Chương 72
Sở Du và Vệ Uẩn mặc áo choàng vào thành, tới cổng thành Sở Du theo bản năng nắm chặt kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía.
Tới gần cổng thành, người gác cổng cũng không ngăn cản bọn họ, mấy người túm tụm vào nhau cắn hạt dưa, bọn họ trực tiếp đi vào.
Sở Du thở phào một hơi, cõng Vệ Uẩn nhanh chóng quẹo vào thành, đầu tiên nàng tìm một khách điếm sắp xếp cho Vệ Uẩn, sau đó hỏi chủ quán vị trí của y quán, đưa Vệ Uẩn đi tìm đại phu.
Sở Du không dám tới các y quán lớn tại trung tâm thành trì, chỉ hướng vào ngõ ngách mà đi, rốt cuộc trong một góc nhỏ hoang tàn vắng vẻ, nàng tìm thấy một ngôi nhà gỗ. Sở Du vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nam tử lười biếng: “Đưa ta chút Bạch Thuật.”
“Này.”
Giọng nữ tử vang lên, đối phương lại nói: “Cho ta chút Bạch Chỉ.”
“Này.”
“Cho ta chút……”
“Ngài có phiền hay không?!” Nữ tử tức giận nói: “Ở ngay trong tầm tay ngài ngài còn nhất định bắt con phải đi lấy?”
“Không để ngươi đi lấy, sao có thể biểu hiện ngươi là đồ đệ của ta?”
Đối phương cười khẽ, Sở Du tiến tới cạnh cửa, cung kính gõ lên ván cửa. Nữ tử và nam nhân đồng thời quay lại, Sở Du nhìn thấy đối phương.
Đó là một đại phu trẻ tuổi, nhìn qua tầm hai mươi tuổi, mặc trường bào tơ lụa nơi màu trắng, trường bào dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng màu xanh lá. Đối phương dùng một cây ngọc trâm tùy ý cố định nửa mái tóc, phần còn lại buông xõa tán loạn, mái tóc này cũng phiếm ánh sáng giống như trường bào của hắn, buông xuôi bên người hắn.
Hắn đang ngồi bên cạnh chồng công văn, thấy Sở Du cõng người bước vào, hắn nhướng mày: “Nha, cô nương này sức lực rất lớn.”
“Đi mau” hắn phất phất tay với nữ đồng bên cạnh: “Giúp đỡ khách nhân nâng người tiến vào.”
Nữ đồng trợn trắng mắt, nhưng vẫn tiến lên giúp đỡ Sở Du, Sở Du cười cười, cõng Vệ Uẩn tiến vào, thật cẩn thận đặt mắt xuống trước mặt đối phương, mở miệng nói: “Tiên sinh, nhờ ngài xem giúp.”
Vệ Uẩn vươn ra tay, rũ mắt, nhưng vẫn thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của người bên cạnh.
Đối phương gật đầu, lại nói: “Người Đại Sở.”
Nói xong, hắn bắt mạch cho Vệ Uẩn, chống cằm nhìn Vệ Uẩn, sau một lát, hắn thu tay lại, dựa lưng vào ghế nói: “Người ta có thể chữa, nhưng trước tiên phải thanh toán tiền khám bệnh trước.”
“Nơi này ta có một lượng vàng.”
Đối phương cười, cong khóe miệng: “Tống cổ ăn mày sao?”
Vệ Uẩn bình tĩnh nói: “Tiên sinh, hiện giờ lộ phí trên người chúng ta không nhiều lắm, ngài chữa bệnh giúp ta, ngày sau ta sẽ không bạc đãi ngài.”
“Được rồi” đối phương gật đầu: “Viết giấy vay nợ, nợ ta một trăm lượng, hoàng kim.”
Vệ Uẩn nhíu mày, đối phương nhìn về phía Sở Du: “Phu nhân, nếu giấy nợ này ngài không viết cho ta, ta có thể bảo đảm với ngài, hai chân của trượng phu ngài, đời này, phế chắc rồi. Viết giấy nợ một trăm lượng cho ta, ta có năm phần nắm chắc sẽ chữa lành cho hắn.”
“Năm phần?!”
Sở Du có chút kinh ngạc, đối phương cười nói: “Sao thế, ngài cho rằng ta tống tiền? Ngài cõng hắn ra ngoài, đi nhanh, hỏi một vòng trong thành xem ai dám nói có thể chữa khỏi cho hắn?”
“Người dám nói đều bị ngài đánh.”
Nữ đồng bên cạnh bình tĩnh mở miệng, người thanh niên quay đầu lại vươn tay vỗ nhẹ nhẹ lên đầu nữ đồng: “Ngươi muốn bị đánh đúng không?”
Vệ Uẩn và Sở Du không nói chuyện, một lát sau, Sở Du đứng lên nói: “Ta đưa đệ……”
“Giấy và bút.” Vệ Uẩn quyết đoán mở miệng, thanh niên kia ý cười bên miệng nhìn Vệ Uẩn, đẩy bút mực sang cho Vệ Uẩn, lười biếng nhìn về phía Sở Du, duỗi cái eo lười nói: “Quả nhiên là Diêm Vương dễ thấy, tiểu quỷ khó chơi.”
Vệ Uẩn trầm mặc viết xong giấy nợ, giơ tay cắm thẳng chiếc bút xuống mặt bàn, cây bút trong tay hắn giống như một chiếc dao nhỏ, đâm thủng chiếc bàn gỗ, Vệ Uẩn rướn người qua nhìn chằm chằm đối phương, bình tĩnh nói: “Giấy nợ ta đã viết xong, chân ta chữa không tốt, đầu của ngươi, cũng đừng mong giữ lại.”
Bình luận truyện