Sự Nổi Dậy Của Trùng Tộc Thời Tận Thế

Chương 27



Nhạc Tử Mặc: “…”

Nhìn thấy đồ mình mang tới đã được nhận lấy, Trương Trạch Giai cũng không căng thẳng nữa, hắn buông gián cục cưng trong lòng xuống mặc cho nó chạy khắp nơi, nắm lấy một đầu dây thừng, rất tự nhiên kéo một cái ghế tới ngồi bên cạnh Nhạc Tử Mặc.

Liêm nhìn chân Nhạc Tử Mặc một chút, vết thương bị cắn biến thành màu đen đã bắt đầu tán đi, có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, hắn gật gật đầu với Nhạc Tử Mặc rồi đi ra ngoài, mấy nô bộc cũng xếp hàng ra theo.

Trương Trạch Giai là một người vai rộng eo hẹp, so với mặt bằng chung của nhân loại thì tương đối cao, Nhạc Tử Mặc ước chừng hắn cao tầm 1m9, người gầy gầy yếu yếu, tướng mạo nhìn rất nhã nhặn, mắt một mí, đôi mắt màu trà, sống mũi cao, môi mỏng, thuộc loại hình anh tuấn, kiểu người này nếu là ngày trước thì chính là một anh chàng cực kỳ đẹp trai.

Hiện tại hắn quần áo mộc mạc, là loại quần áo bằng vải thô màu lam nhạt thô ráp, phối đơn giản, cả người tinh thần không tốt, luôn luôn cho người khác ảo giác là hắn ngủ không đủ giấc.

Trên mặt Trương Trạch Giai mang theo vẻ mệt mỏi, khi nhìn thấy Nhạc Tử Mặc có chút sốt ruột thì không khỏi phát ra tiếng cười khẽ, xua xua tay ra hiệu hắn đừng như vậy: “Tôi ngồi ở đây một lát, chờ cho chân cậu khỏi lại, vả lại, nơi này là phòng của cậu, người không yên lòng phải là tôi mới đúng.”

Nhạc Tử Mặc ngượng ngùng cười cười, mất tự nhiên hết sức: “Có lỗi quá, mấy ngày nay quá lo lắng cho nên nhìn thấy cái gì cũng đều có chút cảnh giác, anh đừng để bụng nhé.”

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà, lúc tôi vừa mới tới đây cũng như vậy, qua một thời gian rồi thì thấy cũng ổn. Có thể lúc mới đầu còn tương đối phản cảm và chán ghét, chờ đến khi quen rồi, cậu sẽ phát hiện thực ra trùng nhân ở nơi này cũng rất dễ ở chung, so ra mà nói, khó chung đụng hơn khả năng lại chính là đồng loại…” – Trương Trạch Giai cười khổ, thấy biểu cảm của Nhạc Tử Mặc có chút sững sờ, đột nhiên nghĩ đây là lần đầu tiên mình nói với một nhân loại như thế, sau đó tự giễu bản thân mình nói: “Có phải cậu nghĩ đầu óc tôi có vấn đề rồi không. Ha ha, tôi cũng cảm thấy đầu óc mình chập mạch rồi. Được rồi được rồi, không nói cái này nữa, nói chút chuyện vui đi, còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Trương Trạch Giai, Trương trong trường cung, Trạch trong ba nét chấm thành sông, Giai trong mẫu mực.”

Nhạc Tử Mặc cười cười, cảm thấy tính cách của người này không tệ, cũng rất hòa đồng: “Tôi tên là Nhạc Tử Mặc, Nhạc chính là đồi núi rừng cây, Tử là quét ngang, Mặc là mực nước. Tôi vừa mới tới nơi này, còn chưa quen thuộc, có rất nhiều thứ không hiểu, trước đó đã đụng phải con của anh, thật sự rất xin lỗi.”

“Không có gì đâu, phải là tôi nói xin lỗi mới đúng, đúng rồi Tử Mặc, có phải đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trẻ con trùng tộc không?” – Trương Trạch Giai nhận lấy nước mà nô bộc mang tới, sau đó ra hiệu cho thằng nhóc kia đi ra ngoài.

Nhạc Tử Mặc nghĩ đến đây thì cực kỳ luốn cuống, lúc trước hắn còn tưởng đây là thú cưng mà trùng nhân để bọn họ nuôi ấy.

“Ừm, đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên tôi ra đường, nhìn thấy bọn chúng bị dây thừng dắt đi, cảm thấy cực kỳ kỳ lạ.” – Nhạc Tử Mặc xấu hổ gãi đầu.

Trương Trạch Giai bị chọc cười to thành tiếng: “Thực ra lúc tôi mới tới nơi này cũng rất khiếp sợ, rất không hiểu vì sao lại phải dùng dây thừng buộc lại, chờ đến khi tôi sinh Man Tây ra thì đã biết, bọn nó rất thích chạy, mà một khi đã chạy khỏi tầm mắt rồi thì có khả năng không thể trở về được nữa.” – Nói đến phần sau, nụ cười trên mặt Trương Trạch Giai biến thành cười khổ.

Sau đó, thấy Nhạc Tử Mặc dường như chẳng thèm để bụng, Trương Trạch Giai có chút lo lắng, miệng mấp máy nhiều lần, giống như đã quyết định điều gì đó: “Tử Mặc, cậu vừa mới tới nơi này nên có nhiều thứ không hiểu, nếu sau này cậu có con của chính mình, ngàn vạn lần phải bảo vệ cho tốt. Trùng nhân ở đây đối xử với trẻ con trùng nhân cực kỳ tốt, cũng cực kỳ yêu quý, nhưng có một số người rất cực đoan, đừng nghĩ bọn họ là những nô lệ chỉ biết nghe lời, cậu cũng phải để tâm một chút.”

Hiểu được đối phương đang truyền lại kinh nghiệm cho mình, Nhạc Tử Mặc vui vẻ tiếp nhận: “Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

“Còn có, đừng thương hại hoặc đồng tình ai cả, chẳng ai sống mà dễ dàng, ở nơi này, thương hại hoặc đồng tình sẽ khiến mình lâm vào tai bay vạ gió.”

“Có rất nhiều người tự tạo nghiệp, chờ cậu ở lại nơi này lâu rồi thì sẽ biết, cậu muốn nghe thì nghe, dù sao thời gian còn dài, kiểu gì cậu cũng sẽ gặp phải.” – Trương Trạch Giai cảm thấy hôm này mình có chút thần kinh, lại đi nói nhiều với một người mới quen biết như vậy. Suốt khoảng thời gian này hắn vẫn luôn quan sát vết thương bị cắn ở chân của Nhạc Tử Mặc, khi nhìn thấy vệt đen đã hoàn toàn tan hết, lúc này mới ôm gián cục cưng đứng dậy.

“Tôi đi về trước đây, nếu chân của cậu có chỗ nào không thoải mái thì lại tới tìm tôi.” – Trương Trạch Giai xác nhận lại lần nữa, đoán chừng không còn vấn đề gì, lúc này mới yên tâm rời đi.

Nhạc Tử Mặc: “Được, tôi biết rồi.” – Hắn thử bước đi hai bước, cảm giác ở đùi phải đã khôi phục, không cò bất kỳ khó chịu gì, ngoại trừ trước cẳng chân còn có một vết cắn nho nhỏ ra.

Đưa tiễn Trương Trạch Giai, Nhạc Tử Mặc ngồi lại trong căn phòng mát mẻ thoải mái dễ chịu dưới mặt đất, cái nóng bức của thời tiết rất nhanh đã bị tiêu trừ, cảm giác choáng váng trước kia cũng biết mất, thật sự đến nhanh mà đi cũng nhanh. Không còn việc gì nữa, hắn lật cục thịt khô như cục than đen trong bao mà Trương Trạch Giai cho hắn ra.

Miếng nào cũng rất lớn, đủ lượng, to bằng bàn tay, chỉ là vẻ ngoài hơi khó coi một chút. Hắn để lên mũi hít hà, có vị cháy của than, đồng thời còn ngửi được mùi thịt bò nướng, mang theo vài phần nghi hoặc, Nhạc Tử Mặc chọn lấy một miếng nhỏ, hơi thấp thỏm bất an nếm nếm. Thật sự chính là thịt bò, được nướng chín rồi phơi khô, cũng không biết một tầng bụi bẩn màu đen bên ngoài là cái thứ gì, Nhạc Tử Mặc liếm một cái, liếm ra được vị mằn mặn.

Đúng là một thứ không tồi.

Một bao lớn này, tối thiểu phải được mười cân, lúc trước hắn ở khu bán thức ăn cũng phát hiện một ít thịt khô để ăn, nhưng lại chưa từng thấy loại thịt bò khô này. Dù sao cũng không có việc gì, Nhạc Tử Mặc liền đem chút thịt mà trước đó mua về lấy ra. So sánh một chút, vẻ ngoài của những thứ bán trên đường không tồi, nhưng khi ăn vào thì lại cực kỳ cứng, chất thịt thô ráp, khó mà ăn được, miếng nào cũng giống như là đá, muốn ăn hết một miếng nhỏ cũng phải tốn không ít thời gian, mặc dù hương vị vẫn khá ổn.

Sau khi so sánh mới phát hiện, thịt khô mà Trương Trạch Giai cho hắn quả thực rất tốt.

Nếm thử hết mấy loại thịt khô, phát hiện trong bốn loại thịt khô mua về chỉ có một loại chất thịt xốp, nhai nuốt bình thường, trong khả năng mà răng hắn có thể gặm được, chỉ là sau khi cắn loại thịt giống như gân trâu kia được một lúc thì có cảm giác cả hàm răng đều ê nhức.

Ba loại thịt khác, chất thịt cứng không tưởng tượng nổi, ăn một miếng thấy khó ăn như nhai gỗ vậy.

Sau khi ăn thử xong, Nhạc Tử Mặc đem mấy miếng thịt khô giả kia bọc lại, ghi nhớ rồi nhét vào trong ngăn tủ. Thực ra bọc thịt bò khô Trương Trạch Giai đưa cho, Nhạc Tử Mặc đã đói bụng, đi nửa ngày đường, hai bát cháo đã ăn trước đó đã bị mồ hôi toát ra tiêu sạch rồi, giật một miếng nhỏ nhai nhai, hắn vừa mới cho miếng thịt đen sì vào miệng thì Liêm đi vào.

Liêm nhìn từng miếng từng miếng thịt bò màu đen trong mớ lá chít kia, rất không hiểu, cầm một miếng lên ngửi ngửi, cụp mắt nhìn thì thấy thị quân nhà mình đang ăn rất vui vẻ, nghi hoặc hỏi: “Em thích ăn loại thịt khô này à?”

“Ừm, mùi vị của nó khá ngon.” – Là thịt bò nguyên chất điển hình, dai dai, cũng dễ nhai.

“A.” – Liêm yên lặng thả thịt khô trong tay xuống, nhìn thị quân nhà mình cẩn thận đem bao đồ cất cẩn thận vào trong ngăn tủ.

Sau đó hắn nói tiếp: “Đây là thịt ngưu nhân, hẳn là nhân loại các em… rất thích ăn, nghe nói thịt không có độc, chất thịt lại mềm, người lớn hay trẻ con cũng đều ăn được. Em thích thì lần sau tôi sẽ bắt một con ngưu nhân về.”

Cánh tay đang đóng cửa tủ của Nhạc Tử Mặc cứng đờ, hắn gần như tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề nên nghe lầm, máy móc quay đầu lại, miếng thị bò khô trong miệng chưa nuốt xuống cũng biến thành một loại mùi vị khác, một loại mùi vị quái quái không nói thành lời. Nhạc Tử Mặc tận lực khiến cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hỏi: “Ngưu nhân? Cái này, đây không phải là thịt bò sao? Sao lại có liên quan với người?” – Có trời mới biết, vào thời khắc này nội tâm của hắn sắp phát điên lên rồi.

Liêm giải thích nói: “Là thịt bò, nhưng mà là một chi khác trong tộc ngưu nhân, trước kia bọn chúng là bò, hiện tại tiến hóa, có thể biến thành người.”

Trong đầu Nhạc Tử Mặc nổ vang.

Hắn cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, hắn còn đang hoài nghi không biết thịt khô mà hắn nuốt vào bụng có phải là thịt… người hay không nữa?

Nghĩ đến đây, cả người Nhạc Tử Mặc đều cảm thấy khó ở, không thể suy nghĩ nữa, cứ nghĩ đến là dạ dày lại bắt đầu cuồn cuộn, càng thêm đòi mạng chính là trong miệng hắn vẫn còn không ít…

Liêm vẫn tiếp tục tự mình nói: “Thảo nào tôi không nhìn thấy ở trên đường, loại thịt bò khô này chỉ ở biên cảnh mới có thôi, thể trạng của ngưu nhân khổng lồ, khá là khó đối phó, nhưng đối với tôi mà nói, hẳn không phải là vấn đề lớn, lần sau tôi sẽ mang một ít về cho em.” – Đã là thứ thị quân thích ăn, Liêm cảm thấy hắn nên đi chuẩn bị một ít ngay thì hơn.

Lần này miếng thịt bò khô mà Nhạc Tử Mặc đang ngậm trong miệng nuốt xuống cũng không được mà nhả ra cũng chẳng xong.

“Thứ nhân loại các em có thể ăn được thực sự quá ít, Tiểu Mặc, em yên tâm đi, sau này tôi sẽ làm một ít thịt khô đem về, em muốn ăn thì ăn, không cần lo lắng không đủ, tôi nhất định sẽ nuôi em béo thật béo lên.” – Liêm trưng ra vẻ mặt âm lãnh, rất chân thành nghiêm túc nói.

Hắn nhìn thấy Nhạc Tử Mặc không hề động đậy, một lần nữa đem thịt khô và hoa quả trong tủ lấy ra, mở ra bày biện ngon lành, lại gọi hai nô bộc nhỏ lấy nước đến: “Cơm trưa chỉ có những thứ này, em ăn trước một chút đi.”

Đây chính là cơm trưa?

Ăn thịt với hoa quả?

Thấy Nhạc Tử Mặc không có động tác gì, dường như Liêm cũng không biết nên làm thế nào, toàn thân hắn tản ra áp suất thấp, sắc mặt âm trầm đứng nguyên tại chỗ một hồi rồi đi ra ngoài. Nhạc Tử Mặc thấy đối phương hình như tức giận, cũng bất đắc dĩ, hắn vẫn còn đang tiêu hóa nội dung trước đó.

Tình hình có vẻ rất không lạc quan.

Hắn liếc nhìn thịt khô và các loại hoa quả trên bàn, còn có một chút gạo, bắp ngô, mì sợ đặt trong tủ, ánh mắt không ngừng chuyển qua chuyển lại giữa hai thứ này. Hắn cảm thấy, buổi trưa mà ăn thịt với hoa quả, lúc đầu thì khả năng sẽ thích, nhưng ăn nhiều thì sẽ bị táo bón, nghĩ một hồi, Nhạc Tử Mặc thấy vẫn nên ăn lương thực như bình thường thì tốt hơn.

Hắn gọi Mục đang ở bên ngoài một tiếng: “Trưa nay tôi muốn ăn cơm, nấu cho tôi một bát đi.”

Mục nhìn chủ nhân mới này thật kỹ một lúc lâu, cái nhìn kia có không thể tưởng tượng nổi, còn có cả ngạc nhiên nghi ngờ, cuối cùng, theo lời mà làm việc, không nói nhiều, bưng tới một cái mâm nhỏ đủ cho một người ăn, sau đó đi ra ngoài.

Lần này đồ ăn mua không nhiều cũng không ít, có hai mươi cân gạo, nửa túi bắp ngô, phỏng chừng cũng khoảng hai mươi cân, mười lăm mười sáu cân mì sợi, thịt khô mỗi loại có khoảng ba bốn cân. Những thứ này là tất cả hàng hóa của bốn sạp hàng cộng lại, mỗi lần mua xong toàn bộ, Nhạc Tử Mặc đều cảm thấy ánh mắt của những trùng nhân hoặc nhân loại nhìn về phía hắn lại nhiều thêm một ít.

Về phần trùng nhân bày quầy bán hàng thì cực kỳ vui vẻ, người trả tiền là Liêm, Nhạc Tử Mặc chỉ biết màu sắc của các loại tinh thạch, cũng chẳng rõ đến cùng thì những thứ đó có giá trị bao nhiêu.

Nếu không phải cảm nhận được ánh mắt bất thiện của một số người, Nhạc Tử Mặc vẫn còn muốn mua nhiều hơn một chút. Cuối cùng lại cảm thấy vẫn nên thôi thì hơn, bởi vì ở trên đường, nhân loại mua thức ăn thực sự rất nhiều, hắn nghĩ nếu mua hết hàng hóa của mấy quán này thì khả năng sẽ có người đến tìm hắn mà gây sự mất.

Bây giờ suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó sai sai, mua đồ trả tiền sao lại còn vô duyên vô cớ mà bị căm hận trọng âm thầm như thế?

Hơn nữa, nhìn ánh mắt khi nãy của nô bộc, Nhạc Tử Mặc nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng. Đem toàn bộ đồ đạc thu dọn xong, đóng cửa tủ lại, gọi hai nô bộc nhỏ ở bên ngoài vào.

Tô và Đồng nhìn cực kỳ thành thật, quy củ chắp tay sau lưng, khuôn mặt nho nhỏ căng cứng giống như gặp phải giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng Nhạc Tử Mặc, mím mím môi.

Nói thật, nếu như không đến khu vực của các nô lệ trong đấu trường, nhìn thấy đủ loại bộ mặt của những đứa trẻ này, đúng là hắn sẽ bị một màn trước mắt lừa gạt, bất kể thế nào, Nhạc Tử Mặc cảm thấy vẫn nên bảo trì cảnh giác một chút thì vẫn tốt hơn.

“Thả lỏng đi, anh muốn hỏi một vài chuyện, các em cứ trả lời thành thật là được, không cần quá câu nệ.” – Nhạc Tử Mặc nói.

Hai thằng nhỏ càng căng thẳng hơn, nuốt nước miếng trong miệng, thấp thỏm nói: “Đại nhân, chúng em biết rồi.”

Nhạc Tử Mặc: “…Được rồi, anh chỉ hỏi xem người ở đây mỗi ngày sẽ ăn cái gì, nói anh nghe thử chút.”

Tô cùng Đồng liếc nhau một cái, Tô đi lên trước một bước, thanh âm trong trẻo từ trong miệng nó phát ra: “Nô lệ bọn em thường thường ăn thịt, bởi vì rất cứng nên đại đa số sẽ ăn canh thịt, ngắt một chút rễ cây rau củ bên ngoài hoặc rau dại về nấu lên ăn, có đôi khi sẽ ăn một ít hoa quả.”

“Vậy không phải là nô lệ thì sao?”

Tô nói tiếp: “Giống như đại nhân, mỗi ngày ngài có thể ăn lương thực, sau đó giữa trưa và ban đêm ăn một chút thứ gì đó ngon, thịt khô có chất thịt mềm, đồng thời ăn một chút hoa quả cho đỡ đói, bởi vì đồ ăn rất ít, nô lệ không được ăn lương thực.”

Hẳn nào trước đó những nô lệ kia lại nhìn hắn với ánh mắt là lạ, phỏng chừng trong lòng người ta đang nghĩ thầm, chủ nhân mới tới chính là một thằng ngu nhỉ.

Trong lòng Nhạc Tử Mặc có dự cảm vô cùng không tốt, hắn nghĩ đến những đồ ăn vặt quá hạn đã lâu kia, như thế mà trùng nhân còn bày ra sạp hàng để bán, người mua cũng không ít, nghĩ thầm, chẳng lẽ đồ ăn ở nơi này đều là do trùng nhân cướp về đó chứ?

“Những thức ăn này là do trùng nhân cướp về từ chỗ nhân loại chúng ta đúng không?”

Tô dùng ánh mắt khó hiểu liếc nhìn Nhạc Tử Mặc, có lẽ nghĩ tới chuyện gì đó, lại thu hồi ánh mắt, gật gật đầu: “Đúng vậy, em nghe nói mỗi lần dị tộc tấn công căn cứ thì sẽ xuất hiện thức ăn.”

Lúc Nhạc Tử Mặc xuyên qua đã nghe nói đó là căn cứ cuối cùng của nhân loại, nói cách khác, buổi sáng đi ra phố, những thứ các trùng nhân kia bày bán chính là những thức ăn cuối cùng có thể cung cấp cho nhân loại, về sau sẽ không còn nữa.

Yên lặng tính toán lương thực trong tủ, nghĩ đến khoảng thời gian sau này mỗi ngày đều phải gặm thịt khô, Nhạc Tử Mặc đột nhiên có loại cảm giác muốn bay đến chợ, điên cuồng mà mua tất cả đồ ăn đem về.

Đồ ăn khan hiếm một cách nghiêm trọng, chẳng trách mỗi ngày chỉ được ăn một bữa lương thực, những ngày sau này phải làm sao bây giờ?

Nhạc Tử Mặc cảm thấy nhức đầu không thôi.

Hiện tại Nhạc Tử Mặc hối hận vì mình đã mua ít, hắn có chút ảo não, làm chủ nhân của thú cưng, có phải Liêm quá mức thất trách rồi không, chẳng phải lúc này chính là lúc cần phải chuẩn bị thêm chút đồ ăn cho hắn hay sao?

Sau này lỡ mà chết đói thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng mà, Nhạc Tử Mặc lại rất nhanh nghĩ tới, những nhân loại mua sắm đồ ăn trên đường kia, có vẻ như bọn họ cũng không mua nhiều, mỗi lần hắn quét sạch sẽ một quần hàng sẽ nhận phải vô số ánh mắt đối địch, ánh mắt kia giống như có thâm cừ đại hận với hắn vậy.

Có lẽ là mỗi người không được mua quá nhiều, mua nhiều quá sẽ dẫn đến sự phẫn nộ của mọi người, hoặc là giá cả quá đắt? Hai loại này mặc kệ là loại nào thì phỏng chừng cũng đều sẽ có quy định của nó, nghĩ thông rồi, Nhạc Tử Mặc không để bản thân phải phiền não vì những điều này nữa.

Dù sao tất cả mọi người đều không có ăn chứ có phải riêng một mình hắn đâu, đúng chứ?

Nhạc Tử Mặc tự an ủi mình như vậy.

Hắn lại hỏi tiếp về vấn đề tiền tệ – tinh thạch ở nơi này: “Có phải những tinh thạch kia đều phân chia đẳng cấp không?”

Tô nói: “Đúng vậy, đại nhân, nghe nói có bảy đẳng cấp, cấp thấp nhất là tinh thạch cam, một viên có thể mua một quả như vậy.” – Tô chỉ vào loại quả màu vàng hình dạng giống với quả đào màu vàng đặt ở trên bàn, ánh mắt hấp háy, rất nhanh đã thu hồi lại.

“Mỗi tháng bọn em có thể được chia ba quả để ăn.” – Tô bổ sung.

Nhạc Tử Mặc nhìn nó một cái, lại nhìn cái đĩa chỉ có năm quả mọng nước trên bàn kia, Tô nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt lóe sáng, dường như muốn biểu đạt điều gì đó.

Nhạc Tử Mặc liếc mắt nhìn nó, không nói gì, ánh mắt Tô trở nên ảm đạm, cúi đầu xuống, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì đã khôi phục lại sự tỉnh táo trước đó, giống như tình cảnh vừa rồi chỉ là do Nhạc Tử Mặc hoa mắt mà thôi.

“Tỉ lệ trao đổi giữa bảy đẳng cấp này là bao nhiêu?” – Nhạc Tử Mặc lạnh giọng hỏi.

Tô run rẩy, thành thật trả lời: “Nghe nói là mười…”

Nhạc Tử Mặc phất phất tay, để hai thằng nhóc đi ra ngoài: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, hẳn là ở đây có chỗ chuyên để cho các em ăn cơm, nếu không rõ thì đi tìm Băng, đi ăn cơm cả đi.”

“Vâng, đại nhân.” – Ngữ khí của Tô có chút thất vọng. Thời điểm Đồng ở bên cạnh nó đi ra, dùng tay gạt nó một chút, nhỏ giọng nói gì đó.

Ngồi ở trước bàn, Nhạc Tử Mặc nâng má suy nghĩ đến tương lai sau này của mình, cũng không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ là một màn hôm nay đã để hắn biết được không ít chuyện, Nhạc Tử Mặc lại một lần nữa sâu sắc hiểu được địa vị của nô bộc ở nơi này.

Nói thật, hắn rất không muốn làm nô lệ.

Thứ nhất là toàn thân sẽ bị ấn dấu, đủ loại vết sẹo, lần trước ở trong nhà lao, mặc dù hắn không cẩn thận nhìn, nhưng cũng thấy được đại khái, so với những nô lệ trong khu nhà của Liêm thì những nô lệ đi ra từ trong đấu trường lại càng bi thảm hơn. Trên người những nô lệ đi ra từ đấu trường chẳng có cái gì tốt, hai nô bộc lớn tuổi tạm thời còn chưa nói chuyện với hắn, nhưng từ những vết sẹo khiến người ta cực kỳ sợ hãi kia, so với những đứa trẻ sống sót, hai người nô bộc trung niên này chẳng khác gì những kẻ câm điếc.

Vết sẹo trên người những nô bộc trong khu nhà của Liêm rõ ràng là ít hơn một chút, mà hắn còn có thể thấy được trên người những nô bộc đó một chút sức sống, cho dù là bị thương, tinh thần vẫn sáng láng. Ở đấu trường thì ngược lại, nhìn có chút khác, không nói được nên lời là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy rất quái lạ.

Dù sao ngày mai cũng có người đến dạy cho hắn, Nhạc Tử Mặc khuyên mình không nên nghĩ quá nhiều, chuyện đâu rồi sẽ có đó thôi, kiểu gì cũng sẽ hiểu rõ hết nơi này.

Không bao lâu, cơm thơm ngào ngạt được bưng lên, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Nhạc Tử Mặc được ăn cơm. Lấy mấy loại thịt khô có mùi vị lạ lạ kia ra ăn với cơm. Mặc dù trước mắt thì thịt bò khô mà Trương Trạch Giai tặng cho hắn là món ngon nhất, nhưng nghe được nơi xuất sứ của nó, Nhạc Tử Mặc cảm thấy hắn còn cần phải chờ một thời gian nữa mới có thể tiêu hóa được. Những thứ khác tạm thời hắn còn chưa biết là thịt của loài động vật gì, cứ tự lừa mình dối người mà nuốt xuống bụng thôi. Nhạc Tử Mặc đối với mỗi thứ mình ăn được vô cùng trân trọng, bởi vì ăn hết những thứ này rồi thì sẽ không còn để mà ăn nữa.

Số gạo nấu một bát cơm này phỏng chừng phải nấu được hai ba bát cháo nhỉ.

Mình thật sự là quá xa xỉ, ài, thôi coi như phá của một lần vậy.

Yên lặng ăn hết cơm trong bát, cuối cùng lại gặm một quả trái cây, loại quả màu vàng có hình dạng giống quả đào kia khá ngọt, lượng đường đầy đủ, ăn cũng ngon. Sau khi ăn xong rồi thì lại buồn ngủ, không có việc gì để làm, Nhạc Tử Mặc cứ thế an tâm mà đi ngủ.

Ngủ một phát đến tối, về phần vì sao lại biết là tối ấy hả, là do thấy trong phòng không sáng thôi, một số hạt châu được khảm lên đồ vật, chỉ có vài cái phát ra ánh sáng.

Lại cầm hai quả trái cây lên gặm, nhìn quanh bốn vách tường trống rỗng, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng vang thưa thớt giống như tiếng hạt cát rơi xuống, quá mức yên tĩnh khiến Nhạc Tử Mặc có chút chịu không nổi.

Hắn thậm chí còn nghĩ rất đẹp rằng, nếu ngày nào cũng như thế này, ăn chơi nhảy múa, mệt thì lại ngủ, thật ra cũng không tệ lắm.

Ờm, ngoại trừ sinh trứng.

Nhạc Tử Mặc đoán được hết thảy những gì hắn hưởng thụ bây giờ phải cần dùng cái gì để trả giá, xem tình huống trước mắt, có lẽ sinh trứng cho trùng nhân là lựa chọn tối ưu nhất.

Cái thứ hai chính là bị quân thượng coi như nô bộc, bị in dấu, không có cơm ăn, sau đó bị ném tới khu đấu trường nô lệ tiến hành dạy số và thuần hóa. Xấu nhất là trở thành thức ăn trên bàn của trùng tộc.

Con người ăn những loài động vật đã thành tinh hoặc côn trùng, thế thì chẳng lẽ côn trùng không ăn con người được sao?

Không có ai cao quý hơn ai cả, chỉ có người này ác hơn, tàn khốc hơn người kia mà thôi.

Đây chính là tận thế, muốn sinh tồn được thì nhất định phải đánh đổi một vài thứ.

Vậy đại giới của hắn là gì?

Ngồi chờ chết hay là đợi sinh trứng?

Hơn nữa Nhạc Tử Mặc cũng không cảm thấy thể chất của mình có gì ưu tú, mặc dù đã được hệ thống cho một cái bàn tay vàng, bị thương có thể khỏi trong một khoảng thời gian ngắn gì đó. Nhưng mà đẻ trứng là một việc rất cần kỹ thuật đó, ba người trước kia của quân thượng nhà người ta cũng đâu có sinh được quả trứng nào.

Có lẽ, chủ nhân trùng tộc mua hắn về này chính là một kẻ bất lực bẩm sinh thì sao. Có lẽ chân tướng giống như người tên là Mặc Ngọc lần trước hắn gặp trong tù đã nói thì sao.

Là một người đã định là không thể sinh trứng.

Yên lặng vì người nào đó ai thán ba giây, đồng thời cũng bỏ ra ba giây ai thán cho mình, rút kinh nghiệm từ những người đã bị trùng nhân vứt bỏ trước kia, hắn hẳn phải thông hiểu một nghề gì đó, như thế thì sau này cho dù có bị vứt bỏ giống vậy cũng sẽ kiếm được chút cơm ăn, đúng không?

Cố gắng để không bị ăn, dùng hết khả năng để không phải làm nô lệ, ít nhất là có thể sống giống như một con người trước khi có thể trở về cuộc sống bình thường trước kia.

Gặm xong một quả trái cây, Nhạc Tử Mặc lại ngồi xuống suy nghĩ một hồi, rồi lại đi đến giường nằm xuống, mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp một lần nữa.

Ngày thứ hai, lại ăn một bát cháo lớn thơm ngào ngạt, hiện tại Nhạc Tử Mặc đã không còn chê bôi vì không có dưa muối hay bánh bao ăn cùng gì đó nữa, có ăn là tốt lắm rồi, ngược lại hắn còn cảm thấy rất thỏa mãn nữa ấy chứ.

Rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ, Nhạc Tử Mặc để người ta dẫn đi thăm quan khu nhà, làm quen với hoàn cảnh một chút, có trùng nhân xung phong nhận việc dẫn đường, hai thằng nhóc nô lệ mắt sáng rực, nhìn dáng vẻ rất hưng phấn.

Hai nô lệ lớn tuổi vẫn không nói lời nào, dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ vô cùng.

Đi một đoạn, thăm quan cấu tạo của hang động một chút, mặc dù những trùng nhân này sống dưới đất nhưng bố cục bên trong lại rất độc lập, cùng thuộc một khu nhưng lại không liên quan gì đến nhau. Thức ăn đã tiêu gần hết, Nhạc Tử Mặc liền quay trở về, sau đó không biết sao trùng nhân kia lại dẫn hắn tới nhà ăn nội bộ?

Hẳn là như vậy, bởi vì trong đó có rất nhiều trùng nhân đang ăn cơm.

So với tưởng tượng của hắn thì nhà ăn lớn hơn rất nhiêu, cùng một lúc có thể chứa được rất nhiều, bầu không khí ẩm, trông thì có vẻ ẩm thấp nhưng thực tế lại khá khô mát, không có quá nhiều vật trang trí, trong nhà ăn sáng sủa lại sạch sẽ. Trung tâm động được chống bởi mấy cây cột đá to, nhìn rất kiên cố. Trùng nhân ngồi trên mặt đất, trước mặt có một cái bàn bằng đá cao nửa mét, trên những cái bàn đá kia chất đống đủ loại thịt kỳ quái, đại đa số đã được hong khô hoặc hun, còn có một số hình dạng rất quái lạ, mảnh vỡ giáp xác thật dày, những thứ đó dường như là từ một loại côn trùng cỡ lỡn hoặc bị xé xuống từ trên thân một loài thú nào đó, không biết được xử lý bằng cách nào mà vẫn bảo tồn được đến bây giờ.

Ở phía sau có mấy đầu bếp trùng nhân, hình như chuyên phụ trách chuẩn bị đồ ăn cho những trùng nhân này, mỗi lần chuyển đến là một sọt thật lớn, gần ba mươi bốn mươi cân thức ăn chất đống trước mặt trùng nhân đến ăn cơm, mà thứ những trùng nhân này ăn cũng khác nhau rất nhiều.

Hiện tại Nhạc Tử Mặc đang đứng trước cửa nhà ăn, trùng nhân dẫn đường kia đã đi vào, bên trong có không ít trùng nhân đang ăn cơm cũng nhìn thấy Nhạc Tử Mặc, trong đó gồm cả chủ nhân của nơi này, Liêm. Hắn đang hút lấy chất lỏng bên trong một con côn trùng một sừng có nhiều chân, to như một quả bóng rổ, bề ngoài xấu xí, toàn thân sặc sỡ đủ màu. Khi nhìn thấy Nhạc Tử Mặc ở ngoài cổng hơi đờ ra, Liêm đem con côn trùng đã đặt trên miệng buông xuống, một cỗ chất lỏng màu lam nhạt trào ra từ trên người con côn trùng nhiều chân kia.

Đáng sợ nhất là, lúc con côn trùng nhiều chân ấy bị đặt lên cái bàn dài bằng đá còn giãy mẫy cái. Liêm chẳng thèm nhìn đến, đấm một phát xuống, con côn trùng kia lập tức bất động.

Nhạc Tử Mặc: “…”

Bữa sáng khẩu vị nặng quá rồi đó. Trước đó, lúc ăn cơm hắn còn nghĩ, vì sao ăn cơm mà còn phải chia nhau ra, hiện tại nhìn thấy cảnh tượng này, cái này tuyệt đối phải tách ra, nếu không thì ai mà nuốt nổi nữa.

Liêm buông đồ ăn xuống, đi về phía Nhạc Tử Mặc bên này. Đám cấp dưới cùng những trùng nhân khác vừa ăn bữa sáng phong phú mỹ vị vừa ngầm xem trộm quân thượng nhà bọn họ và thị quân đại nhân tán tỉnh nhau.

Ối chà, mới sáng sớm đã có thể nhìn thấy dáng vẻ quân thượng lúng túng, thất sự quá vui vẻ~

Mỗi ngày tới một phát, bữa sáng nhàn nhã rất có tình cảm nhá~

Ừm ừm, chúng ta đều là những côn trùng linh trưởng có IQ cao, là loài có trị tuệ đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn, không nên quá mức học tập bắt chước nhân loại đâu nhé.

Trùng nhân chúng ta cũng rất có chính kiến đấy~

Nhân loại, mau tới đây yêu đương với trùng nhân bọn tôi đi nè, cả đám bọn tôi đều thật sự rất muốn biết yêu đương là như thế nào đó?

Hẳn đó phải là một chuyện rất là cao cấp ha.

Nhóm trùng nhân kiên quyết không tin mình kém hơn so với nhân loại, ngược lại, bọn họ sâu sắc cảm thấy, chẳng những trên phương diện vũ lực mà ngay cả trí nhớ bọn họ cũng cao hơn nhân loại một bậc. Thông qua lần tẩy lễ của tận thế này, hình người của trùng nhân càng được tiến hóa hoàn mĩ hơn, cùng những dị tộc khác chiếm đoạt địa cầu đã từng thuộc về nhân loại. Bọn họ cảm thấy, chỉ là do chênh lệch về thời gian mà thôi, sớm muộn gì trùng nhân bọn họ cũng sẽ giống với những nhân loại trên địa cầu, khinh thường tất cả những sinh vật linh trưởng thấp hơn bọn họ.

Chiến tranh giữa những dị tộc qua đi, ngay cả một nhân loại cuối cùng cũng đã được phân chia hết, quái vật ở biên cảnh cũng đã tạm thời an ổn hơn rất nhiều, có ăn có uống, nhóm trùng nhân rảnh rỗi, rảnh đễn hoảng. Mặc dù trong miệng bọn họ luôn bắt nạt, xem thường nhân loại không có bất cứ dị năng gì, nhưng lại thời thời khắc khắc đi bắt chước, học tập nhân loại.

Có lẽ do bọn họ đều đã từng nhỏ bé, yếu ớt như hạt bụi, trốn trong các ngóc ngách trên thế giới này, kéo dài hơi tàn cầu mong tìm được một vị trí cho mình. Khi nhìn đến những nhân loại đã từng sống một cuộc sống tươi đẹp, ăn mặc chỉnh tề, có thức ăn ngon lành xa hoa, chẳng cần nói cũng biết bọn họ khát vọng, cấp thiết muốn trở thành một thành viên trong đó đến nhường nào, điều đó đã ăn sâu vào trong tâm tưởng của những dị tộc này, rót vào tận cốt tủy, tận linh hồn, lặng lẽ sinh sôi.

Thế là học được cũng không tồi lắm, chỉ là khi đã biến thân thành hình người, thống trị địa cầu, trở thành nhân vật chính, thời gian trôi qua lại rất trống vắng, rất hư vinh, rất cô độc…

Khiến nhiều trùng nhân sầu muốn chết.

Bọn họ rất muốn được yêu đương đó nha n(*≧▽≦*)n.

Nghe nói, cả một đời của nhân loại, chỉ cần đã trưởng thành rồi thì sẽ luôn yêu đương đó, hình như là một chuyện siêu cấp vui vẻ, nếu không phải thì sao lại làm lâu như thế chứ?

Những tiền bối có kinh nghiệm đã trở thành quá khứ từ lâu rồi, bởi vì các tiền bối ấy đều yêu đương với giống cái, yêu đương xong thì đường ai nấy đi, căn bản không có giống với tưởng tượng của bọn họ. Vả lại, hiện tại đám giống đực đều không thích giống cái, chuyển thành thích nhân loại hết rồi…

Thời đại tiến bộ, làm một trùng nhân của thế hệ sau, đám trùng nhân bày tỏ, bọn họ muốn mạnh mẽ đi theo bước tiến của thời đại, không thể thua kém bất cứ trùng nhân nào.

Cho nên, mỗi một trùng nhân sinh ra, đều có một mục tiêu phấn đấu, đó là yêu đương với nhân loại, cùng nhân loại sinh trứng, muốn cưới một nhân loại…

Sau đó…

Tất cả mọi người đều là giống đực.

Chờ đám trùng nhân trưởng thành, thành niên, thân thể biến hóa nói cho bọn họ biết bọn họ cần phải làm những gì, bọn họ lại cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng trùng nhân xung quanh đều như thế, hình như tìm giống đực không sao, tìm giống cái mới là kỳ cục, mới là khác loại, tiếp đó bọn họ trầm tư suy nghĩ một hồi, cảm thấy hẳn là chẳng có gì sai cả.

Điều duy nhất không đúng ở đây chính là, bọn họ hình như chưa từng yêu đương?

Đại đa số trùng nhân ngay cả một nhân loại cũng không mua nổi thì vô cùng ức chế. Cuộc sống của bọn họ quá “cu đơn” rồi, có tìm thì cũng tìm bạn đời là trùng nhân giống đực. Nhưng mà đại đa số trùng nhân vẫn còn đang cố gắng phấn đấu, không có tiền cũng không sao, cố gắng nhiều thêm một chút, cần mẫn đi theo một quân thượng, rèn luyện bản thân, lột xác nhiều thêm mấy lần, kéo dài tuổi thọ, như thế thì một khi quân thượng vui vẻ, thưởng một nô lệ cho bọn họ để làm bạn đời thì cực kỳ tốt luôn.

Hoặc là đến khu đấu giá của đấu trường tản bộ, hẳn là kiểu gì cũng có một lần nhặt được chỗ tốt, đúng không?

Tổng thể mà nói, suy nghĩ của trùng nhân vẫn rất thoáng. Cái đám trùng nhân đã có bạn đời rồi, cả ngày đều cùng bạn đời nhân loại ở trong nhà ăn no uống say đều cực kỳ ích kỷ.

Cực kỳ không biết xấu hổ!

Cực kỳ hèn hạ!

Cực kỳ không có tình yêu thương bạn bè! Bản thân mình tìm được bạn đời, có thể yêu đương, lại nhất định không chịu truyền thụ kinh nghiệm cho những trùng nhân khác một chút, cứ thích che giấu, đơn giản chính là không có trùng tính!

Ừm, lần này quân thượng vừa tìm được một nhân loại, nghe nói khả năng gây giống còn vô cùng cao, tính tình tốt cực kỳ, tính cách cũng rất ôn hòa (tin tức ngầm từ Băng, quản gia tiền nhiệm của căn cứ), quân thượng có hi vọng trải qua chuyện yêu đương rồi.

Làm cấp dưới, không có tâm nguyện gì lớn, chỉ mong sau khi quân thượng cấu kết được với nhân loại thu người về tay thì truyền thụ cho bọn họ chút kinh nghiệm, đời trùng thế là đủ mãn nguyện.

Có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm lại đây, con ngươi âm lãnh ngầm quan sát, hóng hớt thấy rõ mà còn tự cho rằng đối phương không nhận ra được.

“Em ăn sáng chưa?” – Liêm đi tới, thấy dáng vẻ thị quân nhà mình vẫn còn ngỡ ngàng ngây ra tại chỗ, đưa tay nắm lấy tay đối phương, thấy Nhạc Tử Mặc không ghét, lá gan lớn hơn, cầm chặt lấy.

“…Ăn rồi.” – Nhưng hắn không muốn ở lại chỗ này.

Cảnh tượng này quá đẹp, quá hung tàn, không phải thứ một người phàm tục như hắn có thể tiếp nhận được.

Mà Liêm lại kéo tay hắn, đi đến trước cái bàn đá mà hắn đã ăn cơm trước đó, ngồi xuống mặt đất, ra hiệu cho hắn ngồi ở bên cạnh.

Vẻ mặt Nhạc Tử Mặc chết lặng, thấy người đàn ông bên cạnh cầm con côn trùng nhiều chân kia lên tiếp tục hút chất lỏng, thì cứng ngắc, trắng bệch quay sang một bên. Sau đó lại nhìn thấy vô số trùng nhân hai mắt sáng ngời cầm lấy miếng thịt khô thật lớn hoặc chân côn trùng xé ra gặm, gặm hào hứng vô cùng, từ mặt đến ngực đều bị che lại, chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra bên ngoài, giống như không nhìn thấy hắn vậy…

Nhạc Tử Mặc cảm thấy cả người lúng túng, mắt không biết để đi đâu, ngồi trên mặt đất đầy cát, lúc thì nhìn chỗ này lúc thì nhìn chỗ kia, sau đó hắn nghe được rất nhiều tiếng kêu nho nhỏ, giống như một loại sóng âm nào đó.

Thưa thớt, sàn sạt…

“Tôi cảm thấy hình như thị quân đại nhân hơi không thích quân thượng, nhất định là do quân thượng không biết cách yêu thương nhân loại, chỉ lo ăn một mình mình.”

“Nhưng mà tôi nghe nói, nhân loại không thích ăn đồ ăn của trùng nhân chúng ta, thật sự là quá kỳ quái, rõ ràng ăn ngon như thế, bọn họ sao lại không ăn nhỉ?”

“Ai mà biết, suy nghĩ của nhân loại, trùng nhân chúng ta đoán không được.”

“Chúng ta đều đang ăn, chỉ có thị quân đại nhân không ăn, như này có vẻ không tốt lắm?”

“Hay là, chúng ta chia một ít thức ăn cho thị quân đại nhân đi, chỗ này của tôi có mấy miếng thịt rất non rất mềm, nhất định là thị quân đại nhân sẽ rất thích…”

“Ông làm như thế, nhất định quân thượng sẽ tức giận, ăn các ông luôn ấy.”

Cả tập thể nghẹn ngào ba giây đồng hồ, sau đó có một trùng nhân lí nhí hỏi: “…Tại sao?”

“Bởi vì mấy người câu dẫn đại nhân, lấy le khiến thị quân đại nhân thích mấy người, quân thượng có thể không tức giận mà ăn mấy người được sao? Thị quân đại nhân là của quân thượng, có cho đồ ăn thì cũng là do quân thượng cho.”

Sau đó Liêm lên tiếng: “…Tiểu Mặc đã ăn cơm rồi.”

“A a a, biết tên thị quân đại nhân rồi nè, cảm giác quá sung sướng~”

“Sau này không cho phép các cậu đưa bất cứ thức ăn gì cho Tiểu Mặc, trừ khi được ta cho phép, nếu không ta sẽ ăn các cậu.”

“…”

Chỉ nói đùa chút thôi, thế mà quân thượng ngài cũng tưởng là thật.

“Chúng tôi sẽ không dụ dỗ thị quân đại nhân đâu, thật đấy.” – Vả lại, cho dù bọn họ có dụ dỗ thành công thì cũng đâu có nuôi nổi, bởi vì thị quân đại nhân nhìn rất yếu đuối. Nghe nói lúc thị quân mới tới còn so với những người trước dễ chết hơn, một ngày phải ăn hai bữa thật ngon còn chưa nói, sức ăn còn lớn hơn những nhân loại khác một chút, lỡ mà nuôi gầy đi, không còn trắng nõn, ít thịt, thế thì quá mức đau lòng.

Âm thầm gạt nước mắt, đám trùng nhân cấp dưới lưu luyến không rời từ bỏ kế hoạch đưa đồ ăn cho thị quân nhà bọn họ.

Đạt được câu trả lời chắc chắn, Liêm tạm thời bỏ qua cho đám cấp dưới một lần, an tâm ăn hết bữa sáng.

Ăn điểm tâm xong thì đưa người về phòng ngủ.

Băng vẫn luôn đi theo phía sau, vẻ mặt hắn ôn hòa, còn mang theo tươi cười: “Đại nhân, hôm nay tôi sẽ đưa một trùng nhân tới, kể cho cậu một ít chuyện ở nơi này, lát nữa nhìn thấy ông ta cũng đừng để ý.”

Thái độ của Băng rất tốt, Nhạc Tử Mặc không ghét, nếu đến dạy hắn hắn cũng không chối từ.

“Được rồi.”

Liêm hỏi thăm cái chân của hắn, nhìn qua, thấy không làm sao liền nói: “Tôi ra ngoài, tối sẽ mang đồ ăn ngon về cho em.”

Nhạc Tử Mặc đưa mắt nhìn hắn, dường như trong ánh mắt còn có chút mong đợi, vốn muốn nói cám ơn, cảm kích các loại, nhưng nhìn khuôn mặt quá mức đẹp trai lại lạnh lùng tà khí kia thì không nói nên lời, chỉ có thể nhàn nhạt đáp lại: “Ờm.”

Sau đó không còn gì nữa.

Băng dẫn một trùng nhân mà Nhạc Tử Mặc đã biết đến.

Trùng nhân kia chính là quản gia đời trước, Phong Nhẫn, hiện tại ông ta đã từ vị trí quản gia lui xuống thành thủ hộ, địa vị trong khu nhà của Liêm cũng giảm xuống rất lớn. Bởi vì ông ta đã làm quản gia rất lâu rồi, kinh nghiệm phong phú, cũng hiểu được rất nhiều tập tính sinh hoạt của nhân loại cho nên băng lại cho mời đến.

Nhạc Tử Mặc nhìn thấy vị này, thần kinh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cảnh cáo trước đó, in dấu lửa nung, còn bị ép uống thuốc, từng hình ảnh ùa về, trong lòng Nhạc Tử Mặc đối với lão quản gia này chỉ có chán ghét và e ngại, vừa nhìn thấy trùng nhân này đến dạy hắn, Nhạc Tử Mặc lại bắt đầu lo sợ.

Hắn không biết đây là ý của Liêm hay là ý của Băng, hoặc là những trùng nhân này đang muốn cảnh cáo hắn điều gì?

Cho hắn học một khóa, là học cái gì?

Bốn nô lệ đều ở bên ngoài, lỡ như Băng ra ngoài rồi, chỉ để lại một mình lão quản gia tiền nhiệm này ở lại, cho dù bị giết chết thì cũng chẳng có ai giúp đỡ hắn, hắn không biết đối phương có vì bị giáng cấp mà tìm mình xả giận hay không nữa. Trong một khoảng thời gian ngắn, Nhạc Tử Mặc đã suy nghĩ rất nhiều, vẻ mặt của hắn vô cùng khó xử, mắt thấy Băng sắp đi ra ngoài, hắn liền gọi đối phương lại.

“Băng quản gia, anh có thể ở lại đây một chút được không…” – Ngữ khí của Nhạc Tử Mặc mang theo vẻ cầu khẩn.

Băng có chút không hiểu.

“???”

Nhạc Tử Mặc tạm ngừng lại, nhả ra một câu: “…Tôi tin tưởng bọn họ, nhưng không tin năng lực của bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện