Siêu Sao
Chương 276: Buổi công chiếu
Vì sao anh lại quay bộ phim 《 Trọng Sinh 》này ?
Sau khi khai mạc thì đa số mọi người có thể tìm được đáp án cho câu hỏi, nhưng họ vẫn muốn Đường Phong có thể giải thích thêm ý nghĩa của tựa phim.
Xuyên suốt phim không có lấy một kẻ thù, mặc kệ vừa mở đầu thì đã xuất hiện một ông chủ lúc nào cũng chướng mắt, hay Ca Trần – một đối thủ cạnh tranh trong diễn xuất, hay người luôn bất đồng ý kiến, hóa thù thành bạn – Trần Minh Húc.
Tới cuối cùng, cũng như bây giờ, tất cả những ngăn cách, những con người không hòa hợp lẫn nhau đều biến mất, cho dù không thành bạn, nhưng cũng sẽ không như trước đây vừa thấy mặt thì liền giương gươm chĩa súng, khiến bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng.
Đối thủ chân chính, chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
Trước khi bước lên thảm đỏ, Đường Phong ngồi ở phòng hoá trang, nhìn hình ảnh trong gương của mình, khóe miệng hơi giương lộ ra một nụ cười.
Bàn trang điểm có đặt vài ba tờ tạp chí, ảnh bìa chụp rõ mồn một cảnh Đường Phong lần trước dìu Miranda về nhà, bài báo này còn oang oang nói rằng diễn viên trẻ tuổi Đường Phong đã qua đêm tại nhà của Miranda.
Cứ làm như buổi tối ngày hôm đó cậu và Miranda thật sự đã có xảy ra chuyện gì đó với nhau, tất cả mọi người hết sức nóng lòng hóng hớt tin tức ly hôn của Miranda, rồi còn chuyện giới tính của Đường Phong cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Đường Phong tiện tay quẳng hết chúng vào thùng rác.
Tất cả những lời đồn đãi, những suy đoán, đều bị dập tắt hết trong buổi công chiếu này.
Ngày hôm nay ngoại trừ những nhân viên thì còn có không ít bạn bè trong ngành đến để giúp đỡ, nhưng trước đó, không ai hề biết rằng vụ tai tiếng đình đám kia giữa Đường Phong và Miranda hiển nhiên lại xuất hiện trong buổi lễ.
Giới truyền thông nhốn nháo, cứ như nắm được điểm yếu của Đường Phong và Miranda, ánh đèn flash chớp nhá liên tục khiến mắt mọi người cũng phát đau theo, dường như tất cả họ đều muốn đem những gì tối tăm kia phơi ra hết dưới ánh sáng này.
Nhưng mọi người rất nhanh liền phát hiện, ngoài ánh đèn chớp tắt không ngừng kia thì bên cạnh Đường Phong và Miranda còn có một người đàn ông ngoại quốc cao to hết sức đẹp trai đi cùng.
Người kia là ai?
Vì sao đi chung với Đường Phong và Miranda?
Đáp án quá rõ ràng, người đàn ông lịch lãm kia không ai khác chính là chồng của Miranda – George.
Đường Phong nắm chắc tay Miranda và George cùng nhau bước lên thảm đỏ, các tin đồn lá cải dường như đã bị dập tắt hoàn toàn, nếu như Đường Phong và Miranda có tình ý mờ ám gì, thì sao George lại có thể mỉm cười ung dung cùng bọn họ đi chung được như thế.
Liệu giữa đàn ông và phụ nữ có mối quan hệ gọi là tình bạn trong sáng đơn thuần được hay không?
“Họ không quan tâm chuyện này đâu, họ chỉ thích bới móc đời sống của diễn viên mà thôi.” Miranda nhẹ nhàng ôm Đường Phong, sau đó cũng ôm lấy chồng cô ấy, cả ba thân thiết cùng nhau tiến vào.
Mặc dù bọn họ đều là người từng trãi, nhưng cánh truyền thông cứ vẽ ra nhưng tin đồn không hay về quan hệ giữa cậu và Miranda trong một sự kiện lớn như thế này, Đường Phong hay đúng hơn là chồng của Miranda – George cảm thấy có chút xin lỗi.
“Vậy để cho bọn họ thất vọng một lần đi ha.” Đường Phong cười và nắm tay George, “Thật xin lỗi đã gây ra không ít phiền phức cho mọi người.”
Kỳ thực nếu như không phải 《 Thiên Tử 2》 và phim của cậu chiếu gần ngày nhau, quan hệ của cậu và Miranda cũng sẽ không hẳn bị soi mói như thế, đương nhiên rồi, lúc nào bên cạnh Miranda mà lại không có một đống tin tức vô căn cứ như vậy.
“Không, là tôi phải xin lỗi cậu mới đúng, cô vợ bốc đồng của tôi thiệt tình đã gây ra cho cậu nhiều rắc rối quá.” George mỉm cười, vẻ mặt an tĩnh trầm lặng.
Miranda thì trời sinh tính hoạt bát, cái này hoàn toàn bù lại cho George, cũng chỉ có George trầm tính mới có thể quản được Miranda sôi nổi này.
“Anh này, sao anh có thể nói vợ anh như thế chứ?” Trước mặt chồng, Miranda hay thích làm nũng, Đường Phong thấy mình nên rồi khỏi, không nên làm kỳ đà cản mũi.
Rẽ vào một góc, Đường Phong chưa kịp bước đi hai bước đã bị Tiểu Vũ vội vã kéo về phía trước.
“Trời ơi, mau mau chuẩn bị, các diễn viên chính đều phải lên sân khấu hết.” Tiểu Vũ nói cực nhanh, vừa cúi đầu chỉnh micro, vừa liếng thoắng liên lạc với người khác.
Đường Phong giang hai tay ôm chặt lấy Tiểu Vũ.
“Đường Phong, anh sao vậy!” Tiểu Vũ nhất thời dở khóc dở cười, người to xác thế này mà bỗng dưng lại làm trò trẻ con nữa.
“Tiểu Vũ, bình tĩnh nào, chúng ta đâu phải lần đầu tiên tham gia những buổi lễ như thế này phải không, cần làm gì thì chúng ta đều biết mà.” Đường Phong vỗ nhẹ vai Tiểu Vũ.
Tâm tình thoáng bình tĩnh trở lại, muốn trách Đường Phong một câu nhưng cũng đành nuốt vào trong bụng, Tiểu Vũ chỉ có thể thở dài: “Anh là chế tác chính của bộ phim, khán giả bên ngoài đã mua vé đầy hết rồi, ông trời biết tôi khẩn trương biết bao, so với lần đầu tiên đi nước Mỹ tham gia liên hoa phim còn khẩn trương hơn nữa.”
“Tiểu Vũ yêu dấu, cô cứ ngồi xuống thưởng thức phim được không, mấy chuyện còn lại cứ giao cho người khác, huống chi còn có tôi mà.” Tiểu Vũ chép miệng đành nghe theo, Đường Phong mỉm cười vỗ vỗ vai, “Được rồi, tôi đi xem những người khác.”
“Đường Phong!”
Cậu lắc lắc tay.
Tiểu Vũ ở phía sau giậm chân, đành vậy, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Rời khỏi chỗ Tiểu Vũ, Đường Phong liền tìm được diễn viên chính và đạo diễn, đều là những người quan trọng bên mình, tất cả mọi người đang thư giãn trò chuyện, đợi sắp xếp để lên sân khấu phát biểu.
Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy Đường Phong.
“Được rồi Charles, anh to lớn như vậy đi từ xa là tôi đã thấy anh rồi, hơn nữa…” Cậu bình tĩnh xoay người lại, nhẹ nhẹ ngửi mùi trên người Charles sau đó nhìn vào đối phương, “Còn có mùi nước hoa Cologne.”
Mủi hương đặc biệt này, mùi độc nhất vô nhị của người ấy.
“Bảo bối, chúc mừng cậu.” Charles nghiêng đầu hôn lên mặt Đường Phong một cái.
“Cảm ơn.” Đường Phong cũng đáp lại bằng cái hôn lên má Charles.
“Ngày đầu tiên mà được ngồi ghế danh dự cũng không tệ nha.” Lục Thiên Thần đương nhiên sẽ không vắng mặt trong buổi ra mắt phim này.
Nếu như Lục Thiên Thần nói ghế danh dự không tệ có nghĩa là không tệ thiệt, ưu điểm của anh ta chính là có sao thì nói vậy, trực tiếp thẳng thắn, không phải bởi vì cậu là người yêu anh ta mà anh ta sẽ nói tốt cho.
Sau khi ôm Charles, Đường Phong cũng xoay người ôm Lục Thiên Thần thật chặt.
“Cảm ơn hai anh.”
“Muốn cám ơn tôi thì chờ đến buổi tối hãy cám ơn.” Nở một nụ cười gian, Charles thừa dịp những người khác không chú ý vỗ mông Đường Phong, rồi đá lông nheo thêm mấy cái “Bảo bối, sắp lên sân khấu rồi, mấy lời buồn nôn cậu không thích tôi cũng sẽ không nói giờ đâu, chờ xong phim rồi tính, vậy nha?”
Liếc Charles một cái, Đường Phong đuổi cả hai tên mè nheo này đi chỗ khác: “Được rồi hai anh, mau vào ghế ngồi đi.”
Lúc này các nhân viên đang tất bật chạy tới chạy lui, không làm chậm trễ nữa, Đường Phong liền cùng những diễn viên khác vào vị trí, sau đó chuẩn bị sắp xếp lên sân khấu.
Dựa theo thông lệ cũ, trước khi phim bắt đầu chiếu thì họ cũng đọc sơ qua những câu hỏi được gửi đến.
Người phát biểu đầu tiên là đạo diễn, lúc Đường Phong đứng bên cạnh ông ấy cậu có chút kinh ngạc, vị trí chế tác của Đường Phong lại được xếp kề Lục Thiên Thần và Charles, nếu thế này thì khi xuống sân khấu cả ba người họ sẽ ngồi gần nhau.
Từ vị trí này Đường Phong nhìn qua, có thể thấy Charles và Lục Thiên Thần rất rõ ràng, điều khiến cậu thốt không nên lời không phải là vị trí ba người sát nhau mà là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng ngồi chung hàng với hai người bọn họ, nói đúng hơn là ngồi chung một chỗ.
Ba người không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng cúi đầu ghé tai xì xầm, cái cảnh tượng quái quỷ này khiến Đường Phong sửng sốt hết một lúc, cho đến khi MC dẫn chương trình gọi tên cậu hai lần cậu mới sực tỉnh.
“Chúng ta đều biết 《 trọng sinh 》 chính là dựa vào những chuyện cá nhân cậu đã từng trải qua mà làm thành phim, thế nhưng sao lại phải là “trọng sinh” tựa phim liệu có mang hàm nghĩa đặc biệt nào không?”
Vị MC đặt một câu hỏi cho Đường Phong.
Đến phiên Đường Phong trả lời, ba người đàn ông phía dưới đều dừng lại, tỏ ra thực sự chăm chú, ánh mắt hết sức tập trung dồn lên người cậu.
Thời điểm này, hình như đã không còn tranh giành, cũng không còn những gút mắt, ba thân phận phức tạp của ba người đàn ông vì Đường Phong mà gạt bỏ hết.
“Mặc kệ trong phim là Trần Phàm hay ngoài đời là Đường Phong, trong cuộc sống ai ai cũng đều gặp phải những tình cảnh khiến mình tuyệt vọng, sống lại không chỉ là sống thêm một cuộc sống, tôi chỉ nghĩ tôi và những người khác đều từng trải qua những tình huống khiến chúng ta tự mình rơi xuống vực sâu.”
Đường Phong nói: “Sống ích kỷ một chút cũng tốt, phóng khoáng một chút cũng tốt, liều lĩnh một chút cũng không hề gì, đừng nên quá gò bó chèn ép bản thân, quan trọng là tạo cho mình cơ hội sống một cuộc sống thật có giá trị.”
Đây chính là ý nghĩa của tựa phim.
Mặc kệ Ca Trần, Vệ Đạo Minh, Jonas hay Mike Chen, hay tất cả những con người từng muốn hãm hại cậu, cậu đều không xem họ là kẻ thù.
Cũng giống như tình cảm vậy, kết quả bây giờ tuy không phải là kết quả tốt nhất, nhưng khẳng định cũng không đến nỗi tồi tệ.
Cho bản thân cơ hội sống lại, cũng là cho người khác cơ hội được yêu thương.
Sau khi diễn viên chính của điện ảnh lên đài nói chuyện rất nhanh liền đem thời gian còn lại cho khán giả thưởng thức điện ảnh, khi Đường Phong bọn họ đều ngồi xuống, ánh đèn trong rạp chiếu phim dần dần tối đi, trên màn hình lớn rất nhanh xuất hiện một tia sáng, điện ảnh chính thức bắt đầu.
Trong lòng cậu kỳ thực có rất nhiều nghi vấn, cũng có một chút hiếu kỳ, ví dụ như vì sao Albert cũng xuất hiện ở đây, nhưng đột nhiên, dường như cậu lại biết đáp án.
Biết vì sao Albert lại xuất hiện trên lễ lần đầu công chiếu điện ảnh, biết vì sao ba người đàn ông này không có bất cứ khắc khẩu hoặc là cử động khác thường ảnh hưởng đến nghi thức lần này.
Cho dù tồn tại mâu thuẫn, may mắn chính là, bọn họ đều đã là người trưởng thành biết nắm chắt đúng mực.
Khi Đường Phong từ trên đài đi xuống Albert chủ động nhường chỗ, ngồi ở phía sau Đường Phong, mà Lục Thiên Thần và Charles thì phân biệt ngồi ở hai bên.
Không hỏi đến tột cùng là tình huống gì, hiện tại là thời gian thu hoạch, là thời khắc đơn thuần hưởng thụ xem điện ảnh.
Hình ảnh ngày đầu tiên bọn họ quay chụp, là hình ảnh ban đầu của điện ảnh, trong biển rộng xanh thẳm mà băng lãnh đột nhiên có một người rơi xuống, trong ánh mắt nửa mở là ánh mắt tuyệt vọng với cuộc đời mình, theo cậu không ngừng rơi xuống biển sâu, mặt biển cách cậu càng ngày càng xa, bầu trời cách cậu càng ngày càng xa.
Toàn bộ tất cả đều trở nên lờ mờ, tầm mắt, còn có ký ức.
“Trời ạ bảo bối, hình dạng em ở trong nước nhìn qua thật đẹp, quả thực giống như nam mỹ nhân ngư, anh nghĩ anh chính là hải tặc, ở trên biển gặp. . .”
Đường Phong vươn tay bưng kín miệng Charles: “Suỵt!”
“Ô ô.” Charles hừ hừ hai tiếng ý bảo mình đã biết.
“Nếu anh có thể bảo trì từ đầu tới đuôi trong lúc chiếu phim cũng không nói ra một chữ, sau khi trở lại tôi đêm nay sẽ cho anh vào phòng tôi.” Giống như dỗ dành trẻ con cho viên kẹo, nhưng đối với Charles ăn mềm không ăn cứng mà nói thì cực kỳ hưởng thụ.
Con gấu này quả nhiên ngậm miệng lại, ngay cả đáp ứng đều là dùng gật đầu để hoàn thành.
Đường nhìn một lần nữa trở lại màn hình lớn, xem bộ điện ảnh 《Trọng sinh 》 này giống như đang xem cuộc sống sau khi sống lại của cậu, có rất nhiều tính hí kịch, ví dụ như ngay từ đầu cái tên cầm thú Charles lúc đó có chút khốn nạn nhưng lại thích tự xưng là quý ông, ví dụ như thủ trưởng Lục Thiên Thần nhìn cậu giống như nhìn rác rưởi, ví dụ như Albert thần bí lại nguy hiểm.
Hiện tại nhớ lại, thời điểm gian nan lúc ấy mình gặp phải mấy tên khốn này, cư nhiên đều từng bước từng bước đi tới, đến ngày hôm nay quay đầu nhìn lại quãng đường mình đi qua và dấu chân lưu lại, Đường Phong luôn luôn có một loại cảm giác rất kì lạ.
Điện ảnh xem được một nửa, Lục Thiên Thần đột nhiên nắm chặt tay Đường Phong.
“Em đừng biến mất.”
Bốn chữ ngắn ngủi, tiết lộ lo lắng vẫn lưu lại trong nội tâm Lục Thiên Thần, cho dù khoảng cách Đường Phong hiện tại xuất hiện đã qua hơn hai năm, người đàn ông biết bí mật của Đường Phong vẫn sẽ lo lắng Đường Phong có thể đột nhiên biến mất hay không.
Đường Phong có thể làm, chính là đồng dạng nắm chặt tay đối phương.
. . .
“Điện ảnh rất tốt, đối với quá khứ của em, tôi cũng có nhận thức mới.”
Sau khi điện ảnh chấm dứt, Albert cũng không lập tức rời đi.
Charles ngậm một điếu xì gà đứng ở một bên liếc xéo nhìn chằm chằm Albert, cảnh giác và không thân thiện vô cùng rõ ràng, nhưng hắn cũng không ngăn cản Albert nói chuyện với Đường Phong.
“Cảm ơn.” Mặc kệ là ai, đi tới hiện trường ngày hôm nay đều là khán giả của cậu, Đường Phong mỉm cười dành cho đối phương một cái ôm.
Albert nhân cơ hội hôn một cái trên gương mặt cậu, Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc liếc mắt, dường như khẽ hừ một tiếng.
Tùy ý nhìn hai người hầm hừ bên cạnh một cái, khóe miệng Albert xả ra vẻ tươi cười, lại khom lưng cúi đầu kéo mu bàn tay Đường Phong hôn lên: “Tôi mong đợi được xem càng nhiều tác phẩm của em, phi thường vui vẻ, có thể từ trong điện ảnh cảm thụ được tình cảm em muốn biểu đạt, điều này làm cho tôi cảm thấy mình càng thêm hiểu em, Đường thân ái của tôi.”
“Phiền anh thu lại một câu cuối cùng, ngài Albert tự xưng là quý ông, anh không biết là không thể nói bậy sao?” Rút một ngụm phun ra một ngụm khói trắng về phía Albert, Charles đi nhanh tới vươn tay ôm vai Đường Phong.
“Có món đồ chơi này bên cạnh em, cuộc sống hẳn là sẽ không quá buồn chán, nhưng nếu muốn có cuộc sống chất lượng, tôi tùy thời đợi em quang lâm.”
Nụ cười có ý tứ khác, Albert xoay người rời đi, mấy người vệ sĩ bên cạnh cũng theo đi ra ngoài.
Hậu trường rạp chiếu phim, chỉ còn lại Đường Phong và hai người đàn ông khác.
“Tự kỷ trước sau như một.” Lục Thiên Thần cho ra một câu bình luận, Đường Phong rất đồng ý.
“Anh ta vừa nói cái gì, đồ chơi? Ha ha, Charles này là đồ chơi?” Hừ một tiếng, người đàn ông thân hình cao lớn rất tự giác ôm lấy thắt lưng Đường Phong, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, “Không sai, anh chính là món đồ chơi của em thân ái, buổi tối xin hãy thoả thích chơi đùa anh đi!”
Được rồi, Đường Phong vừa đáp ứng với Charles buổi tối sẽ cho đối phương vào phòng mình.
“Lát nữa em sẽ lên máy bay đi Mỹ, nếu như anh không ngại có thể đi cùng em.”
Ý tứ chính là, buổi tối ngày hôm nay Đường Phong sẽ vượt qua trên máy bay, Charles tức khắc hiểu được mình bị lừa, anh giống như hung ác độc địa cắn răng: “Anh sẽ đem máy bay chấn đến lung lay.”
. . .
Trên đường bay đến Mỹ, Đường Phong cũng đã thu được thống kê phòng bán vé ngày đầu từ các trụ sở lớn.
“Phòng bán vé điện ảnh tại nội địa ngày đầu đã có.” Đường Phong đột nhiên nói.
Đừng hy vọng Charles hoặc Lục Thiên Thần sẽ cam nguyện chạy đến khoang phổ thông hoặc là khoang thương gia, để cho bọn họ ngồi hàng không dân dụng bình thường đều đã là chuyện rất khó.
Dựa theo lời Charles chính là, đã có máy bay của mình, vì sao còn phải ngồi hàng không dân dụng.
Nhưng Đường Phong kiên trì đi hàng không dân dụng.
Lên máy bay của Charles?
Coi như hết, cái máy bay kia có phòng ngủ rộng mở, trong phòng ngủ còn có giường lớn, đối với phi hành đường dài mà nói đích xác rất thoải mái, nhưng Đường Phong cũng tin tưởng Charles thực sự sẽ chấn máy bay đến lung lay.
Mà đối với Đường Phong xuống phi cơ nghỉ ngơi hai tiếng liền chuẩn bị nghi thức lần đầu công chiếu mà nói, cậu càng cần nghỉ ngơi trên máy bay thêm, để bảo đảm an toàn, cậu vẫn chọn hàng không dân dụng.
Có lẽ là giọng điệu Đường Phong nhắc tới phòng bán vé rất bình thản, trên khuôn mặt cũng không vui sướng gì, Charles lập tức nghĩ thành tích phòng bán vé điện ảnh không được tốt.
“Bảo bối, không nên mặt ủ mày chau, mau cười một cái, em là ánh nắng mặt trời của anh, mặc kệ phòng bán vé tốt hay xấu, chí ít em đã được hưởng thụ lạc thú đóng phim mang đến.”
Kỳ thực có đôi khi Charles cũng có thể nói vài lời không tệ.
Lục Thiên Thần ở bên cạnh chỉ là cười khẽ một tiếng, một tiếng cười này Đường Phong nghe ra, Lục Thiên Thần khẳng định là phát hiện cậu đang cố ý giả vờ.
“Thông qua số ghế ngồi và vé mua suy tính, chúc mừng các anh, làm người đầu tư điện ảnh lớn nhất, các anh có thể không lời không lỗ rồi.” Trên khuôn mặt Đường Phong rất nhanh lộ ra dáng cười, lúc này Charles mới biết được mình bị lừa, liên tục nói vài câu “Bảo bối em càng ngày càng tệ.”
Đối với một bộ điện ảnh có đầu tư nhỏ mà nói, phòng bán vé ngày đầu tiên gần 70 triệu đã tính là thành tích phi thường không tệ, thậm chí đều đã vượt qua phần lớn điện ảnh đứng đầu cùng kỳ.
Đường Phong đối với bộ điện ảnh có định vị minh xác, mặt hướng về khán giả tuổi trẻ có sức mua, mặc kệ là đề tài, lực kêu gọi diễn viên đạo diễn đều rất đúng khẩu vị với phần lớn thành phần tri thức đô thị.
Mà quan trọng hơn, bọn họ là dùng chân tình đồng thời mang theo mười phần thành ý đi chế tác bộ điện ảnh này.
“70 triệu, ôi, đích xác phi thường tốt!” Charles có chút cướp lời nói, đáng tiếc vừa nhìn chỉ biết người này căn bản không biết 70 triệu đối với một bộ điện ảnh mà nói xem như là thành tích ưu tú đến thế nào.
Không sao, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một tảng đá lớn, Đường Phong an tâm đeo lên kính ngủ, hiện tại cậu phải nghỉ ngơi.
《Trọng Sinh 》 lần đầu công chiếu tại Bắc Mỹ ngay ngày thứ hai điện ảnh 《Thiên tử 2 》 chiếu phim, lần đầu chiếu 《Thiên Tử 2 》 ở Bắc Mỹ vừa vặn giống với 《Trọng Sinh》 lần đầu chiếu ở Châu Á .
Khi Đường Phong bọn họ đi tới Mỹ, sau khi có thành tích phòng bán vé ngày đầu tại nội địa 《Trọng Sinh 》 , 《Thiên Tử 2 》 cũng bắt đầu tuyên bố về dự đoán phòng bán vé ngày đầu.
Mà thực trùng hợp, đối phương cũng là 70 triệu.
Bất đồng chính là, một cái là nhân dân tệ, một cái là đôla, khác biệt trong lúc đó phi thường rõ ràng.
Nhờ danh tiếng tốt đẹp của 《Thiên Tử 》 bộ đầu tiên cùng với sức bật sau đó, dường như khác giả Bắc Mỹ cũng tràn ngập nhiệt tình và chờ mong với tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》, mà những chờ mong và nhiệt tình này cuối cùng biến thành sức mua mạnh mẽ.
Phòng bán vé ngày đầu 70 triệu đã vượt lên trước thành tích của bộ thứ nhất, có thể tưởng tượng mấy người cao tầng phía sản xuất đã chuẩn bị tổ chức khánh công yến.
Nhưng đây đều là chuyện người khác, không liên quan gì đến Đường Phong, cậu cũng sẽ không bởi vậy liền cảm thấy đau lòng hoặc mất mát gì đó.
Khi cậu mất đi 《Thiên Tử 2 》, cậu nhận được 《Trọng Sinh 》, phòng bán vé không phải tiêu chuẩn duy nhất so sánh điện ảnh tốt xấu, lấy một bộ điện ảnh đầu tư thấp đi so với một bộ điện ảnh bom tấn cũng có chút không thỏa đáng.
Đời người vốn chính là có mất có được.
Xuống máy bay, bọn họ liền lập tức lên xe đi tới chỗ rạp chiếu phim lớn nhất tiến hành tuyên truyền lần đầu công chiếu.
Tại nội địa có Miranda trợ uy, Đường Phong nhưng không nỡ để một quý bà bay đi khắp nơi với cậu, trước khi đến Mỹ cũng đã để nhân viên công tác chuẩn bị một suất du lịch xa hoa ở Trung Quốc nửa tháng.
Mà ở Mỹ, thân là bạn thân của Đường Phong, Chino tự nhiên sẽ không vắng mặt.
Sau khi khai mạc thì đa số mọi người có thể tìm được đáp án cho câu hỏi, nhưng họ vẫn muốn Đường Phong có thể giải thích thêm ý nghĩa của tựa phim.
Xuyên suốt phim không có lấy một kẻ thù, mặc kệ vừa mở đầu thì đã xuất hiện một ông chủ lúc nào cũng chướng mắt, hay Ca Trần – một đối thủ cạnh tranh trong diễn xuất, hay người luôn bất đồng ý kiến, hóa thù thành bạn – Trần Minh Húc.
Tới cuối cùng, cũng như bây giờ, tất cả những ngăn cách, những con người không hòa hợp lẫn nhau đều biến mất, cho dù không thành bạn, nhưng cũng sẽ không như trước đây vừa thấy mặt thì liền giương gươm chĩa súng, khiến bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng.
Đối thủ chân chính, chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
Trước khi bước lên thảm đỏ, Đường Phong ngồi ở phòng hoá trang, nhìn hình ảnh trong gương của mình, khóe miệng hơi giương lộ ra một nụ cười.
Bàn trang điểm có đặt vài ba tờ tạp chí, ảnh bìa chụp rõ mồn một cảnh Đường Phong lần trước dìu Miranda về nhà, bài báo này còn oang oang nói rằng diễn viên trẻ tuổi Đường Phong đã qua đêm tại nhà của Miranda.
Cứ làm như buổi tối ngày hôm đó cậu và Miranda thật sự đã có xảy ra chuyện gì đó với nhau, tất cả mọi người hết sức nóng lòng hóng hớt tin tức ly hôn của Miranda, rồi còn chuyện giới tính của Đường Phong cũng sẽ được phơi bày ra ánh sáng.
Đường Phong tiện tay quẳng hết chúng vào thùng rác.
Tất cả những lời đồn đãi, những suy đoán, đều bị dập tắt hết trong buổi công chiếu này.
Ngày hôm nay ngoại trừ những nhân viên thì còn có không ít bạn bè trong ngành đến để giúp đỡ, nhưng trước đó, không ai hề biết rằng vụ tai tiếng đình đám kia giữa Đường Phong và Miranda hiển nhiên lại xuất hiện trong buổi lễ.
Giới truyền thông nhốn nháo, cứ như nắm được điểm yếu của Đường Phong và Miranda, ánh đèn flash chớp nhá liên tục khiến mắt mọi người cũng phát đau theo, dường như tất cả họ đều muốn đem những gì tối tăm kia phơi ra hết dưới ánh sáng này.
Nhưng mọi người rất nhanh liền phát hiện, ngoài ánh đèn chớp tắt không ngừng kia thì bên cạnh Đường Phong và Miranda còn có một người đàn ông ngoại quốc cao to hết sức đẹp trai đi cùng.
Người kia là ai?
Vì sao đi chung với Đường Phong và Miranda?
Đáp án quá rõ ràng, người đàn ông lịch lãm kia không ai khác chính là chồng của Miranda – George.
Đường Phong nắm chắc tay Miranda và George cùng nhau bước lên thảm đỏ, các tin đồn lá cải dường như đã bị dập tắt hoàn toàn, nếu như Đường Phong và Miranda có tình ý mờ ám gì, thì sao George lại có thể mỉm cười ung dung cùng bọn họ đi chung được như thế.
Liệu giữa đàn ông và phụ nữ có mối quan hệ gọi là tình bạn trong sáng đơn thuần được hay không?
“Họ không quan tâm chuyện này đâu, họ chỉ thích bới móc đời sống của diễn viên mà thôi.” Miranda nhẹ nhàng ôm Đường Phong, sau đó cũng ôm lấy chồng cô ấy, cả ba thân thiết cùng nhau tiến vào.
Mặc dù bọn họ đều là người từng trãi, nhưng cánh truyền thông cứ vẽ ra nhưng tin đồn không hay về quan hệ giữa cậu và Miranda trong một sự kiện lớn như thế này, Đường Phong hay đúng hơn là chồng của Miranda – George cảm thấy có chút xin lỗi.
“Vậy để cho bọn họ thất vọng một lần đi ha.” Đường Phong cười và nắm tay George, “Thật xin lỗi đã gây ra không ít phiền phức cho mọi người.”
Kỳ thực nếu như không phải 《 Thiên Tử 2》 và phim của cậu chiếu gần ngày nhau, quan hệ của cậu và Miranda cũng sẽ không hẳn bị soi mói như thế, đương nhiên rồi, lúc nào bên cạnh Miranda mà lại không có một đống tin tức vô căn cứ như vậy.
“Không, là tôi phải xin lỗi cậu mới đúng, cô vợ bốc đồng của tôi thiệt tình đã gây ra cho cậu nhiều rắc rối quá.” George mỉm cười, vẻ mặt an tĩnh trầm lặng.
Miranda thì trời sinh tính hoạt bát, cái này hoàn toàn bù lại cho George, cũng chỉ có George trầm tính mới có thể quản được Miranda sôi nổi này.
“Anh này, sao anh có thể nói vợ anh như thế chứ?” Trước mặt chồng, Miranda hay thích làm nũng, Đường Phong thấy mình nên rồi khỏi, không nên làm kỳ đà cản mũi.
Rẽ vào một góc, Đường Phong chưa kịp bước đi hai bước đã bị Tiểu Vũ vội vã kéo về phía trước.
“Trời ơi, mau mau chuẩn bị, các diễn viên chính đều phải lên sân khấu hết.” Tiểu Vũ nói cực nhanh, vừa cúi đầu chỉnh micro, vừa liếng thoắng liên lạc với người khác.
Đường Phong giang hai tay ôm chặt lấy Tiểu Vũ.
“Đường Phong, anh sao vậy!” Tiểu Vũ nhất thời dở khóc dở cười, người to xác thế này mà bỗng dưng lại làm trò trẻ con nữa.
“Tiểu Vũ, bình tĩnh nào, chúng ta đâu phải lần đầu tiên tham gia những buổi lễ như thế này phải không, cần làm gì thì chúng ta đều biết mà.” Đường Phong vỗ nhẹ vai Tiểu Vũ.
Tâm tình thoáng bình tĩnh trở lại, muốn trách Đường Phong một câu nhưng cũng đành nuốt vào trong bụng, Tiểu Vũ chỉ có thể thở dài: “Anh là chế tác chính của bộ phim, khán giả bên ngoài đã mua vé đầy hết rồi, ông trời biết tôi khẩn trương biết bao, so với lần đầu tiên đi nước Mỹ tham gia liên hoa phim còn khẩn trương hơn nữa.”
“Tiểu Vũ yêu dấu, cô cứ ngồi xuống thưởng thức phim được không, mấy chuyện còn lại cứ giao cho người khác, huống chi còn có tôi mà.” Tiểu Vũ chép miệng đành nghe theo, Đường Phong mỉm cười vỗ vỗ vai, “Được rồi, tôi đi xem những người khác.”
“Đường Phong!”
Cậu lắc lắc tay.
Tiểu Vũ ở phía sau giậm chân, đành vậy, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Rời khỏi chỗ Tiểu Vũ, Đường Phong liền tìm được diễn viên chính và đạo diễn, đều là những người quan trọng bên mình, tất cả mọi người đang thư giãn trò chuyện, đợi sắp xếp để lên sân khấu phát biểu.
Đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy Đường Phong.
“Được rồi Charles, anh to lớn như vậy đi từ xa là tôi đã thấy anh rồi, hơn nữa…” Cậu bình tĩnh xoay người lại, nhẹ nhẹ ngửi mùi trên người Charles sau đó nhìn vào đối phương, “Còn có mùi nước hoa Cologne.”
Mủi hương đặc biệt này, mùi độc nhất vô nhị của người ấy.
“Bảo bối, chúc mừng cậu.” Charles nghiêng đầu hôn lên mặt Đường Phong một cái.
“Cảm ơn.” Đường Phong cũng đáp lại bằng cái hôn lên má Charles.
“Ngày đầu tiên mà được ngồi ghế danh dự cũng không tệ nha.” Lục Thiên Thần đương nhiên sẽ không vắng mặt trong buổi ra mắt phim này.
Nếu như Lục Thiên Thần nói ghế danh dự không tệ có nghĩa là không tệ thiệt, ưu điểm của anh ta chính là có sao thì nói vậy, trực tiếp thẳng thắn, không phải bởi vì cậu là người yêu anh ta mà anh ta sẽ nói tốt cho.
Sau khi ôm Charles, Đường Phong cũng xoay người ôm Lục Thiên Thần thật chặt.
“Cảm ơn hai anh.”
“Muốn cám ơn tôi thì chờ đến buổi tối hãy cám ơn.” Nở một nụ cười gian, Charles thừa dịp những người khác không chú ý vỗ mông Đường Phong, rồi đá lông nheo thêm mấy cái “Bảo bối, sắp lên sân khấu rồi, mấy lời buồn nôn cậu không thích tôi cũng sẽ không nói giờ đâu, chờ xong phim rồi tính, vậy nha?”
Liếc Charles một cái, Đường Phong đuổi cả hai tên mè nheo này đi chỗ khác: “Được rồi hai anh, mau vào ghế ngồi đi.”
Lúc này các nhân viên đang tất bật chạy tới chạy lui, không làm chậm trễ nữa, Đường Phong liền cùng những diễn viên khác vào vị trí, sau đó chuẩn bị sắp xếp lên sân khấu.
Dựa theo thông lệ cũ, trước khi phim bắt đầu chiếu thì họ cũng đọc sơ qua những câu hỏi được gửi đến.
Người phát biểu đầu tiên là đạo diễn, lúc Đường Phong đứng bên cạnh ông ấy cậu có chút kinh ngạc, vị trí chế tác của Đường Phong lại được xếp kề Lục Thiên Thần và Charles, nếu thế này thì khi xuống sân khấu cả ba người họ sẽ ngồi gần nhau.
Từ vị trí này Đường Phong nhìn qua, có thể thấy Charles và Lục Thiên Thần rất rõ ràng, điều khiến cậu thốt không nên lời không phải là vị trí ba người sát nhau mà là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh cũng ngồi chung hàng với hai người bọn họ, nói đúng hơn là ngồi chung một chỗ.
Ba người không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng cúi đầu ghé tai xì xầm, cái cảnh tượng quái quỷ này khiến Đường Phong sửng sốt hết một lúc, cho đến khi MC dẫn chương trình gọi tên cậu hai lần cậu mới sực tỉnh.
“Chúng ta đều biết 《 trọng sinh 》 chính là dựa vào những chuyện cá nhân cậu đã từng trải qua mà làm thành phim, thế nhưng sao lại phải là “trọng sinh” tựa phim liệu có mang hàm nghĩa đặc biệt nào không?”
Vị MC đặt một câu hỏi cho Đường Phong.
Đến phiên Đường Phong trả lời, ba người đàn ông phía dưới đều dừng lại, tỏ ra thực sự chăm chú, ánh mắt hết sức tập trung dồn lên người cậu.
Thời điểm này, hình như đã không còn tranh giành, cũng không còn những gút mắt, ba thân phận phức tạp của ba người đàn ông vì Đường Phong mà gạt bỏ hết.
“Mặc kệ trong phim là Trần Phàm hay ngoài đời là Đường Phong, trong cuộc sống ai ai cũng đều gặp phải những tình cảnh khiến mình tuyệt vọng, sống lại không chỉ là sống thêm một cuộc sống, tôi chỉ nghĩ tôi và những người khác đều từng trải qua những tình huống khiến chúng ta tự mình rơi xuống vực sâu.”
Đường Phong nói: “Sống ích kỷ một chút cũng tốt, phóng khoáng một chút cũng tốt, liều lĩnh một chút cũng không hề gì, đừng nên quá gò bó chèn ép bản thân, quan trọng là tạo cho mình cơ hội sống một cuộc sống thật có giá trị.”
Đây chính là ý nghĩa của tựa phim.
Mặc kệ Ca Trần, Vệ Đạo Minh, Jonas hay Mike Chen, hay tất cả những con người từng muốn hãm hại cậu, cậu đều không xem họ là kẻ thù.
Cũng giống như tình cảm vậy, kết quả bây giờ tuy không phải là kết quả tốt nhất, nhưng khẳng định cũng không đến nỗi tồi tệ.
Cho bản thân cơ hội sống lại, cũng là cho người khác cơ hội được yêu thương.
Sau khi diễn viên chính của điện ảnh lên đài nói chuyện rất nhanh liền đem thời gian còn lại cho khán giả thưởng thức điện ảnh, khi Đường Phong bọn họ đều ngồi xuống, ánh đèn trong rạp chiếu phim dần dần tối đi, trên màn hình lớn rất nhanh xuất hiện một tia sáng, điện ảnh chính thức bắt đầu.
Trong lòng cậu kỳ thực có rất nhiều nghi vấn, cũng có một chút hiếu kỳ, ví dụ như vì sao Albert cũng xuất hiện ở đây, nhưng đột nhiên, dường như cậu lại biết đáp án.
Biết vì sao Albert lại xuất hiện trên lễ lần đầu công chiếu điện ảnh, biết vì sao ba người đàn ông này không có bất cứ khắc khẩu hoặc là cử động khác thường ảnh hưởng đến nghi thức lần này.
Cho dù tồn tại mâu thuẫn, may mắn chính là, bọn họ đều đã là người trưởng thành biết nắm chắt đúng mực.
Khi Đường Phong từ trên đài đi xuống Albert chủ động nhường chỗ, ngồi ở phía sau Đường Phong, mà Lục Thiên Thần và Charles thì phân biệt ngồi ở hai bên.
Không hỏi đến tột cùng là tình huống gì, hiện tại là thời gian thu hoạch, là thời khắc đơn thuần hưởng thụ xem điện ảnh.
Hình ảnh ngày đầu tiên bọn họ quay chụp, là hình ảnh ban đầu của điện ảnh, trong biển rộng xanh thẳm mà băng lãnh đột nhiên có một người rơi xuống, trong ánh mắt nửa mở là ánh mắt tuyệt vọng với cuộc đời mình, theo cậu không ngừng rơi xuống biển sâu, mặt biển cách cậu càng ngày càng xa, bầu trời cách cậu càng ngày càng xa.
Toàn bộ tất cả đều trở nên lờ mờ, tầm mắt, còn có ký ức.
“Trời ạ bảo bối, hình dạng em ở trong nước nhìn qua thật đẹp, quả thực giống như nam mỹ nhân ngư, anh nghĩ anh chính là hải tặc, ở trên biển gặp. . .”
Đường Phong vươn tay bưng kín miệng Charles: “Suỵt!”
“Ô ô.” Charles hừ hừ hai tiếng ý bảo mình đã biết.
“Nếu anh có thể bảo trì từ đầu tới đuôi trong lúc chiếu phim cũng không nói ra một chữ, sau khi trở lại tôi đêm nay sẽ cho anh vào phòng tôi.” Giống như dỗ dành trẻ con cho viên kẹo, nhưng đối với Charles ăn mềm không ăn cứng mà nói thì cực kỳ hưởng thụ.
Con gấu này quả nhiên ngậm miệng lại, ngay cả đáp ứng đều là dùng gật đầu để hoàn thành.
Đường nhìn một lần nữa trở lại màn hình lớn, xem bộ điện ảnh 《Trọng sinh 》 này giống như đang xem cuộc sống sau khi sống lại của cậu, có rất nhiều tính hí kịch, ví dụ như ngay từ đầu cái tên cầm thú Charles lúc đó có chút khốn nạn nhưng lại thích tự xưng là quý ông, ví dụ như thủ trưởng Lục Thiên Thần nhìn cậu giống như nhìn rác rưởi, ví dụ như Albert thần bí lại nguy hiểm.
Hiện tại nhớ lại, thời điểm gian nan lúc ấy mình gặp phải mấy tên khốn này, cư nhiên đều từng bước từng bước đi tới, đến ngày hôm nay quay đầu nhìn lại quãng đường mình đi qua và dấu chân lưu lại, Đường Phong luôn luôn có một loại cảm giác rất kì lạ.
Điện ảnh xem được một nửa, Lục Thiên Thần đột nhiên nắm chặt tay Đường Phong.
“Em đừng biến mất.”
Bốn chữ ngắn ngủi, tiết lộ lo lắng vẫn lưu lại trong nội tâm Lục Thiên Thần, cho dù khoảng cách Đường Phong hiện tại xuất hiện đã qua hơn hai năm, người đàn ông biết bí mật của Đường Phong vẫn sẽ lo lắng Đường Phong có thể đột nhiên biến mất hay không.
Đường Phong có thể làm, chính là đồng dạng nắm chặt tay đối phương.
. . .
“Điện ảnh rất tốt, đối với quá khứ của em, tôi cũng có nhận thức mới.”
Sau khi điện ảnh chấm dứt, Albert cũng không lập tức rời đi.
Charles ngậm một điếu xì gà đứng ở một bên liếc xéo nhìn chằm chằm Albert, cảnh giác và không thân thiện vô cùng rõ ràng, nhưng hắn cũng không ngăn cản Albert nói chuyện với Đường Phong.
“Cảm ơn.” Mặc kệ là ai, đi tới hiện trường ngày hôm nay đều là khán giả của cậu, Đường Phong mỉm cười dành cho đối phương một cái ôm.
Albert nhân cơ hội hôn một cái trên gương mặt cậu, Lục Thiên Thần ngẩng đầu liếc liếc mắt, dường như khẽ hừ một tiếng.
Tùy ý nhìn hai người hầm hừ bên cạnh một cái, khóe miệng Albert xả ra vẻ tươi cười, lại khom lưng cúi đầu kéo mu bàn tay Đường Phong hôn lên: “Tôi mong đợi được xem càng nhiều tác phẩm của em, phi thường vui vẻ, có thể từ trong điện ảnh cảm thụ được tình cảm em muốn biểu đạt, điều này làm cho tôi cảm thấy mình càng thêm hiểu em, Đường thân ái của tôi.”
“Phiền anh thu lại một câu cuối cùng, ngài Albert tự xưng là quý ông, anh không biết là không thể nói bậy sao?” Rút một ngụm phun ra một ngụm khói trắng về phía Albert, Charles đi nhanh tới vươn tay ôm vai Đường Phong.
“Có món đồ chơi này bên cạnh em, cuộc sống hẳn là sẽ không quá buồn chán, nhưng nếu muốn có cuộc sống chất lượng, tôi tùy thời đợi em quang lâm.”
Nụ cười có ý tứ khác, Albert xoay người rời đi, mấy người vệ sĩ bên cạnh cũng theo đi ra ngoài.
Hậu trường rạp chiếu phim, chỉ còn lại Đường Phong và hai người đàn ông khác.
“Tự kỷ trước sau như một.” Lục Thiên Thần cho ra một câu bình luận, Đường Phong rất đồng ý.
“Anh ta vừa nói cái gì, đồ chơi? Ha ha, Charles này là đồ chơi?” Hừ một tiếng, người đàn ông thân hình cao lớn rất tự giác ôm lấy thắt lưng Đường Phong, thanh âm nhẹ nhàng mềm mại, “Không sai, anh chính là món đồ chơi của em thân ái, buổi tối xin hãy thoả thích chơi đùa anh đi!”
Được rồi, Đường Phong vừa đáp ứng với Charles buổi tối sẽ cho đối phương vào phòng mình.
“Lát nữa em sẽ lên máy bay đi Mỹ, nếu như anh không ngại có thể đi cùng em.”
Ý tứ chính là, buổi tối ngày hôm nay Đường Phong sẽ vượt qua trên máy bay, Charles tức khắc hiểu được mình bị lừa, anh giống như hung ác độc địa cắn răng: “Anh sẽ đem máy bay chấn đến lung lay.”
. . .
Trên đường bay đến Mỹ, Đường Phong cũng đã thu được thống kê phòng bán vé ngày đầu từ các trụ sở lớn.
“Phòng bán vé điện ảnh tại nội địa ngày đầu đã có.” Đường Phong đột nhiên nói.
Đừng hy vọng Charles hoặc Lục Thiên Thần sẽ cam nguyện chạy đến khoang phổ thông hoặc là khoang thương gia, để cho bọn họ ngồi hàng không dân dụng bình thường đều đã là chuyện rất khó.
Dựa theo lời Charles chính là, đã có máy bay của mình, vì sao còn phải ngồi hàng không dân dụng.
Nhưng Đường Phong kiên trì đi hàng không dân dụng.
Lên máy bay của Charles?
Coi như hết, cái máy bay kia có phòng ngủ rộng mở, trong phòng ngủ còn có giường lớn, đối với phi hành đường dài mà nói đích xác rất thoải mái, nhưng Đường Phong cũng tin tưởng Charles thực sự sẽ chấn máy bay đến lung lay.
Mà đối với Đường Phong xuống phi cơ nghỉ ngơi hai tiếng liền chuẩn bị nghi thức lần đầu công chiếu mà nói, cậu càng cần nghỉ ngơi trên máy bay thêm, để bảo đảm an toàn, cậu vẫn chọn hàng không dân dụng.
Có lẽ là giọng điệu Đường Phong nhắc tới phòng bán vé rất bình thản, trên khuôn mặt cũng không vui sướng gì, Charles lập tức nghĩ thành tích phòng bán vé điện ảnh không được tốt.
“Bảo bối, không nên mặt ủ mày chau, mau cười một cái, em là ánh nắng mặt trời của anh, mặc kệ phòng bán vé tốt hay xấu, chí ít em đã được hưởng thụ lạc thú đóng phim mang đến.”
Kỳ thực có đôi khi Charles cũng có thể nói vài lời không tệ.
Lục Thiên Thần ở bên cạnh chỉ là cười khẽ một tiếng, một tiếng cười này Đường Phong nghe ra, Lục Thiên Thần khẳng định là phát hiện cậu đang cố ý giả vờ.
“Thông qua số ghế ngồi và vé mua suy tính, chúc mừng các anh, làm người đầu tư điện ảnh lớn nhất, các anh có thể không lời không lỗ rồi.” Trên khuôn mặt Đường Phong rất nhanh lộ ra dáng cười, lúc này Charles mới biết được mình bị lừa, liên tục nói vài câu “Bảo bối em càng ngày càng tệ.”
Đối với một bộ điện ảnh có đầu tư nhỏ mà nói, phòng bán vé ngày đầu tiên gần 70 triệu đã tính là thành tích phi thường không tệ, thậm chí đều đã vượt qua phần lớn điện ảnh đứng đầu cùng kỳ.
Đường Phong đối với bộ điện ảnh có định vị minh xác, mặt hướng về khán giả tuổi trẻ có sức mua, mặc kệ là đề tài, lực kêu gọi diễn viên đạo diễn đều rất đúng khẩu vị với phần lớn thành phần tri thức đô thị.
Mà quan trọng hơn, bọn họ là dùng chân tình đồng thời mang theo mười phần thành ý đi chế tác bộ điện ảnh này.
“70 triệu, ôi, đích xác phi thường tốt!” Charles có chút cướp lời nói, đáng tiếc vừa nhìn chỉ biết người này căn bản không biết 70 triệu đối với một bộ điện ảnh mà nói xem như là thành tích ưu tú đến thế nào.
Không sao, trong lòng cuối cùng cũng buông xuống một tảng đá lớn, Đường Phong an tâm đeo lên kính ngủ, hiện tại cậu phải nghỉ ngơi.
《Trọng Sinh 》 lần đầu công chiếu tại Bắc Mỹ ngay ngày thứ hai điện ảnh 《Thiên tử 2 》 chiếu phim, lần đầu chiếu 《Thiên Tử 2 》 ở Bắc Mỹ vừa vặn giống với 《Trọng Sinh》 lần đầu chiếu ở Châu Á .
Khi Đường Phong bọn họ đi tới Mỹ, sau khi có thành tích phòng bán vé ngày đầu tại nội địa 《Trọng Sinh 》 , 《Thiên Tử 2 》 cũng bắt đầu tuyên bố về dự đoán phòng bán vé ngày đầu.
Mà thực trùng hợp, đối phương cũng là 70 triệu.
Bất đồng chính là, một cái là nhân dân tệ, một cái là đôla, khác biệt trong lúc đó phi thường rõ ràng.
Nhờ danh tiếng tốt đẹp của 《Thiên Tử 》 bộ đầu tiên cùng với sức bật sau đó, dường như khác giả Bắc Mỹ cũng tràn ngập nhiệt tình và chờ mong với tập tiếp theo của 《Thiên Tử 》, mà những chờ mong và nhiệt tình này cuối cùng biến thành sức mua mạnh mẽ.
Phòng bán vé ngày đầu 70 triệu đã vượt lên trước thành tích của bộ thứ nhất, có thể tưởng tượng mấy người cao tầng phía sản xuất đã chuẩn bị tổ chức khánh công yến.
Nhưng đây đều là chuyện người khác, không liên quan gì đến Đường Phong, cậu cũng sẽ không bởi vậy liền cảm thấy đau lòng hoặc mất mát gì đó.
Khi cậu mất đi 《Thiên Tử 2 》, cậu nhận được 《Trọng Sinh 》, phòng bán vé không phải tiêu chuẩn duy nhất so sánh điện ảnh tốt xấu, lấy một bộ điện ảnh đầu tư thấp đi so với một bộ điện ảnh bom tấn cũng có chút không thỏa đáng.
Đời người vốn chính là có mất có được.
Xuống máy bay, bọn họ liền lập tức lên xe đi tới chỗ rạp chiếu phim lớn nhất tiến hành tuyên truyền lần đầu công chiếu.
Tại nội địa có Miranda trợ uy, Đường Phong nhưng không nỡ để một quý bà bay đi khắp nơi với cậu, trước khi đến Mỹ cũng đã để nhân viên công tác chuẩn bị một suất du lịch xa hoa ở Trung Quốc nửa tháng.
Mà ở Mỹ, thân là bạn thân của Đường Phong, Chino tự nhiên sẽ không vắng mặt.
Bình luận truyện