Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết
Chương 38
Edit: Siro
Beta: Thuỷ Tiên
Từ quán cà phê đi ra, Giang Độ Độ được Hách Chính dẫn tới bệnh viện để kiểm tra. Gia đình nhà họ Hách có bác sĩ riêng, nhưng Hách Chính vẫn liên hệ với bệnh viện có uy tín nhất thành phố B nhanh nhất có thể. Kết quả kiểm tra cũng nhanh chóng được đưa ra.
Nhìn chung thì khá giống với hồ sơ bệnh án mà Giang Độ Độ đem theo, bác sĩ không kiểm tra ra bệnh trong người cô nhưng lại phát hiện cơ quan nội tạng đã bị suy kiệt nghiêm trọng, tạo thành một sự tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài sáng sủa và xinh đẹp của Giang Độ Độ.
Bác sĩ chẩn đoán không khỏi rùng mình: “Anh Hách, anh nhìn này, cơ quan nội tạng và tuổi s1nh lý của cô Giang vô cùng trái ngược nhau. Chứng bệnh này tương tự với chứng lão suy sớm, trẻ em mắc chứng lão suy sớm sẽ già yếu gấp năm, thậm chí là gấp mười lần người bình thường, và cuối cùng sẽ chết vì thân thể già cỗi.”
“Cô Giang lại khác. Thời gian phát bệnh của cô ấy muộn, sau khi trưởng thành mới phát bệnh, hơn nữa, chỉ tác động tới ngũ tạng, bề ngoài vẫn như bình thường, tình trạng này được coi là cực kỳ hiếm thấy trong giới y học.” Giống như một quả táo độc, bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng độc vậy.
Trái tim Hách Chính bị dìm đến tận đáy vực: “Có cách nào để chữa trị không?”
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Chứng lão suy từ lâu đã thuộc về bệnh di truyền, khiếm khuyết về gen. Với sự phát triển của y học hiện nay thì vẫn chưa có phương pháp chữa trị, chỉ có thể dựa vào trị liệu châm cứu.”
“Vậy em gái tôi… còn bao lâu nữa?”
Những người bị bệnh thường không thích bệnh viện, và Giang Độ Độ cũng vậy. So với việc ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, cô thà ngồi ở ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn, dù sẽ hơi nhàm chán.
“Ở ngoài không lạnh sao?”
Giang Độ Độ kinh ngạc quay đầu lại, thấy Hách Chính trong chiếc áo khoác màu đen đang ngồi trên hàng ghế dài, trông còn lớn hơn cả ông lớn.
“Nhanh thế à? Em tưởng còn phải đợi lâu hơn nữa cơ.”
Hách Chính bật cười: “Em cho rằng phải mất bao lâu?”
Giang Độ Độ ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Không lạnh không lạnh, không phải còn mặt trời sao.”
Cả hai cùng im lặng. Một lát sau, Hách Chính mở lời:
“Bác sĩ nói bệnh của em do di truyền, không trị khỏi được.”
“Em biết.” Giang Độ Độ hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này.
“Anh xin lỗi.”
Giang Độ Độ kinh ngạc: “Tại sao lại xin lỗi em?”
“Anh xin lỗi vì đã không tìm được em sớm hơn, trong lúc em tuyệt vọng nhất lại để một mình em vượt qua, thậm chí… còn chỉ có một mình anh ở bên em. Anh…”
Hách Chính không quay lại nhìn Giang Độ Độ. Giang Độ Độ cũng đưa mắt nhìn về phía bầu trời. Có lẽ cô từng rất căm ghét mọi người, nhưng vật đổi sao dời, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình đã ra sao nữa.
“Không sao ạ, em tha lỗi cho anh và… mọi người.”
Tha thứ không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng cũng không quá khó. Không phải Giang Độ Độ lương thiện, chỉ vì cô tin trên đời này không ai có thể hoàn toàn đồng cảm với người chịu khổ, nỗi đau của mình, tự mình hiểu lấy là tốt rồi, nói ra chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, dù người hỏi có lòng hảo tâm thế nào đi chăng nữa.
Hách Chính là người nhạy cảm thế nào cơ chứ, lập tức nghe ra sự khác thường.
Một người dù lương thiện đến mấy, khi đối mặt với lời xin lỗi của gia đình từng để lạc mất mình thì vẫn sẽ có một số cảm xúc lẫn lộn, nhưng em gái anh lại quá hờ hững.
Đây không phải là cảm xúc mà người bình thường nên có.
Trước đây anh ấy quá tự phụ, cho rằng em gái mình thông minh sáng sủa nên mới nhanh chóng tiếp nhận anh ấy. Bây giờ nhìn lại, cô đã không màng gì, không quan tâm gì nữa rồi, không quan tâm liệu bố mẹ có tìm thấy mình hay không, không quan tâm đến việc người thân của cô trông như thế nào.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm để ý đến sống chết của mình nữa.
Nghe thì có vẻ vô cùng máu lạnh, nhưng một cô gái trẻ vừa bước qua tuổi mới lớn đã phải trải qua bao nhiêu thất vọng mới ngừng hy vọng vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì?
“Anh, đừng nói cho bố nhé.”
Hách Chính bỗng quay đầu, trước đó họ đã bàn bạc sẽ không nói sự thật cho Mạnh Hoàng, đợi liên lạc được với Hách Thiệu Hoa [*] thì sẽ lập tức nói cho ông ta biết đã tìm được Giang Độ Độ.
[*] Lúc đầu nhân vật bố của Hách Chính được tác giả để là Hách Thiệu Hoa (郝劭华) nhưng lại có một số chỗ để là Hách Thiếu Hoa. Mình xin phép chuyển về Hách Thiệu Hoa để giữ sự thống nhất với ban đầu và không chú thích thêm về sự thay đổi này.
Giang Độ Độ nheo mắt: “Trước sau gì em cũng sẽ chết, cứ để bố mẹ nghĩ em vẫn đang sống ở một nơi nào đó trên đời này, sống cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ, vậy không tốt sao?”
“Trước đây em chỉ có một mình, không có người thân cũng không có người thương. Em sợ bị người ta quên mất và phải chết một mình cô đơn nên luôn muốn lưu lại chút gì đó để chứng minh mình từng tới cõi đời này.”
“Nhờ đạo diễn Hoàng Hiệp trao cho em cơ hội, gần đây em đã đóng thêm được vài bộ phim và vẫn muốn tiếp tục đóng phim nữa, cho dù chỉ là sao băng lướt qua bầu trời trong phút chốc, thì em nghĩ, nó cũng sẽ là một ngôi sao rực rỡ và đẹp đẽ, và sẽ luôn có ai đó nhớ đến em.”
“Đến khi anh tìm được em thì em mới biết hóa ra em không phải là một người cô đơn. Tuy không biết em là ai, ở đâu, nhưng người nhà của em vẫn nhớ em, vậy là đủ rồi.”
Đủ rồi sao?
Hách Chính thầm tự hỏi.
Lúc đi Giang Độ Độ không mang theo gì, lúc về lại xách bao lớn bao nhỏ, sau lưng còn có quản gia riêng của Hách Chính đi theo, khiến Tư Tư suýt thì không khép được miệng.
“… Tỷ Tỷ, em bị ông lớn kia bao nuôi rồi ư?”
“…”
Giang Độ Độ khẽ ngoắc ngón tay, nói nhỏ: “Nói cho chị biết một bí mật, em đã tìm được bố mẹ và anh trai ruột rồi, họ giàu nứt đố đổ vách luôn đấy, ừm, mấy thứ này là họ tặng em đấy.”
Tư Tư: “…”
“Chúng ta nên bàn về công việc mới thôi.”
Giang Độ Độ: “?? Chị bình tĩnh vậy à?”
Tư Tư như một đầu gỗ, chị ấy nghiêm mặt nói: “Chi bằng nói em trúng số còn đáng tin hơn ấy.”
Giang Độ Độ thở dài, có một số sự thật rõ ràng là thật mà lại chẳng ai tin cả.
“Được rồi, vậy thì nói về công việc mới của em đi.”
“Ban đầu Tống Đắc Ý cho em tham gia “Nhà trọ tình yêu” dù không có ý tốt nhưng lại có hiệu quả ngoài mong đợi, chẳng những giúp em nổi tiếng mà còn vả vào mặt fans của Lục Thác, ừm, nhất là cái đoạn vả mặt fans Lục Thác ấy, quá đã.”
“Vậy nên chị không ngại mấy show có khuynh hướng cảm xúc nữa à?”
Giang Độ Độ lười biếng nằm trên sô pha: “Có show nào ăn uống vui chơi không? Khỏi phải giả thành loại người hay giở mánh khóe nữa.”
Tư Tư: “…” Thú thật là có.
“Có, sao lại không chứ, trước đó “Trăm ngày nông dân” có ý mời chúng ta. Mao Kha – khách mời cố định của họ là fans của em đó, toàn nhắc đến em trong show không thôi, cho nên ekip chương trình đã gọi điện cho chị nhưng chị chưa trả lời chắc chắn, nếu em muốn đi thì chị sẽ lập tức liên hệ với họ.”
“… Nhưng show của họ cũng có nhiều hố lắm. Họ sẽ sắp xếp vài công việc đồng án không nặng không nhẹ cho khách mời, nếu khách mời cái này không làm được cái kia cũng không làm được thì rất dễ khiến khán giả cảm thấy được chiều chuộng thành thói, nghiêm trọng hơn là phá vỡ hình tượng mới phiền đó.”
“Có fans của em hả, vậy chọn cái này đi.”
Tư Tư: “?? Em chỉ nghe đoạn em có fans thôi hả? Vậy còn phân tích đằng sau của chị thì sao?”
“Kệ đi, em đâu có hình tượng gì, không sợ đổ đâu, khà khà, em uống rượu uốn tóc ăn lẩu, nhưng em là một cô bé ngoan mà.” Nói tới đây, Giang Độ Độ đứng lên trên sô pha và nói bằng giọng điệu ngâm thơ: “Người yêu tôi cuối cùng sẽ mãi mãi theo tôi, người không yêu tôi chỉ là khách qua đường mà thôi.”
“…” Tư Tư xoa nhẹ “cái giếng” bị sụp nơi chân mày, nhịn chốc lát nhưng vẫn không kìm được, lườm nguýt lại cô trông rất đặc sắc.
…
“Trăm ngày nông dân” là một chương trình thực tế tập trung vào việc trở về với thiên nhiên, có ba khách mời cố định: Người dẫn chương trình kỳ cựu – Phùng Tây Ngọc, Tề Tân – diễn viên nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc cách đây hai mươi năm, và Mao Kha – một người tuy không nổi tiếng lắm nhưng có tính cách vui vẻ.
Địa điểm được ekip chương trình chọn rất đẹp, suối chảy róc rách, hoa dại bung nở ven đường, bướm nhẹ nhàng bay múa, núi non trùng điệp phía xa, làn sương mù lượn lờ.
Vừa xuống xe, không khí trong lành tràn thẳng vào phổi, cả cơ thể lẫn tâm trí cũng được gột rửa bởi khung cảnh này.
Khi Giang Độ Độ đến, cô nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng có, chẳng những không phải làm bất cứ việc gì, mà còn được cho biết là chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp là được.
Khoan hẵng nói đến Mao Kha – một người hâm mộ chỉ thiếu điều chưa cúng bái cô, mà thái độ của Phùng Tây Ngọc và Tề Tân cũng vô cùng hòa nhã, thế nên đã khiến Giang Độ Độ thực sự trông như tới để nghỉ dưỡng.
Toàn cõi mạng, khán giả suýt chết vì cười.
“Chúc mừng Mao Mao đu idol thành công.”
“Chúc mừng Mao Mao đu idol thành công +1.”
“Hài ớn luôn cười xỉu, Triệu Thiến Thiến xem đến đây sợ là sẽ tức đến chết mất thôi. Tôi nhớ khi cô ta đến đúng thật là một ngày làm việc thực thụ, quả nhiên đãi ngộ dành cho idol nhà mình khác hẳn với người khác nhỉ.”
“Giang thánh đẹp quả nhiên đã cứu vớt cả vũ trụ, khách mời khác tới thì phải làm này làm kia, đến Giang thánh đẹp thì đột nhiên đổi phong cách luôn, chỉ cần xinh đẹp các kiểu.”
“Quan trọng là Tề Tân á, thầy Phùng thì ổn vì ai anh ấy cũng đối xử nhẹ nhàng và lịch sự, còn thầy Tề thì nổi tiếng là khó lấy lòng, chứng tỏ Giang Độ Độ thật sự rất đáng yêu.”
“Ha ha ha ha ha dù đúng là vậy thật nhưng anh của mị thảm thật sự luôn, đãi ngộ chênh lệch so với Giang thánh đẹp nhiều quá đi thôi.”
“Lý Tư Phi: Tôi đã làm sai điều gì? Sao phải chấp nhận đãi ngộ kém như vậy cơ chứ.”
“Đại khái là vì anh của mấy bà sinh sai giới tính á, ai cũng thích mấy cô gái vừa thơm tho vừa mềm mại hết mà.”
“Lý Tư Phi: Tôi khó khăn quá mà.”
“Mấy bồ nghĩ lầm rồi, nhìn ánh mắt của Lý Tư Phi đi, anh ấy đang vui lắm kia kìa. Bồ nhìn đi, anh ấy còn so tài với Mao Kha nữa cơ, cũng vì bên cạnh có một Giang thánh đẹp đang đứng đó.”
“Mẹ kiếp, lầu trên thấy được sự thật rồi.”
“Đờ mờ, là thật rồi.”
“Uầy, ai mà không thích Giang thánh đẹp cơ chứ?”
“Ai mà không thích Giang thánh đẹp chứ?”
“Ai mà không thích Giang thánh đẹp chứ?”
Bữa tối do đầu bếp Tề chuẩn bị, suốt cả quá trình, Giang Độ Độ đều ăn cơm ngon lành, ăn không ngừng không nghỉ một giây phút nào, bởi thức ăn ngon vô cùng. Cho tới khi bước vào phần trò chuyện của chương trình sau bữa cơm, trong khi Giang Độ Độ vẫn đang nhớ nhung hương vị vừa rồi thì bất ngờ thay, thầy Tề bỗng cue cô.
“Tôi nhớ Độ Độ từng đóng “Đào hoa cốc” và “Đại Tần” của đạo diễn Khang Hồi phải không? Đóng vai Tần Thủy Hoàng thời trẻ.”
“Đúng ạ.”
Giang Độ Độ vừa mừng vừa lo, Tề Tân là một diễn viên gạo cội nổi tiếng nhưng lại biết đến tác phẩm của một sao nhí hết thời như cô.
Tề Tân bật cười: “Khi đó tôi đã nói cô bé này hay ho lắm mà, không cố ý cũng không ra vẻ, nắm rõ chi tiết nhân vật. Khi đó em mới bao tuổi đâu? Chỉ có thể nói em được trời sinh ra để ăn chén cơm này.”
“Đừng lãng phí tài năng, đóng thêm nhiều bộ hay vào nhé.”
Tề Tân nhiệt tình kể lại. Giang Độ Độ nghe xong cảm động khôn nguôi, nghiêm túc gật đầu: “Dạ, em hiểu.”
Khán giả trên bình luận rất vui sướng, ngay lập tức, họ chợt hiểu tại sao Tề Tân lại có thái độ tốt với Giang Độ Độ như vậy.
“Sự thật đây rồi, thầy Tề tiếc người tài nên mới hòa nhã với Giang Độ Độ thế kia.”
“Rưng rưng rồi này, thầy Tề ân cần dạy bảo, Giang Độ Độ khiêm tốn, ấm áp quá đi mất.”
“Cảnh tượng kinh điển này không biết nhiều năm sau có được ai đào mộ lại không nhỉ?”
“Có ai còn nhớ chàng thiếu niên Doanh Chính trong “Đại Tần” không? Một ánh mắt cực kỳ âm u của Giang thánh đẹp đã tái hiện được phong độ của rồng phượng rồi.”
“Kể một câu chuyện hài này: Fans của Lục Thác suốt ngày bôi nhọ xuất thân của Giang Độ Độ thôi, tại vì chỉ còn lại duy nhất cái này để bôi nhọ à, ha ha ha.”
“Thú thật thì, Giang thánh đẹp tồn tại như bug trong giới giải trí ấy: siêu đẹp, kỹ năng diễn xuất thần thánh, đủ loại nam thần lấy cô làm ánh trăng sáng, nếu không phải đầu óc cô ấy toàn yêu với đương thì…”
“Không phải có câu nói rằng, Giang thánh đẹp là một thiếu nữ được toàn giới giải trí đợi trưởng thành sao?”
“Bàn về cách trưởng thành của người được yêu chiều.”
“Tập này cười nhiều mà khóc cũng nhiều, dự báo sẽ lên hotsearch nhé.”
“Trời đất, tôi quay lại rồi đây, mới vừa cày xong bộ “Đại Tần” của Giang thánh đẹp, hừm… Bug Giang thánh đẹp cứng thế, xem xong mà tôi nổi hết cả da gà.”
Trước khi đi ngủ, thầy Phùng cười thần bí với Giang Độ Độ và bảo ngày mai sẽ có một khách mời quan trọng đến đây, và Giang Độ Độ cũng biết người này.
Giang Độ Độ: “??” Không phải là Hách Ngữ đấy chứ? Vậy thì đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Beta: Thuỷ Tiên
Từ quán cà phê đi ra, Giang Độ Độ được Hách Chính dẫn tới bệnh viện để kiểm tra. Gia đình nhà họ Hách có bác sĩ riêng, nhưng Hách Chính vẫn liên hệ với bệnh viện có uy tín nhất thành phố B nhanh nhất có thể. Kết quả kiểm tra cũng nhanh chóng được đưa ra.
Nhìn chung thì khá giống với hồ sơ bệnh án mà Giang Độ Độ đem theo, bác sĩ không kiểm tra ra bệnh trong người cô nhưng lại phát hiện cơ quan nội tạng đã bị suy kiệt nghiêm trọng, tạo thành một sự tương phản hoàn toàn với vẻ ngoài sáng sủa và xinh đẹp của Giang Độ Độ.
Bác sĩ chẩn đoán không khỏi rùng mình: “Anh Hách, anh nhìn này, cơ quan nội tạng và tuổi s1nh lý của cô Giang vô cùng trái ngược nhau. Chứng bệnh này tương tự với chứng lão suy sớm, trẻ em mắc chứng lão suy sớm sẽ già yếu gấp năm, thậm chí là gấp mười lần người bình thường, và cuối cùng sẽ chết vì thân thể già cỗi.”
“Cô Giang lại khác. Thời gian phát bệnh của cô ấy muộn, sau khi trưởng thành mới phát bệnh, hơn nữa, chỉ tác động tới ngũ tạng, bề ngoài vẫn như bình thường, tình trạng này được coi là cực kỳ hiếm thấy trong giới y học.” Giống như một quả táo độc, bên ngoài càng đẹp thì bên trong càng độc vậy.
Trái tim Hách Chính bị dìm đến tận đáy vực: “Có cách nào để chữa trị không?”
Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Chứng lão suy từ lâu đã thuộc về bệnh di truyền, khiếm khuyết về gen. Với sự phát triển của y học hiện nay thì vẫn chưa có phương pháp chữa trị, chỉ có thể dựa vào trị liệu châm cứu.”
“Vậy em gái tôi… còn bao lâu nữa?”
Những người bị bệnh thường không thích bệnh viện, và Giang Độ Độ cũng vậy. So với việc ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện, cô thà ngồi ở ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn, dù sẽ hơi nhàm chán.
“Ở ngoài không lạnh sao?”
Giang Độ Độ kinh ngạc quay đầu lại, thấy Hách Chính trong chiếc áo khoác màu đen đang ngồi trên hàng ghế dài, trông còn lớn hơn cả ông lớn.
“Nhanh thế à? Em tưởng còn phải đợi lâu hơn nữa cơ.”
Hách Chính bật cười: “Em cho rằng phải mất bao lâu?”
Giang Độ Độ ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác: “Không lạnh không lạnh, không phải còn mặt trời sao.”
Cả hai cùng im lặng. Một lát sau, Hách Chính mở lời:
“Bác sĩ nói bệnh của em do di truyền, không trị khỏi được.”
“Em biết.” Giang Độ Độ hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này.
“Anh xin lỗi.”
Giang Độ Độ kinh ngạc: “Tại sao lại xin lỗi em?”
“Anh xin lỗi vì đã không tìm được em sớm hơn, trong lúc em tuyệt vọng nhất lại để một mình em vượt qua, thậm chí… còn chỉ có một mình anh ở bên em. Anh…”
Hách Chính không quay lại nhìn Giang Độ Độ. Giang Độ Độ cũng đưa mắt nhìn về phía bầu trời. Có lẽ cô từng rất căm ghét mọi người, nhưng vật đổi sao dời, ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình đã ra sao nữa.
“Không sao ạ, em tha lỗi cho anh và… mọi người.”
Tha thứ không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng cũng không quá khó. Không phải Giang Độ Độ lương thiện, chỉ vì cô tin trên đời này không ai có thể hoàn toàn đồng cảm với người chịu khổ, nỗi đau của mình, tự mình hiểu lấy là tốt rồi, nói ra chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, dù người hỏi có lòng hảo tâm thế nào đi chăng nữa.
Hách Chính là người nhạy cảm thế nào cơ chứ, lập tức nghe ra sự khác thường.
Một người dù lương thiện đến mấy, khi đối mặt với lời xin lỗi của gia đình từng để lạc mất mình thì vẫn sẽ có một số cảm xúc lẫn lộn, nhưng em gái anh lại quá hờ hững.
Đây không phải là cảm xúc mà người bình thường nên có.
Trước đây anh ấy quá tự phụ, cho rằng em gái mình thông minh sáng sủa nên mới nhanh chóng tiếp nhận anh ấy. Bây giờ nhìn lại, cô đã không màng gì, không quan tâm gì nữa rồi, không quan tâm liệu bố mẹ có tìm thấy mình hay không, không quan tâm đến việc người thân của cô trông như thế nào.
Thậm chí, cô còn chẳng thèm để ý đến sống chết của mình nữa.
Nghe thì có vẻ vô cùng máu lạnh, nhưng một cô gái trẻ vừa bước qua tuổi mới lớn đã phải trải qua bao nhiêu thất vọng mới ngừng hy vọng vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì?
“Anh, đừng nói cho bố nhé.”
Hách Chính bỗng quay đầu, trước đó họ đã bàn bạc sẽ không nói sự thật cho Mạnh Hoàng, đợi liên lạc được với Hách Thiệu Hoa [*] thì sẽ lập tức nói cho ông ta biết đã tìm được Giang Độ Độ.
[*] Lúc đầu nhân vật bố của Hách Chính được tác giả để là Hách Thiệu Hoa (郝劭华) nhưng lại có một số chỗ để là Hách Thiếu Hoa. Mình xin phép chuyển về Hách Thiệu Hoa để giữ sự thống nhất với ban đầu và không chú thích thêm về sự thay đổi này.
Giang Độ Độ nheo mắt: “Trước sau gì em cũng sẽ chết, cứ để bố mẹ nghĩ em vẫn đang sống ở một nơi nào đó trên đời này, sống cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ, vậy không tốt sao?”
“Trước đây em chỉ có một mình, không có người thân cũng không có người thương. Em sợ bị người ta quên mất và phải chết một mình cô đơn nên luôn muốn lưu lại chút gì đó để chứng minh mình từng tới cõi đời này.”
“Nhờ đạo diễn Hoàng Hiệp trao cho em cơ hội, gần đây em đã đóng thêm được vài bộ phim và vẫn muốn tiếp tục đóng phim nữa, cho dù chỉ là sao băng lướt qua bầu trời trong phút chốc, thì em nghĩ, nó cũng sẽ là một ngôi sao rực rỡ và đẹp đẽ, và sẽ luôn có ai đó nhớ đến em.”
“Đến khi anh tìm được em thì em mới biết hóa ra em không phải là một người cô đơn. Tuy không biết em là ai, ở đâu, nhưng người nhà của em vẫn nhớ em, vậy là đủ rồi.”
Đủ rồi sao?
Hách Chính thầm tự hỏi.
Lúc đi Giang Độ Độ không mang theo gì, lúc về lại xách bao lớn bao nhỏ, sau lưng còn có quản gia riêng của Hách Chính đi theo, khiến Tư Tư suýt thì không khép được miệng.
“… Tỷ Tỷ, em bị ông lớn kia bao nuôi rồi ư?”
“…”
Giang Độ Độ khẽ ngoắc ngón tay, nói nhỏ: “Nói cho chị biết một bí mật, em đã tìm được bố mẹ và anh trai ruột rồi, họ giàu nứt đố đổ vách luôn đấy, ừm, mấy thứ này là họ tặng em đấy.”
Tư Tư: “…”
“Chúng ta nên bàn về công việc mới thôi.”
Giang Độ Độ: “?? Chị bình tĩnh vậy à?”
Tư Tư như một đầu gỗ, chị ấy nghiêm mặt nói: “Chi bằng nói em trúng số còn đáng tin hơn ấy.”
Giang Độ Độ thở dài, có một số sự thật rõ ràng là thật mà lại chẳng ai tin cả.
“Được rồi, vậy thì nói về công việc mới của em đi.”
“Ban đầu Tống Đắc Ý cho em tham gia “Nhà trọ tình yêu” dù không có ý tốt nhưng lại có hiệu quả ngoài mong đợi, chẳng những giúp em nổi tiếng mà còn vả vào mặt fans của Lục Thác, ừm, nhất là cái đoạn vả mặt fans Lục Thác ấy, quá đã.”
“Vậy nên chị không ngại mấy show có khuynh hướng cảm xúc nữa à?”
Giang Độ Độ lười biếng nằm trên sô pha: “Có show nào ăn uống vui chơi không? Khỏi phải giả thành loại người hay giở mánh khóe nữa.”
Tư Tư: “…” Thú thật là có.
“Có, sao lại không chứ, trước đó “Trăm ngày nông dân” có ý mời chúng ta. Mao Kha – khách mời cố định của họ là fans của em đó, toàn nhắc đến em trong show không thôi, cho nên ekip chương trình đã gọi điện cho chị nhưng chị chưa trả lời chắc chắn, nếu em muốn đi thì chị sẽ lập tức liên hệ với họ.”
“… Nhưng show của họ cũng có nhiều hố lắm. Họ sẽ sắp xếp vài công việc đồng án không nặng không nhẹ cho khách mời, nếu khách mời cái này không làm được cái kia cũng không làm được thì rất dễ khiến khán giả cảm thấy được chiều chuộng thành thói, nghiêm trọng hơn là phá vỡ hình tượng mới phiền đó.”
“Có fans của em hả, vậy chọn cái này đi.”
Tư Tư: “?? Em chỉ nghe đoạn em có fans thôi hả? Vậy còn phân tích đằng sau của chị thì sao?”
“Kệ đi, em đâu có hình tượng gì, không sợ đổ đâu, khà khà, em uống rượu uốn tóc ăn lẩu, nhưng em là một cô bé ngoan mà.” Nói tới đây, Giang Độ Độ đứng lên trên sô pha và nói bằng giọng điệu ngâm thơ: “Người yêu tôi cuối cùng sẽ mãi mãi theo tôi, người không yêu tôi chỉ là khách qua đường mà thôi.”
“…” Tư Tư xoa nhẹ “cái giếng” bị sụp nơi chân mày, nhịn chốc lát nhưng vẫn không kìm được, lườm nguýt lại cô trông rất đặc sắc.
…
“Trăm ngày nông dân” là một chương trình thực tế tập trung vào việc trở về với thiên nhiên, có ba khách mời cố định: Người dẫn chương trình kỳ cựu – Phùng Tây Ngọc, Tề Tân – diễn viên nổi tiếng khắp trời Nam đất Bắc cách đây hai mươi năm, và Mao Kha – một người tuy không nổi tiếng lắm nhưng có tính cách vui vẻ.
Địa điểm được ekip chương trình chọn rất đẹp, suối chảy róc rách, hoa dại bung nở ven đường, bướm nhẹ nhàng bay múa, núi non trùng điệp phía xa, làn sương mù lượn lờ.
Vừa xuống xe, không khí trong lành tràn thẳng vào phổi, cả cơ thể lẫn tâm trí cũng được gột rửa bởi khung cảnh này.
Khi Giang Độ Độ đến, cô nhận được sự chào đón nồng nhiệt chưa từng có, chẳng những không phải làm bất cứ việc gì, mà còn được cho biết là chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp là được.
Khoan hẵng nói đến Mao Kha – một người hâm mộ chỉ thiếu điều chưa cúng bái cô, mà thái độ của Phùng Tây Ngọc và Tề Tân cũng vô cùng hòa nhã, thế nên đã khiến Giang Độ Độ thực sự trông như tới để nghỉ dưỡng.
Toàn cõi mạng, khán giả suýt chết vì cười.
“Chúc mừng Mao Mao đu idol thành công.”
“Chúc mừng Mao Mao đu idol thành công +1.”
“Hài ớn luôn cười xỉu, Triệu Thiến Thiến xem đến đây sợ là sẽ tức đến chết mất thôi. Tôi nhớ khi cô ta đến đúng thật là một ngày làm việc thực thụ, quả nhiên đãi ngộ dành cho idol nhà mình khác hẳn với người khác nhỉ.”
“Giang thánh đẹp quả nhiên đã cứu vớt cả vũ trụ, khách mời khác tới thì phải làm này làm kia, đến Giang thánh đẹp thì đột nhiên đổi phong cách luôn, chỉ cần xinh đẹp các kiểu.”
“Quan trọng là Tề Tân á, thầy Phùng thì ổn vì ai anh ấy cũng đối xử nhẹ nhàng và lịch sự, còn thầy Tề thì nổi tiếng là khó lấy lòng, chứng tỏ Giang Độ Độ thật sự rất đáng yêu.”
“Ha ha ha ha ha dù đúng là vậy thật nhưng anh của mị thảm thật sự luôn, đãi ngộ chênh lệch so với Giang thánh đẹp nhiều quá đi thôi.”
“Lý Tư Phi: Tôi đã làm sai điều gì? Sao phải chấp nhận đãi ngộ kém như vậy cơ chứ.”
“Đại khái là vì anh của mấy bà sinh sai giới tính á, ai cũng thích mấy cô gái vừa thơm tho vừa mềm mại hết mà.”
“Lý Tư Phi: Tôi khó khăn quá mà.”
“Mấy bồ nghĩ lầm rồi, nhìn ánh mắt của Lý Tư Phi đi, anh ấy đang vui lắm kia kìa. Bồ nhìn đi, anh ấy còn so tài với Mao Kha nữa cơ, cũng vì bên cạnh có một Giang thánh đẹp đang đứng đó.”
“Mẹ kiếp, lầu trên thấy được sự thật rồi.”
“Đờ mờ, là thật rồi.”
“Uầy, ai mà không thích Giang thánh đẹp cơ chứ?”
“Ai mà không thích Giang thánh đẹp chứ?”
“Ai mà không thích Giang thánh đẹp chứ?”
Bữa tối do đầu bếp Tề chuẩn bị, suốt cả quá trình, Giang Độ Độ đều ăn cơm ngon lành, ăn không ngừng không nghỉ một giây phút nào, bởi thức ăn ngon vô cùng. Cho tới khi bước vào phần trò chuyện của chương trình sau bữa cơm, trong khi Giang Độ Độ vẫn đang nhớ nhung hương vị vừa rồi thì bất ngờ thay, thầy Tề bỗng cue cô.
“Tôi nhớ Độ Độ từng đóng “Đào hoa cốc” và “Đại Tần” của đạo diễn Khang Hồi phải không? Đóng vai Tần Thủy Hoàng thời trẻ.”
“Đúng ạ.”
Giang Độ Độ vừa mừng vừa lo, Tề Tân là một diễn viên gạo cội nổi tiếng nhưng lại biết đến tác phẩm của một sao nhí hết thời như cô.
Tề Tân bật cười: “Khi đó tôi đã nói cô bé này hay ho lắm mà, không cố ý cũng không ra vẻ, nắm rõ chi tiết nhân vật. Khi đó em mới bao tuổi đâu? Chỉ có thể nói em được trời sinh ra để ăn chén cơm này.”
“Đừng lãng phí tài năng, đóng thêm nhiều bộ hay vào nhé.”
Tề Tân nhiệt tình kể lại. Giang Độ Độ nghe xong cảm động khôn nguôi, nghiêm túc gật đầu: “Dạ, em hiểu.”
Khán giả trên bình luận rất vui sướng, ngay lập tức, họ chợt hiểu tại sao Tề Tân lại có thái độ tốt với Giang Độ Độ như vậy.
“Sự thật đây rồi, thầy Tề tiếc người tài nên mới hòa nhã với Giang Độ Độ thế kia.”
“Rưng rưng rồi này, thầy Tề ân cần dạy bảo, Giang Độ Độ khiêm tốn, ấm áp quá đi mất.”
“Cảnh tượng kinh điển này không biết nhiều năm sau có được ai đào mộ lại không nhỉ?”
“Có ai còn nhớ chàng thiếu niên Doanh Chính trong “Đại Tần” không? Một ánh mắt cực kỳ âm u của Giang thánh đẹp đã tái hiện được phong độ của rồng phượng rồi.”
“Kể một câu chuyện hài này: Fans của Lục Thác suốt ngày bôi nhọ xuất thân của Giang Độ Độ thôi, tại vì chỉ còn lại duy nhất cái này để bôi nhọ à, ha ha ha.”
“Thú thật thì, Giang thánh đẹp tồn tại như bug trong giới giải trí ấy: siêu đẹp, kỹ năng diễn xuất thần thánh, đủ loại nam thần lấy cô làm ánh trăng sáng, nếu không phải đầu óc cô ấy toàn yêu với đương thì…”
“Không phải có câu nói rằng, Giang thánh đẹp là một thiếu nữ được toàn giới giải trí đợi trưởng thành sao?”
“Bàn về cách trưởng thành của người được yêu chiều.”
“Tập này cười nhiều mà khóc cũng nhiều, dự báo sẽ lên hotsearch nhé.”
“Trời đất, tôi quay lại rồi đây, mới vừa cày xong bộ “Đại Tần” của Giang thánh đẹp, hừm… Bug Giang thánh đẹp cứng thế, xem xong mà tôi nổi hết cả da gà.”
Trước khi đi ngủ, thầy Phùng cười thần bí với Giang Độ Độ và bảo ngày mai sẽ có một khách mời quan trọng đến đây, và Giang Độ Độ cũng biết người này.
Giang Độ Độ: “??” Không phải là Hách Ngữ đấy chứ? Vậy thì đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Bình luận truyện