Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 436: “Hừ, nói toàn điều vô nghĩa”



Vương Vũ Nam đang lặng lẽ ngồi đó xử lý tài liệu.  

Trương Minh Vũ mỉm cười lên tiếng chào hỏi: “Chào nhé”.  

Vương Vũ Nam ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt!  

Anh không khỏi giật nảy mình.  

Cô ấy bị sao vậy?  

Vương Vũ Nam vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cuối cùng cũng gặp lại anh rồi. May quá anh vẫn còn sống…”  

Phụt!  

Suýt nữa anh đã phun máu ra ngoài!  

Vẫn còn sống…  

Anh giận dữ trừng mắt nhìn cô ấy, châm chọc nói: “Yên tâm, mạng tôi lớn lắm, không dễ chết như vậy đâu”.  

Bấy giờ Vương Vũ Nam mới ý thức được mình nói sai, vẻ mặt xấu hổ không dám nhìn anh.  

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới cô ấy nữa, cất bước đi thẳng tới bàn làm việc của mình.  

Đến khi ngẩng đầu lên, anh giật nảy mình nhìn thấy có người đang ngồi trên ghế của mình!  

“Ôi vãi!”  

Anh hốt hoảng thốt lên, suýt thì làm rơi bánh bao xuống đất!  

Hàn Thất Thất sa sầm mặt, cả giận nói: “Anh… anh nói gì vậy hả?”  

Lúc này anh mới kịp lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “À… cái đó… tôi chỉ cảm thán một câu thôi, nói trong vô thức mà…”  

Nghe thấy thế, sắc mặt của cô ta mới hoà hoãn hơn một chút, lầm bầm nói: “Trông tôi doạ người vậy sao?”  

Anh tỏ vẻ bất đắc dĩ, nghi hoặc dò hỏi: “Sao cô lại tới đây?”  

Anh vừa nói vừa ngồi lên mặt bàn, bóc bánh bao bắt đầu gặm.  

Hàn Thất Thất bực bội vặn vẹo: “Sao hả? Tôi không được tới à?”  

“Hôm qua anh có công hộ giá. Bà đây tới ban thưởng cho anh”.  

Nói rồi cô ta lộ vẻ mặt kiêu ngạo.  

Trương Minh Vũ ngẩn người.  

Ban thưởng?  

“Ban thưởng cái gì?”  

Hàn Thất Thất ung dung bắt chéo chân, ngạo nghễ đáp: “Tôi đây này”.  

“Phụt!”  

Nhân bánh bao bay tung trời!

“Á!”  

Hàn Thất Thất kinh ngạc hét lớn, hoảng loạn tránh sang một bên. Cô ta ngẩng đầu, giận dữ hỏi: “Anh làm gì đấy?”  

Trương Minh Vũ cũng dần phản ứng lại, mờ mịt hỏi: “Cô nói cô ban thưởng cho tôi cái gì?”  

Cô ta phủi sạch quần áo rồi mới bực bội đáp: “Tôi! Ban thưởng tôi cho anh đấy! Sao hả?”  

Ừng ực!  

Anh gian nan nuốt nước bọt, buồn bực hỏi: “Cô làm vậy là ban thưởng cho tôi hay trừng phạt tôi đây hả?”  

Cả Hàn Thất Thất và Vương Vũ Nam đều ngây người nhìn anh.  

Ngay sau đó, Hàn Thất Thất giận dữ gào ầm lên: “Trương Minh Vũ! Anh… Người theo đuổi bà đây có thể xếp hàng dài đến tận xích đạo đấy! Anh… còn dám nói là trừng phạt hả?”  

“Không tin thì anh hỏi Vũ Nam đi!”  

Vương Vũ Nam thì đang che miệng cười ở bên cạnh, dường như vừa mới bước ra khỏi cảm xúc đó.  

Trương Minh Vũ khó chịu trừng mắt nói: “Hừ, nói toàn điều vô nghĩa”.  

Dứt lời, anh ngồi phịch xuống ghế của mình.  

Hàn Thất Thất không khỏi cuống quýt lên tiếng: “Tôi không nói đùa đâu, phần thưởng thực sự là tôi mà”.  

Anh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.  

Sao lại là… thực sự?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện