Shadow Music
Chương 42
Chiến tranh không hề văn minh. Đó là cuộc chiến khốc liệt và đẫm máu.
MacHugh không hề có ý định tấn công bất ngờ. Anh đảm bảo rằng MacKenna biết anh đang tới bằng cách bắn tin đến những thị tộc lân cận rằng anh đã sẵn sàng trả thù cho em trai mình.
Khi tin tức tới chỗ của MacKenna, vị lãnh chúa này tập hợp quân lính để chiến đấu, nhưng không đủ thời giờ kêu gọi đồng minh. Ông ta thề rằng người MacHugh sẽ không bao giờ được bước chân đến vùng đất MacKenna. MacKenna mà gặp kẻ thù lớ xớ là đập luôn cú đầu tiên.
MacKenna không bao giờ thay đổi chiến thuật của mình, tin tưởng những gì đã làm trong quá khứ sẽ vẫn còn tác dụng. Ông ta sẽ tấn công và rút lui, lần nữa và lần nữa, hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác. Cho dù người của ông ta không giỏi, song quân số lại gấp đôi và ông ta có thể tăng thêm chi viện sau mỗi đợt tấn công. Ông ta cũng có thêm lợi thế là hàng cung thủ của mình. Khi những kẻ MacHugh kia tràn xuống núi và băng qua vùng đất bằng, sẽ không có chỗ nào mà ẩn nấp. Ngay cả nếu chúng có xoay sở để đặt chân được tới mé bên kia vùng đất bằng, hàng cung thủ của ông ta sẽ chờ để kết liễu đời chúng.
Colm trông mong vào sự ngu dốt của MacKenna.
Lãnh chúa MacKenna không bao giờ ngờ được rằng người MacHuhg lại băng qua vùng đất bằng trong lúc trời tối. Đến kẻ ngốc cũng không tìm cách cưỡi ngựa qua nơi mà chúng không thể nhìn thấy được. Thiếu đi ánh sáng, những con ngựa vấp váp và bước đi loạng choạng. Nhưng người MacHugh lại không cưỡi ngựa, họ lặng lẽ dắt chúng đi. Vào lúc tảng sáng họ đã tản ra thành một hàng rộng và ở vào vị trí ngay sau kẻ thù. Họ bất ngờ xông lên, buộc người MacKenna hoặc phải lao vào trận chiến hoặc phải đào thoát. Hầu như bọn chúng đều tìm cách chạy thoát thân.
Vì họ dồn người MacKenna vào khoảng trống, họ giao chiến bằng gươm và tay không. Cuộc đấu nhanh chóng giành thắng lợi, vì những kẻ MacKenna đánh đấm y như một lũ hèn nhát. Có kẻ thậm chí còn tìm cách đẩy người khác ra làm tấm khiên chắn lưỡi gươm của chiến binh MacHugh vung ra. Colm giết chết cả hai chỉ bằng một cú vung gọn, lưỡi gươm cắt ngang hai thi thể ngay phía dưới ngực.
Colm luôn luôn là người tiên phong lao vào trận chiến.. Anh dẫn đầu quân lính của mình. MacKenna luôn là kẻ lủi đằng sau, chiến đấu chỉ khi nào ít nguy hiểm nhất.
Các thi thể ngã rạp xuống chiến trường.
“Tìm hắn đi.” Anh gầm lên.
Người MacKenna tản mát khắp mọi nơi. Cuộc săn lùng tiếp tục.
Colm tìm thấy kẻ thù của anh ba ngày sau, lẩn trốn như một kẻ hèn nhát lủi trong cái hang gần con dốc nhìn ra Loch Gornoch. Với gươm được tuốt ra khỏi vỏ, hai người lính của MacKenna đứng gác ngay trước mắt vị lãnh chúa.
Braeden nhảy xuống khỏi ngựa và chạy đến bên Colm.
“Lùi ra sau đi,” Colm ra lệnh. Đôi mắt anh khóa vào MacKenna khi hai người lính kia từ bỏ cuộc sống của mình.
Nắm chặt thanh gươm bằng cả hai tay, Colm vung gươm lên qua đầu.
Hình ảnh cuối cùng mà Owen MacKenna thấy là một cái bóng mờ.
m thanh cuối cùng mà ông ta nghe được là âm điệu lưỡi gươm rít lên trong không khí.
MacHugh không hề có ý định tấn công bất ngờ. Anh đảm bảo rằng MacKenna biết anh đang tới bằng cách bắn tin đến những thị tộc lân cận rằng anh đã sẵn sàng trả thù cho em trai mình.
Khi tin tức tới chỗ của MacKenna, vị lãnh chúa này tập hợp quân lính để chiến đấu, nhưng không đủ thời giờ kêu gọi đồng minh. Ông ta thề rằng người MacHugh sẽ không bao giờ được bước chân đến vùng đất MacKenna. MacKenna mà gặp kẻ thù lớ xớ là đập luôn cú đầu tiên.
MacKenna không bao giờ thay đổi chiến thuật của mình, tin tưởng những gì đã làm trong quá khứ sẽ vẫn còn tác dụng. Ông ta sẽ tấn công và rút lui, lần nữa và lần nữa, hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác. Cho dù người của ông ta không giỏi, song quân số lại gấp đôi và ông ta có thể tăng thêm chi viện sau mỗi đợt tấn công. Ông ta cũng có thêm lợi thế là hàng cung thủ của mình. Khi những kẻ MacHugh kia tràn xuống núi và băng qua vùng đất bằng, sẽ không có chỗ nào mà ẩn nấp. Ngay cả nếu chúng có xoay sở để đặt chân được tới mé bên kia vùng đất bằng, hàng cung thủ của ông ta sẽ chờ để kết liễu đời chúng.
Colm trông mong vào sự ngu dốt của MacKenna.
Lãnh chúa MacKenna không bao giờ ngờ được rằng người MacHuhg lại băng qua vùng đất bằng trong lúc trời tối. Đến kẻ ngốc cũng không tìm cách cưỡi ngựa qua nơi mà chúng không thể nhìn thấy được. Thiếu đi ánh sáng, những con ngựa vấp váp và bước đi loạng choạng. Nhưng người MacHugh lại không cưỡi ngựa, họ lặng lẽ dắt chúng đi. Vào lúc tảng sáng họ đã tản ra thành một hàng rộng và ở vào vị trí ngay sau kẻ thù. Họ bất ngờ xông lên, buộc người MacKenna hoặc phải lao vào trận chiến hoặc phải đào thoát. Hầu như bọn chúng đều tìm cách chạy thoát thân.
Vì họ dồn người MacKenna vào khoảng trống, họ giao chiến bằng gươm và tay không. Cuộc đấu nhanh chóng giành thắng lợi, vì những kẻ MacKenna đánh đấm y như một lũ hèn nhát. Có kẻ thậm chí còn tìm cách đẩy người khác ra làm tấm khiên chắn lưỡi gươm của chiến binh MacHugh vung ra. Colm giết chết cả hai chỉ bằng một cú vung gọn, lưỡi gươm cắt ngang hai thi thể ngay phía dưới ngực.
Colm luôn luôn là người tiên phong lao vào trận chiến.. Anh dẫn đầu quân lính của mình. MacKenna luôn là kẻ lủi đằng sau, chiến đấu chỉ khi nào ít nguy hiểm nhất.
Các thi thể ngã rạp xuống chiến trường.
“Tìm hắn đi.” Anh gầm lên.
Người MacKenna tản mát khắp mọi nơi. Cuộc săn lùng tiếp tục.
Colm tìm thấy kẻ thù của anh ba ngày sau, lẩn trốn như một kẻ hèn nhát lủi trong cái hang gần con dốc nhìn ra Loch Gornoch. Với gươm được tuốt ra khỏi vỏ, hai người lính của MacKenna đứng gác ngay trước mắt vị lãnh chúa.
Braeden nhảy xuống khỏi ngựa và chạy đến bên Colm.
“Lùi ra sau đi,” Colm ra lệnh. Đôi mắt anh khóa vào MacKenna khi hai người lính kia từ bỏ cuộc sống của mình.
Nắm chặt thanh gươm bằng cả hai tay, Colm vung gươm lên qua đầu.
Hình ảnh cuối cùng mà Owen MacKenna thấy là một cái bóng mờ.
m thanh cuối cùng mà ông ta nghe được là âm điệu lưỡi gươm rít lên trong không khí.
Bình luận truyện