Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký)
Chương 53: Đến Cùng Là Có Chuyện Gì! Anh Rất Nhớ Em!
Bởi vì lập trường của Nghiêm Khải trong chuyện này quá mức kiên định, cho nên kết quả cuối cùng chính là – bây giờ khỏi phải nôn nóng, đợi đến lễ Giáng Sinh lại nói.
Cha anh nhàn nhã hút điếu xì gà trong tay, loại kết quả này, thật sự chẳng hồi hộp chút nào.
“Chuyện này có thể dừng ở đây chưa?” Nghiêm Khải cúp điện thoại, vô cùng thẳng thắn hỏi, “Ba định lúc nào về Mỹ?”
Cha anh đứng dậy đi lên lầu. “Lễ Giáng Sinh.”
Nghiêm Khải:…
Bóng dáng cha Nghiêm nhanh chóng biến mất sau cầu thang, vô cùng mạnh mẽ.
Nghiêm Khải đau đầu, đi ra ban công gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh.
“Thế nào rồi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Nghiêm Khải kể đại khái lại mọi chuyện cho cậu một lần.
“Lễ Giáng Sinh muốn đưa em về Mỹ?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy sửng sốt.
“Còn hơn nửa năm, cũng không phải quá vội vàng mà.” Nghiêm Khải tựa vào lan can. “Khi đó phim điện ảnh mới của em đã quay xong, thời gian cũng vừa vặn.”
“… Ừm.” Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, vẫn gật đầu. “Anh quyết định là được.”
“Đừng lo lắng nhé.” Nghiêm Khải nói. “Anh đã nói rồi, sẽ luôn ở bên em.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи giường, lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay. “Đi nói chuyện phiếm với bác trai đi, khó có khi ông trở về.”
“Em cũng đi ngủ sớm một chút.” Nghiêm Khải hôn hôn cậu qua di động, vô cùng dịu dàng trước sau như một.
Gần đây không có chuyện gì nhất định phải đến công ty, Phương Nhạc Cảnh vốn còn định ở lỳ trong nhà trong lúc chờ đợi, bây giờ cũng thay đổi ý định, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, so với nhân viên chính thức còn đúng giờ hơn. Dù sao ở nhà cũng chỉ một mình, đến công ty còn náo nhiệt hơn một tí.
Phùng Chử nghe tin rất buồn bực, cố ý gọi điện thoại đến hỏi. “Sao lại không gọi tôi đến đón cậu?”
“Cũng không có chuyện gì, mấy ngày này anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi chỉ muốn nhân lúc nghỉ ngơi xem lại kế hoạch đợt tuyên truyền và kịch bản thôi, ở nhà mãi cũng dễ rã rời.”
“Được rồi, có chuyện thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Phùng Chử biết cậu luôn luôn đáng tin, cũng không hỏi nhiều.
Tại một thành phố khác, Thẩm Hàm đang chụp ngoại cảnh quảng cáo ở một hẻm núi vùng ngoại thành. Hợp tác với cậu lần này là một ngôi sao nữ tên Mục Điềm, dáng vẻ ngọt ngào lại ngây thơ, dáng người nhỏ xinh làn da trắng nõn, nói chuyện cũng nũng nịu, cho nên lúc vào nghề thường được diễn vai tiểu thư con nhà giàu chuyên làm vật hi sinh, đến bây giờ vẫn cứ diễn mãi những vai đó. Thật ra giữa chừng cũng có đạo diễn tìm cô đóng vai nhân vật chính. Kết quả phim truyền hình cũng đã chiếu xong, còn có người hâm mộ lăn lộn cầu hỏi trêи diễn đàn, nước mắt lưng tròng tỏ vẻ chẳng lẽ bộ phim này cứ kết thúc như vậy sao. Cảm giác như nữ chính còn chưa xuất hiện mà, hơn mười tập đều là chiếu nữ phụ như vậy mà được sao, chúng tôi đều đặc biệt sốt ruột mà.
Bài viết này ngay lập tức được ủng hộ như trong dự kiến, còn bị truyền thông cố ý đưa tin, vì thế Mục Điềm cũng liền bị chụp mũ nữ phụ vạn năm, từ đó rốt cuộc không thể bỏ xuống được.
Trước đây Thẩm Hàm không có qua lại gì với cô ta, thậm chí còn chưa từng nghe ai nhắc đến, lần chụp quảng cáo này cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Trò chuyện vài câu xong cậu mới phát hiện thật ra Mục Điềm rất tốt, trừ vẻ điệu đà bên ngoài cũng không có khuyết điểm gì lớn. Khi trời nóng cô sẽ nhận mua đồ uống và hoa quả giúp mọi người, chụp ảnh bị trầy xước cũng chỉ khóc hai phút, khóc xong thì vẫn tiếp tục chụp, tuyệt đối không làm chậm trễ tiến độ. Điều duy nhất không thể chịu nổi, chính là cô ta gặp người khác liền làm nũng.
Nhất là khi làm nũng với Dương tiên sinh.
Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì nhìn chung toàn trường quay, tìm không ra người đàn ông nào mạnh mẽ lạnh lùng hơn Dương Hi, quả thực chính là cục nam châm di động, băng giá lại ít lời, thật sự cho dù không phải quá anh tuấn cũng đã đáng để đến gần làm nũng đá lông nheo.
Nhưng Thẩm Hàm hiển nhiên không nghĩ như vậy, vì tránh cho Dương tiên sinh dán nhãn đào hoa đầy mặt, cậu quyết đoán rằng từng phút nghỉ ngơi đều phải khống chế người trong khoảng cách nửa mét, rời đi hơi xa chút liền bắt đầu gọi, cả trường quay đều là “Dương Hi tôi muốn uống nước” “Dương Hi tóc tôi bị rối rồi” hoặc là “Dương Hi toilet nằm ở đâu?”
Dương tiên sinh vẫn trầm mặc trước sau như một lại có hiệu suất cao, đưa bình thủy đã mở nắp cho cậu, liên hệ nhân viên tạo hình chỉnh trang lại, lúc dẫn cậu đi toilet còn đứng ở ngoài cửa canh chừng.
Nhân viên công tác bên trong nhìn thấy, quả thực muốn cảm động đến rơi lệ.
Lương tâm nghề nghiệp là đây mà, trách không được nhiều công ty muốn cướp người như vậy.
“Được rồi, còn một cảnh cuối cùng.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh máy ảnh một chút, “Chụp xong có thể kết thúc công việc.”
“Mệt thật.” Mục Điềm nhỏ giọng than thở.
“Kiên trì một chút, sẽ kết thúc nhanh thôi.” Thẩm Hàm giữ chặt tay cô, kéo người đến một tảng đá trêи núi.
Bởi vì muốn tạo được cảm giác của công chúa cổ xưa, cho nên trong cảnh này, toàn thân Mục Điềm tạo hình và quần áo rất phức tạp, váy ren chồng thành một đống lớn, Thẩm Hàm cảm giác như mình sắp bị đè bẹp xuống tảng đá.
“Ok, vị trí rất tốt, chú ý ánh mắt người yêu.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia lớn tiếng chỉ đạo.
Hai người đứng đối mặt nhau, Thẩm Hàm giữ chặt tay cô, ánh mắt thâm tình lại sạch sẽ, Mục Điềm tươi cười thoải mái, lúm đồng tiền nho nhỏ và bờ mi dài, hình ảnh rất là đẹp mắt.
“Oa.” Có kịch cô gái trẻ bắt đầu nhỏ giọng khen ngợi. “Thật xứng đôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn Hàm Hàm thật nhập tâm quá!” Lại có một người khác phụ họa, sau đó hỏi Dương Hi. “Anh cảm thấy thế nào?” Cho nên nói khen ngợi cái gì đều là mây bay, đến gần anh chàng băng giá mới là mục đích cuối cùng.
Nắng chiều ấm áp chiếu lên hai người, phảng phất như tim hồng bay đầy trong không khí, thực sự dễ dàng khiến người xem khát khao tình yêu, đây có lẽ cùng là mục đích cuối cùng của khách hàng. Dương Hi cười cười. “Rất tốt.” Đối với những gì công việc của Thẩm Hàm cần, hắn luôn cố gắng không can thiệp nhiều. Ngoại trừ cảnh giường chiếu hở hang, mặc dù không phải không cho chụp, mà là cực đoan xoi mói, cực đoan, cực đoan, cực đoan, xoi mói.
Nhưng mà may mắn, cũng không có nhiều đạo diễn tìm đến Thẩm Hàm mời chụp ảnh lộ người, bằng không nhất định sẽ bị yêu cầu cao ngất của Dương tiên sinh doạ khϊế͙p͙.
“Cảm giác không tệ, Hàm Hàm cúi đầu hôn Mục Điềm đi.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh vị trí một chút.
Thẩm Hàm hơi hơi cúi đầu nghiêng người, Mục Điềm cũng phối hợp ngẩng đầu, hoàn mỹ vô cùng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cho nên nhìn ngũ quan của nhau cũng có chút bị phóng đại biến dạng. Mục Điềm mở to hai mắt nhìn Thẩm Hàm, đột nhiên có chút buồn cười, sau đó liền… thật sự cười ra tiếng.
Cô cười, đoàn phim cũng không thể tiếp tục, Thẩm Hàm bất đắc dĩ đứng thẳng thân thể chuẩn bị chụp lại. Mục Điềm cũng hiểu được mình có chút thất thố, vừa định quay qua xin lỗi mọi người, lại quên mất mình còn đang đạp lên chân váy, xoay người một cái liền lảo đảo, cả người đều ngã xuống.
“Cẩn thận!” Thẩm Hàm cũng bị kinh ngạc một chút, theo bản năng vươn tay kéo cô lại. Trêи tảng đá vốn cũng rất trơn ướt, vì thế không chỉ không kéo được người về, ngược lại chính cậu cũng bị lôi xuống theo.
“A!” Người trong đoàn đều vô cùng giật mình, nhanh chóng xông lên nâng hai người dậy.
“Không có việc gì chứ.” Trợ lý Mục Điềm vội vàng hỏi, kéo cô kiểm tra tới lui.
Mục Điềm kinh hoảng chưa kịp định thần, “Tôi không sao.”
Thẩm Hàm cong lưng ho khan, khuỷu tay lúc té đã bị thương, trêи lưng cũng đau ê ẩm.
“Đã nói tôi không sao.” Thấy trợ lý còn vây quanh mình xem, Mục Điềm sốt ruột hất ra, “Hàm Hàm cậu thế nào rồi?”
“Không việc gì.” Thẩm Hàm khoát tay. “Uống nước nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.”
“Đi bệnh viện.” Dương Hi giúp cậu xử lý sơ miệng vết thương đang chảy máu. “Hôm nay không chụp nữa.”
Nhân viên công tác xung quanh nhanh chóng gật đầu — tuy rằng độ cao chỉ hơn hai mét, thế nhưng lúc té xuống, Thẩm Hàm lấy thân mình đỡ ở bên dưới, cho dù Mục Điềm nhỏ nhắn thế nào, đó cũng là thể trọng của hai người trưởng thành cộng lại, nghĩ đến đã có cảm giác đau ngực.
Tài xế là người địa phương, bởi vậy nhanh chóng lái xe đưa người tới bệnh viện gần đó, đợi làm xong kiểm tra rồi lấy được báo cáo chẩn đoán, khi về khách sạn đã là hơn chín giờ tối.
“Dương Hi!” Vì lúc ở trêи xe có người ngoài, cho nên Thẩm Hàm vẫn không nói chuyện, thật vất vả đợi đến khi về khách sạn, lập tức liền treo cả người lên người Dương Hi!
“Đừng lộn xộn.” Dương Hi để túi trong tay sang một bên, ôm cậu ngồi trêи sô pha. “Còn có nơi nào không thoải mái không?”
“Không có.” Thẩm Hàm dùng sức lắc đầu.
“Em đó.” Ngữ điệu Dương Hi có chút bất đắc dĩ.
“Em cũng không thể để Mục Điềm ngã bên dưới.” Thẩm Hàm cọ đến cọ đi, tựa như cún con đang lấy lòng chủ nhân. “Huống hồ cũng không có việc gì, anh đừng tức giận.”
“Anh không phải tức giận.” Dương Hi kéo cái gáy cậu lại gần. “Là đau lòng.”
“Trầy một chút mà thôi.” Thẩm Hàm không mấy để ý. “Được rồi, em muốn đi tắm rửa.” Cả người đều là đất không thể chịu được.
“Miệng vết thương không thể dính nước.” Dương Hi nói, “Anh giúp em.”
Thẩm Hàm hỏi. “Em muốn mặc qυầи ɭót được không?”
Dương Hi:…
Ánh mắt Thẩm Hàm sạch sẽ giống như nai con.
Dương tiên sinh bình tĩnh ba giây, sau đó nói. “Tùy em.”
“Haha.” Thẩm Hàm nhảy nhót đi vào phòng tắm, hơi khập khiễng.
Dương Hi lấy màng chống nước và băng dán chống nước vừa mua, đứng lên đi qua, tới cửa lại có chút do dự.
“Dương Hi!” Thẩm Hàm trong phòng tắm gọi.
Dương Hi vươn tay đẩy cửa phòng tắm ra.
Thẩm Hàm mặc qυầи ɭót gà vàng nhỏ, đứng ở dưới vòi hoa sen nhìn hắn.
Dương Hi trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, lại ẩn ẩn có chút… mất mát?
Giúp cậu che kỹ miệng vết thương ở khuỷu tay và đầu gối xong, Dương Hi mở vòi hoa sen chỉnh nước cho đủ nóng.
“Không cởi sao?” Thẩm Hàm bốc cổ áo sơmi của hắn lên, rầm rì nói. “Thương hiệu này rất đắt tiền, bị ướt rất đáng tiếc.”
Dương Hi đối diện với cậu.
Biểu tình của Thẩm Hàm thập phần vô tội.
Nhìn đáy mắt cậu chợt lóe qua ý cười xấu xa, Dương tiên sinh rốt cuộc bất tri bất giác ý thức được một điều, đó là… Bản thân mình hình như bất tri bất giác, đã bị cậu dùng gương mặt thuần khiết đùa giỡn rất nhiều lần.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hàm lắc lắc đầu trước mặt hắn.
Dương Hi vươn tay ôm chặt cậu, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.
“Ưm…” Thẩm Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đẩy lui lại mấy bước, phía sau lưng vừa vặn đụng tới công tắc vòi hoa sen, dòng nước tinh tế ấm áp nhất thời chảy xuống, tưới hai người ướt từ đầu tới chân. Thẩm Hàm vốn bị thân mật đã có chút choáng, thế này càng thêm khó thở, vì thế vươn tay liều mạng đẩy hắn – sắp hít thở không xong rồi!
Dương Hi ôm cậu rời khỏi vòi hoa sen, đặt người lên tường bên kia tiếp tục hôn môi, bàn tay cũng dọc theo eo cậu mà đi xuống.
Thẩm Hàm nhất thời hít một ngụm khí lạnh, hơn nữa còn mở to hai mắt.
Dương Hi thoáng cứng người lại một chút, thời điểm thế này đối phương nên ý loạn tình mê một chút mới đúng chứ, sao nhìn cậu như đang thấy quỷ vậy.
Sau một lát im lặng, Thẩm Hàm thong thả thò tay, ý đồ nhân thời gian lơ đãng mà chỉnh qυầи ɭót nhỏ lại đàng hoàng.
Kết quả kia tất nhiên không đạt được.
Dương Hi một phen cầm lấy cổ tay cậu.
Qυầи ɭót gà nhỏ nằm trêи mặt đất, bị nước thấm ướt dần dần, hiển nhiên đã bị tàn nhẫn vứt bỏ.
Thế nhưng hiện tại Thẩm mập mạp, hiển nhiên cũng không có tâm tình đi cứu vớt qυầи ɭót nhỏ.
Thủy hoa tiên lạc nhất, phản chiếu ra một hình ảnh ái muội mơ hồ.
Ôm người kia đi ra khỏi phòng tắm, hai tay Dương Hi cởi chiếc sơ mi ướt đẫm của mình ra. Dáng người thật sự quá tốt, cơ bụng gì đó thực đáng giá được sờ một cái.
Thẩm Hàm nằm ở trêи giường nhìn hắn, cảm giác hơi khẩn trương.
“Đừng sợ.” Dương Hi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.
Thẩm Hàm muốn ôm hắn, lại không cẩn thận đụng đổ đèn bàn đầu giường, rơi xuống đất vỡ nát.
Trong phòng nhất thời tối đen, Thẩm Hàm vừa né tránh nụ hôn môi nóng như lửa của hắn, vừa thò tay dùng sức loay hoay.
“Em đang làm gì đó?” Người dưới thân vẫn không thành thật nhích tới nhích lui, Dương Hi bất đắc dĩ dừng lại.
Thẩm Hàm dừng một chút, nói. “Cởi cái bọc chống nước.” Bị giữ lấy không thể động, hơi hơi khó chịu.
……
Trong phòng rơi vào một trận trầm mặc kỳ lạ.
Thẩm Hàm bắt đầu nghĩ lại, có phải mình mới vừa phá hư không khí hay không.
Sau một lát, Dương Hi nằm trêи người cậu, buồn bực cười đến mức thân thể đều run lên.
“Trúng tà hả?” Ngón tay Thẩm Hàm luồn qua mái tóc ngắn của hắn, chột dạ dùng sức lay lay — từ khi hai người biết nhau đến bây giờ, còn chưa từng thấy hắn cười như vậy lần nào.
Dương Hi mở đèn đầu giường bên kia, giúp cậu cởi bỏ cái bọc và băng dán chống nước, xung quanh miệng vết thương vẫn khô ráo như cũ, cũng không có dấu hiệu chảy máu lại.
Thẩm Hàm bọc chăn ngồi ở trêи giường, nghiêm túc nhắc nhở. “Sáng mai chúng ta phải dậy làm việc lúc bốn giờ.” Bởi vì phải chụp cảnh bình minh!
“Ừ.” Dương Hi lấy máy sấy giúp cậu sấy khô tóc, thấy trêи giường toàn là nước, vì thế trực tiếp ôm cậu sang một cái giường khác trong phòng nhỏ. “Ngủ đi.”
Ánh mắt Thẩm Hàm lướt xuống ngắm ngắm, chứa đựng ý vị sâu xa.
Dương Hi gõ gõ đầu cậu, xoay người muốn trở về giường bên kia.
Thẩm Hàm quyết đoán thò tay, kéo người đè lại dưới thân, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Không có bọc quấn quanh, quả thực linh hoạt!
Tuy rằng sáng mai còn phải làm việc, nhưng vẫn có thể làm một chút chuyện xấu xa nho nhỏ nha…
******
Bóng đêm thâm trầm, Phương Nhạc Cảnh lấy di động ra, nằm trong ổ chăn gọi điện cho Nghiêm Khải, “Anh đang làm gì đó?”
Nghiêm Khải nói, “Chuẩn bị đi yêu đương vụng trộm.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Còn có thể đùa thú vị hơn được không.
“Không tin?” Thanh âm Nghiêm Khải mang ý cười, lấy chìa khóa trong túi ra.
Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи giường. “Tính đi trộm với ai?”
“Em nói xem.” Nghiêm Khải đẩy cửa ra, đi nhanh vào phòng ngủ.
Phương Nhạc Cảnh bật người ngồi dậy.
Nghiêm Khải kéo cậu vào trong lòng, thỏa mãn hôn một cái.
“Sao bây giờ anh lại đến đây.” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Bác trai đi đâu rồi sao?”
“Không có.” Nghiêm Khải cầm tay cậu. “Nhưng mà anh cũng không còn là trẻ vị thành niên nữa, buổi tối không nhất định phải về nhà ngủ cùng cha mẹ.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Ý của em là bác trai khó có dịp trở về.”
“Nhớ em.” Nghiêm Khải ghé vào lỗ tai cậu cọ cọ. “Hơn nữa chiều mai em phải đi rồi, đợi đến khi đợt tuyên truyền dài ngày chấm dứt, có lẽ cũng đã đến lúc chính thức quay phim điện ảnh, rải rác cộng lại, không biết có được mười ngày ở cùng em hay không.
“Làm sao mà nói đáng thương như vậy.” Phương Nhạc Cảnh ngồi khóa trêи người anh, vươn tay ôm chặt bờ vai của anh.
“Vốn là đáng thương như vậy.” Nghiêm Khải ôm cậu đứng lên. “Không nói nữa, giúp anh tắm rửa.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào đầu vai anh, khóe miệng cong cong lên.
Trong lòng vẫn thật vui vẻ……
Đến khi hai người từ phòng tắm đi ra, đã là hai giờ sau, Nghiêm Khải giúp cậu lau khô tóc mặc áo ngủ, cúi đầu hôn hôn lên cái má vẫn còn có chút ửng hồng. “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Phương Nhạc Cảnh lấy từ hộc tủ đầu giường ra một hộp vuông nhỏ, đưa tới tay anh.“Quà tặng.”
“… Chỉ tùy tiện như vậy?” Nghiêm Khải hỏi.
“Vậy anh còn muốn thế nào.” Cổ họng Phương Nhạc Cảnh khàn khàn, bị anh ép buộc nửa ngày, giờ đang thầm nghĩ muốn đi ngủ sớm một chút.
“Ít nhất cũng phải nghe lời tình cảm.” Nghiêm Khải ngồi bên người cậu.
“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh nắm góc áo ngủ, đại não có chút mờ mịt. “Em yêu anh.”
Nhìn cậu rõ ràng đã rất muốn ngủ, lại còn cố gắng phối hợp với mình, Nghiêm Khải cười ra tiếng, thò tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp. Một cặp khuy măng sét (1) màu đen nằm lặng lẽ trêи lớp nhung, không quá hoa lệ, vừa tinh xảo lại sạch sẽ, tản ra vầng sáng nhợt nhạt bên dưới ngọn đèn.”
Nghiêm Khải dùng ngón cái vuốt ve một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cúi người hôn lên trán cậu. “Cám ơn.”
“Có thích hay không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Em tặng, sao có thể không thích.” Nghiêm Khải ôm cậu vào trong lòng, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, an tâm ngủ say trong lòng anh.
Nghiêm Khải đóng nắp hộp lại, trong lòng giống như ngập tràn siro, ngọt ngào ấm áp.
Hai ngày sau, Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh cùng ra sân bay, chính thức bắt đầu đợt tuyên truyền quảng bá. Tuy rằng trước đây không có kinh nghiệm gì, nhưng loại hoạt động này cũng không có gì quá khó. Mỗi lần xuất hiện thời gian không đến hai mươi phút, đơn giản chỉ là giới thiệu sản phẩm và tương tác với người hâm mộ, làm mấy lần liền có thể ngựa quen đường cũ. Nhưng mà không khó cũng không có nghĩa là sẽ không mệt, bởi vì bộ sưu tập đồng hồ này là hàng cao cấp toàn quốc, mật độ tuyên truyền rất cao, Phương Nhạc Cảnh lại là người phát ngôn duy nhất, cho nên gần như một nửa thời gian đều trải qua trêи máy bay. Sau khi làm liên tục một tháng, Phương Nhạc Cảnh tráng liệt ngã vào trêи giường khách sạn. “Quá mệt.”
Phùng Chử ngồi bên cạnh cậu. “Đây là lần đầu tiên cậu kêu mệt.”
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh kéo chăn che khuất mặt.
“Đợt tuyên truyền chỉ vừa mới qua một nửa.” Phùng Chử nhắc nhở cậu.
Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ nói, “Cám ơn anh nhắc nhở tôi sự thật bi thảm này.”
“Dậy đi.” Phùng Chử kéo cậu. “Bây giờ mới bảy giờ tối, cơm cũng chưa ăn sao có thể ngủ được.”
“Không có khẩu vị.” Phương Nhạc Cảnh đến ánh mắt cũng không muốn nâng.
“Tuý ngư (2) của khách sạn ăn rất ngon.” Phùng Chử tiến hành dụ dỗ.
Thanh âm Phương Nhạc Cảnh bất đắc dĩ. “Không phải ai cũng giống Hàm Hàm.”
“Nhạc Nhạc!” Vừa dứt lời, Thẩm Hàm liền bắt đầu gõ cửa.
Phương Nhạc Cảnh mở to hai mắt. “Có phải tôi bị huyễn thính không?”
Phùng Chử đi ra mở cửa.
“Chào anh.” Thẩm Hàm hoan hoan hỉ hỉ xuất hiện ở cửa, chào hỏi Phùng tiên sinh. Sau đó liền ầm ầm xông tới nhào lên người Phương Nhạc Cảnh, vô cùng nhiệt tình.
Phùng Chử buồn cười lắc đầu, đóng cửa lại trở về phòng cách vách.
Phương Nhạc Cảnh còn chưa kịp vui mừng, liền bị cậu đè đến thiếu chút nữa phun sữa, vì thế hấp hối nói. “Dương Hi có nói qua chưa, hình như cậu lại béo lên?”
“Có tình nghĩa huynh đệ hay không vậy!” Thẩm Hàm nghe vậy giận dữ, sử dụng tay chân đứng lên từ trêи người cậu.
Phương Nhạc Cảnh chớp lấy thời gian hô hấp một chút.
“Tớ là cố ý đến gặp cậu.” Thẩm Hàm ngồi trêи giường. “Vừa vặn cắt băng khai trương quán mới của chị Tống.”
“Dương Hi trở lại rồi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không có, nghe nói phải đến hai tháng.” Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hàm nhất thời yên tĩnh lại — một tháng trước Dương Hi nhận được điện thoại, nói là trong nhà ra xảy ra chuyện, anh trai hắn nằm viện ngoài ý muốn, gọi hắn tạm thời trở về một thời gian.
“Không có việc gì chứ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Nói là không có gì nghiêm trọng, cụ thể thế nào cũng không chịu nói cho tớ biết.” Thẩm Hàm nói. “Chỉ biết là hình như công ty của gia đình xảy ra chuyện, tớ hỏi có cần tớ hỗ trợ không, hắn lại chết sống không chịu.”
“Vậy chắc là không sao đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đừng quá lo lắng.”
“Chỉ mong là vậy.” Thẩm Hàm ai oán ghé vào trêи giường, mất hứng.
“Bằng không cậu đi gặp anh ấy đi?” Phương Nhạc Cảnh đề nghị.
“Dương Hi không để tớ qua đó.” Thẩm Hàm ôm gối đầu xoay người, “Hơn nữa anh họ tớ gọi bảo Ngô Phi và Ngô Kiếm đến làm trợ lý, công ty còn sắp xếp người đại diện tạm thời, cuối cùng tớ cũng không thể chạy trốn một mình.” Người đại diện bên kia còn dễ nói, anh họ lại tương đối khó, tóm lại mặc dù là người tuân thủ pháp luật, trêи bản chất cũng vẫn là phần tử bạo lực. Cảm thấy đến đó nói không chừng ngược lại còn gia tăng phiền toái không cần thiết, ở yên vẫn là tốt hơn.
“Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Phương Nhạc Cảnh kéo cậu lên. “Tớ mời cậu ăn túy ngư.”
Tâm tình Thẩm Hàm quả nhiên liền tốt hơn một chút.
Có túy ngư ăn rồi.
Chuyến bay của hai người đều là vào chiều hôm sau, vậy nên tối nay, Thẩm Hàm như cũ ôm gối đầu, sung sướиɠ trèo lên giường Phương Nhạc Cảnh.
“Buổi tối không nên trò chuyện quá muộn.” Phùng Chử định đi ra ngoài quay đầu dặn dò, hơn nữa còn có cảm giác chính mình rất giống bà quản gia hay lải nhải.
“Được.” Thẩm Hàm nghiêm túc gật đầu.
Vừa thấy biểu tình này, liền biết không có chút đáng tìn nào… Phùng Chử trong lòng ai thán, vô lực quay về phòng cách vách.
May mắn là sáng mai cả hai đại gia đều không có việc gì làm.
Thẩm Hàm vừa xem iPad vừa xoa bụng, buổi tối ăn nhiều có chút khó chống đỡ.
“Hình như cũng không béo lên chút nào.” Phương Nhạc Cảnh đánh giá cậu.
Thẩm Hàm bi phẫn kháng nghị. “Giọng điệu không thể tốt hơn một chút được sao!” Hơn nữa không mập chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao.
“Dương Hi xin phép nghỉ một tháng, người đại diện tạm thời khẳng định không quản nổi cậu, Ngô Phi Ngô Kiếm càng đừng nhắc đến.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Sao ngược lại còn gầy đi?”
“Tớ tự mình muốn giảm béo.” Thẩm Hàm rầm rì. “Bằng không Dương Hi trở về sẽ tức giận.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh hoài nghi, buổi tối rõ ràng ăn nhiều như vậy.
Thẩm Hàm vô liêm sỉ nói. “Tối nay là ngoại lệ.” Bởi vì túy ngư ăn quá ngon.
Dân mạng bắt đầu chia sẻ tin tức mới, “Rừng Ánh Sao” lại được xếp hạng một mức cao mới.
“Rảnh rỗi quá cơ!” Thẩm Hàm bĩu môi. “Tớ thà rằng họ đưa tin về triển lãm nghệ thuật Quiku (quần ngủ).” Lần trước về nhà còn cố ý chạy đến xem, sau đó liền cảm giác chính mình và những nhà nghệ thuật… quả nhiên vẫn là có khoảng cách. Từ một cái quần ngủ màu tím bó sát người mà vẫn có thể nhìn ra chân lý tình yêu tươi mát, đây hoàn toàn chính là chuyện giả tưởng thần thánh.”
Phương Nhạc Cảnh cầm lấy iPad mở xem tin tức, từ ngữ có vẻ giống như tin tức tuyên truyền, có điều ratings từ tập thứ năm tăng cao là thực tế không thể chối cãi, hơn nữa bởi vì thời gian này phim truyền hình kỳ công cũng không được chiếu nhiều, cho nên số liệu có vẻ đặc biệt cao.
Đương nhiên, tên tuổi những diễn viên chính cũng cùng tăng vọt, nhất là vai nam chính Vệ Dật, gần như trở thành mỹ nam hoàng kim, được người hâm mộ cuồng nhiệt tâng bốc thấu trời.
“Tổ tiên hắn có huyết thống quý tộc Anh quốc.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Thật hay giả vậy?”
“Nói con ngựa diễn chung với hắn có huyết thống Anh quốc tớ còn có thể tin tưởng hơn.” Thẩm Hàm buồn bực nói. “Hắn có hay không cũng không ai biết.”
“Mặc kệ là như thế nào, hắn ngược lại thật sự dựa vào bộ phim truyền hình này mà nổi tiếng.” Phương Nhạc Cảnh trịnh trọng vỗ vỗ cậu. “Về sau có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt, cậu nén bi thương.” Giới này mặc dù lớn như vậy, ở trong đó vẫn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp.
Thẩm Hàm giang tay giang chân thành hình chữ đại trêи giường, thực bi thảm.
“Có suy nghĩ gì không?” Phương Nhạc Cảnh kéo cậu ta lên.
“Nếu hắn không giở trò âm hiểm như lúc trước thì tớ mới mặc kệ hắn được.” Thẩm Hàm bĩu môi.
“Nếu tiếp tục giở trò âm hiểm thì sao?” Hai tay Phương Nhạc Cảnh đỡ lấy bả vai của cậu ta.
“Vậy thì tớ sẽ âm hiểm lại gấp đôi.” Thẩm Mập Mạp nheo mắt, nhìn qua phi thường dũng mãnh.
Thật không hổ là em họ của công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Vệ Dật cũng chia sẻ tin tức này, nhưng lại chẳng nói gì nhiều, chỉ có bốn chữ “Cám ơn ủng hộ”, những diễn viên cốt cán còn lại cũng chia sẻ, chỉ có trang của Hạ Tình là không có động tĩnh. Gần đây phim truyền hình rất nổi, trước đó cũng có tin tức xe lắc của cô ta là bị đào ra, phần người xem và dân mạng còn lại cũng rất tốt, chỉ đơn giản xem tin gà tin vịt năm xưa, nhưng chuyện giữa fan của tiểu thuyết và fan của Vệ Dật hiển nhiên lại phức tạp hơn nhiều. Mặc dù chắc chắn vẫn tiếp tục xem “Rừng Ánh Sao”, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ chính thanh thuần trong phim do Hạ Tình diễn xuất, đã lập tức cảm thấy lòng tràn đầy uất ức, uất ức cho chính mình lại uất ức cho Vệ Dật. Chẳng biết chọn ngàn lựa trăm thế nào, tìm đối tác như thế nào mà suốt ngày bị đăng tin chơi xe lắc cùng người khác, còn ở trêи màn hình diễn vai nữ chính âu yếm của chúng tôi, trong lòng cũng phải bùng phát!
Vì thế trêи mạng gần như mỗi ngày đều sẽ tuôn ra video cắt nối biên tập, ghép Vệ Dật diễn cùng nữ hai nữ ba nữ bốn, xem như bù lại trái tim thuỷ tinh bị tổn thương. Mà trang của Hạ Tình cũng thường xuyên xuất hiện các cuộc càn quét quy mô lớn, người hâm mộ nhìn thấy tất nhiên phải chửi lại, khói thuốc khói súng nổi lên bốn phía gấp nhiều lần, cô ta liền đơn giản khoá chức năng bình luận lại, tạm thời tránh đầu gió và biến mất ở trêи mạng.
“Chúc mừng.” Tiền Quân đưa cho Vệ Dật một chồng báo cáo. “Nổi rồi.”
Khóe miệng Vệ Dật giương lên, tiếp tục tựa vào trêи sô pha ngắm nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ.
“Không thể có nhiều biểu tình hơn được hả?” Tiền Quân ngồi đối diện gã. “Hiện tại rating đang ngày càng tăng cao.”
“Fan hâm mộ không phải thích tôi như vậy ư?” Vệ Dật nhướn mày.
Tiền Quân bị gã làm nghẹn một chút. “Nhưng hiện tại cũng không có fan của cậu ở đây.”
“Chỉ là một bộ phim thần tượng mà thôi.” Vệ Dật nói. “Huống hồ lúc quay phim, tôi đã biết nhất định sẽ nổi, cho nên cũng coi là chẳng bất ngờ mấy.
“Được rồi, cậu có thể tiếp tục bình tĩnh.” Tiền Quân thỏa hiệp. “Đây là công việc của cậu hai tuần sau, lịch trình có chút dày đặc, nhưng mà cũng vì suy xét cho tương lai.”
Vệ Dật lật lật, chỉ thấy ngoại trừ phỏng vấn giải trí thăm hỏi, tập san truyền thông và thu âm single ra, còn có vài nhà quảng cáo gặp mặt nói chuyện.
“Toàn bộ?” Vệ Dật chỉ vào mấy thương hiệu quảng cáo.
“No.” Tiền Quân lắc lắc ngón tay, “Chọn ra hai cái thôi, nhận quá nhiều cũng không nên, cậu ưng ý cái nào?”
“Nước khoáng và bồn tắm lớn.” Vệ Dật trả lịch trình lại cho hắn ta.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tiền Quân gật đầu. Nước khoáng xem như cũng trung bình, bồn tắm lớn là thương hiệu liên doanh, cả hai đều là hình tượng doanh nghiệp và khuynh hướng cảm xúc tốt nhất, còn lại đều là ba bốn dòng trang phục, mặc dù chi phí đại diện cao, nhưng nhận thì lại có chút hạ giá, cũng chênh lệch khá xa so với hình tượng vương tử được đắp nặn trong “Rừng Ánh Sao” của gã.
“Nếu không có gì nói nữa, tôi muốn đi tắm rửa.” Vệ Dật đứng lên, buông ly nước đi vào phòng tắm.
Tiền Quân ngồi trêи sô pha, cảm giác hơi có chút buồn bực. Không biết vì cái gì, hắn cảm giác từ lúc nhắc đến chuyện quảng cáo, tâm tình của Vệ Dật liền bắt đầu trầm xuống.
Dòng nước ào ào trong phòng tắm, Vệ Dật ngâm mình ở trong bồn, trêи mặt có chút cảm xúc không thấy rõ. Mặc dù sau khi đóng “Rừng Ánh Sao”, thật sự có hàng loạt doanh nghiệp tìm tới cửa, nhưng so sánh với lần đầu tiên đã được làm làm đại diện cho thương hiệu quốc tế của Phương Nhạc Cảnh mà nói, rõ ràng khuynh hướng hay độ nổi tiếng đều có đẳng cấp thua xa, thậm chí ngay cả Thẩm Hàm cũng không so được.
Từ lúc trước quyết định rời khỏi Canada, trở về giới giải trí rồi bắt đầu lại, thật ra gã đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng chấp nhận khả năng có thể tạm thời không so được với Thẩm Hàm, chẳng ngờ rằng khi chân chính gặp tình huống này, vẫn chỉ tràn đầy cảm giác không cam tâm – càng miễn bàn bây giờ còn có thêm một Phương Nhạc Cảnh.
“Anh Dật.” Tôn Khôi vừa lúc gọi điện thoại tới.
“Sao thế?” Vệ Dật điều chỉnh cảm xúc lại một chút.
“Anh còn chưa ngủ sao?” Tôn Khôi theo thói quen tính khách sáo.
“Nói thẳng.” Vệ Dật không có tâm tình thay đổi cùng hắn, “Lại muốn lấy tin tức gì từ tôi?”
“Đương nhiên không phải, em chỉ đợi tin tức từ anh Dật, tuyệt đối sẽ không chủ động nói lời khách sáo.” Tôn Khôi thực biết giải quyết. “Cho dù là tin tức em tự mình đào ra, cũng phải hỏi qua anh Dật trước rồi mới tung.”
Vệ Dật cười cười, đổi tay cầm điện thoại. “Nói đi, lại có chuyện gì?”
“Thật sự không có chuyện gì lớn.” Tôn Khôi nói. “Em chỉ muốn hỏi anh Dật một chút, những buổi thử vai nổi bật gần đây, em có cần thiết phải đi theo không?”
“Cậu đang nói việc chọn lựa nữ nhân vật chính của ‘Sự kiện Bình Lạc’ sao?” Vệ Dật hỏi.
“Vâng, em biết anh Dật cũng chú ý mà.” Tôn Khôi nói. “Gần đây thật sự rất may mắn, em có dự cảm, cho dù là top mười người tham dự là ai, đều có thể đào ra không ít thứ hay ho.”
Sắc mặt Vệ Dật cứng lại, nhưng cũng không nói gì.
“Dật ca, anh thấy thế nào?” Thấy gã không nói lời nào, Tôn Khôi liền hỏi lại một lần.
“Cậu nghe được tiếng gió gì sao?” Vệ Dật hỏi.
“Nếu nghe được tiếng gió, em cũng chẳng cần đôn đáo khắp nơi như vậy.” Tôn Khôi ngược lại cũng thẳng thắn. “Chương trình canh phòng nghiêm ngặt, em đã mượn không ít quan hệ mà vẫn không thể đi vào.”
“Cũng không ngoài ý muốn.” Vệ Dật cười cười, “Là phong cách của đạo diễn Nhạc.”
“Tuy rằng khó một chút, nhưng hẳn là cũng có thể mua chuộc quan hệ, nhưng mà cái giá phải trả không thấp.” Tôn Khôi nói. “Cho nên em muốn hỏi Dật ca, đến cùng có đáng giá hay không, không đáng giá thì em cũng không đỏ mắt vào khối thịt mỡ này, thanh thản ổn định làm chuyện khác.”
Vệ Dật bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lung lay.
Tôn Khôi đợi hơn nửa ngày, mới nghe đối phương mở miệng. “Đạo diễn Nhạc rất nghiêm khắc cẩn trọng, làm việc cẩn thận một chút, không có tiền thì tới tìm tôi.”
“Được rồi, chỉ đợi những lời này của Dật ca.” Tôn Khôi vui mừng quá đỗi.
“Còn có một việc.” Vệ Dật nói, “Mặc kệ đào ra được tin tức chấn động gì, trước khi công bố ra ngoài đều phải nói cho tôi biết.”
“Yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.” Tôn Khôi cam đoan. “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh Dật, phim truyền hình mới đã nóng đến rối tinh rối mù, ngay cả những cô gái ở công ty bọn em cũng mê mệt suốt ngày.”
Vệ Dật nhướn mày. “Cám ơn.”
“Vậy không còn việc gì em cúp máy đây.” Tôn Khôi nói. “Một khi chuyện này có tiến triển, em lại gọi điện thoại đến.”
Vệ Dật đáp ứng một tiếng, tùy tay để điện thoại sang, tiếp tục nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thời gian thoáng cái lại qua nửa tháng, công tác tuyên truyền của Phương Nhạc Cảnh cuối cùng cũng đi đến hồi kết, vốn chỉ còn một buổi là chấm dứt, khách hàng lại đưa ra thêm ba nơi, thời gian tự nhiên cũng kéo dài thêm hai tuần, thù lao gấp hai so với dự tính.
“Hiệu quả của hoạt động lần này thật sự rất tốt, nghe nói thống kê lần này tăng mạnh.” Phùng Chử bật ngón cái với cậu. “Đóng góp của cậu không thể không kể đến.”
Phương Nhạc Cảnh ngồi trêи sô pha. “Nói cho anh một chuyện.”
“Cái gì?” Phùng Chử hỏi.
“Lúc vừa nhận quảng cáo này, tôi còn sợ lỡ không ai mua thì phải làm thế nào.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Sao có thể.” Phùng Chử bật cười. “Cậu phải tin tưởng ánh mắt của khách hàng, cũng phải tin tưởng chính mình.”
“Đi đến nhiều nơi cũng được, dù sao “Sự Kiện Bình Lạc” cũng lùi thời gian khởi động máy.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Ngày hôm qua nghe Vicky nói, cô ấy phải đến các trung tâm mượn nơi tổ chức hoạt động tạm thời, cũng mất rất nhiều công sức.”
“Nếu vậy cậu sẽ bận rộn như con quay đó, vốn còn cho rằng có thể nghỉ ngơi một tháng.” Phùng Chử mở lịch trình điện tử ra. “Chiều mai có phát ngôn tuyên truyền, sau khi kết thúc lập tức bay về đến công ty họp với đoàn phim, chuẩn bị tham gia bán kết cuộc thi thử vai vào ngày kia, hai ngày kế tiếp phải thảo luận về các nữ nhân vật chính được tuyển. Nửa tháng sau cũng tiếp tục chạy việc làm đại diễn, giữa chừng còn phải bay về tham gia chung kết thử vai.” Chỉ mới nghe thôi đã thấy choáng váng cả đầu.
“Không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh quét mắt nhìn lịch trình, sảng kɧօáϊ gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Phùng Chử. “Vất vả cho anh, hai tháng nay phải chạy theo tôi khắp nơi.”
“Không cần đâu, đây vốn là công việc của tôi, huống hồ nếu đi cùng với nghệ sĩ nhàn rỗi đến mọc cỏ, chắc tôi cũng phải ăn không khí.” Phùng Chử đứng lên. “Vậy cậu sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng, theo thói quen gọi điện thoại cho Nghiêm Khải.
“Buồn ngủ sao?” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đêm mai em có thể về rồi.”
“Anh biết, công ty có lịch trình của em.” Nghiêm Khải nói. “Đã đặt nhà hàng đúng hạn đưa đồ ăn em thích đến, về nhà liền có thể ăn cơm.”
Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu cọ cọ.
“Vừa đi ra sân bay.” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường cùng cậu nói chuyện phiếm.
“Đi đón bạn bè sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không phải.” Nghiêm Khải nói. “Ba anh vừa bay về Mỹ.”
“Về Mỹ rồi?” Phương Nhạc Cảnh nói. “Không phải nói qua lễ Giáng Sinh mới đi sao.”
“Ai biết, có lẽ là cảm thấy lâu như vậy mà anh cũng không lộ ra cái đuôi, cho nên hết kiên nhẫn.” Nghiêm Khải nhướn mày. “Về sau ở chung lâu ngày, em sẽ biết cá tính của ông ấy.”
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Thanh âm Nghiêm Khải dịu dàng. “Gần đây quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm chút.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Khải cười cười, mãi đến khi nghe cậu cúp điện thoại, mới để điện thoại sang một bên.
Chung cư cao tầng bên kia, Thẩm Hàm tắm rửa xong đang nằm trêи giường, vừa uống sữa vừa gọi điện thoại cho Dương Hi, trước đây đều chỉ vang một lần liền được tiếp, lần này lại phải đợi ước chừng hai phút.
“Hàm Hàm.” Trong thanh âm Dương Hi có chút mỏi mệt.
“Anh bị bệnh sao?” Thẩm Hàm nhíu mày.
“Không có.” Dương Hi ngồi dậy thanh tỉnh một chút, “Không cẩn thận ngủ quên mà thôi.”
“Có phải em đánh thức anh không?” Thẩm Hàm lập tức nói. “Vậy anh tiếp tục ngủ đi, ngày mai em gọi lại sau.”
“Không cần.” Dương Hi xoay người xuống giường. “Vốn chỉ là ngủ quên một lát, tí nữa anh còn có việc.”
“Đã trễ thế này, còn có thể có chuyện gì.” Thẩm Hàm bất mãn. “Tiếp tục ngủ đi!” Ngữ điệu vô cùng hung hãn.
“Phải ra sân bay đón người, trở về sẽ ngủ ngay.” Dương Hi nói. “Ngoan, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em muốn đến gặp anh.” Thẩm Hàm khoanh chân ngồi ở trêи giường.
“Anh chỉ còn một tuần nữa là xong rồi.” Dương Hi nói, “Nghe lời anh.”
“Trước đây anh cũng nói như vậy, kết quả hết một tháng rồi lại một tháng.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Dương Hi dừng một chút, sau đó thở dài trong lòng. “Cam đoan đây là lần cuối cùng.”
“Thật sao.” Thanh âm Thẩm Hàm rầu rĩ.
“Đương nhiên là thật.” Dương Hi nói. “Lúc trở về sẽ mang theo cá chiên giòn và tôm ngọt cho em.”
“Được.” Thẩm Hàm ôm chăn, “Vậy anh đón được người xong, nhớ phải nghỉ ngơi sớm đó.”
“Được.” Dương Hi gật đầu, “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ngủ ngon.” Thẩm Hàm nằm trêи giường, dùng ngón cái cọ cọ màn hình di động.
Cuối cùng là lúc nào mới có thể trở về đây…
Cha anh nhàn nhã hút điếu xì gà trong tay, loại kết quả này, thật sự chẳng hồi hộp chút nào.
“Chuyện này có thể dừng ở đây chưa?” Nghiêm Khải cúp điện thoại, vô cùng thẳng thắn hỏi, “Ba định lúc nào về Mỹ?”
Cha anh đứng dậy đi lên lầu. “Lễ Giáng Sinh.”
Nghiêm Khải:…
Bóng dáng cha Nghiêm nhanh chóng biến mất sau cầu thang, vô cùng mạnh mẽ.
Nghiêm Khải đau đầu, đi ra ban công gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh.
“Thế nào rồi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
Nghiêm Khải kể đại khái lại mọi chuyện cho cậu một lần.
“Lễ Giáng Sinh muốn đưa em về Mỹ?” Phương Nhạc Cảnh nghe vậy sửng sốt.
“Còn hơn nửa năm, cũng không phải quá vội vàng mà.” Nghiêm Khải tựa vào lan can. “Khi đó phim điện ảnh mới của em đã quay xong, thời gian cũng vừa vặn.”
“… Ừm.” Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, vẫn gật đầu. “Anh quyết định là được.”
“Đừng lo lắng nhé.” Nghiêm Khải nói. “Anh đã nói rồi, sẽ luôn ở bên em.”
“Em biết.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи giường, lắc lắc cái hộp nhỏ trong tay. “Đi nói chuyện phiếm với bác trai đi, khó có khi ông trở về.”
“Em cũng đi ngủ sớm một chút.” Nghiêm Khải hôn hôn cậu qua di động, vô cùng dịu dàng trước sau như một.
Gần đây không có chuyện gì nhất định phải đến công ty, Phương Nhạc Cảnh vốn còn định ở lỳ trong nhà trong lúc chờ đợi, bây giờ cũng thay đổi ý định, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, so với nhân viên chính thức còn đúng giờ hơn. Dù sao ở nhà cũng chỉ một mình, đến công ty còn náo nhiệt hơn một tí.
Phùng Chử nghe tin rất buồn bực, cố ý gọi điện thoại đến hỏi. “Sao lại không gọi tôi đến đón cậu?”
“Cũng không có chuyện gì, mấy ngày này anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi chỉ muốn nhân lúc nghỉ ngơi xem lại kế hoạch đợt tuyên truyền và kịch bản thôi, ở nhà mãi cũng dễ rã rời.”
“Được rồi, có chuyện thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Phùng Chử biết cậu luôn luôn đáng tin, cũng không hỏi nhiều.
Tại một thành phố khác, Thẩm Hàm đang chụp ngoại cảnh quảng cáo ở một hẻm núi vùng ngoại thành. Hợp tác với cậu lần này là một ngôi sao nữ tên Mục Điềm, dáng vẻ ngọt ngào lại ngây thơ, dáng người nhỏ xinh làn da trắng nõn, nói chuyện cũng nũng nịu, cho nên lúc vào nghề thường được diễn vai tiểu thư con nhà giàu chuyên làm vật hi sinh, đến bây giờ vẫn cứ diễn mãi những vai đó. Thật ra giữa chừng cũng có đạo diễn tìm cô đóng vai nhân vật chính. Kết quả phim truyền hình cũng đã chiếu xong, còn có người hâm mộ lăn lộn cầu hỏi trêи diễn đàn, nước mắt lưng tròng tỏ vẻ chẳng lẽ bộ phim này cứ kết thúc như vậy sao. Cảm giác như nữ chính còn chưa xuất hiện mà, hơn mười tập đều là chiếu nữ phụ như vậy mà được sao, chúng tôi đều đặc biệt sốt ruột mà.
Bài viết này ngay lập tức được ủng hộ như trong dự kiến, còn bị truyền thông cố ý đưa tin, vì thế Mục Điềm cũng liền bị chụp mũ nữ phụ vạn năm, từ đó rốt cuộc không thể bỏ xuống được.
Trước đây Thẩm Hàm không có qua lại gì với cô ta, thậm chí còn chưa từng nghe ai nhắc đến, lần chụp quảng cáo này cũng là lần đầu tiên hai người gặp mặt. Trò chuyện vài câu xong cậu mới phát hiện thật ra Mục Điềm rất tốt, trừ vẻ điệu đà bên ngoài cũng không có khuyết điểm gì lớn. Khi trời nóng cô sẽ nhận mua đồ uống và hoa quả giúp mọi người, chụp ảnh bị trầy xước cũng chỉ khóc hai phút, khóc xong thì vẫn tiếp tục chụp, tuyệt đối không làm chậm trễ tiến độ. Điều duy nhất không thể chịu nổi, chính là cô ta gặp người khác liền làm nũng.
Nhất là khi làm nũng với Dương tiên sinh.
Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì nhìn chung toàn trường quay, tìm không ra người đàn ông nào mạnh mẽ lạnh lùng hơn Dương Hi, quả thực chính là cục nam châm di động, băng giá lại ít lời, thật sự cho dù không phải quá anh tuấn cũng đã đáng để đến gần làm nũng đá lông nheo.
Nhưng Thẩm Hàm hiển nhiên không nghĩ như vậy, vì tránh cho Dương tiên sinh dán nhãn đào hoa đầy mặt, cậu quyết đoán rằng từng phút nghỉ ngơi đều phải khống chế người trong khoảng cách nửa mét, rời đi hơi xa chút liền bắt đầu gọi, cả trường quay đều là “Dương Hi tôi muốn uống nước” “Dương Hi tóc tôi bị rối rồi” hoặc là “Dương Hi toilet nằm ở đâu?”
Dương tiên sinh vẫn trầm mặc trước sau như một lại có hiệu suất cao, đưa bình thủy đã mở nắp cho cậu, liên hệ nhân viên tạo hình chỉnh trang lại, lúc dẫn cậu đi toilet còn đứng ở ngoài cửa canh chừng.
Nhân viên công tác bên trong nhìn thấy, quả thực muốn cảm động đến rơi lệ.
Lương tâm nghề nghiệp là đây mà, trách không được nhiều công ty muốn cướp người như vậy.
“Được rồi, còn một cảnh cuối cùng.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh máy ảnh một chút, “Chụp xong có thể kết thúc công việc.”
“Mệt thật.” Mục Điềm nhỏ giọng than thở.
“Kiên trì một chút, sẽ kết thúc nhanh thôi.” Thẩm Hàm giữ chặt tay cô, kéo người đến một tảng đá trêи núi.
Bởi vì muốn tạo được cảm giác của công chúa cổ xưa, cho nên trong cảnh này, toàn thân Mục Điềm tạo hình và quần áo rất phức tạp, váy ren chồng thành một đống lớn, Thẩm Hàm cảm giác như mình sắp bị đè bẹp xuống tảng đá.
“Ok, vị trí rất tốt, chú ý ánh mắt người yêu.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia lớn tiếng chỉ đạo.
Hai người đứng đối mặt nhau, Thẩm Hàm giữ chặt tay cô, ánh mắt thâm tình lại sạch sẽ, Mục Điềm tươi cười thoải mái, lúm đồng tiền nho nhỏ và bờ mi dài, hình ảnh rất là đẹp mắt.
“Oa.” Có kịch cô gái trẻ bắt đầu nhỏ giọng khen ngợi. “Thật xứng đôi.”
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn Hàm Hàm thật nhập tâm quá!” Lại có một người khác phụ họa, sau đó hỏi Dương Hi. “Anh cảm thấy thế nào?” Cho nên nói khen ngợi cái gì đều là mây bay, đến gần anh chàng băng giá mới là mục đích cuối cùng.
Nắng chiều ấm áp chiếu lên hai người, phảng phất như tim hồng bay đầy trong không khí, thực sự dễ dàng khiến người xem khát khao tình yêu, đây có lẽ cùng là mục đích cuối cùng của khách hàng. Dương Hi cười cười. “Rất tốt.” Đối với những gì công việc của Thẩm Hàm cần, hắn luôn cố gắng không can thiệp nhiều. Ngoại trừ cảnh giường chiếu hở hang, mặc dù không phải không cho chụp, mà là cực đoan xoi mói, cực đoan, cực đoan, cực đoan, xoi mói.
Nhưng mà may mắn, cũng không có nhiều đạo diễn tìm đến Thẩm Hàm mời chụp ảnh lộ người, bằng không nhất định sẽ bị yêu cầu cao ngất của Dương tiên sinh doạ khϊế͙p͙.
“Cảm giác không tệ, Hàm Hàm cúi đầu hôn Mục Điềm đi.” Nhϊế͙p͙ ảnh gia điều chỉnh vị trí một chút.
Thẩm Hàm hơi hơi cúi đầu nghiêng người, Mục Điềm cũng phối hợp ngẩng đầu, hoàn mỹ vô cùng.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cho nên nhìn ngũ quan của nhau cũng có chút bị phóng đại biến dạng. Mục Điềm mở to hai mắt nhìn Thẩm Hàm, đột nhiên có chút buồn cười, sau đó liền… thật sự cười ra tiếng.
Cô cười, đoàn phim cũng không thể tiếp tục, Thẩm Hàm bất đắc dĩ đứng thẳng thân thể chuẩn bị chụp lại. Mục Điềm cũng hiểu được mình có chút thất thố, vừa định quay qua xin lỗi mọi người, lại quên mất mình còn đang đạp lên chân váy, xoay người một cái liền lảo đảo, cả người đều ngã xuống.
“Cẩn thận!” Thẩm Hàm cũng bị kinh ngạc một chút, theo bản năng vươn tay kéo cô lại. Trêи tảng đá vốn cũng rất trơn ướt, vì thế không chỉ không kéo được người về, ngược lại chính cậu cũng bị lôi xuống theo.
“A!” Người trong đoàn đều vô cùng giật mình, nhanh chóng xông lên nâng hai người dậy.
“Không có việc gì chứ.” Trợ lý Mục Điềm vội vàng hỏi, kéo cô kiểm tra tới lui.
Mục Điềm kinh hoảng chưa kịp định thần, “Tôi không sao.”
Thẩm Hàm cong lưng ho khan, khuỷu tay lúc té đã bị thương, trêи lưng cũng đau ê ẩm.
“Đã nói tôi không sao.” Thấy trợ lý còn vây quanh mình xem, Mục Điềm sốt ruột hất ra, “Hàm Hàm cậu thế nào rồi?”
“Không việc gì.” Thẩm Hàm khoát tay. “Uống nước nghỉ ngơi một lát sẽ tốt thôi.”
“Đi bệnh viện.” Dương Hi giúp cậu xử lý sơ miệng vết thương đang chảy máu. “Hôm nay không chụp nữa.”
Nhân viên công tác xung quanh nhanh chóng gật đầu — tuy rằng độ cao chỉ hơn hai mét, thế nhưng lúc té xuống, Thẩm Hàm lấy thân mình đỡ ở bên dưới, cho dù Mục Điềm nhỏ nhắn thế nào, đó cũng là thể trọng của hai người trưởng thành cộng lại, nghĩ đến đã có cảm giác đau ngực.
Tài xế là người địa phương, bởi vậy nhanh chóng lái xe đưa người tới bệnh viện gần đó, đợi làm xong kiểm tra rồi lấy được báo cáo chẩn đoán, khi về khách sạn đã là hơn chín giờ tối.
“Dương Hi!” Vì lúc ở trêи xe có người ngoài, cho nên Thẩm Hàm vẫn không nói chuyện, thật vất vả đợi đến khi về khách sạn, lập tức liền treo cả người lên người Dương Hi!
“Đừng lộn xộn.” Dương Hi để túi trong tay sang một bên, ôm cậu ngồi trêи sô pha. “Còn có nơi nào không thoải mái không?”
“Không có.” Thẩm Hàm dùng sức lắc đầu.
“Em đó.” Ngữ điệu Dương Hi có chút bất đắc dĩ.
“Em cũng không thể để Mục Điềm ngã bên dưới.” Thẩm Hàm cọ đến cọ đi, tựa như cún con đang lấy lòng chủ nhân. “Huống hồ cũng không có việc gì, anh đừng tức giận.”
“Anh không phải tức giận.” Dương Hi kéo cái gáy cậu lại gần. “Là đau lòng.”
“Trầy một chút mà thôi.” Thẩm Hàm không mấy để ý. “Được rồi, em muốn đi tắm rửa.” Cả người đều là đất không thể chịu được.
“Miệng vết thương không thể dính nước.” Dương Hi nói, “Anh giúp em.”
Thẩm Hàm hỏi. “Em muốn mặc qυầи ɭót được không?”
Dương Hi:…
Ánh mắt Thẩm Hàm sạch sẽ giống như nai con.
Dương tiên sinh bình tĩnh ba giây, sau đó nói. “Tùy em.”
“Haha.” Thẩm Hàm nhảy nhót đi vào phòng tắm, hơi khập khiễng.
Dương Hi lấy màng chống nước và băng dán chống nước vừa mua, đứng lên đi qua, tới cửa lại có chút do dự.
“Dương Hi!” Thẩm Hàm trong phòng tắm gọi.
Dương Hi vươn tay đẩy cửa phòng tắm ra.
Thẩm Hàm mặc qυầи ɭót gà vàng nhỏ, đứng ở dưới vòi hoa sen nhìn hắn.
Dương Hi trong nháy mắt nhẹ nhàng thở ra, lại ẩn ẩn có chút… mất mát?
Giúp cậu che kỹ miệng vết thương ở khuỷu tay và đầu gối xong, Dương Hi mở vòi hoa sen chỉnh nước cho đủ nóng.
“Không cởi sao?” Thẩm Hàm bốc cổ áo sơmi của hắn lên, rầm rì nói. “Thương hiệu này rất đắt tiền, bị ướt rất đáng tiếc.”
Dương Hi đối diện với cậu.
Biểu tình của Thẩm Hàm thập phần vô tội.
Nhìn đáy mắt cậu chợt lóe qua ý cười xấu xa, Dương tiên sinh rốt cuộc bất tri bất giác ý thức được một điều, đó là… Bản thân mình hình như bất tri bất giác, đã bị cậu dùng gương mặt thuần khiết đùa giỡn rất nhiều lần.
“Làm sao vậy?” Thẩm Hàm lắc lắc đầu trước mặt hắn.
Dương Hi vươn tay ôm chặt cậu, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.
“Ưm…” Thẩm Hàm bất ngờ không kịp đề phòng, bị hắn đẩy lui lại mấy bước, phía sau lưng vừa vặn đụng tới công tắc vòi hoa sen, dòng nước tinh tế ấm áp nhất thời chảy xuống, tưới hai người ướt từ đầu tới chân. Thẩm Hàm vốn bị thân mật đã có chút choáng, thế này càng thêm khó thở, vì thế vươn tay liều mạng đẩy hắn – sắp hít thở không xong rồi!
Dương Hi ôm cậu rời khỏi vòi hoa sen, đặt người lên tường bên kia tiếp tục hôn môi, bàn tay cũng dọc theo eo cậu mà đi xuống.
Thẩm Hàm nhất thời hít một ngụm khí lạnh, hơn nữa còn mở to hai mắt.
Dương Hi thoáng cứng người lại một chút, thời điểm thế này đối phương nên ý loạn tình mê một chút mới đúng chứ, sao nhìn cậu như đang thấy quỷ vậy.
Sau một lát im lặng, Thẩm Hàm thong thả thò tay, ý đồ nhân thời gian lơ đãng mà chỉnh qυầи ɭót nhỏ lại đàng hoàng.
Kết quả kia tất nhiên không đạt được.
Dương Hi một phen cầm lấy cổ tay cậu.
Qυầи ɭót gà nhỏ nằm trêи mặt đất, bị nước thấm ướt dần dần, hiển nhiên đã bị tàn nhẫn vứt bỏ.
Thế nhưng hiện tại Thẩm mập mạp, hiển nhiên cũng không có tâm tình đi cứu vớt qυầи ɭót nhỏ.
Thủy hoa tiên lạc nhất, phản chiếu ra một hình ảnh ái muội mơ hồ.
Ôm người kia đi ra khỏi phòng tắm, hai tay Dương Hi cởi chiếc sơ mi ướt đẫm của mình ra. Dáng người thật sự quá tốt, cơ bụng gì đó thực đáng giá được sờ một cái.
Thẩm Hàm nằm ở trêи giường nhìn hắn, cảm giác hơi khẩn trương.
“Đừng sợ.” Dương Hi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.
Thẩm Hàm muốn ôm hắn, lại không cẩn thận đụng đổ đèn bàn đầu giường, rơi xuống đất vỡ nát.
Trong phòng nhất thời tối đen, Thẩm Hàm vừa né tránh nụ hôn môi nóng như lửa của hắn, vừa thò tay dùng sức loay hoay.
“Em đang làm gì đó?” Người dưới thân vẫn không thành thật nhích tới nhích lui, Dương Hi bất đắc dĩ dừng lại.
Thẩm Hàm dừng một chút, nói. “Cởi cái bọc chống nước.” Bị giữ lấy không thể động, hơi hơi khó chịu.
……
Trong phòng rơi vào một trận trầm mặc kỳ lạ.
Thẩm Hàm bắt đầu nghĩ lại, có phải mình mới vừa phá hư không khí hay không.
Sau một lát, Dương Hi nằm trêи người cậu, buồn bực cười đến mức thân thể đều run lên.
“Trúng tà hả?” Ngón tay Thẩm Hàm luồn qua mái tóc ngắn của hắn, chột dạ dùng sức lay lay — từ khi hai người biết nhau đến bây giờ, còn chưa từng thấy hắn cười như vậy lần nào.
Dương Hi mở đèn đầu giường bên kia, giúp cậu cởi bỏ cái bọc và băng dán chống nước, xung quanh miệng vết thương vẫn khô ráo như cũ, cũng không có dấu hiệu chảy máu lại.
Thẩm Hàm bọc chăn ngồi ở trêи giường, nghiêm túc nhắc nhở. “Sáng mai chúng ta phải dậy làm việc lúc bốn giờ.” Bởi vì phải chụp cảnh bình minh!
“Ừ.” Dương Hi lấy máy sấy giúp cậu sấy khô tóc, thấy trêи giường toàn là nước, vì thế trực tiếp ôm cậu sang một cái giường khác trong phòng nhỏ. “Ngủ đi.”
Ánh mắt Thẩm Hàm lướt xuống ngắm ngắm, chứa đựng ý vị sâu xa.
Dương Hi gõ gõ đầu cậu, xoay người muốn trở về giường bên kia.
Thẩm Hàm quyết đoán thò tay, kéo người đè lại dưới thân, sau đó cúi đầu hôn xuống.
Không có bọc quấn quanh, quả thực linh hoạt!
Tuy rằng sáng mai còn phải làm việc, nhưng vẫn có thể làm một chút chuyện xấu xa nho nhỏ nha…
******
Bóng đêm thâm trầm, Phương Nhạc Cảnh lấy di động ra, nằm trong ổ chăn gọi điện cho Nghiêm Khải, “Anh đang làm gì đó?”
Nghiêm Khải nói, “Chuẩn bị đi yêu đương vụng trộm.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Còn có thể đùa thú vị hơn được không.
“Không tin?” Thanh âm Nghiêm Khải mang ý cười, lấy chìa khóa trong túi ra.
Phương Nhạc Cảnh ghé vào trêи giường. “Tính đi trộm với ai?”
“Em nói xem.” Nghiêm Khải đẩy cửa ra, đi nhanh vào phòng ngủ.
Phương Nhạc Cảnh bật người ngồi dậy.
Nghiêm Khải kéo cậu vào trong lòng, thỏa mãn hôn một cái.
“Sao bây giờ anh lại đến đây.” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Bác trai đi đâu rồi sao?”
“Không có.” Nghiêm Khải cầm tay cậu. “Nhưng mà anh cũng không còn là trẻ vị thành niên nữa, buổi tối không nhất định phải về nhà ngủ cùng cha mẹ.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười. “Ý của em là bác trai khó có dịp trở về.”
“Nhớ em.” Nghiêm Khải ghé vào lỗ tai cậu cọ cọ. “Hơn nữa chiều mai em phải đi rồi, đợi đến khi đợt tuyên truyền dài ngày chấm dứt, có lẽ cũng đã đến lúc chính thức quay phim điện ảnh, rải rác cộng lại, không biết có được mười ngày ở cùng em hay không.
“Làm sao mà nói đáng thương như vậy.” Phương Nhạc Cảnh ngồi khóa trêи người anh, vươn tay ôm chặt bờ vai của anh.
“Vốn là đáng thương như vậy.” Nghiêm Khải ôm cậu đứng lên. “Không nói nữa, giúp anh tắm rửa.”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh ghé vào đầu vai anh, khóe miệng cong cong lên.
Trong lòng vẫn thật vui vẻ……
Đến khi hai người từ phòng tắm đi ra, đã là hai giờ sau, Nghiêm Khải giúp cậu lau khô tóc mặc áo ngủ, cúi đầu hôn hôn lên cái má vẫn còn có chút ửng hồng. “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Phương Nhạc Cảnh lấy từ hộc tủ đầu giường ra một hộp vuông nhỏ, đưa tới tay anh.“Quà tặng.”
“… Chỉ tùy tiện như vậy?” Nghiêm Khải hỏi.
“Vậy anh còn muốn thế nào.” Cổ họng Phương Nhạc Cảnh khàn khàn, bị anh ép buộc nửa ngày, giờ đang thầm nghĩ muốn đi ngủ sớm một chút.
“Ít nhất cũng phải nghe lời tình cảm.” Nghiêm Khải ngồi bên người cậu.
“Được rồi.” Phương Nhạc Cảnh nắm góc áo ngủ, đại não có chút mờ mịt. “Em yêu anh.”
Nhìn cậu rõ ràng đã rất muốn ngủ, lại còn cố gắng phối hợp với mình, Nghiêm Khải cười ra tiếng, thò tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp. Một cặp khuy măng sét (1) màu đen nằm lặng lẽ trêи lớp nhung, không quá hoa lệ, vừa tinh xảo lại sạch sẽ, tản ra vầng sáng nhợt nhạt bên dưới ngọn đèn.”
Nghiêm Khải dùng ngón cái vuốt ve một chút, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, cúi người hôn lên trán cậu. “Cám ơn.”
“Có thích hay không?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Em tặng, sao có thể không thích.” Nghiêm Khải ôm cậu vào trong lòng, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, an tâm ngủ say trong lòng anh.
Nghiêm Khải đóng nắp hộp lại, trong lòng giống như ngập tràn siro, ngọt ngào ấm áp.
Hai ngày sau, Phùng Chử và Phương Nhạc Cảnh cùng ra sân bay, chính thức bắt đầu đợt tuyên truyền quảng bá. Tuy rằng trước đây không có kinh nghiệm gì, nhưng loại hoạt động này cũng không có gì quá khó. Mỗi lần xuất hiện thời gian không đến hai mươi phút, đơn giản chỉ là giới thiệu sản phẩm và tương tác với người hâm mộ, làm mấy lần liền có thể ngựa quen đường cũ. Nhưng mà không khó cũng không có nghĩa là sẽ không mệt, bởi vì bộ sưu tập đồng hồ này là hàng cao cấp toàn quốc, mật độ tuyên truyền rất cao, Phương Nhạc Cảnh lại là người phát ngôn duy nhất, cho nên gần như một nửa thời gian đều trải qua trêи máy bay. Sau khi làm liên tục một tháng, Phương Nhạc Cảnh tráng liệt ngã vào trêи giường khách sạn. “Quá mệt.”
Phùng Chử ngồi bên cạnh cậu. “Đây là lần đầu tiên cậu kêu mệt.”
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh kéo chăn che khuất mặt.
“Đợt tuyên truyền chỉ vừa mới qua một nửa.” Phùng Chử nhắc nhở cậu.
Phương Nhạc Cảnh rầu rĩ nói, “Cám ơn anh nhắc nhở tôi sự thật bi thảm này.”
“Dậy đi.” Phùng Chử kéo cậu. “Bây giờ mới bảy giờ tối, cơm cũng chưa ăn sao có thể ngủ được.”
“Không có khẩu vị.” Phương Nhạc Cảnh đến ánh mắt cũng không muốn nâng.
“Tuý ngư (2) của khách sạn ăn rất ngon.” Phùng Chử tiến hành dụ dỗ.
Thanh âm Phương Nhạc Cảnh bất đắc dĩ. “Không phải ai cũng giống Hàm Hàm.”
“Nhạc Nhạc!” Vừa dứt lời, Thẩm Hàm liền bắt đầu gõ cửa.
Phương Nhạc Cảnh mở to hai mắt. “Có phải tôi bị huyễn thính không?”
Phùng Chử đi ra mở cửa.
“Chào anh.” Thẩm Hàm hoan hoan hỉ hỉ xuất hiện ở cửa, chào hỏi Phùng tiên sinh. Sau đó liền ầm ầm xông tới nhào lên người Phương Nhạc Cảnh, vô cùng nhiệt tình.
Phùng Chử buồn cười lắc đầu, đóng cửa lại trở về phòng cách vách.
Phương Nhạc Cảnh còn chưa kịp vui mừng, liền bị cậu đè đến thiếu chút nữa phun sữa, vì thế hấp hối nói. “Dương Hi có nói qua chưa, hình như cậu lại béo lên?”
“Có tình nghĩa huynh đệ hay không vậy!” Thẩm Hàm nghe vậy giận dữ, sử dụng tay chân đứng lên từ trêи người cậu.
Phương Nhạc Cảnh chớp lấy thời gian hô hấp một chút.
“Tớ là cố ý đến gặp cậu.” Thẩm Hàm ngồi trêи giường. “Vừa vặn cắt băng khai trương quán mới của chị Tống.”
“Dương Hi trở lại rồi?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không có, nghe nói phải đến hai tháng.” Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hàm nhất thời yên tĩnh lại — một tháng trước Dương Hi nhận được điện thoại, nói là trong nhà ra xảy ra chuyện, anh trai hắn nằm viện ngoài ý muốn, gọi hắn tạm thời trở về một thời gian.
“Không có việc gì chứ?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Nói là không có gì nghiêm trọng, cụ thể thế nào cũng không chịu nói cho tớ biết.” Thẩm Hàm nói. “Chỉ biết là hình như công ty của gia đình xảy ra chuyện, tớ hỏi có cần tớ hỗ trợ không, hắn lại chết sống không chịu.”
“Vậy chắc là không sao đâu.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đừng quá lo lắng.”
“Chỉ mong là vậy.” Thẩm Hàm ai oán ghé vào trêи giường, mất hứng.
“Bằng không cậu đi gặp anh ấy đi?” Phương Nhạc Cảnh đề nghị.
“Dương Hi không để tớ qua đó.” Thẩm Hàm ôm gối đầu xoay người, “Hơn nữa anh họ tớ gọi bảo Ngô Phi và Ngô Kiếm đến làm trợ lý, công ty còn sắp xếp người đại diện tạm thời, cuối cùng tớ cũng không thể chạy trốn một mình.” Người đại diện bên kia còn dễ nói, anh họ lại tương đối khó, tóm lại mặc dù là người tuân thủ pháp luật, trêи bản chất cũng vẫn là phần tử bạo lực. Cảm thấy đến đó nói không chừng ngược lại còn gia tăng phiền toái không cần thiết, ở yên vẫn là tốt hơn.
“Được rồi, đừng nghĩ chuyện này nữa.” Phương Nhạc Cảnh kéo cậu lên. “Tớ mời cậu ăn túy ngư.”
Tâm tình Thẩm Hàm quả nhiên liền tốt hơn một chút.
Có túy ngư ăn rồi.
Chuyến bay của hai người đều là vào chiều hôm sau, vậy nên tối nay, Thẩm Hàm như cũ ôm gối đầu, sung sướиɠ trèo lên giường Phương Nhạc Cảnh.
“Buổi tối không nên trò chuyện quá muộn.” Phùng Chử định đi ra ngoài quay đầu dặn dò, hơn nữa còn có cảm giác chính mình rất giống bà quản gia hay lải nhải.
“Được.” Thẩm Hàm nghiêm túc gật đầu.
Vừa thấy biểu tình này, liền biết không có chút đáng tìn nào… Phùng Chử trong lòng ai thán, vô lực quay về phòng cách vách.
May mắn là sáng mai cả hai đại gia đều không có việc gì làm.
Thẩm Hàm vừa xem iPad vừa xoa bụng, buổi tối ăn nhiều có chút khó chống đỡ.
“Hình như cũng không béo lên chút nào.” Phương Nhạc Cảnh đánh giá cậu.
Thẩm Hàm bi phẫn kháng nghị. “Giọng điệu không thể tốt hơn một chút được sao!” Hơn nữa không mập chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao.
“Dương Hi xin phép nghỉ một tháng, người đại diện tạm thời khẳng định không quản nổi cậu, Ngô Phi Ngô Kiếm càng đừng nhắc đến.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Sao ngược lại còn gầy đi?”
“Tớ tự mình muốn giảm béo.” Thẩm Hàm rầm rì. “Bằng không Dương Hi trở về sẽ tức giận.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Phương Nhạc Cảnh hoài nghi, buổi tối rõ ràng ăn nhiều như vậy.
Thẩm Hàm vô liêm sỉ nói. “Tối nay là ngoại lệ.” Bởi vì túy ngư ăn quá ngon.
Dân mạng bắt đầu chia sẻ tin tức mới, “Rừng Ánh Sao” lại được xếp hạng một mức cao mới.
“Rảnh rỗi quá cơ!” Thẩm Hàm bĩu môi. “Tớ thà rằng họ đưa tin về triển lãm nghệ thuật Quiku (quần ngủ).” Lần trước về nhà còn cố ý chạy đến xem, sau đó liền cảm giác chính mình và những nhà nghệ thuật… quả nhiên vẫn là có khoảng cách. Từ một cái quần ngủ màu tím bó sát người mà vẫn có thể nhìn ra chân lý tình yêu tươi mát, đây hoàn toàn chính là chuyện giả tưởng thần thánh.”
Phương Nhạc Cảnh cầm lấy iPad mở xem tin tức, từ ngữ có vẻ giống như tin tức tuyên truyền, có điều ratings từ tập thứ năm tăng cao là thực tế không thể chối cãi, hơn nữa bởi vì thời gian này phim truyền hình kỳ công cũng không được chiếu nhiều, cho nên số liệu có vẻ đặc biệt cao.
Đương nhiên, tên tuổi những diễn viên chính cũng cùng tăng vọt, nhất là vai nam chính Vệ Dật, gần như trở thành mỹ nam hoàng kim, được người hâm mộ cuồng nhiệt tâng bốc thấu trời.
“Tổ tiên hắn có huyết thống quý tộc Anh quốc.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Thật hay giả vậy?”
“Nói con ngựa diễn chung với hắn có huyết thống Anh quốc tớ còn có thể tin tưởng hơn.” Thẩm Hàm buồn bực nói. “Hắn có hay không cũng không ai biết.”
“Mặc kệ là như thế nào, hắn ngược lại thật sự dựa vào bộ phim truyền hình này mà nổi tiếng.” Phương Nhạc Cảnh trịnh trọng vỗ vỗ cậu. “Về sau có lẽ sẽ thường xuyên gặp mặt, cậu nén bi thương.” Giới này mặc dù lớn như vậy, ở trong đó vẫn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ gặp.
Thẩm Hàm giang tay giang chân thành hình chữ đại trêи giường, thực bi thảm.
“Có suy nghĩ gì không?” Phương Nhạc Cảnh kéo cậu ta lên.
“Nếu hắn không giở trò âm hiểm như lúc trước thì tớ mới mặc kệ hắn được.” Thẩm Hàm bĩu môi.
“Nếu tiếp tục giở trò âm hiểm thì sao?” Hai tay Phương Nhạc Cảnh đỡ lấy bả vai của cậu ta.
“Vậy thì tớ sẽ âm hiểm lại gấp đôi.” Thẩm Mập Mạp nheo mắt, nhìn qua phi thường dũng mãnh.
Thật không hổ là em họ của công dân tốt tuân thủ pháp luật.
Vệ Dật cũng chia sẻ tin tức này, nhưng lại chẳng nói gì nhiều, chỉ có bốn chữ “Cám ơn ủng hộ”, những diễn viên cốt cán còn lại cũng chia sẻ, chỉ có trang của Hạ Tình là không có động tĩnh. Gần đây phim truyền hình rất nổi, trước đó cũng có tin tức xe lắc của cô ta là bị đào ra, phần người xem và dân mạng còn lại cũng rất tốt, chỉ đơn giản xem tin gà tin vịt năm xưa, nhưng chuyện giữa fan của tiểu thuyết và fan của Vệ Dật hiển nhiên lại phức tạp hơn nhiều. Mặc dù chắc chắn vẫn tiếp tục xem “Rừng Ánh Sao”, nhưng chỉ cần nghĩ đến nữ chính thanh thuần trong phim do Hạ Tình diễn xuất, đã lập tức cảm thấy lòng tràn đầy uất ức, uất ức cho chính mình lại uất ức cho Vệ Dật. Chẳng biết chọn ngàn lựa trăm thế nào, tìm đối tác như thế nào mà suốt ngày bị đăng tin chơi xe lắc cùng người khác, còn ở trêи màn hình diễn vai nữ chính âu yếm của chúng tôi, trong lòng cũng phải bùng phát!
Vì thế trêи mạng gần như mỗi ngày đều sẽ tuôn ra video cắt nối biên tập, ghép Vệ Dật diễn cùng nữ hai nữ ba nữ bốn, xem như bù lại trái tim thuỷ tinh bị tổn thương. Mà trang của Hạ Tình cũng thường xuyên xuất hiện các cuộc càn quét quy mô lớn, người hâm mộ nhìn thấy tất nhiên phải chửi lại, khói thuốc khói súng nổi lên bốn phía gấp nhiều lần, cô ta liền đơn giản khoá chức năng bình luận lại, tạm thời tránh đầu gió và biến mất ở trêи mạng.
“Chúc mừng.” Tiền Quân đưa cho Vệ Dật một chồng báo cáo. “Nổi rồi.”
Khóe miệng Vệ Dật giương lên, tiếp tục tựa vào trêи sô pha ngắm nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ.
“Không thể có nhiều biểu tình hơn được hả?” Tiền Quân ngồi đối diện gã. “Hiện tại rating đang ngày càng tăng cao.”
“Fan hâm mộ không phải thích tôi như vậy ư?” Vệ Dật nhướn mày.
Tiền Quân bị gã làm nghẹn một chút. “Nhưng hiện tại cũng không có fan của cậu ở đây.”
“Chỉ là một bộ phim thần tượng mà thôi.” Vệ Dật nói. “Huống hồ lúc quay phim, tôi đã biết nhất định sẽ nổi, cho nên cũng coi là chẳng bất ngờ mấy.
“Được rồi, cậu có thể tiếp tục bình tĩnh.” Tiền Quân thỏa hiệp. “Đây là công việc của cậu hai tuần sau, lịch trình có chút dày đặc, nhưng mà cũng vì suy xét cho tương lai.”
Vệ Dật lật lật, chỉ thấy ngoại trừ phỏng vấn giải trí thăm hỏi, tập san truyền thông và thu âm single ra, còn có vài nhà quảng cáo gặp mặt nói chuyện.
“Toàn bộ?” Vệ Dật chỉ vào mấy thương hiệu quảng cáo.
“No.” Tiền Quân lắc lắc ngón tay, “Chọn ra hai cái thôi, nhận quá nhiều cũng không nên, cậu ưng ý cái nào?”
“Nước khoáng và bồn tắm lớn.” Vệ Dật trả lịch trình lại cho hắn ta.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Tiền Quân gật đầu. Nước khoáng xem như cũng trung bình, bồn tắm lớn là thương hiệu liên doanh, cả hai đều là hình tượng doanh nghiệp và khuynh hướng cảm xúc tốt nhất, còn lại đều là ba bốn dòng trang phục, mặc dù chi phí đại diện cao, nhưng nhận thì lại có chút hạ giá, cũng chênh lệch khá xa so với hình tượng vương tử được đắp nặn trong “Rừng Ánh Sao” của gã.
“Nếu không có gì nói nữa, tôi muốn đi tắm rửa.” Vệ Dật đứng lên, buông ly nước đi vào phòng tắm.
Tiền Quân ngồi trêи sô pha, cảm giác hơi có chút buồn bực. Không biết vì cái gì, hắn cảm giác từ lúc nhắc đến chuyện quảng cáo, tâm tình của Vệ Dật liền bắt đầu trầm xuống.
Dòng nước ào ào trong phòng tắm, Vệ Dật ngâm mình ở trong bồn, trêи mặt có chút cảm xúc không thấy rõ. Mặc dù sau khi đóng “Rừng Ánh Sao”, thật sự có hàng loạt doanh nghiệp tìm tới cửa, nhưng so sánh với lần đầu tiên đã được làm làm đại diện cho thương hiệu quốc tế của Phương Nhạc Cảnh mà nói, rõ ràng khuynh hướng hay độ nổi tiếng đều có đẳng cấp thua xa, thậm chí ngay cả Thẩm Hàm cũng không so được.
Từ lúc trước quyết định rời khỏi Canada, trở về giới giải trí rồi bắt đầu lại, thật ra gã đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng chấp nhận khả năng có thể tạm thời không so được với Thẩm Hàm, chẳng ngờ rằng khi chân chính gặp tình huống này, vẫn chỉ tràn đầy cảm giác không cam tâm – càng miễn bàn bây giờ còn có thêm một Phương Nhạc Cảnh.
“Anh Dật.” Tôn Khôi vừa lúc gọi điện thoại tới.
“Sao thế?” Vệ Dật điều chỉnh cảm xúc lại một chút.
“Anh còn chưa ngủ sao?” Tôn Khôi theo thói quen tính khách sáo.
“Nói thẳng.” Vệ Dật không có tâm tình thay đổi cùng hắn, “Lại muốn lấy tin tức gì từ tôi?”
“Đương nhiên không phải, em chỉ đợi tin tức từ anh Dật, tuyệt đối sẽ không chủ động nói lời khách sáo.” Tôn Khôi thực biết giải quyết. “Cho dù là tin tức em tự mình đào ra, cũng phải hỏi qua anh Dật trước rồi mới tung.”
Vệ Dật cười cười, đổi tay cầm điện thoại. “Nói đi, lại có chuyện gì?”
“Thật sự không có chuyện gì lớn.” Tôn Khôi nói. “Em chỉ muốn hỏi anh Dật một chút, những buổi thử vai nổi bật gần đây, em có cần thiết phải đi theo không?”
“Cậu đang nói việc chọn lựa nữ nhân vật chính của ‘Sự kiện Bình Lạc’ sao?” Vệ Dật hỏi.
“Vâng, em biết anh Dật cũng chú ý mà.” Tôn Khôi nói. “Gần đây thật sự rất may mắn, em có dự cảm, cho dù là top mười người tham dự là ai, đều có thể đào ra không ít thứ hay ho.”
Sắc mặt Vệ Dật cứng lại, nhưng cũng không nói gì.
“Dật ca, anh thấy thế nào?” Thấy gã không nói lời nào, Tôn Khôi liền hỏi lại một lần.
“Cậu nghe được tiếng gió gì sao?” Vệ Dật hỏi.
“Nếu nghe được tiếng gió, em cũng chẳng cần đôn đáo khắp nơi như vậy.” Tôn Khôi ngược lại cũng thẳng thắn. “Chương trình canh phòng nghiêm ngặt, em đã mượn không ít quan hệ mà vẫn không thể đi vào.”
“Cũng không ngoài ý muốn.” Vệ Dật cười cười, “Là phong cách của đạo diễn Nhạc.”
“Tuy rằng khó một chút, nhưng hẳn là cũng có thể mua chuộc quan hệ, nhưng mà cái giá phải trả không thấp.” Tôn Khôi nói. “Cho nên em muốn hỏi Dật ca, đến cùng có đáng giá hay không, không đáng giá thì em cũng không đỏ mắt vào khối thịt mỡ này, thanh thản ổn định làm chuyện khác.”
Vệ Dật bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng lung lay.
Tôn Khôi đợi hơn nửa ngày, mới nghe đối phương mở miệng. “Đạo diễn Nhạc rất nghiêm khắc cẩn trọng, làm việc cẩn thận một chút, không có tiền thì tới tìm tôi.”
“Được rồi, chỉ đợi những lời này của Dật ca.” Tôn Khôi vui mừng quá đỗi.
“Còn có một việc.” Vệ Dật nói, “Mặc kệ đào ra được tin tức chấn động gì, trước khi công bố ra ngoài đều phải nói cho tôi biết.”
“Yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.” Tôn Khôi cam đoan. “Đúng rồi, còn chưa chúc mừng anh Dật, phim truyền hình mới đã nóng đến rối tinh rối mù, ngay cả những cô gái ở công ty bọn em cũng mê mệt suốt ngày.”
Vệ Dật nhướn mày. “Cám ơn.”
“Vậy không còn việc gì em cúp máy đây.” Tôn Khôi nói. “Một khi chuyện này có tiến triển, em lại gọi điện thoại đến.”
Vệ Dật đáp ứng một tiếng, tùy tay để điện thoại sang, tiếp tục nhắm mắt lại dưỡng thần.
Thời gian thoáng cái lại qua nửa tháng, công tác tuyên truyền của Phương Nhạc Cảnh cuối cùng cũng đi đến hồi kết, vốn chỉ còn một buổi là chấm dứt, khách hàng lại đưa ra thêm ba nơi, thời gian tự nhiên cũng kéo dài thêm hai tuần, thù lao gấp hai so với dự tính.
“Hiệu quả của hoạt động lần này thật sự rất tốt, nghe nói thống kê lần này tăng mạnh.” Phùng Chử bật ngón cái với cậu. “Đóng góp của cậu không thể không kể đến.”
Phương Nhạc Cảnh ngồi trêи sô pha. “Nói cho anh một chuyện.”
“Cái gì?” Phùng Chử hỏi.
“Lúc vừa nhận quảng cáo này, tôi còn sợ lỡ không ai mua thì phải làm thế nào.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Sao có thể.” Phùng Chử bật cười. “Cậu phải tin tưởng ánh mắt của khách hàng, cũng phải tin tưởng chính mình.”
“Đi đến nhiều nơi cũng được, dù sao “Sự Kiện Bình Lạc” cũng lùi thời gian khởi động máy.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Ngày hôm qua nghe Vicky nói, cô ấy phải đến các trung tâm mượn nơi tổ chức hoạt động tạm thời, cũng mất rất nhiều công sức.”
“Nếu vậy cậu sẽ bận rộn như con quay đó, vốn còn cho rằng có thể nghỉ ngơi một tháng.” Phùng Chử mở lịch trình điện tử ra. “Chiều mai có phát ngôn tuyên truyền, sau khi kết thúc lập tức bay về đến công ty họp với đoàn phim, chuẩn bị tham gia bán kết cuộc thi thử vai vào ngày kia, hai ngày kế tiếp phải thảo luận về các nữ nhân vật chính được tuyển. Nửa tháng sau cũng tiếp tục chạy việc làm đại diễn, giữa chừng còn phải bay về tham gia chung kết thử vai.” Chỉ mới nghe thôi đã thấy choáng váng cả đầu.
“Không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh quét mắt nhìn lịch trình, sảng kɧօáϊ gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai Phùng Chử. “Vất vả cho anh, hai tháng nay phải chạy theo tôi khắp nơi.”
“Không cần đâu, đây vốn là công việc của tôi, huống hồ nếu đi cùng với nghệ sĩ nhàn rỗi đến mọc cỏ, chắc tôi cũng phải ăn không khí.” Phùng Chử đứng lên. “Vậy cậu sớm nghỉ ngơi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, nhìn hắn ra khỏi phòng, theo thói quen gọi điện thoại cho Nghiêm Khải.
“Buồn ngủ sao?” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Đêm mai em có thể về rồi.”
“Anh biết, công ty có lịch trình của em.” Nghiêm Khải nói. “Đã đặt nhà hàng đúng hạn đưa đồ ăn em thích đến, về nhà liền có thể ăn cơm.”
Phương Nhạc Cảnh ôm gối đầu cọ cọ.
“Vừa đi ra sân bay.” Nghiêm Khải tựa vào đầu giường cùng cậu nói chuyện phiếm.
“Đi đón bạn bè sao?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Không phải.” Nghiêm Khải nói. “Ba anh vừa bay về Mỹ.”
“Về Mỹ rồi?” Phương Nhạc Cảnh nói. “Không phải nói qua lễ Giáng Sinh mới đi sao.”
“Ai biết, có lẽ là cảm thấy lâu như vậy mà anh cũng không lộ ra cái đuôi, cho nên hết kiên nhẫn.” Nghiêm Khải nhướn mày. “Về sau ở chung lâu ngày, em sẽ biết cá tính của ông ấy.”
Phương Nhạc Cảnh cười ra tiếng.
“Đi ngủ sớm một chút đi.” Thanh âm Nghiêm Khải dịu dàng. “Gần đây quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm chút.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Khải cười cười, mãi đến khi nghe cậu cúp điện thoại, mới để điện thoại sang một bên.
Chung cư cao tầng bên kia, Thẩm Hàm tắm rửa xong đang nằm trêи giường, vừa uống sữa vừa gọi điện thoại cho Dương Hi, trước đây đều chỉ vang một lần liền được tiếp, lần này lại phải đợi ước chừng hai phút.
“Hàm Hàm.” Trong thanh âm Dương Hi có chút mỏi mệt.
“Anh bị bệnh sao?” Thẩm Hàm nhíu mày.
“Không có.” Dương Hi ngồi dậy thanh tỉnh một chút, “Không cẩn thận ngủ quên mà thôi.”
“Có phải em đánh thức anh không?” Thẩm Hàm lập tức nói. “Vậy anh tiếp tục ngủ đi, ngày mai em gọi lại sau.”
“Không cần.” Dương Hi xoay người xuống giường. “Vốn chỉ là ngủ quên một lát, tí nữa anh còn có việc.”
“Đã trễ thế này, còn có thể có chuyện gì.” Thẩm Hàm bất mãn. “Tiếp tục ngủ đi!” Ngữ điệu vô cùng hung hãn.
“Phải ra sân bay đón người, trở về sẽ ngủ ngay.” Dương Hi nói. “Ngoan, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em muốn đến gặp anh.” Thẩm Hàm khoanh chân ngồi ở trêи giường.
“Anh chỉ còn một tuần nữa là xong rồi.” Dương Hi nói, “Nghe lời anh.”
“Trước đây anh cũng nói như vậy, kết quả hết một tháng rồi lại một tháng.” Thẩm Hàm hừ hừ.
Dương Hi dừng một chút, sau đó thở dài trong lòng. “Cam đoan đây là lần cuối cùng.”
“Thật sao.” Thanh âm Thẩm Hàm rầu rĩ.
“Đương nhiên là thật.” Dương Hi nói. “Lúc trở về sẽ mang theo cá chiên giòn và tôm ngọt cho em.”
“Được.” Thẩm Hàm ôm chăn, “Vậy anh đón được người xong, nhớ phải nghỉ ngơi sớm đó.”
“Được.” Dương Hi gật đầu, “Đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ngủ ngon.” Thẩm Hàm nằm trêи giường, dùng ngón cái cọ cọ màn hình di động.
Cuối cùng là lúc nào mới có thể trở về đây…
Bình luận truyện