệu Chí Thần nói xong thì xách đồ ăn vặt lên tầng ba, Ngạn Hi còn đang chọn phim, cuối cùng chọn mấy bộ phim gần đây có đánh giá cao. Cậu thấy Thiệu Chí Thần đi vào bèn hỏi: “Anh thấy phim nào hay?”

Bụp bụp, đám bong bóng màu hồng vừa mới sinh ra lập tức tan biến. Cậu đẩy người đàn ông sang bên cạnh, xoay nghiêng người sang chỗ khác: “Không thèm nói chuyện với anh nữa.”Cả hai người đều là lần đầu tiên, mới đầu một người nhấp miệng hơi trúc trắc, một người chỉ lo đỏ mặt cứng đờ nằm im. Tuy nhiên theo thời gian đôi bên giao lưu, hai người đều tìm thấy được điểm thú vị. Thiệu Thất nhìn về phía Thiệu Tứ, thấy sắc mặt hắn hơi xanh xao, còn dùng tay chống môi ho hai cái. Hắn lại nhìn về phía Thiệu Nhất: “Vậy sao anh cả không đi?”

Ngạn Hi hưng phấn nhét cho mình một nắm bỏng ngô, kết quả trước mắt đột nhiên tối sầm, miệng bị che lấp. Cậu “Ưm ưm” hai tiếng, đầu lưỡi bị kẻ xâm nhập lấn chiếm, Ngạn Hi theo bản năng duỗi tay ôm Thiệu Chí Thần, khép hờ một mắt, một mắt dùng sức nhìn thẳng về phía màn hình.(*) Phóng hỏa hí chư hầu: Bao Tự họ Tự, là mỹ nhân nhà Tây Chu trong lịch sử, cũng chính là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.“Anh…” Thiệu Nhất vỗ vai Thiệu Tứ: “Anh phải ở nhà chăm sóc anh Tứ mày.”

“Thế em chăm sóc cũng được mà!”

Thiệu Chí Thần cầm đồ trong tay hắn, nhìn hắn mấy cái: “Vào đi, sáng mai đưa tôi đến công ty.”“Thế em chăm sóc cũng được mà!”

“Sếp, em, em ngủ ở đâu ạ?”

“Mày chăm… mày chăm cái rắm, cút nhanh cho anh!”“Mày chăm… mày chăm cái rắm, cút nhanh cho anh!”

Cậu nhét hai miếng bỏng ngô vào miệng, hương ngô thơm ngọt ngào, vừa giòn vừa ngon: “Ngon! Bỏng ngô cũng giao ship à?”Ngạn Hi không biết rốt cuộc “tiền” Thiệu Chí Thần nói là bao nhiêu, cứ cảm thấy mình như muốn Thiệu Chí Thần “phong hỏa hí chư hầu”*. cậu đặt một miếng bỏng ngô lên môi người đàn ông, bảo hắn ăn luôn: “Lần sau không nên chiều em như thế.”Thiệu Thất bị anh cả mình đạp một phát ra khỏi nhà, bị gió lớn bên ngoài thổi lạnh run cầm cập.

Thiệu Chí Thần nhận điều khiển từ xa, chọn bừa một cái, Ngạn Hi lập tức cười nói: “Đúng lúc em chỉ muốn xem cái này.”Thiệu Chí Thần hôn lên tai cậu: “Nói đi, đừng im lặng.”Nhưng Thiệu Chí Thần biết, cho dù là cái nào thì Ngạn Hi đều sẽ cảm thấy hài lòng, hàng này rất dễ nuôi.Mười lăm phút sau, hắn phóng xe vào biệt thự nhà họ Thiệu, gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần. Cửa được mở ra, Thiệu Chí Thần nhìn thấy hắn còn hơi kinh ngạc: “Thiệu Tứ đâu?”

Thiệu Thất tủi thân khụt khịt: “Anh Tứ sinh bệnh.”

“Sếp, em, em ngủ ở đâu ạ?”

Thiệu Chí Thần đang hôn bỗng cảm thấy không đúng lắm, sao người này chỉ thở ra chứ không hít vào?Hắn phát giác có điều bất ổn, vội vàng rời khỏi cánh môi ướt át của Ngạn Hi. Chỉ thấy Ngạn Hi suy yếu mở hai mắt, vươn bàn tay mềm nhũn tát người: “Anh… muốn giết em đấy à?”Thiệu Thất tủi thân khụt khịt: “Anh Tứ sinh bệnh.”

Mười lăm phút sau, hắn phóng xe vào biệt thự nhà họ Thiệu, gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần. Cửa được mở ra, Thiệu Chí Thần nhìn thấy hắn còn hơi kinh ngạc: “Thiệu Tứ đâu?”

Ngạn Hi không nhận ra điều này, còn chột dạ vì lời thiệu Chí Thần nói: “Đã trễ như vậy…”Thiệu Chí Thần đang hôn bỗng cảm thấy không đúng lắm, sao người này chỉ thở ra chứ không hít vào?Thiệu Chí Thần cầm đồ trong tay hắn, nhìn hắn mấy cái: “Vào đi, sáng mai đưa tôi đến công ty.”

“Không có, tìm người mua.” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh nhìn Ngạn Hi ăn bỏng ngô, ánh mắt nóng bỏng.Giống như một con sư tử cường tráng tiến vào lãnh thổ nó vừa đánh dấu, bắt đầu tuần tra hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ bá đạo để lại dấu vết trong từng ngóc ngách. Ngay khi nó cho rằng lãnh địa này đã thuộc về mình thì có một con sư tử trẻ tuổi khác bỗng vọt qua, đụng mạnh vào nó một cái, chọc giận sư tử lớn. Hai con sư tử lập tức quấn lấy nhau, chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại. Thiệu Thất sắp bị cảm động phát khóc! Không ngờ sếp lại tốt bụng cho hắn ở nhờ! Hắn muốn lao vào vòng tay của sếp~

Đã trễ như vậy còn gọi người mua đi hộ thật sự là không có nhân đạo, cậu nên sớm nghĩ đến tư duy khác người Thiệu Chí Thần, tặng xe leo núi cũng thế mà tặng hoa hồng cũng vậy. Ngạn Hi cốc đầu mình, hơi ảo não.

Khóe mắt cậu co giật, giả vờ bị điếc: “Bọn họ sẽ đi xem phim cùng nhau.”

Thiệu Chí Thần buông Ngạn Hi ra, đặt tay cậu lên cổ mình, bắt đầu hôn sâu hơn.Đã trễ như vậy còn gọi người mua đi hộ thật sự là không có nhân đạo, cậu nên sớm nghĩ đến tư duy khác người Thiệu Chí Thần, tặng xe leo núi cũng thế mà tặng hoa hồng cũng vậy. Ngạn Hi cốc đầu mình, hơi ảo não.“Sếp, em, em ngủ ở đâu ạ?”

Ngạn Hi lẩm bẩm: “Anh có biết sau khi người ta ở bên nhau sẽ làm gì không?”

Ngày hôm sau, khi Thiệu Chí Thần móc ra một viên bỏng ngô bị đè bẹp từ dưới khuỷu tay mình, vẻ mặt vô cùng đẹp mắt. Hắn không thể tin được, thế mà tối qua mình lại đồng ý ngủ cùng Ngạn Hi trên một chiếc giường trải đầy bỏng ngô!

Đã trễ như vậy còn gọi người mua đi hộ thật sự là không có nhân đạo, cậu nên sớm nghĩ đến tư duy khác người Thiệu Chí Thần, tặng xe leo núi cũng thế mà tặng hoa hồng cũng vậy. Ngạn Hi cốc đầu mình, hơi ảo não.Không biết mọi người còn nhớ không, Thiệu Thất là người cùng Tiểu Ngạn đến đồn cảnh sát, khi đó hắn chỉ là một “anh giai người qua đường nhiệt tình”.“Gian ngoài cùng bên trái tầng một.” Bởi vì công việc bận rộn, đôi khi nửa đêm 1, 2 giờ sáng Thiệu Chí Thần mới về nhà. Thiệu Nhất phụ trách đưa đón hắn, vì để thuận tiện nên Thiệu Chí Thần đã sắp xếp một gian trong phòng cho Thiệu Nhất, hôm nay vừa lúc tiện nghi cho Thiệu Thất.

“Gian ngoài cùng bên trái tầng một.” Bởi vì công việc bận rộn, đôi khi nửa đêm 1, 2 giờ sáng Thiệu Chí Thần mới về nhà. Thiệu Nhất phụ trách đưa đón hắn, vì để thuận tiện nên Thiệu Chí Thần đã sắp xếp một gian trong phòng cho Thiệu Nhất, hôm nay vừa lúc tiện nghi cho Thiệu Thất.

“Anh… Ưm!” Ngạn Hi dịch người về phía sau, không ngờ mình đã ở bên mép giường. Một tay cậu sờ hụt, cả người lập tức ngả về sau.Thiệu Chí Thần nói xong thì xách đồ ăn vặt lên tầng ba, Ngạn Hi còn đang chọn phim, cuối cùng chọn mấy bộ phim gần đây có đánh giá cao. Cậu thấy Thiệu Chí Thần đi vào bèn hỏi: “Anh thấy phim nào hay?”

Hai người sửng sốt, Ngạn Hi nghi ngờ xoa cằm: “Hình như tôi… tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?”

Đúng vậy! Cậu là một anh vợ trẻ đã kết hôn ở nhà trông con mà. Thiệu Chí Thần nhận điều khiển từ xa, chọn bừa một cái, Ngạn Hi lập tức cười nói: “Đúng lúc em chỉ muốn xem cái này.”

Thiệu Chí Thần “Ừ” một tiếng, ăn hai miếng bỏng cũng không nếm ra mùi vị gì. Hắn thấy Ngạn Hi ăn rất ngon, bèn nghĩ có phải trong miệng cậu ngon hơn một chút hay không.Nhưng Thiệu Chí Thần biết, cho dù là cái nào thì Ngạn Hi đều sẽ cảm thấy hài lòng, hàng này rất dễ nuôi.

Thiệu Chí Thần ôm cậu, bỏ qua giãy giụa của Ngạn Hi, mang người lên phòng chiếu phim mini trên tầng. 

Thiệu Thất lên án: “Vì sao lại là em! Sếp có gọi cho em đâu!”

Ngạn Hi sờ mặt hắn: “Nhưng chúng ta vừa mới hôn có một lần, bây giờ kết hôn có phải nhanh quá không?” Hắn đặt bỏng ngô và coca lên bàn, Ngạn Hi kinh ngạc nhìn qua. Vừa rồi cậu chỉ thuận miệng nói đùa, dù sao đã trễ thế này lại đi ra ngoài mua bỏng ngô không thực tế lắm, kết quả người đàn ông thật sự đưa đồ đến trước mặt cậu?!

Hắn đặt bỏng ngô và coca lên bàn, Ngạn Hi kinh ngạc nhìn qua. Vừa rồi cậu chỉ thuận miệng nói đùa, dù sao đã trễ thế này lại đi ra ngoài mua bỏng ngô không thực tế lắm, kết quả người đàn ông thật sự đưa đồ đến trước mặt cậu?!

Thiệu Thất sắp bị cảm động phát khóc! Không ngờ sếp lại tốt bụng cho hắn ở nhờ! Hắn muốn lao vào vòng tay của sếp~Ngạn Hi: “…”Cậu nhét hai miếng bỏng ngô vào miệng, hương ngô thơm ngọt ngào, vừa giòn vừa ngon: “Ngon! Bỏng ngô cũng giao ship à?”

Trái lại Ngạn Hi ngủ rất ngon lành, ngoại trừ chóp mũi đầy mùi bỏng ngô thì bên cạnh còn có một cái lò sưởi cực lớn, ôm cậu rất chặt. Buổi tối sau khi ngủ, cậu vẫn nằm mơ, chỉ là lần này không còn ác mộng. Cậu mơ thấy Thiệu Chí Thần đứng trước một cái máy bỏng ngô siêu to khổng lồ làm bỏng ngô cho mình. Nhưng chiếc máy này rất kỳ lạ, chỉ cần nhấn nút màu xanh lá cây là bỏng ngô sẽ chảy ra từ bên trong.

“Anh…” Thiệu Nhất vỗ vai Thiệu Tứ: “Anh phải ở nhà chăm sóc anh Tứ mày.”

Đến khi hai người tách ra, rốt cuộc Ngạn Hi cũng biết câu Chu Tiềm Sơn nói lúc trước là có ý gì. Không hổ là thầy trò, phòng chừng công phu ngoài miệng của Thiệu Chí Thần còn tốt hơn của sư phụ mình một chút!“Không có, tìm người mua.” Thiệu Chí Thần ngồi bên cạnh nhìn Ngạn Hi ăn bỏng ngô, ánh mắt nóng bỏng.

Thiệu Nhất xách hắn xuống giường, bắt đầu mặc quần áo cho hắn: “Sếp ra lệnh khẩn, đó là qua rạp chiếu phim mua hai phần “combo rạp chiếu phim”, lập tức đưa đến nhà boss!”

Thiệu Nhất xách hắn xuống giường, bắt đầu mặc quần áo cho hắn: “Sếp ra lệnh khẩn, đó là qua rạp chiếu phim mua hai phần “combo rạp chiếu phim”, lập tức đưa đến nhà boss!”Ngạn Hi không nhận ra điều này, còn chột dạ vì lời thiệu Chí Thần nói: “Đã trễ như vậy…”

Đã trễ như vậy còn gọi người mua đi hộ thật sự là không có nhân đạo, cậu nên sớm nghĩ đến tư duy khác người Thiệu Chí Thần, tặng xe leo núi cũng thế mà tặng hoa hồng cũng vậy. Ngạn Hi cốc đầu mình, hơi ảo não.

Thiệu Chí Thần nghe vậy rời khỏi người cậu. Ngạn Hi cảm thấy sức nặng trên người giảm bớt, rúc sâu vào chăn, ngay lúc cậu cho rằng đã tạm thời an toàn, bỗng nhiên cảm thấy trên đùi lạnh toát. 

Không có tình thú! Không có gì cả!Vờ lờ! Cậu đang xem đến đoạn cao trào mà!Thiệu Chí Thần nắm lấy tay cậu, đặt bên miệng hôn một cái: “Không sao, hắn kiếm được tiền mà.”

Ngạn Hi không biết rốt cuộc “tiền” Thiệu Chí Thần nói là bao nhiêu, cứ cảm thấy mình như muốn Thiệu Chí Thần “phong hỏa hí chư hầu”*. cậu đặt một miếng bỏng ngô lên môi người đàn ông, bảo hắn ăn luôn: “Lần sau không nên chiều em như thế.”

Ngạn Hi không nhận ra điều này, còn chột dạ vì lời thiệu Chí Thần nói: “Đã trễ như vậy…”

Cậu rất vui mừng, liên tục bấm nút, bỏng ngô từ bên trong chảy ra chất đống cao hơn người. Ngạn Hi cảm thấy đủ rồi không muốn nữa, tuy nhiên cho dù cậu có ấn nút hay không thì bỏng ngô vẫn tăng lên, cuối cùng cậu bị chôn vùi trong đống bỏng ngô sắp tắc thở!Thiệu Chí Thần nắm lấy tay cậu, đặt bên miệng hôn một cái: “Không sao, hắn kiếm được tiền mà.”Thiệu Chí Thần “Ừ” một tiếng, ăn hai miếng bỏng cũng không nếm ra mùi vị gì. Hắn thấy Ngạn Hi ăn rất ngon, bèn nghĩ có phải trong miệng cậu ngon hơn một chút hay không.

Trong phim, nhân vật chính đang tránh né sự truy tìm của kẻ địch, tiếng hít thở nặng nề dồn dập của hắn được phóng đại, hoàn cảnh tối tăm khiến trong lòng Ngạn Hi vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy kích thích, cậu chậm rãi nhét một miếng bỏng ngô vào miệng.

Thiệu Chí Thần “Ừ” một tiếng, ăn hai miếng bỏng cũng không nếm ra mùi vị gì. Hắn thấy Ngạn Hi ăn rất ngon, bèn nghĩ có phải trong miệng cậu ngon hơn một chút hay không.

Mười lăm phút sau, hắn phóng xe vào biệt thự nhà họ Thiệu, gọi điện thoại cho Thiệu Chí Thần. Cửa được mở ra, Thiệu Chí Thần nhìn thấy hắn còn hơi kinh ngạc: “Thiệu Tứ đâu?”Trong phim, đột nhiên nhân vật chính bị một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào mặt! Hắn bị tìm thấy!

Thiệu Thất bị anh cả mình đạp một phát ra khỏi nhà, bị gió lớn bên ngoài thổi lạnh run cầm cập.“Chúng ta có thể xem ở phòng chiếu phim trên tầng, chỉ có hai chúng ta thôi.” Thiệu Chí Thần dụ dỗ cậu.Ngạn Hi hưng phấn nhét cho mình một nắm bỏng ngô, kết quả trước mắt đột nhiên tối sầm, miệng bị che lấp. Cậu “Ưm ưm” hai tiếng, đầu lưỡi bị kẻ xâm nhập lấn chiếm, Ngạn Hi theo bản năng duỗi tay ôm Thiệu Chí Thần, khép hờ một mắt, một mắt dùng sức nhìn thẳng về phía màn hình.

Nhưng Thiệu Chí Thần biết, cho dù là cái nào thì Ngạn Hi đều sẽ cảm thấy hài lòng, hàng này rất dễ nuôi.

Hắn chống nửa người sững sờ một lúc, kế đó lập tức ôm cả người lẫn chăn: “Nói rõ ràng cho tôi.” 

Vờ lờ! Cậu đang xem đến đoạn cao trào mà!

Hôm qua Ngạn Hi đồng ý giúp bà chủ cà phê mèo quản lý cửa hàng một ngày, cho nên cũng không ngủ được nữa, sau khi rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt xuống lầu ăn cơm, đúng lúc cùng Thiệu Thất ngồi trên bàn ăn mặt đối mặt.

Thiệu Chí Thần nắm cổ tay cậu, đè chúng lên trên đỉnh đầu, đoạn cúi đầu xuống bắt lấy hai cánh môi đầy đặn kia. Lúc trước hắn đã nói qua, dường như môi của Ngạn Hi được bôi mật ngọt, bây giờ hắn mới nhấm nháp một tí đã cảm thấy mình hơi mất khống chế. Đây không phải là bôi mật, đây là bôi ma túy, bằng không sao lại có thể làm hắn nghiện.Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯/phồn thể, 烽火戏诸侯/giản thể – Fēng huǒ xì zhū hòu).Chẳng qua chấp niệm này không kéo dài được bao lâu, tên đàn ông già 26 tuổi đầu chưa được khai trai với lực chiến đấu cực mạnh, hai người ngã xuống giường sofa lắp ráp lăn hai vòng, bỏng ngô rải đầy dưới đệm.

Bây giờ là 8 giờ sáng, Thiệu Thất đang ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn, hắn cầm điện thoại di động, vui vẻ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, trong lòng đã bắt đầu nghĩ khi nào sếp lại sai mình đi mua bỏng ngô.

“Anh… Ưm!” Ngạn Hi dịch người về phía sau, không ngờ mình đã ở bên mép giường. Một tay cậu sờ hụt, cả người lập tức ngả về sau.Trái lại Ngạn Hi ngủ rất ngon lành, ngoại trừ chóp mũi đầy mùi bỏng ngô thì bên cạnh còn có một cái lò sưởi cực lớn, ôm cậu rất chặt. Buổi tối sau khi ngủ, cậu vẫn nằm mơ, chỉ là lần này không còn ác mộng. Cậu mơ thấy Thiệu Chí Thần đứng trước một cái máy bỏng ngô siêu to khổng lồ làm bỏng ngô cho mình. Nhưng chiếc máy này rất kỳ lạ, chỉ cần nhấn nút màu xanh lá cây là bỏng ngô sẽ chảy ra từ bên trong.Đến khi hai người tách ra, rốt cuộc Ngạn Hi cũng biết câu Chu Tiềm Sơn nói lúc trước là có ý gì. Không hổ là thầy trò, phòng chừng công phu ngoài miệng của Thiệu Chí Thần còn tốt hơn của sư phụ mình một chút!

Đã trễ như vậy còn gọi người mua đi hộ thật sự là không có nhân đạo, cậu nên sớm nghĩ đến tư duy khác người Thiệu Chí Thần, tặng xe leo núi cũng thế mà tặng hoa hồng cũng vậy. Ngạn Hi cốc đầu mình, hơi ảo não.

Giống như một con sư tử cường tráng tiến vào lãnh thổ nó vừa đánh dấu, bắt đầu tuần tra hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ bá đạo để lại dấu vết trong từng ngóc ngách. Ngay khi nó cho rằng lãnh địa này đã thuộc về mình thì có một con sư tử trẻ tuổi khác bỗng vọt qua, đụng mạnh vào nó một cái, chọc giận sư tử lớn. Hai con sư tử lập tức quấn lấy nhau, chiến đấu kịch liệt bất phân thắng bại. Ngạn Hi duỗi tay kéo kéo chăn, sờ tới sờ lui bỗng nhiên bị thứ gì đó đâm cho một cái, làm cậu sợ tới mức lập tức rụt tay về.  Xem phim xong đã qua 2 giờ sáng, Thiệu Chí Thần muốn ôm người trở về, nhưng chăn đều được ủ ấm, Ngạn Hi không muốn rời đi, hai người trực tiếp ngủ ở trên giường sofa.

Ngạn Hi lập tức túm chặt cổ áo mình: “Anh suy nghĩ đứng đắn lên tí được không? Ý của em là quá nhanh, chúng ta còn chưa yêu đương đã bước vào nấm mồ hôn nhân à?” 

“…” Thiệu Chí Thần nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát: “Nhưng bây giờ đến cả con chúng ta cũng có rồi.”

Đúng vậy! Cậu là một anh vợ trẻ đã kết hôn ở nhà trông con mà. Ngày hôm sau, khi Thiệu Chí Thần móc ra một viên bỏng ngô bị đè bẹp từ dưới khuỷu tay mình, vẻ mặt vô cùng đẹp mắt. Hắn không thể tin được, thế mà tối qua mình lại đồng ý ngủ cùng Ngạn Hi trên một chiếc giường trải đầy bỏng ngô!

Trái lại Ngạn Hi ngủ rất ngon lành, ngoại trừ chóp mũi đầy mùi bỏng ngô thì bên cạnh còn có một cái lò sưởi cực lớn, ôm cậu rất chặt. Buổi tối sau khi ngủ, cậu vẫn nằm mơ, chỉ là lần này không còn ác mộng. Cậu mơ thấy Thiệu Chí Thần đứng trước một cái máy bỏng ngô siêu to khổng lồ làm bỏng ngô cho mình. Nhưng chiếc máy này rất kỳ lạ, chỉ cần nhấn nút màu xanh lá cây là bỏng ngô sẽ chảy ra từ bên trong.

Ngạn Hi có chút động lòng: “Vậy em muốn ăn bỏng ngô, muốn uống cả coca nữa.”Cậu rất vui mừng, liên tục bấm nút, bỏng ngô từ bên trong chảy ra chất đống cao hơn người. Ngạn Hi cảm thấy đủ rồi không muốn nữa, tuy nhiên cho dù cậu có ấn nút hay không thì bỏng ngô vẫn tăng lên, cuối cùng cậu bị chôn vùi trong đống bỏng ngô sắp tắc thở!

“Thế em chăm sóc cũng được mà!”

Thiệu Thất sắp bị cảm động phát khóc! Không ngờ sếp lại tốt bụng cho hắn ở nhờ! Hắn muốn lao vào vòng tay của sếp~

Thiệu Chí Thần đang hôn bỗng cảm thấy không đúng lắm, sao người này chỉ thở ra chứ không hít vào?

(*) Phóng hỏa hí chư hầu: Bao Tự họ Tự, là mỹ nhân nhà Tây Chu trong lịch sử, cũng chính là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Cả hai người đều là lần đầu tiên, mới đầu một người nhấp miệng hơi trúc trắc, một người chỉ lo đỏ mặt cứng đờ nằm im. Tuy nhiên theo thời gian đôi bên giao lưu, hai người đều tìm thấy được điểm thú vị. Hắn phát giác có điều bất ổn, vội vàng rời khỏi cánh môi ướt át của Ngạn Hi. Chỉ thấy Ngạn Hi suy yếu mở hai mắt, vươn bàn tay mềm nhũn tát người: “Anh… muốn giết em đấy à?”

Ánh mắt Thiệu Chí Thần tối sầm, tầm mắt lưu luyến trên xương quai xanh trắng nõn của cậu: “Em đang ám chỉ cái gì với tôi vậy?”

Cánh môi đỏ tươi của chàng trai lấp lóe ánh nước dưới ngọn đèn. Có lẽ mọi chuyện diễn ra quá bất thình lình, hai mắt Ngạn Hi bị ánh đèn kích thích chớp chớp vài cái, cậu giơ hai tay che mắt dụi dụi, dụi cho đến khi khóe mắt phiếm hồng, nhưng dù thế nào cũng nhất quyết không chịu buông tay xuống. Đôi môi cậu khẽ run run, hiển nhiên là trong lòng đang quay cuồng, không có cách nào bình tĩnh được.

Trong phim, đột nhiên nhân vật chính bị một chùm ánh sáng mạnh chiếu vào mặt! Hắn bị tìm thấy!Ánh mắt của người đàn ông sáng quắc. Hắn nuốt khan một cái, đáp bằng một chữ: “Muốn.”

“Mày chăm… mày chăm cái rắm, cút nhanh cho anh!”

Vờ lờ! Cậu đang xem đến đoạn cao trào mà!“Anh… Ưm!” Ngạn Hi dịch người về phía sau, không ngờ mình đã ở bên mép giường. Một tay cậu sờ hụt, cả người lập tức ngả về sau.

Thiệu Chí Thần nhận điều khiển từ xa, chọn bừa một cái, Ngạn Hi lập tức cười nói: “Đúng lúc em chỉ muốn xem cái này.”

“Gian ngoài cùng bên trái tầng một.” Bởi vì công việc bận rộn, đôi khi nửa đêm 1, 2 giờ sáng Thiệu Chí Thần mới về nhà. Thiệu Nhất phụ trách đưa đón hắn, vì để thuận tiện nên Thiệu Chí Thần đã sắp xếp một gian trong phòng cho Thiệu Nhất, hôm nay vừa lúc tiện nghi cho Thiệu Thất.

Ánh mắt Thiệu Chí Thần tối sầm, tầm mắt lưu luyến trên xương quai xanh trắng nõn của cậu: “Em đang ám chỉ cái gì với tôi vậy?”Bây giờ là 8 giờ sáng, Thiệu Thất đang ngồi ở bàn ăn chờ đồ ăn, hắn cầm điện thoại di động, vui vẻ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, trong lòng đã bắt đầu nghĩ khi nào sếp lại sai mình đi mua bỏng ngô.

Hôm qua Ngạn Hi đồng ý giúp bà chủ cà phê mèo quản lý cửa hàng một ngày, cho nên cũng không ngủ được nữa, sau khi rời giường bắt đầu đánh răng rửa mặt xuống lầu ăn cơm, đúng lúc cùng Thiệu Thất ngồi trên bàn ăn mặt đối mặt.

Thiệu Chí Thần ở bên ngoài không chạm được cậu bèn chui tọt vào trong chăn, đầu vừa đút vào đã bị tay Ngạn Hi sờ một cái. Hắn bò một đường đi lên, chống tay sang hai bên người Ngạn Hi, bàn tay to lớn giữ chặt đầu cậu, ngón tay niết mạnh lên cánh môi đang khép hờ: “Hôn xong còn muốn chạy?”

Cái chăn này bị lọt gió…Hai người sửng sốt, Ngạn Hi nghi ngờ xoa cằm: “Hình như tôi… tôi đã gặp anh ở đâu rồi thì phải?”

(*) Phóng hỏa hí chư hầu: Bao Tự họ Tự, là mỹ nhân nhà Tây Chu trong lịch sử, cũng chính là Vương hậu thứ hai của Chu U vương, vị Thiên tử cuối cùng của giai đoạn Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc.

Truyền thuyết kể rằng, Bao Tự là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để làm nàng cười, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đã đốt lửa trên cột lửa hiệu triệu chư hầu, đùa giỡn với chư hầu rồi gây họa làm mất Cảo Kinh. Việc nhà Chu suy yếu bắt đầu từ đây. Điển tích nổi tiếng này được gọi là Phóng hỏa hí chư hầu (烽火戲諸侯/phồn thể, 烽火戏诸侯/giản thể – Fēng huǒ xì zhū hòu).

Ngạn Hi có chút động lòng: “Vậy em muốn ăn bỏng ngô, muốn uống cả coca nữa.”

Mỹ danh của Bao Tự về sau được lưu truyền như một “Hồng nhan họa thủy” (紅顏禍水/phồn thể, 红颜祸水/giản thể – Hóngyán huòshuǐ – nghĩa là Người đẹp làm hại đất nước), thường liệt kê vào danh sách các mỹ nhân nổi tiếng và ảnh hưởng nhất trong lịch sử. Nàng cùng Muội Hỉ, Đát Kỷ và Ly Cơ được xem là Tứ đại yêu cơ (四大妖姬 Sì dà yāo jī), khiến cho cơ nghiệp các quân vương thời Tiên Tần bị phá hoại (nhà Hạ, nhà Thương, nhà Chu và nhà Tấn).

Phòng chiếu có một chiếc ghế sofa gấp, có thể tháo rời lắp ghép thành giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện