Chương 70: Hoá rồ
Trần Trản đánh dấu trên lịch rất nhiều ngày, chỉ riêng ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau là không có, cũng không biết có một món quà đang trên đường chuyển tới.
Chuyện gặp ảo giác ảnh hưởng tới tiến độ ra chương, giờ khắc này cậu đang cẩn thận gõ từng chữ --
Sau khi đóng phim trở về, tôi và nam thần đến thăm ông lão, ông nói muốn làm ít sủi cảo ăn.
Nam thần trong bếp giúp nhào bột, tôi thì ở phòng khách viết truyện.
Ngay vào lúc này, điện thoại nam thần đặt trên khay trà rung lên không ngừng.
"Đừng để ý." Trong bếp truyền ra giọng không hề bận tâm.
Nhưng sau một khoảng yên lặng ngắn ngủi, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Nam thần bất đắc dĩ, ngón tay trắng noãn đang dính đầy bột mì, cởi tạp dề bước ra nói: "Giúp tôi nhận máy đi."
Ngay khi vừa kết nối, bên trong lập tức vang lên âm thanh vô cùng lo lắng: "Công trình phía nam gặp sự cố."
Tôi nhìn về anh, thuật lại: "Nói là công trình gặp sự cố."
Vì nam thần đôi khi có nhắc tới đang đầu tư vài khoản nhỏ không sinh lời bao nhiêu, nên tôi vẫn chưa nghĩ sâu xa.
Nghe xong anh cau mày, rửa tay sạch sẽ rồi rút ra một tờ giấy từ giá sách: "Phía nam hay phía tây?"
Tôi nuốt nước bọt: "... Sao phải xem bản đồ thế giới?"
Lặng ngắt mấy giây, ngón tay nam thần nhẹ nhàng dịch chuyển, mặt không đổi sắc gấp giấy lại: "Lấy nhầm."
...
Trước đây không lâu đã gián tiếp hại Đàm Thường Minh bị cộng đồng chế giễu, cảm thấy làm người vẫn phải có lương tâm, nhân vật lên sân chủ yếu trong chương mới này chỉ có cậu và Ân Vinh Lan.
Vừa đăng lên chương mới, điện thoại tức thì rung lên một cái.
Tin nhắn gửi từ Ân Vinh Lan: [ Không biết đêm mai có thể hân hạnh được mời một bữa cơm? ]
Trần Trản phản hồi hai chữ: [ Chuẩn tấu. ]
Mỗi khi đánh chữ xong luôn có cảm giác đói bụng đôi chút, đi tới bếp mở cửa tủ, nhìn góc nhỏ bên trái trở nên trống không, không khỏi thất thần giây lát.
Chỗ đó trước kia, vốn là để rượu vang.
Vương Thành có một câu nói không sai, nếu công khai tình cảm sớm một chút, Kế Đông Vũ chưa chắc có gan lớn đến vậy.
Cậu lên mạng tìm hiểu hai diễn viên nam chính cũng từng gặp chuyện, đều không mấy tiếng tăm.
【 Hệ thống: Không, nếu kí chủ sử dụng tôi hợp lí ngay từ đầu thì sẽ không bị mắc bẫy. 】
Trần Trản ung dung rửa rau, vờ không nghe thấy.
【 Hệ thống: Bây giờ vẫn không muộn, 3000 giá trị tẩy trắng là có thể đổi ngay công cụ thu thập vật chứng. 】
Chảo nóng thêm dầu, đảo đảo cải xanh mấy cái đã có mùi thơm.
Hệ thống lại gọi to hai tiếng.
Trần Trản cuối cùng cũng cho một câu hồi đáp: "Gần đây tôi béo lên."
【 Thử trải nghiệm viên thuốc giảm cân không? 】
Trần Trản vớt đồ ăn ra đĩa: "Dung lượng não cũng chiếm trọng lượng, không thể để nó chiếm bộ nhớ vô ích."
Nói cách khác, tay làm hàm nhai, tay quai miệng trễ.
Lúc ăn cơm Trần Trản tỉ mỉ xem tư liệu của Kế Đông Vũ từ khi ra mắt đến nay, phát hiện phốt vô cùng thiếu thốn, muốn đáp lễ e rằng cũng không thể thiếu tính toán một phen.
Với chuyện trả thù này, Vương Thành có vẻ còn tích cực hơn cả cậu, đặc biệt chạy tới một chuyến để hỏi thăm tiến độ.
Ngửi thấy mùi cơm quanh quẩn trong không khí, sờ sờ bụng.
Đáng tiếc trên bàn chỉ còn cơm thừa canh cặn.
Vương Thành gãi gãi đầu: "Vừa nữa tôi qua biệt thự, phát hiện anh dời đi rồi."
Nghĩ thấy mình đúng là vô tội, vô tình lại chọc vào chỗ đau của Ân Vinh Lan.
Trần Trản đồng tình nhìn gã.
Tạm quên chuyện buồn lòng, Vương Thành không chờ nổi mà hỏi: "Nghĩ ra biện pháp đối phó Kế Đông Vũ chưa?"
Khi nói cổ họng đã khản tiếng.
Trần Trản rót ly nước cho gã dịu lại, trêu ghẹo: "Muốn trừ gian diệt ác?"
Vương Thành cười gượng, bản thân cũng có thủ đoạn không mấy sạch sẽ, mà trò bỏ thuốc này đúng là quá trơ tráo.
Trần Trản xoè bàn tay: "Vì suy nghĩ chuyện này, lãng phí hết mười phút."
Ngụ ý còn chưa có quyết sách.
Cậu thong thả rửa chén, hai hàng chân mày chẳng thấy mảy may oán giận: "Thắng thắn mà nói, tốn thời gian vào việc như thế cũng không mấy hay ho."
Vương Thành bật nhảy ra khỏi ghế: "Anh định ngậm bồ hòn làm ngọt?"
Trần Trản cười cười.
Bĩu môi ngồi trở lại, chợt nhớ ra đối phương tuyệt đối không phải người sẽ nhẫn nhục chịu thiệt.
"Công khai trả đũa là được." Chờ rửa chén gần xong, Trần Trản mới nhẹ nhàng nói một câu.
Vương Thành ngẩn người, thăm dò hỏi: "Tranh đại sứ?"
Trần Trản: "Thuận tiện tuồn ra chút tin đồn nói từng bị tên đó hãm hại."
Vẩy vẩy bọt nước trên tay, bỗng nhiên nhớ Bùi Ân Thu có từng nhắc qua, thời điểm hợp tác trong một vở kịch với Kế Đông Vũ cũng ăn ngủ không ngon.
Ân Vinh Lan chính là một hình mẫu tham khảo tiêu chuẩn, thông thường những nhân vật nho nhã lịch thiệp như thế mới là đối tượng tuyệt đối không thể động vào. Một khi cho anh ta biết Kế Đông Vũ dùng thuốc gây ảo giác, chắc chắn sẽ không hời hợt bỏ qua.
Nghe xong Vương Thành chậm rãi thở ra một hơi: "Là tôi nghĩ quá phức tạp."
Vốn theo gã suy nghĩ, không thể thiếu một màn đấu trí khốc liệt.
Trần Trản nghiêng đầu nhìn gã: "Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng sơ bộ."
Nếu không đạt đủ hiệu quả trả thù, cậu sẽ áp dụng tiếp cách khác.
Mỗi lần tiếp xúc đơn độc với Trần Trản, Vương Thành đều có chút không dễ chịu, cứ cảm thấy mình đang đối diện một đoá hoa ăn thịt người.
Đẹp đẽ mà hung tàn.
Che giấu biến hoá trên nét mặt, nói vào chính sự: "Đêm mai có một tiệc rượu, ở đó có một nhà đầu tư lớn."
Trần Trản mới nghe một nửa đã xua tay: "Có hẹn rồi."
Vương Thành đại khái đoán được đối tượng hẹn hò của cậu, không làm khó thêm.
.
Đông vừa qua đi, băng tuyết còn chưa hoàn toàn tan hết, nhưng đã dần có thể cảm nhận được sắc xuân.
Hôm sau còn là một ngày có thời tiết quang đãng hiếm thấy.
Trần Trản vẫn giữ thói quan đến trước giờ hẹn, nhưng Ân Vinh Lan luôn có thể có mặt sớm hơn cậu mấy phút.
Nhà hàng cao cấp chú trọng tính riêng tư, tầng này diện tích rất rộng, nhưng bàn ăn lại không có bao nhiêu, thời điểm Trần Trản bước ra thang máy còn thấy một sao nữ rất nổi gần đây.
Thái độ nhân viên phục vụ như thể tiếp đón một vị khách thông thường, không hề có chút săm soi nhòm ngó.
Lúc gần đến bàn, Ân Vinh Lan trông thấy cậu, đứng dậy giúp kéo ghế ra, chú ý thấy tầm mắt Trần Trản đảo qua hoa lá xung quanh.
Ký ức bán hoa đêm giao thừa hiện lên trong đầu, Ân Vinh Lan nở nụ cười: "Hoa này là tài sản của nhà hàng."
Hộp nhỏ màu lam đậm trên bàn rất bắt mắt.
Trần Trản: "Quà?"
Ân Vinh Lan: "Chúc mừng một tháng hẹn hò."
Có thể cảm nhận độ được tinh xảo ngay từ lúc mở hộp, chiếc đồng hồ đeo tay đặt ngay ngắn bên trong mang giá trị không nhỏ.
Trần Trản vốn không nghĩ đến việc tặng quà vào ngày này, cứ có cảm giác không làm mà vẫn có ăn, chậm rãi mở miệng: "Để em nghĩ xem nên tặng anh thứ gì."
Ân Vinh Lan treo nụ cười nhàn nhạt trên môi, không khách sáo chối từ.
Một lát sau, Trần Trản nói: "Chương kỷ niệm nhé?"
Ân Vinh Lan nhướng mày.
Trần Trản: "Là đặc biệt viết thêm chương nữa tặng anh."
Hoàn toàn không quan tâm đến việc thêm hay không thêm chương, Ân Vinh Lan chỉ quan tâm tiêu đề: "Sẽ ghi rõ là để mừng ngày kỷ niệm hẹn hò sao?"
Trần Trản gật đầu.
Ân Vinh Lan hết sức hài lòng, cong cong khoé miệng: "Anh rất thích món quà này."
Tán gẫu đến truyện viết, Trần Trản không khỏi nhớ tới một người, lẩm bẩm: "Không biết Đàm Thường Minh đã thoát khỏi ám ảnh chưa?"
Ân Vinh Lan không để ý lắm, thuận miệng nói: "Đang ở đồn cảnh sát học tập cải tạo."
Món chính hôm nay là beefsteak, bỗng nghe tin dữ, dao trong tay Trần Trản trượt dài trên đĩa, âm thanh sắc nhọn nhận phải ánh mắt bất mãn của thực khách xung quanh.
Ngượng ngùng gật đầu xin lỗi, buông dao nĩa trong tay: "Làm sao mà bị bắt?"
Ân Vinh Lan nhàn nhạt nói: "Tự mình gây chuyện."
Tuy rằng cảm thấy bắn đại bác cũng không dính nổi đến mình, Trần Trản vẫn không khỏi hỏi một câu: "Có liên quan đến em?"
Ân Vinh Lan đổi đĩa đã cắt thịt xong cho cậu: "Đừng nhắc tới chuyện mất hứng."
Nói vậy chính là có liên quan.
Trần Trản mím mím môi, bỗng nhiên thấy beefsteak không còn ngon miệng nữa.
Ân Vinh Lan: "Không hợp khẩu vị sao?"
Trần Trản: "Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết." [*]
Đối phương bơ vơ không nơi nương tựa, mà cậu thì cơm lành canh ngọt, có vẻ cũng không hay cho lắm.
Nhìn ra ý nghĩ này, Ân Vinh Lan sắc mặt nghiêm túc: "Đàm Thường Minh ở đồn cảnh sát không lo ăn không lo mặc, có người làm bạn, cũng không cô đơn chiếc bóng."
Trần Trản bắt lấy điểm mấu chốt ở vế "có người làm bạn".
Nhạc sĩ dương cầm giữa sảnh đang biểu diễn một bản nhạc lãng mạn, giai điệu tràn đầy sức sống vẫn khó làm nội tâm bình tĩnh.
Ân Vinh Lan hơi trầm ngâm, sửa chữa câu nói vừa rồi: "Dùng từ Bá Nhân cũng không quá chính xác, đúng ra phải nói là "các Bá Nhân"."
Trần Trản thay đổi ý nghĩ, cầm lên dao nĩa lần nữa, quyết định nhân lúc khẩu vị còn chưa bay hết, ăn trước mấy miếng.
Món ngon có thể khiến người quên đi nỗi buồn, chuyện này tạm thời bốc hơi khỏi ký ức.
Ân Vinh Lan gần như không hề mở miệng, đa số thời gian chỉ chăm chú nhìn người đối diện.
Khi cho đi tình cảm, thứ nhận lại trực tiếp nhất chính là sự kỳ vọng, không cần ngày ngày lặp lại cuộc sống như ao tù nước đọng nữa.
Về phần Trần Trản, không chút nào cảm nhiễm tình cảm sâu sắc này, đầy đầu chỉ nghĩ đến cuộc sống mưu sinh.
Phục vụ lấy đi đĩa trống, đem lên chút hoa quả bánh ngọt.
Ăn no tám phần, Trần Trản điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút: "Bây giờ nói được rồi."
Ân Vinh Lan ngẫm nghĩ, tựa như đang chọn lựa xem bắt đầu nói từ đâu.
Qua vài giây, mới chầm chậm nói: "Vì chuyện của Đàm Tường Minh, người xung quanh dồn dập đoán tên xui xẻo tiếp theo sẽ là ai."
Trần Trản uống một ngụm, im lặng đợi vế sau.
Ân Vinh Lan: "Sau đó bọn họ quyết định tụ tập đánh bạc."
Bước nhảy quá xa, dù tố chất tâm lý đủ vững chắc, Trần Trản vẫn ngẩn ngơ vài giây.
"Cách chơi rất đơn giản," Ân Vinh Lan nói: "Dự đoán ai sẽ xuất hiện trong chương mới, theo đó bắt kèo."
Trần Trản nhíu mày: "Đánh cược với nhau mà thôi, sao lại trái pháp luật?"
Ân Vinh Lan: "Đặt cược mười vạn một lần."
"..."
Ân Vinh Lan: "Nhân số tham gia cá cược đạt đến hai mươi lăm người."
Trần Trản đè lại ấn đường.
Ân Vinh Lan tiếp tục nói: "Đàm Thường Minh cho rằng em sẽ trỗi dậy lương tâm, bắt kèo không ai nên thắng, mà một người trong số đó quyết định quỵt nợ."
Trần Trản chần chờ ngắt lời nói: "Sau đó chẳng lẽ vì anh ta không lấy được tiền, trong cơn tức giận đến đồn cảnh sát tố cáo?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Không ngoài dự đoán, lực lượng cảnh sát tìm hiểu ngọn nguồn, không quá một ngày hốt trọn cả ổ.
Trần Trản nghe mà giật giật mi mắt: "Em nhớ những người này đều có trình độ học vấn rất cao."
Ngu xuẩn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện đả thương địch một ngàn, tự huỷ một ngàn năm như vậy!
Ân Vinh Lan nở nụ cười: "Chỉ một người bắt đúng, em đoán xem tỷ lệ cược là bao nhiêu?"
Hồi lâu sau, vang lên một tiếng thở dài, nhất định là một con số khiến người động lòng: "Phải bị giam bao lâu?"
Ân Vinh Lan: "Không phải mang mục đích thương mại, sẽ không quá lâu."
Cuối cùng lại bổ sung: "Đàm Thường Minh hẳn là được thả trước nhất."
Trần Trản cười gượng một tiếng, nghĩ theo góc độ khác, hành vi của người nọ cũng có thể xem là chủ động tự thú cộng thêm tố giác đồng đảng.
Máy móc nhét vào miệng một quả dây tây, trên đầu lưỡi không có chút vị ngọt.
Ân Vinh Lan thấu hiểu nói: "Đừng để tâm."
Trần Trản nhớ lại chương mới: "Có lẽ em nên buông tha cho họ."
"Em đã buông tha," Ân Vinh Lan đâu ra đó nói: "Là họ không chịu buông tha chính mình."
---
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan: Em không sai, là thế giới này sai.
Trần Trản: ...
Lời Không Cánh:
Pha xử lý cồng kềnh vl =))
---
Chú thích:
[*] Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết: Một tích liên quan đến Vương Đạo, ý chỉ mình gián tiếp hại người. Cụ thể: vi.wikipedia.org/wiki/Vương_Đạo
[ Bonus ]: 1 vé vote 10 vạn ~ 330tr, 25 người tham gia, chưa kể trường hợp 1 người nhiều vé...
Bình luận truyện