Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 22



Vào buổi chiều, Vệ Cung Huyền theo thường lệ muốn đi đón vợ mình, bọn họ đã hẹn cùng nhau ra ngoài ăn tối.

Nhưng tới gần thời điểm tan tầm lại nhận được điện thoại Nguyễn Mộng gọi tới, nói anh không cần đi đón, nói là cô đã ngồi taxi về nhà, nhân tiện còn nói không có cách nào cùng anh đi ăn cơm và tỏ vẻ rất xin lỗi.

Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén, Vệ Cung Huyền cảm thấy có điểm không thích họp, giọng của cô trong điện thoại nghe không ra chuyện gì, nhưng anh lại ẩn ẩn cảm thấy đã có chuyện xảy ra, lập tức không nói tiếng nào, cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi ra cửa*, ở cửa lại bị Ôn Dư Thừa ôm một đống báo cáo ngăn lại, trên mặt tràn đầy oán hận.

(MTY: chỗ này bản edit là “cầm chìa khóa xe người đã đi mất”, khó hiểu nên mình tự đổi lại.)

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tan tầm.”

“Còn chưa tới giờ tan tầm, cậu dựa vào cái gì mà đi về trước?”

Ngữ khí càng thêm oán niệm, Vệ Cung Huyền không chút nghi ngờ nếu hiện tại đưa cho Ôn Dư Thừa một cây dao, e rằng bản thân nhất định phải chết.

Ừm, nếu như mình chết, không biết Nhuyễn có thương tâm hay không?

“Bởi vì tôi là ông chủ.”

Lời ít mà ý nhiều.

Ôn Dư Thừa run rẩy khóe miệng, trở mặt đứng chặn ở trước mặt anh.

“Cậu đồng ý buổi tối cho tôi đến nhà ăn cơm, tôi sẽ để cậu đi.”

Nghe xong lời anh nói, Vệ Cung Huyền rất muốn cười. Anh đáp ứng rồi chẳng lẽ sẽ không thể đổi ý sao? Đôi mắt đen chớp chớp, đột nhiên nhìn về phía sau Ôn Dư Thừa.

“Thư ký Lưu!”

Theo thói quen lừa người từ trước đến nay của bạn Ôn nào đó, theo phản xạ tự nhiên lập tức trưng ra vẻ mặt tươi cười ấm áp, xoay người, mới phát hiện bản thân bị lừa.

Quay đầu lại, thì Vệ Cung Huyền đã đi đến thang máy chuyên dụng, đang cười tủm tỉm ấn thang máy xuống tầng dưới.

Ôn Dư Thừa cắn răng, vốn dĩ anh còn tưởng cho dù bội ước cũng không sao, anh còn có thể mượn lý do này chạy đến đòi hỏi với bánh bao nhỏ, về sau mỗi ngày đều có thể kiếm một bữa trưa, hiện tại được lắm, lại bị bỏ rơi!

Nhớ tới mỗi ngày giữa trưa mình đều ăn mấy thứ Fastfood ngán chết người kia, mà Vệ Cung Huyền thì có bữa trưa tình yêu hội đủ sắc hương vị cầu toàn, ngay cả số lượng đồ ăn cũng đều nhiều hơn, ngon hơn so với mình!

Người thì dư thừa người thì thiếu thốn, quả thực chính là buồn cười! Tốt xấu gì bọn họ cũng là quan hệ bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên, lúc tên kia cưới vợ cũng không thông báo cho mình, hiện tại có bà xã là thiên tài nấu nướng, lại cũng không nguyện ý cho mình một chén canh!

Anh ở trong này nghiến răng nghiến lợi, Vệ Cung Huyền đã sớm ngồi trên xe lòng như lửa đốt chạy về nhà.

Nguyễn Mộng đang ngồi ở trong phòng khách, nước mắt từng giọt rơi xuống, trước mặt cô là sọt giấy, bên trong ném đầy khăn giấy.

Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng bước qua, nắm bờ vai cô ngồi xuống.

“Xảy ra chuyện gì vậy em?”

Cô ngay từ đầu còn chưa có phản ứng, nhìn thấy anh đã trở lại, vội vàng từ trên sofa nhảy dựng lên, lung tung xoa xoa nước mắt trên mặt, lắc đầu.

“Không có gì, không có gì, anh ăn cơm chưa? Có cần em…”

Lời còn chưa dứt, đã bị Vệ Cung Huyền bắt được cổ tay kéo vào trong lòng, giọng anh trầm thấp, xen lẫn một tia bất đắc dĩ cùng cưng chiều:

“Nghe anh nói nè, em là vợ anh, không phải nữ đầu bếp, anh cũng không phải vì em nấu cơm cho anh ăn mới muốn cùng em chung sống. Nói anh nghe, đã xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Mộng cắn môi, vẫn lắc đầu.

Vệ Cung Huyền biết trong lòng cô vẫn không tín nhiệm anh và không thuận theo anh, không khỏi có chút đau đầu.

Anh vốn không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, luôn có thói quen dùng hành động để biểu đạt tâm ý của bản thân, ở nhà lại là con trai độc nhất, không có anh chị em, làm sao có kinh nghiệm dỗ dành người khác.

Đành phải đem vợ mình ôm trong lòng hôn hôn, mới nói:

“Nhuyễn, anh là chồng của em, chúng ta là người một nhà.”

Cô vẫn cứ không nói một tiếng.

Vệ Cung Huyền nâng cằm cô lên, mới nhìn thấy trong mắt cô lại ngân ngấn lệ, ngực phút chốc tê rần, anh đã nhiều năm không có cảm nhận được đau đớn như thế.

Nhìn đến nước mắt Nguyễn Mộng, lòng anh càng đau đớn hơn so với trong tưởng tượng.

“Nhuyễn, nhuyễn… Anh thích em, anh thích em, em biết không?”

Theo giọng nói, anh tinh tế hôn lên đỉnh đầu của Nguyễn Mộng, gò má cùng trên môi, bàn tay to ấm áp nâng khuôn mặt cô lên, kèm theo đó là lời nói vô cùng dịu dàng:

“Anh thích em.”

Nguyễn Mộng sửng sốt, theo sau là nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, Vệ Cung Huyền luống cuống, vội vàng lau cho cô, ai biết càng lau cô khóc càng lớn, cuối cùng anh thật sự là vô cùng đau lòng, gầm nhẹ một tiếng:

“Không cho khóc nữa!”

Nguyễn Mộng quả nhiên bị anh dọa thành công, chớp đôi mắt đen như mực, nước mắt long lanh trong suốt nhìn anh, Vệ Cung Huyền lại vội vàng đi trấn an:

“Đừng khóc, đừng khóc, nói anh nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao không đi làm lại trở về nhà?”

Nhắc tới đến chuyện này, Nguyễn Mộng lại muốn khóc . Cô biết kỳ thực cảm thấy bản thân mình càng ngày càng nhõng nhẽo, bởi vì Vệ Cung Huyền đối với mình càng ngày càng tốt, cô mới dám khóc như vậy.

Nếu đổi lại là kiếp trước, bất luận như thế nào cô cũng sẽ không như vậy.

“Bởi vì có hẹn với anh, cho nên em muốn làm xong công việc trước giờ tan tầm, lúc đi đến lầu một, mới sực nhớ tới để quên đồ ở văn phòng , quay trở lại lấy, nghe được bọn họ đang nói em…”

Nguyễn Mộng mạnh cắn môi, hai tay nắm lại, cả người đều căng cứng, Vệ Cung Huyền đã nhận ra, đáy mắt nổi lên một chút không vui, hôn xuống mặt cô. Hỏi:

“Sau đóthì sao?”

“Bọn họ nói… Em là đầu heo, vừa ngu ngốc lại vừa không năng lực, còn nói công việc của em là tìm người làm giúp mới xong, nói em mỗi ngày đúng giờ tan tầm, kỳ thực công việc cũng chưa làm xong, mà là đưa cho Dương Thiến, bắt cô ấy làm giúp em.”

Nguyễn Mộng gắt gao cắn môi, kiếp trước cùng kiếp này, ngoại trừ việc cô dùng thủ đoạn để gả cho Vệ Cung Huyền, việc khác cơ hồ đều tự cho mình là rất quang minh lỗi lạc, hiện tại thì tốt rồi, lại bị người ta ở sau lưng nói xấu như vậy!

“Nếu chỉ bọn họ nói thôi thì cũng không sao, nhưng mà em xem cô ấy như bạn thân ! Ngay cả cô ấy cũng…”

Mỗi một câu, mỗi một tiếng, rõ ràng, làm cho cô muốn quên đều không thể quên được.

“Cô ta nói cái gì ?”

Cánh tay đang ôm Nguyễn Mộng của Vệ Cung Huyền chậm rãi nâng lên, ánh mắt cũng nheo lại, ý cười nơi khóe miệng nháy mắt đã biến mất.

Nguyễn Mộng chần chờ thật lâu, có lẽ là thật sự bị thương tổn, dù sao ở trung tâm phiên dịch hai tháng nay, cô cùng Dương Thiến cơ hồ là như hình với bóng.

Từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Mộng không có một người bạn nào, hồi nhỏ bởi vì béo, mọi người cũng không thích cô, đều mắng cô, lại bởi vì thành tích tốt, càng thêm bị mọi người bài xích và cô lập.

Lúc lên đại học cũng là như vậy, hàng năm lấy học bổng, thầy giáo chuyên ngành đều xem cô là học trò đắc ý nhất, nên càng bị người chung quanh thêm đố kị.

Tốt nghiệp đại học xong liền gả cho Vệ Cung Huyền, sau đó Nguyễn Mộng không còn đi ra ngoài xã hội, trung tâm phiên dịch là phần công việc đầu tiên của cô.

Vốn dĩ cùng Dương Thiến kết giao bằng hữu, cô vô cùng vui vẻ, ai biết tất cả những chuyện này đều là giả.

“Cô ấy nói… Em vì đúng giờ tan tầm luôn bắt cô ấy giúp em làm công việc của em, còn nói, còn nói nếu không phải em có tiền, cô mới khinh thường cùng loại người như em…”

Cô cắn răng, nước mắt như sắp rơi xuống.

“Cùng loại phụ nữ vừa béo vừa xấu như em làm bạn…”

“Ngoan, ngoan, đừng khóc.”

Vệ Cung Huyền sờ sờ đầu cô, trong lòng như có lửa thiêu đốt, hận không thể đem người phụ nữ khi dễ vợ mình kéo tới đánh cho một trận.

“Nhuyễn không có làm chuyện như vậy đúng không?”

Cô ngẩng đầu, lắc lắc:

“Công việc thuộc bổn phận làm xong thì thôi, là cô ấy chủ động nói muốn giúp đỡ em, em không có bắt cô ấy giúp em làm, cũng không có đem tiền khoe khoang khắp nơi…”

Đócũng không phải tiền của cô, cô khoe khoang, khoe khoang cái gì?

Nghĩ đến đây, Nguyễn Mộng càng ủy khuất, ánh mắt khóc đến đỏ rực .

“Cung Huyền… Có phải em thật sự rất béo, rất xấu xí đúng không?”

Nghe xong lời Nguyễn Mộng nói, Vệ Cung Huyền cơ hồ cắn răng, anh ôm vợ mình, ôn nhu nói:

“Đương nhiên không phải, béo chỗ nào, xấu chỗ nào đâu?”

(MTY: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi roài =)))

Nguyễn Mộng chu miệng.

“Ngay cả anh cũng dỗ ngọt em, em rõ ràng thấy bản thân mình rất béo rất xấu.”

Nhớ tới thời điểm vừa sống lại, cô thậm chí cũng không dám nhìn thẳng bản thân mình ở trong gương, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ nhìn bản thân ra quỷ.

Một phụ nữ thân cao 170 mươi cm, thể trọng so với chiều cao còn lớn hơn… Đây không phải quái nhân thì là cái gì?

Vệ Cung Huyền là người luôn bao che khuyết điểm, càng miễn bàn người này còn là bà xã của anh, tức thời ánh mắt liền thay đổi, nhưng anh sợ dọa đến Nguyễn Mộng, liền nắm tay cô, mang cô thẳng đến phòng thay quần áo.

Phòng thay quần áo có một tấm gương sát đất, bình thường là dùng để sửa sang lại dung nhan, nhưng Nguyễn Mộng cũng không hiểu được anh đem mình đi qua làm gì, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn ngân ngấn nước mắt.

Cô lại khóc! Vệ Cung Huyền càng nổi nóng, đem Nguyễn Mộng để đến trên cửa, hung hăng hôn môi cô, sau khi một phen trời đất đảo điên, hung hăng hỏi:

“Nếu em vừa béo vừa xấu, anh có thể mỗi ngày đều muốn em sao?”

… Có thể không cần nói thô tục như vậy hay không…

Nguyễn Mộng đỏ mặt, nhưng đối với chuyện bản thân là một người thật mập mạp xấu xí vẫn là phi thường bi thương.

“Anh không cần dỗ em…”

Cô cũng không phải người mù, bản thân rốt cuộc béo bao nhiêu, cũng không phải nhìn không thấy!

“Ai dỗ em ?”

Vệ Cung Huyền cau mày, lại cắn cánh môi cô, Nguyễn Mộng bị anh cắn sinh đau, rầm rì muốn đẩy anh ra, đại nam nhân nháy mắt phát hỏa, nắm hai cổ tay cô, đem cô gắt gao dán ở phía trên ván cửa.

“Em là vợ của anh, ai coi thường em, ai khi dễ em, ai rắp tâm hãm hại đối với em, khi em giải quyết không xong, còn có chồng của em là anh, vì sao phải vì một người ngoài thương tâm thành bộ dạng này?

Chẳng lẽ anh còn không thể bảo hộ em chu toàn? Em muốn cái gì, thích cái gì, cứ nói với anh, chán ghét cái gì, không muốn nhìn thấy cái gì, anh sẽ đem bọn họ loại bỏ giúp em, em thương tâm khổ sở như vậy, Dương Thiến kia có cảm thấy áy náy không?”

Nguyễn Mộng ngây ngốc nhìn anh, nước mắt ào ào rơi xuống, hai cổ tay cô bị anh giữ chặt, không có cách nào động đậy, mà Vệ Cung Huyền thấy cô khóc, vội vàng giúp cô lau nước mắt.

Nguyễn Mộng thuận thế nhào vào lòng anh, ôm cổ anh khóc òa lên.

“Hu hu… Bọn họ đều không thích em, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy… Mắng em là heo mập, mập mạp chết tiệt… Nói em xấu… Hu hu… Bọn họ đều là người xấu!”

“Đúng, là người xấu.”

Cô khóc một hồi lâu, Vệ Cung Huyền sợ khóc đến sưng mắt, đem cô từ trên cửa thả ra, dẫn cô nhìn về phía gương to.

“Nhuyễn, em nhìn gương này.”

Nguyễn Mộng theo lời nhìn về phía gương, cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái.

“Em biết không? Anh sống qua ba mươi tuổi, chưa từng thấy qua một cô gái trắng, mềm mại giống em như vậy.”

Anh từ sau lưng ôm lấy cô, thanh âm ôn nhu lại trầm thấp, như là đàn cello êm tai.

(MTY: Ôi, nam nhân trong mộng của taz…)

“Tuy rằng béo một chút, nhưng sờ vào lại vô cùng thoải mái, khi làm tình, phía dưới của em trơn trượt ẩm ướt, em lại biết rên rỉ. (sao mới đây đã hóa sói rồi, o.O)

Em xinh đẹp hơn bất cứ cô gái nào tự xưng là mỹ nữ bên ngoài. Em còn có thể nấu cơm, không giống anh, đến bây giờ ngay cả trứng cũng chiên không được, em còn có thể làm việc nhà, lại tinh thông vài ngoại ngữ, từ nhỏ đến lớn nhân phẩm học vấn đều ưu tú…

Trừ bỏ đối với anh, chưa làm qua một chuyện xấu nào, không nhặt của rơi, vui vẻ giúp người, em lại còn tốt với trẻ con, là một người vợ đảm đang, người phụ nữ kia làm sao có thể so với em?”

Nguyễn Mộng đều bị anh khen trợn tròn mắt, cô há hốc miệng ngẩn người nhìn gương mặt ôn nhu của của người đàn ông trong gương, rất khó tin tưởng anh là Vệ Cung Huyền.

Đối với lời thô tục anh nói lúc trước, cô làm như không để ý tới:

“Anh, anh làm sao mà biết nhân phẩm học vấn của em đều ưu tú?”

Còn có không nhặt của rơi vui vẻ giúp người… Làm sao anh ấy biết được?

“Em cho là anh thật sự bởi vì phụ trách mới cùng em kết hôn? Nếu quả thật là em là người xấu xa như thế, anh có thể xem như tình một đêm trôi qua rồi quên mất, làm sao có chuyện anh sẽ lấy em?

Sau này em nói em mang thai, có người tự động đưa tư liệu từ nhỏ đến lớn của em, lúc này anh mới đồng ý, biết không?”

Anh dùng cái mũi cọ cọ cổ cô.

“Bằng không em thực sự cho rằng anh là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao? Nếu em có cuộc sống không biết kiềm chế, hoặc là có thói quen lừa gạt, đánh chết anh cũng sẽ không đồng ý cưới em…

Cho nên em xem, những cô gái ngoài việc gầy hơn em, còn có gì có thể so được với em? Họ thiện lương hiểu ý người hơn em, hay thông minh hơn em?”

“Nhưng mà…”

“Không có gì là nhưng mà , nói cho anh biết đi, em muốn cái gì? Em muốn, anh đều cho em.”

Vệ Cung Huyền nhìn về phía gương, ánh mắt hai người ở trong gương giao hòa lẫn nhau, Nguyễn Mộng cắn miệng, tự ti cùng bất an luôn tồn tại trong lòng tại một khắc này bỗng dưng như được xoa dịu.

Cô từ trong lòng Vệ Cung Huyền xoay lại, ôm lấy anh, thanh âm do khóc mà khàn khàn.

“Em không muốn làm người mập mạp… Cũng không muốn bị người ta xem thường, em, em…”

Vệ Cung Huyền nhìn cô cổ vũ: “Em muốn làm cái gì?”

“Giảm béo!”

Cô rốt cục lớn tiếng hô lên, ánh mắt do khóc mà đỏ bừng.

Đối với người phụ nữ đã nói xấu thân thể vợ mình, Vệ Cung Huyền âm thầm ghi hận trong lòng, để đó anh sẽ tính sau, giờ chỉ dỗ dành bảo bối trong lòng anh mà thôi, anh ôm Nguyễn Mộng đung đưa.

“Giảm béo đương nhiên có thể, nhưng không cho phép quá gầy, anh cũng không muốn buổi tối ôm một khúc xương ngủ.”

Nguyễn Mộng nhớ tới kiếp trước sau khi hút thuốc phiện bản thân gầy giống như tờ giấy, bi thương lại đến, càng muốn khóc.

Vệ Cung Huyền vừa dỗ lại vừa gạt, thật vất vả làm cho cô không khóc, mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau này Vệ Cung Huyền cũng không cho phép cô tiếp tục đi làm nữa , bản thân Nguyễn Mộng cũng không muốn đi, liền nộp đơn xin từ chức, dù sao ở nơi đó cô cũng không cảm thụ được cái gì là tình cảm bạn bè.

Người bên ngoài đều là người xấu, chỉ có ở nhà cô mới an toàn. Nhận thức này từ nay về sau đã khắc sâu dấu ấn vào trong suy nghĩ của Nguyễn Mộng, trực tiếp làm cho ngày sau cô không bao giờ có thói quen thích đi ra ngoài nữa.

Dương Thiến sẽ có phản ứng như thế nào, Nguyễn Mộng không muốn biết, thời điểm cô nghe được bọn họ nói chuyện cũng không có xuất hiện.

Có lẽ Dương Thiến còn tự cho mình người bạn tốt của cô, nên sau khi cô từ chức còn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhưng Nguyễn Mộng không có tiếp, ngẫu nhiên Vệ Cung Huyền thấy được, anh đều miễn cưỡng nghe máy, nhưng ngôn ngữ phi thường không khách khí, Dương Thiến bị xem thường vài lần, liền không tiếp tục liên hệ với cô, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải nhớ tới việc phiền lòng này.

Về chuyện giảm béo, Vệ Cung Huyền phản ứng còn lớn hơn cả Nguyễn Mộng.

Anh vốn dĩ là muốn thỉnh chuyên gia đến hướng dẫn cho cô, nhưng bị Nguyễn Mộng cự tuyệt mãnh liệt, cô tự giảm béo ở nhà một mình, làm vài động tác yoga cùng chạy bộ, nhảy dây đá cầu, hình như là muốn đem những trò chơi đùa vận động từ nhỏ đến lớn chưa từng làm qua đều luyện tập hết một lần.

Vệ Cung Huyền cũng theo cô náo, cùng cô ăn cơm giảm béo, Nguyễn Mộng muốn thêm vào cho anh vài món anh còn không vui.

Hai người thường xuyên ở trong công viên tiểu khu đánh cầu lông hoặc là bóng bàn, buổi sáng cũng cùng nhau dậy sớm chạy bộ, toàn bộ lịch trình giảm béo của cô, anh thủy chung đều đi theo.

(MTY: Hạnh phúc quá :*)

Nhưng mà cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất là anh càng ngày càng thêm cường tráng, trước kia đánh ngã Ôn Dư Thừa cần hai quyền, hiện tại một quyền là đủ.

Mà mỗi ngày buổi tối anh cũng hưởng thụ càng nhiều, xét thấy anh mỗi ngày giảm béo cùng mình. Nguyễn Mộng đối với anh có thể nói là hữu cầu tất ứng nhu tình ngàn vạn.

Hơn nữa cô tập qua mấy tháng yoga, buổi tối vào lúc làm tình, chiếc eo nhỏ mềm mại kia, làn da non mịn kia, càng khiến Vệ Cung Huyền làm được càng thêm thỏa mãn.

Ngắn ngủn bốn tháng, Nguyễn Mộng đã từ tám mươi kg lúc trước biến thành sáu mươi kg, sau khi gầy đi, mặt mày cũng dần dần nẩy nở, xinh đẹp lạ thường.

Làm mỗi khi Vệ Cung Huyền nhìn đến cô đều cảm thấy kinh hãi, đối với chuyện không cho cô ra ngoài công tác, cảm thấy dự kiến của bản thân mình thật sự là rất chính xác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện