Sau khi Nhiếp Chính Vương trúng độc tình
Chương 17: Cãi nhau
Edit: Lan Anh
Sở Mộ giận dữ đùng đùng bước ra khỏi phòng, lôi kéo Cố Như Ti đang gây rối ra khỏi khuôn viên chủ viện.
Hổ Phách và Minh Châu vội vàng tiến vào phòng, thấy Vương phi nhà mình đang cúi đầu nhìn tay của nàng, hai nha hoàn bước tới, thấy mu bàn tay Vương phi lại có máu, Minh Châu cực kỳ sợ hãi:
“Vương phi, tay của người chảy máu rồi.”
Hổ Phách cũng vội vàng đi lên, nhìn thấy tay Tề Dư bị thương, toàn là máu, xung quanh còn có một trận bừa bãi, bàn ghế đảo lộn, giận dữ hỏi:
“Vương phi, Vương gia ra tay với người phải không? Này làm thế nào cho phải, nhất định phải quay lại nói với Quốc công biết, nô tì phải quay lại…”
Hổ Phách tính hấp tấp, Tề Dư vội vàng kêu nàng đứng lại:
“Quay lại đây! Càn rỡ sinh thêm rối loạn cái gì?”
Trong mắt Hổ Phách đều là nước mắt, Tề Dư dịu giọng dỗ dành:
“Hắn không có ra tay với ta, lúc nãy tranh chấp, ta không cẩn thẩn đụng vào góc bàn.”
Hổ Phách cực kỳ đau lòng:
“Nhưng chảy máu rồi, này thế nào là không cẩn thận được.”
Tề Dư đau tay, mắt thấy Minh Châu tay cầm thuốc đem qua, để nàng và Hổ Phách giải thích, Minh Châu dìu Tề Dư ngồi xuống phía sau, vừa xử lý vết thương của nàng, vừa cùng Hổ Phách nói:
“Ngươi lỗ mãng xông về thuật lại, Quốc công gia xách đao đánh tới như thế cho kết thúc?”
Hổ Phách quỳ trước mặt của Tề Dư, kéo tay của Tề Dư, để Minh Châu xử lý tốt hơn, vẫn như cũ đề không có bình tĩnh, trong miệng cứ nhắc mãi:
“Vương gia đối với Vương phi tệ như vậy, dù cho để Quốc công gia xách đao đánh tới cũng không quá, dù sao cũng phải có người giúp đỡ Vương phi, không thể cứ để Vương phi bị bắt nạt suốt được.”
Tề Dư thấy nàng khó chịu, duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Hổ Phách, có vài đạo lý hiểu rõ mà không cần nói, Hổ Phách sẽ không hiểu. Sau đó, Tề Dư dịu dàng giải thích cho nàng:
“Nha đầu ngốc, ta và Sở Mộ không phải là phu thê nhà tam môi lục sính(1) ,là bởi vì di chiếu của tiên đế mà bắt buộc đến với nhau. Hắn không thích ta, nhưng hắn không thể không tôn trọng di chiếu, phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ(2), cũng không thể hưu ta, mà ta đương nhiên cũng không có cách thoát khỏi hắn, vì vậy không nói đến ai bắt nạt ai. Không phải bởi vì một chút vết thương nhỏ khơi mào tranh chấp, sau này loại lời nói xúc động này, không cần phải nói lại nữa.”
Hổ Phách nhìn Tề Dư, lanh trí lau đi nước mắt.
“Nô tì đã biết. Chính là tâm đau, người tốt như vậy…Vương gia vì sao không đối với người tốt một chút.”
Nàng có một không hai, dung mạo tuyệt sắc, trên thế giới thế nào sẽ có nam nhân như Vương gia kia mắt đui mù, nhìn Vương phi như không có gì. Hổ Phách trong thâm tâm thấy như thế với Vương phi nhà mình thế là không đáng.
“Trên thế gian này không có chuyện thù hận vô duyên vô cớ, cũng không có tình yêu vô duyên vô cớ, Vương gia và Quốc công chúng ta chính là đối đầu, ngươi để hắn đối với ta tốt cũng là khó xử. Ta ngày hôm nay đã cùng chung nhận thức với hắn, hắn sẽ không tới nữa.”
Tề Dư từ khi phát hiện Sở Mộ có chút bắt đầu không thích hợp, liền cùng hắn ầm ĩ một trận đem lời nói rõ.
Lời đều nói đến như vậy, hai nha đầu còn có thể như thế nào, hai bên nhìn nhau, đều lo lắng vì tương lai của Vương phi.
****************
Sở Mộ đem Cố Như Ti từ chủ viện mang đi, từ cửa viện mới mở, khuôn mặt trưng ra so với đáy nồi còn đen hơn, bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không có quan tâm đến Cố Như Ti phía sau.
Cố Như Ti đi theo sau hắn, vẫn luôn đợi hắn quay đầu giải thích với mình, Sở Mộ trước khi đi Nam Cương đối với nàng thật sự rất tốt, khiến nàng khi vào phủ liền cùng trên dưới Vương phủ nói rõ, nàng có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào, ai cũng không được phép vô lễ với nàng, cho nên Cố Như Ti mới ra tay sắp xếp người âm thầm giám sát toàn bộ chủ viện.
Nàng biết Sở Mộ vài ngày nay đều đi tới nơi này của Tề Dư, phải biết Sở Mộ lúc trước đối với Tề Dư thập phần chán ghét, nghe nói bọn họ sau hôn lễ, Sở Mộ không có tới qua chủ viện, hiện tại nhưng cùng với nàng suốt ngày cùng ở chung với nhau, điều này khiến cho Cố Như Ti thế nào có thể không lo lắng.
Mới nãy người mà nàng sắp xếp ở chủ viện chạy qua nói cho nàng, Sở Mộ đã uống say, quay lại liền tới tìm Tề Dư, đàn ông say rượu dễ dàng gây ra chuyện nhất, Cố Như Ti nói cái gì cũng phải tới gây rối bọn họ, nói chung, nói gì cũng không thể để người đàn ông không dễ gì nàng ở gần được, dễ dàng bị người phụ nữ khác cướp đi.
Theo sau Sở Mộ, mắt thấy hắn muốn bước tới phòng sách, Cố Như Ti cuối cùng nhịn không được ở phía sau kêu hắn một tiếng:
"Vương gia."
Sở Mộ dường như không có nghe thấy, như cũ hướng về trước, Cố Như Ti chạy chậm đến phía trước, ngăn lại đường đi của hắn, đối mặt lại kêu to:
"Vương gia."
Như vậy mới đem tâm thần của Sở Mộ kéo lại, lông mày nghiêm nghị: "Cái gì?"
Cố Như Ti thấy hắn miễn cưỡng như vậy, ưu tư chịu đựng trong mấy ngày cuối cùng cũng bộc phát, giậm hai chân, chỉ vào Sở Mộ lạnh lùng nói:
"Vương gia vì sao phải phụ muội như thế?"
Sở Mộ sửng sốt, vừa rồi trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Tề Dư, không phản ứng lại: "Huynh như thế nào phụ muội?"
Cố Như Ti lại nôn nóng giậm hai chân, một bộ dáng chịu thiên đại oan ức: "Huynh chính là phụ muội. Huynh từng nói với muội, đời này kiếp này đều sẽ không thích Tề Dư."
Sở Mộ trước giờ chưa thấy qua bộ dáng tùy hứng như vậy của sư muội, nhưng vẫn là kiên nhẫn giải thích: "Huynh không có thích nàng ấy."
"Huynh không cần gạt muội, huynh chính là thích nàng ta. Tề Dư ngoại trừ xuất thân, chỗ nào cũng tốt hơn muội, muội chỉ nghĩ nàng ta là con gái nhà quyền quý có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai ngờ nàng sau lưng nhưng lại cũng là một hồ ly tinh câu dẫn nam nhân! Đồ hồ ly tinh! Đem hồn của huynh đều câu đi rồi."
Cố Như Ti từ trước bị Sở Mộ dung túng có chút ngang ngược không kiêng nể ai, Sở Mộ thích tính tình thành thật, cho nên có lúc nàng mặc dù nói ra những lời gì không hợp thời, Sở Mộ cũng chỉ cho là nàng nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý, nhưng hiện tại, nghe nàng trước mặt chửi bới Tề Dư, trong lòng Sở Mộ tựa hồ sinh ra một trận tức giận không sao nói rõ được, chưa bao giờ đối nàng từng lớn tiếng nghiêm nghị dạy bảo:
"Tề Dư không phải là hồ li tinh, cũng không phải là huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, cớ sao phải lấy lời lẽ thô bỉ để đánh giá Tề Dư?"
Sở Mộ thần sắc nghiêm túc khiến Cố Như Ti sững sờ ngay tại chỗ, sau khi cắn môi nửa ngày, mới rưng rưng nói: "Huynh còn nói không thích nàng? Không thích nàng, huynh che chở nàng như vậy làm cái gì?"
Sở Mộ cảm thấy trong đầu một đoàn tương hồ, chỉ cảm thấy có cổ nóng nảy trước nay chưa có ở trong cơ thể hoành hành, giống như là từ lời Tề Dư nói ra 'Nước giếng không phạm nước sông' sau lúc đầu.
Hít sâu hai hơi, dùng lý trí thúc ép bản thân bình tĩnh lại, Sở Mộ ôn nhu khuyên nhủ:
"Huynh, huynh không phải là che chở nàng. Nếu là muội cảm thấy huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, huynh chính là hi vọng, muội không cần giận chó đánh mèo.Tề Dư, nàng căn bản không làm cái gì, không nên bị muội chê trách."
Cố Như Ti quan sát vẻ mặt của Sở Mộ, giống như âm thầm phỏng đoán kiểu người lớn phóng đoán trẻ con, thấy Sở Mộ ngữ khí hòa dịu đi, kiêu ngạo của nàng liền có thể hợp thời tăng lên:
"Muội vẫn cứ muốn nói! Nàng Tề Dư chính là hồ ly tinh! Huynh không thừa nhận nàng cũng vậy! Loại nữ nhân này muội từ nhỏ nhìn thấy rất nhiều, các nàng sở trường là dùng khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia nhìn lên, câu dẫn đàn ông loại quyền cao chức trọng như huynh. Huynh đừng bị nàng mê hoặc."
"Đủ rồi!"
Sở Mộ hét lớn một tiếng, hắn để tay sau người gắt gao nắm, tựa hồ nhẫn nhịn cái gì, trời biết hắn tốn bao nhiêu khí lực mới ngăn chặn xúc động nghĩ cho sư muội một cái tát, hắn biết hắn hiện tại là không lý trí, sư muội cũng đang nổi nóng, hắn không nên khiến hai người đều lâm vào xúc động, cho nên hắn kiềm chế.
Không khỏi tạo thành mâu thuẫn lớn hơn nữa, Sở Mộ dứt khoát xoay người rời khỏi, không lại cùng Cố Như Ti tranh cãi hơn thua, Cố Như Ti lại nhất quyết không tha, lôi kéo cánh tay hắn không chịu buông tay:
"Sư huynh! Huynh phải nghe ta. Tề Dư nàng không là ở mặt ngoài xem ra như vậy đơn thuần thiện lương, nàng chính là muốn lừa huynh! Nàng không có ý tốt!"
Sở Mộ nhíu mày, trong đầu tự động tiến hành phân tích đối với lời nói của sư muội, Tề Dư quả thật không phải là người con gái đơn thuần thiện lương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không có lừa chính mình, về phần câu dẫn càng là chưa bao giờ có! Sở Mộ thậm chí cảm thấy, nếu như Tề Dư có thể câu dẫn hắn, hắn cũng không đến mức gắt gỏng như vậy.
Hắn cùng Tề Dư nói lời như vậy, Tề Dư thậm chí không có nói qua một câu sư muội như thế nào không tốt, ngược lại là sư muội ở trước mặt hắn lại như thế chửi bới Tề Dư.
Sư muội như vậy không phân tốt xấu, bộ dáng tùy ý chửi bới người khác bộ, cực kỳ giống những bà phụ nữ đanh đá càn quấy kia, từng đã thiên chân vô tà, không rành thế sự lại khắp nơi trượng nghĩa, sư muội hào hiệp, tinh thần hào hiệp của nàng từng được Sở Mộ xem như trân bảo, này trong nháy mắt xem ra sáng rọi hoàn toàn không còn, phảng phất thay đổi con người.
"Huynh nói chuyện đi! Huynh nói đi! Chỉ cần huynh nói với muội một câu Tề Dư không tốt , muội liền tha thứ toàn bộ sai lầm đêm nay của huynh." Cố Như Ti không đạt được đáp án chính mình muốn, trong lòng sốt ruột vạn phần.
Vì sao rõ ràng người đàn ông đã bị nàng cố chấp gây khó dễ, ngay cả giường của nàng đều chưa có nằm qua, liền nói thay đổi thì liền thay đổi vậy.
Sở Mộ bình tĩnh lại, đem cánh tay mình trong tay Cố Như Ti rút ra:
"Muội đêm nay thần chí không rõ ràng, huynh không nói với muội. Trời không còn sớm nữa, muội nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Sau khi nói xong câu, Sở Mộ tránh né tay của Cố Như Ti vẫn còn muốn dây dưa, nhanh chóng từ bên người nàng đi qua, lưu lại một mình Cố Như Ti đứng ở tại chỗ cắn răng giậm chân thật lâu không muốn rời đi.
*********************
Tề Dư ngồi ở dưới sạp bàn, nghe quản sự trong phủ bẩm báo sổ sách mười ngày, ba bốn người của trướng phòng ở bên tính toán, tra ra vài ghi chép không khớp.
"Cuối tháng trước, Tây Uyển từ trướng phường lấy ra năm ngàn lượng, giữa tháng này, lại lấy tám ngàn lượng, hôm qua Như phu nhân lại mở miệng muốn lấy, tiểu nhân nghĩ hôm nay là ngày báo cáo, liền nghĩ chờ hồi bẩm Vương phi sau, hồi báo lại cho Như phu nhân."
Tổng quản trướng phòng bây giờ đau đầu nhất chính là thu chi của Tây, có Vương gia làm chỗ dựa, Như phu nhân chi tiêu vô độ, trong phủ cũng không có người dám nói, đó là Vương phi nhiều nhất chính chỉ là áp chế một chút, nhưng mục chi tiêu quá nhiều, tổng quản trướng phòng không dám tự tiện làm chủ, luôn là cần lấy ra thì đến nói cho Vương phi biết, tương lai Vương gia có hỏi đến, cũng có Vương phi giúp đỡ được.
Tề Dư lật xem sổ sách, từ lúc Như phu nhân đến Tây Uyển, bên trong phủ chi tiêu so với trước dùng nhiều hơn rất nhiều, bắt đầu hai tháng còn có chút kiềm chế, bây giờ nhưng là càng thường xuyên.
"Nàng chi bạc làm gì?" Tề Dư hỏi.
Tổng quản trướng phòng cũng không hiểu: "Cụ thể chúng tiểu nhân không biết, toàn bộ chi phí của Như phu nhân đều là tính vào sổ sách Tây Uyển, phương diện chi phí ăn mặc căn bản không cần nàng chi tiêu ngoài định mức, Vương gia đã nói qua với trên dưới trong phủ, chúng tiểu nhân cũng không dám hỏi quá chi tiết, nhưng hôm nay trướng này mục càng ngày càng không khớp, lỗ thủng càng lúc càng lớn, sau này như thu chi không bình thường, sinh kế của vương phủ cũng sẽ khó mà đảm bảo."
Chút đạo lý này, Tề Dư hiển nhiên hiểu rõ, cũng không trách tội tổng quản trướng phòng có ý bẩm báo lên.
Đang lúc ngưng mày suy nghĩ chuyện này nên như thế nào xử lý, Minh Châu vén rèm, vội vàng đi vào, ở bên tai Tề Dư nói một câu:
"Vương phi, không tốt rồi. Quốc công phủ truyền đến tin tức, nói là Quận Vương phi cùng Quận vương hình như đã cãi nhau, đã đem đồ cưới chuyển về nhà. Phu nhân phái người đến truyền lời, để Vương phi về phủ Quốc công một chuyến."
Tác giả có chuyện muốn nói: Một chương ngày hôm qua, mọi người hưởng ứng rất lớn. Rất nhiều người nói nam chính cặn bã. Tôi hôm nay cũng đem truyện xem qua lại, ở trong này có nói suy nghĩ của tôi đi. Nam chính hắn hiện tại không có thực sự yêu mến nữ chính, cho nên liền hắn không có che chở yêu quý nữ chính, tôi cảm thấy trên logic không vấn đề gì, dù sao đối một nữ nhân không quá yêu thích, liền tính toán cùng nàng lâu dài lại được lại mất, cũng không thể liền yêu mến, dù sao cũng phải có quá trình mà.
Hơn nữa này quá trình sẽ không quá dài. Chờ nam chính nhận rõ chân tướng thì tốt rồi. Thuận tiện nói luôn, tuy rằng ngày hôm qua bình luận đều là muốn đổi nam chính, mắng hắn cặn bã, nhưng thật nhiều người bình luận, tôi cũng rất vui vẻ. Hi vọng mọi người tiếp tục bảo trì nhiệt tình, không quen nhìn nam chính, nên mắng liền mắng, Hoa thúc tuyệt không bao che cho con, 2333333333, cũng sẽ tận lực khiến hắn tỉnh ngộ, sau đó ngược hắn! ok?
(1) 三媒六聘 tam môi lục sính Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ” (三书六礼)
“tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
”Sính thư”—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
”Lễ thư”—trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
”Nghênh thư”—thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
Lễ Nạp Cát
Lễ Nạp Tệ
Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
(2) 冒天下之大不韪Bán trời không văn tự
Sở Mộ giận dữ đùng đùng bước ra khỏi phòng, lôi kéo Cố Như Ti đang gây rối ra khỏi khuôn viên chủ viện.
Hổ Phách và Minh Châu vội vàng tiến vào phòng, thấy Vương phi nhà mình đang cúi đầu nhìn tay của nàng, hai nha hoàn bước tới, thấy mu bàn tay Vương phi lại có máu, Minh Châu cực kỳ sợ hãi:
“Vương phi, tay của người chảy máu rồi.”
Hổ Phách cũng vội vàng đi lên, nhìn thấy tay Tề Dư bị thương, toàn là máu, xung quanh còn có một trận bừa bãi, bàn ghế đảo lộn, giận dữ hỏi:
“Vương phi, Vương gia ra tay với người phải không? Này làm thế nào cho phải, nhất định phải quay lại nói với Quốc công biết, nô tì phải quay lại…”
Hổ Phách tính hấp tấp, Tề Dư vội vàng kêu nàng đứng lại:
“Quay lại đây! Càn rỡ sinh thêm rối loạn cái gì?”
Trong mắt Hổ Phách đều là nước mắt, Tề Dư dịu giọng dỗ dành:
“Hắn không có ra tay với ta, lúc nãy tranh chấp, ta không cẩn thẩn đụng vào góc bàn.”
Hổ Phách cực kỳ đau lòng:
“Nhưng chảy máu rồi, này thế nào là không cẩn thận được.”
Tề Dư đau tay, mắt thấy Minh Châu tay cầm thuốc đem qua, để nàng và Hổ Phách giải thích, Minh Châu dìu Tề Dư ngồi xuống phía sau, vừa xử lý vết thương của nàng, vừa cùng Hổ Phách nói:
“Ngươi lỗ mãng xông về thuật lại, Quốc công gia xách đao đánh tới như thế cho kết thúc?”
Hổ Phách quỳ trước mặt của Tề Dư, kéo tay của Tề Dư, để Minh Châu xử lý tốt hơn, vẫn như cũ đề không có bình tĩnh, trong miệng cứ nhắc mãi:
“Vương gia đối với Vương phi tệ như vậy, dù cho để Quốc công gia xách đao đánh tới cũng không quá, dù sao cũng phải có người giúp đỡ Vương phi, không thể cứ để Vương phi bị bắt nạt suốt được.”
Tề Dư thấy nàng khó chịu, duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Hổ Phách, có vài đạo lý hiểu rõ mà không cần nói, Hổ Phách sẽ không hiểu. Sau đó, Tề Dư dịu dàng giải thích cho nàng:
“Nha đầu ngốc, ta và Sở Mộ không phải là phu thê nhà tam môi lục sính(1) ,là bởi vì di chiếu của tiên đế mà bắt buộc đến với nhau. Hắn không thích ta, nhưng hắn không thể không tôn trọng di chiếu, phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ(2), cũng không thể hưu ta, mà ta đương nhiên cũng không có cách thoát khỏi hắn, vì vậy không nói đến ai bắt nạt ai. Không phải bởi vì một chút vết thương nhỏ khơi mào tranh chấp, sau này loại lời nói xúc động này, không cần phải nói lại nữa.”
Hổ Phách nhìn Tề Dư, lanh trí lau đi nước mắt.
“Nô tì đã biết. Chính là tâm đau, người tốt như vậy…Vương gia vì sao không đối với người tốt một chút.”
Nàng có một không hai, dung mạo tuyệt sắc, trên thế giới thế nào sẽ có nam nhân như Vương gia kia mắt đui mù, nhìn Vương phi như không có gì. Hổ Phách trong thâm tâm thấy như thế với Vương phi nhà mình thế là không đáng.
“Trên thế gian này không có chuyện thù hận vô duyên vô cớ, cũng không có tình yêu vô duyên vô cớ, Vương gia và Quốc công chúng ta chính là đối đầu, ngươi để hắn đối với ta tốt cũng là khó xử. Ta ngày hôm nay đã cùng chung nhận thức với hắn, hắn sẽ không tới nữa.”
Tề Dư từ khi phát hiện Sở Mộ có chút bắt đầu không thích hợp, liền cùng hắn ầm ĩ một trận đem lời nói rõ.
Lời đều nói đến như vậy, hai nha đầu còn có thể như thế nào, hai bên nhìn nhau, đều lo lắng vì tương lai của Vương phi.
****************
Sở Mộ đem Cố Như Ti từ chủ viện mang đi, từ cửa viện mới mở, khuôn mặt trưng ra so với đáy nồi còn đen hơn, bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không có quan tâm đến Cố Như Ti phía sau.
Cố Như Ti đi theo sau hắn, vẫn luôn đợi hắn quay đầu giải thích với mình, Sở Mộ trước khi đi Nam Cương đối với nàng thật sự rất tốt, khiến nàng khi vào phủ liền cùng trên dưới Vương phủ nói rõ, nàng có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào, ai cũng không được phép vô lễ với nàng, cho nên Cố Như Ti mới ra tay sắp xếp người âm thầm giám sát toàn bộ chủ viện.
Nàng biết Sở Mộ vài ngày nay đều đi tới nơi này của Tề Dư, phải biết Sở Mộ lúc trước đối với Tề Dư thập phần chán ghét, nghe nói bọn họ sau hôn lễ, Sở Mộ không có tới qua chủ viện, hiện tại nhưng cùng với nàng suốt ngày cùng ở chung với nhau, điều này khiến cho Cố Như Ti thế nào có thể không lo lắng.
Mới nãy người mà nàng sắp xếp ở chủ viện chạy qua nói cho nàng, Sở Mộ đã uống say, quay lại liền tới tìm Tề Dư, đàn ông say rượu dễ dàng gây ra chuyện nhất, Cố Như Ti nói cái gì cũng phải tới gây rối bọn họ, nói chung, nói gì cũng không thể để người đàn ông không dễ gì nàng ở gần được, dễ dàng bị người phụ nữ khác cướp đi.
Theo sau Sở Mộ, mắt thấy hắn muốn bước tới phòng sách, Cố Như Ti cuối cùng nhịn không được ở phía sau kêu hắn một tiếng:
"Vương gia."
Sở Mộ dường như không có nghe thấy, như cũ hướng về trước, Cố Như Ti chạy chậm đến phía trước, ngăn lại đường đi của hắn, đối mặt lại kêu to:
"Vương gia."
Như vậy mới đem tâm thần của Sở Mộ kéo lại, lông mày nghiêm nghị: "Cái gì?"
Cố Như Ti thấy hắn miễn cưỡng như vậy, ưu tư chịu đựng trong mấy ngày cuối cùng cũng bộc phát, giậm hai chân, chỉ vào Sở Mộ lạnh lùng nói:
"Vương gia vì sao phải phụ muội như thế?"
Sở Mộ sửng sốt, vừa rồi trong đầu vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Tề Dư, không phản ứng lại: "Huynh như thế nào phụ muội?"
Cố Như Ti lại nôn nóng giậm hai chân, một bộ dáng chịu thiên đại oan ức: "Huynh chính là phụ muội. Huynh từng nói với muội, đời này kiếp này đều sẽ không thích Tề Dư."
Sở Mộ trước giờ chưa thấy qua bộ dáng tùy hứng như vậy của sư muội, nhưng vẫn là kiên nhẫn giải thích: "Huynh không có thích nàng ấy."
"Huynh không cần gạt muội, huynh chính là thích nàng ta. Tề Dư ngoại trừ xuất thân, chỗ nào cũng tốt hơn muội, muội chỉ nghĩ nàng ta là con gái nhà quyền quý có tri thức hiểu lễ nghĩa, ai ngờ nàng sau lưng nhưng lại cũng là một hồ ly tinh câu dẫn nam nhân! Đồ hồ ly tinh! Đem hồn của huynh đều câu đi rồi."
Cố Như Ti từ trước bị Sở Mộ dung túng có chút ngang ngược không kiêng nể ai, Sở Mộ thích tính tình thành thật, cho nên có lúc nàng mặc dù nói ra những lời gì không hợp thời, Sở Mộ cũng chỉ cho là nàng nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý, nhưng hiện tại, nghe nàng trước mặt chửi bới Tề Dư, trong lòng Sở Mộ tựa hồ sinh ra một trận tức giận không sao nói rõ được, chưa bao giờ đối nàng từng lớn tiếng nghiêm nghị dạy bảo:
"Tề Dư không phải là hồ li tinh, cũng không phải là huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, cớ sao phải lấy lời lẽ thô bỉ để đánh giá Tề Dư?"
Sở Mộ thần sắc nghiêm túc khiến Cố Như Ti sững sờ ngay tại chỗ, sau khi cắn môi nửa ngày, mới rưng rưng nói: "Huynh còn nói không thích nàng? Không thích nàng, huynh che chở nàng như vậy làm cái gì?"
Sở Mộ cảm thấy trong đầu một đoàn tương hồ, chỉ cảm thấy có cổ nóng nảy trước nay chưa có ở trong cơ thể hoành hành, giống như là từ lời Tề Dư nói ra 'Nước giếng không phạm nước sông' sau lúc đầu.
Hít sâu hai hơi, dùng lý trí thúc ép bản thân bình tĩnh lại, Sở Mộ ôn nhu khuyên nhủ:
"Huynh, huynh không phải là che chở nàng. Nếu là muội cảm thấy huynh phụ muội, muội có thể mắng huynh, huynh chính là hi vọng, muội không cần giận chó đánh mèo.Tề Dư, nàng căn bản không làm cái gì, không nên bị muội chê trách."
Cố Như Ti quan sát vẻ mặt của Sở Mộ, giống như âm thầm phỏng đoán kiểu người lớn phóng đoán trẻ con, thấy Sở Mộ ngữ khí hòa dịu đi, kiêu ngạo của nàng liền có thể hợp thời tăng lên:
"Muội vẫn cứ muốn nói! Nàng Tề Dư chính là hồ ly tinh! Huynh không thừa nhận nàng cũng vậy! Loại nữ nhân này muội từ nhỏ nhìn thấy rất nhiều, các nàng sở trường là dùng khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia nhìn lên, câu dẫn đàn ông loại quyền cao chức trọng như huynh. Huynh đừng bị nàng mê hoặc."
"Đủ rồi!"
Sở Mộ hét lớn một tiếng, hắn để tay sau người gắt gao nắm, tựa hồ nhẫn nhịn cái gì, trời biết hắn tốn bao nhiêu khí lực mới ngăn chặn xúc động nghĩ cho sư muội một cái tát, hắn biết hắn hiện tại là không lý trí, sư muội cũng đang nổi nóng, hắn không nên khiến hai người đều lâm vào xúc động, cho nên hắn kiềm chế.
Không khỏi tạo thành mâu thuẫn lớn hơn nữa, Sở Mộ dứt khoát xoay người rời khỏi, không lại cùng Cố Như Ti tranh cãi hơn thua, Cố Như Ti lại nhất quyết không tha, lôi kéo cánh tay hắn không chịu buông tay:
"Sư huynh! Huynh phải nghe ta. Tề Dư nàng không là ở mặt ngoài xem ra như vậy đơn thuần thiện lương, nàng chính là muốn lừa huynh! Nàng không có ý tốt!"
Sở Mộ nhíu mày, trong đầu tự động tiến hành phân tích đối với lời nói của sư muội, Tề Dư quả thật không phải là người con gái đơn thuần thiện lương, nhưng nàng cũng tuyệt đối không có lừa chính mình, về phần câu dẫn càng là chưa bao giờ có! Sở Mộ thậm chí cảm thấy, nếu như Tề Dư có thể câu dẫn hắn, hắn cũng không đến mức gắt gỏng như vậy.
Hắn cùng Tề Dư nói lời như vậy, Tề Dư thậm chí không có nói qua một câu sư muội như thế nào không tốt, ngược lại là sư muội ở trước mặt hắn lại như thế chửi bới Tề Dư.
Sư muội như vậy không phân tốt xấu, bộ dáng tùy ý chửi bới người khác bộ, cực kỳ giống những bà phụ nữ đanh đá càn quấy kia, từng đã thiên chân vô tà, không rành thế sự lại khắp nơi trượng nghĩa, sư muội hào hiệp, tinh thần hào hiệp của nàng từng được Sở Mộ xem như trân bảo, này trong nháy mắt xem ra sáng rọi hoàn toàn không còn, phảng phất thay đổi con người.
"Huynh nói chuyện đi! Huynh nói đi! Chỉ cần huynh nói với muội một câu Tề Dư không tốt , muội liền tha thứ toàn bộ sai lầm đêm nay của huynh." Cố Như Ti không đạt được đáp án chính mình muốn, trong lòng sốt ruột vạn phần.
Vì sao rõ ràng người đàn ông đã bị nàng cố chấp gây khó dễ, ngay cả giường của nàng đều chưa có nằm qua, liền nói thay đổi thì liền thay đổi vậy.
Sở Mộ bình tĩnh lại, đem cánh tay mình trong tay Cố Như Ti rút ra:
"Muội đêm nay thần chí không rõ ràng, huynh không nói với muội. Trời không còn sớm nữa, muội nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Sau khi nói xong câu, Sở Mộ tránh né tay của Cố Như Ti vẫn còn muốn dây dưa, nhanh chóng từ bên người nàng đi qua, lưu lại một mình Cố Như Ti đứng ở tại chỗ cắn răng giậm chân thật lâu không muốn rời đi.
*********************
Tề Dư ngồi ở dưới sạp bàn, nghe quản sự trong phủ bẩm báo sổ sách mười ngày, ba bốn người của trướng phòng ở bên tính toán, tra ra vài ghi chép không khớp.
"Cuối tháng trước, Tây Uyển từ trướng phường lấy ra năm ngàn lượng, giữa tháng này, lại lấy tám ngàn lượng, hôm qua Như phu nhân lại mở miệng muốn lấy, tiểu nhân nghĩ hôm nay là ngày báo cáo, liền nghĩ chờ hồi bẩm Vương phi sau, hồi báo lại cho Như phu nhân."
Tổng quản trướng phòng bây giờ đau đầu nhất chính là thu chi của Tây, có Vương gia làm chỗ dựa, Như phu nhân chi tiêu vô độ, trong phủ cũng không có người dám nói, đó là Vương phi nhiều nhất chính chỉ là áp chế một chút, nhưng mục chi tiêu quá nhiều, tổng quản trướng phòng không dám tự tiện làm chủ, luôn là cần lấy ra thì đến nói cho Vương phi biết, tương lai Vương gia có hỏi đến, cũng có Vương phi giúp đỡ được.
Tề Dư lật xem sổ sách, từ lúc Như phu nhân đến Tây Uyển, bên trong phủ chi tiêu so với trước dùng nhiều hơn rất nhiều, bắt đầu hai tháng còn có chút kiềm chế, bây giờ nhưng là càng thường xuyên.
"Nàng chi bạc làm gì?" Tề Dư hỏi.
Tổng quản trướng phòng cũng không hiểu: "Cụ thể chúng tiểu nhân không biết, toàn bộ chi phí của Như phu nhân đều là tính vào sổ sách Tây Uyển, phương diện chi phí ăn mặc căn bản không cần nàng chi tiêu ngoài định mức, Vương gia đã nói qua với trên dưới trong phủ, chúng tiểu nhân cũng không dám hỏi quá chi tiết, nhưng hôm nay trướng này mục càng ngày càng không khớp, lỗ thủng càng lúc càng lớn, sau này như thu chi không bình thường, sinh kế của vương phủ cũng sẽ khó mà đảm bảo."
Chút đạo lý này, Tề Dư hiển nhiên hiểu rõ, cũng không trách tội tổng quản trướng phòng có ý bẩm báo lên.
Đang lúc ngưng mày suy nghĩ chuyện này nên như thế nào xử lý, Minh Châu vén rèm, vội vàng đi vào, ở bên tai Tề Dư nói một câu:
"Vương phi, không tốt rồi. Quốc công phủ truyền đến tin tức, nói là Quận Vương phi cùng Quận vương hình như đã cãi nhau, đã đem đồ cưới chuyển về nhà. Phu nhân phái người đến truyền lời, để Vương phi về phủ Quốc công một chuyến."
Tác giả có chuyện muốn nói: Một chương ngày hôm qua, mọi người hưởng ứng rất lớn. Rất nhiều người nói nam chính cặn bã. Tôi hôm nay cũng đem truyện xem qua lại, ở trong này có nói suy nghĩ của tôi đi. Nam chính hắn hiện tại không có thực sự yêu mến nữ chính, cho nên liền hắn không có che chở yêu quý nữ chính, tôi cảm thấy trên logic không vấn đề gì, dù sao đối một nữ nhân không quá yêu thích, liền tính toán cùng nàng lâu dài lại được lại mất, cũng không thể liền yêu mến, dù sao cũng phải có quá trình mà.
Hơn nữa này quá trình sẽ không quá dài. Chờ nam chính nhận rõ chân tướng thì tốt rồi. Thuận tiện nói luôn, tuy rằng ngày hôm qua bình luận đều là muốn đổi nam chính, mắng hắn cặn bã, nhưng thật nhiều người bình luận, tôi cũng rất vui vẻ. Hi vọng mọi người tiếp tục bảo trì nhiệt tình, không quen nhìn nam chính, nên mắng liền mắng, Hoa thúc tuyệt không bao che cho con, 2333333333, cũng sẽ tận lực khiến hắn tỉnh ngộ, sau đó ngược hắn! ok?
(1) 三媒六聘 tam môi lục sính Theo nghi thức truyền thống Trung Quốc, những người đàn ông và phụ nữ kết hôn cần 3 lễ giới thiệu và 6 lễ sính tương tự “tam thư lục lễ” (三书六礼)
“tam môi” là chỉ những văn thư qua lại giữa sính lễ:
”Sính thư”—thư trao đổi lúc nhà trai ngỏ ý muốn cầu hôn và xin phép được qua nhà gái bàn tính mọi chuyện.
”Lễ thư”—trong thư nhà trai chọn ngày lành,tháng tốt nhờ người mai mối sang nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô gái mà họ muốn cưới.
”Nghênh thư”—thư dự kiến ngày giờ rước dâu
“Lục sính” là 6 lễ nhà trai phải lo toàn vẹn khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia
Lễ Nạp Thái (Dạm ngõ) sẽ kèm theo lá thư thứ nhất
Lễ Vấn Danh sẽ kèm theo lá thư thứ hai
Lễ Nạp Cát
Lễ Nạp Tệ
Lễ Thỉnh Kỳ sẽ kèm theo lá thư thứ ba
Lễ Nghinh Thân (Vu Quy)
(2) 冒天下之大不韪Bán trời không văn tự
Bình luận truyện