Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình
Chương 12: Sư muội
Editor: Phi ???? Thời niên thiếu, Sở Mộ từng bái đệ nhất kiếm sư ở Giang Nam làm sư phụ, phụ nhân của Cố Như Ti ban đầu nhập môn cùng nhi tử của mình, lại cùng đệ nhất kiếm sư kết thành huynh đệ, sau lại nhờ cái danh tiếng đệ nhất Đại Kiếm sư của Giang Nam vi sư mà Cố gia mới củng cố được địa vị, ở Giang Nam, Giang Bắc không ai không biết đến. Sở Mộ khi đó dấu diếm thân phận, ở trong phủ sư phụ học nghệ, Cố Như Ti là nữ nhi của sư thúc, hai người liền thành sư huynh sư muội, Cố Như Ti tư thế hiên ngang oai hùng, không câu nệ tiểu tiết, khiến Sở Mộ vốn đã quen nhìn những nữ nhân cao quý nhẫn nhục chịu đựng trong kinh thành, hiện pha chút cảm giác mới mẻ, thời trẻ chưa thấy, Sở Mộ dần dần nảy sinh tình cảm đối với sư muội. Sau hai năm học nghệ, trước khi Tiên Đế băng hà, huynh trưởng của Sở Mộ kế vị, lệnh cho toàn bộ các huynh đệ được phong vương phải trở về trấn thủ, thân là Túc Vương, Sở Mộ chỉ có thể lãnh binh đi Yển Thành trước, sau khi huynh trưởng kế vị không lâu, sớm băng hà, Thái Tử tuổi nhỏ, người có tâm thừa dịp loạn lạc quấy phá, ở trong ngoài kinh thành nhiều lần khởi xướng náo động, có ý muốn lất đổ ấu chủ* để tự mình độc lập. (*ấu chủ: vị chủ nhân trẻ tuổi.) Sở Mộ chịu mệnh lệnh của Tiên Đế mang binh trở lại kinh thành giúp đỡ ấu chủ, lấy danh nghĩa Nhiếp Chính Vương, Sở Mộ dùng xương máu để trấn áp, cuối cùng giữ được Sở thị giang sơn thái bình. Sau khi lên làm Nhiếp Chính Vương, trong lòng vẫn cứ nhớ thương sư muội mà hắn mới thích không lâu, phái người đến Giang Nam tìm Cố gia, biết được sư muội đã cùng Lý gia thuộc dòng dõi thư hương vọng tộc hòa thân, Sở Mộ nản lòng thoái chí, lặng lẽ đưa lễ vật đến chúc phúc, không ngờ hôn nhân của sư muội xảy ra muôn vàn sự cố, tổ tiên Lý gia cầm kỳ thi họa, ghét bỏ xuất thân từ võ quán của sư muội, trước đêm thành thân đẩy lùi hôn lễ. Cố gia phái người đến kinh truyền tin cho hắn, trong thư kể ra Cố gia ở Giang Nam khó xử thế nào, Sở Mộ không nói hai lời, liền đem cả Cố gia chuyển tới kinh thành, ở phía Đông vì bọn họ một lần nữa mở tiêu cục, khi đó, Sở Mộ đã cưới đích trưởng nữ Tề Dư của Tề Quốc Công phủ làm chính phi, Sở Mộ chỉ có thể ở trước mặt sư thúc một lần nữa bảo đảm, thật vất vả mới thuyết phục được Cố gia cho phép sư muội làm thiếp thân của hắn. Ông trời trêu người, sau khi sư muội nhập phủ, Sở Mộ còn chưa kịp động phòng, liền biết tin Nam Cương đại loạn, hắn không thể không xuất binh trấn áp, sau đó…… Liền trúng phải độc cổ kia! “Sư muội, xuất chiêu đi.” Sở Mộ cách Cố Như Ti một khoảng cách thật xa, cảm giác hít thở không khí mới dễ chịu đi một chút. Cố Như Ti mặt viết hai chữ kháng cự:
“Sư huynh, ta đã nhiều năm chưa từng luyện kiếm, không thể là đối thủ của huynh. Cũng đã hơn phân nửa đêm, chúng ta vẫn nên vào phòng đi." Trước vú bà có cùng nàng nói qua, không thể để cho nam nhân đắc thủ quá nhanh, càng là dễ dàng có được, tương lai liền càng không quý trọng, cho nên trước khi nhập phủ, Cố Như Ti nhiều nhất chỉ cho Sở Mộ ôm một chút, hôn một cái, tuyệt không dám cho hắn đắc thủ, ai ngờ sau khi nhập phủ không quá hai ngày, hắn liền lãnh binh xuất chinh, sau khi trở về lại giống như đổi thành người khác. Này không khỏi làm Cố Như Ti vốn cho rằng bản thân đang làm khó Sở Mộ nên cảm thấy đáy lòng bất an. Nếu là trước đây, nàng căn bản không muốn ở trước mặt Sở Mộ tự hạ giá trị con người, chủ động mởi hắn vào phòng. Nhưng mà Sở Mộ lại giống như hoàn toàn nghe không hiểu ý của nàng, kiên trì muốn cùng nàng luận bàn: “Ta nhường muội ba chiêu.” Cố Như Ti sóng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay, nhấp môi cười nói:
“Được rồi. Nếu sư huynh đã nói như vậy, muội đây liền không chối từ. Sư huynh tiếp chiêu.” Nói xong, Cố Như Ti quả thực đâm kiếm về phía Sở Mộ, tối nay nàng vì muốn cho Sở Mộ nhớ lại tình cảm của bọn họ lúc trước, cố ý ăn mặc một thân trang phục võ quán, lúc này động thủ cũng khá thuận tiện. Sở Mộ tự nhiên không thể thật sự cùng nàng đánh lên, né tránh hai chiêu, trong viện vang lên tiếng hai kiếm giao nhau, Sở Mộ đang nghĩ đánh thêm hai ba chiêu rồi nhận thua, dỗ sư muội cao hứng rồi lại rời đi. Lại không nghĩ rằng Cố Như Ti sau một cái xoay người, dưới chân xoạt một cái, cả người đều ngã vào lòng Sở Mộ. Sở Mộ thấy thế, theo bản năng duỗi tay đỡ nàng, nhưng thình lình xảy ra tiếp xúc cùng hương khí nồng đậm vờn quanh sóng mũi, làm da đầu Sở Mộ nháy mắt nổ tung, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, không kịp đợi đến đỡ xong, liền đã chịu đựng không được thu tay lại.
Trong nháy mắt khi Cố Như Ti ngã xuống đã xem chuẩn góc độ, có thể trực tiếp ngã vào lòng ngực sư huynh, hết thảy nàng đều đã tính kế xong, sư huynh vì đỡ nàng, khẩn trương đến thanh kiếm cũng ném đi, vừa mới rơi vào khuỷu tay sư huynh, mắt thấy đã sắp được như ước nguyện lại phải trơ mắt nhìn sư huynh đột nhiên buông tay, làm Cố Như Ti lại lần nữa ngã ở trên mặt đất. Cố Như Ti ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngẩn khó có thể tin nhìn về phía Sở Mộ. Sư muội ánh mắt vô tội nhường nào, lý trí Sở Mộ muốn đi đỡ nàng, nhưng sinh lý lại đang kiệt lực bài xích, bởi vì hắn không dám bảo đảm, đem sư muội nâng dậy tới đồng thời chính mình sẽ không nổ ra. Vì thế cánh tay đã vươn ra lại trộm thu hồi lại, hướng về bên cạnh các nha hoàn cũng đang kinh ngạc quát:
“Còn không mau qua đỡ phu nhân của các ngươi.” Nha hoàn như vừa tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng đem Cố Như Ti vẻ mặt mông bức nâng dậy, sau khi được nâng lên, Cố Như Ti ý thức được đã xảy ra cái gì, trên mặt biểu tình lã chã chực khóc, thật đáng thương, nếu là từ trước, Sở Mộ xác định sẽ rất đau lòng, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ đứng nhìn, nhìn sư muội có vẻ như sắp khóc, trong lòng thế nhưng không sinh ra bất luận cái gì thương tiếc, nếu không phải lý trí nói cho hắn cần phải tới trấn an sư muội, hắn thậm chí sẽ không nghĩ đến Tây Uyển, toàn bộ đầu óc đều là Tề Dư. Cố Như Ti tựa hồ còn không cam lòng, cúi đầu nhìn nhìn chân mình, ngẩng đầu ủy khuất nói: “Sư huynh, huynh làm gì vậy nha. Chân của muội….Giống như bị trật rồi, huynh còn không qua tới giúp muội nhìn xem."
"Nói thế nào cũng đều là người tập võ, chỗ nào sẽ dễ dàng trật chân như vậy.” Sở Mộ theo bản năng nói ra lời nói thật lòng, nhưng nói xong liền cảm thấy không đúng rồi, hắn như thế nào có thể hoài nghi sư muội! Sư muội quả nhiên lại là một bộ dáng bị chịu đả kích, Sở Mộ thầm mắng chính mình một tiếng, lui về sau hai bước, ho khan che dấu sự xấu hổ, nói:
“Huynh không có ý đó. Sư huynh là muốn nói…… Nếu trật chân thì đi tìm đại phu. Huynh lại không phải đại phu, nhìn cũng vô dụng có đúng không?" Không thể tiếp tục lưu lại nơi này, nếu còn ở lại, Sở Mộ thật không biết chính mình sẽ tiếp tục nói ra, làm ra điều gì tổn thương sư muội. Đừng đợi đi khi giải được cổ độc cũng đắc tội luôn với sư muội, kia hắn đến chỗ nói lí lẽ? Thấy sư muội còn định mở miệng, Sở Mộ vội vàng đi trước nàng một bước nói: “Người đâu, mau đi thỉnh thái y.” Lại đối Cố Như Ti nói: “Sư muội, muội cố chịu một chút, một lát nữa, thái y đến liền, huynh chợt nhớ còn có một ít công vụ, không thể bồi ở lại cùng muội.”
Sau khi nói xong lời đó, Sở Mộ không đợi Cố Như Ti giữ lại, quyết đoán rời đi trong tầm mắt Cố Như Ti và đám nha hoàn của Tây Uyển. Sau khi hắn bước ra khỏi cửa thuỳ hoa, đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến một tiếng thét chói tai giống như đang phát tiết lửa giận, Sở Mộ hoảng sợ, thầm nghĩ sư muội khi nào trở nên táo bạo như vậy? Bất quá hiện tại tình thế không đúng, hắn cũng không thể nói thêm cái gì với nàng, chỉ có thể chờ trong tương lai sau khi đã giải được cổ độc rồi lại đến an ủi nàng. Cố Như Ti hận đến ngứa răng, cố ý thét lớn để phát tiết, chính là muốn cho hắn nghe thấy, xem hắn có thể quay đầu lại hay không, nhưng yết hầu cũng sắp kêu đến hỏng rồi, hắn cũng không có quay đầu lại. “Phu nhân, Vương gia tại sao lại truyền thái y chứ không phải là thỉnh Lâm Tiên sinh? Vương gia có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?” Nha hoàn Nguyệt Nga bên người lúc nào cũng nhìn sắc mặt Cố Như Ti khổ tâm nói. Cố Như Ti vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng lại, bị nha hoàn nói như vậy, càng tức giận hơn. Ai cũng biết, so với thái y, Vương gia khẳng định càng coi trọng Lâm tiên sinh hơn, lúc trước Cố Như Ti phái người tìm hiểu, nghe nói là chủ viện bên kia phải dùng Lâm tiên sinh, cho nên nàng mới nhớ ra mình cũng cần thỉnh Lâm tiên sinh lại đây xem thử, ai ngờ không mờ được Lâm tiên sinh, trái lại Vương gia lại tới, nếu là vì chuyện này nên Vương gia sẽ ở lại Tây Uyển cung ngủ thì cũng thôi đi, nhưng Vương gia tới đều làm cái gì? Nói như vậy, địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia còn không bằng ả Tề Dư cứng nhắc kia sao? Thời điểm Vương gia đưa nàng nhập phủ làm thiếp thân cũng không phải là nói như vậy mà. Sở Mộ rời khỏi Tây Uyển, Hàn Phong đứng bên ngoài viện canh giữ lên tiếng hỏi:
“Vương gia, Như phu nhân làm sao vậy?” Tiếng thét chói tai vừa rồi, đến Hàn Phong ở bên ngoài cũng đã nghe được rõ ràng. Sở Mộ xua xua tay, ý bảo hắn đừng hỏi, vùi đầu đi hai bước lại dừng, đột nhiên đối với Hàn Phong hỏi:
“Tây Uyển bên này là ai truyền tin cho nàng?” Hàn Phong khó hiểu: “Vương gia có ý gì?” Sở Mộ nghi hoặc: “Lâm Khâm vào phủ cũng không có gióng trống khua chiêng, nàng đang ở Tây Uyển, làm sao mà biết được?” “Vương gia là đang nói Như phu nhân sao? Bên người Như phu nhân có hai nha hoàn chuyện gia tìm hiểu tin tức của chủ viện, lúc trước thần đã từng bẩm báo chuyện này với ngài.” Hàn Phong nói.
Sở Mộ híp mắt nhớ lại, hình như là đã từng nói qua, bất quá hắn cũng không để ý, rốt cuộc khi đó sư muội mới là người trong lòng của hắn. “Vương phi biết không?” Sở Mộ hỏi. Hàn Phong gật đầu: “Ước chừng là biết đến.” “Biết nàng cũng mặc kệ?” Sở Mộ thất vọng, Tề Dư này không khỏi cũng quá mềm yếu. “Vương phi có lẽ đã có đối sách.” Hàn Phong uyển chuyển nói. “Nàng có đối sách cái rắm!” Sở Mộ giận dữ. “Ngươi chờ lát nữa đi tìm Lưu phúc, làm hắn quản chế tốt người bên Tây Uyển, một Vương phủ uy nghi, đừng làm nó trở thành chợ bán thức ăn, không một chút quy củ.” Sở Mộ phân phó. “Tuân Lệnh.” Hàn Phong lĩnh mệnh: “Thế có cần báo cho Vương phi bên kia không?" Sở Mộ nghĩ nghĩ: “Nói hay không cũng được, dù sao nàng cũng mặc kệ.” Hàn Phong thấy ngữ khí của Sở Mộ tựa hồ có bất mãn với Vương phi, khuyên nhủ:
“Thuộc hạ cảm thấy Vương phi cũng không hẳn là mặc kệ, trên dưới phủ chúng ta trừ bỏ Tây Uyển, trong ngoài đều gọn gàng ngăn nắp, quy quy củ củ, Vương phi ít nhiều cũng phải xử lí làm lụng vất vả. Hàn Phong từ nhỏ đã đi theo Sở Mộ, công chính liêm minh, có một nói một, có hai nói hai, không phải cái loại người a dua nịnh hót, hắn có thể vì Tề Dư nói này đó, chứng tỏ dưới đáy lòng hắn cũng cảm thấy Tề Dư không tồi. Sở Mộ không phải người ngốc, tự nhiên cũng nhìn ra được, bất quá oán hận giữa hắn và Tề Dư chồng chất sâu đậm, hiện tại muốn hắn đột nhiên thừa nhận Tề Dư tốt, tổng còn có chút khó chịu. Nhớ tới Tề Dư, Sở Mộ có cảm giác dưới đáy lòng có một con mèo lông xù dùng móng vuốt nhẹ cào, càng cào càng tâm ngứa, vốn dĩ đêm nay không định đi tìm nàng, hiện tại lại do dự. “Khụ khụ, người ta đã sắp leo lên đầu nàng mà ngồi, nàng cũng không biết phản kháng một chút, nếu truyền ra đi, lão gia hỏa trên Ngự Sử Đài kia sẽ lại nói bổn vương sủng thiếp diệt thê*" (*sủng thiếp diệt thê: yêu quý vợ lẻ mà bỏ bê vợ cả) Sở Mộ bất đắc dĩ thở dài, bộ dáng phảng phất thật ưu sầu phiền não, Hàn Phong lại liễm mục nhấp miệng, cực kì không cho là đúng:
“Những tên Ngự Sử kia thấy Vương gia, liền giống như chuột thấy mèo vậy, không đến mức làm phiền ngài.” “Ai, lão gia hỏa kia phá đến đâu ngươi căn bản không hiểu.” Sở Mộ lời nói thấm thía:
“Thôi được, ta vẫn nên đi xem Vương phi một chút. Miễn cho tương lai có người mượn cớ. Hàn Phong:…… Vương gia ngài muốn đi đến chỗ Vương phi thì cứ nói thẳng, còn quanh co lòng vòng như vậy làm gì.
“Sư huynh, ta đã nhiều năm chưa từng luyện kiếm, không thể là đối thủ của huynh. Cũng đã hơn phân nửa đêm, chúng ta vẫn nên vào phòng đi." Trước vú bà có cùng nàng nói qua, không thể để cho nam nhân đắc thủ quá nhanh, càng là dễ dàng có được, tương lai liền càng không quý trọng, cho nên trước khi nhập phủ, Cố Như Ti nhiều nhất chỉ cho Sở Mộ ôm một chút, hôn một cái, tuyệt không dám cho hắn đắc thủ, ai ngờ sau khi nhập phủ không quá hai ngày, hắn liền lãnh binh xuất chinh, sau khi trở về lại giống như đổi thành người khác. Này không khỏi làm Cố Như Ti vốn cho rằng bản thân đang làm khó Sở Mộ nên cảm thấy đáy lòng bất an. Nếu là trước đây, nàng căn bản không muốn ở trước mặt Sở Mộ tự hạ giá trị con người, chủ động mởi hắn vào phòng. Nhưng mà Sở Mộ lại giống như hoàn toàn nghe không hiểu ý của nàng, kiên trì muốn cùng nàng luận bàn: “Ta nhường muội ba chiêu.” Cố Như Ti sóng mắt vừa chuyển, nảy ra ý hay, nhấp môi cười nói:
“Được rồi. Nếu sư huynh đã nói như vậy, muội đây liền không chối từ. Sư huynh tiếp chiêu.” Nói xong, Cố Như Ti quả thực đâm kiếm về phía Sở Mộ, tối nay nàng vì muốn cho Sở Mộ nhớ lại tình cảm của bọn họ lúc trước, cố ý ăn mặc một thân trang phục võ quán, lúc này động thủ cũng khá thuận tiện. Sở Mộ tự nhiên không thể thật sự cùng nàng đánh lên, né tránh hai chiêu, trong viện vang lên tiếng hai kiếm giao nhau, Sở Mộ đang nghĩ đánh thêm hai ba chiêu rồi nhận thua, dỗ sư muội cao hứng rồi lại rời đi. Lại không nghĩ rằng Cố Như Ti sau một cái xoay người, dưới chân xoạt một cái, cả người đều ngã vào lòng Sở Mộ. Sở Mộ thấy thế, theo bản năng duỗi tay đỡ nàng, nhưng thình lình xảy ra tiếp xúc cùng hương khí nồng đậm vờn quanh sóng mũi, làm da đầu Sở Mộ nháy mắt nổ tung, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, không kịp đợi đến đỡ xong, liền đã chịu đựng không được thu tay lại.
Trong nháy mắt khi Cố Như Ti ngã xuống đã xem chuẩn góc độ, có thể trực tiếp ngã vào lòng ngực sư huynh, hết thảy nàng đều đã tính kế xong, sư huynh vì đỡ nàng, khẩn trương đến thanh kiếm cũng ném đi, vừa mới rơi vào khuỷu tay sư huynh, mắt thấy đã sắp được như ước nguyện lại phải trơ mắt nhìn sư huynh đột nhiên buông tay, làm Cố Như Ti lại lần nữa ngã ở trên mặt đất. Cố Như Ti ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngẩn khó có thể tin nhìn về phía Sở Mộ. Sư muội ánh mắt vô tội nhường nào, lý trí Sở Mộ muốn đi đỡ nàng, nhưng sinh lý lại đang kiệt lực bài xích, bởi vì hắn không dám bảo đảm, đem sư muội nâng dậy tới đồng thời chính mình sẽ không nổ ra. Vì thế cánh tay đã vươn ra lại trộm thu hồi lại, hướng về bên cạnh các nha hoàn cũng đang kinh ngạc quát:
“Còn không mau qua đỡ phu nhân của các ngươi.” Nha hoàn như vừa tỉnh mộng, ba chân bốn cẳng đem Cố Như Ti vẻ mặt mông bức nâng dậy, sau khi được nâng lên, Cố Như Ti ý thức được đã xảy ra cái gì, trên mặt biểu tình lã chã chực khóc, thật đáng thương, nếu là từ trước, Sở Mộ xác định sẽ rất đau lòng, nhưng hiện tại hắn cũng chỉ đứng nhìn, nhìn sư muội có vẻ như sắp khóc, trong lòng thế nhưng không sinh ra bất luận cái gì thương tiếc, nếu không phải lý trí nói cho hắn cần phải tới trấn an sư muội, hắn thậm chí sẽ không nghĩ đến Tây Uyển, toàn bộ đầu óc đều là Tề Dư. Cố Như Ti tựa hồ còn không cam lòng, cúi đầu nhìn nhìn chân mình, ngẩng đầu ủy khuất nói: “Sư huynh, huynh làm gì vậy nha. Chân của muội….Giống như bị trật rồi, huynh còn không qua tới giúp muội nhìn xem."
"Nói thế nào cũng đều là người tập võ, chỗ nào sẽ dễ dàng trật chân như vậy.” Sở Mộ theo bản năng nói ra lời nói thật lòng, nhưng nói xong liền cảm thấy không đúng rồi, hắn như thế nào có thể hoài nghi sư muội! Sư muội quả nhiên lại là một bộ dáng bị chịu đả kích, Sở Mộ thầm mắng chính mình một tiếng, lui về sau hai bước, ho khan che dấu sự xấu hổ, nói:
“Huynh không có ý đó. Sư huynh là muốn nói…… Nếu trật chân thì đi tìm đại phu. Huynh lại không phải đại phu, nhìn cũng vô dụng có đúng không?" Không thể tiếp tục lưu lại nơi này, nếu còn ở lại, Sở Mộ thật không biết chính mình sẽ tiếp tục nói ra, làm ra điều gì tổn thương sư muội. Đừng đợi đi khi giải được cổ độc cũng đắc tội luôn với sư muội, kia hắn đến chỗ nói lí lẽ? Thấy sư muội còn định mở miệng, Sở Mộ vội vàng đi trước nàng một bước nói: “Người đâu, mau đi thỉnh thái y.” Lại đối Cố Như Ti nói: “Sư muội, muội cố chịu một chút, một lát nữa, thái y đến liền, huynh chợt nhớ còn có một ít công vụ, không thể bồi ở lại cùng muội.”
Sau khi nói xong lời đó, Sở Mộ không đợi Cố Như Ti giữ lại, quyết đoán rời đi trong tầm mắt Cố Như Ti và đám nha hoàn của Tây Uyển. Sau khi hắn bước ra khỏi cửa thuỳ hoa, đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến một tiếng thét chói tai giống như đang phát tiết lửa giận, Sở Mộ hoảng sợ, thầm nghĩ sư muội khi nào trở nên táo bạo như vậy? Bất quá hiện tại tình thế không đúng, hắn cũng không thể nói thêm cái gì với nàng, chỉ có thể chờ trong tương lai sau khi đã giải được cổ độc rồi lại đến an ủi nàng. Cố Như Ti hận đến ngứa răng, cố ý thét lớn để phát tiết, chính là muốn cho hắn nghe thấy, xem hắn có thể quay đầu lại hay không, nhưng yết hầu cũng sắp kêu đến hỏng rồi, hắn cũng không có quay đầu lại. “Phu nhân, Vương gia tại sao lại truyền thái y chứ không phải là thỉnh Lâm Tiên sinh? Vương gia có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?” Nha hoàn Nguyệt Nga bên người lúc nào cũng nhìn sắc mặt Cố Như Ti khổ tâm nói. Cố Như Ti vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng lại, bị nha hoàn nói như vậy, càng tức giận hơn. Ai cũng biết, so với thái y, Vương gia khẳng định càng coi trọng Lâm tiên sinh hơn, lúc trước Cố Như Ti phái người tìm hiểu, nghe nói là chủ viện bên kia phải dùng Lâm tiên sinh, cho nên nàng mới nhớ ra mình cũng cần thỉnh Lâm tiên sinh lại đây xem thử, ai ngờ không mờ được Lâm tiên sinh, trái lại Vương gia lại tới, nếu là vì chuyện này nên Vương gia sẽ ở lại Tây Uyển cung ngủ thì cũng thôi đi, nhưng Vương gia tới đều làm cái gì? Nói như vậy, địa vị của nàng ở trong lòng Vương gia còn không bằng ả Tề Dư cứng nhắc kia sao? Thời điểm Vương gia đưa nàng nhập phủ làm thiếp thân cũng không phải là nói như vậy mà. Sở Mộ rời khỏi Tây Uyển, Hàn Phong đứng bên ngoài viện canh giữ lên tiếng hỏi:
“Vương gia, Như phu nhân làm sao vậy?” Tiếng thét chói tai vừa rồi, đến Hàn Phong ở bên ngoài cũng đã nghe được rõ ràng. Sở Mộ xua xua tay, ý bảo hắn đừng hỏi, vùi đầu đi hai bước lại dừng, đột nhiên đối với Hàn Phong hỏi:
“Tây Uyển bên này là ai truyền tin cho nàng?” Hàn Phong khó hiểu: “Vương gia có ý gì?” Sở Mộ nghi hoặc: “Lâm Khâm vào phủ cũng không có gióng trống khua chiêng, nàng đang ở Tây Uyển, làm sao mà biết được?” “Vương gia là đang nói Như phu nhân sao? Bên người Như phu nhân có hai nha hoàn chuyện gia tìm hiểu tin tức của chủ viện, lúc trước thần đã từng bẩm báo chuyện này với ngài.” Hàn Phong nói.
Sở Mộ híp mắt nhớ lại, hình như là đã từng nói qua, bất quá hắn cũng không để ý, rốt cuộc khi đó sư muội mới là người trong lòng của hắn. “Vương phi biết không?” Sở Mộ hỏi. Hàn Phong gật đầu: “Ước chừng là biết đến.” “Biết nàng cũng mặc kệ?” Sở Mộ thất vọng, Tề Dư này không khỏi cũng quá mềm yếu. “Vương phi có lẽ đã có đối sách.” Hàn Phong uyển chuyển nói. “Nàng có đối sách cái rắm!” Sở Mộ giận dữ. “Ngươi chờ lát nữa đi tìm Lưu phúc, làm hắn quản chế tốt người bên Tây Uyển, một Vương phủ uy nghi, đừng làm nó trở thành chợ bán thức ăn, không một chút quy củ.” Sở Mộ phân phó. “Tuân Lệnh.” Hàn Phong lĩnh mệnh: “Thế có cần báo cho Vương phi bên kia không?" Sở Mộ nghĩ nghĩ: “Nói hay không cũng được, dù sao nàng cũng mặc kệ.” Hàn Phong thấy ngữ khí của Sở Mộ tựa hồ có bất mãn với Vương phi, khuyên nhủ:
“Thuộc hạ cảm thấy Vương phi cũng không hẳn là mặc kệ, trên dưới phủ chúng ta trừ bỏ Tây Uyển, trong ngoài đều gọn gàng ngăn nắp, quy quy củ củ, Vương phi ít nhiều cũng phải xử lí làm lụng vất vả. Hàn Phong từ nhỏ đã đi theo Sở Mộ, công chính liêm minh, có một nói một, có hai nói hai, không phải cái loại người a dua nịnh hót, hắn có thể vì Tề Dư nói này đó, chứng tỏ dưới đáy lòng hắn cũng cảm thấy Tề Dư không tồi. Sở Mộ không phải người ngốc, tự nhiên cũng nhìn ra được, bất quá oán hận giữa hắn và Tề Dư chồng chất sâu đậm, hiện tại muốn hắn đột nhiên thừa nhận Tề Dư tốt, tổng còn có chút khó chịu. Nhớ tới Tề Dư, Sở Mộ có cảm giác dưới đáy lòng có một con mèo lông xù dùng móng vuốt nhẹ cào, càng cào càng tâm ngứa, vốn dĩ đêm nay không định đi tìm nàng, hiện tại lại do dự. “Khụ khụ, người ta đã sắp leo lên đầu nàng mà ngồi, nàng cũng không biết phản kháng một chút, nếu truyền ra đi, lão gia hỏa trên Ngự Sử Đài kia sẽ lại nói bổn vương sủng thiếp diệt thê*" (*sủng thiếp diệt thê: yêu quý vợ lẻ mà bỏ bê vợ cả) Sở Mộ bất đắc dĩ thở dài, bộ dáng phảng phất thật ưu sầu phiền não, Hàn Phong lại liễm mục nhấp miệng, cực kì không cho là đúng:
“Những tên Ngự Sử kia thấy Vương gia, liền giống như chuột thấy mèo vậy, không đến mức làm phiền ngài.” “Ai, lão gia hỏa kia phá đến đâu ngươi căn bản không hiểu.” Sở Mộ lời nói thấm thía:
“Thôi được, ta vẫn nên đi xem Vương phi một chút. Miễn cho tương lai có người mượn cớ. Hàn Phong:…… Vương gia ngài muốn đi đến chỗ Vương phi thì cứ nói thẳng, còn quanh co lòng vòng như vậy làm gì.
Bình luận truyện