Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy

Chương 240: Lên kế hoạch lần nữa



Editor: demcodon

Sở Từ xoa xoa đầu Hạnh Quả, cảm thấy mái tóc màu vàng này vuốt còn rất thoải mái, tiếp theo lại nhéo nhéo gương mặt của bé, phát hiện con bé này đang mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng. Gương mặt nhỏ nhắn đều bị nàng nhéo hơi đỏ. Lúc này mới ngượng ngùng rút tay về.

"Không sao, dư ra một hộp này vốn dĩ để cho thầy dùng kiểm tra. Cho dù Hạnh Quả ăn hết cũng không sao." Sở Từ nhếch miệng cười nói.

Hạnh Quả vừa nghe: "Thật sao?"

"Chị cũng không gạt người." Sở Từ gật đầu, tiếp theo lại nhìn về Hoắc thần tiên nói: "Thưa thầy, hình như Hạnh Quả nên gọi con là cô mới đúng chứ?"

Thầy và học trò gần như là quan hệ ba và con gái, mà Hạnh Quả lại là cháu gái của ông. Ông lão này thật sự là đầu óc hồ đồ.

Hoắc Thần Tiên sửng sốt, cũng không nghĩ nhiều đến cách xưng hô này. Nhưng Sở Từ nói rất đúng: "Đều giống nhau, kêu cô cũng được."

Đời trước và đời này Sở Từ cũng chưa có cháu trai cháu gái. Bây giờ hiếm được có đứa cháu gái đỡ ghiền lập tức đút tay vào túi tiền lấy ra mấy cục kẹo tự chế hàng thật từ trong không gian, mùi vị tương tự như viên thuốc tẩy giun. Nhưng không có mấy loại dược liệu, hương vị trái cây càng đậm hơn.

Nói đến trái cây, Sở Từ cảm thấy những năm nay thật sự so với thời cổ đại còn đáng thương hơn. Bình thường trên chợ bán đều là rau củ, hơn nữa chủng loại ít đến đáng thương. Ngay cả thịt gà, thịt heo, cá, trứng cũng chỉ bán với số lượng hạn chế. Về phần trái cây, ngày thường có muốn nghĩ cũng không thể nghĩ. Đó là đồ thỉnh thoảng đi thăm người thân mới có thể mua.

Nhưng hai năm gần đây, cuộc sống của mọi người xem như phát triển không ngừng. Năm nào cũng có dư lương thực, trẻ con còn có thể đi học, khác hơn trước kia rất nhiều.

Dù sao Sở Từ cũng là người đã từng đứng ở vị trí cao. Theo quan điểm của nàng nền kinh tế của đất nước này phải được cải cách. Nhưng vấn đề là thời gian mà thôi. Bây giờ cơm ăn, áo mặc, nhà cửa, giao thông đi lại của người dân đều nằm trong tay nhà nước. Mặc dù là an toàn, nhưng dân chúng bình thường gần như không bao nhiêu tương lai. Ví dụ mượn việc buôn bán mà nói, mở tiệm cơm đều phải chứng minh, tất cả đều là nhà nước kinh doanh và tập thể. Bây giờ trong huyện, tiệm cơm tư nhân chỉ ba ngón tay đã đếm hết.

Mặc dù bây giờ chính sách đã được nới lỏng rất nhiều. Nhưng người bình thường rất khó có thể làm lớn hơn. Dù sao bên trên còn quá nhiều yếu tố không xác định, các thủ tục bên chính phủ cũng đủ làm cho người đau đầu, đâu ra sức dư thừa đi đấu tranh chứ?

Dưới mắt nhìn của nàng, tốt nhất là đợi 1-2 năm. Chờ đến khi bên trên bắt đầu cổ vũ tài chính cá nhân rồi mới làm. Khi đó hầu hết mọi người vẫn chưa dám ra tay sợ bị súng bắn chim đầu đàn. Nhưng chỉ cần muốn làm thì chịu lực cản sẽ nhỏ hơn hiện tại.

Cũng chính vì nguyên nhân này Sở Từ không vội. Trước tiên có thể ngốc ở trong thôn nhỏ này để dành nhiều tiền hơn cho những kế hoạch sau này.

Lúc này Hoắc thần tiên bắt đầu kiểm tra thuốc tẩy giun Sở Từ mang tới. Mà Hạnh Quả là một đứa trẻ cảm xúc đi qua nhanh, chưa được một lát gương mặt lại tươi cười lên.

Đừng nhìn Hoắc thần tiên này là người nghèo, nhưng có tài thật sự. Ông đặt viên thuốc vào lòng bàn tay ngửi, ngoại trừ trong đó có 1-2 mùi vị công thức bí mật không thể tìm tòi nghiên cứu ra. Những dược liệu khác lại bị ông đoán được 7-8 phần, trong lòng cũng đại khái hiểu được dược tính của lại thuốc này, lại có Hạnh Quả uống thử thuốc này để cho ông kiểm tra mạch, không bao lâu trong lòng ông cũng đã hiểu rõ.

"Đồ để đây đi. Chờ sau khi con học xong cuốn sách này thì mỗi ngày đến đây theo ông học." Hoắc thần tiên cuối cùng yên tâm.

Bản thân Sở Từ biết bào chế thuốc, chỉ là không biết khám bệnh mà thôi. Hoắc thần tiên cũng không trông cậy vào có thể dạy cô thành thần y. Cho nên cũng không yêu cầu cao với cô.

Sở Từ lập tức đồng ý, nhớ tới lợi nhuận của viên thuốc này lại nói: "Thưa thầy, thuốc viên này 1 đồng một hộp kiên quyết không thể thiếu. Nếu thầy thấy người khác đáng thương, vậy sau này con không làm thuốc này nữa. Nếu thầy không có khả năng kiếm tiền thì người chịu khổ là Hạnh Quả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện