Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 37: Ngả bài (phần 1) 2



Vương Tĩnh Kỳ nghe thấy giọng nói bà ta hoà nhã như vậy, cô sững sờ một hồi, hẳn là Trương gia muốn dùng cách dụ dỗ để lấy lòng cô đây mà, đoán chừng họ cũng chỉ vì nhằm mục đích bắt cô nhả hai vạn tệ trong tay ra.

Trương Phượng có chút không vui, nhưng cũng biết được kế hoạch của ba mẹ nên vùng vằng đi vào nhà.

Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười, nghĩ thầm, tính tình của cô em chồng này vẫn trẻ con như vậy.

Giày cô cũng không đổi, bước đi thẳng vào nhà.

Căn nhà hiện tại của Trương gia là một căn hộ chung cư nhỏ xây theo kiểu hiện đại, gồm ba phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, ba phòng ngủ đều không tính là quá lớn, trên cơ bản chỉ đặt một chiếc giường thôi đã chiếm gần hết căn phòng, chỉ có phòng khách là có diện tích lớn nhất, khoảng hơn mười mét vuông.

Vương Tĩnh Kỳ vừa vào đến phòng khách, nhìn thấy tất cả người nhà Trương gia đều đã ngồi đầy đủ trên ghế sô pha, không còn chỗ nào cho cô ngồi nữa.

Mẹ của Trương Dương, Triệu Anh Giang là một người hai mặt, nhìn bề ngoài tưởng như rất dịu dàng thân thiết, nhưng thực chất tâm địa của bà ta rất gian trá, rất vui vẻ khi nói xấu sau lưng người khác.

“Tĩnh Kỳ à, đã lâu rồi con không đến nhà, bác trai vẫn thường hay nói, muốn ăn thịt kho tàu con làm lắm rồi.” Triệu Giang nhìn Vương Tĩnh Kỳ tay không mà đến, cái balo sau lưng cũng xẹp lép, nhìn qua cũng biết trong đó không có đồ ăn. Điều đó thực sự làm bà mất hứng nhưng bà vẫn phải duy trì hình tượng dịu dàng nên chỉ có thể dùng lời nói ám chỉ cho Vương Tĩnh Kỳ.

Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, tốt xấu gì cũng vẫn nghe ra hàm ý, bà ta đang trách cô tuần trước không tới nhà làm trâu làm ngựa hầu hạ bọn họ đã làm cho họ không vừa lòng, mà hôm nay cũng không thèm mang thức ăn tới, trong lòng họ càng thêm bất mãn.

Nhưng mà không lâu nữa cô sẽ không còn quan hệ gì với họ nữa, cho nên họ có vui hay không cô cũng không quan tâm.

“Bác gái, thật xin lỗi phải để cho bác trai chờ, hiện tại công việc của con rất bận rộn, thật sự không còn thời gian để làm chuyện bếp núc nữa.” Vương Tĩnh Kỳ ra vẻ có lỗi nói.

“Chị không phải là giáo viên sao? Mỗi ngày chỉ dạy có mấy tiết, có cái gì mà bận với chả rộn, chị đang tính lừa ai vậy?” Em gái của Trương Dương, Trương Mẫn không kìm nén được bực tức, trực tiếp chỉ thẳng mũi Vương Tĩnh Kỳ chất vấn.

Vương Tĩnh Kỳ lạnh lùng hất ngón tay đang chỉ mặt mình ra, khuôn mặt đã không còn vẻ tươi cười.

“Em không phải giáo viên thì biết cái gì mà nói. Nếu như muốn biết rõ chị bận rộn cái gì, em có thể tự mình đi hỏi anh trai em. Anh ta làm công tác tuyên truyền thì có thể tăng ca, còn chị là giáo viên cấp ba chính thức, sao không thể bận rộn?”

Lời này của Vương Tĩnh Kỳ làm cho khuôn mặt của người nhà họ Trương bắt đầu trở nên khó coi, đây rõ ràng là đang xem thường Trương Mẫn, người Trương gia còn có thể vui vẻ mới là lạ. Trương Dương trong nháy mắt cũng cảm thấy bối rối, dạo này hắn làm cái gì, người trong nhà cũng biết, nhưng hiện tại nói thẳng ra vẫn khiến hắn có chút chột dạ.

“Tĩnh Kỳ, em nói gì vậy, Trương Mẫn còn nhỏ sao lại so đo với nó làm gì. Bây giờ vẫn còn sớm, em cứ ra ngoài mua đồ ăn đi rồi cơm nước xong xuôi chúng ta sẽ bàn tiếp.” Trương Dương ra vẻ răn dạy Vương Tĩnh Kỳ.

“Em thật sự không có thời gian, hôm nay em tới đây được là thừa dịp ba em đi vắng để lén chạy tới. Anh cũng biết tính ba em rồi đấy, nếu để ông nổi điên lên, không chừng ông ấy sẽ lập tức chạy đến đây. Nếu không có việc gì chờ khi nào em rảnh sẽ lại đến nói chuyện sau.” Vương Tĩnh Kỳ giả vờ khó xử nhìn Trương Dương, làm bộ muốn đi về.

Trương Dương đương nhiên biết rõ tính tình của ba Vương Tĩnh Kỳ, toàn bộ Trương gia cũng biết, một thời gian trước, ông Vương đã đến uy hiếp cả nhà Trương gia hắn. Ông ta cũng vô cùng sốt ruột giữ chặt Vương Tĩnh Kỳ, chỉ sợ cô đi lần này thì hai vạn đồng kia cũng sẽ mất.

“Được rồi, đừng có gấp, đã hai tuần rồi em không đến đây, sao lại đi nhanh như vậy chứ.”

Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải thật sự muốn rời khỏi đây, chuyện của cô còn chưa giải quyết xong làm sao có thể ra về, cô chỉ vừa quay người, tay chó của hắn ta đã kéo cánh tay cô lại. Giờ Trương Dương chỉ đụng vô người cô một chút cô đã cảm thấy toàn thân khó chịu.

“Hừ, còn dám làm phản cơ đấy, hôm nay cô dám bước khỏi cửa Trương gia, sau này cô cũng đừng đến nữa.” Đúng lúc này, ba của Trương Dương, Trương Đông Thăng trợn mắt quát một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện