Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Chương 22: Ta bị thông lần 8.1
Tiếu Đằng dậy rất sớm, người đầu tiên mà anh nhìn thấy là Dung Lục, điều này làm anh rất hài lòng.
Nỗi vui sướng của nhân loại có thể đạt đến cảnh giới đó, anh cũng rất bất ngờ. Hoá ra đây là một thứ thâm ảo như vậy, trên đời cũng có lĩnh vực anh hoàn toàn không biết, cần phải học lại từ đầu.
Xét về mặt nào đó, với anh mà nói, Dung Lục luôn đem lại những điều tươi mới. Cậu ta mang cho anh rất nhiều thứ mới, nhiều đồ xa lạ. Tốt cũng được, hỏng cũng được, giống như mở ra cánh cửa bước vào một thế giới khác.
Bị anh làm ồn, mí mắt cậu trai hơi giật giật, sau đó mở ra, thoáng chút mơ hồ, rốt cục tìm được tâm điểm trên khuôn mặt anh, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng trả lời: “Chào buổi sáng.”
Hai người nhìn nhau vài giây, thanh niên đột nhiên đỡ má, hỏi: “Tối hôm qua đó là khen thưởng sao?”
Tiếu Đằng cau mày: “Cái gì?”
Thanh niên lập tức cười: “Thôi, anh ngủ ngon không? Dậy sớm thế.”
Anh trả lời: “Vẫn được.”
Tiếu Đằng cẩn thận mặc áo sơ mi, sửa lại cúc tay áo, sau đó nói: “Hôm nay định đi đâu chơi?”
Dung Lục cười hô hố: “Chúng ta ăn sáng đã, sau đấy sẽ cho anh biết thế nào là lãng phí thời gian.”
Dung Lục chọn phòng ăn không có người, Tiếu Đằng rất hài lòng với sự yên tĩnh như thế. Cách cửa sổ thuỷ tinh quan sát thành phố, tất cả đều nằm dưới lòng bàn chân.
Hai người cùng ăn sáng, đối diện có người ngồi, cảm giác cực kỳ vi diệu, đặc biệt lúc đối phương xem báo, trên mặt có những biểu hiện vui cười giận mắng, giống như nội dung báo in hết trên mặt.
Bởi vì rất rảnh rỗi, Tiếu Đằng có thể ngồi từ tử nhẩn nha mấy tin giải trí chẳng có giá trị dinh dưỡng nhưng lại có tính hấp dẫn này.
Sinh hoạt như thế này quả thực rất sa đọa, Tiếu Đằng nghĩ thầm, chắc đây là ác ma chuyên ăn mòn ý chí của người ta rồi.
Nhìn thấy đoạn thú vị, Dung Lục còn đẩy tới cho anh xem: “Anh xem cái này, răng trắng quá, buồn cười quá ha há ha há…”
“…”
Bữa sáng kéo dài đến gần trưa, cứ thế mà tiêu xài một buổi sáng tốt đẹp ở nơi này.
Dung Lục đột nhiên nghiêm mặt nói: “Em đi nhận điện thoại.”
Đi ra ngoài nói chuyện, khi Dung Lục trở về, cười với anh: “Anh ơi, anh chuốc thù nhiều quá.”
Tiếu Đằng nói: “Quá khen.”
“…” Dung Lục phun nước trà, “Em có cổ vũ anh à?”
“Dĩ nhiên, ” Tiếu Đằng rất bình tĩnh, “Người sống trê đời, số kẻ thù tỉ lệ thuận với vị trí xã hội của mình.”
“…”
“Cậu có biết hạng người nào ít kẻ thù nhất không? Chính là những người sống dưới đáy xã hội. Người có địa vị cao, ai chẳng có kẻ thù.”
Dung Lục bật cười: “Hình như cũng đúng.”
Sau đó Dung Lục còn nói: “Thôi hôm nay mình về sớm đi.”
Tiếu Đằng cũng hiểu ý cậu ta, phỏng chừng lại có người muốn hãm hại mình, Dung Lục nhận được tin, nhưng lại không biết chính xác độ tin cậy thế nào.
Tuy Tiếu Đằng thường gặp phải những chuyện như này, cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng cứ ở bên ngoài quá lâu lại không có tinh thần cảnh giác, khó tránh khỏi có người thừa cơ lợi dụng. Tốt nhất là cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thì đây cũng không phải thành phố T của anh.
Xe chạy từ từ, bảo tiêu và tài xế ngồi ở ghế trước, hai người ở phía sau nằm dài, Dung Lục đột nhiên “Ố” một tiếng.
Cậu ta hưng phấn nói: “Ngươi xem bên kia bên kia kìa, có bán kem.”
Tiếu Đằng nhìn lướt qua, một chiếc xe kem không quá bắt mắt.
“Cái kia ăn ngon lắm nhá! Khi còn bé em thích nhất đấy, nhưng lúc đó do ốm yếu nên có khi cả năm chẳng được ăn một miếng. Sau này lớn lên thì loại xe kem này không còn nữa.”
Dung Lục nói: “Em đi mua cho anh ăn thử.”
Tiếu Đằng: “…”
Anh không thích đồ ngọt.
Nhưng anh cũng không ngăn Dung Lục lại, thanh niên nhanh thoăn thoắt chạy khỏi xe.
Dung Lục còn cố ý quay đầu lại căn dặn: “Anh ở trên xe đừng có mà xuống đấy, chờ em đi mua về cho anh ăn.”
Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm bóng lưng của Dung Lục, thanh niên chỉ mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản, có lúc trông như học sinh trung học. Khiến người ta nhớ tới một trưa hè nào đó, thiếu niên chạy ra khỏi lớp, đi mua kem cho người yêu.
Đường bên kia, Dung Lục giơ hai cây kem trong tay, toét miệng cười với anh, nụ cười rạng rỡ.
Tiếu Đằng muốn nhắc Dung Lục qua đường cẩn thận, bỗng nhiên thấy sắc mặt cậu ta biến đổi, khẩu hình như muốn hét lên.
Đó là thứ cuối cùng Tiếu Đằng nhìn thấy.
Anh chỉ nghe hàng loạt tiếng vang ầm ầm, cùng lúc đó, sau lưng có một sức mạnh khủng bố tông vài, không kịp có bất kỳ cảm giác gì, ý thức biến mất.
Lúc khôi phục lại, trước mắt anh vẫn là một màu đen kịt. Rất hỗn loạn, nhưng anh biết mình bị thương, trên cổ dính dấp ướt nhẹp, ý nghĩ đầu tiên là, bị thương chỗ nào thế? Động mạch chủ? Hay tĩnh mạch?
Chờ đến khi anh tốn công tốn sức mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ, phát hiện mình đang ở ngoài xe, Dung Lục ngồi bệt nơi ven đường ôm anh, cảm giác mặt đất lạnh vô cùng.
Tiếu Đằng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nhưng lại không có cảm giác đau đớn, anh không biết rõ mình bị thương thế nào, nhưng chắc chắn là mất rất nhiều máu, có khi sắp chết rồi. Dung Lục bịt chặt miệng vết thương của anh, máu tươi vẫn chảy ra ào ài, sức lực của anh như trôi ra theo dòng máu, ý thức lại dần dần đi xa.
Anh muốn mình tỉnh táo, cố gắng hết sức.
Thanh niên ôm chặt lấy anh: “Đừng có ngủ! Tiếu Đằng, chờ xe cứu thương đến!”
“…”
“Xin anh đấy, đừng có ngủ mà.”
“…”
“Xin anh, Tiếu Đằng!”
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, cơ thể anh cao lớn, vậy mà lúc được Dung Lục ôm vào, lại nhỏ bé như vậy.
Trong mơ hồ, Dung Lục như đang khóc, bởi vì có thứ gì âm ấm rơi vào mặt anh.
Bốn phía ầm ĩ, sau đó lại yên tĩnh, một mảnh tăm tối.
***
Lúc ý thức trở lại lần nữa, Tiếu Đằng chỉ cảm nhận được một thứ rất sáng. Tuy nhắm mắt nhưng cách mí mắt, anh vẫn có thể cảm nhận được thứ kia sáng ngời, tai còn nghe thấy tiếng người nói chuyện cũng như tiếng đi lại sột soạt.
Một lúc sau, anh mở mắt.
Tầm nhìn mơ hồ, lắc lư chao đảo, sau đó đối mặt với một đôi mắt mở trừng trừng. Đồng tử trong mắt người kia dần dần khuếch đại
“A a a a a a a!!!!”
Dung Lục hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Tiếu Đằng nhíu mày, hữu khí vô lực nói: “Ồn chết tôi.”
Thanh niên cầm lấy tay anh: “Anh đã tỉnh? Anh đã tỉnh!”
Tiếu Đằng nói: “Ừ, phí lời?!”
Thanh niên không có hình tượng chút nào mà gào khóc: “Bác sĩ, bác sĩ ơi!”
“…” Tiếu Đằng nói, “Câm miệng.”
Bác sĩ và y tá vội vã đi vào, nhanh chóng kiểm tra chẩn đoán. Kết quả tương đối lạc quan, bác sĩ phải cam đoan mấy lần với Dung Lục rằng Tiếu Đằng sẽ không ngất đi nữa, cũng không nổ chết đâu, cậu ta mới tamh yên tâm, Tiếu Đằng nằm im, nghỉ ngơi lấy sức.
Có người điều khiển xe tải tông vào đuôi xe anh, muốn cho xe hư người chết. May mà không thực hiện được. Anh quá may mắn, chỉ một chút nữa thôi là đã bị thương tới động mạch chủ. Phẫu thuật hơn sáu tiếng, chẳng biết đầu phải khâu bao nhiêu mũi, lưng cũng bị thương nặng, mà nội tạng không có gì đáng ngại.
Lúc Dung Lục kể lại chuyện xảy ra khi ấy, tình cảnh bi thảm, mắt cậu ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi đến run rẩy.
So sánh với đó, người trong cuộc lại rất bình tĩnh. Tiếu Đằng nói: “Cậu vô dụng thế. Đáng nhẽ phải giống trong phim ấy, đẩy cả tôi lẫn xe ra sau đó để bị đâm thay à?”
Dung Lục phì cười.
“Vâng vâng vâng, cứu giá bất lực.”
Tiếu Đằng nói ra nghi ngờ của mình: “Có phải lúc ấy cậu khóc không?”
“…” Thanh niên có chút ngượng ngùng, “Em sợ mà.”
“Sợ cái gì?” Không phải là vì chưa từng thấy tận mắt tai nạn xe cộ chứ hả.
Thanh niên ngừng lại một chút: “Em sợ anh xảy ra chuyện. Sợ lúc đấy anh ngủ mất rồi không tỉnh lại nữa.”
Tiếu Đằng nhìn cậu ta một hồi, nói: “Sợ cái gì, tôi làm sao mà có việc gì được.”
“Người tốt thường chết sớm. Người như tôi chắc phải sống ngàn năm.”
Dung Lục bật cười: “Hê, bây giờ anh dí dỏm quá há há.”
“…”
Anh không đùa, những gì anh nói đều là thật.
Mạng anh rất dai, kẻ ác bình thường đều như vậy.
Dung Lục không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Lúc đó em đột nhiên ý thức được, không bảo vệ được anh là chuyện đáng sợ cỡ nào.”
Mặt cậu ta rất nghiêm túc: “Em phải bảo vệ anh.”
Tiếu Đằng: “…”
Tiếu Đằng nói: “Chàng trai trẻ à, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn ngô đấy.”
Dung Lục cười ha ha: “Không đâu. Em có thể ăn mà.”
Dung Lục lại hỏi: “Đúng rồi, muốn em báo với bọn nhỏ không? Chắc chúng sẽ vội vàng tới thăm anh đấy.”
Tiếu Đằng lập tức nói: “Thôi đừng nói. Cứ bảo tôi còn việc bận ở đây, có khi sẽ về muộn.”
Dung Lục hiểu rõ: “Anh sợ bọn nó lo à?”
“Không phải. Có bảo bọn nó cũng chẳng đến đâu, càng khiến tôi lúng túng thôi.”
Dung Lục cười phun: “Thảm thế cơ á?”
“Ừ.” Gia đình anh chẳng phải loại bố con yêu thương quan tâm nhau gì đâu.
Dung Lục nói: “Anh bi quan thế.”
“Không phải bi quan, đây là tỉnh táo.”
Với anh mà nói, không có tình yêu nào mà tự có, cho dù là người nhà cũng vậy.
Mấy chuyện sau đó đều do Dung Lục thay anh đứng ra xử lý, bởi vì bị thương, anh chỉ có thể nằm trong viện bó bột kín mít như cái bánh chưng.
Tài xế gây chuyện nói là mình uống rượu nên vô ý gây ra tai nạn, mà giả ngu cũng không ích gì. Việc này là do ai tư oán, chủ ý của ai, ai dẫn đường, ai tìm người, ai ra lệnh, Dung Lục lần lượt kiểm lại một lần, một kẻ cũng không tha.
Tiếu Đằng cảm thấy ngoài ý muốn, anh biết thái độ của Dung Lục đối với anh không bình thường, nhưng chung quy vẫn thấy đây chỉ là trò đùa trẻ con, người trẻ tuổi thường thích chơi mạo hiểm.
Dung Lục trả thù còn tàn nhẫn hơn anh gấp bội, giết gà dọa khỉ, làm dư luận xôn xao.
Cũng bằng cách tuyên cáo với mọi người thái độ của cậu ta với Dung Lục, lập trường nhà họ Dung.
Đúng là làm to chuyện.
Càng khiến Tiếu Đằng thấy lúng túng là, Dung gia cũng chẳng có bất kỳ bất mãn nào hoặc lên tiêng phản đối, hoàn toàn không cho rằng Dung Lục chuyện bé xé ra to.
Thậm chí bố Dung và mẹ Dung còn đích thân đến viện thăm anh, nhiệt tình quan tâm, cũng có áy náy cùng với hi vọng anh đừng vì sơ sẩy của họ mà làm ảnh hưởng tới tình cảm với Dung Lục.
Cho dù là kẻ tê liệt như Tiếu Đằng cũng khó tránh khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Bởi vì đây là kẻ thù của anh, còn khiến Dung gia phiền toái, suýt chút nữa làm cho Dung Lục gặp nguy hiểm.
Nhà họ Dung vốn không cần khách khí như vậy, không những chùi mông cho anh mà còn làm anh vui lòng. Nói cho cùng vẫn là vì Dung Lục.
Xem ra bọn họ rất cưng chiều Dung Lục, chỉ cần Dung Lục đồng ý, làm gì cũng được, chỉ cần Dung Lục thích, cái gì cũng tốt. Dung Lục là đứa trẻ có hậu thuẫn vô cùng vững chắc.
Dung Lục bày trò như thế, mặc dù có vài người hận cậu ta đến tận xương, nhưng cũng vì vậy mà tiền đồ của cậu ta vô cùng rộng mở.
Đây là trong họa có phúc, đại nạn không chết tất có hậu phúc ấy hả?
Tiếu Đằng ngồi trên chiếc ghế dài dưới tàng cây. Trong không khí là hương vị thơm ngát của cỏ xanh hoa lá, hai con chim sẻ đậu trên nhánh cây trên đầu anh líu lo ríu rít, sau đó ỉa một bãi xuống.
“…”
Nỗi vui sướng của nhân loại có thể đạt đến cảnh giới đó, anh cũng rất bất ngờ. Hoá ra đây là một thứ thâm ảo như vậy, trên đời cũng có lĩnh vực anh hoàn toàn không biết, cần phải học lại từ đầu.
Xét về mặt nào đó, với anh mà nói, Dung Lục luôn đem lại những điều tươi mới. Cậu ta mang cho anh rất nhiều thứ mới, nhiều đồ xa lạ. Tốt cũng được, hỏng cũng được, giống như mở ra cánh cửa bước vào một thế giới khác.
Bị anh làm ồn, mí mắt cậu trai hơi giật giật, sau đó mở ra, thoáng chút mơ hồ, rốt cục tìm được tâm điểm trên khuôn mặt anh, mỉm cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng trả lời: “Chào buổi sáng.”
Hai người nhìn nhau vài giây, thanh niên đột nhiên đỡ má, hỏi: “Tối hôm qua đó là khen thưởng sao?”
Tiếu Đằng cau mày: “Cái gì?”
Thanh niên lập tức cười: “Thôi, anh ngủ ngon không? Dậy sớm thế.”
Anh trả lời: “Vẫn được.”
Tiếu Đằng cẩn thận mặc áo sơ mi, sửa lại cúc tay áo, sau đó nói: “Hôm nay định đi đâu chơi?”
Dung Lục cười hô hố: “Chúng ta ăn sáng đã, sau đấy sẽ cho anh biết thế nào là lãng phí thời gian.”
Dung Lục chọn phòng ăn không có người, Tiếu Đằng rất hài lòng với sự yên tĩnh như thế. Cách cửa sổ thuỷ tinh quan sát thành phố, tất cả đều nằm dưới lòng bàn chân.
Hai người cùng ăn sáng, đối diện có người ngồi, cảm giác cực kỳ vi diệu, đặc biệt lúc đối phương xem báo, trên mặt có những biểu hiện vui cười giận mắng, giống như nội dung báo in hết trên mặt.
Bởi vì rất rảnh rỗi, Tiếu Đằng có thể ngồi từ tử nhẩn nha mấy tin giải trí chẳng có giá trị dinh dưỡng nhưng lại có tính hấp dẫn này.
Sinh hoạt như thế này quả thực rất sa đọa, Tiếu Đằng nghĩ thầm, chắc đây là ác ma chuyên ăn mòn ý chí của người ta rồi.
Nhìn thấy đoạn thú vị, Dung Lục còn đẩy tới cho anh xem: “Anh xem cái này, răng trắng quá, buồn cười quá ha há ha há…”
“…”
Bữa sáng kéo dài đến gần trưa, cứ thế mà tiêu xài một buổi sáng tốt đẹp ở nơi này.
Dung Lục đột nhiên nghiêm mặt nói: “Em đi nhận điện thoại.”
Đi ra ngoài nói chuyện, khi Dung Lục trở về, cười với anh: “Anh ơi, anh chuốc thù nhiều quá.”
Tiếu Đằng nói: “Quá khen.”
“…” Dung Lục phun nước trà, “Em có cổ vũ anh à?”
“Dĩ nhiên, ” Tiếu Đằng rất bình tĩnh, “Người sống trê đời, số kẻ thù tỉ lệ thuận với vị trí xã hội của mình.”
“…”
“Cậu có biết hạng người nào ít kẻ thù nhất không? Chính là những người sống dưới đáy xã hội. Người có địa vị cao, ai chẳng có kẻ thù.”
Dung Lục bật cười: “Hình như cũng đúng.”
Sau đó Dung Lục còn nói: “Thôi hôm nay mình về sớm đi.”
Tiếu Đằng cũng hiểu ý cậu ta, phỏng chừng lại có người muốn hãm hại mình, Dung Lục nhận được tin, nhưng lại không biết chính xác độ tin cậy thế nào.
Tuy Tiếu Đằng thường gặp phải những chuyện như này, cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng cứ ở bên ngoài quá lâu lại không có tinh thần cảnh giác, khó tránh khỏi có người thừa cơ lợi dụng. Tốt nhất là cẩn thận vẫn hơn. Dù sao thì đây cũng không phải thành phố T của anh.
Xe chạy từ từ, bảo tiêu và tài xế ngồi ở ghế trước, hai người ở phía sau nằm dài, Dung Lục đột nhiên “Ố” một tiếng.
Cậu ta hưng phấn nói: “Ngươi xem bên kia bên kia kìa, có bán kem.”
Tiếu Đằng nhìn lướt qua, một chiếc xe kem không quá bắt mắt.
“Cái kia ăn ngon lắm nhá! Khi còn bé em thích nhất đấy, nhưng lúc đó do ốm yếu nên có khi cả năm chẳng được ăn một miếng. Sau này lớn lên thì loại xe kem này không còn nữa.”
Dung Lục nói: “Em đi mua cho anh ăn thử.”
Tiếu Đằng: “…”
Anh không thích đồ ngọt.
Nhưng anh cũng không ngăn Dung Lục lại, thanh niên nhanh thoăn thoắt chạy khỏi xe.
Dung Lục còn cố ý quay đầu lại căn dặn: “Anh ở trên xe đừng có mà xuống đấy, chờ em đi mua về cho anh ăn.”
Anh nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm bóng lưng của Dung Lục, thanh niên chỉ mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản, có lúc trông như học sinh trung học. Khiến người ta nhớ tới một trưa hè nào đó, thiếu niên chạy ra khỏi lớp, đi mua kem cho người yêu.
Đường bên kia, Dung Lục giơ hai cây kem trong tay, toét miệng cười với anh, nụ cười rạng rỡ.
Tiếu Đằng muốn nhắc Dung Lục qua đường cẩn thận, bỗng nhiên thấy sắc mặt cậu ta biến đổi, khẩu hình như muốn hét lên.
Đó là thứ cuối cùng Tiếu Đằng nhìn thấy.
Anh chỉ nghe hàng loạt tiếng vang ầm ầm, cùng lúc đó, sau lưng có một sức mạnh khủng bố tông vài, không kịp có bất kỳ cảm giác gì, ý thức biến mất.
Lúc khôi phục lại, trước mắt anh vẫn là một màu đen kịt. Rất hỗn loạn, nhưng anh biết mình bị thương, trên cổ dính dấp ướt nhẹp, ý nghĩ đầu tiên là, bị thương chỗ nào thế? Động mạch chủ? Hay tĩnh mạch?
Chờ đến khi anh tốn công tốn sức mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ, phát hiện mình đang ở ngoài xe, Dung Lục ngồi bệt nơi ven đường ôm anh, cảm giác mặt đất lạnh vô cùng.
Tiếu Đằng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nhưng lại không có cảm giác đau đớn, anh không biết rõ mình bị thương thế nào, nhưng chắc chắn là mất rất nhiều máu, có khi sắp chết rồi. Dung Lục bịt chặt miệng vết thương của anh, máu tươi vẫn chảy ra ào ài, sức lực của anh như trôi ra theo dòng máu, ý thức lại dần dần đi xa.
Anh muốn mình tỉnh táo, cố gắng hết sức.
Thanh niên ôm chặt lấy anh: “Đừng có ngủ! Tiếu Đằng, chờ xe cứu thương đến!”
“…”
“Xin anh đấy, đừng có ngủ mà.”
“…”
“Xin anh, Tiếu Đằng!”
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, cơ thể anh cao lớn, vậy mà lúc được Dung Lục ôm vào, lại nhỏ bé như vậy.
Trong mơ hồ, Dung Lục như đang khóc, bởi vì có thứ gì âm ấm rơi vào mặt anh.
Bốn phía ầm ĩ, sau đó lại yên tĩnh, một mảnh tăm tối.
***
Lúc ý thức trở lại lần nữa, Tiếu Đằng chỉ cảm nhận được một thứ rất sáng. Tuy nhắm mắt nhưng cách mí mắt, anh vẫn có thể cảm nhận được thứ kia sáng ngời, tai còn nghe thấy tiếng người nói chuyện cũng như tiếng đi lại sột soạt.
Một lúc sau, anh mở mắt.
Tầm nhìn mơ hồ, lắc lư chao đảo, sau đó đối mặt với một đôi mắt mở trừng trừng. Đồng tử trong mắt người kia dần dần khuếch đại
“A a a a a a a!!!!”
Dung Lục hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Tiếu Đằng nhíu mày, hữu khí vô lực nói: “Ồn chết tôi.”
Thanh niên cầm lấy tay anh: “Anh đã tỉnh? Anh đã tỉnh!”
Tiếu Đằng nói: “Ừ, phí lời?!”
Thanh niên không có hình tượng chút nào mà gào khóc: “Bác sĩ, bác sĩ ơi!”
“…” Tiếu Đằng nói, “Câm miệng.”
Bác sĩ và y tá vội vã đi vào, nhanh chóng kiểm tra chẩn đoán. Kết quả tương đối lạc quan, bác sĩ phải cam đoan mấy lần với Dung Lục rằng Tiếu Đằng sẽ không ngất đi nữa, cũng không nổ chết đâu, cậu ta mới tamh yên tâm, Tiếu Đằng nằm im, nghỉ ngơi lấy sức.
Có người điều khiển xe tải tông vào đuôi xe anh, muốn cho xe hư người chết. May mà không thực hiện được. Anh quá may mắn, chỉ một chút nữa thôi là đã bị thương tới động mạch chủ. Phẫu thuật hơn sáu tiếng, chẳng biết đầu phải khâu bao nhiêu mũi, lưng cũng bị thương nặng, mà nội tạng không có gì đáng ngại.
Lúc Dung Lục kể lại chuyện xảy ra khi ấy, tình cảnh bi thảm, mắt cậu ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi đến run rẩy.
So sánh với đó, người trong cuộc lại rất bình tĩnh. Tiếu Đằng nói: “Cậu vô dụng thế. Đáng nhẽ phải giống trong phim ấy, đẩy cả tôi lẫn xe ra sau đó để bị đâm thay à?”
Dung Lục phì cười.
“Vâng vâng vâng, cứu giá bất lực.”
Tiếu Đằng nói ra nghi ngờ của mình: “Có phải lúc ấy cậu khóc không?”
“…” Thanh niên có chút ngượng ngùng, “Em sợ mà.”
“Sợ cái gì?” Không phải là vì chưa từng thấy tận mắt tai nạn xe cộ chứ hả.
Thanh niên ngừng lại một chút: “Em sợ anh xảy ra chuyện. Sợ lúc đấy anh ngủ mất rồi không tỉnh lại nữa.”
Tiếu Đằng nhìn cậu ta một hồi, nói: “Sợ cái gì, tôi làm sao mà có việc gì được.”
“Người tốt thường chết sớm. Người như tôi chắc phải sống ngàn năm.”
Dung Lục bật cười: “Hê, bây giờ anh dí dỏm quá há há.”
“…”
Anh không đùa, những gì anh nói đều là thật.
Mạng anh rất dai, kẻ ác bình thường đều như vậy.
Dung Lục không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Lúc đó em đột nhiên ý thức được, không bảo vệ được anh là chuyện đáng sợ cỡ nào.”
Mặt cậu ta rất nghiêm túc: “Em phải bảo vệ anh.”
Tiếu Đằng: “…”
Tiếu Đằng nói: “Chàng trai trẻ à, tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn ngô đấy.”
Dung Lục cười ha ha: “Không đâu. Em có thể ăn mà.”
Dung Lục lại hỏi: “Đúng rồi, muốn em báo với bọn nhỏ không? Chắc chúng sẽ vội vàng tới thăm anh đấy.”
Tiếu Đằng lập tức nói: “Thôi đừng nói. Cứ bảo tôi còn việc bận ở đây, có khi sẽ về muộn.”
Dung Lục hiểu rõ: “Anh sợ bọn nó lo à?”
“Không phải. Có bảo bọn nó cũng chẳng đến đâu, càng khiến tôi lúng túng thôi.”
Dung Lục cười phun: “Thảm thế cơ á?”
“Ừ.” Gia đình anh chẳng phải loại bố con yêu thương quan tâm nhau gì đâu.
Dung Lục nói: “Anh bi quan thế.”
“Không phải bi quan, đây là tỉnh táo.”
Với anh mà nói, không có tình yêu nào mà tự có, cho dù là người nhà cũng vậy.
Mấy chuyện sau đó đều do Dung Lục thay anh đứng ra xử lý, bởi vì bị thương, anh chỉ có thể nằm trong viện bó bột kín mít như cái bánh chưng.
Tài xế gây chuyện nói là mình uống rượu nên vô ý gây ra tai nạn, mà giả ngu cũng không ích gì. Việc này là do ai tư oán, chủ ý của ai, ai dẫn đường, ai tìm người, ai ra lệnh, Dung Lục lần lượt kiểm lại một lần, một kẻ cũng không tha.
Tiếu Đằng cảm thấy ngoài ý muốn, anh biết thái độ của Dung Lục đối với anh không bình thường, nhưng chung quy vẫn thấy đây chỉ là trò đùa trẻ con, người trẻ tuổi thường thích chơi mạo hiểm.
Dung Lục trả thù còn tàn nhẫn hơn anh gấp bội, giết gà dọa khỉ, làm dư luận xôn xao.
Cũng bằng cách tuyên cáo với mọi người thái độ của cậu ta với Dung Lục, lập trường nhà họ Dung.
Đúng là làm to chuyện.
Càng khiến Tiếu Đằng thấy lúng túng là, Dung gia cũng chẳng có bất kỳ bất mãn nào hoặc lên tiêng phản đối, hoàn toàn không cho rằng Dung Lục chuyện bé xé ra to.
Thậm chí bố Dung và mẹ Dung còn đích thân đến viện thăm anh, nhiệt tình quan tâm, cũng có áy náy cùng với hi vọng anh đừng vì sơ sẩy của họ mà làm ảnh hưởng tới tình cảm với Dung Lục.
Cho dù là kẻ tê liệt như Tiếu Đằng cũng khó tránh khỏi đỏ mặt xấu hổ.
Bởi vì đây là kẻ thù của anh, còn khiến Dung gia phiền toái, suýt chút nữa làm cho Dung Lục gặp nguy hiểm.
Nhà họ Dung vốn không cần khách khí như vậy, không những chùi mông cho anh mà còn làm anh vui lòng. Nói cho cùng vẫn là vì Dung Lục.
Xem ra bọn họ rất cưng chiều Dung Lục, chỉ cần Dung Lục đồng ý, làm gì cũng được, chỉ cần Dung Lục thích, cái gì cũng tốt. Dung Lục là đứa trẻ có hậu thuẫn vô cùng vững chắc.
Dung Lục bày trò như thế, mặc dù có vài người hận cậu ta đến tận xương, nhưng cũng vì vậy mà tiền đồ của cậu ta vô cùng rộng mở.
Đây là trong họa có phúc, đại nạn không chết tất có hậu phúc ấy hả?
Tiếu Đằng ngồi trên chiếc ghế dài dưới tàng cây. Trong không khí là hương vị thơm ngát của cỏ xanh hoa lá, hai con chim sẻ đậu trên nhánh cây trên đầu anh líu lo ríu rít, sau đó ỉa một bãi xuống.
“…”
Bình luận truyện