Sơ Cửu Của Lục Hào
Chương 1: Gió lạnh
Một đợt không khí lạnh tràn về làm cho thành phố Tô rơi vào những ngày lạnh buốt giữa lúc thời tiết đang nắng nóng. Qua nửa đêm, cơn mưa mùa đông kéo đến khiến cho những cơn gió lạnh đang hoành hành trong màn đêm càng thêm lạnh buốt.
Những người đi bộ trên đường bọc mình trong lớp áo thu dày cộp, bước chân của họ vội vã, chỉ mong về nhà sớm một chút.
Một chiếc xe con màu đen chạy qua trung tâm thành phố, đi về phía đông ngoại ô của thành phố Tô. Tài xế là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi. Lúc này ông ta vừa đeo tai nghe vừa nheo mắt lại cẩn thận quan sát bên đường, hình như đang tìm kiếm cái gì đó...
“Được rồi được rồi, em có thấy phiền không! Anh đã nói rồi, anh đón người khách này xong sẽ về nhà luôn!... Phải phải phải! Người này là khách quen, đã đặt lịch từ hôm trước rồi! Được rồi, không nói nữa, anh sắp đến nơi rồi!” Người lái xe mất kiên nhẫn bỏ tai nghe xuống, mặt mang theo vẻ phiền muộn không nói nên lời.
Nếu không phải đơn này được đặt từ ngày hôm trước, thì ông tuyệt đối sẽ không chạy đến vùng ngoại thành trong cái thời tiết quái quỷ này.
Sau khi vòng ba vòng quanh chỗ hẹn, vẫn không tìm thấy người khách nào, ông cảm thấy cơn giận trong người đang dần bốc lên cao. Ông thầm nghĩ, nếu không đón được người khách này, thì chẳng lẽ mình mất công đi một chuyến à? Chỉ cần nghĩ như vậy, ông đã cảm thấy xui xẻo.
Thấy mưa càng lúc càng lớn hơn, người tài xế cảm thấy bất đắc dĩ. Định gọi điện cho người khách kia, đúng lúc chuẩn bị lấy điện thoại, bỗng nhiên nơi cuối ánh đèn, một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn.
Ông thở hắt ra một hơi, xa xa đã nhận ra đây chính là người khách mình phải đón, nhìn quần áo liền có thể nhận ra. Có thể mặc váy ngắn trong đêm mưa lạnh giá như này, cũng chỉ có người khách hàng nữ xinh đẹp kia thôi.
Người tài xế lái xe dừng lại bên đường, “Bíp bíp bíp...”
Ông tưởng là người khách đó sẽ tự lên xe, nhưng ông đợi trong xe cả nửa ngày mà vẫn không thấy vị khách nữ đó quay lại. Ông đành phải ấn còi xe một lần nữa, nhưng sau đó vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Đúng là xui xẻo, còn muốn ông đây xuống đón nữa chứ!” Ông bắt đầu nhỏ giọng chửi rủa, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, mở cửa xe, quấn chặt áo trên người lại, đi xuống xe bất chấp cơn mưa phùn.
“Cô Trương, cô Trương!”
Người con gái mặc chiếc váy vàng nhạt quay lưng lại với đường cái, trời lạnh như vậy, không những mặc váy ngắn, lại còn không dùng ô, cứ đứng lẻ loi một mình bên lề đường như vậy.
Người tài xế rụt cổ lại, bước lại gần, vươn tay định đẩy cô gái đó một cái, nhưng tay còn chưa chạm đến, ở bên làn đường đối diện có một chiếc xe tải chạy qua. Ánh đèn xe chói lóa chiếu đến, ông nhìn thấy một vũng nước màu đỏ sẫm trên mặt đất, dường như chất lỏng màu đỏ sẫm đó chảy từ trên người của cô gái xuống.
Không biết vì sao, người đàn ông trung niên vẫn luôn gan dạ lại đột nhiên run rẩy, “Trương... Cô Trương?”
Ông nghiêng người qua quan sát cô gái trước mặt. Đôi mắt vốn xinh đẹp của cô Trương, giờ đã biến thành hai hốc máu, khuôn mặt xinh đẹp cũng đã bị biến dạng, người tài xế hoảng sợ ngã ngồi xuống mặt đất ẩm ướt. Xúc giác lạnh băng như hóa thành một cơn gió lạnh xuyên thẳng vào trái tim ông, “Chết... Có người chết!!!”
Mưa rơi tí tách suốt cả một đêm, nhiệt độ không những chẳng tăng lên, ngược lại càng thêm lạnh lẽo...
***
“Sơ cửu, nhị cửu, lục tam, lục tứ, cửu ngũ, thượng cửu...” Lục Dao nhìn quẻ tượng trên bàn, chậm rãi thở ra một hơi, “Quẻ Trung Phu... Ai, xem ra hôm nay không thích hợp ra ngoài, nên xin nghỉ, a...”
Trong mắt chúng bạn, Lục Dao là một người lập dị, không chỉ mỗi ngày đều quái đản khó hiểu, mà ngày ngày còn cầm ba đồng tiền xu bị mẻ để tính toán. Thời buổi này, kể cả có làm thầy bói hay tiên tri gì đó thì cũng toàn chọn cách xem bói thịnh hành như kiểu cung hoàng đạo hay bài tarot chứ.
Đương nhiên, đó chỉ là một bộ phận nhỏ, Lục Dao sinh ra ở một ngôi làng nhỏ trên núi, là người duy nhất thi đỗ đại học rồi rời khỏi làng. Nhưng cô càng lớn càng xinh đẹp rạng ngời, nói có thể làm minh tinh cũng không phải là nói quá. Ngay cả khi cô chọn ngành kiến trúc - một ngành toàn con trai, mặc quần áo được chắp vá nhiều chỗ cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của cô. Chính vì vậy, Lục Dao trở thành một người lập dị trong mắt các cô gái.
Lục Dao chịu đủ những ánh mắt khinh thường, cuối cùng cắn răng, chuyển ra khỏi kí túc xá trường, đến ở trong một căn phòng nhỏ chỉ có mười mét vuông. Trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại cô đi làm thêm để chi trả cho sinh hoạt phí.
Lục Dao cẩn thận cất đồng xu đi, cô đã giữ ba đồng tiền cổ này hơn mười năm rồi, nên giờ cầm trong tay có cảm giác ấm nhuận(*).
(*) Ấm nhuận: ấm áp ôn hòa trơn mịn.
Lục Dao là nhà tiên tri, tài nghệ của cô học được từ ông nội của cô. Năm đó, ông nội của Lục Dao là nhà tiên tri nổi tiếng gần xa. Nhưng sau cuộc cách mạng phá tứ cựu(**), Chu Dịch(***) tốt đẹp bị coi thành mê tín dị đoan. Đến đây, nghề này liền thất truyền ở đời của bố Lục Dao...
(**) Phá tứ cựu: là khẩu hiệu của trào lưu phá bỏ tư tưởng cũ, phá bỏ văn hóa cũ, phá bỏ phong tục cũ, phá bỏ tập quán cũ.
(***) Chu Dịch: là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.
Vốn dĩ ông Lục đã hết hy vọng, chỉ có thể ngày ngày vừa vuốt bảo vật vừa thở dài. Cho đến khi Lục Dao ra đời, ông nhìn Lục Dao - đứa bé mới sinh ra đang thích thú nắm lấy đồng tiền cổ trong tay mình, mừng rỡ vuốt râu nói: “ Đặt tên đứa bé này là Lục Dao đi.”
Lục Dao, Lục Hào(*)… Kinh Dịch có 64 quẻ, mỗi một quẻ đều được hợp thành từ lục hào, hào, lại còn là thứ căn bản nhất cấu thành quẻ phù.
(*) Phiên âm tên của Lục Dao là: Lù Yáo, của Lục Hào là: Liù yáo.
Có thể nói, từ nhỏ Lục Dao đã có duyên với quẻ bói. Tuy có lúc, cô đã tính sẽ không ra khỏi nhà, nhưng có một số chuyện, nếu như nó đã xảy ra rồi thì sẽ không thể trốn tránh được. Đến gần trưa, căn phòng nhỏ của Lục Dao đón hai vị khách ngoài ý muốn.
“Lục Dao phải không?” Người đàn ông đi trước vừa vào cửa liền kéo mũ áo mưa xuống, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh có nét trẻ con, còn người đàn ông phía sau anh ta không lên tiếng, chỉ im lặng đứng sau đồng nghiệp. Nhìn Lục Dao từ trên xuống dưới. Từ trên cao nhìn xuống, cái này không hề nói quá, bởi vì người đàn ông này rất cao. Đứng ở trong phòng nhỏ của Lục Dao mà tưởng chừng như sắp chạm đến trần nhà.
Lục Dao gật đầu, có vẻ như đã đoán được từ trước, “Hai đồng chí cảnh sát, các anh đến vì việc của cô Trương An An đúng không?”
Người đàn ông vóc dáng cao chuyển tầm nhìn về phía Lục Dao, đôi mắt đào hoa nheo lại, “Sao cô biết chúng tôi đến đây là vì việc của Trương An An?”
Bây giờ Lục Dao mới thấy rõ tướng mạo của người đàn ông có dáng người cao lớn. Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại. Lục Dao biết, nếu mình nói những gì mình vừa nói ra đều là do mình tính ra, thì chắc chắn mấy người cảnh sát này sẽ không tin. Vì vậy chỉ có thể mỉm cười, “Hai anh ngồi xuống trước đi...”
“Không cần, mời cô đi với chúng tôi về Cục một chuyến.” Người đàn ông có dáng người cao lớn không ngồi xuống, chỉ nhìn Lục Dao và nói một câu không hề có cảm xúc.
Lục Dao đang định lấy bình nước nóng liền dừng tay, nghiêng đầu nhìn hai người, biết lần này không tránh được, chỉ có thể khẽ thở dài, gật đầu, “Được.”
Lần này đến nhà Lục Dao chỉ để hỗ trợ công việc điều tra. Cho nên hai người cảnh sát cũng chỉ lái một chiếc xe thông thường đến, cô khoác một cái áo bông đỏ rồi ngồi vào ghế sau, nhìn dòng xe cộ bên ngoài.
Người lái xe là người đàn ông có khuôn mặt trẻ con, anh ta đang hút thuốc, dáng vẻ mặt đó không hợp chút nào với khuôn mặt của anh ta, “Thời tiết quỷ gì thế không biết, lạnh thật đấy.”
Anh ta nhìn Lục Dao qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cô vẫn quàng chiếc khăn quàng dày cộm, không tiếp lời, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe nhìn phố xá tấp nập, không biết đang nghĩ gì.
Từ lúc lên xe, người đàn ông có dáng người cao to vẫn híp mắt, dưới mắt có một ít quầng thâm, râu ở trên cằm cũng mọc lún phún. Nhìn bộ dạng này, chắc chắn là rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Những người đi bộ trên đường bọc mình trong lớp áo thu dày cộp, bước chân của họ vội vã, chỉ mong về nhà sớm một chút.
Một chiếc xe con màu đen chạy qua trung tâm thành phố, đi về phía đông ngoại ô của thành phố Tô. Tài xế là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi. Lúc này ông ta vừa đeo tai nghe vừa nheo mắt lại cẩn thận quan sát bên đường, hình như đang tìm kiếm cái gì đó...
“Được rồi được rồi, em có thấy phiền không! Anh đã nói rồi, anh đón người khách này xong sẽ về nhà luôn!... Phải phải phải! Người này là khách quen, đã đặt lịch từ hôm trước rồi! Được rồi, không nói nữa, anh sắp đến nơi rồi!” Người lái xe mất kiên nhẫn bỏ tai nghe xuống, mặt mang theo vẻ phiền muộn không nói nên lời.
Nếu không phải đơn này được đặt từ ngày hôm trước, thì ông tuyệt đối sẽ không chạy đến vùng ngoại thành trong cái thời tiết quái quỷ này.
Sau khi vòng ba vòng quanh chỗ hẹn, vẫn không tìm thấy người khách nào, ông cảm thấy cơn giận trong người đang dần bốc lên cao. Ông thầm nghĩ, nếu không đón được người khách này, thì chẳng lẽ mình mất công đi một chuyến à? Chỉ cần nghĩ như vậy, ông đã cảm thấy xui xẻo.
Thấy mưa càng lúc càng lớn hơn, người tài xế cảm thấy bất đắc dĩ. Định gọi điện cho người khách kia, đúng lúc chuẩn bị lấy điện thoại, bỗng nhiên nơi cuối ánh đèn, một bóng dáng màu vàng nhạt xuất hiện trong tầm nhìn.
Ông thở hắt ra một hơi, xa xa đã nhận ra đây chính là người khách mình phải đón, nhìn quần áo liền có thể nhận ra. Có thể mặc váy ngắn trong đêm mưa lạnh giá như này, cũng chỉ có người khách hàng nữ xinh đẹp kia thôi.
Người tài xế lái xe dừng lại bên đường, “Bíp bíp bíp...”
Ông tưởng là người khách đó sẽ tự lên xe, nhưng ông đợi trong xe cả nửa ngày mà vẫn không thấy vị khách nữ đó quay lại. Ông đành phải ấn còi xe một lần nữa, nhưng sau đó vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Đúng là xui xẻo, còn muốn ông đây xuống đón nữa chứ!” Ông bắt đầu nhỏ giọng chửi rủa, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại, mở cửa xe, quấn chặt áo trên người lại, đi xuống xe bất chấp cơn mưa phùn.
“Cô Trương, cô Trương!”
Người con gái mặc chiếc váy vàng nhạt quay lưng lại với đường cái, trời lạnh như vậy, không những mặc váy ngắn, lại còn không dùng ô, cứ đứng lẻ loi một mình bên lề đường như vậy.
Người tài xế rụt cổ lại, bước lại gần, vươn tay định đẩy cô gái đó một cái, nhưng tay còn chưa chạm đến, ở bên làn đường đối diện có một chiếc xe tải chạy qua. Ánh đèn xe chói lóa chiếu đến, ông nhìn thấy một vũng nước màu đỏ sẫm trên mặt đất, dường như chất lỏng màu đỏ sẫm đó chảy từ trên người của cô gái xuống.
Không biết vì sao, người đàn ông trung niên vẫn luôn gan dạ lại đột nhiên run rẩy, “Trương... Cô Trương?”
Ông nghiêng người qua quan sát cô gái trước mặt. Đôi mắt vốn xinh đẹp của cô Trương, giờ đã biến thành hai hốc máu, khuôn mặt xinh đẹp cũng đã bị biến dạng, người tài xế hoảng sợ ngã ngồi xuống mặt đất ẩm ướt. Xúc giác lạnh băng như hóa thành một cơn gió lạnh xuyên thẳng vào trái tim ông, “Chết... Có người chết!!!”
Mưa rơi tí tách suốt cả một đêm, nhiệt độ không những chẳng tăng lên, ngược lại càng thêm lạnh lẽo...
***
“Sơ cửu, nhị cửu, lục tam, lục tứ, cửu ngũ, thượng cửu...” Lục Dao nhìn quẻ tượng trên bàn, chậm rãi thở ra một hơi, “Quẻ Trung Phu... Ai, xem ra hôm nay không thích hợp ra ngoài, nên xin nghỉ, a...”
Trong mắt chúng bạn, Lục Dao là một người lập dị, không chỉ mỗi ngày đều quái đản khó hiểu, mà ngày ngày còn cầm ba đồng tiền xu bị mẻ để tính toán. Thời buổi này, kể cả có làm thầy bói hay tiên tri gì đó thì cũng toàn chọn cách xem bói thịnh hành như kiểu cung hoàng đạo hay bài tarot chứ.
Đương nhiên, đó chỉ là một bộ phận nhỏ, Lục Dao sinh ra ở một ngôi làng nhỏ trên núi, là người duy nhất thi đỗ đại học rồi rời khỏi làng. Nhưng cô càng lớn càng xinh đẹp rạng ngời, nói có thể làm minh tinh cũng không phải là nói quá. Ngay cả khi cô chọn ngành kiến trúc - một ngành toàn con trai, mặc quần áo được chắp vá nhiều chỗ cũng không thể che lấp được vẻ đẹp của cô. Chính vì vậy, Lục Dao trở thành một người lập dị trong mắt các cô gái.
Lục Dao chịu đủ những ánh mắt khinh thường, cuối cùng cắn răng, chuyển ra khỏi kí túc xá trường, đến ở trong một căn phòng nhỏ chỉ có mười mét vuông. Trừ lúc lên lớp, thời gian còn lại cô đi làm thêm để chi trả cho sinh hoạt phí.
Lục Dao cẩn thận cất đồng xu đi, cô đã giữ ba đồng tiền cổ này hơn mười năm rồi, nên giờ cầm trong tay có cảm giác ấm nhuận(*).
(*) Ấm nhuận: ấm áp ôn hòa trơn mịn.
Lục Dao là nhà tiên tri, tài nghệ của cô học được từ ông nội của cô. Năm đó, ông nội của Lục Dao là nhà tiên tri nổi tiếng gần xa. Nhưng sau cuộc cách mạng phá tứ cựu(**), Chu Dịch(***) tốt đẹp bị coi thành mê tín dị đoan. Đến đây, nghề này liền thất truyền ở đời của bố Lục Dao...
(**) Phá tứ cựu: là khẩu hiệu của trào lưu phá bỏ tư tưởng cũ, phá bỏ văn hóa cũ, phá bỏ phong tục cũ, phá bỏ tập quán cũ.
(***) Chu Dịch: là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ.
Vốn dĩ ông Lục đã hết hy vọng, chỉ có thể ngày ngày vừa vuốt bảo vật vừa thở dài. Cho đến khi Lục Dao ra đời, ông nhìn Lục Dao - đứa bé mới sinh ra đang thích thú nắm lấy đồng tiền cổ trong tay mình, mừng rỡ vuốt râu nói: “ Đặt tên đứa bé này là Lục Dao đi.”
Lục Dao, Lục Hào(*)… Kinh Dịch có 64 quẻ, mỗi một quẻ đều được hợp thành từ lục hào, hào, lại còn là thứ căn bản nhất cấu thành quẻ phù.
(*) Phiên âm tên của Lục Dao là: Lù Yáo, của Lục Hào là: Liù yáo.
Có thể nói, từ nhỏ Lục Dao đã có duyên với quẻ bói. Tuy có lúc, cô đã tính sẽ không ra khỏi nhà, nhưng có một số chuyện, nếu như nó đã xảy ra rồi thì sẽ không thể trốn tránh được. Đến gần trưa, căn phòng nhỏ của Lục Dao đón hai vị khách ngoài ý muốn.
“Lục Dao phải không?” Người đàn ông đi trước vừa vào cửa liền kéo mũ áo mưa xuống, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh có nét trẻ con, còn người đàn ông phía sau anh ta không lên tiếng, chỉ im lặng đứng sau đồng nghiệp. Nhìn Lục Dao từ trên xuống dưới. Từ trên cao nhìn xuống, cái này không hề nói quá, bởi vì người đàn ông này rất cao. Đứng ở trong phòng nhỏ của Lục Dao mà tưởng chừng như sắp chạm đến trần nhà.
Lục Dao gật đầu, có vẻ như đã đoán được từ trước, “Hai đồng chí cảnh sát, các anh đến vì việc của cô Trương An An đúng không?”
Người đàn ông vóc dáng cao chuyển tầm nhìn về phía Lục Dao, đôi mắt đào hoa nheo lại, “Sao cô biết chúng tôi đến đây là vì việc của Trương An An?”
Bây giờ Lục Dao mới thấy rõ tướng mạo của người đàn ông có dáng người cao lớn. Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại. Lục Dao biết, nếu mình nói những gì mình vừa nói ra đều là do mình tính ra, thì chắc chắn mấy người cảnh sát này sẽ không tin. Vì vậy chỉ có thể mỉm cười, “Hai anh ngồi xuống trước đi...”
“Không cần, mời cô đi với chúng tôi về Cục một chuyến.” Người đàn ông có dáng người cao lớn không ngồi xuống, chỉ nhìn Lục Dao và nói một câu không hề có cảm xúc.
Lục Dao đang định lấy bình nước nóng liền dừng tay, nghiêng đầu nhìn hai người, biết lần này không tránh được, chỉ có thể khẽ thở dài, gật đầu, “Được.”
Lần này đến nhà Lục Dao chỉ để hỗ trợ công việc điều tra. Cho nên hai người cảnh sát cũng chỉ lái một chiếc xe thông thường đến, cô khoác một cái áo bông đỏ rồi ngồi vào ghế sau, nhìn dòng xe cộ bên ngoài.
Người lái xe là người đàn ông có khuôn mặt trẻ con, anh ta đang hút thuốc, dáng vẻ mặt đó không hợp chút nào với khuôn mặt của anh ta, “Thời tiết quỷ gì thế không biết, lạnh thật đấy.”
Anh ta nhìn Lục Dao qua gương chiếu hậu, chỉ thấy cô vẫn quàng chiếc khăn quàng dày cộm, không tiếp lời, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe nhìn phố xá tấp nập, không biết đang nghĩ gì.
Từ lúc lên xe, người đàn ông có dáng người cao to vẫn híp mắt, dưới mắt có một ít quầng thâm, râu ở trên cằm cũng mọc lún phún. Nhìn bộ dạng này, chắc chắn là rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Bình luận truyện