Sống Lại Tái Hôn Lần Nữa

Chương 41: Ngả bài (phần 3) 2



“Tĩnh Kỳ à, bác nói với con lời này có thể con sẽ không thích nghe. Nhưng con cùng Trương Dương đã đăng kí kết hôn, vậy tiền lương của con từ trước đến nay đều là tài sản chung của hai vợ chồng, ba con có lí do gì lại không trả lại cho các con, làm sao lại không thể nói lý lẽ được. Dù sao, trang hoàng phòng ở cũng là chuyện lớn, cũng không phải là các con đem tiền đi tiêu xài tùy tiện, ba con càng không thể ngăn cản. Việc này Trương Dương cũng đã nói qua với hai bác. Bác nghĩ đây là chuyện lớn, phải bàn bạc với ba con mới được, bác nghĩ ba con cũng sẽ hiểu thôi, nhưng Trương Dương không cho, nó nói đây là chuyện của Vương gia, bác không nên can dự vào, cho nên việc này phải nhờ con mau chóng giải quyết đi.” Triệu Giang Anh lấy địa vị trưởng bối ra để nói những lời này.

“Tôi nói cho anh chị biết, nếu muốn kết hôn, vậy hãy mau chóng trang hoàng lại phòng ở, mùa đông sẽ không thể sửa sang gì được, nếu để qua tháng này vậy thì chờ tới mùa xuân năm sau luôn đi.” Trương Đông Thăng cũng chen vào một câu đậm ý uy hiếp.

Trương Dương vẻ mặt đầy tội nghiệp nhìn Vương Tĩnh Kỳ, miệng còn ủy khuất gọi: “Tĩnh Kỳ!”

Bộ dạng này của hắn càng khiến Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy ghê tởm.

“Bác gái, con không đồng ý với bác, con xin nói ra suy nghĩ của mình. Con thấy hiện tại có trang hoàng phòng ở hay không không quan trọng, kết hôn hay không cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là hiện tại chúng ta phải xem xem chuyện này nên để ai phụ trách, phải làm như thế nào?”

Vương Tĩnh Kỳ nuốt nước bọt nói tiếp: “Con cùng Trương Dương đã đăng kí kết hôn, nhưng chắc bác gái chưa quên lúc mới kết hôn bác đã hứa hẹn với con những gì? Sao bây giờ bác lại không thực hiện?”

Cô trông thấy Triệu Giang Anh có chút mất tự nhiên, nói tiếp: “Lúc trước Trương gia đã nói rằng, phải để dành tiền, chờ thêm hai năm là có thể cho Trương Dương tiền mua phòng tân hôn, sau đó làm hôn lễ. Con có lấy giấy hôn thú ra xem ngày tháng, tính ra cũng đã được hơn hai năm, thế nhà mới mà mọi người mua cho chúng con đâu?”

“Tĩnh Kỳ, em đừng tính toán như vậy, do hai năm nay điều kiện trong nhà không cho phép, nếu trong nhà có tiền, nhất định ba mẹ sẽ lập tức mua nhà cho chúng ta thôi.” Trương Dương giở giọng trấn an.

Triệu Giang Anh ở bên cạnh cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy, lúc trước vốn tính là sau hai năm có thể dành đủ tiền mua nhà cho các con, nhưng có ai ngờ giá phòng ở thành phố D chúng ta lại tăng nhanh như vậy, hiện tại tiền trong tay lại không đủ.” Bà ta nói bằng vẻ mặt khó xử.

“Điều này con có thể hiểu, tiền nhà ai cũng không phải rụng từ trên cây xuống mà đều phải thắt bụng dành dụm từng đồng một. Nhưng bác gái, hiện tại phòng ở không có, con có thể ủy khuất mình ở chung nhà với hai bác sau khi kết hôn. Cả đại gia đình ở cùng một chỗ cũng náo nhiệt, nhưng tiền trang hoàng lại phòng con nghĩ bác gái nên tự bỏ ra, nếu toàn bộ tiền đều do con và Trương Dương tự lo, đến lúc đó… Nói ra thật không dễ nghe nhưng người ta sẽ nghĩ Trương gia một phân tiền cũng chẳng có mà cũng đòi lấy con dâu về. Vậy có phải khó coi quá không? Giống như bác gái đã nói, nhà ai chẳng có cái lý riêng.” Vương Tĩnh Kỳ phân tích từng chút một.

Cô nói xong mấy lời này, khuôn mặt hai ông bà Trương gia trở nên lúc trắng lúc xanh.

Trương Dương tức giận nói: “Tĩnh Kỳ, em nói cái gì vậy. Em đã từng là một sinh viên sao tư tưởng lại cổ hủ, ngu muội như vậy. Kết hôn vốn là chuyện của riêng hai người chúng ta, mắc mớ gì đến ba mẹ. Với lại ba mẹ tôi không phải đã nói rồi sao, chúng ta cứ bỏ tiền ra trước, chờ ba mẹ tôi dành dụm đủ tiền sẽ lập tức mua nhà ở cho chúng ta, em còn đòi hỏi cái gì nữa.”

“Chờ dành đủ tiền sẽ mua nhà ở? Nếu cả đời dành không đủ vậy thì cả đời cũng không mua nhà luôn sao? Lúc trước nhà anh đáp ứng điều kiện của tôi sao không tính đến chuyện này? Còn nữa, anh nói tôi ngu muội tôi không đồng ý, cho dù tôi là sinh viên thì cũng là con gái của ba tôi, cho dù tôi không cần mặt mũi thì cũng phải giữ lại thể diện cho gia đình mình chứ. Tôi đã không nhận được gì lại còn phải chi tiền để bước vào cửa Trương gia, như thế người khác sẽ nói như thế nào? Tôi biết ăn nói sao với gia đình đây? Tôi cũng chẳng muốn mọi chuyện thành ra như vậy nhưng anh nói xem tôi phải làm sao, hay tôi phải đoạn tuyệt với Trương gia nhà anh?” Khẩu khí nói chuyện của Vương Tĩnh Kỳ rất nặng nề.

Trương Dương là một đứa con hiếu thảo, nhưng chuyện gì cũng phải nghĩ cho cảm nhận của người khác nữa chứ, cô cũng có cha mẹ, cô cũng muốn hiếu thuận vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện