Sau Khi Liên Hôn Cùng Đại Lão
Chương 34: Tên nhà quê
Cố Linh Linh vỗ vỗ lưng An Nhất, hy vọng đối phương có thể sống tốt.
Dù sao nếu "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" ít đi một người liền phải tan.
Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, An Nhất tỏ vẻ còn thở còn sống không phải hiện tại cậu còn đang thở sao.
Khi ba người đi vào bên trong, có những chiếc xe tải nhỏ chở hành lý đến.
Ánh mắt Cố Linh Linh tràn đầy hâm mộ: "Hy vọng sau này tôi cũng có thể có cuộc sống ra ngoài mang theo một xe tải hành lý"
An Nhất và Lâm Cứu quay đầu nhìn.
Nếu đối phương muốn, kỳ thật cũng có thể.
Cổng vào được canh gác rất nghiêm ngặt, mới có xe bán tải chở hành lý vào bảo vệ đã ra hỏi thăm rồi đăng kí xe mới được chạy vào, vốn tưởng rằng chỉ có một bảo vệ canh cửa thôi ai ngờ ba người từ cửa bước vào, cầm thiệp mời muốn đăng ký, mới phát hiện từ phòng an ninh cách đó không xa gần hai mươi bảo vệ mặc âu phục màu đen lần lượt đi ra, tuổi đều từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, vừa nhìn liền biết rất có sức lực.
Sau khi đăng ký xong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", thì có một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp đi tới trước mặt ba người, trên mặt trang điểm tinh xảo, nụ cười khéo léo, nhìn danh sách vừa lên đăng kí, khóe mắt giật giật, nhưng rất nhanh điều chỉnh biểu cảm của mình: "Studio "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", tôi là trợ lý đặc phái của bên thương hiệu, chủ yếu là giúp đỡ và giải quyết vấn đề sinh hoạt của các studio ở đây."
Lâm Cứu nhỏ giọng nói: "Vừa rồi vì sao cô ấy lại sửng sốt một chút. "
An Nhất thì thầm: "Có lẽ do tên phòng làm việc của chúng ta quá hay".
Trợ lý đặc phái lấy thẻ đăng ký mang tên "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", kẹp vào một thư mục, bên trong chứa nhiều thẻ đăng ký của các phòng làm việc lớn, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", cô đã lâu không nghe thấy cái tên thái quá như vậy, lần trước vẫn lúc học tiểu học xa xưa, thời điểm đó chính là lúc ngu xuẩn lại không sợ hãi, vừa nghĩ tới khi còn bé đứng trên bục giới thiệu nhóm nhỏ của mình gọi là cái gì "Tinh linh dễ thương màu hồng" thiệt là muốn quay về lúc đó tát mình hai cái cho tỉnh ghê.
Mà những người này lại trực tiếp lấy một cái tên thái quá như vậy làm tên studio.
Trợ lý đặc phái yên lặng nhìn ba người một cái.
Tất cả đã trưởng thành, không nên bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy.
Tinh thần ba người rất tốt nên không nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trợ lý, giải thích hoàn mỹ, chỉ cần bản thân không cảm thấy mất mặt, mất mặt chính là người khác.
Không có cách nào, da mặt dày là vậy đó.
Trợ lý nhìn ba người: "Xin hỏi các cậu có ý định đi tới đại sảnh tập hợp trước hay là chờ thành viên trong studio tới đông đủ rồi cùng nhau đi?"
Cố Linh Linh trực tiếp mở miệng: "Trực tiếp đi là được rồi, phòng làm việc của chúng tôi chỉ có ba người chúng tôi. "
Trợ lý sửng sốt "Số người dự thi cho mỗi studio được quy định từ bốn đến tám người, studio của các bạn xác định chỉ có ba người tham gia. "
Cố Linh Linh gật gật đầu "Đúng vậy. "
Trợ lý không khỏi liếc mắt nhìn mấy người này thêm một cái, từ cảm hứng thiết kế đến lên bản thảo thiết kế rồi đến làm ra bản mẫu, cả quá trình bận rộn lại ở một hoàn cảnh xa lạ, khẳng định sẽ không thuận lợi như sân nhà, thu nhỏ đến cực hạn bình thường ít nhất cũng phải bốn năm nhân tài tới đây, không nghĩ tới phòng làm việc này chỉ có ba người tới.
Xem ra thực lực của ba người cân đủ.
Trợ lý cười nói: "Studio của các bạn đối với thực lực bản thân nhất định rất có lòng tin, các studio khác ước chừng mỗi phòng làm việc đều có bảy tám người, số lượng của các bạn là ít nhất"
Cố Linh Linh sờ sờ đầu: "Kỳ thật cũng không phải. "
Trợ lý:?
An Nhất ở một bên lặng lẽ nói: "Phòng làm việc của chúng ta chỉ có ba người. "
Ngụ ý, không phải là không muốn nhiều hơn, mà là có thể đến đều đã tới.
Trợ lý:...
Trợ lý có tố chất nghề nghiệp vô cùng tốt, vẻ mặt không chút thay đổi mang theo mấy người nọ đi tới đại sảnh tập hợp, giải thích: "Tới đại sảnh tập hợp, xác định các studio đều đến, giám đốc điều hành sẽ tới nói chuyện, sau đó chúng tôi sẽ phân công ký túc xá. "
"Tất cả các cảnh ở đây đều lấy cuộc thi và thiết kế làm chủ đạo, chỗ ở tuy rằng không bằng các vị ở nhà, nhưng phía thương hiệu cũng vì có thể làm cho các vị an tâm làm việc, tỉ mỉ lựa chọn hoàn cảnh, cung cấp cho các vị dịch vụ trong khả năng của mình."
Trợ lý toàn nói những lời hoa mỹ, dù sao lúc thương hiệu xây dựng nơi này trọng tâm cũng không ở phương diện ký túc xá gì đó, hơn nữa số người tới không ít, không có khả năng ký túc xá là mỗi người một phòng.
Tới nơi này phần lớn đều là cực kỳ có năng lực lại có chút bối cảnh, ở nhà đều là thiếu gia tiểu thư được cơm bưng nước rót, yếu đuối kén chọn không ít, điều kiện sống nơi này không có khả năng so sánh với điều kiện sinh hoạt bình thường ở nhà của bọn họ.
Cho nên nói trước, nếu ai không hài lòng, xin vui lòng trực tiếp rời đi để tránh những rắc rối không cần thiết.
Ba người đi theo phía sau trợ lý.
Mặc dù là xây dựng khẩn cấp tạm thời, nhưng địa chỉ được chọn ở vùng ngoại ô yên tĩnh hơn, ngoại trừ phong cách kiến trúc nhà ở nổi bật, diện tích cây xanh bên trong cũng rất đáng kể, liếc mắt nhìn lại là cây xanh và bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng.
Đi ngang qua một bể phun nước lớn, ba người liền đến nơi, trước mặt là một tòa nhà cao khoảng hai tầng bằng kính một chiều. * là kính chỉ nhìn thấy ở bên ngoài ko thấy bên trong nha.
An Nhất xách vali đi vào, bên trong được trang trí theo kiểu phong cách ánh kim nhẹ nhàng, lầu hai được để trống, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đỉnh trần nhà.
Tiếng người huyên náo hầu hết mọi người trong đó đều nói chuyện khách sáo với nhau nhưng số người lần này nhìn qua thì ít hơn một nữa so với lần trước xếp hàng đăng kí và chờ xét duyệt của phía thương hiệu ở show trình diễn.
Nghe nói là bên thương hiệu vì để tránh quá nhiều người trong một phòng làm việc tham gia cuộc thi sẽ phát sinh mâu thuẫn, chẳng hạn như phòng làm việc của bọn họ nhiều người thì nhiều ý tưởng dễ nảy sinh tranh chấp rồi cạnh tranh không công bằng cho nên quy định số lượng của mỗi phòng làm việc khi tham gia cố định từ bốn đến tám người.
Cuộc thi lần này có tổng cộng mười hai phòng làm việc, liếc mắt nhìn thì đã hơn một trăm người.
Mà trợ lý cũng không chỉ dẫn đường cho bọn họ.
Khác biệt chính là trong số những người ở đây chỉ có ba người trong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" là cầm hành lý trong tay.
Ba người bước vào cũng không có ít ánh mắt nhìn tới bọn họ nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ lại ăn ý chuyển tầm mắt qua chỗ khác, bước đầu là xem cách ăn mặc của người đến thấy ăn mặc bình thường chứng tỏ không có bối cảnh gì không cần thiết phải tỏ ra quen biết rồi giả vờ thân thiết nói chuyện.
Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, đó là một cái sopha đặt trong góc ngồi xuống chờ đợi sự xuất hiện của giám đốc điều hành như những người khác.
Chẳng mấy chốc, giám đốc điều hành cùng vài khác tới, giám đốc bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, nói vài lời chào mừng, nội dung của cuộc thi và cảm hứng của thiết kế sẽ được đăng trên màn hình điện tử treo ngay phía trên hội trường chính vào ngày mai. Hôm nay để cho các phòng làm việc thích ứng với hoàn cảnh nơi này, ổn định và nghỉ ngơi để có trạng thái tốt nhất bắt đầu công việc vào ngày mai.
Dứt lời cũng không nán lại mà trực tiếp xuống sân khấu đi thẳng ra cửa.
Để lại trợ lý giải quyết những chuyện còn lại: " Hiện tại chúng tôi bắt đầu phân ký túc xá cho mọi người, tuy rằng hiện tại các vị là quan hệ cạnh tranh thi đấu, nhưng đó cũng chỉ giới hạn ở trong tác phẩm, các vị phải ở chỗ này cùng nhau sinh hoạt nửa tháng, vì có thể làm cho mối quan hệ giữa các studio có thể thân thiết hơn nên ký túc xá sẽ không phân người trong cùng một studio ở một phòng"
"Sẽ dựa theo độ tuổi của các vị mà phân chia, bạn bè cùng trang lứa càng thuận lợi cho việc ở chung hài hòa, mỗi phòng ký túc xá đều là phòng bốn người, bố trí đều giống nhau."
"Một lần nữa nhấn mạnh, hy vọng mọi người ở chung hài hòa, nếu xảy ra sự kiện đánh nhau ẩu đả, sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đấu."
Dù sao đều toàn là thiếu gia tiểu thư, nếu thật sự xảy ra chuyện xử lí tương đối phiền toái.
"Chắc hẳn mọi người trước khi đến cũng nghe qua, truyền thông bên ngoài vô cùng chú ý tới cuộc thi lần này, phía thương hiệu cũng sẽ chọn thời gian để truyền thông tới phỏng vấn, lúc thi đấu cũng sẽ có ngôi sao nổi tiếng tới tham gia làm giám khảo, mỗi lời nói một hành động của mọi người đều đại biểu cho studio của mình, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận vui vẻ vượt qua nửa tháng này."
Những người ở đây nghe thấy ký túc xá là phòng bốn người, đa số đều lộ ra vẻ khó xử.
"Đình ca, anh nói ký túc xá như thế nào?"
Mấy đàn em hầu bên cạnh Hạ Đình nhìn Hạ Đình thật cẩn thận hỏi, phòng làm việc của bọn họ là do vị đại thiếu gia này tài trợ, khó chìu nhất cũng là vị đại thiếu gia này, để cho hắn ở cùng một phòng với người khác, đây không phải so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Bối cảnh gia đình Hạ Đình không thể xem thường, trong giới kinh doanh cũng có chút chỗ đứng, gương mặt cũng thuộc hàng đẹp trai nhưng mà cố tình mặt đẹp bao nhiêu tính tình lại thối bấy nhiêu, không có bao nhiêu người chịu nổi.
" Cậu hỏi tôi, tôi đi đâu hỏi?" Hạ Đình vẻ mặt không kiên nhẫn: "Phân thế nào cũng không sao cả. "
Người hỏi chuyện ngạc nhiên không ngờ lần này đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.
Một giây sau nghe đối phương nói tiếp: " Dù sao có chia kiểu nào tôi cũng không hài lòng"
"......"
Cậu ta cũng biết điều đó.
Hạ Đình đứng ở lầu hai nhìn đám người phía dưới, trong ánh mắt mang theo không kiên nhẫn, bốn người cùng nhau ngủ, ngẫm lại đều khó chịu, ánh mắt đang đánh giá những người khác, nói thật không hắn muốn làm bạn cùng phòng với ai cả, sau đó tầm mắt dùng lại một chỗ, tốt nhất là càng không nên ở chung với loại quê mùa như thế này, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhìn người mặc quần trắng cộng với quần đen, Hạ Đình nhíu mày, người có thường thức kém như vậy, làm sao tới được nơi này.
Đàn em nhìn theo ánh mắt của Hạ Đình cũng lộ ra khinh bỉ.
Nhưng mà trời có chiều ý ai bao giờ, Hạ Đình năm nay hai mươi hai tuổi, bởi vì cùng tuổi với tên quê mùa kia nên được phân vào chung một phòng.
Lúc này An Nhất đang lấy chìa khóa ký túc xá của mình, còn không biết ếch xanh nhỏ trong mắt người khác đã thay đổi giống loài, chỉ là mũi ngứa hắt hơi một cái.
Ếch xanh nhỏ cảnh giác:!
Ai đó đã nói xấu mình sau lưng?
Sau khi đưa Cố Linh Linh đến ký túc xá nữ, An Nhất và Lâm Cứu đi tới ký túc xá cho nam, Lâm Cứu ở tầng một còn An Nhất ở tầng ba, thở hổn ha hổn hển xách vali đi lên, mở cửa phòng ra bên trong còn chưa có người đến ếch xanh nhỏ là người đầu tiên.
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy chỗ ngủ, trong phòng đặt bốn cái giường đơn liền nhau, sau khi vào phòng bên tay phải có một cánh cửa dẫn đến phòng tắm cùng nhà vệ sinh.
Hạ Đình đen mặt đi về phía ký túc xá, hành lý của hắn sẽ có người giúp mang lên sau, hắn không muốn tiếp xúc với người mà bản thân hắn có ấn tượng không tốt vừa nghĩ đến phải ngủ chung phòng với một tên quê mùa như vậy trong cả cuộc thi tâm tình của hắn kéo xuống âm không thấy đáy.
Lúc lên lầu bả vai bị vỗ một cái "Đình thiếu gia, đã lâu không gặp nha. "
Phía sau Hạ Đình có hai người đứng, hai người nọ cũng coi như là phú nhị đại của gia đình nhưng nếu so sánh với Hạ Đình thì cũng không thua kém bao nhiêu, từ nhỏ đã cậu ta đã ở trong giới đã được nghe nói nên làm quen với tất cả những người có xuất thân tốt hơn mình, ngày sau không chừng đó cũng là một con đường tốt để phát triển.
Hạ Đình nổi tiếng trong giới phú nhị đại, tuy tính tình hơi thối một chút nhưng nghe nói cậu ta ra tay rất hào phóng, chỉ cần có thể được cậu ta chấp nhận có việc cầu giúp đỡ thì sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn.
Trong ký ức của Hạ Đình hắn căn bản không có mặt hai người này, vì hắn phớt lờ không để ý tới, đi thẳng lên lầu.
Hai người tuy rằng vấp phải tường băng nhưng vẫn tươi cười, ở bên tai Hạ Đình nịnh hót nói: "Không nghĩ tới lần này Đình thiếu gia cũng tới tham gia thi đấu, chúng ta coi như là có duyên phận, cùng được phân ở chung trong một phần"
Hạ Đình lạnh mặt, có duyên phận cái rắm.
Nếu sớm biết sống ở loại địa phương rách nát này, hắn ngay từ đầu sẽ không đến.
Một người trong số họ tiếp tục: "Nhưng nghe nói trong phòng của chúng ta xuất hiện một thành phần không có hợp thời"
Phong cách ăn mặc của An Nhất thật sự quá mưc bình thường, trong tay xách theo một cái vali màu xám, trên đường tới đây chỉ có một hai người tự mình xách vali, trong đó có An Nhất.
Không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới bạn cùng phòng là tên quê mùa kia, tâm tình Hạ Đình trong nháy mắt trở nên bực bội.
Người bên cạnh mở miệng "Nhưng đối với cậu ta mà nói cũng coi như may mắn, có thể tiếp xúc với người như Đình thiếu, đời này cậu ta cũng chỉ có một cơ hội này. "
" Tôi nghĩ có khi cộng hết đồ trong vali của cậu ta cũng không bằng một đôi giày thể thao của Đình thiếu"
Nói xong cúi đầu nhìn giày trên chân Hạ Đình.
"Đôi giày này của Đình thiếu là phiên bản tùy chỉnh, chỉ đứng sau phiên bản giới hạn phát hành tháng trước. Hơn nữa Đình thiếu cũng không thích phiên bản giới hạn kia, bằng không cũng sẽ không mua loại phiên bản tùy chỉnh, cậu nói có đúng hay không, Đình thiếu."
Nhưng mà hai người càng nói sắc mặt Hạ Đình càng đen, người nọ căn bản không ý thức được bản thân đang nhảy tung tăng trên bãi mìn.
Lúc trước giày thể thao phiên bản giới hạn vừa mới trình làng, Hạ Đình đã thích, muốn đi mua, ai ngờ còn chưa chính thức mở bán đã bị đơn đặt hàng trước mua sạch không còn.
Thấy Hạ Đình không đáp lời, hai người bắt đầu chuyển đề tài, trước khi đi tới trước cửa, một người mở miệng: "Tôi đoán kẻ quê mùa ở cùng chúng ta đời này cũng chưa thấy thứ gì tốt. "
" Không thì sao, một kẻ quê mùa thì có thể có gì tốt"
Nhưng Hạ Đình vừa mở cửa, chỉ thấy kẻ quê mùa nọ từ trong vali lấy ra phiên bản giày thể thao phiên bản giới hạn phát hành tháng trước đặt ở trước giường.
Hạ Đình:...
Hai người:...
Hai người đứng phía sau Hạ Đình có chút trợn tròn mắt.
Đệch, chuyện gì vậy?
Nhìn An Nhất một thân đồ bình thương, vali hàng chợ, cả người toát lên một chữ nghèo, tôi là một con quỷ nghèo, làm thế nào có thể sở hửu được một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu.!!!
Cầu người online giải thích??
An Nhất ngồi trên thảm sắp xếp lại hành lý, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy sắc mặt đặc sắc của ba người bạn cùng phòng.
Ba người, hai người ở hai bên thì thấp người ở giữa thì cao tạo thành một chữ sơn. * 山 chữ này nè.
Vì còn phải ở cùng nhau nửa tháng, ếch xanh nhỏ thân thiện cất tiếng: " Xin chào"
Trước đó hầu hết bọn họ chỉ nhìn bóng lưng của kẻ quê mùa này chứ không nhìn chính diện, dù sao ai mà thèm tò mò quê mùa trông như thế nào chứ, lúc này nam thanh niên ngồi dưới đất mặt mang theo nụ cười, làn da trắng nõn mắt thân thiện nhìn bọn họ. Đôi mắt nho đen rất sáng ngời.
Hai người bên cạnh Hạ Đình nhìn có chút xuất thần, tuy rằng hơi quê mùa nhưng khuôn mặt này vẫn có thể nhìn được, bên cạnh bọn họ nam nữ đều có chỉ cần đẹp là được, loại hình nào cũng đã từng gặp qua nhưng mộc mạc như An Nhất vẫn là lần đầu.
Mà so với tướng mạo của đối phương, bọn họ càng thêm tò mò người nọ là một kẻ nhà quê mà sao lại có thể có một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn muốn mua mua cũng được vậy?
Đối phương là một gương mặt mới, những người như bọn họ từ nhỏ đã theo người lớn trong nhà tham gia tiệc rượu, bạn bè cùng trang lứa đại bộ phận đều là biết nhau, trong ấn tượng căn bản không có nhân vật này.
Hai người nghĩ nát óc cũng không ra, sao cậu ta lại có đôi giày kia.
Hạ Đình nhìn trên đôi giày thể thao vài giây, sau đó dời ánh mắt, không để ý tới An Nhất, mà nhìn quanh phòng, tổng cộng có bốn chiếc giường liền kề, mỗi chiếc cách nhau một mét, hắn không muốn ngủ giường ở giữa, cũng không muốn ngủ bên cửa, sau đó nhắm vào giường cạnh cửa sổ của An Nhất.
Mặt lạnh tiến lên, đạp cái vali màu xám trên mặt đất.
Hạ Đình từ trên cao nhìn xuống cậu: "Này, tôi muốn ngủ chỗ này. "
~~~~~~~~~ *
+
Editor: Trong nguyên tác để tên chương là "Chó đất nhỏ" sau một hồi ngâm cứu thì tôi để thành kẻ quê mùa cho nó hợp miệng í mà.
Dù sao nếu "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" ít đi một người liền phải tan.
Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, An Nhất tỏ vẻ còn thở còn sống không phải hiện tại cậu còn đang thở sao.
Khi ba người đi vào bên trong, có những chiếc xe tải nhỏ chở hành lý đến.
Ánh mắt Cố Linh Linh tràn đầy hâm mộ: "Hy vọng sau này tôi cũng có thể có cuộc sống ra ngoài mang theo một xe tải hành lý"
An Nhất và Lâm Cứu quay đầu nhìn.
Nếu đối phương muốn, kỳ thật cũng có thể.
Cổng vào được canh gác rất nghiêm ngặt, mới có xe bán tải chở hành lý vào bảo vệ đã ra hỏi thăm rồi đăng kí xe mới được chạy vào, vốn tưởng rằng chỉ có một bảo vệ canh cửa thôi ai ngờ ba người từ cửa bước vào, cầm thiệp mời muốn đăng ký, mới phát hiện từ phòng an ninh cách đó không xa gần hai mươi bảo vệ mặc âu phục màu đen lần lượt đi ra, tuổi đều từ hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, thân thể cường tráng, vừa nhìn liền biết rất có sức lực.
Sau khi đăng ký xong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", thì có một người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp đi tới trước mặt ba người, trên mặt trang điểm tinh xảo, nụ cười khéo léo, nhìn danh sách vừa lên đăng kí, khóe mắt giật giật, nhưng rất nhanh điều chỉnh biểu cảm của mình: "Studio "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", tôi là trợ lý đặc phái của bên thương hiệu, chủ yếu là giúp đỡ và giải quyết vấn đề sinh hoạt của các studio ở đây."
Lâm Cứu nhỏ giọng nói: "Vừa rồi vì sao cô ấy lại sửng sốt một chút. "
An Nhất thì thầm: "Có lẽ do tên phòng làm việc của chúng ta quá hay".
Trợ lý đặc phái lấy thẻ đăng ký mang tên "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", kẹp vào một thư mục, bên trong chứa nhiều thẻ đăng ký của các phòng làm việc lớn, "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng", cô đã lâu không nghe thấy cái tên thái quá như vậy, lần trước vẫn lúc học tiểu học xa xưa, thời điểm đó chính là lúc ngu xuẩn lại không sợ hãi, vừa nghĩ tới khi còn bé đứng trên bục giới thiệu nhóm nhỏ của mình gọi là cái gì "Tinh linh dễ thương màu hồng" thiệt là muốn quay về lúc đó tát mình hai cái cho tỉnh ghê.
Mà những người này lại trực tiếp lấy một cái tên thái quá như vậy làm tên studio.
Trợ lý đặc phái yên lặng nhìn ba người một cái.
Tất cả đã trưởng thành, không nên bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy.
Tinh thần ba người rất tốt nên không nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của trợ lý, giải thích hoàn mỹ, chỉ cần bản thân không cảm thấy mất mặt, mất mặt chính là người khác.
Không có cách nào, da mặt dày là vậy đó.
Trợ lý nhìn ba người: "Xin hỏi các cậu có ý định đi tới đại sảnh tập hợp trước hay là chờ thành viên trong studio tới đông đủ rồi cùng nhau đi?"
Cố Linh Linh trực tiếp mở miệng: "Trực tiếp đi là được rồi, phòng làm việc của chúng tôi chỉ có ba người chúng tôi. "
Trợ lý sửng sốt "Số người dự thi cho mỗi studio được quy định từ bốn đến tám người, studio của các bạn xác định chỉ có ba người tham gia. "
Cố Linh Linh gật gật đầu "Đúng vậy. "
Trợ lý không khỏi liếc mắt nhìn mấy người này thêm một cái, từ cảm hứng thiết kế đến lên bản thảo thiết kế rồi đến làm ra bản mẫu, cả quá trình bận rộn lại ở một hoàn cảnh xa lạ, khẳng định sẽ không thuận lợi như sân nhà, thu nhỏ đến cực hạn bình thường ít nhất cũng phải bốn năm nhân tài tới đây, không nghĩ tới phòng làm việc này chỉ có ba người tới.
Xem ra thực lực của ba người cân đủ.
Trợ lý cười nói: "Studio của các bạn đối với thực lực bản thân nhất định rất có lòng tin, các studio khác ước chừng mỗi phòng làm việc đều có bảy tám người, số lượng của các bạn là ít nhất"
Cố Linh Linh sờ sờ đầu: "Kỳ thật cũng không phải. "
Trợ lý:?
An Nhất ở một bên lặng lẽ nói: "Phòng làm việc của chúng ta chỉ có ba người. "
Ngụ ý, không phải là không muốn nhiều hơn, mà là có thể đến đều đã tới.
Trợ lý:...
Trợ lý có tố chất nghề nghiệp vô cùng tốt, vẻ mặt không chút thay đổi mang theo mấy người nọ đi tới đại sảnh tập hợp, giải thích: "Tới đại sảnh tập hợp, xác định các studio đều đến, giám đốc điều hành sẽ tới nói chuyện, sau đó chúng tôi sẽ phân công ký túc xá. "
"Tất cả các cảnh ở đây đều lấy cuộc thi và thiết kế làm chủ đạo, chỗ ở tuy rằng không bằng các vị ở nhà, nhưng phía thương hiệu cũng vì có thể làm cho các vị an tâm làm việc, tỉ mỉ lựa chọn hoàn cảnh, cung cấp cho các vị dịch vụ trong khả năng của mình."
Trợ lý toàn nói những lời hoa mỹ, dù sao lúc thương hiệu xây dựng nơi này trọng tâm cũng không ở phương diện ký túc xá gì đó, hơn nữa số người tới không ít, không có khả năng ký túc xá là mỗi người một phòng.
Tới nơi này phần lớn đều là cực kỳ có năng lực lại có chút bối cảnh, ở nhà đều là thiếu gia tiểu thư được cơm bưng nước rót, yếu đuối kén chọn không ít, điều kiện sống nơi này không có khả năng so sánh với điều kiện sinh hoạt bình thường ở nhà của bọn họ.
Cho nên nói trước, nếu ai không hài lòng, xin vui lòng trực tiếp rời đi để tránh những rắc rối không cần thiết.
Ba người đi theo phía sau trợ lý.
Mặc dù là xây dựng khẩn cấp tạm thời, nhưng địa chỉ được chọn ở vùng ngoại ô yên tĩnh hơn, ngoại trừ phong cách kiến trúc nhà ở nổi bật, diện tích cây xanh bên trong cũng rất đáng kể, liếc mắt nhìn lại là cây xanh và bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng.
Đi ngang qua một bể phun nước lớn, ba người liền đến nơi, trước mặt là một tòa nhà cao khoảng hai tầng bằng kính một chiều. * là kính chỉ nhìn thấy ở bên ngoài ko thấy bên trong nha.
An Nhất xách vali đi vào, bên trong được trang trí theo kiểu phong cách ánh kim nhẹ nhàng, lầu hai được để trống, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đỉnh trần nhà.
Tiếng người huyên náo hầu hết mọi người trong đó đều nói chuyện khách sáo với nhau nhưng số người lần này nhìn qua thì ít hơn một nữa so với lần trước xếp hàng đăng kí và chờ xét duyệt của phía thương hiệu ở show trình diễn.
Nghe nói là bên thương hiệu vì để tránh quá nhiều người trong một phòng làm việc tham gia cuộc thi sẽ phát sinh mâu thuẫn, chẳng hạn như phòng làm việc của bọn họ nhiều người thì nhiều ý tưởng dễ nảy sinh tranh chấp rồi cạnh tranh không công bằng cho nên quy định số lượng của mỗi phòng làm việc khi tham gia cố định từ bốn đến tám người.
Cuộc thi lần này có tổng cộng mười hai phòng làm việc, liếc mắt nhìn thì đã hơn một trăm người.
Mà trợ lý cũng không chỉ dẫn đường cho bọn họ.
Khác biệt chính là trong số những người ở đây chỉ có ba người trong "Trái tim thiếu nữ pha lê màu hồng" là cầm hành lý trong tay.
Ba người bước vào cũng không có ít ánh mắt nhìn tới bọn họ nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ lại ăn ý chuyển tầm mắt qua chỗ khác, bước đầu là xem cách ăn mặc của người đến thấy ăn mặc bình thường chứng tỏ không có bối cảnh gì không cần thiết phải tỏ ra quen biết rồi giả vờ thân thiết nói chuyện.
Ba người tìm một chỗ ngồi xuống, đó là một cái sopha đặt trong góc ngồi xuống chờ đợi sự xuất hiện của giám đốc điều hành như những người khác.
Chẳng mấy chốc, giám đốc điều hành cùng vài khác tới, giám đốc bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay vang dội, nói vài lời chào mừng, nội dung của cuộc thi và cảm hứng của thiết kế sẽ được đăng trên màn hình điện tử treo ngay phía trên hội trường chính vào ngày mai. Hôm nay để cho các phòng làm việc thích ứng với hoàn cảnh nơi này, ổn định và nghỉ ngơi để có trạng thái tốt nhất bắt đầu công việc vào ngày mai.
Dứt lời cũng không nán lại mà trực tiếp xuống sân khấu đi thẳng ra cửa.
Để lại trợ lý giải quyết những chuyện còn lại: " Hiện tại chúng tôi bắt đầu phân ký túc xá cho mọi người, tuy rằng hiện tại các vị là quan hệ cạnh tranh thi đấu, nhưng đó cũng chỉ giới hạn ở trong tác phẩm, các vị phải ở chỗ này cùng nhau sinh hoạt nửa tháng, vì có thể làm cho mối quan hệ giữa các studio có thể thân thiết hơn nên ký túc xá sẽ không phân người trong cùng một studio ở một phòng"
"Sẽ dựa theo độ tuổi của các vị mà phân chia, bạn bè cùng trang lứa càng thuận lợi cho việc ở chung hài hòa, mỗi phòng ký túc xá đều là phòng bốn người, bố trí đều giống nhau."
"Một lần nữa nhấn mạnh, hy vọng mọi người ở chung hài hòa, nếu xảy ra sự kiện đánh nhau ẩu đả, sẽ trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đấu."
Dù sao đều toàn là thiếu gia tiểu thư, nếu thật sự xảy ra chuyện xử lí tương đối phiền toái.
"Chắc hẳn mọi người trước khi đến cũng nghe qua, truyền thông bên ngoài vô cùng chú ý tới cuộc thi lần này, phía thương hiệu cũng sẽ chọn thời gian để truyền thông tới phỏng vấn, lúc thi đấu cũng sẽ có ngôi sao nổi tiếng tới tham gia làm giám khảo, mỗi lời nói một hành động của mọi người đều đại biểu cho studio của mình, hy vọng mọi người ở chung hòa thuận vui vẻ vượt qua nửa tháng này."
Những người ở đây nghe thấy ký túc xá là phòng bốn người, đa số đều lộ ra vẻ khó xử.
"Đình ca, anh nói ký túc xá như thế nào?"
Mấy đàn em hầu bên cạnh Hạ Đình nhìn Hạ Đình thật cẩn thận hỏi, phòng làm việc của bọn họ là do vị đại thiếu gia này tài trợ, khó chìu nhất cũng là vị đại thiếu gia này, để cho hắn ở cùng một phòng với người khác, đây không phải so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Bối cảnh gia đình Hạ Đình không thể xem thường, trong giới kinh doanh cũng có chút chỗ đứng, gương mặt cũng thuộc hàng đẹp trai nhưng mà cố tình mặt đẹp bao nhiêu tính tình lại thối bấy nhiêu, không có bao nhiêu người chịu nổi.
" Cậu hỏi tôi, tôi đi đâu hỏi?" Hạ Đình vẻ mặt không kiên nhẫn: "Phân thế nào cũng không sao cả. "
Người hỏi chuyện ngạc nhiên không ngờ lần này đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.
Một giây sau nghe đối phương nói tiếp: " Dù sao có chia kiểu nào tôi cũng không hài lòng"
"......"
Cậu ta cũng biết điều đó.
Hạ Đình đứng ở lầu hai nhìn đám người phía dưới, trong ánh mắt mang theo không kiên nhẫn, bốn người cùng nhau ngủ, ngẫm lại đều khó chịu, ánh mắt đang đánh giá những người khác, nói thật không hắn muốn làm bạn cùng phòng với ai cả, sau đó tầm mắt dùng lại một chỗ, tốt nhất là càng không nên ở chung với loại quê mùa như thế này, ảnh hưởng đến tâm trạng.
Nhìn người mặc quần trắng cộng với quần đen, Hạ Đình nhíu mày, người có thường thức kém như vậy, làm sao tới được nơi này.
Đàn em nhìn theo ánh mắt của Hạ Đình cũng lộ ra khinh bỉ.
Nhưng mà trời có chiều ý ai bao giờ, Hạ Đình năm nay hai mươi hai tuổi, bởi vì cùng tuổi với tên quê mùa kia nên được phân vào chung một phòng.
Lúc này An Nhất đang lấy chìa khóa ký túc xá của mình, còn không biết ếch xanh nhỏ trong mắt người khác đã thay đổi giống loài, chỉ là mũi ngứa hắt hơi một cái.
Ếch xanh nhỏ cảnh giác:!
Ai đó đã nói xấu mình sau lưng?
Sau khi đưa Cố Linh Linh đến ký túc xá nữ, An Nhất và Lâm Cứu đi tới ký túc xá cho nam, Lâm Cứu ở tầng một còn An Nhất ở tầng ba, thở hổn ha hổn hển xách vali đi lên, mở cửa phòng ra bên trong còn chưa có người đến ếch xanh nhỏ là người đầu tiên.
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy chỗ ngủ, trong phòng đặt bốn cái giường đơn liền nhau, sau khi vào phòng bên tay phải có một cánh cửa dẫn đến phòng tắm cùng nhà vệ sinh.
Hạ Đình đen mặt đi về phía ký túc xá, hành lý của hắn sẽ có người giúp mang lên sau, hắn không muốn tiếp xúc với người mà bản thân hắn có ấn tượng không tốt vừa nghĩ đến phải ngủ chung phòng với một tên quê mùa như vậy trong cả cuộc thi tâm tình của hắn kéo xuống âm không thấy đáy.
Lúc lên lầu bả vai bị vỗ một cái "Đình thiếu gia, đã lâu không gặp nha. "
Phía sau Hạ Đình có hai người đứng, hai người nọ cũng coi như là phú nhị đại của gia đình nhưng nếu so sánh với Hạ Đình thì cũng không thua kém bao nhiêu, từ nhỏ đã cậu ta đã ở trong giới đã được nghe nói nên làm quen với tất cả những người có xuất thân tốt hơn mình, ngày sau không chừng đó cũng là một con đường tốt để phát triển.
Hạ Đình nổi tiếng trong giới phú nhị đại, tuy tính tình hơi thối một chút nhưng nghe nói cậu ta ra tay rất hào phóng, chỉ cần có thể được cậu ta chấp nhận có việc cầu giúp đỡ thì sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn.
Trong ký ức của Hạ Đình hắn căn bản không có mặt hai người này, vì hắn phớt lờ không để ý tới, đi thẳng lên lầu.
Hai người tuy rằng vấp phải tường băng nhưng vẫn tươi cười, ở bên tai Hạ Đình nịnh hót nói: "Không nghĩ tới lần này Đình thiếu gia cũng tới tham gia thi đấu, chúng ta coi như là có duyên phận, cùng được phân ở chung trong một phần"
Hạ Đình lạnh mặt, có duyên phận cái rắm.
Nếu sớm biết sống ở loại địa phương rách nát này, hắn ngay từ đầu sẽ không đến.
Một người trong số họ tiếp tục: "Nhưng nghe nói trong phòng của chúng ta xuất hiện một thành phần không có hợp thời"
Phong cách ăn mặc của An Nhất thật sự quá mưc bình thường, trong tay xách theo một cái vali màu xám, trên đường tới đây chỉ có một hai người tự mình xách vali, trong đó có An Nhất.
Không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới bạn cùng phòng là tên quê mùa kia, tâm tình Hạ Đình trong nháy mắt trở nên bực bội.
Người bên cạnh mở miệng "Nhưng đối với cậu ta mà nói cũng coi như may mắn, có thể tiếp xúc với người như Đình thiếu, đời này cậu ta cũng chỉ có một cơ hội này. "
" Tôi nghĩ có khi cộng hết đồ trong vali của cậu ta cũng không bằng một đôi giày thể thao của Đình thiếu"
Nói xong cúi đầu nhìn giày trên chân Hạ Đình.
"Đôi giày này của Đình thiếu là phiên bản tùy chỉnh, chỉ đứng sau phiên bản giới hạn phát hành tháng trước. Hơn nữa Đình thiếu cũng không thích phiên bản giới hạn kia, bằng không cũng sẽ không mua loại phiên bản tùy chỉnh, cậu nói có đúng hay không, Đình thiếu."
Nhưng mà hai người càng nói sắc mặt Hạ Đình càng đen, người nọ căn bản không ý thức được bản thân đang nhảy tung tăng trên bãi mìn.
Lúc trước giày thể thao phiên bản giới hạn vừa mới trình làng, Hạ Đình đã thích, muốn đi mua, ai ngờ còn chưa chính thức mở bán đã bị đơn đặt hàng trước mua sạch không còn.
Thấy Hạ Đình không đáp lời, hai người bắt đầu chuyển đề tài, trước khi đi tới trước cửa, một người mở miệng: "Tôi đoán kẻ quê mùa ở cùng chúng ta đời này cũng chưa thấy thứ gì tốt. "
" Không thì sao, một kẻ quê mùa thì có thể có gì tốt"
Nhưng Hạ Đình vừa mở cửa, chỉ thấy kẻ quê mùa nọ từ trong vali lấy ra phiên bản giày thể thao phiên bản giới hạn phát hành tháng trước đặt ở trước giường.
Hạ Đình:...
Hai người:...
Hai người đứng phía sau Hạ Đình có chút trợn tròn mắt.
Đệch, chuyện gì vậy?
Nhìn An Nhất một thân đồ bình thương, vali hàng chợ, cả người toát lên một chữ nghèo, tôi là một con quỷ nghèo, làm thế nào có thể sở hửu được một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu.!!!
Cầu người online giải thích??
An Nhất ngồi trên thảm sắp xếp lại hành lý, nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy sắc mặt đặc sắc của ba người bạn cùng phòng.
Ba người, hai người ở hai bên thì thấp người ở giữa thì cao tạo thành một chữ sơn. * 山 chữ này nè.
Vì còn phải ở cùng nhau nửa tháng, ếch xanh nhỏ thân thiện cất tiếng: " Xin chào"
Trước đó hầu hết bọn họ chỉ nhìn bóng lưng của kẻ quê mùa này chứ không nhìn chính diện, dù sao ai mà thèm tò mò quê mùa trông như thế nào chứ, lúc này nam thanh niên ngồi dưới đất mặt mang theo nụ cười, làn da trắng nõn mắt thân thiện nhìn bọn họ. Đôi mắt nho đen rất sáng ngời.
Hai người bên cạnh Hạ Đình nhìn có chút xuất thần, tuy rằng hơi quê mùa nhưng khuôn mặt này vẫn có thể nhìn được, bên cạnh bọn họ nam nữ đều có chỉ cần đẹp là được, loại hình nào cũng đã từng gặp qua nhưng mộc mạc như An Nhất vẫn là lần đầu.
Mà so với tướng mạo của đối phương, bọn họ càng thêm tò mò người nọ là một kẻ nhà quê mà sao lại có thể có một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn muốn mua mua cũng được vậy?
Đối phương là một gương mặt mới, những người như bọn họ từ nhỏ đã theo người lớn trong nhà tham gia tiệc rượu, bạn bè cùng trang lứa đại bộ phận đều là biết nhau, trong ấn tượng căn bản không có nhân vật này.
Hai người nghĩ nát óc cũng không ra, sao cậu ta lại có đôi giày kia.
Hạ Đình nhìn trên đôi giày thể thao vài giây, sau đó dời ánh mắt, không để ý tới An Nhất, mà nhìn quanh phòng, tổng cộng có bốn chiếc giường liền kề, mỗi chiếc cách nhau một mét, hắn không muốn ngủ giường ở giữa, cũng không muốn ngủ bên cửa, sau đó nhắm vào giường cạnh cửa sổ của An Nhất.
Mặt lạnh tiến lên, đạp cái vali màu xám trên mặt đất.
Hạ Đình từ trên cao nhìn xuống cậu: "Này, tôi muốn ngủ chỗ này. "
~~~~~~~~~ *
+
Editor: Trong nguyên tác để tên chương là "Chó đất nhỏ" sau một hồi ngâm cứu thì tôi để thành kẻ quê mùa cho nó hợp miệng í mà.
Bình luận truyện