Chương 70: Chương 63
Editor: Lăng
Tuy đã nghe Trịnh Mật gọi tên nàng vài lần, nhưng Minh Tô vẫn nghe không chán.
Hai chữ rất bình thường nhưng khi phát ra từ miệng Trịnh Mật thì lại vô cùng êm tai.
Minh Tô cong cong môi, đi qua đó, nhìn lên bàn, là món chim cút hầm hoa mà nàng thích ăn.
Nàng ngửi thấy mùi thơm thì mới phát hiện bụng mình trống rỗng, đói lả.
Nàng muốn ăn thử trước nhưng khắp nơi đều có cung nhân, nếu ăn ở thiện phòng để mọi người nhìn thấy thì quá bất nhã, phải nhịn thôi.
Nhưng hai mắt vẫn vô thức liếc nhìn từng món ngon, mở miệng hỏi: "Còn bao lâu nữa thì dùng thiện được?"
"Còn một món canh tam thúy nữa." Trịnh Mật nói.
Canh tam thúy là canh nước trong, hương vị tươi ngon, khi ăn lúc bụng đói không chỉ làm ấm dạ dày mà còn kích thích thèm ăn, từ nhỏ Minh Tô đã thích.
Tất cả những món trong bữa tối mà Trịnh Mật nấu đều dựa trên khẩu vị của nàng.
Minh Tô rất vui, đã đói lại còn đói hơn.
"Để ta phụ nàng." Minh Tô nói, nhìn xung quanh, xem có gì giúp được không.
"Các ngươi lui ra hết đi." Trịnh Mật chợt lên tiếng.
Cung nhân đứng hầu xung quanh đều hành lễ: "Dạ......" Rồi đồng loạt lui xuống.
Trong thiện phòng lập tức chỉ còn hai người, làm Minh Tô hoảng hốt.
Tuy nàng nói là phụ giúp nhưng nàng hiểu rõ bản lĩnh trù nghệ của mình, cho nên chỉ muốn làm chút chuyện như cầm xẻng, bưng mâm thôi.
Nhưng A Mật lại lệnh cho cung nhân lui xuống, Minh Tô cảm giác gánh nặng trên vai hơi nặng rồi nha.
"Có nên làm nóng chảo trước không? Để ta đi nhóm lửa." Minh Tô cực kỳ cảnh giác, đoán xem tiếp theo nên làm gì, cố gắng để bản thân trông vô cùng lanh lợi và vô cùng có thể làm nên chuyện.
Trịnh Mật bất đắc dĩ giữ chặt tay áo Minh Tô: "Không vội......"
Minh Tô ậm ừ, vẫn rất cảnh giác đứng thẳng lưng, ra vẻ lúc nào cũng có thể sai phái.
Trịnh Mật kéo nhẹ ống tay áo của nàng một chút, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng chút nào."
Minh Tô gật đầu, hơi thả lỏng tư thế.
Trịnh Mật lấy một đôi đũa trúc, gắp một miếng thịt chim cút nhỏ đưa đến miệng Minh Tô.
Thịt chim cút sáng bóng, thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Minh Tô nhìn Trịnh Mật, bỗng chốc không dám cử động.
"Ăn đi, không phải ngài đang đói sao?" Trịnh Mật cười nói.
Lúc này Minh Tô mới nghiêng người về trước, mở miệng ăn hết.
Thịt chim cút mềm mọng, gần như tan ngay trong miệng, nước thịt bắn ra trên đầu lưỡi, món ăn đậm mùi dân dã, khiến người ta vô cùng nhớ nhung.
"Ăn ngon không?" Trịnh Mật hỏi.
Minh Tô liên tục gật đầu, ánh sáng bừng lên trong mắt.
Trịnh Mật không khỏi cười cười, lại gắp liên tiếp những món còn lại đút cho nàng ấy ăn, đút đến khi nàng hơi no thì mới đặt đũa trúc xuống, dịu dàng nói: "Chờ một chút, đợi thức ăn lên đủ rồi lại ngồi xuống dùng bữa cho đàng hoàng."
Minh Tô không nói thêm gì nữa, thấy Trịnh Mật lấy nguyên liệu nấu ăn ra, nàng bèn muốn giúp đỡ.
Vậy mà Minh Tô cái gì cũng biết, biết đọc sách, biết đánh xe, thậm chí còn biết mặc cả với người khác, nhưng lại không có chút tài nấu nướng nào cả.
"Cho ít hành lá." Trịnh Mật nhìn vào nồi, ra lệnh.
Nguyên liệu nấu ăn đều đã rửa sạch vào sáng sớm, Minh Tô nhanh chóng gật đầu, lấy mấy cây hành lá, cầm dao bắt đầu cắt, nhưng chưa được vài nhát thì đã bị đứt tay rồi.
Trịnh Mật vẫn luôn để ý đến nàng, thấy nàng bị đứt tay thì vội chạy đến.
"Ta không sao." Minh Tô vừa nói vừa chùi tay lên y phục, áo ngoài màu đỏ nên chùi máu vào không cũng thấy rõ.
Nhưng máu trên ngón tay vừa được lau đi thì lại nhanh chóng thấm ra.
Lại gây phiền phức rồi.
Minh Tô thầm tức giận, còn muốn chùi tiếp nhưng tay đã bị Trịnh Mật cầm lấy, ngậm ngón tay nàng vào trong miệng
Khi tay bị cắt trúng thì Minh Tô không có kêu rên, nhưng lúc này, nàng lại hít một hơi thật lạnh, cả người căng cứng.
Đôi mắt Trịnh Mật cụp xuống, cầm tay nàng, không hề chê bai tý nào.
Minh Tô ngơ ngác nhìn nàng ấy, cảm giác đầu lưỡi mềm mại đặt miệng vết thương của nàng, lướt nhẹ qua, ẩm nóng mềm mịn.
Nàng ấy thật sự thích ta, Minh Tô suy nghĩ.
Thế nhưng suy nghĩ này cũng không khiến nàng vui mừng, tim như bị cứa vào, cơn đau dai dẳng từ trái tim làm tim nàng co thắt lại.
Máu đã ngừng chảy, Trịnh Mật muốn nàng đi băng bó.
Minh Tô lại nhìn món canh tam thúy trên bếp, tiếc nuối nói: "Canh nấu sắp xong rồi." Đây là món A Mật đặc biệt nấu cho nàng, nếu nấu dở dang thì tiếc lắm.
Trịnh Mật bất lực, nói: "Có cung nhân ở đây, không cần lo."
Lúc này Minh Tô mới đi với nàng ấy,
Vào điện, Trịnh Mật sai người lấy băng gạc ra băng vết thương cho nàng lại.
Minh Tô chăm chú nhìn Trịnh Mật, nàng phát hiện là nếu nhìn từ trên xuống thì khí chất của A Mật vô cùng dịu dàng, còn mang theo chút nhu nhược.
Nhưng nàng ấy không phải là một nữ tử nhu nhược, Minh Tô biết rõ, chỉ có đối với nàng A Mật mới như vậy.
Miệng vết thương được băng bó xong.
Trịnh Mật nhìn nhìn Minh Tô, như là có chuyện muốn nói, nghĩ nghĩ, rồi vẫn mang nàng ấy đi dùng bữa trước.
Bữa tối đương nhiên rất ngon, Minh Tô vẫn như ngày hôm qua, ăn uống ngon lành, phần lớn thức ăn đều nằm trong bụng nàng, khiến bụng nàng no căng.
Sau bữa tối, hai người đi tản bộ trong hậu viện.
Vì ngại cung nhân đi theo thì khó nói chuyện nên Trịnh Mật đã cho tất cả lui ra hết.
Minh Tô lấy cây đèn như tay cung nhân, hai người bước đi chậm rãi.
"Dường như nàng không hề vội vàng chút nào." Minh Tô nói.
Nàng ấy đang nói đến chuyện lật lại bản án.
Trịnh Mật cười nói: "Đại cục đã định, không cần phải gấp.
Ta chỉ chờ đến khi cuối cùng, rốt cuộc chiếu thư cũng được ban ra, để an ủi tổ phụ trên trời có linh thiêng."
Không sai, đại cục đã định, đây là chuyện mọi người đều biết.
"Mới đầu, ta còn muốn thông qua mượn sức phi tần để tiếp xúc với tiền triều, thử thăm dò dự triều chính, ai ngờ mới bắt đầu thì đại sự đã định xong." Trịnh Mật nhớ lại chuyện trong một năm qua, không khỏi mỉm cười: "Không giúp được chút nào cả, toàn bộ đều nhờ có ngài."
Minh Tô lắc đầu, tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng có thể được Trịnh Mật khẳng định thì nàng vẫn rất hạnh phúc.
Khi các nàng còn nhỏ cũng thường hay đến khu vườn này chơi, nhưng đây là lần đầu tiên đi cạnh nhau từ khi gặp lại nhau.
Cảnh sắc trong vườn không có gì thay đổi, tất cả đều như trong trí nhớ.
Gió thu thổi qua, cành lá lay động, chút se lạnh đánh vào mặt.
Thời tiết đầu thu là thoải mái nhất.
Minh Tô thầm nghĩ, qua thêm một tháng nữa là đến mùa ăn cua rồi.
Nàng nhớ rõ vào Trùng Dương của một năm nào đó, phụ hoàng ban một rổ cua xuống dưới, mẫu hậu thấy nàng thích thì cho nàng hết.
Nàng và A Mật đã ở ngay trong vườn này, hấp hết cua rồi ăn cùng với rượu hoa cúc.
Ăn từng con cua một, ăn một lần quá nhiều, làm cho năm đó A Mật chưa từng chạm vào cua lần thứ hai, ngay cả mùi cua cũng không ngửi được, còn bị nàng trêu một lúc lâu.
*Trùng Dương hay còn hỏi là Tiết Trùng Cửu là ngày 9 tháng 9 Âm lịch hàng năm.
Trên mặt Minh Tô không khỏi nở nụ cười.
"Điện hạ......" Giọng hoàng hậu vang lên bên tai.
Minh Tô quay đầu lại, hoàng hậu đứng ngay cạnh nàng.
Thật là kỳ lạ, bây giờ A Mật đã có một dáng vẻ khác, không giống trước kia, nhưng khi Minh Tô nhìn nàng ấy thì vẫn trùng khớp với dáng vẻ lúc niên thiếu của nàng ấy, không có chút nào không ổn.
"Ngài có còn trách ta bỏ mặc ngài khi ngài đang bị bệnh trong khách xá không?" Trịnh Mật hỏi.
Nụ cười của Minh Tô dần nhạt đi, nàng nhìn Trịnh Mật, trong mắt Trịnh Mật có sự căng thẳng.
Minh Tô khẽ lắc đầu: "Không phải là bỏ mặc."
Nét mặt của nàng trở nên nghiêm túc, mang theo sự cố chấp thường thấy được khi còn nhỏ, nói: "Nàng chỉ rời đi một lát thôi."
Trịnh Mật có hơi bất ngờ, ngay sau đó cười cười, nói theo nàng: "Đúng, ta chỉ rời đi một lúc thôi, bây giờ đã quay về rồi."
Minh Tô gật gật đầu, đang muốn đi về phía trước thì ống tay áo bị kéo lại.
Nàng khó hiểu, quay đầu lại nhìn thì thấy Trịnh Mật đang nhìn nàng, nhìn nàng một lúc lâu.
Cho đến khi Minh Tô cảm thấy mất tự nhiên thì nàng ấy mới hỏi: "Vừa rồi ở thiện phòng, ngài căng thẳng như vậy là sợ không giúp được gì sao?"
Minh Tô tính phủ nhận theo bản năng, nhưng nàng biết là vô ích, A Mật đã nhìn ra rồi.
Nàng lại muốn giải thích nhưng dường như có vẻ không có tác dụng.
"Ngài vẫn sợ ta bỏ ngài lại." Trịnh Mật nói.
Minh Tô cúi đầu.
"Chúng ta không phải đang chạy trốn.
Minh Tô, ngài không cần phải lo ta sẽ cảm thấy ngài vô dụng, không cần ngài." Trịnh Mật dịu dàng nói.
Ngón tay vẫn đang quấn băng gạc, nhưng đã không thấy đau đớn nữa.
Minh Tô lắc đầu, lại không biết nên nói gì.
Trịnh Mật đã sớm phát hiện ra Minh Tô không thích nói chuyện, có chút nặng nề, trong lòng nàng ấy đang giấu giếm việc gì đó.
Trịnh Mật thử nói: "Những ngày gần đây ngài buồn bực không vui là do nhớ lại chuyện cũ, hay là vẫn không buông bỏ được những chuyện ta từng làm?"
Lúc này Minh Tô không im lặng nữa, nàng giữ chặt tay Trịnh Mật, nói: "Không phải......"
Nàng chưa bao giờ thật sự hận A Mật cả, sau khi biết tin nàng ấy đã chết thì nàng lại càng không có chút oán hận nào.
"Vậy thì vì sao?" Trịnh Mật lại hỏi.
Minh Tô nhìn nàng ấy, nàng muốn mở miệng, nhưng mở miệng rồi lại không biết nên nói thế nào.
Trịnh Mật cũng không thúc giục, chỉ cần Minh Tô chịu mở miệng thì nàng có thể chờ, nhưng đợi một lúc lâu, Minh Tô lại chậm rãi cúi đầu.
Nàng ấy vẫn không muốn nói.
Trịnh Mật đột nhiên cảm thấy bất lực, không kiềm được phải nói: "Trước kia ngài sẽ không ta chuyện gì cả.".
Bình luận truyện