Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 1838
Ngơ ra!
Trần Thiên An sững sờ!
Trong vòng chưa đầy hai phút, hơn 20 tên côn đồ lần lượt ngã xuống!
Cái này……
Mọi người đều bị sốc!
Trần Trung Thành cũng ngây ra!
Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
May mà có Long Tam...
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Anh thua rồi”.
Hả?
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Giọng nói vô cùng kỳ ảo!
Mặc dù mọi người đều nghe được rõ ràng, nhưng không thể xác định được nó truyền từ đâu tới!
Nhìn xung quanh... chẳng có ai cả!
Khoé miệng Trần Thiên An và Trần Trung Thành co giật dữ dội.
Thật sự rất bối rối!
Rốt... rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Trương Minh Vũ dấy lên một dự cảm không lành!
Người này là ai?
Đang nói chuyện với ai vậy?
Chẳng mấy chốc, giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Tôi chủ động ra tay, sao có thể thua được chứ?"
Chuyện này...
Trương Minh Vũ nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Đang nhằm vào bọn họ!
Những người khác cũng hoảng hốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ha ha ha!"
Ngay sau đó, tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp phòng.
Mọi người đều không rét mà run!
Thật khủng khiếp!
Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều siết chặt nắm đấm.
Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, sắc mặt nghiêm trọng!
Thực lực của người này… không tầm thường!
Bỗng nhiên, đám đông truyền đến một trận xôn xao!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí chiếc bàn ăn ở giữa sảnh!
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Quay đầu nhìn lại.
Lúc này anh mới phát hiện trên bàn còn có một người.
Đây...
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn hai mắt.
Vừa nãy anh không hề để ý...
Hơn nữa... tại sao lại cảm thấy hơi quen mắt vậy nhỉ?
Trần Thiên An sững sờ!
Trong vòng chưa đầy hai phút, hơn 20 tên côn đồ lần lượt ngã xuống!
Cái này……
Mọi người đều bị sốc!
Trần Trung Thành cũng ngây ra!
Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu thở phào nhẹ nhõm.
Trương Minh Vũ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
May mà có Long Tam...
Nhưng vào lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Anh thua rồi”.
Hả?
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Giọng nói vô cùng kỳ ảo!
Mặc dù mọi người đều nghe được rõ ràng, nhưng không thể xác định được nó truyền từ đâu tới!
Nhìn xung quanh... chẳng có ai cả!
Khoé miệng Trần Thiên An và Trần Trung Thành co giật dữ dội.
Thật sự rất bối rối!
Rốt... rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Trương Minh Vũ dấy lên một dự cảm không lành!
Người này là ai?
Đang nói chuyện với ai vậy?
Chẳng mấy chốc, giọng nói nặng nề của Long Tam vang lên: "Tôi chủ động ra tay, sao có thể thua được chứ?"
Chuyện này...
Trương Minh Vũ nghe vậy, trong mắt lập tức lóe lên vẻ nghiêm trọng!
Đang nhằm vào bọn họ!
Những người khác cũng hoảng hốt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Ha ha ha!"
Ngay sau đó, tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp phòng.
Mọi người đều không rét mà run!
Thật khủng khiếp!
Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đều siết chặt nắm đấm.
Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, sắc mặt nghiêm trọng!
Thực lực của người này… không tầm thường!
Bỗng nhiên, đám đông truyền đến một trận xôn xao!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí chiếc bàn ăn ở giữa sảnh!
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Quay đầu nhìn lại.
Lúc này anh mới phát hiện trên bàn còn có một người.
Đây...
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn hai mắt.
Vừa nãy anh không hề để ý...
Hơn nữa... tại sao lại cảm thấy hơi quen mắt vậy nhỉ?
Bình luận truyện