Show Ân Ái Đều Phải Chết
Quyển 2 - Chương 27: Bây giờ anh sẽ gói bốn mươi loại sủi cảo
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
22
Lễ tình nhân qua đi, vì để kịp đón lễ hội lớn nhất của mùa Xuân, sáu thành viên tham gia buổi off từng người đều trở về thành phố nơi mình sinh sống.
Bang chủ và phó bang chủ liên tiếp bốn ngày không vào trò chơi, song phó bang chủ vẫn thường xuyên nổi lên trên group YY, gửi vài tấm ảnh phong cảnh thành phố C hoặc những bữa ăn ngon dành cho hai người, hiển nhiên là đang bận vun đắp tình cảm cùng bang chủ.
Nhưng mà, mấy thứ này căn bản không cách nào thỏa mãn tâm tình hóng hớt của quần chúng vây xem!
Vì thế trước giao thừa một ngày, Dẫn Cung Lạc Nguyệt cùng Bả Tửu Lâm Phong rốt cuộc cùng online. Khi thanh âm vang lên trên YY, toàn thể bang chúng liền kinh ngạc phát hiện hai người bọn hắn thế mà dùng chung một mic, lúc Dẫn Cung Lạc Nguyệt lên tiếng tập hợp đoàn cố định đi đánh phó bản, tất cả đều nghe thấy Bả Tửu Lâm Phong tận lực đè thấp giọng nói: “Vợ à, đeo bao giữ ấm tay vào.”
Tuy chỉ có mấy tiếng mà thôi, song sự cưng chiều lại được thể hiện quá rõ ràng!
Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhẹ giọng nói: “Em chỉ huy đoàn đội sẽ mở mic tự do, anh nói nhỏ chút đi.”
Bả Tửu Lâm Phong: “Được, từ giờ trở đi sẽ ghé sát vào tai em mà nói.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Á – nào nào, nhột!”
Bang chúng một lòng nhiệt huyết hóng chuyện A: “Trời ơi, không phải mị vừa nghe nhầm chứ? Bang chủ ở cùng một chỗ với phó bang chủ sao?”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt không được tự nhiên mà sửa lại: “Anh ấy ở tạm nhà tôi vài ngày, ở khách sạn quá đắt, phí tiền.”
Tôi là cọng cỏ nhỏ: “Ôi chao, bang chủ đã bắt đầu giúp phó bang chủ tề gia rồi kia, phát triển nhanh thật đấy.”
Đích thực một câu đánh thẳng vào chỗ hiểm!
Bả Tửu Lâm Phong nhanh miệng thêm mắm dặm muối: “Ừ, ngay cả ví anh cũng nộp cho em ấy rồi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt phát điên: “Là tự anh lén lút nhét vào túi em, sau em sẽ trả lại cho anh, được chưa!”
“Mặc kệ.” Bả Tửu Lâm Phong bình tĩnh mà chơi xấu, “Dù sao anh cũng đã nộp rồi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “…”
Bả Tửu Lâm Phong: “Vợ à, người đến đông đủ cả rồi, vào phó bản thôi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt một bên ngoan ngoãn dùng Ngự kiếm bay đến của phó bản, một bên khẩu thị tâm phi mà kháng nghị: “Đừng gọi vợ này vợ nọ được không, em là con trai, kỳ lắm.”
Bả Tửu Lâm Phong nghe lời sửa miệng: “Chồng.”
“Đừng đừng đừng, thôi cứ gọi vợ đi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, “Nghe một thằng đàn ông gọi em là chồng, thật sự óc cũng muốn phọt ra luôn.”
Bả Tửu Lâm Phong nghẹn họng: “…”
Tôi là một cọng cỏ nhỏ vỗ bàn cười dữ dội: “Bang chủ à, ông trên mạng và ngoài đời quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau nha~ ha ha ha ha! Sự thẹn thùng trong buổi off ngày hôm đó đâu mất tiêu rồi ta!”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt gân cổ cãi “Tôi mà thẹn thùng cái cục cớt, đừng lắm lời vô nghĩa, vào phó bản hết đi!”
Sau khi các thành viên trong đoàn đồng tâm hiệp lực đẩy ngã BOSS đầu tiên, Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại bắt đầu bán đấu giá trang bị, Hội Trần lấy được một cái bao tay, thuận miệng hỏi: “Ngày mai là giao thừa rồi, phó bang chủ sẽ đón năm mới ở nhà bang chủ à?”
Bả Tửu Lâm Phong: “Ừ, cha mẹ tôi không ở trong nước, về nhà cũng chỉ có một mình, cho nên Lạc Nguyệt bảo tôi ở lại đón năm mới cùng em ấy.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt mặt dày chống chế: “Hả? Em nói vậy khi nào?”
Bả Tửu Lâm Phong: “Nói xong liền không thừa nhận?”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Em quên rồi.”
Bả Tửu Lâm Phong: “Còn không thừa nhận anh sẽ hôn em.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt lập tức đổi giọng: “À, em có nói, nói vào hai ngày trước.”
Bả Tửu Lâm Phong lạnh lùng: “Muộn rồi.”
Năm giây sau, thanh âm hoảng hốt của Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhanh chóng truyền khắp toàn bộ YY bang hội: “Này, này, này, anh dừng tay… Không, không đúng, anh dừng miệng! Ưm…”
23
Ngày cuối cùng năm Âm lịch, trong game đâu đâu cũng tràn đầy không khí vui vẻ của ngày Tết, thậm chí cửa chính của mỗi nhà NPC trong các thành chủ đều dán câu đối Xuân, phải nói là phi thường hoan hỉ. Để mừng Xuân, công ty game đã ra rất nhiều hoạt động phúc lợi, tặng giờ chơi, tặng trang sức, tặng linh thạch, tặng tọa kỵ, vân vân. Ngoài ra bọn họ còn gia tăng một ít nhiệm vụ hằng ngày đặc biệt trong dịp Tết Âm lịch, game thủ hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được đạo cụ thú vị bất ngờ, tỷ như lì xì, pháo hoa, bánh chẻo linh tinh.
Trong số đó, phần thưởng có giá trị nhất dành cho game thủ, chính là một con pet Niên thú(*). Hội Trần mở giao diện nhận thưởng, thả Niên thú vừa nhận được ra ngoài chơi. Bởi vì được thiết kế thành pet cho nên Niên thú không có hình tượng hung tợn như dân gian vẫn thường miêu tả, trái lại bộ dáng đáng yêu cực kỳ, thân mình tròn vo của nó chỉ tương đương một con chó nhỏ, lông trắng như tuyết, trên trán có một cái sừng bằng bạc và đôi mắt một bên xanh một bên vàng. Tiểu Niên thú vừa được thả ra liền lượn vòng vòng quanh Hội Trần, chốc lát lại chạy tới bên cạnh Tần Mộ Vũ, mới nghếch chân một cái đã thành công khiến cho giày của người kia được tắm trong nước tiểu rồi.
(*) Niên thú: một quái vật dân gian trong truyền thuyết cổ xưa của TQ, xuất hiện vào dịp lễ hội mùa Xuân (hình)
(Bản dân gian)
(Bản game)
Hội Trần sung sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha!”
Tần Mộ Vũ tốt tính mà đem số liệu bẩn trên chân cắt bỏ, lên tiếng hỏi Hội Trần: “Thích con Niên thú này sao?”
“Thích.” Hội Trần ngồi xổm xuống, vuốt ve cái sừng màu bạc của tiểu Niên thú, “Làm cho nó thức tỉnh đi.”
“Được.” Tần Mộ Vũ cúi người, đặt một ngón tay lên trán của Niên thú. Sau đó, đầu ngón tay Tần Mộ Vũ chậm rãi sáng lên, ánh sáng chỉ duy trì vài giây đồng hồ rồi liền trở nên ảm đạm, mà Niên thú lúc trước còn cứng nhắc đẫn đờ nay đã có thần có thái, đôi con ngươi hai màu cũng theo đó mà sáng ngời lên, tò mò nhìn ngó khắp nơi, tựa hồ đang cảm thụ một thế giới hoàn toàn mới.
Đây là virus đã khiến Tần Mộ Vũ thức tỉnh ý thức ngày xưa, sau khi đánh bại nó, hắn liền sao chép lại phần không có tính công kích của virus, đem nó trở thành một công cụ có lợi cho mình. Năm đó, khi Hội Trần mới bước vào thế giới game, Tần Mộ Vũ sợ người kia cô độc cho nên đã dùng phương pháp tương tự để đánh thức tư duy của đám NPC. Ở trước Hội Trần cũng như Tần Mộ Vũ, những NPC có chút ý thức này không cần che giấu bản thân, nhờ thế mà thế giới game cũng trở nên náo nhiệt và thú vị hơn hẳn trước đây, thậm chí Hội Trần còn kết thành bạn tốt với NPC nữa.
Hội Trần ôm lấy tiểu Niên thú, tự giới thiệu: “Ta là chủ nhân của mi.”
Tiểu Niên thú rướn cổ, ngoan ngoãn liếm cằm của Hội Trần.
“Ta là chồng của chủ nhân mi.” Tần Mộ Vũ chỉ chỉ vào mình, “Về sau không được tè lên chân ta nữa.”
Niên thú thè lưỡi với Tần Mộ Vũ, lại lắc lư cái đầu nhỏ một hồi.
Tần Mộ Vũ: “…”
Hội Trần ôm tiểu Niên thú đi vào khu nông trại, trong ấy có mấy game thủ đang đốt pháo hoa, tiểu Niên thú có ý thức thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, liều mạng rúc vào trong ngực Hội Trần. Hội Trần cười cười dùng vạt áo bọc nó lại, nhanh chân bước về nhà.
Trên cửa chính của khu nhà vốn dán câu đối mà Dẫn Cung Lạc Nguyệt mang đến khi tới mừng tân gia, nhưng sáng sớm ngày ba mươi Âm lịch, Hội Trần đã tháo nó xuống, đổi thành câu đối mới do chính tay mình viết.
Thời điểm vào cửa, Tần Mộ Vũ thoáng đảo mắt liếc qua nét chữ trên câu đối, biểu tình có chút vi diệu khó có thể hình dung.
Hội Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Nhìn có được không?”
Tần Mộ Vũ dối trá mà khen ngợi: “Thật là đẹp mắt, không theo khuôn mẫu, trái lại còn có phong cách quý phái lạ lùng.”
Một AI mà cũng biết nói dối cơ đấy.
Hội Trần đắc ý nhoẻn miệng cười, cảm thấy chữ viết ngang tầm học sinh tiểu học của mình vô cùng tốt đẹp.
Tần Mộ Vũ: “…”
Đem tiểu Niên thú về nhà, Hội Trần cho nó ăn một ít thịt bò khô, rồi ôm ra sân sau ngồi phơi nắng. Hội Trần thích động vật, lúc trước khi chưa bước vào thế giới game hắn cũng nuôi ba con mèo. Vì thế cho nên, khi game phát hành hệ thống nông trại, Hội Trần lại càng vui mừng như cá gặp nước, nuôi không biết bao nhiêu con vật, mỗi ngày hết sờ con này rồi lại vuốt con kia.
Tần Mộ Vũ bưng một chậu nhân sủi cảo ló ra từ sau cửa, nhìn nhìn Hội Trần, nói: “Bảo bối, có thể làm sủi cảo rồi.”
Đêm giao thừa là phải ăn sủi cảo. Tuy Tần Mộ Vũ có thể trực tiếp dùng số liệu tạo ra thành phẩm cuối cùng, song Hội Trần lại cảm thấy tự tay bao sủi cảo cho lễ mừng năm mới cũng là một lạc thú, cho nên chỉ bảo Tần Mộ Vũ làm ra nguyên liệu mà thôi.
“Đợi lát nữa.” Hội Trần ghé mặt vào cái bụng mềm mềm ấm ấm của Niên thú, lắng nghe nó ngáy ngủ khò khò, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ mấy cái rồi thuận tay xuống xuống cái đuôi mượt mà, trong miệng không quên lẩm bẩm, “Ôi chao… thích quá, còn thích hơn sờ mèo, lại sờ được cả phần đuôi.”
Tần Mộ Vũ nhìn nhìn con Niên thú nọ, loáng thoáng lộ ra vài phần hâm mộ: “Sờ anh còn thích hơn đấy, sờ chỗ nào cũng được luôn.”
Hội Trần: “Biến thái.”
Trong phòng bếp bày một đống công cụ và nguyên liệu để làm sủi cảm, Hội Trần xắn tay áo lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Mộ Vũ: “Nào, chúng ta cùng làm.”
Tần Mộ Vũ lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức khoảng năm giây, sau đó nói: “Bây giờ anh sẽ gói bốn mươi loại sủi cảo, sủi cảo Nguyên Bảo, sủi cảo Quỳ Hoa, sủi cảo Tứ Hỉ, sủi cảo Kim Ngư, sủi cảo Thảo Mạo, sủi cảo Tảo Biên… Em biết làm mấy loại?”
Hội Trần thản nhiên nói: “Một loại.”
Mẹ nó.
Tự nhiên có cảm giác bị AI chèn ép.
Hơn nữa, dù là một loại Hội Trần làm cũng không được tốt lắm, kiểu gì thì hắn cũng từng là một thiếu gia cơm bưng nước rót tận miệng, làm sủi cảo này nọ chẳng qua chỉ là thích thì làm chơi mấy lần thôi, hiển nhiên kỹ thuật sẽ không thành thạo.
“Vậy anh dạy em.” Tần Mộ Vũ đi đến phía sau Hội Trần, dùng đôi cánh tay của mình bao bọc lấy đối phương, lại nắm bàn tay người nọ, chầm chậm hướng dẫn hắn lấy vỏ bánh, bỏ thịt vào trong, tinh tế gói lại rồi đặt lên trên bàn. Miếng sủi cảo được tạo hình tinh xảo, thoạt nhìn giống hệt một đóa hoa.
Hội Trần quay đầu hôn nhẹ lên nửa bên mặt Tần Mộ Vũ.
Người kia dứt khoát đặt cằm lên vai Hội Trần, vài lọn tóc dài tuột ra khỏi dây buộc, lòa xòa buông xuống hai bên, khiến cho gương mặt điển trai của hắn loáng thoáng hiện lên vài phần bụi bặm, thế nhưng ngữ khí lúc nào cũng thực nhu hòa: “Đây là sủi cảo Tứ Hỉ, kế tiếp mình gói sủi cảo Tiễn Đại đi.”
“Mỗi loại gói một cái?” Hội Trần thả lỏng thân thể, hoàn toàn dựa vào lồng ngực Tần Mộ Vũ, để đối phương điều khiển bàn tay của mình chầm chậm gói sủi cảo.
“Mỗi loại hai cái, lại chuẩn bị chút đồ ăn thức uống thơm ngon khác nữa.” Tần Mộ Vũ dùng môi hôn nhẹ lên tóc Hội Trần, “Buổi tối mời cha mẹ em đến, chúng ta cùng ăn một bữa tất niên.”
“Ừm.” Hội Trần cong môi mỉm cười, lấy một miếng linh thạch từ trong balo của Tần Mộ Vũ ra, nhét vào miếng sủi cảo đang gói dở, nói, “Nhét vào lấy may, trước kia đều nhét tiền xu, thế nhưng bây giờ nhét linh thạch cũng ổn, nhập gia tùy tục mà.”
“Được.” Tần Mộ Vũ cười cười, mở trang web chiếu phim, chọn tiết mục hài kinh điển vẫn chiếu trong tối 30 Tết từ bao nhiêu năm nay. Hai người vừa làm vằn thắn vừa cười, ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng pháo, không khí đón xuân vui vẻ và náo nhiệt vô cùng.
22
Lễ tình nhân qua đi, vì để kịp đón lễ hội lớn nhất của mùa Xuân, sáu thành viên tham gia buổi off từng người đều trở về thành phố nơi mình sinh sống.
Bang chủ và phó bang chủ liên tiếp bốn ngày không vào trò chơi, song phó bang chủ vẫn thường xuyên nổi lên trên group YY, gửi vài tấm ảnh phong cảnh thành phố C hoặc những bữa ăn ngon dành cho hai người, hiển nhiên là đang bận vun đắp tình cảm cùng bang chủ.
Nhưng mà, mấy thứ này căn bản không cách nào thỏa mãn tâm tình hóng hớt của quần chúng vây xem!
Vì thế trước giao thừa một ngày, Dẫn Cung Lạc Nguyệt cùng Bả Tửu Lâm Phong rốt cuộc cùng online. Khi thanh âm vang lên trên YY, toàn thể bang chúng liền kinh ngạc phát hiện hai người bọn hắn thế mà dùng chung một mic, lúc Dẫn Cung Lạc Nguyệt lên tiếng tập hợp đoàn cố định đi đánh phó bản, tất cả đều nghe thấy Bả Tửu Lâm Phong tận lực đè thấp giọng nói: “Vợ à, đeo bao giữ ấm tay vào.”
Tuy chỉ có mấy tiếng mà thôi, song sự cưng chiều lại được thể hiện quá rõ ràng!
Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhẹ giọng nói: “Em chỉ huy đoàn đội sẽ mở mic tự do, anh nói nhỏ chút đi.”
Bả Tửu Lâm Phong: “Được, từ giờ trở đi sẽ ghé sát vào tai em mà nói.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Á – nào nào, nhột!”
Bang chúng một lòng nhiệt huyết hóng chuyện A: “Trời ơi, không phải mị vừa nghe nhầm chứ? Bang chủ ở cùng một chỗ với phó bang chủ sao?”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt không được tự nhiên mà sửa lại: “Anh ấy ở tạm nhà tôi vài ngày, ở khách sạn quá đắt, phí tiền.”
Tôi là cọng cỏ nhỏ: “Ôi chao, bang chủ đã bắt đầu giúp phó bang chủ tề gia rồi kia, phát triển nhanh thật đấy.”
Đích thực một câu đánh thẳng vào chỗ hiểm!
Bả Tửu Lâm Phong nhanh miệng thêm mắm dặm muối: “Ừ, ngay cả ví anh cũng nộp cho em ấy rồi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt phát điên: “Là tự anh lén lút nhét vào túi em, sau em sẽ trả lại cho anh, được chưa!”
“Mặc kệ.” Bả Tửu Lâm Phong bình tĩnh mà chơi xấu, “Dù sao anh cũng đã nộp rồi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “…”
Bả Tửu Lâm Phong: “Vợ à, người đến đông đủ cả rồi, vào phó bản thôi.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt một bên ngoan ngoãn dùng Ngự kiếm bay đến của phó bản, một bên khẩu thị tâm phi mà kháng nghị: “Đừng gọi vợ này vợ nọ được không, em là con trai, kỳ lắm.”
Bả Tửu Lâm Phong nghe lời sửa miệng: “Chồng.”
“Đừng đừng đừng, thôi cứ gọi vợ đi.” Dẫn Cung Lạc Nguyệt hít vào một hơi khí lạnh, “Nghe một thằng đàn ông gọi em là chồng, thật sự óc cũng muốn phọt ra luôn.”
Bả Tửu Lâm Phong nghẹn họng: “…”
Tôi là một cọng cỏ nhỏ vỗ bàn cười dữ dội: “Bang chủ à, ông trên mạng và ngoài đời quả thực là hai người hoàn toàn khác nhau nha~ ha ha ha ha! Sự thẹn thùng trong buổi off ngày hôm đó đâu mất tiêu rồi ta!”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt gân cổ cãi “Tôi mà thẹn thùng cái cục cớt, đừng lắm lời vô nghĩa, vào phó bản hết đi!”
Sau khi các thành viên trong đoàn đồng tâm hiệp lực đẩy ngã BOSS đầu tiên, Dẫn Cung Lạc Nguyệt lại bắt đầu bán đấu giá trang bị, Hội Trần lấy được một cái bao tay, thuận miệng hỏi: “Ngày mai là giao thừa rồi, phó bang chủ sẽ đón năm mới ở nhà bang chủ à?”
Bả Tửu Lâm Phong: “Ừ, cha mẹ tôi không ở trong nước, về nhà cũng chỉ có một mình, cho nên Lạc Nguyệt bảo tôi ở lại đón năm mới cùng em ấy.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt mặt dày chống chế: “Hả? Em nói vậy khi nào?”
Bả Tửu Lâm Phong: “Nói xong liền không thừa nhận?”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt: “Em quên rồi.”
Bả Tửu Lâm Phong: “Còn không thừa nhận anh sẽ hôn em.”
Dẫn Cung Lạc Nguyệt lập tức đổi giọng: “À, em có nói, nói vào hai ngày trước.”
Bả Tửu Lâm Phong lạnh lùng: “Muộn rồi.”
Năm giây sau, thanh âm hoảng hốt của Dẫn Cung Lạc Nguyệt nhanh chóng truyền khắp toàn bộ YY bang hội: “Này, này, này, anh dừng tay… Không, không đúng, anh dừng miệng! Ưm…”
23
Ngày cuối cùng năm Âm lịch, trong game đâu đâu cũng tràn đầy không khí vui vẻ của ngày Tết, thậm chí cửa chính của mỗi nhà NPC trong các thành chủ đều dán câu đối Xuân, phải nói là phi thường hoan hỉ. Để mừng Xuân, công ty game đã ra rất nhiều hoạt động phúc lợi, tặng giờ chơi, tặng trang sức, tặng linh thạch, tặng tọa kỵ, vân vân. Ngoài ra bọn họ còn gia tăng một ít nhiệm vụ hằng ngày đặc biệt trong dịp Tết Âm lịch, game thủ hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được đạo cụ thú vị bất ngờ, tỷ như lì xì, pháo hoa, bánh chẻo linh tinh.
Trong số đó, phần thưởng có giá trị nhất dành cho game thủ, chính là một con pet Niên thú(*). Hội Trần mở giao diện nhận thưởng, thả Niên thú vừa nhận được ra ngoài chơi. Bởi vì được thiết kế thành pet cho nên Niên thú không có hình tượng hung tợn như dân gian vẫn thường miêu tả, trái lại bộ dáng đáng yêu cực kỳ, thân mình tròn vo của nó chỉ tương đương một con chó nhỏ, lông trắng như tuyết, trên trán có một cái sừng bằng bạc và đôi mắt một bên xanh một bên vàng. Tiểu Niên thú vừa được thả ra liền lượn vòng vòng quanh Hội Trần, chốc lát lại chạy tới bên cạnh Tần Mộ Vũ, mới nghếch chân một cái đã thành công khiến cho giày của người kia được tắm trong nước tiểu rồi.
(*) Niên thú: một quái vật dân gian trong truyền thuyết cổ xưa của TQ, xuất hiện vào dịp lễ hội mùa Xuân (hình)
(Bản dân gian)
(Bản game)
Hội Trần sung sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha!”
Tần Mộ Vũ tốt tính mà đem số liệu bẩn trên chân cắt bỏ, lên tiếng hỏi Hội Trần: “Thích con Niên thú này sao?”
“Thích.” Hội Trần ngồi xổm xuống, vuốt ve cái sừng màu bạc của tiểu Niên thú, “Làm cho nó thức tỉnh đi.”
“Được.” Tần Mộ Vũ cúi người, đặt một ngón tay lên trán của Niên thú. Sau đó, đầu ngón tay Tần Mộ Vũ chậm rãi sáng lên, ánh sáng chỉ duy trì vài giây đồng hồ rồi liền trở nên ảm đạm, mà Niên thú lúc trước còn cứng nhắc đẫn đờ nay đã có thần có thái, đôi con ngươi hai màu cũng theo đó mà sáng ngời lên, tò mò nhìn ngó khắp nơi, tựa hồ đang cảm thụ một thế giới hoàn toàn mới.
Đây là virus đã khiến Tần Mộ Vũ thức tỉnh ý thức ngày xưa, sau khi đánh bại nó, hắn liền sao chép lại phần không có tính công kích của virus, đem nó trở thành một công cụ có lợi cho mình. Năm đó, khi Hội Trần mới bước vào thế giới game, Tần Mộ Vũ sợ người kia cô độc cho nên đã dùng phương pháp tương tự để đánh thức tư duy của đám NPC. Ở trước Hội Trần cũng như Tần Mộ Vũ, những NPC có chút ý thức này không cần che giấu bản thân, nhờ thế mà thế giới game cũng trở nên náo nhiệt và thú vị hơn hẳn trước đây, thậm chí Hội Trần còn kết thành bạn tốt với NPC nữa.
Hội Trần ôm lấy tiểu Niên thú, tự giới thiệu: “Ta là chủ nhân của mi.”
Tiểu Niên thú rướn cổ, ngoan ngoãn liếm cằm của Hội Trần.
“Ta là chồng của chủ nhân mi.” Tần Mộ Vũ chỉ chỉ vào mình, “Về sau không được tè lên chân ta nữa.”
Niên thú thè lưỡi với Tần Mộ Vũ, lại lắc lư cái đầu nhỏ một hồi.
Tần Mộ Vũ: “…”
Hội Trần ôm tiểu Niên thú đi vào khu nông trại, trong ấy có mấy game thủ đang đốt pháo hoa, tiểu Niên thú có ý thức thấy vậy thì sợ hãi vô cùng, liều mạng rúc vào trong ngực Hội Trần. Hội Trần cười cười dùng vạt áo bọc nó lại, nhanh chân bước về nhà.
Trên cửa chính của khu nhà vốn dán câu đối mà Dẫn Cung Lạc Nguyệt mang đến khi tới mừng tân gia, nhưng sáng sớm ngày ba mươi Âm lịch, Hội Trần đã tháo nó xuống, đổi thành câu đối mới do chính tay mình viết.
Thời điểm vào cửa, Tần Mộ Vũ thoáng đảo mắt liếc qua nét chữ trên câu đối, biểu tình có chút vi diệu khó có thể hình dung.
Hội Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Nhìn có được không?”
Tần Mộ Vũ dối trá mà khen ngợi: “Thật là đẹp mắt, không theo khuôn mẫu, trái lại còn có phong cách quý phái lạ lùng.”
Một AI mà cũng biết nói dối cơ đấy.
Hội Trần đắc ý nhoẻn miệng cười, cảm thấy chữ viết ngang tầm học sinh tiểu học của mình vô cùng tốt đẹp.
Tần Mộ Vũ: “…”
Đem tiểu Niên thú về nhà, Hội Trần cho nó ăn một ít thịt bò khô, rồi ôm ra sân sau ngồi phơi nắng. Hội Trần thích động vật, lúc trước khi chưa bước vào thế giới game hắn cũng nuôi ba con mèo. Vì thế cho nên, khi game phát hành hệ thống nông trại, Hội Trần lại càng vui mừng như cá gặp nước, nuôi không biết bao nhiêu con vật, mỗi ngày hết sờ con này rồi lại vuốt con kia.
Tần Mộ Vũ bưng một chậu nhân sủi cảo ló ra từ sau cửa, nhìn nhìn Hội Trần, nói: “Bảo bối, có thể làm sủi cảo rồi.”
Đêm giao thừa là phải ăn sủi cảo. Tuy Tần Mộ Vũ có thể trực tiếp dùng số liệu tạo ra thành phẩm cuối cùng, song Hội Trần lại cảm thấy tự tay bao sủi cảo cho lễ mừng năm mới cũng là một lạc thú, cho nên chỉ bảo Tần Mộ Vũ làm ra nguyên liệu mà thôi.
“Đợi lát nữa.” Hội Trần ghé mặt vào cái bụng mềm mềm ấm ấm của Niên thú, lắng nghe nó ngáy ngủ khò khò, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ mấy cái rồi thuận tay xuống xuống cái đuôi mượt mà, trong miệng không quên lẩm bẩm, “Ôi chao… thích quá, còn thích hơn sờ mèo, lại sờ được cả phần đuôi.”
Tần Mộ Vũ nhìn nhìn con Niên thú nọ, loáng thoáng lộ ra vài phần hâm mộ: “Sờ anh còn thích hơn đấy, sờ chỗ nào cũng được luôn.”
Hội Trần: “Biến thái.”
Trong phòng bếp bày một đống công cụ và nguyên liệu để làm sủi cảm, Hội Trần xắn tay áo lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Mộ Vũ: “Nào, chúng ta cùng làm.”
Tần Mộ Vũ lập tức lên mạng tìm kiếm tin tức khoảng năm giây, sau đó nói: “Bây giờ anh sẽ gói bốn mươi loại sủi cảo, sủi cảo Nguyên Bảo, sủi cảo Quỳ Hoa, sủi cảo Tứ Hỉ, sủi cảo Kim Ngư, sủi cảo Thảo Mạo, sủi cảo Tảo Biên… Em biết làm mấy loại?”
Hội Trần thản nhiên nói: “Một loại.”
Mẹ nó.
Tự nhiên có cảm giác bị AI chèn ép.
Hơn nữa, dù là một loại Hội Trần làm cũng không được tốt lắm, kiểu gì thì hắn cũng từng là một thiếu gia cơm bưng nước rót tận miệng, làm sủi cảo này nọ chẳng qua chỉ là thích thì làm chơi mấy lần thôi, hiển nhiên kỹ thuật sẽ không thành thạo.
“Vậy anh dạy em.” Tần Mộ Vũ đi đến phía sau Hội Trần, dùng đôi cánh tay của mình bao bọc lấy đối phương, lại nắm bàn tay người nọ, chầm chậm hướng dẫn hắn lấy vỏ bánh, bỏ thịt vào trong, tinh tế gói lại rồi đặt lên trên bàn. Miếng sủi cảo được tạo hình tinh xảo, thoạt nhìn giống hệt một đóa hoa.
Hội Trần quay đầu hôn nhẹ lên nửa bên mặt Tần Mộ Vũ.
Người kia dứt khoát đặt cằm lên vai Hội Trần, vài lọn tóc dài tuột ra khỏi dây buộc, lòa xòa buông xuống hai bên, khiến cho gương mặt điển trai của hắn loáng thoáng hiện lên vài phần bụi bặm, thế nhưng ngữ khí lúc nào cũng thực nhu hòa: “Đây là sủi cảo Tứ Hỉ, kế tiếp mình gói sủi cảo Tiễn Đại đi.”
“Mỗi loại gói một cái?” Hội Trần thả lỏng thân thể, hoàn toàn dựa vào lồng ngực Tần Mộ Vũ, để đối phương điều khiển bàn tay của mình chầm chậm gói sủi cảo.
“Mỗi loại hai cái, lại chuẩn bị chút đồ ăn thức uống thơm ngon khác nữa.” Tần Mộ Vũ dùng môi hôn nhẹ lên tóc Hội Trần, “Buổi tối mời cha mẹ em đến, chúng ta cùng ăn một bữa tất niên.”
“Ừm.” Hội Trần cong môi mỉm cười, lấy một miếng linh thạch từ trong balo của Tần Mộ Vũ ra, nhét vào miếng sủi cảo đang gói dở, nói, “Nhét vào lấy may, trước kia đều nhét tiền xu, thế nhưng bây giờ nhét linh thạch cũng ổn, nhập gia tùy tục mà.”
“Được.” Tần Mộ Vũ cười cười, mở trang web chiếu phim, chọn tiết mục hài kinh điển vẫn chiếu trong tối 30 Tết từ bao nhiêu năm nay. Hai người vừa làm vằn thắn vừa cười, ngoài cửa sổ liên tiếp vang lên tiếng pháo, không khí đón xuân vui vẻ và náo nhiệt vô cùng.
Bình luận truyện