Siêu Năng Lực
Chương 31: Nhỡ mồm - A slip of the tongue
Sống ở trên đời, chuyện khó ngờ,
Chẳng ai biết rõ thật hay mơ,
Anh hùng tưởng “dẹo”, bỗng thoát chết,
Được cứu, lỡ miệng nói bâng quơ…
***
Trong bất kì lĩnh vực nào của cuộc sống đều tồn tại các biến ngẫu nhiên mà ta chẳng thể kiểm soát hết. Câu nói “Đố ai học được chữ Ngờ” có lẽ là chuẩn không cần chỉnh và mang nghĩa tuyệt đối ở một mức nhất định.
Chẳng người nào biết trước tương lai sẽ đi về đâu, có thể giây lát trước vẫn bình thường nhưng ngay sau đấy lại vấp ngã, có thể đang nghèo khó nhưng bỗng dưng trúng giải độc đắc, có thể chuyện tình tưởng sẽ hạnh phúc nhưng bất ngờ phải chi ly…
Điều chúng ta học được chính là cần luôn giữ một tâm thế thoải mái, bình tĩnh để chủ động, sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy tới. Có như thế, bản thân mới vững vàng trước bao sóng gió cuộc đời.
***
Tại nơi nào đấy…
Xiào xiào…
Một xoáy nước kì lạ xuất hiện trong biển, đường kính cỡ 3m. Nó tỏa ra ánh sáng trắng xanh lấp lánh, huyền ảo, một đầu như thông hướng hư vô, đầu kia thì hút lấy xác người đàn ông, xong xuôi liền biến mất, chỉ để lại những vết máu loang lổ lan rộng, hấp dẫn đàn cá mập đến.
***
Ở vùng biển khác…
Bầu trời xanh biếc, mây trắng trong lành, gió thổi vi vu, mặt nước xanh thẳm, sóng vỗ rì rào… Tất cả hợp thành một bức tranh gần như tuyệt hảo.
YÊU
Dạt dào sóng nước mênh mông,
Anh mang đến mối duyên hồng thắm tươi,
Em là con của biển khơi,
Ngày yêu, tháng nhớ bởi đôi chúng mình,
Ai hằng thương một bóng hình,
Đem theo kí ức chuyện tình hồng nhan,
Chim trời đua với thời gian,
Mong rằng nắng mãi ngập tràn trong tim...
Tiếng hát trong trẻo, cao vút, đầy nội lực, lay động sinh linh của người con gái kết hợp giai điệu nhẹ nhàng, vui tươi, pha chút sâu lắng và những ngôn từ đơn giản, dễ hiểu mà giàu chất thơ của bản ballad đã thu hút hàng trăm chú cá heo, hàng ngàn loại cá đủ màu sắc khác vây xung quanh. Chúng vui đùa, thưởng thức, bơi lội theo giọng ca tuyệt vời đó.
Mọi thứ lúc này mới chính thức trở thành bức tranh hoàn mĩ!
Thế nhưng…
Zìuuu zìuuu…
Đoành đoành…
Gió lớn nổi lên, mây đen kéo đến, trời hóa sầm sì, ánh chớp rạch ngang, sấm nổ đùng đoàng, biển động khá dữ, sóng trắng dâng cao, khoảng hơn một mét…
Cảnh sắc chợt u ám, tồi tệ, mất vẻ đẹp đẽ!
ÙNG ỤC…
Viuuu...
Một vòng xoáy có bán kính mét rưỡi xuất hiện ở đằng xa, cách chỗ cô gái - nàng tiên cá - tầm trăm mét. Thế rồi, một vật thể phóng vụt ra, bay vút lên cao. Đó là người đàn ông tóc dài trắng, mặc bộ trang phục kì lạ, trên lưng bị đâm bởi nhiều thanh màu đen, tựa sắt thép.
Thiếu nữ trông thấy liền kinh ngạc, bèn khống chế chỗ nước biển phía dưới hóa thành bàn tay to lớn, đỡ lấy người nọ, đưa về phía mình.
Các hiện tượng xấu biến mất, quang cảnh trở lại tươi tắn như ban đầu.
Nàng nhìn thảm trạng của nạn nhân, thêm sửng sốt nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh rồi đưa vào bờ. Đồng thời, đôi môi anh đào xinh xắn lẩm bẩm gì đó. Tín hiệu này chỉ có duy nhất người yêu nghe và hiểu được.
Roẹt…
Roẹt…
Cả hai bên sử dụng một cuộn giấy phép. Nó tạo thành trận pháp không gian cỡ nhỏ, màu trắng, dịch chuyển về căn nhà trong rừng.
- Slithice! Nàng không sao chứ? - Chàng trai vội la lên. Đây chính là Yurnero phiên bản trẻ trung!
- Thiếp vẫn ổn. Chàng mau cứu người này đi, ông ấy sắp không chịu nổi!
Thiếu nữ trả lời, lo lắng giục giã.
- Cứ để ta! Nàng hãy nghỉ ngơi trước!
Vừa nói, Yurnero vừa đỡ và đặt nạn nhân xuống sàn, xong liền thi triển Healing Ward. Kết giới vàng cam thoáng chốc bao quanh hai người. Nguyên khí thiên địa ở xung quanh đổ về, làm màu sắc càng rực rỡ hơn.
“May thật! Một luồng năng lượng dương đang bảo hộ tia sinh mệnh yếu ớt của ông ta. Nếu không phải Slithice cảm nhận được thì mình cho rằng đã chết rồi.
Mà mấy cái thanh như kim loại màu đen này cũng chứa loại lực lượng mạnh mẽ nào đấy, có chút quen thuộc và đang cản trở quá trình hồi phục. Không biết chất liệu của chúng là gì nữa?...”.
Anh thầm nghĩ, còn hai tay thì rút ra một cách cẩn thận. Khi hoàn thành, tức thì dưới tác dụng của Healing Ward, các vết thương cũng lành trong thoáng chốc, nhịp tim và mạch dần đập bình thường, tiếng hít thở đều đặn...
Yurnero thay cho nạn nhân bộ quần áo mới, đưa vào giường nằm nghỉ. Xong xuôi, anh được người yêu kể lại toàn bộ sự việc và bản thân cũng chia sẻ vài điều suy tư trên.
Chàng kiếm khách trầm ngâm:
- Có lẽ người này là kẻ xuyên việt, đến từ lục địa khác, đụng độ với kẻ thù rồi vô tình lạc vào không gian loạn lưu... Đại loại là như vậy. Chúng ta cứ chờ ông ấy tỉnh dậy và hỏi thăm sau.
Slithice đồng ý. Đôi tình nhân tranh thủ làm những việc khác trong thời gian đó.
Trời về tối, không khí tại khu rừng trở nên an tĩnh, trầm lắng hơn ban ngày, nhưng đâu đó vẫn có tiếng ếch nhái hay côn trùng nhỏ như dế… tạo nên một bản hòa âm nhẹ nhàng, say đắm lòng người…
Trong căn nhà nhỏ…
Ánh sáng vàng dịu nhẹ từ những cây đèn ma pháp làm sáng bừng không gian, nổi bật lên sự rộn rã, tươi vui pha lẫn bình yên giữa chốn rừng núi vắng vẻ. Xung quanh đây đã được bố trí một trận pháp tạo kết giới ẩn nấp nên không cần quá lo sợ bị phát hiện, quấy rối.
Ở khu bếp, Yurnero đang nấu nướng bữa tối, ánh mắt chăm chú, tập trung, động tác rất điêu luyện. Còn tại phòng ngủ, Slithice thì trông nom cho người đàn ông, thỉnh thoảng dùng chiếc khăn trắng khẽ lau mồ hôi trên mặt, cử chỉ ân cần như con gái chăm sóc cha mẹ.
Có đôi lúc, người này mê sảng, nói mớ, thần sắc khi vui vẻ, khi thống khổ, hối hận, mừng rỡ, đau thương, tiếc nuối… Cảm xúc tiêu cực vẫn chiếm phần lớn, dường như cuộc sống trải qua vốn nhiều mất mát, buồn bã…
Tuy nhiên, nàng không hiểu được ngôn ngữ kia, vì đó là tiếng Nippon!
- Xin lỗi mọi người! Xin lỗi… Xin lỗi… AAAAA…
Người đàn ông choàng tỉnh khiến Slithice giật mình. Ông ta đương ngơ ngác thì đập vào tầm nhìn là một thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ, xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc màu nước biển, đôi mắt xanh lá cây chứa vẻ hút hồn mà trong sáng lẫn kiên cường…
- Wow! Một trăm lẻ sáu!
Người này buột miệng bật thốt một câu… khen, nhưng ngay sau đấy đã biết bản thân lỡ lời, bèn cười trừ cho qua.
Cơ mà Slithice chả hiểu, chỉ vui vẻ nói:
- Xin chào! Chúc mừng chú đã thoát khỏi tay Tử Thần!
“Ơ! Ngôn ngữ Igirisu à? May quá! Vừa rồi quen tật”.
Người đàn ông thầm kêu số đỏ, bèn chuyển sang ngôn ngữ kia:
- A… Vậy là cô gái đã cứu giúp tôi. Ơn nghĩa này chẳng biết đền đáp thế nào?
Thiếu nữ cười đáp:
- Hì hì! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Thực ra người yêu cháu mới đóng góp công sức nhiều nhất. Yurnero, chàng vào đây đi!
- Xin chào! Rất vui được làm quen!
- Vâng! Cảm tạ rất nhiều! Tôi sẽ ghi tâm khắc cốt ân tình của hai người!
- Chà! Nếu chú đã ổn thì chúng ta ra ngoài ăn tối thôi! Đảm bảo tuyệt vời!
Chàng kiếm khách đưa lời mời, tự tin với tài bếp núc của mình.
Òng ọc…
- Hờ hờ! Rất hân hạnh! - Người đàn ông hơi xấu hổ vì bị cái bụng tố cáo.
Cả ba tiến về phòng ăn, bắt đầu một bữa chào đón tân nhân.
***
Yurnero giới thiệu sơ lược về bản thân, tiếp đến là Slithice (tiểu sử nhân vật nàng tiên cá sẽ được đề cập sau), cuối cùng tới người đàn ông nọ.
Không phải ai khác, đó chính là Jiraiya!
[Theo Wikipedia]:
Jiraiya là một trong ba Sannin huyền thoại (伝説の三忍, Densetsu no Sannin) của Làng Lá. Ông cùng với Orochimaru và Tsunade là học trò của Hokage đệ Tam Sarutobi. Jiraiya còn được biết đến với danh xưng là Hà Mô Tiên Nhân (Tiên Nhân Cóc - 蝦蟇仙人, Gama Sennin) vì ông được các bậc tiền bối ở Thánh địa cóc Myobokuzan chỉ dạy và có thể triệu hồi ra loài cóc.
Ở đây, Jiraiya cũng nhận được một lời tiên tri từ Cáp trưởng lão là ông sẽ đi khắp thế giới và sẽ gặp một cậu bé có khả năng mang lại hòa bình cho thế giới hoặc đưa thế giới vào sự diệt vong.
Sau này Jiraiya gặp Nagato ở làng Mưa, người mà ông tin là chính là cậu bé trong lời tiên tri. Jiraiya đã huấn luyện Nagato và bạn của cậu bé (Konan và Yahiko) trong 3 năm, sau đó ông từ giã họ và quay về làng.
Khi trở về làng Lá, Jiraiya trở thành thầy của Namikaze Minato (và hai người nữa), sau này Minato trở thành Hokage đệ Tứ.
Ông bị Naruto gọi là “Tiên nhân háo sắc” (Ero sennin) vì ông rất... mê gái, nhưng thực chất đó cũng là một cách thám thính tình hình của ông. Ông cũng là nhà văn và là tác giả của bộ truyện Make Out Paradise (Icha Icha - Thiên đường tung tăng) nổi tiếng, đây chính là bộ truyện yêu thích của Hatake Kakashi, đương nhiên bộ truyện được ông sáng tác sau những lần đi lấy cảm hứng (nhìn trộm nhà tắm).
Tiểu thuyết đầu tay của Jiraiya là một câu chuyện về người anh hùng có tên là Naruto (tên này được lấy ý tưởng trong một lần ông ăn mì ramen), có tên “Huyền thoại ninja dũng cảm”. Sau này Hokage đệ Tứ đã lấy tên Naruto đặt cho con mình khi được ông cho xem thử tác phẩm. Ông cũng nhận lời làm cha đỡ đầu của Naruto trong dịp đó.
Khi Orochimaru phản bội làng Lá, Jiraiya đã đuổi theo và khuyên Orochimaru trở về nhưng không được. Thất bại trong mọi nỗ lực của mình, Jiraiya đi khắp nơi để thu nhập tin tức về Orochimaru và Akatsuki - tổ chức mà Orochimaru từng là thành viên.
Tuy không còn ở làng Lá nhưng Jiraiya vẫn giữ mối quan hệ mật thiết với làng như ngày nào. Trong lúc Orochimaru và làng Cát tấn công làng Lá, Jiraiya đã quay về bảo vệ làng. Sau khi Hokage đệ Tam mất đi, ông đã tình nguyện lên đường tìm Tsunade, cũng là một trong ba Sannin huyền thoại về làm Hokage đệ Ngũ.
Cũng trong thời gian này, Jiraiya đã thu nhận Uzumaki Naruto làm học trò của mình và dạy cho cậu chiêu thức Rasengan. Sau đó ông tiếp tục đi truy tìm tung tích của Orochimaru trong một thời gian ngắn, đồng thời điều tra về Akatsuki, rồi lại trở về dẫn Naruto lên đường luyện tập trong thời gian hơn 2 năm.
Sau khi huấn luyện Naruto xong, Jiraiya đã tìm ra tin tức về thủ lĩnh của Akatsuki và lên đường. Trớ trêu thay, thủ lĩnh Pain của Akatsuki lại là Nagato, cậu bé mà Jiraiya luôn tin tưởng sẽ mang lại hòa bình cho thế giới Shinobi. Cả Konan giờ đây cũng thuộc Akatsuki, còn Yahiko đã bị Hanzo Hỏa Long - cựu thủ lĩnh làng Mưa giết. Lúc bấy giờ Jiraiya đành chọn con đường tự tay kết liễu Pain (Nagato), nhưng do quá chênh lệch về số lượng và không nắm rõ được hết nguyên lý của Rinnegan (Luân Hồi Nhãn), ông đã tử trận.
Trước lúc chết, Jiraiya đã kịp phát hiện ra bí mật của thủ lĩnh Akatsuki cũng như nhận ra là Naruto mới là cậu bé trong lời tiên tri. Ông đã gửi thông điệp lên lưng Fukasaku, một trong Nhị vị Tiên Cóc, về làng Lá để báo lại điều đó cho Tsunade. Và điều nhắn gửi đó là dành cho riêng Naruto. Khi cậu bé đọc và giải mã được tin nhắn đó, cậu đã được Fukasaku mời về núi Diệu Mộc Sơn để luyện Tiên thuật. Luyện thành công Tiên pháp, Naruto thay đổi trang phục và trở thành Tiên Nhân cùng với chiếc áo giống cha mình, quay lại bảo vệ làng khỏi Pain.
***
***
Diễn biến tiếp theo của truyện Naruto thì tạm thời không đề cập nữa. Còn đối với Jiraiya, số mệnh của ông đã thay đổi kể từ bây giờ.
Quay về hiện tại, Jiraiya chỉ nói khái quát cuộc đời trước kia, đồng thời giấu giếm, biến tấu phần lớn chi tiết như quê hương, xuất thân, chuyện đồ đệ…
Qua lời kể của Yurnero và Slithice, ông đại khái đoán được rằng mình đã “xuyên việt” tới một thế giới khác!
Điều này quả thực quá sức tưởng tượng!
Bản thân che lấp quá khứ cũng vì sợ bí mật này gây nên chấn động lớn.
Thiếu nữ nghe xong, đồng tình:
- Đất nước của chú thật đáng thương khi gặp cảnh chiến tranh. Hi vọng rằng nó sớm được hòa bình yên ổn.
Jiraiya gật đầu:
- Cảm ơn! Tôi sẽ tìm cách trở lại để góp sức cho đồng bào. Còn hai bạn thì sao? Kẻ thù của mọi người cũng kinh khủng chẳng kém. Bọn chúng là ma quỷ thật sao?
Yurnero đáp:
- Chúng cháu vẫn đang nâng cao lực lượng để ngày nào đó sẽ trừng trị bọn thủ ác. Mà nếu chú chẳng may gặp phải thì nên tránh đi, sức mạnh của chúng rất lớn.
Vị nhẫn giả cười:
- Đừng coi thường tôi thế chứ? Tôi không yếu như các bạn nghĩ đâu!
Slithice xen vào:
- Này! Hai người định tỉ thí thì để sáng mai nhé. Bây giờ trời tối rồi!
- Nhất trí! (x2).
***
Sau khi ăn xong, Yurnero chỉ cho Jiraiya đống hắc bổng. Lúc ông chạm vào, bất ngờ liền xảy đến.
Ziuuu…
Một luồng năng lượng nhỏ màu lam nhạt bay khỏi tay vị nhẫn giả, vòng quanh chúng rồi tất cả hòa tan trong chớp nhoáng, hóa thành một hỗn hợp có sắc xanh nõn chuối, to cỡ quả bóng đá và nhoáng cái đã chui vào mắt trái ông.
- AAAAA…
Jiraiya ngay lập tức kêu lên, đôi tay bịt lấy nó, người run run không vững, mồ hôi chảy ròng ròng, vã như mưa, xem ra vô cùng thống khổ!
Ông ngồi bệt xuống sàn nhà, cùng lúc là chàng kiếm khách thi triển Healing Ward, bao phủ thân hình.
Nguyên khí thiên địa tràn về, xoay tròn, kì lạ là chúng cũng bay tới con mắt kia. Dưới sự tẩm bổ ấy, trạng thái tiêu cực của vị nhẫn giả dần biến mất, trở lại bình thường. Ông thở hổn hển, hít lấy hít để sau khi trải qua đau đớn như lột da rút gân.
Slithice quan tâm hỏi han:
- Hic! Chú không sao chứ?
Yurnero cau mày:
- Chẳng lẽ là một hậu chiêu của kẻ địch? Mình bất cẩn quá!
Jiraiya lau mồ hôi, khẽ nói:
- Tôi ổn rồi, không tồn tại vấn đề gì xấu đâu.
Chàng kiếm khách thở phào:
- Phù! May thật! Suýt nữa thì...
- Ô! Mắt trái của chú khang khác kìa! - Thiếu nữ chợt phát hiện điểm lạ, bảo mọi người, đồng thời sử dụng phép thuật tạo ra một chiếc gương bằng nước.
Theo quan sát kĩ càng, đồng tử màu da cam, mống mắt hình hai ngôi sao sáu cánh lồng nhau, ngoài sắc xanh đọt chuối, trong đậm hơn, xanh lá cây. Biến hóa này gây ngạc nhiên cho tất cả.
Slithice cười nhẹ:
- Hi hi! Ba người chúng ta đều mang mắt xanh này. Có giống một gia đình không nhỉ?
- Ờ nha! Nàng nói thì ta mới để ý!
- Ha ha! Cô gái sở hữu khiếu hài hước đấy!
Ngoài mặt thế kia nhưng vị nhẫn giả lại thầm thở dài: “Nếu mình và bà ấy đến được với nhau thì biết đâu cũng thành một gia đình. Không biết bây giờ mọi người ra sao? Đã giải quyết được vấn đề của Nagato chưa?....”.
Yurnero xoa cằm, hỏi:
- Chú biết mấy thanh từa tựa kim loại đen đó làm bằng gì không? Cháu chỉ cảm thấy nó chứa một nguồn sức mạnh rất đặc thù, chưa từng được biết nên khó mà lý giải, thấu hiểu. Còn đây là thứ mà cháu sở hữu…
Vừa nói, chàng kiếm khách vừa trích ra một chút năng lượng của bản thân. Tay trái chứa quả cầu màu tím, tay phải là sắc xanh lam, khi gộp lại thì hòa lẫn nhau thành hỗn hợp có màu hoàng kim với chất lượng đột biến.
Anh giảng giải:
- Trái là Ma Lực mang tính bộc phá cao, khó điều khiển, phải là Linh Lực mang tính bền bỉ lớn, dễ khống chế, còn loại kết hợp là Hỗn Nguyên Lực - chứa ưu điểm nhưng gấp nhiều lần, cao cấp hơn...
Jiraiya thêm kinh ngạc. Những thuật mà trước đấy Yurnero và Slithice thi triển không phải là nhẫn thuật từng biết!
Hai người đều dùng chakra tự nhiên!
Thứ trận pháp thần kì của chàng trai có thể hấp thụ năng lượng đất trời để kéo người sắp chết hẳn như mình sống lại, hoàn hảo vô tổn, trừ việc hồi chakra!
Thậm chí cậu ta còn sáng tạo một loại năng lượng mới có phẩm chất tốt hơn!
Bản thân đã xuyên việt sang một thế giới nào đây?
Phải chăng con người tại chốn này đều có thể tu luyện tiên thuật?
Như thế thì nồng độ chakra tự nhiên và tư chất bọn họ cao hơn hẳn so với thế giới Shinobi ư?
...
Một đống nghi vấn cứ liên tục xuất hiện trong đầu vị nhẫn giả. Ông đành tạm thời đè nén, từ từ tìm hiểu sau.
Jiraiya cũng đáp lại sự nhiệt tình của Yurnero bằng các chia sẻ kĩ càng hơn về quê hương cũ (đã thay đổi chi tiết) như ninja, chakra, nhẫn thuật...
***
Sáng hôm sau, một trẻ, một trung niên cởi trần, ra khu đất trống để tiến hành tỉ thí như đã hẹn ước, còn Slithice thì làm khán giả.
Jiraiya mở lời:
- Đến giới hạn là dừng nhé?
Yurnero ôm quyền, gật đầu:
- Kính lão đắc thọ. Mời chú ra tay trước!
- Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu cùng lúc cho công bằng nhất.
- Vậy được!
- GO!
Bùm...
Chàng trai trẻ lao về phía đối thủ như đạn pháo, nền đất dưới chân lún sâu rồi vỡ vụn, bắn tung tóe. Vị nhẫn giả sửng sốt trước tốc độ thần sầu của anh, ít nhất phải có thực lực cỡ Kage!
Xem ra năng lượng tự nhiên đã góp phần rất lớn trong chuyện này.
Jiraiya lập tức kết ấn Hợi + Dần, chakra tuôn ra. Với đẳng cấp hiện tại, động tác chỉ chớp mắt đã hoàn thành.
Thổ Độn: Đầm Hoàng Tuyền! (Earth Release: Swamp of the Underworld - Doton: Yomi Numa).
Thoáng chốc, mặt đất xung quanh vị nhẫn giả liền biến sang nhão nhoét, như một chiếc đầm lầy, bán kính khoảng 100m. Diện tích đó vừa đủ để hạn chế đối phương tiếp cận.
Yurnero sắp sửa lại gần thì bị thụt xuống, khả năng di chuyển dừng hẳn. Anh còn đang ngạc nhiên thì...
Hỏa Độn: Viêm Đạn! (Fire Release: Flame Bullet - Katon: Endan).
Ầm...
Một đoàn hỏa diễm màu đỏ to đùng bay vù tới mục tiêu và nổ tung như bom. Tuy thế, khi khói lửa qua đi, chàng kiếm khách vẫn hoàn hảo, chả chịu tổn thương gì.
Hỏa Độn: Đại Viêm Đạn! (Fire Release: Big Flame Bullet - Katon: Dai Endan).
ẦM...
Tiếp tục là nhẫn thuật với lực công kích cao hơn. Nhưng dù sức sát thương gấp đôi chiêu thức cũ thì cũng vô dụng.
- Wow! Da cậu cứng thật đấy!
Jiraiya khen ngợi, giọng không giấu giếm cảm xúc bất ngờ. Phải biết rằng, lúc ông chiến đấu ở thế giới cũ, ít có ai dám dùng thân thể trần để đỡ đòn!
Yurnero biết cứ chôn chân chịu trận thế này là sẽ thua, dù sao mình đồng da sắt đến mấy thì cũng có lúc bị phá vỡ, cộng thêm nền đất đang ở dạng bùn nhão, khó di chuyển, cho nên quyết định sử dụng năng lực phi hành.
Vù...
Chàng trai bay vọt lên, hất đất văng tứ tung rồi lao tới tấn công, tay đấm chân đá, quyền cước liên miên bất tuyệt, như trận cuồng phong.
Bốp bốp bốp...
Bịch bịch bịch...
- Chậc! Hóa ra cậu còn sở hữu khả năng này. Ở quê hương tôi, người biết phi hành quá hiếm. Đây là lợi thế cực lớn!
Vị nhẫn giả lại được phen mở rộng tầm mắt. Trận chiến vẫn tiếp tục nhưng ông dần rơi vào thế hạ phong.
Xét riêng thể thuật (Taijutsu), đối phương có thể đánh ngang cơ một Kage chuyên loại này, thậm chí nhỉnh hơn!
Roẹt...
BÀNH..
Yurnero tung một cú đấm xoáy mang theo lực đạo mãnh liệt và tốc độ siêu việt, gây nên vụ nổ âm thanh đinh tai nhức óc.
ẦM...
Jiraiya không thể đón đỡ, đành nghiêng mình né tránh. Trước đấy, ông đã kịp dùng nhẫn thuật Châm Địa Tàng (Needle Jizou - Hari Jizou) khiến bộ tóc trắng dài ra, cuốn quanh cơ thể giống gai nhím, cứng hơn sắt thép nên vừa phòng thủ lại vừa công kích được.
Dẫu vậy, lớp bảo hộ vẫn bị quyền phong làm rách toạc một mảng nhỏ. Chỉ thấy sau tiếng bạo tạc là mảnh đất vốn trúng chiêu đã bốc hơi, hình thành cái hố sâu 3m, bán kính 7m!
Nếu thực sự chống chịu, chắc chắn bản thân sẽ gãy xương!
- Chà! Có lẽ tôi thua về thể thuật rồi. Nếu không bước vào Trạng thái Tiên Nhân thì chẳng thế đấu được. - Vị nhẫn giả nhận xét.
Chàng kiếm khách tạm thời ngừng, nói:
- Vậy cháu sẽ chờ chú một lúc.
- Cảm ơn!
Tối hôm trước, Jiraiya đã thử sử dụng thuật triệu hồi nhưng vô ích. Việc đó khiến ông kết luận rằng: Mặc dù đây là nhẫn thuật không - thời gian nhưng nó chỉ hữu hiệu ở “cùng thế giới”, tức là hiện tại, khi đã xuyên việt rồi, nếu muốn dùng thì phải kí kết một khế ước khác với sinh vật bản xứ.
Điều đấy dẫn đến bất lợi lớn lúc vị nhẫn giả kích hoạt hình thức Tiên Nhân và sử dụng nó cùng các thuật liên quan. Vì trạng thái của ông là không hoàn hảo nên tốn thời gian lâu hơn nhằm thu thập chakra tự nhiên, cần Nhị Đại Hiền Nhân Cóc Fukasaku và Shima dùng Tiên Pháp Lưỡng Sinh Thuật để vừa cảnh giới, bảo vệ khi hấp thụ, vừa tập trung truyền năng lượng trong chiến đấu, duy trì sự nạp vào khi giao tranh lâu dài.
NHƯNG...
Một niềm vui không tưởng đã xảy tới!
Jiraiya cảm giác con mắt bị biến dị có tác dụng lớn hơn ngoài việc tăng cường đồng lực (khả năng quan sát, nhìn xa...).
Và thực tế thì đó chính là chuyện tu luyện Tiên Thuật!
Ông chỉ mất hai phần ba thời gian so với bình thường để tích lũy chakra tự nhiên!
Các đặc điểm của hình thức bán hoàn thiện như trông giống cóc hơn, với những vệt sậm dài trên hai má, một chòm râu dê, mũi to cùng mụn cóc, tay chân đều xuất hiện màng... cũng bị giảm một phần ba!
Dự đoán rằng trong tương lai, bản thân có thể đạt trạng thái Tiên Nhân hoàn hảo!
Vị nhẫn giả đã vận dụng sức sáng tạo của một tiểu thuyết gia, đặt cho mắt trái một cái tên khá ngầu mà lại không quá kêu:
Shinseigan - Tân Sinh Nhãn - Nascent Eye!
Ý nghĩa của nó là sự sống mới, như việc thoát chết, xuyên việt sang thế giới này!
- Chậc! Trông tôi không được đẹp trai lắm. Bởi vậy, tôi chả thích dùng, vì làm “phật lòng các quý cô”. - Jiraiya chép miệng, cảm thán.
- Theo cháu nghĩ, khi chú đã tìm được một người đồng điệu tâm hồn thì ngoại hình sẽ trở nên mờ nhạt. Phải không Slithice? - Yurnero nhận định và hỏi lại người yêu.
- Hì hì! Đúng thế! - Thiếu nữ cười đáp.
- Thôi gác cái này sau. Tiếp tục nào!
- Fight!
Ầm...
Hai thân ảnh đâm sầm vào nhau với tốc độ chóng mặt. Bọn họ cứ như mãnh thú chiến đấu, mạnh mẽ, hung bạo, từng chiêu đánh vang lên âm thanh trầm đục của da thịt va chạm, tiếng xé gió rít gào, nhức tai.
Binh binh binh…
Phanh phanh phanh…
Trong trạng thái Tiên Nhân, lực lượng thể chất, tốc độ, sức chịu đựng, độ bền, phản xạ, khả năng hồi phục… của vị nhẫn giả tăng lên đáng kể. Tuy thế, ông chỉ tương đối cân bằng với chàng kiếm khách vì lúc bấy giờ anh ta mới bộc lộ sức mạnh đáng gờm!
Dưới những đòn thể thuật thuần túy, mặt đất cũng nứt như mạng nhiện hoặc sụt lún, hố to hố nhỏ, đá tảng vỡ vụn, bay ngang dọc, bắn vèo vèo…
Tiên Pháp: Mao Châm Thiên Bổn! (Sage Art: Hair Needle Senbon - Senpou: Kebari Senbon).
Chiu chiu chiu…
Tóc Jiraiya trở nên cứng hơn kim loại rồi phóng ra hàng ngàn tia nhỏ như mũi kim, tựa một cơn mưa vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Bộp bộp bộp…
Dù vậy, chúng vẫn bị trượt do thân pháp lanh lẹ như gió hay ngậm ngùi dừng bước trước lớp “da trâu” của Yurnero, chỉ gây xước chút ít, dẫu rằng có thể xuyên thủng tấm thép dày.
Phong Nhận! (Wind Blade - Fuujin).
Xẹt xẹt…
Chàng trai vung tay chém ra mấy luồng gió màu xanh lam nhạt, hình bán nguyệt, hướng về phía đối thủ. Chúng rít lên, tốc độ như pháo bay, tạo nên các rãnh dài trên đất.
Tiên Pháp Thổ Độn: Thổ Lưu Bích! (Sage Art Earth Release: Earth Style Wall - Senpou Doton: Doryuuheki).
Roẹt…
Một bức tường đất màu nâu mọc lên trước người vị nhẫn giả, chặn lại toàn bộ chiêu thức.
Ầm ầm…
Những tiếng nổ chát chúa vang vọng liên tiếp. Khói bụi biến mất, lớp chắn kia vẫn sừng sững, chỉ bị bóc đi một mảng nhỏ và vừa. Việc đưa năng lượng tự nhiên vào đã gia tăng lực phòng ngự của nó, càng thêm kiên cố.
Yurnero bay vòng ra phía sau bức tường nhưng không thấy ai. Jiraiya đã sử dụng Thấu Độn Thuật (Transparent Escape Technique - Toton no Jutsu), tàng hình đi.
Tiên Pháp: Thuật Loạn Sư Tử Phát! (Sage Art: Wild Lion"s Mane Technique - Senpou: Ranjishigami no Jutsu).
Ở bên phải chàng kiếm khách, vị nhẫn giả thi triển nhẫn thuật nên hiện ra. Bộ tóc của ông kéo dài, trở nên cứng cáp, chắc chắn kinh dị, bằng tốc độ siêu nhanh cộng với khoảng cách gần nên vượt qua khả năng phản xạ của đối thủ, cuốn lấy mục tiêu.
Rasengan!
Một đòn khác cũng lập tức xuất hiện!
Yurnero khá bất ngờ trước điều này, nhìn quả cầu xoáy choán hết tầm mắt, anh đành dùng thêm chiêu thức sở trường để thoát khốn.
Chàng trai phóng năng lượng tạo thành kiếm khí màu hoàng kim tại ngón tay, cắt đứt “dây trói” rồi lách nhẹ sang trái. Mặc dù bản thân có thể gồng sức phá tan nó nhưng như thế sẽ tốn thời gian hơn. Cao thủ phân định thắng bại chỉ trong chớp mắt!
- Ây dà! Tôi thua!
Rasengan màu xanh lam tan biến trên tay Jiraiya. Thực tế thì nó chỉ là hư chiêu nhằm đánh lừa đối phương. Ông đã hao hết chakra tự nhiên, lui khỏi hình thức Tiên Nhân, hít thở tương đối mệt mỏi. Tuy vậy, trạng thái thoát lực cũng chỉ bằng hai phần ba trước kia!
Tiềm năng do Tân Sinh Nhãn đem lại vô cùng khổng lồ!
Yurnero khiêm tốn:
- Chú quá khen rồi. Tại vì chênh lệch tuổi tác thôi.
- Ha ha! Cậu đúng là quái vật hình người!
- Ha ha ha...
***
Trong mấy ngày tiếp theo, Jiraiya được chỉ bảo về những thường thức ở thế giới này. Ông cũng dạy cách tu luyện chakra cho đôi tình nhân. Tuy nhiên, không ai có thể tạo ra dù chỉ một chút. Mãi sau này, bản thân mới rõ rằng chakra là sản phẩm của riêng vũ trụ Naruto. Nếu muốn kẻ khác sở hữu thì phải truyền cho họ, mà ở hiện tại, vị nhẫn giả chưa biết kĩ thuật đó.
Một sáng đẹp đẽ, mây trắng theo gió nhẹ thổi, chim chóc ca hát líu lo, không khí trong lành, thoải mái...
Jiraiya tạm biệt Yurnero và Slithice, lên đường “trở về quê hương”. Bọn họ chúc nhau những lời tốt đẹp nhất, hẹn một ngày không xa sẽ gặp lại.
- See you later!
- See you later! (x2).
“Tôi sẽ tìm cách quay về. Hãy chờ tôi!”.
Vị nhẫn giả ngắm nhìn trời cao rồi cất bước ra đi...
Vậy là hành trình của một Shinobi tại dị giới cùng con đường hồi hương đã bắt đầu...
***
Tính mê gái “hơi khó chừa”,
“Phát ngôn bừa bãi” lúc vừa tỉnh ra,
Đành thầm xấu hổ, kêu ca,
Tự dưng phơi cái “xấu xa” ở ngoài,
Nhân tình cô gái, chàng trai,
Ghi tâm khắc cốt, sau này báo ân,
Tạm biệt và xuất phát dần,
Hành trình phía trước, bước chân sẵn sàng…
Chẳng ai biết rõ thật hay mơ,
Anh hùng tưởng “dẹo”, bỗng thoát chết,
Được cứu, lỡ miệng nói bâng quơ…
***
Trong bất kì lĩnh vực nào của cuộc sống đều tồn tại các biến ngẫu nhiên mà ta chẳng thể kiểm soát hết. Câu nói “Đố ai học được chữ Ngờ” có lẽ là chuẩn không cần chỉnh và mang nghĩa tuyệt đối ở một mức nhất định.
Chẳng người nào biết trước tương lai sẽ đi về đâu, có thể giây lát trước vẫn bình thường nhưng ngay sau đấy lại vấp ngã, có thể đang nghèo khó nhưng bỗng dưng trúng giải độc đắc, có thể chuyện tình tưởng sẽ hạnh phúc nhưng bất ngờ phải chi ly…
Điều chúng ta học được chính là cần luôn giữ một tâm thế thoải mái, bình tĩnh để chủ động, sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy tới. Có như thế, bản thân mới vững vàng trước bao sóng gió cuộc đời.
***
Tại nơi nào đấy…
Xiào xiào…
Một xoáy nước kì lạ xuất hiện trong biển, đường kính cỡ 3m. Nó tỏa ra ánh sáng trắng xanh lấp lánh, huyền ảo, một đầu như thông hướng hư vô, đầu kia thì hút lấy xác người đàn ông, xong xuôi liền biến mất, chỉ để lại những vết máu loang lổ lan rộng, hấp dẫn đàn cá mập đến.
***
Ở vùng biển khác…
Bầu trời xanh biếc, mây trắng trong lành, gió thổi vi vu, mặt nước xanh thẳm, sóng vỗ rì rào… Tất cả hợp thành một bức tranh gần như tuyệt hảo.
YÊU
Dạt dào sóng nước mênh mông,
Anh mang đến mối duyên hồng thắm tươi,
Em là con của biển khơi,
Ngày yêu, tháng nhớ bởi đôi chúng mình,
Ai hằng thương một bóng hình,
Đem theo kí ức chuyện tình hồng nhan,
Chim trời đua với thời gian,
Mong rằng nắng mãi ngập tràn trong tim...
Tiếng hát trong trẻo, cao vút, đầy nội lực, lay động sinh linh của người con gái kết hợp giai điệu nhẹ nhàng, vui tươi, pha chút sâu lắng và những ngôn từ đơn giản, dễ hiểu mà giàu chất thơ của bản ballad đã thu hút hàng trăm chú cá heo, hàng ngàn loại cá đủ màu sắc khác vây xung quanh. Chúng vui đùa, thưởng thức, bơi lội theo giọng ca tuyệt vời đó.
Mọi thứ lúc này mới chính thức trở thành bức tranh hoàn mĩ!
Thế nhưng…
Zìuuu zìuuu…
Đoành đoành…
Gió lớn nổi lên, mây đen kéo đến, trời hóa sầm sì, ánh chớp rạch ngang, sấm nổ đùng đoàng, biển động khá dữ, sóng trắng dâng cao, khoảng hơn một mét…
Cảnh sắc chợt u ám, tồi tệ, mất vẻ đẹp đẽ!
ÙNG ỤC…
Viuuu...
Một vòng xoáy có bán kính mét rưỡi xuất hiện ở đằng xa, cách chỗ cô gái - nàng tiên cá - tầm trăm mét. Thế rồi, một vật thể phóng vụt ra, bay vút lên cao. Đó là người đàn ông tóc dài trắng, mặc bộ trang phục kì lạ, trên lưng bị đâm bởi nhiều thanh màu đen, tựa sắt thép.
Thiếu nữ trông thấy liền kinh ngạc, bèn khống chế chỗ nước biển phía dưới hóa thành bàn tay to lớn, đỡ lấy người nọ, đưa về phía mình.
Các hiện tượng xấu biến mất, quang cảnh trở lại tươi tắn như ban đầu.
Nàng nhìn thảm trạng của nạn nhân, thêm sửng sốt nhưng đã nhanh chóng bình tĩnh rồi đưa vào bờ. Đồng thời, đôi môi anh đào xinh xắn lẩm bẩm gì đó. Tín hiệu này chỉ có duy nhất người yêu nghe và hiểu được.
Roẹt…
Roẹt…
Cả hai bên sử dụng một cuộn giấy phép. Nó tạo thành trận pháp không gian cỡ nhỏ, màu trắng, dịch chuyển về căn nhà trong rừng.
- Slithice! Nàng không sao chứ? - Chàng trai vội la lên. Đây chính là Yurnero phiên bản trẻ trung!
- Thiếp vẫn ổn. Chàng mau cứu người này đi, ông ấy sắp không chịu nổi!
Thiếu nữ trả lời, lo lắng giục giã.
- Cứ để ta! Nàng hãy nghỉ ngơi trước!
Vừa nói, Yurnero vừa đỡ và đặt nạn nhân xuống sàn, xong liền thi triển Healing Ward. Kết giới vàng cam thoáng chốc bao quanh hai người. Nguyên khí thiên địa ở xung quanh đổ về, làm màu sắc càng rực rỡ hơn.
“May thật! Một luồng năng lượng dương đang bảo hộ tia sinh mệnh yếu ớt của ông ta. Nếu không phải Slithice cảm nhận được thì mình cho rằng đã chết rồi.
Mà mấy cái thanh như kim loại màu đen này cũng chứa loại lực lượng mạnh mẽ nào đấy, có chút quen thuộc và đang cản trở quá trình hồi phục. Không biết chất liệu của chúng là gì nữa?...”.
Anh thầm nghĩ, còn hai tay thì rút ra một cách cẩn thận. Khi hoàn thành, tức thì dưới tác dụng của Healing Ward, các vết thương cũng lành trong thoáng chốc, nhịp tim và mạch dần đập bình thường, tiếng hít thở đều đặn...
Yurnero thay cho nạn nhân bộ quần áo mới, đưa vào giường nằm nghỉ. Xong xuôi, anh được người yêu kể lại toàn bộ sự việc và bản thân cũng chia sẻ vài điều suy tư trên.
Chàng kiếm khách trầm ngâm:
- Có lẽ người này là kẻ xuyên việt, đến từ lục địa khác, đụng độ với kẻ thù rồi vô tình lạc vào không gian loạn lưu... Đại loại là như vậy. Chúng ta cứ chờ ông ấy tỉnh dậy và hỏi thăm sau.
Slithice đồng ý. Đôi tình nhân tranh thủ làm những việc khác trong thời gian đó.
Trời về tối, không khí tại khu rừng trở nên an tĩnh, trầm lắng hơn ban ngày, nhưng đâu đó vẫn có tiếng ếch nhái hay côn trùng nhỏ như dế… tạo nên một bản hòa âm nhẹ nhàng, say đắm lòng người…
Trong căn nhà nhỏ…
Ánh sáng vàng dịu nhẹ từ những cây đèn ma pháp làm sáng bừng không gian, nổi bật lên sự rộn rã, tươi vui pha lẫn bình yên giữa chốn rừng núi vắng vẻ. Xung quanh đây đã được bố trí một trận pháp tạo kết giới ẩn nấp nên không cần quá lo sợ bị phát hiện, quấy rối.
Ở khu bếp, Yurnero đang nấu nướng bữa tối, ánh mắt chăm chú, tập trung, động tác rất điêu luyện. Còn tại phòng ngủ, Slithice thì trông nom cho người đàn ông, thỉnh thoảng dùng chiếc khăn trắng khẽ lau mồ hôi trên mặt, cử chỉ ân cần như con gái chăm sóc cha mẹ.
Có đôi lúc, người này mê sảng, nói mớ, thần sắc khi vui vẻ, khi thống khổ, hối hận, mừng rỡ, đau thương, tiếc nuối… Cảm xúc tiêu cực vẫn chiếm phần lớn, dường như cuộc sống trải qua vốn nhiều mất mát, buồn bã…
Tuy nhiên, nàng không hiểu được ngôn ngữ kia, vì đó là tiếng Nippon!
- Xin lỗi mọi người! Xin lỗi… Xin lỗi… AAAAA…
Người đàn ông choàng tỉnh khiến Slithice giật mình. Ông ta đương ngơ ngác thì đập vào tầm nhìn là một thiếu nữ thanh xuân tịnh lệ, xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc màu nước biển, đôi mắt xanh lá cây chứa vẻ hút hồn mà trong sáng lẫn kiên cường…
- Wow! Một trăm lẻ sáu!
Người này buột miệng bật thốt một câu… khen, nhưng ngay sau đấy đã biết bản thân lỡ lời, bèn cười trừ cho qua.
Cơ mà Slithice chả hiểu, chỉ vui vẻ nói:
- Xin chào! Chúc mừng chú đã thoát khỏi tay Tử Thần!
“Ơ! Ngôn ngữ Igirisu à? May quá! Vừa rồi quen tật”.
Người đàn ông thầm kêu số đỏ, bèn chuyển sang ngôn ngữ kia:
- A… Vậy là cô gái đã cứu giúp tôi. Ơn nghĩa này chẳng biết đền đáp thế nào?
Thiếu nữ cười đáp:
- Hì hì! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Thực ra người yêu cháu mới đóng góp công sức nhiều nhất. Yurnero, chàng vào đây đi!
- Xin chào! Rất vui được làm quen!
- Vâng! Cảm tạ rất nhiều! Tôi sẽ ghi tâm khắc cốt ân tình của hai người!
- Chà! Nếu chú đã ổn thì chúng ta ra ngoài ăn tối thôi! Đảm bảo tuyệt vời!
Chàng kiếm khách đưa lời mời, tự tin với tài bếp núc của mình.
Òng ọc…
- Hờ hờ! Rất hân hạnh! - Người đàn ông hơi xấu hổ vì bị cái bụng tố cáo.
Cả ba tiến về phòng ăn, bắt đầu một bữa chào đón tân nhân.
***
Yurnero giới thiệu sơ lược về bản thân, tiếp đến là Slithice (tiểu sử nhân vật nàng tiên cá sẽ được đề cập sau), cuối cùng tới người đàn ông nọ.
Không phải ai khác, đó chính là Jiraiya!
[Theo Wikipedia]:
Jiraiya là một trong ba Sannin huyền thoại (伝説の三忍, Densetsu no Sannin) của Làng Lá. Ông cùng với Orochimaru và Tsunade là học trò của Hokage đệ Tam Sarutobi. Jiraiya còn được biết đến với danh xưng là Hà Mô Tiên Nhân (Tiên Nhân Cóc - 蝦蟇仙人, Gama Sennin) vì ông được các bậc tiền bối ở Thánh địa cóc Myobokuzan chỉ dạy và có thể triệu hồi ra loài cóc.
Ở đây, Jiraiya cũng nhận được một lời tiên tri từ Cáp trưởng lão là ông sẽ đi khắp thế giới và sẽ gặp một cậu bé có khả năng mang lại hòa bình cho thế giới hoặc đưa thế giới vào sự diệt vong.
Sau này Jiraiya gặp Nagato ở làng Mưa, người mà ông tin là chính là cậu bé trong lời tiên tri. Jiraiya đã huấn luyện Nagato và bạn của cậu bé (Konan và Yahiko) trong 3 năm, sau đó ông từ giã họ và quay về làng.
Khi trở về làng Lá, Jiraiya trở thành thầy của Namikaze Minato (và hai người nữa), sau này Minato trở thành Hokage đệ Tứ.
Ông bị Naruto gọi là “Tiên nhân háo sắc” (Ero sennin) vì ông rất... mê gái, nhưng thực chất đó cũng là một cách thám thính tình hình của ông. Ông cũng là nhà văn và là tác giả của bộ truyện Make Out Paradise (Icha Icha - Thiên đường tung tăng) nổi tiếng, đây chính là bộ truyện yêu thích của Hatake Kakashi, đương nhiên bộ truyện được ông sáng tác sau những lần đi lấy cảm hứng (nhìn trộm nhà tắm).
Tiểu thuyết đầu tay của Jiraiya là một câu chuyện về người anh hùng có tên là Naruto (tên này được lấy ý tưởng trong một lần ông ăn mì ramen), có tên “Huyền thoại ninja dũng cảm”. Sau này Hokage đệ Tứ đã lấy tên Naruto đặt cho con mình khi được ông cho xem thử tác phẩm. Ông cũng nhận lời làm cha đỡ đầu của Naruto trong dịp đó.
Khi Orochimaru phản bội làng Lá, Jiraiya đã đuổi theo và khuyên Orochimaru trở về nhưng không được. Thất bại trong mọi nỗ lực của mình, Jiraiya đi khắp nơi để thu nhập tin tức về Orochimaru và Akatsuki - tổ chức mà Orochimaru từng là thành viên.
Tuy không còn ở làng Lá nhưng Jiraiya vẫn giữ mối quan hệ mật thiết với làng như ngày nào. Trong lúc Orochimaru và làng Cát tấn công làng Lá, Jiraiya đã quay về bảo vệ làng. Sau khi Hokage đệ Tam mất đi, ông đã tình nguyện lên đường tìm Tsunade, cũng là một trong ba Sannin huyền thoại về làm Hokage đệ Ngũ.
Cũng trong thời gian này, Jiraiya đã thu nhận Uzumaki Naruto làm học trò của mình và dạy cho cậu chiêu thức Rasengan. Sau đó ông tiếp tục đi truy tìm tung tích của Orochimaru trong một thời gian ngắn, đồng thời điều tra về Akatsuki, rồi lại trở về dẫn Naruto lên đường luyện tập trong thời gian hơn 2 năm.
Sau khi huấn luyện Naruto xong, Jiraiya đã tìm ra tin tức về thủ lĩnh của Akatsuki và lên đường. Trớ trêu thay, thủ lĩnh Pain của Akatsuki lại là Nagato, cậu bé mà Jiraiya luôn tin tưởng sẽ mang lại hòa bình cho thế giới Shinobi. Cả Konan giờ đây cũng thuộc Akatsuki, còn Yahiko đã bị Hanzo Hỏa Long - cựu thủ lĩnh làng Mưa giết. Lúc bấy giờ Jiraiya đành chọn con đường tự tay kết liễu Pain (Nagato), nhưng do quá chênh lệch về số lượng và không nắm rõ được hết nguyên lý của Rinnegan (Luân Hồi Nhãn), ông đã tử trận.
Trước lúc chết, Jiraiya đã kịp phát hiện ra bí mật của thủ lĩnh Akatsuki cũng như nhận ra là Naruto mới là cậu bé trong lời tiên tri. Ông đã gửi thông điệp lên lưng Fukasaku, một trong Nhị vị Tiên Cóc, về làng Lá để báo lại điều đó cho Tsunade. Và điều nhắn gửi đó là dành cho riêng Naruto. Khi cậu bé đọc và giải mã được tin nhắn đó, cậu đã được Fukasaku mời về núi Diệu Mộc Sơn để luyện Tiên thuật. Luyện thành công Tiên pháp, Naruto thay đổi trang phục và trở thành Tiên Nhân cùng với chiếc áo giống cha mình, quay lại bảo vệ làng khỏi Pain.
***
***
Diễn biến tiếp theo của truyện Naruto thì tạm thời không đề cập nữa. Còn đối với Jiraiya, số mệnh của ông đã thay đổi kể từ bây giờ.
Quay về hiện tại, Jiraiya chỉ nói khái quát cuộc đời trước kia, đồng thời giấu giếm, biến tấu phần lớn chi tiết như quê hương, xuất thân, chuyện đồ đệ…
Qua lời kể của Yurnero và Slithice, ông đại khái đoán được rằng mình đã “xuyên việt” tới một thế giới khác!
Điều này quả thực quá sức tưởng tượng!
Bản thân che lấp quá khứ cũng vì sợ bí mật này gây nên chấn động lớn.
Thiếu nữ nghe xong, đồng tình:
- Đất nước của chú thật đáng thương khi gặp cảnh chiến tranh. Hi vọng rằng nó sớm được hòa bình yên ổn.
Jiraiya gật đầu:
- Cảm ơn! Tôi sẽ tìm cách trở lại để góp sức cho đồng bào. Còn hai bạn thì sao? Kẻ thù của mọi người cũng kinh khủng chẳng kém. Bọn chúng là ma quỷ thật sao?
Yurnero đáp:
- Chúng cháu vẫn đang nâng cao lực lượng để ngày nào đó sẽ trừng trị bọn thủ ác. Mà nếu chú chẳng may gặp phải thì nên tránh đi, sức mạnh của chúng rất lớn.
Vị nhẫn giả cười:
- Đừng coi thường tôi thế chứ? Tôi không yếu như các bạn nghĩ đâu!
Slithice xen vào:
- Này! Hai người định tỉ thí thì để sáng mai nhé. Bây giờ trời tối rồi!
- Nhất trí! (x2).
***
Sau khi ăn xong, Yurnero chỉ cho Jiraiya đống hắc bổng. Lúc ông chạm vào, bất ngờ liền xảy đến.
Ziuuu…
Một luồng năng lượng nhỏ màu lam nhạt bay khỏi tay vị nhẫn giả, vòng quanh chúng rồi tất cả hòa tan trong chớp nhoáng, hóa thành một hỗn hợp có sắc xanh nõn chuối, to cỡ quả bóng đá và nhoáng cái đã chui vào mắt trái ông.
- AAAAA…
Jiraiya ngay lập tức kêu lên, đôi tay bịt lấy nó, người run run không vững, mồ hôi chảy ròng ròng, vã như mưa, xem ra vô cùng thống khổ!
Ông ngồi bệt xuống sàn nhà, cùng lúc là chàng kiếm khách thi triển Healing Ward, bao phủ thân hình.
Nguyên khí thiên địa tràn về, xoay tròn, kì lạ là chúng cũng bay tới con mắt kia. Dưới sự tẩm bổ ấy, trạng thái tiêu cực của vị nhẫn giả dần biến mất, trở lại bình thường. Ông thở hổn hển, hít lấy hít để sau khi trải qua đau đớn như lột da rút gân.
Slithice quan tâm hỏi han:
- Hic! Chú không sao chứ?
Yurnero cau mày:
- Chẳng lẽ là một hậu chiêu của kẻ địch? Mình bất cẩn quá!
Jiraiya lau mồ hôi, khẽ nói:
- Tôi ổn rồi, không tồn tại vấn đề gì xấu đâu.
Chàng kiếm khách thở phào:
- Phù! May thật! Suýt nữa thì...
- Ô! Mắt trái của chú khang khác kìa! - Thiếu nữ chợt phát hiện điểm lạ, bảo mọi người, đồng thời sử dụng phép thuật tạo ra một chiếc gương bằng nước.
Theo quan sát kĩ càng, đồng tử màu da cam, mống mắt hình hai ngôi sao sáu cánh lồng nhau, ngoài sắc xanh đọt chuối, trong đậm hơn, xanh lá cây. Biến hóa này gây ngạc nhiên cho tất cả.
Slithice cười nhẹ:
- Hi hi! Ba người chúng ta đều mang mắt xanh này. Có giống một gia đình không nhỉ?
- Ờ nha! Nàng nói thì ta mới để ý!
- Ha ha! Cô gái sở hữu khiếu hài hước đấy!
Ngoài mặt thế kia nhưng vị nhẫn giả lại thầm thở dài: “Nếu mình và bà ấy đến được với nhau thì biết đâu cũng thành một gia đình. Không biết bây giờ mọi người ra sao? Đã giải quyết được vấn đề của Nagato chưa?....”.
Yurnero xoa cằm, hỏi:
- Chú biết mấy thanh từa tựa kim loại đen đó làm bằng gì không? Cháu chỉ cảm thấy nó chứa một nguồn sức mạnh rất đặc thù, chưa từng được biết nên khó mà lý giải, thấu hiểu. Còn đây là thứ mà cháu sở hữu…
Vừa nói, chàng kiếm khách vừa trích ra một chút năng lượng của bản thân. Tay trái chứa quả cầu màu tím, tay phải là sắc xanh lam, khi gộp lại thì hòa lẫn nhau thành hỗn hợp có màu hoàng kim với chất lượng đột biến.
Anh giảng giải:
- Trái là Ma Lực mang tính bộc phá cao, khó điều khiển, phải là Linh Lực mang tính bền bỉ lớn, dễ khống chế, còn loại kết hợp là Hỗn Nguyên Lực - chứa ưu điểm nhưng gấp nhiều lần, cao cấp hơn...
Jiraiya thêm kinh ngạc. Những thuật mà trước đấy Yurnero và Slithice thi triển không phải là nhẫn thuật từng biết!
Hai người đều dùng chakra tự nhiên!
Thứ trận pháp thần kì của chàng trai có thể hấp thụ năng lượng đất trời để kéo người sắp chết hẳn như mình sống lại, hoàn hảo vô tổn, trừ việc hồi chakra!
Thậm chí cậu ta còn sáng tạo một loại năng lượng mới có phẩm chất tốt hơn!
Bản thân đã xuyên việt sang một thế giới nào đây?
Phải chăng con người tại chốn này đều có thể tu luyện tiên thuật?
Như thế thì nồng độ chakra tự nhiên và tư chất bọn họ cao hơn hẳn so với thế giới Shinobi ư?
...
Một đống nghi vấn cứ liên tục xuất hiện trong đầu vị nhẫn giả. Ông đành tạm thời đè nén, từ từ tìm hiểu sau.
Jiraiya cũng đáp lại sự nhiệt tình của Yurnero bằng các chia sẻ kĩ càng hơn về quê hương cũ (đã thay đổi chi tiết) như ninja, chakra, nhẫn thuật...
***
Sáng hôm sau, một trẻ, một trung niên cởi trần, ra khu đất trống để tiến hành tỉ thí như đã hẹn ước, còn Slithice thì làm khán giả.
Jiraiya mở lời:
- Đến giới hạn là dừng nhé?
Yurnero ôm quyền, gật đầu:
- Kính lão đắc thọ. Mời chú ra tay trước!
- Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu cùng lúc cho công bằng nhất.
- Vậy được!
- GO!
Bùm...
Chàng trai trẻ lao về phía đối thủ như đạn pháo, nền đất dưới chân lún sâu rồi vỡ vụn, bắn tung tóe. Vị nhẫn giả sửng sốt trước tốc độ thần sầu của anh, ít nhất phải có thực lực cỡ Kage!
Xem ra năng lượng tự nhiên đã góp phần rất lớn trong chuyện này.
Jiraiya lập tức kết ấn Hợi + Dần, chakra tuôn ra. Với đẳng cấp hiện tại, động tác chỉ chớp mắt đã hoàn thành.
Thổ Độn: Đầm Hoàng Tuyền! (Earth Release: Swamp of the Underworld - Doton: Yomi Numa).
Thoáng chốc, mặt đất xung quanh vị nhẫn giả liền biến sang nhão nhoét, như một chiếc đầm lầy, bán kính khoảng 100m. Diện tích đó vừa đủ để hạn chế đối phương tiếp cận.
Yurnero sắp sửa lại gần thì bị thụt xuống, khả năng di chuyển dừng hẳn. Anh còn đang ngạc nhiên thì...
Hỏa Độn: Viêm Đạn! (Fire Release: Flame Bullet - Katon: Endan).
Ầm...
Một đoàn hỏa diễm màu đỏ to đùng bay vù tới mục tiêu và nổ tung như bom. Tuy thế, khi khói lửa qua đi, chàng kiếm khách vẫn hoàn hảo, chả chịu tổn thương gì.
Hỏa Độn: Đại Viêm Đạn! (Fire Release: Big Flame Bullet - Katon: Dai Endan).
ẦM...
Tiếp tục là nhẫn thuật với lực công kích cao hơn. Nhưng dù sức sát thương gấp đôi chiêu thức cũ thì cũng vô dụng.
- Wow! Da cậu cứng thật đấy!
Jiraiya khen ngợi, giọng không giấu giếm cảm xúc bất ngờ. Phải biết rằng, lúc ông chiến đấu ở thế giới cũ, ít có ai dám dùng thân thể trần để đỡ đòn!
Yurnero biết cứ chôn chân chịu trận thế này là sẽ thua, dù sao mình đồng da sắt đến mấy thì cũng có lúc bị phá vỡ, cộng thêm nền đất đang ở dạng bùn nhão, khó di chuyển, cho nên quyết định sử dụng năng lực phi hành.
Vù...
Chàng trai bay vọt lên, hất đất văng tứ tung rồi lao tới tấn công, tay đấm chân đá, quyền cước liên miên bất tuyệt, như trận cuồng phong.
Bốp bốp bốp...
Bịch bịch bịch...
- Chậc! Hóa ra cậu còn sở hữu khả năng này. Ở quê hương tôi, người biết phi hành quá hiếm. Đây là lợi thế cực lớn!
Vị nhẫn giả lại được phen mở rộng tầm mắt. Trận chiến vẫn tiếp tục nhưng ông dần rơi vào thế hạ phong.
Xét riêng thể thuật (Taijutsu), đối phương có thể đánh ngang cơ một Kage chuyên loại này, thậm chí nhỉnh hơn!
Roẹt...
BÀNH..
Yurnero tung một cú đấm xoáy mang theo lực đạo mãnh liệt và tốc độ siêu việt, gây nên vụ nổ âm thanh đinh tai nhức óc.
ẦM...
Jiraiya không thể đón đỡ, đành nghiêng mình né tránh. Trước đấy, ông đã kịp dùng nhẫn thuật Châm Địa Tàng (Needle Jizou - Hari Jizou) khiến bộ tóc trắng dài ra, cuốn quanh cơ thể giống gai nhím, cứng hơn sắt thép nên vừa phòng thủ lại vừa công kích được.
Dẫu vậy, lớp bảo hộ vẫn bị quyền phong làm rách toạc một mảng nhỏ. Chỉ thấy sau tiếng bạo tạc là mảnh đất vốn trúng chiêu đã bốc hơi, hình thành cái hố sâu 3m, bán kính 7m!
Nếu thực sự chống chịu, chắc chắn bản thân sẽ gãy xương!
- Chà! Có lẽ tôi thua về thể thuật rồi. Nếu không bước vào Trạng thái Tiên Nhân thì chẳng thế đấu được. - Vị nhẫn giả nhận xét.
Chàng kiếm khách tạm thời ngừng, nói:
- Vậy cháu sẽ chờ chú một lúc.
- Cảm ơn!
Tối hôm trước, Jiraiya đã thử sử dụng thuật triệu hồi nhưng vô ích. Việc đó khiến ông kết luận rằng: Mặc dù đây là nhẫn thuật không - thời gian nhưng nó chỉ hữu hiệu ở “cùng thế giới”, tức là hiện tại, khi đã xuyên việt rồi, nếu muốn dùng thì phải kí kết một khế ước khác với sinh vật bản xứ.
Điều đấy dẫn đến bất lợi lớn lúc vị nhẫn giả kích hoạt hình thức Tiên Nhân và sử dụng nó cùng các thuật liên quan. Vì trạng thái của ông là không hoàn hảo nên tốn thời gian lâu hơn nhằm thu thập chakra tự nhiên, cần Nhị Đại Hiền Nhân Cóc Fukasaku và Shima dùng Tiên Pháp Lưỡng Sinh Thuật để vừa cảnh giới, bảo vệ khi hấp thụ, vừa tập trung truyền năng lượng trong chiến đấu, duy trì sự nạp vào khi giao tranh lâu dài.
NHƯNG...
Một niềm vui không tưởng đã xảy tới!
Jiraiya cảm giác con mắt bị biến dị có tác dụng lớn hơn ngoài việc tăng cường đồng lực (khả năng quan sát, nhìn xa...).
Và thực tế thì đó chính là chuyện tu luyện Tiên Thuật!
Ông chỉ mất hai phần ba thời gian so với bình thường để tích lũy chakra tự nhiên!
Các đặc điểm của hình thức bán hoàn thiện như trông giống cóc hơn, với những vệt sậm dài trên hai má, một chòm râu dê, mũi to cùng mụn cóc, tay chân đều xuất hiện màng... cũng bị giảm một phần ba!
Dự đoán rằng trong tương lai, bản thân có thể đạt trạng thái Tiên Nhân hoàn hảo!
Vị nhẫn giả đã vận dụng sức sáng tạo của một tiểu thuyết gia, đặt cho mắt trái một cái tên khá ngầu mà lại không quá kêu:
Shinseigan - Tân Sinh Nhãn - Nascent Eye!
Ý nghĩa của nó là sự sống mới, như việc thoát chết, xuyên việt sang thế giới này!
- Chậc! Trông tôi không được đẹp trai lắm. Bởi vậy, tôi chả thích dùng, vì làm “phật lòng các quý cô”. - Jiraiya chép miệng, cảm thán.
- Theo cháu nghĩ, khi chú đã tìm được một người đồng điệu tâm hồn thì ngoại hình sẽ trở nên mờ nhạt. Phải không Slithice? - Yurnero nhận định và hỏi lại người yêu.
- Hì hì! Đúng thế! - Thiếu nữ cười đáp.
- Thôi gác cái này sau. Tiếp tục nào!
- Fight!
Ầm...
Hai thân ảnh đâm sầm vào nhau với tốc độ chóng mặt. Bọn họ cứ như mãnh thú chiến đấu, mạnh mẽ, hung bạo, từng chiêu đánh vang lên âm thanh trầm đục của da thịt va chạm, tiếng xé gió rít gào, nhức tai.
Binh binh binh…
Phanh phanh phanh…
Trong trạng thái Tiên Nhân, lực lượng thể chất, tốc độ, sức chịu đựng, độ bền, phản xạ, khả năng hồi phục… của vị nhẫn giả tăng lên đáng kể. Tuy thế, ông chỉ tương đối cân bằng với chàng kiếm khách vì lúc bấy giờ anh ta mới bộc lộ sức mạnh đáng gờm!
Dưới những đòn thể thuật thuần túy, mặt đất cũng nứt như mạng nhiện hoặc sụt lún, hố to hố nhỏ, đá tảng vỡ vụn, bay ngang dọc, bắn vèo vèo…
Tiên Pháp: Mao Châm Thiên Bổn! (Sage Art: Hair Needle Senbon - Senpou: Kebari Senbon).
Chiu chiu chiu…
Tóc Jiraiya trở nên cứng hơn kim loại rồi phóng ra hàng ngàn tia nhỏ như mũi kim, tựa một cơn mưa vừa nhanh vừa mãnh liệt.
Bộp bộp bộp…
Dù vậy, chúng vẫn bị trượt do thân pháp lanh lẹ như gió hay ngậm ngùi dừng bước trước lớp “da trâu” của Yurnero, chỉ gây xước chút ít, dẫu rằng có thể xuyên thủng tấm thép dày.
Phong Nhận! (Wind Blade - Fuujin).
Xẹt xẹt…
Chàng trai vung tay chém ra mấy luồng gió màu xanh lam nhạt, hình bán nguyệt, hướng về phía đối thủ. Chúng rít lên, tốc độ như pháo bay, tạo nên các rãnh dài trên đất.
Tiên Pháp Thổ Độn: Thổ Lưu Bích! (Sage Art Earth Release: Earth Style Wall - Senpou Doton: Doryuuheki).
Roẹt…
Một bức tường đất màu nâu mọc lên trước người vị nhẫn giả, chặn lại toàn bộ chiêu thức.
Ầm ầm…
Những tiếng nổ chát chúa vang vọng liên tiếp. Khói bụi biến mất, lớp chắn kia vẫn sừng sững, chỉ bị bóc đi một mảng nhỏ và vừa. Việc đưa năng lượng tự nhiên vào đã gia tăng lực phòng ngự của nó, càng thêm kiên cố.
Yurnero bay vòng ra phía sau bức tường nhưng không thấy ai. Jiraiya đã sử dụng Thấu Độn Thuật (Transparent Escape Technique - Toton no Jutsu), tàng hình đi.
Tiên Pháp: Thuật Loạn Sư Tử Phát! (Sage Art: Wild Lion"s Mane Technique - Senpou: Ranjishigami no Jutsu).
Ở bên phải chàng kiếm khách, vị nhẫn giả thi triển nhẫn thuật nên hiện ra. Bộ tóc của ông kéo dài, trở nên cứng cáp, chắc chắn kinh dị, bằng tốc độ siêu nhanh cộng với khoảng cách gần nên vượt qua khả năng phản xạ của đối thủ, cuốn lấy mục tiêu.
Rasengan!
Một đòn khác cũng lập tức xuất hiện!
Yurnero khá bất ngờ trước điều này, nhìn quả cầu xoáy choán hết tầm mắt, anh đành dùng thêm chiêu thức sở trường để thoát khốn.
Chàng trai phóng năng lượng tạo thành kiếm khí màu hoàng kim tại ngón tay, cắt đứt “dây trói” rồi lách nhẹ sang trái. Mặc dù bản thân có thể gồng sức phá tan nó nhưng như thế sẽ tốn thời gian hơn. Cao thủ phân định thắng bại chỉ trong chớp mắt!
- Ây dà! Tôi thua!
Rasengan màu xanh lam tan biến trên tay Jiraiya. Thực tế thì nó chỉ là hư chiêu nhằm đánh lừa đối phương. Ông đã hao hết chakra tự nhiên, lui khỏi hình thức Tiên Nhân, hít thở tương đối mệt mỏi. Tuy vậy, trạng thái thoát lực cũng chỉ bằng hai phần ba trước kia!
Tiềm năng do Tân Sinh Nhãn đem lại vô cùng khổng lồ!
Yurnero khiêm tốn:
- Chú quá khen rồi. Tại vì chênh lệch tuổi tác thôi.
- Ha ha! Cậu đúng là quái vật hình người!
- Ha ha ha...
***
Trong mấy ngày tiếp theo, Jiraiya được chỉ bảo về những thường thức ở thế giới này. Ông cũng dạy cách tu luyện chakra cho đôi tình nhân. Tuy nhiên, không ai có thể tạo ra dù chỉ một chút. Mãi sau này, bản thân mới rõ rằng chakra là sản phẩm của riêng vũ trụ Naruto. Nếu muốn kẻ khác sở hữu thì phải truyền cho họ, mà ở hiện tại, vị nhẫn giả chưa biết kĩ thuật đó.
Một sáng đẹp đẽ, mây trắng theo gió nhẹ thổi, chim chóc ca hát líu lo, không khí trong lành, thoải mái...
Jiraiya tạm biệt Yurnero và Slithice, lên đường “trở về quê hương”. Bọn họ chúc nhau những lời tốt đẹp nhất, hẹn một ngày không xa sẽ gặp lại.
- See you later!
- See you later! (x2).
“Tôi sẽ tìm cách quay về. Hãy chờ tôi!”.
Vị nhẫn giả ngắm nhìn trời cao rồi cất bước ra đi...
Vậy là hành trình của một Shinobi tại dị giới cùng con đường hồi hương đã bắt đầu...
***
Tính mê gái “hơi khó chừa”,
“Phát ngôn bừa bãi” lúc vừa tỉnh ra,
Đành thầm xấu hổ, kêu ca,
Tự dưng phơi cái “xấu xa” ở ngoài,
Nhân tình cô gái, chàng trai,
Ghi tâm khắc cốt, sau này báo ân,
Tạm biệt và xuất phát dần,
Hành trình phía trước, bước chân sẵn sàng…
Bình luận truyện