Chương 934: Như kiều tự oán
Nguyệt Thần bị Tiểu Cửu nhìn chằm chằm, bàn tay to của hắn lại tùy ý vuốt ve cặp mông đẫy đà của mình, còn không ngừng sờ soạng đùi mình, liền cảm thấy tâm hoảng ý loạn, dục vọng trong lòng lại bị khuấy lên, dường như hận không thể lập tức bị Tiểu Cửu hành pháp ngay tại chỗ rồi.
- Cái tay này của ngươi rút cuộc sờ soạng mông của bao nhiêu cô gái rồi?
Nguyệt Thần vẻ mặt càng ngày càng nóng, cũng không tránh né, trái lại con rúc cơ thể mềm mại vào lòng Tiểu Cửu, tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể đàn ông vừa tắm của Tiểu Cửu, đôi môi đỏ mọng, gương mặt quyến rũ, khóe miệng cười duyên, càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
- Ta đã sờ mông của không ít các cô gái nhưng nếu so sánh thì, vẫn là mông của tỷ tỷ vuốt ve thấy thoải mái nhất, khiến người ta không nỡ buông nhất.
Tiểu Cửu ca ngợi nói.
- Thật sao? Tỷ tỷ hạnh phúc muốn chết mất.
Nguyệt Thần nghe thấy vậy mà dục tình nổi loạn, cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ Tiểu Cửu, áp sát bộ ngực đầy đặn của mình vào ngực Tiểu Cửu, ghé vào tai hắn thầm thì:
- Còn không mau sờ vào bên trong đi? Ngứa ngáy chết mất.
Tiểu Cửu sờ tới hứng khởi, xốc váy Nguyệt Thần lên, bàn tay to tham lam sờ vào bên trong, lúc này mới phát hiện Nguyệt Thần không mặc quần trong, chỉ mặc một chiếc quần chữ T nhỏ hẹp, Tiểu Cửu khuấy động cái dây lưng vài cái, trêu ghẹo nói:
- Tỷ tỷ xem ra sớm đã có sự chuẩn bị rồi.
- Đoán được ngươi sẽ tới mà.
Bàn tay to không hề có khoảng cách với mông, có thể cảm nhận một cách sâu sắc được sự thô ráp và trơn trượt, thịt trên mông bị Tiểu Cửu nhéo một cái, cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần nằm trong lòng Tiểu Cửu, ngứa ngáy tới tận xương tủy.
Con ngươi của Nguyệt Thần nóng lên, dường như hưng phấn toát ra lửa, nhìn chằm chằm vào gương mặt lãng tử của Tiểu Cửu, môi đỏ mọng nói:
- Còn không hôn ta?
- Tỷ tỷ sốt ruột.
Tiểu Cửu vô cùng thích thú với sự mạnh dạn của Nguyệt Thần, đụng vào làn môi đỏ mọng đầy khát vọng của nàng, cái lưỡi thơm tho hôn môi, bàn tay lại muốn cởi váy của nàng, làm chuyện tốt.
- Còn cần phải phiền toái như vậy sao?
Đôi mắt quyến rũ của Nguyệt Thần liếc nhìn Tiểu Cửu, giơ tay vén quần, lộ ra một cặp đùi trắng mịn, nõn nà, thon dài, tự mình vuốt chiếc mông đầy mê người, hờn dỗi nói:
- Ngươi thật là ngốc, nói thẳng như vậy rồi, còn cần cởi quần sao?
Hờn dỗi, ám chỉ Tiểu Cửu có thể hành sự một cách dễ dàng hơn.
- Tuyệt vời.
Tiểu Cửu thông minh như vậy, lập tức hiểu ra được, để Nguyệt Thần chống vào bàn, xoay người, vểnh mông, tung váy ngắn lên, hỗn độn thổi vào lưng, đẫy đà mê người, giống như đào, chỉ một một chiếc dây lưng màu hồng nhạt che lấp chỗ thẹn thùng đó, khiến Tiểu Cửu thèm khát tới cực điểm, vừa trắng vừa mịn, khiến Tiểu Cửu dục vọng mê loạn.
- Chỉ có thể nhìn sao?
Nguyệt Thần quay lại nhìn Tiểu Cửu, môi đỏ cắn chặt, như kiều tự oán.
Tiểu Cửu đợi để cởi cái dây lưng kia, cái chỗ mê người kia như hoa đào, thưa thớt cỏ thơm che lấp, khiến Tiểu Cửu nhìn mà si mê, huyết mạch sôi trào, ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch chỗ mê người đó, nhẹ giọng khen:
- Thật đẹp?
- Chỗ nào đẹp?
Bị Tiểu Cửu đùa nghịch, khiến Nguyệt Thần tâm thần mê loạn, có sự sảng khoái của hạn hán lâu ngày gặp mưa, lại ngứa ngáy, mềm yếu tới tận tim.
Bị Tiểu Cửu đùa nghịch vài cái, giữa hai chân đột nhiên có chút nước dinh dính chảy xuống.
- Thủ đoạn xấu xa này của ngươi là học của ai vậy? Độc Hoàng cũng từng chịu sự trêu cợt như vậy của ngươi sao?
Nguyệt Thần hung hăng giơ tay bóp Tiểu Cửu, nàng không chịu được sự ngứa ngáy, khiến người ta có cảm giác nhuyễn mông kẹp cổ:
- Ngươi còn lằng nhằng nữa, ta một cước đá ngươi đi bây giờ này.
Nguyệt Thần đang hờn dỗi, không ngại Tiểu Cửu thẳng lưng, tới thật sự, mới cảm thấy cơ thể mạn diệu, ghé vào bàn, chỉ lo ưm một cái, cũng không có nửa câu oán hận.
Tiểu Cửu gây sức ép đủ rồi, mới ôm cơ thể mềm mại của Nguyệt Thần, tiến về phía giường, trở về chỗ vừa kịch liệt kia, xương sống đau, thắt lưng mỏi, buồn ngủ.
Nguyệt Thần tuy vô lực, thấy Tiểu Cửu muốn ngủ, trong lòng lại nhớ tới tâm tư quật cường của cô bé Xuân Tuyết kia, sẵng giọng:
- Ngươi không được ngủ, ngươi xuống cho ta.
- Sao vậy? Tỷ tỷ muốn mượn gió bẻ măng sao?
Tiểu Cửu dựa vào thành giường không chịu đứng dậy:
- Ta vừa trở về, vừa mệt vừa thiếu, vừa rồi lại chơi với tỷ hàng nửa canh giờ rồi, mệt mỏi tới xương cốt đều mềm nhũn, còn đâu sức lực chứ? Ta mặc kệ, ta muốn ngủ…
Nguyệt Thần nhớ tới tâm tư kiều diễm của Xuân Tuyết, cũng biết cô bé kia nhất định đang mỏi mắt đợi trông ở ngoài sảnh.
Nàng một cước đá Tiểu Cửu ra khỏi giường, gắt giọng:
- Cút đi, có người đang muốn đoạt lấy ngươi.
Tiểu Cửu bị đạp ra khỏi giường, trong đầu lại lải nhải:
- Mượn gió bẻ măng, mượn gió bẻ măng, đợi lần sau ta không mài tỷ nữa.
Mở cửa đi ra ngoài, đang lúc phiền muộn, lại không biết đêm hôm nên đi quấy rầy vị nương tử nào, đã thấy Xuân Tuyết mặt đỏ ửng đi tới, cười khanh khách:
- Tiểu Cửu, huynh sao lại bị giáo chủ đuổi ra ngoài vậy? Chẳng lẽ không phục vụ tốt giáo chủ sao?
- Hừ! Lần sau không thèm hầu hạ nàng ấy nữa, mệt mỏi đau lưng, đúng là không biết trượng nghĩa mà.
Tiểu Cửu buông eo xuống, nhưng lại không biết đi đâu.
- Tiểu Cửu, huynh tới phòng ta đi, ta xoa bóp giúp huynh.
Xuân Tuyết thấy thời cơ đã tới, ấn một cái trên eo Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu chợt thấy thoải mái, cười nói:
- Vẫn là Xuân Tuyết thương ta.
Xuân Tuyết cười quyến rũ:
- Tiểu Cửu, tới phòng ta, ta sẽ xoa bóp cho huynh, rất thoải mái à.
- Đi! Đi tới phòng muội nghỉ một lát.
Tiểu Cửu không đoán được tâm tư của Xuân Tuyết, đã bị Xuân Tuyết kéo áo, vào khuê phòng của nàng.
Vừa đóng cửa phòng, Tiểu Cửu liền có cảm giác dê con rơi vào miệng cọp.
Cơ thể mềm yếu tựa không xương của Xuân Tuyết giống như là bạch tuộc, gắt gao quấn lấy cơ thể hắn, bộ ngực sữa đầy đặn dán vào người hắn, khiến Tiểu Cửu thở cũng thấy khó khăn.
- Xuân Tuyết, không phải muội sẽ xoa bóp lưng cho ta sao? sao lại..
- Không chỉ là xoa bóp eo, toàn thân đều sẽ xoa bóp cho Tiểu Cửu một lần..
Xuân Tuyết đè Tiểu Cửu lên giường, bàn tay thò vào trong quần áo Tiểu Cửu, vuốt cơ ngực to lớn của Tiểu Cửu, đôi mắt quyến rũ như tơ, nhẹ nhàng nói:
- Giáo chủ thương ta, mới đuổi huynh ra, ta không tin huynh sẽ không thương ta..
Lúc này Tiểu Cửu mới hiểu được nguyên nhân thực sự mà Nguyệt Thần đuổi hắn ra ngoài.
Cảm nhận được cơ thể của Xuân Tuyết càng ngày càng nóng, gương mặt trơn bóng càng ngày càng ửng đỏ, cũng biết nàng không kìm nổi sự dày vò, đã động tình rồi.
- Xuân Tuyết, ta bây giờ rất mệt, bằng không chúng ta! Hôm khác…
Tiểu Cửu nhéo mũi Xuân Tuyết, thương lượng..
- Không! Không được.
Xuân Tuyết giãy eo mềm, si ngốc nói:
- Hôm nay không thể cho xong như vậy được, Đông Mai, Hạ Hà,Thu Cúc đều đi ngủ rồi, chỉ có mình ta thức tới bây giờ, huynh còn không thương ta.
Tiểu Cửu nhìn ánh mắt u oán mê ly kia của Xuân Tuyết, cũng biết mình không thoát được sự trừng phạt, ôm đầu, cười nói:
- Được rồi! Vậy cũng tùy muội, ta mệt rồi, muội chỉ cần gây sức ép, chỉ cần muội có bản lĩnh.
- Ta lại không mệt, cũng không sợ gây sức ép.
Đôi tay Xuân Tuyết chạy trên cơ thể của Tiểu Cửu, một lát sau dưới thân nhô lên một vật cứng, Xuân Tuyết cười quyến rũ:
- Huynh thật không có tiến bộ…..
Trần Tiểu Cửu vất vả một đêm, kiệt sức, vẫn ôm Xuân Tuyết ngủ say tới tận trưa, cũng không lộ diện, khiến đám người Hoa Như Ngọc phải đi tìm.
Nguyệt Thần thấy Hoa Như Ngọc sốt ruột, trong lòng nực cười, cũng không chịu nói ra việc Tiểu Cửu ngủ ở phòng của Xuân Tuyết.
Cho tới khi ba tỷ muội Đông Mai, Hạ Hà, Thu Cúc tìm Xuân Tuyết nói chuyện, mới phát hiện Tiểu Cửu cởi truồng, trần như nhộng nằm ôm Xuân Tuyết ngủ ngon.
Ba tỷ muội vừa tức lại vừa ngưỡng mộ, chả trách cô nàng Xuân Tuyết này nữa đêm không ngủ, chạy đi hầu hạ giáo chủ, hóa ra không phải là tích cực giả gì đó, mà là lén lút vụng trộm với Tiểu Cửu, trong lòng lại hận mình: Tại sao không tìm cơ hội hương diễm này chứ?
Ba tỷ muội Đông Mai ba chân bốn cẳng gọi Xuân Tuyết dậy, một đám thay nhau xông lên, nói móc, trêu ghẹo.
Xuân Tuyết xấu hổ, muốn mặc quần áo che giấu, rồi lại bị ba tỷ muội ngăn cản, xấu hổ sẵng giọng:
- Đám lẳng lơ các cô, Tiểu Cửu còn đang nằm ở đây, các người si ngốc sao? Còn làm khó cho ta? Mau lên.
Tiểu Cửu đang giả vờ ngủ, thấy ba cô gái hung dữ nhào lên, sợ tới chân tay mềm nhũn, nhân cơ hội họ còn chưa nhào về phía trước, cởi truồng nhảy lên, cầm quần áo chạy đi.
Tiểu Cửu tới đại sảnh phủ Ninh Đô, lại thấy đám người Hoa Như Ngọc, Thôi Châu Bình, Phòng Linh đang đợi mình.
- Tối qua chạy đi đâu vậy?
Hoa Như Ngọc sẳng giọng:
- Trong phòng nào cũng không thấy chàng ngủ, chàng được lắm.
Nàng nghi ngờ Tiểu Cửu không biết là lại câu dẫn cô nương nào rồi.
Tiểu Cửu cười cười, lại không trả lời, hỏi:
- Mọi người tìm ta có việc gì gấp sao?
Thôi Châu Bình nói:
- Lát nữa phải bày tiệc rượu, một là mừng công Trần huynh, hai là an ủi trần huynh. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn
Hoa Như Ngọc lại thở phì nói tiếp:
- Ba là để chúc mừng chàng lại nạp thêm được một mỹ thiếp nữa.
Thôi Châu Bình, Phòng Linh cười ha ha.
Tiểu Cửu quẫn tới hai má đỏ ửng, cười nói:
- Nếu chỉ vì ta, chỉ là an ủi thì đủ rồi, công lao là của toàn phủ Ninh Đô, là của toàn thể tướng sĩ Thiết Giáp doanh, đâu có thể chỉ một mình ta chứ?
Hắn sợ Hoa Như Ngọc lại làm nhục hắn, chuyển chủ đề, dò hỏi:
- Vương phi Hổ thẩm vấn thế nào rồi?
Thôi Châu Bình đắc ý nói:
- Buổi trưa đã thẩm vấn Vương Phi Hổ trên công đường.
- Tam đường hội thẩm?
Tiểu Cửu cười nói:
- Thế nào là cách tam đường hội thẩm?
Thôi Châu Bình nói:
- Ta tới nha môn phủ Ninh Đô thẩm vấn Vương Phi Hổ trước, làm nhục một lần, sau đó lại áp tới Thiết Giáp doanh, bị uy phong lẫm lẫm của Hoa Như Ngọc mắng cho một trận, trách hắn bất trung, bất nhân, sau đó lại lôi tới đại lao, Phòng tiên sinh lại tới thăm tù, hiểu chi lấy lý, động chi lấy tình, chỉ khiến Vương Phi Hổ quẫn hận không thể tìm chỗ chui vào.
- Ừm, làm tốt lắm.
Tiểu Cửu gật đầu lia lịa:
- Thôi huynh làm nhục là võ công của hắn, Hoa Như Ngọc mắng là lòng trung của hắn, Phòng tiên sinh là quan trọng nhất, hiểu chi lấy lý, động chi lấy tình, ba lần như vậy, ắt có thu hoạch.
Thôi Châu Bình cười nói:
- Bây giờ Vương Phi Hổ tuy không có ý hàng phục, nhưng đã qua sự khai đạo của Phòng tiên sinh, đã không bướng bỉnh như lúc đầu nữa, hôm nay không hàng, ngày mai tiếp tục tam đường hội thẩm, ngày mai không hàng, ngày kia lại thẩm, cứ liên tiếp vậy, không lâu sau, Vương Phi Hổ không muốn hàng, cũng không thể.
- Ừm, chính là đạo lý này.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Sổ xin công gửi về kinh đô đã viết xong chưa? Mang lên ta xem.
Thôi Châu Bình là tri phủ hạng nhất, nắm toàn bộ tài chính, dân chính toàn thư, tiếp quản phủ binh, sổ xin công, ắt phải do y phát đi.
Trần Tiểu Cửu nhận cái sổ Thôi Châu Bình đưa, liếc qua, tiện tay vẽ vài nét bút, mới nói:
- Ta muốn công lao không có bất cứ tác dụng nào, thăng quan nữa, chỉ có thể làm hoàng đế rồi, công lao của Hoa tướng quân cũng không cần, cơ hội lập công phía sau còn nhiều, Thôi huynh, Phòng tiên sinh, hai người lý lịch không sâu, căn cơ không ổn, một là ám châu minh quang, cần phải chứng minh tác dụng và giá trị hiển hách của hai người.
- Theo ta thấy ai cũng như vậy, Thôi huynh mang sổ về trau chuốt cẩn thận lại một lần, xếp công lao của ta và Hoa tướng quân sau các huynh, để địa vị của các huynh ổn định trước, chỉ có như vậy, mới có thể củng cố biên phòng Ninh Đô, quyết một trận sống còn với Định Nam Vương, thế nào?
Hoa Như Ngọc thấy Tiểu Cửu hỏi mình, cười nói:
- Nên như vậy.
Thôi Châu Bình mừng rỡ, trong lòng cảm kích, Phòng Linh càng cảm thấy Tiểu Cửu suy nghĩ cho người, thấy xa quá mức, vừa cảm lại vừa phục.
Hai người đứng lên, khom người với Tiểu Cửu, lại bái Hoa Như Ngọc.
Tiểu Cửu cười ha ha, đỡ hai người dậy, vuốt bụng, nói:
- Đêm qua liều mạng một trận, mệt cả đêm, bụng đói rồi, cái đó..tiệc ăn mừng đâu? Chúng ta mau uống rượu đi..
Hoa Như Ngọc liếc mắt nhìn Tiểu Cửu, thấp giọng nói:
- Ai bảo chàng không tới phòng ta, mệt chết là đáng.
Bình luận truyện