Sau Khi Nam Phụ Phá Sản

Chương 46: Có duyên gặp gỡ



Vào nhà vừa bật đèn lên, một mảng xanh tím nơi khuỷu tay đặc biệt chói mắt.
Ân Vinh Lan cau mày: "Tôi xem trong clip phổ biến nhất, không thấy gã đó tấn công cậu."
Ấn đường Trần Trản nhảy lên một cái... Lại còn có quay clip?
Không nhịn được phát ra một tiếng than khe khẽ: "Là lúc vặn tay đối phương, không cẩn thận va vào trên cột."
Lúc trên đường về từ trại ngựa lần trước, Ân Vinh Lan từng được chiêm ngưỡng phong cách đánh nhau của cậu, thân thể hơi chút gầy yếu, nhưng dựa vào hai chữ "tàn nhẫn" chiếm thế thượng phong. Lúc đó không cảm thấy có vấn đề gì, còn rất tán thưởng, bây giờ thì bỗng thấy tính nguy hiểm trong đây.
Rửa tay sạch sẽ vặn ra chai rượu thuốc, chỉ chỉ băng ghế.
Trần Trản rõ ràng không làm gì sai, lại chỉ dám ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt sâu thẳm quá độ.
"Đưa tay."
Trần Trản vén lên ống tay áo đưa tay sang.
Rượu thuốc một khi thấm ra, mùi hương rất không dễ chịu, cảm giác đau nhói khi xoa bóp càng làm người ta khó chịu hơn.
Trần Trản đề nghị: "Không thì... Tôi uống thay?"
Nghe nói thứ này có thể uống ở một lượng vừa phải.
Câu nói kế tiếp bị một ánh mắt tuỳ ý của đối phương nghẹn lại.
Bôi thuốc xong, cánh tay hơi ngứa ngáy.
Ân Vinh Lan cầm lên tập tài liệu bên cạnh, nhìn giá thưởng niêm yết công khai bên trên, nhàn nhạt nói: "Nhất thời nổi hứng?"
Trần Trản giơ tay lên: "Tôi thề." Rồi tiếp tục nhún nhún vai nói: "Chẳng qua là do những người này phạm tội chưa quá lâu, trên thông tin nói không ít trong số đó còn có cha mẹ ở trong thành phố."
Nếu có chút lòng hiếu thảo, có lẽ sẽ trở về nhìn một chút.
Niệm tình cậu miễn cưỡng xem như người "bị thương lúc hoạn nạn", Ân Vinh Lan đi tới nhà bếp giúp nấu nước. Trong lúc chờ nước nóng, mỉm cười ngồi xuống đối diện Trần Trản, chậm rãi lấy điện thoại di động ra.
Trần Trản: "... Đừng như vậy."
Ân Vinh Lan hơi nhíu mày: "Tăng thêm một chủ đề, bây giờ tổng cộng đang có ba cái."
# Nhân tài thế hệ mới #; # Quân tử giữ tài trong thân, đợi thời hành động #; # Tôi đứng ở ven đường, nhặt được mười vạn đồng #.
"Mỗi tiêu đề một phong cách khác nhau," Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Cậu thích kiểu nào hơn?"
Trần Trản có lý để tin tưởng y còn bực tức chính mình không chú ý an toàn bản thân.
Đáng tiếc đây mới chỉ là bắt đầu.
Tiếp đó, một video có lượt like vượt hơn trăm ngàn được phát ngay trước mặt. Video bắt đầu, là Trần Trản vẻ mặt thành thật: "Cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị."
Giữa đó lồng ghép hình ảnh cậu dũng mãnh truy đuổi kẻ tình nghi.
Mười giây cuối cùng, đầy mặt nghiêm túc đồng bộ với đoạn mở đầu, bày tỏ hi vọng mọi người có thể làm việc đàng hoàng, đừng gửi hi vọng vào việc kiếm tiền bằng tiền treo thưởng.
Người đăng video còn đặc biệt ghép nhạc nền cực ngầu cho đoạn cuối.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, giả như cậu là người xem, đều phải cảm thấy cạn lời.
Trần Trản lấy điện thoại lại, lật xem bình luận:
"Thánh Ngầu thế hệ mới ra đời từ đây."
"Có lên mạng xem thử, gần như không nhớ hết nổi, mà khi lướt xem thông tin trẻ lạc, phát hiện có tấm hình giống tôi lúc nhỏ như đúc."
"Hứ, giây trước nói phải nắm bắt cơ hội, giây sau dạy chúng ta làm người đàng hoàng. Report!"
...
Năng lực trào phúng của cư dân mạng thời nay là số một, xem xong mấy bình luận đứng đầu, Trần Trản rơi vào khoảng không thinh lặng.
"Nếu như cho tôi thêm một cơ hội..."
Ân Vinh Lan cho rằng cậu đã hoàn toàn tỉnh ngộ: "Cậu sẽ bỏ qua mười vạn?"
Trần Trản rút ra kinh nghiệm xương máu: "Tôi tuyệt đối sẽ không quyết định nhận phỏng vấn vào hôm nay."
Nghe vậy Ân Vinh Lan không khỏi lắc đầu, mắt thấy thời gian đã rất muộn, chuẩn bị rời đi, trước khi đi dặn cậu nhớ đừng mang vác vật nặng.
Làm người ta tốn thời gian lâu như vậy, Trần Trản có chút xấu hổ: "Tôi tiễn anh."
Ân Vinh Lan nhất thời có chút được thương mà hoảng, xua tay từ chối: "Thôi, bên ngoài lạnh lắm."
"Không sao, tôi nhìn theo anh từ cửa sổ."
"..."
Chín bỏ làm mười, vậy cũng xem như đây là lần đầu tiên Trần Trản tiễn y đi. Thời điểm Ân Vinh Lan ra tới cổng, ngẩng đầu liếc mắt một cái, đối phương mặt không cảm xúc máy móc vẫy tay, làm y vừa bực mình vừa buồn cười.
Đêm khuya, Trần Trản mở to đôi mắt đen lay láy, nhìn gian phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lần ngủ thứ n thất bại, Trần Trản thẳng người ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.
Tìm tòi cầm điện thoại tới, sau khi màn hình sáng lên cũng không biết muốn xem cái gì, bình luận trên mạng vẫn đang sôi sùng sục thảo luận nhân vật "nắm bắt vận mệnh, khai phá thiên cơ" cậu đây, bình luận dưới truyện thì bị tấn công bởi đủ loại đủ kiểu fanfic.
Dưới ánh sáng chói mắt, Trần Trản mở thêm đèn bàn, tầm mắt bồi hồi trên lịch sử trò chuyện, cuối cùng phát hiện người có thể liên hệ chỉ có Ân Vinh Lan.
Xoá đi ba chữ "Có đó không" vừa nhập, đổi thành "Về tới nhà chưa", chọn gửi đi.
Tin nhắn trả lời của Ân Vinh Lan đến rất nhanh: [ Không ngủ được? ]
Trần Trản: [ Nhìn quá nhiều ảnh chụp tội phạm truy nã, trong lòng không yên. ]
Từng khuôn mặt khác nhau tựa đang gần xa nô nức yến oanh trong đầu cậu.
Ân Vinh Lan: [ ... Nghe chút nhạc nhẹ, có lợi cho giấc ngủ. ]
Không cần bật nhạc, gửi tin nhắn xong, Trần Trản cũng dần thả lỏng suy nghĩ. Ngay trước khi cơn buồn ngủ kéo tới, bật người ngồi dậy.
[ Anh nghĩ mười vạn kia của tôi có cần nộp thuế hay không? ]
Bên kia thành phố, Ân Vinh Lan nhìn thời gian, ba giờ rạng sáng, khó mà tin nổi sức sống dồi dào của đối phương: [ Nhắm mắt, đếm cừu, không nghĩ ngợi nữa. ]
Đến lúc này, Trần Trản cuối cùng cũng xem như yên nghỉ.
Đêm nay ngủ không ngon giấc, kim đồng hồ vừa qua khỏi con số sáu, Trần Trản đã tỉnh rồi.
Không cảm thấy buồn ngủ bao nhiêu, quyết đoán xuống giường. Vốn chỉ định chiên một quả trứng ăn tạm, vừa mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn hai hộp sữa bò sắp quá hạn.
Niệm có tiền thưởng sắp tới tay, không cần phải sống đời khắc khổ nữa. Trần Trản quyết định lên xe ra quán ở khu Tĩnh An ăn một bữa phong phú.
Là địa điểm ăn sáng nổi tiếng toàn thành phố, chờ khi thức ăn lên bàn, cậu có thể khẳng định đây đúng là danh bất hư truyền... Sủi cảo tôm da mỏng lộ ra màu hồng non nhạt, sữa đặc trứng chiên thơm ngát, kết hợp với một chén cháo thịt nho nhỏ, cả thân thể dường như cũng ấm lên.
Gắp một chiếc sủi cảo tôm đưa vào miệng, ngón tay cầm đũa của Trần Trản hơi hơi siết lại.
Ăn tới nửa chừng, không chút dấu hiệu báo trước đột nhiên nghiêng mặt sang bên, ánh mắt va chạm với người đàn ông ngồi bàn đối diện, cậu không nhịn được nhẹ nhàng nhíu mày... Người này dường như cứ luôn lén lút quan sát mình.
Thật ra từ khi Trần Trản vào cửa, Tiểu Triệu đã luôn thi thoảng liếc trộm vài cái. Đây chính là người bạn mà tổng giám đốc rất ưng ý, nhất định phải có điểm không tầm thường.
Bốn mắt nhìn nhau, do dự nên lên tiếng chào hỏi hay không, thân phận của sếp đã bại lộ, làm nhân viên hậu trường, có lẽ anh cũng không cần phải giấu giấu diếm diếm. Đôi môi giật giật định mở miệng, nhìn thấy ánh lạnh nhạt trong mắt đối phương, Tiểu Triệu đành từ bỏ ý định.
Giữa lúc tâm tư xoay chuyển liên hồi, giật mình thấy đã sắp đến giờ làm việc, vội vàng lau miệng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chân trước vừa bước ra cửa, lập tức bị một nam thanh niên theo đuôi, Tiểu Triệu nghĩ chẳng lẽ gặp phải biến thái, tăng tốc bước nhanh.
"Mau mau, cản tên đó lại!" Vừa thấy anh sải bước, người đàn ông phía sau có vẻ như đã xác định điều gì.
Ăn cướp giữa ban ngày?
Tiểu Triệu sợ hoảng hồn, co chân bỏ chạy.
Người đuổi theo sau anh dần dần từ một người biến thành một đám, đến khi thở hồng hộc không chạy nổi nữa chuẩn bị hô cứu mạng, bỗng nghe người đuổi theo nói với đồng đội bên cạnh: "Không thể sai được! Vừa nãy tôi thấy Trần Trản theo dõi gã này hơn mười giây."
Có người phụ hoạ: "Nếu không có tật giật mình, sao lại phải chạy?"
"Mau lên! Mấy mét nữa là tới đồn cảnh sát."
Tiểu Triệu tức giận đến mức tiếng nói phát run: "Mấy người nói năng vớ vẩn gì thế, tôi..."
Đáng tiếc người khác không nghe lọt lời giải thích của anh, trong mắt chỉ nhìn thấy tiền treo thưởng đang loè loè toả sáng, Tiểu Triệu vừa giãy dụa vừa bị túm vào đồn cảnh sát.
Trong khi đó tác nhân chính là Trần Trản đang ăn sáng cũng không hề hay biết, cậu và nhân viên phục vụ đang bưng thức ăn đều sửng sốt vì cảnh tượng hoành tráng bất chợt này.
Phục vụ lấy lại tiếng: "Chẳng lẽ là trả thù, cần báo cảnh sát không đây?"
Theo quan niệm không gì quý hơn tính mạng con người, cuối cùng chủ quán vẫn điện thoại báo cảnh sát.
Không nghĩ tới ăn một bữa sáng mà cũng không yên, Trần Trản thấy mất ngon, gọi người đóng gói phần còn lại, rồi mới lên xe trở về.
Lên đường đúng lúc vào giờ cao điểm buổi sáng, dẫn đến khi về tới nơi đã là một tiếng sau. Thả đồ xuống rồi sang tán gẫu với ông lão đối diện chốc lát, không lâu lại bắt đầu hơi đói bụng, đem sủi cảo tôm cho vào chảo chiên một chút.
Sủi cảo vàng óng ánh bốc lên hơi nóng, cắn một miếng nóng miệng, Trần Trản bắt đầu lướt điện thoại, đợi nguội thêm một chút rồi ăn.
Vừa mở ra tin nổi trội, video đứng đầu lập tức bắt đầu tự động đề xuất lên.
Tiện tay bật xem, người trẻ tuổi trong video đưa lưng về phía phóng viên khi phỏng vấn, trông có mấy phần quen mắt.
"Tôi không biết vì sao bọn họ lại đuổi theo tôi." Giọng người trẻ tuổi lẫn thêm đôi chút nghẹn ngào: "Đến đồn cảnh sát tôi cật lực giải thích chính mình không có tiền án tiền sự gì cả, lúc cảnh sát vào hệ thống kiểm tra, tôi mới có thời gian gọi điện cho ông chủ xin tạm nghỉ."
Trần Trản lắc đầu một cái, cảm thấy tin nóng bây giờ càng ngày càng chẳng có gì thú vị.
Vừa định tắt đi, nghe thấy người trẻ tuổi thâm thù đại hận nói: "Nếu như cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ nhìn anh ta lấy một lần giữa đám đông nữa!"
Phía sau còn hơn một phút, Trần Trản chưa kịp xem xong, điện thoại trên bàn rung lên không ngừng, thông tin cuộc gọi là tên Ân Vinh Lan.
Trần Trản nhét vào miệng một miếng sủi cảo chiên, nuốt xuống rồi nghe máy: "Alo."
Âm thanh Ân Vinh Lan bình tĩnh như thường ngày, mà nghe kĩ thì lại có chút khác biệt: "Đang làm gì đó?"
Tuy không sánh được khi vừa mới hấp, nhưng hương vị của sủi cảo tôm vẫn rất ngon như trước.
Trần Trản lại gắp thêm một miếng, chậm rãi nói: "Ăn uống."
Ân Vinh Lan im lặng một chút: "Chốc nữa tôi gọi lại."
Trần Trản không thích nói chuyện nửa vời, bảo y cứ nói.
Một tiếng thở dài cách điện thoại truyền đến, khi Ân Vinh Lan nói chuyện bỗng xen lẫn chút ý cười: "Là lo cậu nghe xong sẽ ăn không trôi."
Nếu không bị cách trở bởi khoảng cách không gian, Trần Trản có thể bày ra vẻ điềm nhiên mà vỗ ngực đảm bảo: "Sức chịu đựng cơ bản vẫn có chứ."
Ân Vinh Lan: "Xem hot search mới là có thể hiểu ngay."
Trần Trản không cúp máy, trực tiếp mở Weibo.
Chủ đề giới thiệu tình huống hết sức rõ ràng: Một người đàn ông vì bị Trần Trản nhìn vài giây ở quán ăn, bị quần chúng nhiệt tình ngộ nhận là tù nhân trốn trại, bắt đến đồn cảnh sát.
Một hàng chữ ngắn ngủi, chứa đựng lượng thông tin khổng lồ.
Nhìn bình luận, rồi lại nhìn sủi cảo tôm ánh vàng rực rỡ trên bàn, lập tức ăn không vô nữa,
[ Tiên Núi Côn Lôn: Từng cho rằng kỹ năng đáng sợ nhất là trừng ai người đó có thai, bây giờ phát hiện núi cao còn có núi cao hơn! ]
[ Lâm Tiểu Nhạc: Thương thay anh trai bị bắt. ]
[ Quân Sĩ D: Cực kỳ bi thảm! Mới sáng sớm mà đã tạo nghiệp gì thế này! ]
Trần Trản cũng muốn hỏi... Nghiệp gì thế này?
Ân Vinh Lan ở đầu dây kia thấy lâu không có hồi âm, không nhịn được khẽ cười nói: "Nghĩ theo hướng tích cực, ít nhất dìm mất hot search ngày hôm qua."
Bởi vì chuyện bất trắc, buổi trưa Trần Trản cũng chẳng có bao nhiêu tâm trạng ăn uống, Ân Vinh Lan như thể đặc biệt hiểu rõ cậu, cố tình lái xe đến dưới lầu nhà cậu lúc giữa trưa.
"Muốn ăn gì, tôi mời?"
Trần Trản ngồi trên xe đỡ trán: "Quán gần đây đi."
Ân Vinh Lan dẫn cậu đến một quán gia truyền, lực chú ý của Trần Trản bị thực đơn hấp dẫn, phát hiện ít món độc đáo mới lạ.
Ngẩng đầu chuẩn bị kêu phục vụ đến để gọi món ăn, đúng lúc cô gái bàn bên cũng định gọi. Khi thấy rõ mặt mũi cậu thì đồng tử run lên, cô gái nhớ tới tin tức vừa xem lúc sáng, vội vã cúi đầu, nhủ thầm "Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi".
"..."
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Trừng ai người đó bị bắt.
Quần chúng: Không dám chọc, không dám chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện