Siêu Cấp Gen Thần

Chương 29: Bạo Phong Thần Điểu



Translator: Nguyetmai

"Anh Sâm, thể lực của anh đỉnh thật đấy, chắc là max gen biến dị rồi đúng không?"

Lâm Bắc Phong leo một lúc thì cảm thấy hai cánh tay đau nhức rã rời, không nhích thêm được chút nào nữa, mà Hàn Sâm thì vẫn cứ tỉnh rụi, tiếp tục bám vào dây leo để trèo lên.

Hàn Sâm cúi đầu nhìn xuống nói với Lâm Bắc Phong: "Cố kiên trì thêm chút nữa đi, phía trên có một khối nham thạch nhô ra, chúng ta có thể đặt chân nghỉ một lúc."

Lâm Bắc Phong nhăn nhó nói: "Anh Sâm, tôi thật sự không thể leo nổi nữa rồi, hay là chúng ta đi xuống nhé?"

"Anh cố giữ một lát, tôi đi lên trước rồi kéo anh lên."

Dứt lời, Hàn Sâm nhanh chóng leo lên trên, tốc độ không chậm hơn khi đi ở trên mặt đất là bao, khiến Lâm Bắc Phong trợn mắt há mồm.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã leo lên khối nham thạch đó, kéo sợi dây leo của Lâm Bắc Phong lên. Hai người chen nhau trên bệ nham thạch to cỡ cái bàn, quan sát chung quanh, chỉ thấy vách núi dốc đứng như một mũi kiếm, ngoại trừ chỗ có dây leo rủ xuống này ra thì bốn phía gần như không có bất cứ chỗ nào để leo lên.

Mặt Lâm Bắc Phong xám xịt: "Anh Sâm này, hay là chúng ta cứ ở chỗ này thêm hai ngày xem sao, chắc lát nữa đám Mãnh Duẫn Thú bên dưới không nhìn thấy chúng ta thì sẽ bỏ đi thôi, đỉnh núi này hiểm trở như thế, thằng em đây không có được thân thủ và thể lực như anh, thật sự không leo lên nổi."

"Vậy thì thế này đi, anh ở đây nghỉ ngơi trước, tôi lên đó xem xem có đường ra không, nếu có thì tôi sẽ gọi anh, không có thì đành đợi đám Mãnh Duẫn Thú đó bỏ đi vậy."

Hàn Sâm nói rồi kéo lấy dây leo bò lên trên.

"Anh Sâm, anh đừng bỏ tôi ở lại đây nhé?"

Lâm Bắc Phong kéo góc áo Hàn Sâm, ai oán nhìn hắn như một cô vợ nhỏ sợ bị bỏ rơi.

"Yên tâm đi, anh còn nợ tôi nhiều tiền thế mà, sao tôi nỡ bỏ anh lại chứ?"

Hàn Sâm vỗ vai hắn ta rồi leo lên trên như một con rắn.

Bởi vì đã từng học Ác Quỷ Quấn Thân nên Hàn Sâm khá rành kiểu leo này, cộng thêm thể lực đã vượt xa trước kia nên không hề cảm thấy quá sức.

Hắn leo lên khoảng mấy trăm mét, bốn phía vẫn chỉ có mỗi vách núi thẳng đuột như mặt gương, không hề có đường ra nào khác, chỉ có đám dây leo này là vẫn kéo dài lên tận phía trên, cũng không biết rốt cuộc chúng nó mọc ra từ đâu.

Lúc này Hàn Sâm cũng thấm mệt, do dự xem có nên leo xuống hay không, nhưng khi nhìn kĩ bên trên thì hình như có một tảng đá nhô ra.

"Leo lên mỏm đá ấy xem sao, nếu như vẫn không có đường ra khác thì tuột xuống cho rồi, tranh thủ bổ sung thể lực khi vẫn còn đủ thức ăn và nước uống cái đã, có khi lại xông ra khỏi bầy Mãnh Duẫn Thú được cũng nên."

Hàn Sâm thầm hạ quyết định, không do dự nữa, tay chân phối hợp leo lên chỗ mỏm đá kia.

Mỏm đá này cao hơn nhưng cũng to hơn tưởng tượng của Hàn Sâm, đợi đến khi leo lên đó hắn mới phát hiện ra, nó có kích thước bằng nửa diện tích sân bóng rổ, Hàn Sâm lật người bò lên trên, đột nhiên mở to hai mắt.

Chỉ thấy trên mỏm đá có một cái tổ được làm từ gỗ và dây leo, nhìn không khác tổ của chim yến, chẳng qua là to hơn rất nhiều. Nó chiếm hơn phân nửa mỏm đá, trong tổ có một quả trứng màu trắng cao ít nhất một mét.

"Má ơi, quả trứng to thế này, thế con vật sinh ra nó còn lớn thế nào nữa?"

Hàn Sâm thấy lạnh sống lưng, chỉ có dị sinh vật mới đẻ ra được trứng ở nơi này, bây giờ nó không có ở đây, ngộ nhỡ nó đột nhiên quay về rồi thấy mình...

Hàn Sâm không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Mặc dù hình thể to lớn không có nghĩa là cao cấp, cũng giống như lũ Mãnh Duẫn Thú kia vậy, chúng lớn như thế nhưng cũng chỉ là sinh vật cấp nguyên thủy mà thôi.

Nhưng có thể xây tổ ở một nơi cao thế này, Hàn Sâm cảm thấy sinh vật đó chắc hẳn không hề đơn giản, nói không chừng lại là sinh vật cấp thần huyết ấy chứ.

Nếu đây là trứng của sinh vật cấp thần huyết thật mà cứ bỏ qua thế này... thì Hàn Sâm lại thấy không cam tâm.

Sau một thoáng do dự, Hàn Sâm cắn răng đi đến bên cạnh quả trứng kia, dùng dao găm đục một lỗ nhỏ trên vỏ trứng rồi cắm cái ống bằng nhựa mà mình mang theo vào.

Hắn hút một hơi thật mạnh.

Ngay lập tức chất lỏng thơm ngọt chảy vào miệng hắn, toàn bộ khoang miệng đều bị lấp đầy bởi hương thơm ngào ngạt.

"Ăn thịt Bạo Phong Thần Điểu sinh vật cấp thần huyết, không nhận được gen thần."

Mặc dù không lấy được điểm gen thần nào, nhưng biết được đây thực sự là trứng của sinh vật cấp thần huyết vẫn khiến Hàn Sâm vừa kinh ngạc lại vui mừng.

Không có điểm gen thần cũng là chuyện bình thường, cả một quả trứng to thế này cùng lắm chỉ có 10 điểm gen thần mà thôi, hắn mới chỉ hút có một hớp, không nhận được điểm gen nào cũng đúng.

Hơn nữa, vì đã có một ít gen thần nên cơ thể Hàn Sâm cũng sinh ra kháng tính, không thể lấy được trọn 10 điểm gen thần, ăn hết cả quả trứng này thì nhiều nhất cũng chỉ được từ 6 đến 7 điểm mà thôi, nếu như xui xẻo thì chắc chỉ được 4 đến 5 điểm.

Nhưng mà gen thần vẫn là gen thần, dù chỉ thêm 1 điểm cũng đủ rồi.

Hàn Sâm ra sức hút chất lỏng bên trong quả trứng, bình thường hắn quấn ống hút trên người để uống nước trong bình vì những lúc ẩn nấp không thể cử động quá nhiều, nếu không sẽ bị dị sinh vật phát hiện ra, thật không ngờ lần này nó lại được dùng để hút lòng trứng.

Quả trứng thật sự quá lớn, Hàn Sâm hút đến no căng, cuối cùng cũng nghe thấy thông báo lấy được 1 điểm gen thần, điều này khiến hắn vô cùng vui mừng.

Thật sự không uống nổi nữa, Hàn Sâm bèn rút ống hút ra rồi dùng bùn lấp lỗ trên quả trứng lại, cất ống hút đi rồi thuận thế bám vào dây leo để tuột xuống.

Nhìn thấy Hàn Sâm đi xuống, Lâm Bắc Phong đang lo sốt vó không đợi hắn đứng vững đã vọt lên hỏi: "Anh Sâm, sao anh đi lâu thế? Bên trên có đường ra không?" Nhưng hắn ta sợ kinh động đến đám Mãnh Duẫn Thú bên dưới nên không dám gọi quá lớn, chỉ thấp giọng hỏi.

Hàn Sâm lắc đầu: "Không có, bên trên cũng chỉ toàn vách núi như mặt gương, ngoại trừ dây leo thì không có chỗ nào để bám vào cả."

Lâm Bắc Phong thất vọng nói: "Vậy chỉ có thể ở đây đợi đám Mãnh Duẫn Thú kia bỏ đi thôi."

"Không vội, chúng ta vẫn còn một chút thức ăn và nước uống, cứ đợi tiếp đi vậy."

Lần này Hàn Sâm thật sự không sốt ruột nữa, dù có liều mạng mà uống thì cũng phải mất năm sáu ngày mới uống hết quả trứng kia được, trước khi uống hết nó thì chắc chắn hắn sẽ không đi.

Cả hai co ro lại nghỉ ngơi một đêm, đến sáng ngày hôm sau, Hàn Sâm lại bám vào dây leo lên uống trứng, hắn luôn cẩn thận từng chút một, khi chắc chắn trong tổ không có dị sinh vật thì mới đi lên, mở cái lỗ đã được bịt lại hôm trước ra rồi dùng ống để hút trứng.

Khi Hàn Sâm đi xuống, Lâm Bắc Phong lại hỏi hắn với vẻ khó hiểu: "Anh Sâm, anh lại trèo lên đó làm gì thế?"

Hàn Sâm cười đáp: "Bên trên có sinh vật cấp thần huyết, tôi lên lấy thịt nó, anh có muốn đi cùng không?"

"Anh cứ giữ lại mà ăn đi."

Lâm Bắc Phong nhìn Hàn Sâm đầy khinh bỉ, hắn ta không tin trên vách núi này có sinh vật cấp thần huyết, cho dù là có đi chăng nữa thì cũng là nó thịt Hàn Sâm mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện