Sợ Cưới

Chương 168: Bộc Tấn rời đi



Bác sĩ kiểm tra tổng quan rồi báo cho Lục Tử Khanh: “Con gái chị bị nghi ngờ đột nhiên nhiễm virus gì đó, gần đây cháu có tới hoàn cảnh xa lạ nào không?”

Lục Tử Khanh lắc đầu: “Nó không đi đâu, chỉ ở nhà với bảo mẫu.”

Bác sĩ nhíu mày: “Chị hỏi lại xem, có phải bảo mẫu dẫn cô bé đi đâu không?”

Lục Tử Khanh quay đầu hỏi Tiểu Tống: “Tiểu Tống, mấy ngày nay cô có đưa hai đứa đi đâu không? Bác sĩ nói có thể con bé tiếp xúc tới cái gì đó độc hại.”

Tiểu Tống cúi đầu, hai tay mân mê góc áo: “Tôi chỉ mang hai đứa về quê chơi thôi, nhưng trẻ con nhà quê cũng không bị bệnh này mà!”

Lục Tử Khanh tức giận vô cùng: “Không phải đã nói với cô rồi sao? Đừng mang nó về quê của cô, hai đứa nó cũng không giống trẻ con ở quê, chúng nó đã sống quen trong hoàn cảnh bẩn thỉu rồi. Bây giờ Ngữ Nhạc đã hôn mê rồi!”

Tiểu Tống tự mình biết mình đuối lý: “Chị Trương, tôi không cố ý mà. Hai đứa nói tháng giêng ba mẹ đều không có nhà, ngay cả cậu mợ và ông bà ngoại cũng không ở nhà, hai đứa chúng nó buồn chán, xin tôi dẫn đi chơi với Tiểu Hổ nhà tôi, tôi làm sao biết lại lây nhiễm virus gì đó cơ chứ?”

Lục Tử Khanh nghe lời của Tiểu Tống, lòng chua xót, giọng cũng dịu đi đôi chút: “Được rồi, Tiểu Tống, xin lỗi, là tôi nhìn con bé thành ra như vậy, sốt ruột liền nói bừa, cô đừng để trong lòng.”

Tiểu Tống nhìn Lục Tử Khanh đầy thông cảm: “Tôi nhìn con bé thế này cũng còn sốt ruột, chứ đừng nói gì chị. Tôi không trách chị.”

Lục Tử Khanh nhìn Trương Ngữ Nhạc trên giường bệnh, mắt nhắm chặt, ngủ mà không yên ổn, thân hình nhỏ bé thường thường xuất hiện kinh động, Lục Tử Khanh nhìn đứa bé còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ sở, trong lòng vô cùng tự trách.

Tận cho tới lúc gần tối, Trương Ngữ Nhạc mới tỉnh, nhìn thấy Lục Tử Khanh bên cạnh giường bệnh, Trương Ngữ Nhạc vô cùng vui mừng: “Mẹ, cuối cùng mẹ đã về rồi. Con đang ở đâu thế này?”

Lục Tử Khanh thấy Trương Ngữ Nhạc đã tỉnh, vui mừng ôm lấy con: “Ngữ Nhạc, con tỉnh rồi, may quá, con dọa mẹ sợ quá!”

“Mẹ, con đang chơi với chị rất vui, tự nhiên buồn ngủ vô cùng, mắt không sao mở ra được. Tỉnh lại đã ở đây rồi. Chị đâu rồi?” Trương Ngữ Nhạc nhìn bốn phía cũng không thấy chị gái Trương Ngữ Hoan.

Được Trương Ngữ Nhạc nhắc nhở, Lục Tử Khanh thế mới nhớ tới từ lúc vào bênh viên vẫn không thấy Trương Ngữ Hoan, Tiểu Tống đứng một bên đột nhiên vỗ đầu: “Trời, lúc đi vội quá, quên không dắt theo Ngữ Hoan rồi, phải làm sao bây giờ?”

Lục Tử Khanh trừng mắt nhìn Tiểu Tống: “Cô nhìn xem, cô làm cái gì vậy? Ngữ Hoan mà có chuyện gì, tôi không tha cho cô!”

Lục Tử Khanh dặn dò Tiểu Tống chăm sóc Ngữ Nhạc, đứng dậy lao ra ngoài phòng bệnh. Thấy Lục Tử Khanh đi ra, Chu Anh Kiệt vẫn đang chờ ngoài khoa cấp cứu vội chạy tới, làm Lục Tử Khanh vừa thấy ngạc nhiên, vừa ấm áp: “Anh Kiệt, em còn tưởng anh đi lâu rồi chứ?”

“Tôi vẫn chờ bên ngoài, xem em có cần gì không? Giờ em đi đâu?” Chu Anh Kiệt đi theo Lục Tử Khanh.

“Tiểu Tống quên dẫn theo Ngữ Hoan lúc đi bệnh viện, em vừa gọi về nhà cũng không ai nghe, cũng không biết Ngữ Hoan đi đâu.” Lục Tử Khanh dường như sắp khóc.

“Em đừng cuống, Ngữ Hoan thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không đi cùng người lạ đâu, có khi nó đang ở trong nhà chờ mọi người về.” Chu Anh Kiệt kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Thật không? Anh nói Ngữ Hoan có khi đang ở trong nhà à?” Lục Tử Khanh nghe thế liền hỏi Chu Anh Kiệt.

“Đúng thế mà. Hoàn toàn có khả năng thế, trước tiên chúng ta về nhà tìm con bé, em đừng tự mình dọa mình!” Chu Anh Kiệt không chút hoang mang nói.

Lục Tử Khanh nghe được lời của Chu Anh Kiệt, đột nhiên cảm thấy trong lòng yên tâm hơn nhiều, dọc đường về cũng không hề khóc, mà là nhìn về phía trước tràn đầy hi vọng.

Về tới nhà, cả căn nhà trước sau đều không có bóng dáng Trương Ngữ Nhạc, Lục Tử Khanh lập tức khóc lóc ầm ĩ.

“Em đừng vội khóc, mau nghĩ xem Ngữ Hoan có thể đi đâu.” Chu Anh Kiệt từng bước hướng dẫn.

“Nó không biết ông ngoại không ở nhà, có khi đi tìm ông ngoại rồi.” Lục Tử Khanh lại thấy hi vọng mới.

Tới khu nhà họ Lục ở, lúc đi thang máy tới tầng nhà họ Lục, đúng là thấy một bóng dáng nhỏ bé ngồi trước cửa phòng, đã ngủ say, Lục Tử Khanh ôm chầm lấy Trương Ngữ Hoan.

Trương Ngữ Hoan đang ngủ say mở to mắt, nhìn thấy mẹ liền khóc òa: “Mẹ cuối cùng cũng đến, con chờ ông ngoại lâu lắm rồi mà ông cũng không mở cửa cho con. Rồi con ngủ mất!”

“Bảo bối, đừng khóc, ông không có nhà. Có mẹ đây rồi, không sao rồi!” Lục Tử Khanh ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt Trương Ngữ Hoan.

Chu Anh Kiệt cởi áo khoác ra đưa cho Lục Tử Khanh: “Con bé chắc lạnh lắm rồi, mau khoác cho nó đi.”

Lục Tử Khanh nhìn Chu Anh Kiệt cảm kích, nhận lấy áo bọc lấy Trương Ngữ Hoan: “ Đi thôi, chúng ta mau đi bệnh viện thôi, Ngữ Nhạc còn chưa tỉnh lại đâu.”

Chu Anh Kiệt không cho giằng co, đón lấy Trương Ngữ Hoan: “Em cũng mệt rồi, đưa con bé cho tôi đi!”

Ba người cùng nhau đi xuống, Chu Anh Kiệt có cảm giác giật mình như giấc mộng năm xưa đã thành hiện thực, vừa lên xe, Tiểu Tống đã gọi điện thoại tới: “Tiểu Tống, có việc gì, chúng tôi tìm được Ngữ Hoan rồi. Nó ở cửa nhà bà ngoại, cô nói với Ngữ Nhạc, mẹ và chị sẽ tới bệnh viện ngay.”

Lục Tử Khanh ôm chặt Trương Ngữ Hoan, giờ phút này, sự bình yên của hai chị em con bé chính là mối quan tâm lớn nhất của cô, dù phải dùng hết sức toàn thân, cũng chỉ muốn bảo vê hai đứa được bình an. Nếu hai đứa có chuyện gì, chắc chắn cô không có cách nào sống tiếp.

Đến bệnh viện, Ngữ Nhạc nhìn thấy mẹ và chị, vui mừng tới khuôn mặt đều đỏ bừng. Nói cho cùng là đứa bé, bệnh tới bệnh đi đều nhanh, Lục Tử Khanh nhìn thấy Ngữ Nhạc tinh thần tốt, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Bác sĩ tới kiểm tra, nhìn thấy sắc mặt Ngữ Nhạc tốt hơn nhiều, liền dặn dò: “Tình hình của Trương Ngữ Nhạc đã ổn hơn nhiều, tôi kê ít thuốc, mọi người có thể mang con bé về nhà!”

“Không cần nằm viện à?” Lục Tử Khanh vẫn có chút không yên tâm

“Chị cho cháu uống thuốc đúng hướng dẫn, thường xuyên quan sát, nếu có vấn đề gì lập tức đưa đi bệnh viện!” bác sĩ dặn dò cẩn thận.

Lục Tử Khanh dẫn theo Ngữ Hoan, Ngữ Nhạc và Tiểu Tống lên xe của Chu Anh Kiệt, sau khi lên xe, Lục Tử Khanh cảm thấy vô cùng có lỗi: “Anh Kiệt, hôm nay làm phiền anh rồi, chuyện công ty bắt anh quan tâm, chuyện trong nhà cũng làm anh phải chạy đôn chạy đáo.”

“Em đừng khách sáo, hai chúng ta là quan hệ gì chứ?” Chu Anh Kiệt ngắt lời Lục Tử Khanh.

Lục Tử Khanh nhìn Chu Anh Kiệt, giây phút nà, trong lòng cô cũng vô cùng phức tạp. Năm đó cô cũng không phải không rõ tâm tư của Chu Anh Kiệt đối với mình, chỉ là, lúc đó cô đã tìm được người tốt hơn, nên không cho Chu Anh Kiệt vào tầm suy xét. Nay xem ra, nhìn có vẻ chân chất như Trương Bác Tùng lại không đáng tin cậy, đúng là ứng với câu: “Đàn ông có tiền liền thay lòng.”

Lục Tử Khanh nhìn Chu Anh Kiệt thành thục ổn trọng, nhớ lại năm đó nếu chọn Chu Anh Kiệt, hai người chắc chắn cố gắng làm việc, cố gắng sống, chắc là cũng sẽ hưởng thụ một loại cuộc sống khác. Cùng Trương Bác Tùng ở chung, những năm đầu dốc sức làm việc, ngày lành còn chưa có vài năm, dường như chơi một trò chơi vậy, đã trải qua đủ loại cuộc sống.

Trên đường, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc đều đang nói chuyện xảy ra hôm đó, nói líu ríu không yên, Tiểu Tống tự biết mình đuối lý nên không nói một lời, Chu Anh Kiệt và Lục Tử Khanh trong lòng đều không bình tĩnh, đều đang suy nghĩ những chuyện lúc trước, trong chốt lát, trong lòng đều có cảm giác ưu sầu.

Về nhà, Lục Tử Khanh cho cả nhà xuống xe, nhưng lại không chào từ biệt Chu Anh Kiệt. Chu Anh Kiệt ngồi trên xe, nhìn cả nhà đi vào biệt thự. Tận tới khi Lục Tử Khanh sắp vào cửa, Chu Anh Kiệt mới gọi theo: “Tử Khanh, em nghỉ ngơi đi, mai tôi tới đón em đi làm!”

Lục Tử Khanh không dừng bước, cũng không quay đầu, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Cuộc đời chính là như vậy, khi mình đã lựa chọn một hướng đi, chính là không thể quay đầu. Người phụ nữ, lập gia đình là lựa chọn quan trọng, lúc trước ở ngã ba đường cuộc đời, cô đã lựa chọn Trương Bác Tùng, vậy thì từ nay về sau cũng chỉ có thể nói tạm biệt với cuộc sống bình yên ổn định, từ nay về sau chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu.

Thời gian ban ngày của Trình Mai Tây trở nên đơn giản chưa từng có. Sau khi ngủ trưa xong, ông Trình đỡ cô tới nhà ấm trồng hoa, có thiết bị khang phục rồi, ông Trình cũng không cần lúc nào cũng giúp đỡ Trình Mai Tây, ông Trình đứng ngay cạnh, hoạt động một chút chân và thắt lưng.

Sau khi vận động rồi, ông Trình nâng Trình Mai Tây dậy rèn luyện tự đi lại. Trạng thái của Trình Mai Tây rất tốt, dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi chuyện hồi sáng, ông Trình thế này mới thở phào nhẽ nhõm, cuối cùng mới yên tâm.

Bộc Tấn yên lặng đứng nhìn từ cửa sổ đối diện nhìn Trình Mai Tây. Trên người Trình Mai Tây tản mát ra ánh sáng tươi mát tinh khiết sau khi trải qua bao nhiêu khổ cực, ngay cả không khí xung quanh cô dường như cũng là mát lạnh yên bình. Lại qua tiếp 1 tiếng đồng hồ, anh sẽ quay về Thượng Hải, lúc này anh chỉ hận không thể thu Trình Mai Tây vào hai mắt của mình, mang về Thượng Hải.

Trình Mai Tây lúc này, có thể cảm nhận được một đôi mắt đang chăm chú quan sát mình. Tuy là cô không biết Bộc Tấn ở đâu, nhưng mà cô biết, Bộc Tấn ở ngay bên cạnh cô, chăm chú theo dõi cô, sẽ đưa tới sự quan tâm và yêu thương của anh đúng lúc cần.

Đối với Trình Mai Tây mà nói, khi biết Bộc Tấn ở bên cạnh mình, cảm giác dường như không khí, nước, ánh mặt trời xung quanh mình đều thấy khác lạ, có lẽ không khí chính mình hít vào, chính là lúc trước đó anh ấy thở ra, ánh nắng mình đang sưởi ấm cũng đang chiếu rọi anh.

Thế giới này, bởi vì có anh ấy mà trở nên hoàn toàn khác biệt, chỉ cần biết rằng anh ấy ở ngay cạnh đây là đủ. Thế giới của Trình Mai Tây liền trở nên phong phú và đầy đủ như vậy, từ đó về sau, cô sẽ không còn một mình cô đơn, trong lòng cô có tình yêu, trong tình yêu có anh ấy.

Bộc Tấn và Trình Mai Tây dường như đều biết tâm ý của đối phương, họ chính là yên lặng dùng cách của mình đi yêu đối phương, đây là tình yêu trải qua năm tháng chia lìa, mơ hồ nhưng càng nồng cháy, khúc khuỷu nhưng càng phong phú.

Lúc sẩm tối, Bộc Tấn lưu luyến không rời nhìn về phía sân đối diện không một bóng người, vội vàng xách theo vali đi sân bay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện