Số Phận Phi Tần

Chương 41



Lệ Y điện.

Tưởng mỹ nhân theo sau Lệ tần tiến vào Lệ Y điện, vui vẻ vô cùng, còn thuận tiện khen mấy câu:

- Tỷ tỷ trang trí thật trang nhã, thử hỏi làm sao mà bệ hạ không đến thăm nơi này của tỷ cho được.

Lệ tần đi phía trước cười nhạt, Tưởng mỹ nhân này cũng đang thuận tiện chọc ngoáy nàng ta mấy câu đây mà, cũng bình thản không đáp, mời Tưởng mỹ nhân ngồi xuống ghế, sau đó sai bảo cung nữ dâng trà. Trước kia Hoàng thượng vô cùng sủng ái Lệ tần, nên Lệ tần tuy chỉ là một cung phi có phân vị tần nhưng được ban thưởng rất nhiều thứ, phong phú vô cùng, thi thoảng còn có mấy thứ đồ vượt cấp, nàng rất thích, nhưng không dám lôi ra dùng, chỉ bèn đem cất thật kỹ, tránh để người khác đàm tiếu này nọ.

Lệ tần không biết, thực ra đồ mà Hoàng thượng đưa tới cho nàng có thứ đồ vượt phẩm cấp, chính là vì Hoàng thượng chẳng hề để tâm mình tặng gì cho nàng, chính là tùy tiện sai Tiểu Lý Tử sai người dưới chọn vài món, vượt cáp cũng được. Nhưng Lệ tần không nghĩ thế, Lệ tần lại nghĩ rằng Hoàng thượng yêu quý nàng nên mới như vậy.

Lại nói đến ban thưởng, ở Lệ Y điện cũng được ban thưởng không ít trà ngon, đem ra mời Tưởng mỹ nhân đương nhiên cũng sử dụng đến loại trà ngon này, nhưng là loại trà không vượt với phẩm cấp tần của nàng. Dù sao Tưởng mỹ nhân này cũng không phải là người có thể tin tưởng được.

Tưởng mỹ nhân thấy trà được dâng lên là loại trà tốt, nước trong, hương thơm lại vô cùng thanh nhã, trong lòng không khỏi nổi lên chút ghen tỵ nho nhỏ, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, thuận tiện nói:

- Chỗ tỷ tỷ có loại trà thật tốt, chẳng bù cho chỗ muội, ngoài lá trà được ban theo lệ ra thì không có gì khác.

Lệ tần không đáp, nâng tách trà trước mặt lên thổi nhẹ, nhấp một ngụm. Lại thích châm chọc nàng đây mà, ý nói là nàng được Hoàng thượng tặng thưởng nhiều, trước kia được sủng ái mà hiện tại thì vườn không nhà trống rồi phải không.

Lệ tần ở trong cung một thời gian, cũng đã luyện được động tác tao nhã uyển chuyển, tuy so ra vẫn chưa bằng được những tiểu thư khuê các được đào tạo từ nhỏ, nhưng vẫn không kém quá nhiều.

Tưởng mỹ nhân cũng làm động tác y như Lệ tần, nhưng tao nhã hơn nhiều, cũng mây trôi nước chảy, uyển chuyển hơn Lệ tần bao nhiêu. Tưởng mỹ nhân cũng có phần cố ý, nàng ta thấy động tác của Lệ tần không quá đẹp, liền cố tình làm động tác đẹp nhất của mình. Nhưng xem ra, Lệ tần lại có vẻ chẳng buồn so đo.

Lệ tần là người xuyên không, đương nhiên chẳng bận tâm gì mấy đến những thứ hoa mỹ ngoài mặt như vậy, thấy Tưởng mỹ nhân cố ý khoe khoang với nàng cũng mặt lạnh xem như không có gì.

Tưởng mỹ nhân đưa tách trà gần đến bên miệng, cẩn thận quan sát tách trà, tách trà này tuy rằng không vượt phẩm cấp, nhưng cũng đã tinh xảo hơn tách trà mà chỗ của nàng được ban. So ra, cách biệt phẩm cấp thì ra cũng không nhỏ, lại nói đến trà, hương vị vô cùng tốt. Nhìn qua nhìn lại, chỗ Lệ tần, thứ gì cũng tốt hơn nàng ta hết.

Tưởng mỹ nhân nghĩ thầm, lại thấy ghen tỵ, nữ nhân này đúng là số tốt, nếu không có nàng, có khi người được sủng ái chính là Tưởng mỹ nhân, nàng ta vẫn còn tự nhớ rõ lần đó nàng ta cũng được xem như một sủng phi mới nổi của Hoàng thượng. Sau đó thất sủng, lại bị cấm túc, nàng ta bị không ít người cười nhạo, mà Lệ tần thì lại phong quang vô hạn, một đường thăng tiến vô cùng thuận lợi.

Tưởng mỹ nhân mắt lạnh mà nhìn nước trà trong chén, tay không tự chủ nắm lấy quai chén càng chặt.

Cũng may, bây giờ nàng ta cũng tính vào thành phần thất sủng, muốn so cũng không so được với Thục phi. Hơn nữa vừa rồi ở Ngự hoa viên lại xảy ra chuyện như vậy, vừa vặn có ba người đứng sau là Lệ tần, nàng ta và Trương tiệp dư. Quan sát thời gian dài, Lệ tần chính là kẻ ngu ngơ ngây ngốc nhất, cho dù không làm, cũng chẳng tránh khỏi bị người ta đổ tội.

Người ngây thơ ấy à, ở trong cung này, sống được tốt chỉ vì nhờ vào đôi cánh che chở của Hoàng thượng thôi. Nhưng Hoàng thượng che chở ngươi cả đời được sao, ngươi cũng phải có đôi cánh của mình, khi bị mắc kẹt cũng có thể tự bay lên.

Lệ tần cùng với Tưởng mỹ nhân nói chuyện phiếm, chủ yếu là mấy vấn đề xã giao nhàm chán, không khơi gợi được chút hứng thú nào của Lệ tần. Hiện giờ Lệ tần chỉ chăm chăm sao để tìm được cách đuổi Tưởng mỹ nhân đi mà thôi.

Tưởng mỹ nhân cũng nhìn ra nét khó chịu trên mặt Lệ tần, khẽ nở nụ cười nhạt. Lệ tần này đúng là còn non, đến che giấu cảm xúc cũng không học tốt, trong lòng Tưởng mỹ nhân lại hừ lạnh đầy khinh thường. Nói thêm mấy lời nữa, liền nhìn thời gian thấy cũng đã không sớm, sắp đến thời gian Ngọ thiện mới cáo từ. Trước khi đi còn uyển chuyển nói:

- Hôm nay nói chuyện với tỷ tỷ quả thực khiến muội muội mở rộng tầm mắt. Quả nhiên là muội muội học nghệ không tinh thông, nên mới thành ra thế này. Nhìn xem, Lệ Y điện của tỷ tỷ đẹp bao nhiêu, lại được thánh nhân thích bao nhiêu, còn chỗ muội, nhìn thế nào cũng thấy thật hiu quạnh.

Tưởng mỹ nhân cắn môi, tay cầm khăn tay bị vò hơi nhăn nhúm, mắt đẫm nước, nhìn thế nào cũng thấy giống một tiểu nữ nhân ủy khuất. Lệ tần nhìn bộ dáng giả tạo đó của Tưởng mỹ nhân càng cảm thấy không chịu nổi, quan trọng là nàng ta còn thuận tiện châm chọc nàng mấy câu, Lệ tần càng không thích, nở nụ cười gượng gạo đáp:

- Muội muội quá khen.

Tưởng mỹ nhân cũng không nản, nói thêm:

- Lần khác nếu rảnh muội muội sẽ đến Lệ Y điện của tỷ tỷ, hai chúng ta cùng nhau trò chuyện được không tỷ?

Lệ tần cười càng cứng ngắc, nàng ta mà đến nữa thì biết làm sao đây, nàng cũng không giỏi ứng phó mấy trường hợp này.

Nhưng Tưởng mỹ nhân đã nói đến thế, từ chối cũng không tiện, Lệ tần đành nghiến răng nghiến lợi đồng ý:

- Được… Lệ Y điện luôn hoan nghênh muội muội.

Tưởng mỹ nhân vui lòng rời đi.

Lệ tần nhìn theo bóng lưng nàng ta, lại nhớ đến lúc nàng ta lấy lý do đến Lệ Y điện này thì chính là bảo muốn ở Lệ Y điện nghe ngóng tin tức, Thục phi tốt lên sẽ đến thăm, giờ nhìn xem, quên luôn cả mục đích ấy rồi, rõ ràng là đến Lệ Y điện của nàng là có âm mưu mà.

Lệ tần đột nhiên mở to mắt. Phải rồi, lỡ có âm mưu thì sao?! Vừa rồi Thục phi lại vừa bị ngã, lỡ nàng ta mà đổ tội cho nàng chẳng phải là hết đường chối cãi sao.

Lệ tần có chút hốt hoảng gọi:

- Tiểu Châu.

Tiểu Châu này chính là cung nữ duy nhất xem như trung tâm với Lệ tần, chỉ tiếc hơi ngốc, cũng hơi chậm một chút. Nhưng thà thế còn hơn những người thông minh nhanh nhẹn mà lòng không hướng về mình. Tiểu Châu có mặt tròn, gương mặt non choẹt, mặc dù hơn Lệ tần một tuổi. Tiểu Châu nghe giọng chủ tử vô cùng hốt hoảng cũng lo lắng theo, lật đật chạy vào, thở dốc hỏi:

- Dạ, nô tỳ đây.

Lệ tần vội vàng sai bảo:

- Mau mau kiểm tra khắp phòng cho ta, lỡ nàng ta để lại thứ không sạch sẽ gì thì sao.

Tiểu Châu tuy hơi ngốc, nhưng lăn lộn trong cung không phải là cái gì cũng không biết, nghe chủ tử nói thể cũng hiểu, vội vàng lật tung cả phòng lên, kiểm tra kỹ càng vài lượt mới yên tâm báo cho chủ tử:

- Nô tỳ đã kiểm tra kỹ càng, người yên tâm, không có vật gì không sạch sẽ cả.

Lệ tần thở phào ôm ngực, nói một tiếng:

- Tôt!

Lại lấy trong ngực một hồng bao nhỏ ban cho Tiểu Châu, Tiểu Châu vui vẻ nhận, lui ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện