Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 391: Vợ Tương Lai
Nhìn thấy Thôi Hương Như không có vẻ gì là buồn bã, Sở Từ cũng an tâm, lập tức cười nói chuyện khác với chị. Buổi tối cả nhà ăn cơm chung, ban đêm sôi động cuối cùng cũng kết thúc, nghênh đón mùng một tết vào ngày hôm sau.
Mùng một tết, hàng xóm xung quanh ai cũng vui vẻ. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Sở Từ thái độ của bọn họ cũng thân thiệ hơn, hoàn toàn khác với khi Sở Từ vừa mới mượn xác hoàn hồn.
Dù sao cũng là mùng một tết, Sở Từ cũng không vội đi làm mà cho mình nghỉ. Trước cửa sân có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều đang nhìn chiếc xe vỏ sắt mà Từ Vân Liệt lái về.
"Sở Từ, đây là xe của thằng cả nhà tao phải không? Tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mày? Thằng cả ở đâu?" Đồ hiếm lạ như vậy gần như thu hút cả thôn bắc đến đây. Trương Hồng Hoa chen vào nhìn thoáng qua đã mở miệng hỏi.
Bà cũng nghe được tiếng gió. Nếu không sao có thể nói ra những lời này.
Mà hai cô gái đứng bên cạnh Trương Hồng Hoa, Sở Từ cũng gặp qua. Bọn họ chính là hai chị em họ Dịch Tình và Nghiêm Cầm mà nàng đã nhìn thấy ở trong nhà máy Thẩm Dạng trước đó.
Chỉ là Dịch Tình này là con gái nhà Sư đoàn trưởng. Trước đây Từ Vân Liệt đã nói cô gái này ở lại huyện không được bao lâu sẽ rời đi. Nhưng nàng đã khai trương quán ăn gần một tháng, tại sao cô gái này còn chưa đi? Hơn nữa bây giờ là Tết nguyên đán, một cô gái nũng nịu như vậy không về nhà, gia đình của cô cũng có thể yên tâm à?
Thấy Sở Từ sững sờ, Trương Hồng Hoa vội vàng chạy qua, thấy có đứa nhỏ sờ xe thì lập tức tức giận nói: "Chạm vào cái gì đó? Chạm vào hư mày có thể bồi thường được không? Mày nghĩ đó là xe đồ chơi hả?"
Người trong thôn, mấy năm trước thật ra đã gặp qua người cưỡi ngựa. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chạy xe hơi nhỏ.
Mà những đứa trẻ bị Trương Hồng Hoa quát mắng lập tức chạy sang một bên. Sở Đường nhíu mày nói thẳng: "Anh Từ nói, xe này cũng không phải của anh ấy, mà là mượn của bạn anh ấy chạy mà thôi, là tài sản trong nhà máy của anh ấy."
"Mày thì biết cái gì? Đó là thằng cả nhà tao khiêm tốn." Trương Hồng Hoa kiêu ngạo mỉm cười: "Nhà máy nào không có một ít tài sản giá trị chứ? Nhưng mày nhìn thấy ai có thể mang mấy thứ đó về nhà không? Thằng cả nhà tao có bản lĩnh, xe này có lẽ là ông chủ nó tặng! Mấy người đừng có mà ghen tỵ!"
Mọi người hùa theo ồn ào nói mấy câu.
Sở Từ trợn mắt, bị những lời của Trương Hồng Hoa ghê tởm một hồi. Thẩm Dạng không thể gọi là ông chủ của Từ Vân Liệt. Bởi vì chức vụ chính của Từ Vân Liệt vẫn là quân nhân. Trước mắt chỉ giúp đỡ trong nhà máy của Thẩm Dạng mà thôi. Hơn nữa Từ Vân Liệt còn nắm giữ cổ phần trong công ty của Thẩm Dạng. Nói cách khác, hai người đều là hai ông chủ khác nhau. Nhưng tại sao vào miệng Trương Hồng Hoa, Từ Vân Liệt lại thành tên lâu la chiếm lợi?
Nhưng những thứ này cho dù nói với Trương Hồng Hoa cũng vô dụng, đàn gảy tai trâu mà thôi. Hơn nữa, nếu như nói cho bà biết Từ Vân Liệt xem như nửa ông chủ, không chừng hôm nào bà có thể chạy đến nhà máy xem mình thành Thái hậu nương nương la lên hét xuống.
Trương Hồng Hoa đuổi người khác đi, bản thân chiêm ngưỡng chiếc xe muốn đi vào xem xét. Nhưng kéo cửa xe một hồi vẫn không mở ra. Lúc này Dịch Tình đứng bên cạnh mới nói: "Bác gái, chiếc xe này đã khóa. Chờ Vân Liệt đến lại kêu anh ấy chở bác gái đi dạo hóng gió."
"Được, được..." Trương Hồng Hoa vội vàng hài lòng vỗ tay Dịch Tình.
"Thím Hồng Hoa, nữ đồng chí đứng bên cạnh thím là ai vậy? Cô ấy trông thật xinh đẹp. Quần áo này là chất liệu gì? Chúng tôi chưa từng thấy qua!" Có người nhìn chằm chằm Dịch Tình tò mò nói.
Trương Hồng Hoa vừa nghe lời này lập tức vui mừng ra mặt nói: "Cô gái này là vợ tương lai của con trai tôi, xinh đẹp không? Người ta còn xuất thân từ gia đình giàu có nữa đấy. Ba con bé là Sư đoàn trưởng, thằng cả nhà tôi ít nhiều được ba con bé giúp đỡ. Hơn nữa Sư đoàn trưởng người ta nói, đặc biệt chờ thằng cả nhà tôi quay lại quân đội đấy! Ngoài ra, sau khi trở về còn được thăng chức!"
Mùng một tết, hàng xóm xung quanh ai cũng vui vẻ. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Sở Từ thái độ của bọn họ cũng thân thiệ hơn, hoàn toàn khác với khi Sở Từ vừa mới mượn xác hoàn hồn.
Dù sao cũng là mùng một tết, Sở Từ cũng không vội đi làm mà cho mình nghỉ. Trước cửa sân có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều đang nhìn chiếc xe vỏ sắt mà Từ Vân Liệt lái về.
"Sở Từ, đây là xe của thằng cả nhà tao phải không? Tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mày? Thằng cả ở đâu?" Đồ hiếm lạ như vậy gần như thu hút cả thôn bắc đến đây. Trương Hồng Hoa chen vào nhìn thoáng qua đã mở miệng hỏi.
Bà cũng nghe được tiếng gió. Nếu không sao có thể nói ra những lời này.
Mà hai cô gái đứng bên cạnh Trương Hồng Hoa, Sở Từ cũng gặp qua. Bọn họ chính là hai chị em họ Dịch Tình và Nghiêm Cầm mà nàng đã nhìn thấy ở trong nhà máy Thẩm Dạng trước đó.
Chỉ là Dịch Tình này là con gái nhà Sư đoàn trưởng. Trước đây Từ Vân Liệt đã nói cô gái này ở lại huyện không được bao lâu sẽ rời đi. Nhưng nàng đã khai trương quán ăn gần một tháng, tại sao cô gái này còn chưa đi? Hơn nữa bây giờ là Tết nguyên đán, một cô gái nũng nịu như vậy không về nhà, gia đình của cô cũng có thể yên tâm à?
Thấy Sở Từ sững sờ, Trương Hồng Hoa vội vàng chạy qua, thấy có đứa nhỏ sờ xe thì lập tức tức giận nói: "Chạm vào cái gì đó? Chạm vào hư mày có thể bồi thường được không? Mày nghĩ đó là xe đồ chơi hả?"
Người trong thôn, mấy năm trước thật ra đã gặp qua người cưỡi ngựa. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chạy xe hơi nhỏ.
Mà những đứa trẻ bị Trương Hồng Hoa quát mắng lập tức chạy sang một bên. Sở Đường nhíu mày nói thẳng: "Anh Từ nói, xe này cũng không phải của anh ấy, mà là mượn của bạn anh ấy chạy mà thôi, là tài sản trong nhà máy của anh ấy."
"Mày thì biết cái gì? Đó là thằng cả nhà tao khiêm tốn." Trương Hồng Hoa kiêu ngạo mỉm cười: "Nhà máy nào không có một ít tài sản giá trị chứ? Nhưng mày nhìn thấy ai có thể mang mấy thứ đó về nhà không? Thằng cả nhà tao có bản lĩnh, xe này có lẽ là ông chủ nó tặng! Mấy người đừng có mà ghen tỵ!"
Mọi người hùa theo ồn ào nói mấy câu.
Sở Từ trợn mắt, bị những lời của Trương Hồng Hoa ghê tởm một hồi. Thẩm Dạng không thể gọi là ông chủ của Từ Vân Liệt. Bởi vì chức vụ chính của Từ Vân Liệt vẫn là quân nhân. Trước mắt chỉ giúp đỡ trong nhà máy của Thẩm Dạng mà thôi. Hơn nữa Từ Vân Liệt còn nắm giữ cổ phần trong công ty của Thẩm Dạng. Nói cách khác, hai người đều là hai ông chủ khác nhau. Nhưng tại sao vào miệng Trương Hồng Hoa, Từ Vân Liệt lại thành tên lâu la chiếm lợi?
Nhưng những thứ này cho dù nói với Trương Hồng Hoa cũng vô dụng, đàn gảy tai trâu mà thôi. Hơn nữa, nếu như nói cho bà biết Từ Vân Liệt xem như nửa ông chủ, không chừng hôm nào bà có thể chạy đến nhà máy xem mình thành Thái hậu nương nương la lên hét xuống.
Trương Hồng Hoa đuổi người khác đi, bản thân chiêm ngưỡng chiếc xe muốn đi vào xem xét. Nhưng kéo cửa xe một hồi vẫn không mở ra. Lúc này Dịch Tình đứng bên cạnh mới nói: "Bác gái, chiếc xe này đã khóa. Chờ Vân Liệt đến lại kêu anh ấy chở bác gái đi dạo hóng gió."
"Được, được..." Trương Hồng Hoa vội vàng hài lòng vỗ tay Dịch Tình.
"Thím Hồng Hoa, nữ đồng chí đứng bên cạnh thím là ai vậy? Cô ấy trông thật xinh đẹp. Quần áo này là chất liệu gì? Chúng tôi chưa từng thấy qua!" Có người nhìn chằm chằm Dịch Tình tò mò nói.
Trương Hồng Hoa vừa nghe lời này lập tức vui mừng ra mặt nói: "Cô gái này là vợ tương lai của con trai tôi, xinh đẹp không? Người ta còn xuất thân từ gia đình giàu có nữa đấy. Ba con bé là Sư đoàn trưởng, thằng cả nhà tôi ít nhiều được ba con bé giúp đỡ. Hơn nữa Sư đoàn trưởng người ta nói, đặc biệt chờ thằng cả nhà tôi quay lại quân đội đấy! Ngoài ra, sau khi trở về còn được thăng chức!"
Bình luận truyện