Sống Lại Một Đời, Phu Quân Ta Vẫn Chọn Bạch Nguyệt Quang

Chương 2



3.

Lúc này phụ thân ta tình cờ đi ngang qua nghe thấy những lời này: “Lang Lang, không được vô lễ với Tiết Nghiễn ca ca của con.”

Một năm này, ta mới cập kê (*), còn Tiết Nghiễn cũng vừa mới cập quan(*).

*Cập kê, cập quan: chỉ nam nữ đã trưởng thành, có thể bắt đầu dựng vợ gả chồng.

Ta giả vờ ngoan ngoãn im lặng.

Nhìn phụ thân ta khoác vai Tiết Nghiễn cùng nhau đi ra ngoài.

Đương kim thánh thượng không có con trai nên trước khi băng hà đã bí mật triệu phụ thân ta, cũng là bằng hữu từ thuở thiếu thời của hoàng thượng, vào cung để giao cho ông mật chỉ nhường ngôi.

Tuy rằng đời này Tiết Nghiễn không đích thân đến cứu cả nhà ta nhưng hắn đã phái toàn bộ thuộc hạ tinh nhuệ của mình đến.

Phụ thân ta vẫn hệt như kiếp trước, vô cùng cảm tạ ơn cứu mệnh của hắn. Ông đem chiếu thư cũng như cơ hội phù trợ tân đế giao cho hắn.

Hoài Vương mất khi còn rất trẻ nhưng ngài đã kịp để lại một đứa con trai ở nhân gian. Hắn là người rất có tài danh, làm người lại ôn hòa lương thiện.

Tiết Nghiễn tiếp nhận chiếu thư đến tìm thế tử, sau đó hộ tống hắn về kinh thành rồi hỗ trợ hắn đăng cơ.

Kể từ đó Tiết Nghiễn trở thành người mà tân đế tín nhiệm nhất.

Kiếp trước ta và Tiết Nghiễn được ban hôn là do tân đế muốn thu lại binh quyền trong tay phụ thân ta để giao cho kẻ mà hắn tin tưởng tiếp quản, cũng chính là Tiết Nghiễn.

Quả nhiên, một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa.

Chuyến đi này cực kỳ hung hiểm. Kiếp trước Tiết Nghiễn bị trúng tên ở trước ngực, sau lưng còn lưu lại một vết đao.

Ta không nhịn được đứng dậy, định bụng ra ngoài dặn dò hắn trên đường cẩn thận một chút.

Tay ta vừa đặt lên trên rèm, còn chưa kịp nhấc lên.

Liền nghe được Tiết Nghiễn ở ngoài nói với phụ thân ta:

“Được tướng quân xem trọng, Tiết Nghiễn nhất định không phụ sự uỷ thác. Chỉ là biểu muội của ta hiện tại đang bị thương nặng, mong tướng quân chiếu cố nàng nhiều hơn.”

Cha ta trầm giọng đồng ý.

Tay ta siết thành quyền rồi thu về, cảm thấy lo lắng của mình chỉ là dư thừa.

Một lúc sau, giọng nói của Tiết Nghiễn vang lên: “Ninh gia muội muội, lần này gặp nhau có chút vội, chờ giải quyết xong việc này, Tiết Nghiễn ta lại đến nhà hỏi thăm bá mẫu và nàng.”

Ta vén rèm bước ra ngoài.

Tiết Nghiễn cưỡi trên một con ngựa cao lớn, vừa hăng hái lại oai phong lẫm liệt.

Ta cười lạnh với hắn ta, “Thăm hỏi thì không cần, về sau chúng ta vẫn đừng dính dáng gì đến nhau nữa thì hơn.”

Tiết Nghiễn giả vờ không hiểu những gì ta nói, chỉ bỏ lại một câu: “Chờ ta trở lại tìm nàng.”

Nói rồi hắn liền mang theo binh lính quay người phi nước đại.

Ta dõi theo Tiết Nghiễn, đến khi cát vàng cùng màn đêm dần nuốt chửng bóng lưng của hắn, ta ở trong lòng chính thức cùng hắn nói lời tạm biệt.

Hắn đã tìm lại được nữ nhân mà mình nhung nhớ nhiều năm, còn ta thì khinh thường việc chen vào tình yêu của người khác.

Cứ như vậy đi, từ nay về sau mỗi người đều bình an vô sự, coi như kiếp trước chưa hề tồn tại.

Bởi vì ta chưa từng khiến hắn động tâm.

4.

Mẫu thân ta phải dưỡng bệnh trong trại hơn nửa tháng thì vết thương mới từ từ phục hồi.

Tin tức Tiết Nghiễn đưa tân hoàng hồi kinh để đăng cơ cũng lan truyền khắp cả nước.

Cha ta mang theo cả nhà cùng với hai chủ tớ Tạ Nhu lên đường trở về kinh thành.

Bởi vì số lượng xe ngựa có hạn, Tạ Nhu được sắp xếp ngồi cùng xe với ta.

Thiếp thân nha hoàn của nàng cũng như vú nuôi của ta đều ngồi ở xe ngựa dành cho hạ nhân ở phía sau.

Vết thương của nàng nghiêm trọng hơn một chút so với nương của ta.

Nàng ngã từ trên xe ngựa xuống, bị hòn đá bén nhọn làm tổn thương sau lưng, nội tạng cũng bị tổn thương không hề nhẹ.

Trên đường đi, sắc mặt nàng tái nhợt, một bộ dáng lung lay có thể ngã xuống bất kì lúc nào.

Sau khi nàng ta ho khan liên tục, ta đưa tay rót cho nàng một chén trà nóng.

“Uống một ngụm để làm dịu cổ họng."

Khoảnh khắc Tạ Nhu đưa tay nhận lấy tách trà, vô ý làm ly trà rơi xuống vỡ tan tành.

Nàng ta ngượng ngùng cười với ta, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Ninh gia muội muội, hiện tại tay chân ta không có chút sức lực nào cả.”

Thật sự làm người khác cảm thấy thương tiếc.

Ta nghĩ đến kiếp trước của mình, nghĩ đến việc Tiết Nghiễn luôn thờ ơ lãnh đạm với ta sau khi thành thân.

Để thu hút sự chú ý của hắn, ta liều mạng cố gắng nhớ lại bộ dáng của Tạ Nhu, bắt chước nàng mặc xiêm y trắng lại nói năng nhẹ nhàng, đi đứng chậm rãi.

Tiết Nghiễn đã nói gì khi nhìn thấy ta?

Hắn chất vấn ta tại sao ta lại phải cố gắng đóng kịch giả vờ giả vịt như vậy, hãy sống thành thật là chính mình đi.

Lúc đó, ta đã bị tổn thương bởi những lời nói của hắn, thậm chí còn cảm thấy buồn tủi thật lâu.

Hắn yêu thương nàng ta đến mức không thể chấp nhận việc người ngoài bắt chước dáng vẻ của nàng.

Bây giờ khi đã tiếp xúc gần gũi với Tạ Nhu chân chính, ta mới biết lời nói của Tiết Nghiễn lúc đó vẫn còn nhân từ lắm.

Ta căn bản chỉ là Đông thi đóng giả Tây thi.

Tạ Nhu trời sinh một bộ dáng yếu đuối, khiến cho người khác nhìn thấy liền muốn ra sức bảo vệ nàng.

Ta phân vân một chút nhưng sau đó vẫn rót một chén trà mới, lại ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhu, nâng chén trà đưa đến gần miệng nàng.

"Uống đi."

Uống xong chén trà, Tạ Nhu nhướng mắt, nhìn ta cảm kích nói:

“Muội muội tâm địa thật tốt, khó trách Tiết Nghiễn ca ca lại chú ý đến muội như vậy.”

Nàng ta cố tình nhắc đến Tiết Nghiễn để xem thử phản ứng của ta.

Chút hảo cảm tốt đẹp ta dành cho nàng bởi vì bộ dáng mỏng manh của nàng bỗng chốc tan

thành mây khói, ta bật cười, ngồi trở lại chỗ của mình, trả lời nàng ta:

“Ngươi không cần thăm dò, ta còn hi vọng mình và Tiết Nghiễn từ đây không còn bất cứ dây dưa gì hơn cả ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện