Sau Khi Kết Hôn
Chương 7: Người quen cũ
Quan Phán lắc đầu.
Chuyện này có gì hay mà cám ơn cơ chứ, chính cậu cũng có tư lợi riêng.
Chu Niệm Viễn nói: “Hôn lễ nên nhanh chóng được tổ chức, cậu yên tâm, vết thương của tôi không có gì quan trọng.”
Quan Phán kinh ngạc khi thấy Chu Niệm Viễn gấp gáp như thế.
Nhưng nghĩ đến việc người nhà họ Chu ép anh phải kết hôn, cậu liền hiểu rõ: “Tôi không có ý kiến.”
Chu Niệm Viễn nhìn cậu sau đó lại nói: “Cám ơn.”
Quan Phán nhìn anh cười.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó anh cũng cười: “Cậu kêu Hạ Cảnh quay lại đây.”
Quan Phán có chút không hiểu.
Chu Niệm Viễn nói: “Chúng ta cho dù là kết hôn giả, cũng cần phải viết rõ một vài chuyện.”
Quan Phán ngẩn người, lập tức liền đoán được, đại khái chắc là muốn cậu ký hợp đồng tiền hôn nhân đây mà.
Mặc dù cậu cảm thấy không có gì quan trọng nhưng nếu dính dáng đến chuyện tiền bạc, tài sản của Chu gia thì tốt nhất là nên cẩn thận.
Xe của Hạ Cảnh vừa rời đi chưa bao lâu lại nhận được cuộc gọi, cậu nghi ngờ mà quay lại biệt thự.
Chu Niệm Viễn sau khi thấy Hạ Cảnh quay lại liền nói: “Tôi với Phán dự định sẽ mau chóng kết hôn, cậu mau đi thu xếp đi.”
Hạ Cảnh nghe xong không khỏi liếc nhìn Quan Phán.
Quan Phán chỉ yên tĩnh ngồi trên giường, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng vẫn nhìn ra được cậu có chút khó chịu.
Hạ Cảnh âm thầm ở trong lòng giơ ngón tay cái cho ông chủ của mình, chỉ mới qua có vài ngày mà đã có thể khiến cho Quan Phán cam tâm tình nguyện đồng ý.
Cậu làm bộ suy nghĩ một chút, lại nói: “Tháng sau có một ngày cực tốt, anh thấy có được không?”
Tiếp sau đó là việc Hạ Cảnh phải liên tục bảo đảm, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất sắp xếp tốt mọi chuyện.
Chu Niệm Viễn nói: “Vậy quyết định chọn tháng sau đi.”
Hai người kẻ tung người hứng, cứ như vậy đem hôn lễ định vào tháng sau tổ chức.
Suốt cả quá trình Quan Phán cũng chỉ biết ngồi nghe thôi.
Thật ra cậu cũng chẳng có ý kiến nào khác.
Mặc dù thời gian có chút gấp gáp nhưng do Chu Niệm Viễn bị ép bức quá nhiều nên cậu cũng có thể hiểu được.
Huống chi bọn họ cũng chỉ là kết hôn giả, cái việc tổ chức đám cưới này cũng chẳng quan trọng gì.
Chu Niệm Viễn nói với Hạ Cảnh: “Gọi luật sư đến đây.”
Không lâu sau, một đoàn luật sư tiến vào phòng.
Đứng đầu là một người trẻ tuổi mang mắt kính, tên là Dương Nhất Phàm, là con trai của quản gia Dương, anh ta hiện tại đang là luật sư riêng của Chu Niệm Viễn, là người đại diện của anh chuyên xử lý các việc riêng bên ngoài.
Anh ta đặt vài xấp văn kiện trên bàn, nói: “Tôi đã soạn xong hợp đồng rồi, mời ngài xem qua.”
Chu Niệm Viễn “Ừm” một tiếng, sau đó đưa một phần tài liệu cho Quan Phán.
Quan Phán nhìn anh.
Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây là hợp đồng tiền hôn nhân của chúng ta, cậu xem xem có cần bổ sung thêm gì không?”
Quan Phán “A” một tiếng.
Cái này giống với việc mà cậu đã dự đoán, cậu cuối đầu đọc sơ lược qua nội dung, đang định ký tên thì lại phát hiện ra đằng sau là phụ lục chuyển giao tài sản.
Cậu vô cùng kinh ngạc, mở ra xem kỹ thì phát hiện ra đó là giấy tờ chuyển nhượng tài sản.
Chu Niệm Viễn để lại rất nhiều thứ cho cậu, có tiền bạc trang sức, tài sản cố định, bao gồm nông trường và hòn đảo nhỏ bên biển, thậm chí còn có cả cổ phần của Chu gia.
Cậu đọc xong mà ngẩn người.
Giọng Chu Niệm Viễn dịu dàng: “Mấy cái sản nghiệp này, Tiểu Dương sẽ giúp cậu quản lý, cậu không cần lo gì đâu.”
Quan Phán ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc phức tạp.
Qua một lúc, cậu mới mở miệng: “Tôi có thể cùng cậu nói chuyện riêng một lúc được không?”
Chu Niệm Viễn gật đầu.
Hạ Cảnh cùng luật sư Dương và các người khác sau khi nghe vậy liền tự động rời đi.
Quan Phán nói: “Những thứ này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận đươc.”
Trang sức cùng tiền mặt, đều không thể đoán chính xác giá cả được, cậu thấy bất an lắm.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu rồi khẽ cười: “Cậu không cần phải mang tâm lý chịu trách nhiệm đâu, cậu giúp tôi một việc lớn như vậy, mấy món đồ nhỏ nhặt này có đáng là bao. Cậu cứ yên tâm đi, cho dù hai năm sau có xảy ra bất cứ chuyện gì thì mấy món tài sản này đều đã chuyển qua tên cậu, không ai có quyền lấy lại cả.”
Từ nhỏ đến nay mấy cái chuyện biện luận lý lẽ này nọ không phải là sở trường của Quan Phán, cậu biết bản thân mình nói không lại Chu Niệm Viễn, chỉ có thể im lặng lắc đầu.
Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Thật ra tôi cũng chỉ là đang đề phòng thôi, nếu sau này tôi có thất bại thì cậu dùng những thứ này nuôi tôi cũng được mà.”
Quan Phán nghi ngờ mà nhìn anh.
Cậu có cảm giác Chu Niệm Viễn đang dỗ cậu, nhưng… chắc là không có khả năng này đâu…
Quan Phán lại rơi vào trầm mặc.
Cậu rất muốn nói rằng cho dù không có đống tài sản kia cậu vẫn sẽ nuôi anh.
Nhưng suy đi nghĩ lại, chút tiền lương ít ỏi của cậu còn không đủ một bữa ăn của Chu Niệm Viễn, càng nghĩ lại càng buồn.
Chu Niệm Viễn dịu dàng mà nhìn Quan Phán, cũng chẳng thúc ép cậu phải nhanh chấp nhận.
Quan Phán đối diện đường nhìn của anh, vẫn là do dự không quyết định được.
Cuối cùng vì nghĩ đây là cách cứu cánh cuối cùng của Chu Niệm Viễn nên cậu mới ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe môi Chu Niệm Viễn khẽ mỉm, anh nói: “Cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi sẽ kêu Tiểu Dương viết vào trong hợp đồng.”
Quan Phán lắc đầu.
Chu Niệm Viễn đột nhiên xòe tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Quan Phán: “Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
[Cáo bắt đầu đổi xưng hô cho hai người thành anh – em hoặc tôi – em từ đây nhé, cảm ơn mọi người]
Quan Phán chỉ im lặng.
Cậu cảm thấy những lời này của Chu Niệm Viễn có chút kỳ lạ khiến cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Chu Niệm Viễn lại tiếp tục nói: “Trong thời gian kết hôn, anh sẽ luôn chung thủy với em, sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng.”
Quan Phán càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Cậu mở miệng muốn nói gì đó nhưng trong đầu chỉ có một mảng trống rỗng.
Chu Niệm Viễn buông tay cậu ra, khẽ cười: “Em có gì muốn nói với anh không?”
“Tôi…”
“Gọi lại đi, chúng ta nên thay đổi xưng hô chứ!” Chu Niệm Viễn cười cười.
Quan Phán suy nghĩ một lúc lâu.
Qua một lúc, cậu nói: “Tôi… em muốn tìm một thầy giáo dạy em một vài chiêu thức phòng thân.”
Cứ xem như là giúp cậu phản ứng nhanh nhạy hơn cũng tốt, cậu không muốn lần sau khi gặp phải cảnh tập kích như thế này vẫn là để Chu Niệm Viễn cứu cậu.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu chăm chú, âm thanh dịu dàng nói: “Được.”
Anh lại hỏi cậu có còn yêu cầu nào khác nữa không.
Quan Phán bây giờ chỉ muốn tập luyện thật tốt nên chẳng nghĩ thêm gì khác.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Để anh gọi A Cảnh và Tiểu Dương vào đây, em cứ ký hợp đồng này trước đi.”
Quan Phán gật đầu.
Nhưng số tài sản này cậu không cần.
Hai năm sau, khi cuộc hôn nhân của cả hai đã kết thúc, cho dù Chu Niệm Viễn lúc ấy thành công hay thất bại, cậu cũng sẽ đem số tài sản này trả lại hết.
Sau khi ký hợp đồng xong, Hạ Cảnh và luật sư Dương liền chúc mừng cả hai rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Chu Niệm Viễn lên tiếng: “Mấy ngày nay làm phiền em chăm sóc anh.”
Quan Phán chỉ im lặng.
Mặc dù cậu không biết cách chăm sóc người bệnh nhưng cậu có thể học.
Chu Niệm Viễn cười nói: “Anh không quen có người lạ ở xung quanh, nhưng em thì không giống như thế, chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm của nhau, hơn nữa em còn sắp trở thành bạn đời của anh, anh không có gì để mà không quen với việc này.”
Nghe đến hai chữ bạn đời, Quan Phán ngẩn người.
Chu Niệm Viễn lại chuyển đề tài, anh nói: “Sắp trưa rồi, em đi ăn cơm đi, anh có kêu chú Dương có tìm một đầu bếp người Phúc Kiến đến làm cơm, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.”
Quan Phán hồi thần, cậu có chút cảm động.
Trước đây Chu Niệm Viễn vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như thế, ngày ấy anh chưa bao giờ khoe khoang bản thân mình, ngay cả mời cậu ăn cơm cũng mời đến căn tin, thỉnh thoảng mời cậu đến vài chỗ cao cấp thì anh sẽ nói rõ trước với cậu.
Cậu thầm nghĩ, bản thân mình làm sao có thể không thích một người như vậy được.
Nếu không nói đến gia thế, Chu Niệm Viễn đã là một người đàn ông vô cùng có sức hấp dẫn.
Sau khi Quan Phán rời đi, Chu Niệm Viễn liền nhận được cuộc gọi của người bạn tốt Cố Cảnh Thâm.
Cố Cảnh Thâm vừa mở lời liến chất vấn: “Sao lại không cho chúng tôi đến thăm cậu?”
Chu Niệm Viễn đáp: “Vẫn chưa đến lúc.”
Cố Cảnh Lâm hừ lạnh: “Cậu bây giờ đã nắm toàn quyền trong nhà rồi, còn cần phải lo lắng cái gì nữa?”
Chu Niệm Viễn chậm rãi nhàn nhã mà đáp: “Đương nhiên là chuyện đại sự của đời người, tôi đây muốn kết hôn rồi.”
Cố Cảnh Thâm ở bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng của anh trở nên nghiêm túc hơn: “Có phải là kết hôn cùng bạn gái trước kia của cậu không? Tôi nghe nói cô ta về nước rồi… cô ta quay lại tìm cậu sao? Cậu trở thành người đứng đầu Chu gia, bọn họ quay lại tìm cậu chủ yếu là muốn tài sản, cậu đừng có dại dột mà dây vào.”
Chu Niệm Viễn bật cười: “Không phải là cô ta.”
Cố Cảnh Thâm không tin: “Cậu cả nửa năm nay không cặp kè ai, có biết bao cô thầm thương trộm nhớ, lại có biết bao gia đình giàu có muốn kết thân cùng, cậu đều từ chối hết, mọi người đang đồn ầm lên là cậu vì cô ta mà thủ thân như ngọc kìa.”
Chu Niệm Viễn nói: “Không hề liên quan gì đến cô ấy cả.”
Cố Cảnh Thâm hoài nghi hỏi: “Cậu thật sự tìm người mới sao?”
Chu Niệm Viễn nghĩ đến Quan Phán, mỉm cười nói: “Không phải người mới, là người quen cũ.”
Cố Cảnh Thâm a lên một tiếng: “Cậu ở chỗ nào có người cũ, mấy năm nay đều chỉ có một người bạn gái trước đây vậy mà cô ta còn nhẫn tâm vứt bỏ cậu.”
Chu Niệm Viễn: “…”
Cố Cảnh Thâm thấy anh im lặng, qua một lúc liền nghiêm giọng nói: “Cậu là đang nói thật?”
Chu Niệm Viễn khóe môi khẽ nhếch: “Đương nhiên.”
Cố Cảnh Thâm nghe ra được sự vui mừng trong giọng nói của Chu Niệm Viễn, kinh ngạc nói: “Xem ra đúng là như vậy rồi…”
Chu Niệm Viễn cũng không muốn nói nhiều nữa.
Cố Cảnh Thâm phấn khởi nói: “Ngày mai tôi cùng với bọn lão Từ đến thăm cậu nhé.”
Chu Niệm Viễn vội vàng ngăn cản: “Ráng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào thời gian chín mùi, tôi sẽ giới thiệu cậu ấy cho mọi người.”
Cố Cảnh Thâm bĩu môi, chuyện này nhất định không đơn giản.
Đáng tiếc Chu Niệm Viễn lại là người tài giỏi giữ chuyện nhất trong nhóm, cậu ta mà đã không muốn nói rồi thì đố ai có thể thăm dò gì được.
Chu Niệm Viễn tắt điện thoại, nhẹ nhàng vuốt màn hình, không biết đang nghĩ gì mà nụ cười trên môi càng lúc càng đậm.
Chuyện này có gì hay mà cám ơn cơ chứ, chính cậu cũng có tư lợi riêng.
Chu Niệm Viễn nói: “Hôn lễ nên nhanh chóng được tổ chức, cậu yên tâm, vết thương của tôi không có gì quan trọng.”
Quan Phán kinh ngạc khi thấy Chu Niệm Viễn gấp gáp như thế.
Nhưng nghĩ đến việc người nhà họ Chu ép anh phải kết hôn, cậu liền hiểu rõ: “Tôi không có ý kiến.”
Chu Niệm Viễn nhìn cậu sau đó lại nói: “Cám ơn.”
Quan Phán nhìn anh cười.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó anh cũng cười: “Cậu kêu Hạ Cảnh quay lại đây.”
Quan Phán có chút không hiểu.
Chu Niệm Viễn nói: “Chúng ta cho dù là kết hôn giả, cũng cần phải viết rõ một vài chuyện.”
Quan Phán ngẩn người, lập tức liền đoán được, đại khái chắc là muốn cậu ký hợp đồng tiền hôn nhân đây mà.
Mặc dù cậu cảm thấy không có gì quan trọng nhưng nếu dính dáng đến chuyện tiền bạc, tài sản của Chu gia thì tốt nhất là nên cẩn thận.
Xe của Hạ Cảnh vừa rời đi chưa bao lâu lại nhận được cuộc gọi, cậu nghi ngờ mà quay lại biệt thự.
Chu Niệm Viễn sau khi thấy Hạ Cảnh quay lại liền nói: “Tôi với Phán dự định sẽ mau chóng kết hôn, cậu mau đi thu xếp đi.”
Hạ Cảnh nghe xong không khỏi liếc nhìn Quan Phán.
Quan Phán chỉ yên tĩnh ngồi trên giường, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng vẫn nhìn ra được cậu có chút khó chịu.
Hạ Cảnh âm thầm ở trong lòng giơ ngón tay cái cho ông chủ của mình, chỉ mới qua có vài ngày mà đã có thể khiến cho Quan Phán cam tâm tình nguyện đồng ý.
Cậu làm bộ suy nghĩ một chút, lại nói: “Tháng sau có một ngày cực tốt, anh thấy có được không?”
Tiếp sau đó là việc Hạ Cảnh phải liên tục bảo đảm, nhất định trong khoảng thời gian ngắn nhất sắp xếp tốt mọi chuyện.
Chu Niệm Viễn nói: “Vậy quyết định chọn tháng sau đi.”
Hai người kẻ tung người hứng, cứ như vậy đem hôn lễ định vào tháng sau tổ chức.
Suốt cả quá trình Quan Phán cũng chỉ biết ngồi nghe thôi.
Thật ra cậu cũng chẳng có ý kiến nào khác.
Mặc dù thời gian có chút gấp gáp nhưng do Chu Niệm Viễn bị ép bức quá nhiều nên cậu cũng có thể hiểu được.
Huống chi bọn họ cũng chỉ là kết hôn giả, cái việc tổ chức đám cưới này cũng chẳng quan trọng gì.
Chu Niệm Viễn nói với Hạ Cảnh: “Gọi luật sư đến đây.”
Không lâu sau, một đoàn luật sư tiến vào phòng.
Đứng đầu là một người trẻ tuổi mang mắt kính, tên là Dương Nhất Phàm, là con trai của quản gia Dương, anh ta hiện tại đang là luật sư riêng của Chu Niệm Viễn, là người đại diện của anh chuyên xử lý các việc riêng bên ngoài.
Anh ta đặt vài xấp văn kiện trên bàn, nói: “Tôi đã soạn xong hợp đồng rồi, mời ngài xem qua.”
Chu Niệm Viễn “Ừm” một tiếng, sau đó đưa một phần tài liệu cho Quan Phán.
Quan Phán nhìn anh.
Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây là hợp đồng tiền hôn nhân của chúng ta, cậu xem xem có cần bổ sung thêm gì không?”
Quan Phán “A” một tiếng.
Cái này giống với việc mà cậu đã dự đoán, cậu cuối đầu đọc sơ lược qua nội dung, đang định ký tên thì lại phát hiện ra đằng sau là phụ lục chuyển giao tài sản.
Cậu vô cùng kinh ngạc, mở ra xem kỹ thì phát hiện ra đó là giấy tờ chuyển nhượng tài sản.
Chu Niệm Viễn để lại rất nhiều thứ cho cậu, có tiền bạc trang sức, tài sản cố định, bao gồm nông trường và hòn đảo nhỏ bên biển, thậm chí còn có cả cổ phần của Chu gia.
Cậu đọc xong mà ngẩn người.
Giọng Chu Niệm Viễn dịu dàng: “Mấy cái sản nghiệp này, Tiểu Dương sẽ giúp cậu quản lý, cậu không cần lo gì đâu.”
Quan Phán ngẩng đầu nhìn anh, thần sắc phức tạp.
Qua một lúc, cậu mới mở miệng: “Tôi có thể cùng cậu nói chuyện riêng một lúc được không?”
Chu Niệm Viễn gật đầu.
Hạ Cảnh cùng luật sư Dương và các người khác sau khi nghe vậy liền tự động rời đi.
Quan Phán nói: “Những thứ này quá quý giá rồi, tôi không thể nhận đươc.”
Trang sức cùng tiền mặt, đều không thể đoán chính xác giá cả được, cậu thấy bất an lắm.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu rồi khẽ cười: “Cậu không cần phải mang tâm lý chịu trách nhiệm đâu, cậu giúp tôi một việc lớn như vậy, mấy món đồ nhỏ nhặt này có đáng là bao. Cậu cứ yên tâm đi, cho dù hai năm sau có xảy ra bất cứ chuyện gì thì mấy món tài sản này đều đã chuyển qua tên cậu, không ai có quyền lấy lại cả.”
Từ nhỏ đến nay mấy cái chuyện biện luận lý lẽ này nọ không phải là sở trường của Quan Phán, cậu biết bản thân mình nói không lại Chu Niệm Viễn, chỉ có thể im lặng lắc đầu.
Chu Niệm Viễn lại nói tiếp: “Thật ra tôi cũng chỉ là đang đề phòng thôi, nếu sau này tôi có thất bại thì cậu dùng những thứ này nuôi tôi cũng được mà.”
Quan Phán nghi ngờ mà nhìn anh.
Cậu có cảm giác Chu Niệm Viễn đang dỗ cậu, nhưng… chắc là không có khả năng này đâu…
Quan Phán lại rơi vào trầm mặc.
Cậu rất muốn nói rằng cho dù không có đống tài sản kia cậu vẫn sẽ nuôi anh.
Nhưng suy đi nghĩ lại, chút tiền lương ít ỏi của cậu còn không đủ một bữa ăn của Chu Niệm Viễn, càng nghĩ lại càng buồn.
Chu Niệm Viễn dịu dàng mà nhìn Quan Phán, cũng chẳng thúc ép cậu phải nhanh chấp nhận.
Quan Phán đối diện đường nhìn của anh, vẫn là do dự không quyết định được.
Cuối cùng vì nghĩ đây là cách cứu cánh cuối cùng của Chu Niệm Viễn nên cậu mới ngoan ngoãn gật đầu.
Khóe môi Chu Niệm Viễn khẽ mỉm, anh nói: “Cậu có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tôi sẽ kêu Tiểu Dương viết vào trong hợp đồng.”
Quan Phán lắc đầu.
Chu Niệm Viễn đột nhiên xòe tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Quan Phán: “Tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em.”
[Cáo bắt đầu đổi xưng hô cho hai người thành anh – em hoặc tôi – em từ đây nhé, cảm ơn mọi người]
Quan Phán chỉ im lặng.
Cậu cảm thấy những lời này của Chu Niệm Viễn có chút kỳ lạ khiến cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Chu Niệm Viễn lại tiếp tục nói: “Trong thời gian kết hôn, anh sẽ luôn chung thủy với em, sẽ làm tròn trách nhiệm của một người chồng.”
Quan Phán càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.
Cậu mở miệng muốn nói gì đó nhưng trong đầu chỉ có một mảng trống rỗng.
Chu Niệm Viễn buông tay cậu ra, khẽ cười: “Em có gì muốn nói với anh không?”
“Tôi…”
“Gọi lại đi, chúng ta nên thay đổi xưng hô chứ!” Chu Niệm Viễn cười cười.
Quan Phán suy nghĩ một lúc lâu.
Qua một lúc, cậu nói: “Tôi… em muốn tìm một thầy giáo dạy em một vài chiêu thức phòng thân.”
Cứ xem như là giúp cậu phản ứng nhanh nhạy hơn cũng tốt, cậu không muốn lần sau khi gặp phải cảnh tập kích như thế này vẫn là để Chu Niệm Viễn cứu cậu.
Chu Niệm Viễn nhìn cậu chăm chú, âm thanh dịu dàng nói: “Được.”
Anh lại hỏi cậu có còn yêu cầu nào khác nữa không.
Quan Phán bây giờ chỉ muốn tập luyện thật tốt nên chẳng nghĩ thêm gì khác.
Chu Niệm Viễn nói tiếp: “Để anh gọi A Cảnh và Tiểu Dương vào đây, em cứ ký hợp đồng này trước đi.”
Quan Phán gật đầu.
Nhưng số tài sản này cậu không cần.
Hai năm sau, khi cuộc hôn nhân của cả hai đã kết thúc, cho dù Chu Niệm Viễn lúc ấy thành công hay thất bại, cậu cũng sẽ đem số tài sản này trả lại hết.
Sau khi ký hợp đồng xong, Hạ Cảnh và luật sư Dương liền chúc mừng cả hai rồi rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Chu Niệm Viễn lên tiếng: “Mấy ngày nay làm phiền em chăm sóc anh.”
Quan Phán chỉ im lặng.
Mặc dù cậu không biết cách chăm sóc người bệnh nhưng cậu có thể học.
Chu Niệm Viễn cười nói: “Anh không quen có người lạ ở xung quanh, nhưng em thì không giống như thế, chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm của nhau, hơn nữa em còn sắp trở thành bạn đời của anh, anh không có gì để mà không quen với việc này.”
Nghe đến hai chữ bạn đời, Quan Phán ngẩn người.
Chu Niệm Viễn lại chuyển đề tài, anh nói: “Sắp trưa rồi, em đi ăn cơm đi, anh có kêu chú Dương có tìm một đầu bếp người Phúc Kiến đến làm cơm, anh nghĩ em nhất định sẽ thích.”
Quan Phán hồi thần, cậu có chút cảm động.
Trước đây Chu Niệm Viễn vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ như thế, ngày ấy anh chưa bao giờ khoe khoang bản thân mình, ngay cả mời cậu ăn cơm cũng mời đến căn tin, thỉnh thoảng mời cậu đến vài chỗ cao cấp thì anh sẽ nói rõ trước với cậu.
Cậu thầm nghĩ, bản thân mình làm sao có thể không thích một người như vậy được.
Nếu không nói đến gia thế, Chu Niệm Viễn đã là một người đàn ông vô cùng có sức hấp dẫn.
Sau khi Quan Phán rời đi, Chu Niệm Viễn liền nhận được cuộc gọi của người bạn tốt Cố Cảnh Thâm.
Cố Cảnh Thâm vừa mở lời liến chất vấn: “Sao lại không cho chúng tôi đến thăm cậu?”
Chu Niệm Viễn đáp: “Vẫn chưa đến lúc.”
Cố Cảnh Lâm hừ lạnh: “Cậu bây giờ đã nắm toàn quyền trong nhà rồi, còn cần phải lo lắng cái gì nữa?”
Chu Niệm Viễn chậm rãi nhàn nhã mà đáp: “Đương nhiên là chuyện đại sự của đời người, tôi đây muốn kết hôn rồi.”
Cố Cảnh Thâm ở bên kia im lặng vài giây, sau đó giọng của anh trở nên nghiêm túc hơn: “Có phải là kết hôn cùng bạn gái trước kia của cậu không? Tôi nghe nói cô ta về nước rồi… cô ta quay lại tìm cậu sao? Cậu trở thành người đứng đầu Chu gia, bọn họ quay lại tìm cậu chủ yếu là muốn tài sản, cậu đừng có dại dột mà dây vào.”
Chu Niệm Viễn bật cười: “Không phải là cô ta.”
Cố Cảnh Thâm không tin: “Cậu cả nửa năm nay không cặp kè ai, có biết bao cô thầm thương trộm nhớ, lại có biết bao gia đình giàu có muốn kết thân cùng, cậu đều từ chối hết, mọi người đang đồn ầm lên là cậu vì cô ta mà thủ thân như ngọc kìa.”
Chu Niệm Viễn nói: “Không hề liên quan gì đến cô ấy cả.”
Cố Cảnh Thâm hoài nghi hỏi: “Cậu thật sự tìm người mới sao?”
Chu Niệm Viễn nghĩ đến Quan Phán, mỉm cười nói: “Không phải người mới, là người quen cũ.”
Cố Cảnh Thâm a lên một tiếng: “Cậu ở chỗ nào có người cũ, mấy năm nay đều chỉ có một người bạn gái trước đây vậy mà cô ta còn nhẫn tâm vứt bỏ cậu.”
Chu Niệm Viễn: “…”
Cố Cảnh Thâm thấy anh im lặng, qua một lúc liền nghiêm giọng nói: “Cậu là đang nói thật?”
Chu Niệm Viễn khóe môi khẽ nhếch: “Đương nhiên.”
Cố Cảnh Thâm nghe ra được sự vui mừng trong giọng nói của Chu Niệm Viễn, kinh ngạc nói: “Xem ra đúng là như vậy rồi…”
Chu Niệm Viễn cũng không muốn nói nhiều nữa.
Cố Cảnh Thâm phấn khởi nói: “Ngày mai tôi cùng với bọn lão Từ đến thăm cậu nhé.”
Chu Niệm Viễn vội vàng ngăn cản: “Ráng đợi thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào thời gian chín mùi, tôi sẽ giới thiệu cậu ấy cho mọi người.”
Cố Cảnh Thâm bĩu môi, chuyện này nhất định không đơn giản.
Đáng tiếc Chu Niệm Viễn lại là người tài giỏi giữ chuyện nhất trong nhóm, cậu ta mà đã không muốn nói rồi thì đố ai có thể thăm dò gì được.
Chu Niệm Viễn tắt điện thoại, nhẹ nhàng vuốt màn hình, không biết đang nghĩ gì mà nụ cười trên môi càng lúc càng đậm.
Bình luận truyện