Sự Hấp Dẫn Của Tổng Tài
Chương 63: Hồng Môn Yến
Lâm Hi Thần cúi đầu không nói. Lâm Tân Ngôn cau mày: “Con nói đi.” Lâm Hi Thần vặn ngón tay: “Chú ấy bắt nạt mami, con phải thay mami dạy dỗ lại chú ấy.” Lâm Tâm Ngôn nhíu chặt lông mày, trước đó cậu nhóc vẫn luôn nhấn mạnh một chuyện, Tông Cảnh Hạo bắt nạt cô. Cậu nhóc… Bỗng nhiên Lâm Tâm Ngôn trợn to hai mắt, cậu nhóc đã nhìn thấy Tông Cảnh Hạo cưỡng hôn cô? “Tiểu Hi…”. Lâm Tâm Ngôn không biết giải thích thế nào.
Lâm Hi Thần chỉ kiên định vỗ ngực một cái, nói: “Mami, mặc dù con và Tiểu Nhụy không có ba, nhưng con là nam tử hản, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên nghe thấy câu nói này của con trai, một cậu không có ba đã đâm thẳng vào chuyện cô cố ý lơ đi bao lâu nay.
Cô không muốn nói tới chuyện này. Cô cứ cho rằng chỉ cần mình hết mực yêu thương chúng. Là có thể bù đắp được chuyện chúng không có ba. Nhưng bỗng nhiên bị con trai đột ngột nhắc tới.
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn buồn bã.
Cô ôm con trai, cúi đầu hôn lên tóc của cậu bé, tuy rằng nó rất thông minh, nhưng thực tế cũng chỉ mới hơn năm tuổi, nó vẫn chỉ là một đứa bé.
Nhưng lúc nào cũng luôn miệng nói bảo vệ cô. Lòng bàn tay cô vuốt ve lưng con trai: “Phải là mommy bảo vệ các con mới đúng” Lâm Hi Thần không đồng ý, lắc đầu: “Phải là con trai bảo vệ con gái, con là con trai, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Lâm Tân Ngôn im lặng nhìn con trai, nó mới được mấy tuổi, sao tính cách lại có chủ nghĩa đàn ông như vậy? “Ai dạy cho con?” Lâm Tân Ngôn cau mày hỏi. Lâm Hi Thần chớp chớp đôi mắt to, suy tư vài giây: “Thầy giáo của con”
Lâm Tâm Ngôn bế con trai đi tắm, nhưng trong lòng thầm nghĩ, có nên tìm giáo viên của con để nói chuyện một chút không.
Đứa bé mới có mấy tuổi, nói với nó mấy thứ này thích hợp sao? “Mẹ, thật ra thì thầy giáo con rất đẹp trai, cũng đối xử tốt với con.”
“Dừng lại!” Lâm Tâm Ngôn ngắt lời con trai, đứa nhỏ này, mới bé xíu, sao suy nghĩ lại phức tạp như vậy chứ? Lâm Hi Thần lẩm bẩm một câu: “Mẹ không biết nghĩ cho mình, con sẽ nghĩ thay mẹ .”
Lâm Tân Ngôn đặt con vào trong nước: “Sau này không được phép xen vào chuyện của người lớn.”
“Tại sao vậy ạ?” Lâm Hi Thần hỏi ngược lại.
“Không có tại sao, cái này do mẹ quyết định, thầy giáo con cũng đã nói rồi, phải nghe lời mẹ đúng không?” Lâm Hi Thần ủ rũ, gật đầu một cái, thầy giáo cũng từng nói trẻ em phải nghe lời người lớn. Còn nói mẹ đã nuôi cậu bé và em gái rất khổ cực. Không được làm mẹ tức giận Nếu như cậu bé có ba thì có lẽ mẹ cũng không cần mệt mỏi như vậy. Nhưng cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, cậu bé cũng không dám hỏi. Bà ngoại càng không để cho cậu bé hỏi. Cậu nhóc nghĩ, ba của mình nhất định là một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, đã bỏ mặc mẹ. Lâm Hi Thần dơ tay ôm lấy Lâm Tâm Ngôn: “Mẹ, con yêu mẹ” Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng, giống như suối nước nóng, dần dần ôm lấy cô. Tất cả đều đáng giá, nhìn hai đứa bé, vừa đáng yêu, lại vừa hiểu chuyện, cô đã quá thỏa mãn rồi. Cô hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé: “Mami cũng yêu con.”
Mặc dù ban ngày hai đứa bé do Trang Tử Khâm chăm sóc, nhưng buổi tối đi ngủ tất cả đều do Lâm Tân Ngôn đảm nhận.
Từ nhỏ đến lớn dường như đều là cô cho hai đứa nhỏ đi ngủ. Ban ngày cô bận bịu, ít có thời gian gần gũi mấy đứa nhỏ, cho nên buổi tối là thời gian mà cô được ở cạnh các con. Cô kể chuyện cho hai đứa.
Bọn nhỏ chui vào trong lồng ngực cô, đây là chuyện hạnh phúc nhất của cô. Cốt nhục liền thân, huyết mạch tương liền, có lẽ chính là như vậy.
Lâm Tân Ngôn đi làm, Lâm Hi Thần còn muốn đi theo, nói là muốn bảo vệ cô, hơn nữa còn ra dáng vẻ không để cho cô cự tuyệt.
Làm cho Lâm Tâm Ngôn muốn cự tuyệt cũng không được.
“Mẹ đi làm, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Lâm Tân Ngôn dở khóc dở cười. Cô là một người lớn, lại để cho trẻ em bảo vệ.
“Con không quan tâm. Thái độ của Lâm Hi Thần rất kiên quyết, suýt chút nữa thì nói ra, lỡ như cái tên Tông Cảnh Hạo khốn kiếp kia bắt nạt mẹ thì làm thế nào?
Mặc dù không phải người lớn, nhưng bụng dạ lại rất phức tạp.
Lâm Tâm Ngôn không ép được con, đành đồng ý, đưa cậu nhóc ra ngoài, Trang Tử Khâm ở nhà trông coi Lâm Nhụy Hi.
Ra khỏi cửa, Lâm Hi Thần tự mình lên xe, Lâm Tâm Ngôn thắt dây an toàn cho cậu nhóc, đứng dậy đóng cửa xe, lúc cô đang định ngồi vào ghế lái, phát hiện chiếc xe đồ ở ven đường, dường như đang nhìn trộm cô.
Cô cảm thấy căng thẳng, nhưng suy nghĩ một chút thấy mình ở đây cũng không đắc tội với ai, hay là mình bị hoa mắt nhìn lầm?
Ai lại đi rình mò vào ban ngày? Cô cũng không suy nghĩ nhiều, mau chóng lên xe. Lúc bình thường, cô cũng ăn uống xong ở nhà rồi đi thẳng đến LEO. Trong lúc vô tình Lâm Tâm Ngôn nhìn được chiếc xe đỗ bên đường kia qua kính chiếu hậu, xe đó lại đang theo dõi cô. Hai tay cô cầm tay lái thật chặt, nếu như vừa rồi là hoa mắt, vậy hiện giờ thì sao? Tim của cô như bị thứ gì bóp lấy. Cô phải tìm hiểu kĩ mới được. Buổi sáng nay, Lâm Tâm Ngôn không thể nào thoát khỏi chiếc xe đang theo đuổi mình.
Lo lắng không muốn con trai gặp phải nguy hiểm, cô lái xe rất chậm, đến khi lái xe được đến cửa tiệm đã là 30 phút sau, mọi người hầu như đã đi làm hết rồi.
Cô xuống xe để cho Lâm Hi Thần xuống, đi vào trong tiệm. Trong tiệm có rất nhiều người, dù cho người theo dõi cô là người xấu cũng sẽ không dám tùy tiện xông vào. Sắp xếp cho con trai xong, Lâm Tâm Ngôn mới đi đến chỗ chiếc xe kia. Ngược lại cô muốn nhìn thử xem, là ai đã theo dõi mình. Mục đích theo dõi cô là vì cái gì.
Chiếc xe kia, cửa kính xe được dán giấy đen, Lâm Tâm Ngôn không nhìn thấy người ở bên trong, giơ tay lên gõ vào cửa xe.
Không có ai đáp lại, cửa xe cũng không hạ xuống. Lâm Tần Ngôn đứng ở trước xe: “Cả đường theo tôi đến đây, bị tôi phát hiện rồi, còn lẩn trốn, có ý gì?”
Trong xe, Quan Kinh gãi đầu, anh ta đến để điều tra chuyện, do thời gian vội vàng quá, hai hôm nay anh ta cũng không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua còn tụ họp trên xe, tinh thần không tốt lắm, nên mới bị Lâm Tâm Ngôn phát hiện.
Hai tay anh ta che mặt, vuốt mạnh mấy cái mới lấy lại tinh thần. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, cười, chào hỏi trước: “Đã lâu không gặp.” Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào anh ta mấy giây: “Sao lại là anh?” Cô thật sự bất ngờ. Quan Kình hơi chột dạ, ánh mắt né tránh: “À… Tôi đến chỗ này để làm chút việc.” Lâm Tân Ngôn cười lạnh, hôm qua Tông Cảnh Hạo đã đến, hôm nay anh ta lại xuất hiện đúng lúc ở đây để làm việc? Có chuyện trùng hợp như vậy sao? “Anh ta bảo anh đến làm gì?” Lâm Tâm Ngôn cũng không muốn dây dưa với anh ta, trực tiếp hỏi ngay. Quan Kinh ngây người không nói lời nào. Không thể nói là đến để điều tra cô chứ ? Chắc chắn rằng không ai muốn mình bị điều tra chuyện riêng tư? “Muốn tôi gọi điện thoại hỏi anh ta sao?” Thái độ của Lâm Tâm Ngôn cũng rất cứng rắn.
Thái độ của Lâm Tân Ngôn làm cho anh ta hơi sửng sốt, không nhịn được quan sát lại cô từ trên xuống dưới, cho dù là cách nói chuyện hay là cảm giác mà cô đem lại cho người khác, cô đã hoàn toàn thay đổi.
Biến thành một người phụ nữ. Trước kia chỉ có thể coi là một cô gái nhỏ. Quan Kình nắm lấy tóc: “Chuyện đó, tổng giám đốc Tông chỉ muốn biết chỗ ở của cô.” Ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Lâm Tân Ngôn xoay người đi vào trong cửa tiệm. Xem ra cô thật sự phải đổi nơi ở rồi. Cô không muốn bị quấy rầy. Đặc biệt là Tông Cảnh Hạo!
“Cô Lâm” Quan Kình muốn giải thích gì đó. Lâm Tân Ngôn không cho anh ta cơ hội, đi thẳng vào ELO. Quan Kinh tự và miệng, có một loại cảm giác: “Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa”
Lâm Tâm Ngôn nghĩ cách rời đi, thay đổi nơi ở, thành phố B của nước Z. Tông Cảnh Hạo bị được nhà họ Hà mời đến dùng cơm.
Nếu như là Tông Cảnh Hạo không từ chối đính hôn, dĩ nhiên là chuyện tốt, ăn cơm chung, cũng có thể làm gia tăng cảm tình giữa hai nhà.
Nhưng bây giờ bị mời đến ăn cơm, chỉ sợ là một bữa Hồng Môn Yến. Chuyện sớm hay muộn, Tông Cảnh Hạo cũng đã có chuẩn bị. Hà Thụy Lâm ăn mặc rất đẹp, mọi người nhà họ Hà đều có mặt. Kể cả Hà Thụy Trạch, người cả năm không ở trong nước. Phòng khách nguy nga tráng lệ lúc này vô cùng náo nhiệt. Tông Cảnh Hạo mặc một bộ đồ tây màu đen, ngược chiều ánh sáng bước tới một cách rất trang nghiêm. Thấy Tông Cảnh Hạo đi vào, ánh mắt của Hà Thụy Trạch đột nhiên thay đổi…
Lâm Hi Thần chỉ kiên định vỗ ngực một cái, nói: “Mami, mặc dù con và Tiểu Nhụy không có ba, nhưng con là nam tử hản, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Lâm Tân Ngôn bỗng nhiên nghe thấy câu nói này của con trai, một cậu không có ba đã đâm thẳng vào chuyện cô cố ý lơ đi bao lâu nay.
Cô không muốn nói tới chuyện này. Cô cứ cho rằng chỉ cần mình hết mực yêu thương chúng. Là có thể bù đắp được chuyện chúng không có ba. Nhưng bỗng nhiên bị con trai đột ngột nhắc tới.
Cô chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn buồn bã.
Cô ôm con trai, cúi đầu hôn lên tóc của cậu bé, tuy rằng nó rất thông minh, nhưng thực tế cũng chỉ mới hơn năm tuổi, nó vẫn chỉ là một đứa bé.
Nhưng lúc nào cũng luôn miệng nói bảo vệ cô. Lòng bàn tay cô vuốt ve lưng con trai: “Phải là mommy bảo vệ các con mới đúng” Lâm Hi Thần không đồng ý, lắc đầu: “Phải là con trai bảo vệ con gái, con là con trai, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Lâm Tân Ngôn im lặng nhìn con trai, nó mới được mấy tuổi, sao tính cách lại có chủ nghĩa đàn ông như vậy? “Ai dạy cho con?” Lâm Tân Ngôn cau mày hỏi. Lâm Hi Thần chớp chớp đôi mắt to, suy tư vài giây: “Thầy giáo của con”
Lâm Tâm Ngôn bế con trai đi tắm, nhưng trong lòng thầm nghĩ, có nên tìm giáo viên của con để nói chuyện một chút không.
Đứa bé mới có mấy tuổi, nói với nó mấy thứ này thích hợp sao? “Mẹ, thật ra thì thầy giáo con rất đẹp trai, cũng đối xử tốt với con.”
“Dừng lại!” Lâm Tâm Ngôn ngắt lời con trai, đứa nhỏ này, mới bé xíu, sao suy nghĩ lại phức tạp như vậy chứ? Lâm Hi Thần lẩm bẩm một câu: “Mẹ không biết nghĩ cho mình, con sẽ nghĩ thay mẹ .”
Lâm Tân Ngôn đặt con vào trong nước: “Sau này không được phép xen vào chuyện của người lớn.”
“Tại sao vậy ạ?” Lâm Hi Thần hỏi ngược lại.
“Không có tại sao, cái này do mẹ quyết định, thầy giáo con cũng đã nói rồi, phải nghe lời mẹ đúng không?” Lâm Hi Thần ủ rũ, gật đầu một cái, thầy giáo cũng từng nói trẻ em phải nghe lời người lớn. Còn nói mẹ đã nuôi cậu bé và em gái rất khổ cực. Không được làm mẹ tức giận Nếu như cậu bé có ba thì có lẽ mẹ cũng không cần mệt mỏi như vậy. Nhưng cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng nhắc đến chuyện này, cậu bé cũng không dám hỏi. Bà ngoại càng không để cho cậu bé hỏi. Cậu nhóc nghĩ, ba của mình nhất định là một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm, đã bỏ mặc mẹ. Lâm Hi Thần dơ tay ôm lấy Lâm Tâm Ngôn: “Mẹ, con yêu mẹ” Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy trong lòng, giống như suối nước nóng, dần dần ôm lấy cô. Tất cả đều đáng giá, nhìn hai đứa bé, vừa đáng yêu, lại vừa hiểu chuyện, cô đã quá thỏa mãn rồi. Cô hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé: “Mami cũng yêu con.”
Mặc dù ban ngày hai đứa bé do Trang Tử Khâm chăm sóc, nhưng buổi tối đi ngủ tất cả đều do Lâm Tân Ngôn đảm nhận.
Từ nhỏ đến lớn dường như đều là cô cho hai đứa nhỏ đi ngủ. Ban ngày cô bận bịu, ít có thời gian gần gũi mấy đứa nhỏ, cho nên buổi tối là thời gian mà cô được ở cạnh các con. Cô kể chuyện cho hai đứa.
Bọn nhỏ chui vào trong lồng ngực cô, đây là chuyện hạnh phúc nhất của cô. Cốt nhục liền thân, huyết mạch tương liền, có lẽ chính là như vậy.
Lâm Tân Ngôn đi làm, Lâm Hi Thần còn muốn đi theo, nói là muốn bảo vệ cô, hơn nữa còn ra dáng vẻ không để cho cô cự tuyệt.
Làm cho Lâm Tâm Ngôn muốn cự tuyệt cũng không được.
“Mẹ đi làm, có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Lâm Tân Ngôn dở khóc dở cười. Cô là một người lớn, lại để cho trẻ em bảo vệ.
“Con không quan tâm. Thái độ của Lâm Hi Thần rất kiên quyết, suýt chút nữa thì nói ra, lỡ như cái tên Tông Cảnh Hạo khốn kiếp kia bắt nạt mẹ thì làm thế nào?
Mặc dù không phải người lớn, nhưng bụng dạ lại rất phức tạp.
Lâm Tâm Ngôn không ép được con, đành đồng ý, đưa cậu nhóc ra ngoài, Trang Tử Khâm ở nhà trông coi Lâm Nhụy Hi.
Ra khỏi cửa, Lâm Hi Thần tự mình lên xe, Lâm Tâm Ngôn thắt dây an toàn cho cậu nhóc, đứng dậy đóng cửa xe, lúc cô đang định ngồi vào ghế lái, phát hiện chiếc xe đồ ở ven đường, dường như đang nhìn trộm cô.
Cô cảm thấy căng thẳng, nhưng suy nghĩ một chút thấy mình ở đây cũng không đắc tội với ai, hay là mình bị hoa mắt nhìn lầm?
Ai lại đi rình mò vào ban ngày? Cô cũng không suy nghĩ nhiều, mau chóng lên xe. Lúc bình thường, cô cũng ăn uống xong ở nhà rồi đi thẳng đến LEO. Trong lúc vô tình Lâm Tâm Ngôn nhìn được chiếc xe đỗ bên đường kia qua kính chiếu hậu, xe đó lại đang theo dõi cô. Hai tay cô cầm tay lái thật chặt, nếu như vừa rồi là hoa mắt, vậy hiện giờ thì sao? Tim của cô như bị thứ gì bóp lấy. Cô phải tìm hiểu kĩ mới được. Buổi sáng nay, Lâm Tâm Ngôn không thể nào thoát khỏi chiếc xe đang theo đuổi mình.
Lo lắng không muốn con trai gặp phải nguy hiểm, cô lái xe rất chậm, đến khi lái xe được đến cửa tiệm đã là 30 phút sau, mọi người hầu như đã đi làm hết rồi.
Cô xuống xe để cho Lâm Hi Thần xuống, đi vào trong tiệm. Trong tiệm có rất nhiều người, dù cho người theo dõi cô là người xấu cũng sẽ không dám tùy tiện xông vào. Sắp xếp cho con trai xong, Lâm Tâm Ngôn mới đi đến chỗ chiếc xe kia. Ngược lại cô muốn nhìn thử xem, là ai đã theo dõi mình. Mục đích theo dõi cô là vì cái gì.
Chiếc xe kia, cửa kính xe được dán giấy đen, Lâm Tâm Ngôn không nhìn thấy người ở bên trong, giơ tay lên gõ vào cửa xe.
Không có ai đáp lại, cửa xe cũng không hạ xuống. Lâm Tần Ngôn đứng ở trước xe: “Cả đường theo tôi đến đây, bị tôi phát hiện rồi, còn lẩn trốn, có ý gì?”
Trong xe, Quan Kinh gãi đầu, anh ta đến để điều tra chuyện, do thời gian vội vàng quá, hai hôm nay anh ta cũng không được nghỉ ngơi tốt, hôm qua còn tụ họp trên xe, tinh thần không tốt lắm, nên mới bị Lâm Tâm Ngôn phát hiện.
Hai tay anh ta che mặt, vuốt mạnh mấy cái mới lấy lại tinh thần. Anh ta hạ cửa kính xe xuống, cười, chào hỏi trước: “Đã lâu không gặp.” Lâm Tân Ngôn nhìn chằm chằm vào anh ta mấy giây: “Sao lại là anh?” Cô thật sự bất ngờ. Quan Kình hơi chột dạ, ánh mắt né tránh: “À… Tôi đến chỗ này để làm chút việc.” Lâm Tân Ngôn cười lạnh, hôm qua Tông Cảnh Hạo đã đến, hôm nay anh ta lại xuất hiện đúng lúc ở đây để làm việc? Có chuyện trùng hợp như vậy sao? “Anh ta bảo anh đến làm gì?” Lâm Tâm Ngôn cũng không muốn dây dưa với anh ta, trực tiếp hỏi ngay. Quan Kinh ngây người không nói lời nào. Không thể nói là đến để điều tra cô chứ ? Chắc chắn rằng không ai muốn mình bị điều tra chuyện riêng tư? “Muốn tôi gọi điện thoại hỏi anh ta sao?” Thái độ của Lâm Tâm Ngôn cũng rất cứng rắn.
Thái độ của Lâm Tân Ngôn làm cho anh ta hơi sửng sốt, không nhịn được quan sát lại cô từ trên xuống dưới, cho dù là cách nói chuyện hay là cảm giác mà cô đem lại cho người khác, cô đã hoàn toàn thay đổi.
Biến thành một người phụ nữ. Trước kia chỉ có thể coi là một cô gái nhỏ. Quan Kình nắm lấy tóc: “Chuyện đó, tổng giám đốc Tông chỉ muốn biết chỗ ở của cô.” Ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Lâm Tân Ngôn xoay người đi vào trong cửa tiệm. Xem ra cô thật sự phải đổi nơi ở rồi. Cô không muốn bị quấy rầy. Đặc biệt là Tông Cảnh Hạo!
“Cô Lâm” Quan Kình muốn giải thích gì đó. Lâm Tân Ngôn không cho anh ta cơ hội, đi thẳng vào ELO. Quan Kinh tự và miệng, có một loại cảm giác: “Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa”
Lâm Tâm Ngôn nghĩ cách rời đi, thay đổi nơi ở, thành phố B của nước Z. Tông Cảnh Hạo bị được nhà họ Hà mời đến dùng cơm.
Nếu như là Tông Cảnh Hạo không từ chối đính hôn, dĩ nhiên là chuyện tốt, ăn cơm chung, cũng có thể làm gia tăng cảm tình giữa hai nhà.
Nhưng bây giờ bị mời đến ăn cơm, chỉ sợ là một bữa Hồng Môn Yến. Chuyện sớm hay muộn, Tông Cảnh Hạo cũng đã có chuẩn bị. Hà Thụy Lâm ăn mặc rất đẹp, mọi người nhà họ Hà đều có mặt. Kể cả Hà Thụy Trạch, người cả năm không ở trong nước. Phòng khách nguy nga tráng lệ lúc này vô cùng náo nhiệt. Tông Cảnh Hạo mặc một bộ đồ tây màu đen, ngược chiều ánh sáng bước tới một cách rất trang nghiêm. Thấy Tông Cảnh Hạo đi vào, ánh mắt của Hà Thụy Trạch đột nhiên thay đổi…
Bình luận truyện