Sự Tàn Nhẫn Và Cô Độc Của Hôn Nhân
Chương 6: Hận
-------------------------------------------------------
Anh không buồn tắt động cơ xe, đóng sầm cửa xe lại.
Anh còn không xếm xỉa gì tới cô hầu đang mang dù ra che cho mình.
-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.
-Trong phòng ạ.
-Được rồi.- Anh chạy vội lên lầu.
-------------------------------------
"Rầm"
Cánh cửa bật mở bằng một lực khá mạnh.
Nó ngồi im trên giường, bộ đồ ướt sũng nước, mái tóc ẩm ướt ôm sát gương mặt xinh xắn.
Đôi mắt nó vô hồn, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt.
Anh định bước tới, định ôm nó vào lòng, định giải thích cho nó mọi chuyện nhưng trước khi anh tới gần, nó đã nói:
-Đừng chạm vào tôi.
-Gì chứ?- Anh nheo mắt.
-Anh đã nói dối tôi, anh đã lừa gạt tôi.- Nó buộc tội.
- Chính anh gây ra mọi chuyện.- Nó hét.
-Không phải tôi.
-Chính là anh.- Nó khẳng định.- Chính anh đã làm cho công ti ba tôi phá sản chính anh phản bội lời hứa, chính anh góp phần làm cho ba tôi tử tử.Là anh. Là anh chứ không ai khác.-Im đi.- Anh ôm lấy nó, mơn nhẹ đôi môi trên bờ môi nhợt nhạt của nó.
Nó căm thù nhìn anh.
-Tôi không tin.- Nó tiếp tục tra tấn tinh thần anh bằng ánh mắt đó.
- Tôi không còn là vợ của anh nữa rồi.
Anh choáng váng. Chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nhìn anh như thế, chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nói những lời này hay làm tổn thương anh. Anh đã cứ ngỡ nó sẽ mãi là vô của anh, một người vợ kiều diễm, ngoan ngoãn. Thế nhưng giờ trước mắt anh
là một cô gái xa lạ với đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.
-Tôi sẽ đi khỏi đây. Giờ đây, tôi không còn là vợ của anh, tôi có quyền đi.- Nó đẩy anh ra khỏi mình, chậm rãi bước về phía cánh cửa.
Anh chụp lấy một cánh tay nó.
-Tôi không cho phép em đi.
-Buông ra.
-Không.
-Buông ra!!!- Nó gần như quát lên, cố rút bằng được tay mình ra khỏi tay anh.
Anh kéo nó lại, gằn giọng:
-Được thôi.
-...
-Nếu em không muốn làm vợ của tôi nữa thì cũng được thôi,thế thì hãy làm người của tôi đi.
-Kh...- Nhưng tiếng "không" của nó hoàn toàn bị chìm trong cuống họng bởi nụ hôn của anh.
Thoạt đầu nó phản kháng nhưng sau một hồi bất lực trước sức mạnh của anh,
nó buông lơi, không phản ứng lại nữa.
Nó bỏ mặc tất cả.
Mặc cho cả linh hồn và thể xác của anh và nó hòa làm một.
Mặc cho nỗi đau cứ chất chứa trong lòng nó.
Câu nói cuối cùng của nó với anh chỉ có ba chữ:
-Tôi hận anh!
Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.
Anh nhấn chìm mình trong bồn tắm của nó.
Anh không dám tin, không thể tin rằng hôm nay anh đã có nó, thật sự có nó.
Anh vừa cảm thấy hạnh phúc vì có thể giữ nó bên mình,
vừa dằn vặt tội lỗi vì đã làm tổn thương nó.
Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh,
ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.
Anh bước ra từ phòng tắm, trên người mặc đúng chiếc quần dài, để trần ngực.-Sao vậy?
-Giờ anh hả hê lắm chứ gì?
Tim anh quặn thắt lại khi nghe thấy câu nói đó.
-Sao em lại nói thế?
-Không sao, hành hạ tôi anh thích lắm chứ gì?
-Không.
-Anh hại cha tôi bây giờ hại luôn tôi?
-Chuyện đó không phải tôi.
-Dối trá.
-Tôi nói thật.
-Đừng lừa tôi.
-Nghe anh...-Đừng lại đây.- Nó khóc.- Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh ghét tôi lắm chứ gì?
Vậy để tôi chết đi cho vừa lòng anh nhé?
-Sao?
-Đây là tầng 4, nhảy xuống từ đây chắc đủ chết nhỉ?- Nó nhìn ra bên ngoài,môi nở nụ cười tê tái.
-Đừng.- Anh hoảng hốt.
-Để tôi chết đi vậy.- Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó như ù đi.
Nó gần như trở nên điên loạn, cơ thể nó không còn nghe thấy nó nữa.
-Đừng như thế.- Anh chụp lấy tay nó khi nó ngồi hướng ra bên ngoài.
-Tôi muốn chết, tôi muốn gặp lại cha tôi ...Nó khóc trong khi môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Và nó nhảy xuống.
Nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.Nó cố gắng chống cự lại nhưng bàn tay to lớn đó đã giữ nó lại không buôn nó ra trong phút chốc anh đã giữ được nó anh kéo nó lên ôm chặt nó vào lòng nó hoàn toàn mất hết ý thức
------------------------------------------------
Hơn 1 tháng anh giam nó trong phòng nó không cho nó đi học nhốt nó như nhốt một con thú cưng không ai được phép vào chỉ có mấy cô hầu gái đem thức ăn lên cho nó. Đối với nó nơi này còn tệ hơn cái địa ngục ngồi trong phòng khóc một mình nó lúc nào cũng nhớ về người cha đáng kính của nó
---------------------------------------------
-Anh không được xông vào đây!- Tiếng vệ sĩ ồn ào dưới nhà.
-Gì vậy?- Anh bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi quản gia Gajeel.
-Có kẻ tùy tiện xông vào, tôi sẽ sai vệ sĩ đuổi hắn ta ra.
-Dễ lắm sao?- Tiếng hắn vang lên khiến anh ngoái nhìn.
Chiếc áo sơ mi hắn mặc nhàu nhĩ, xộc xệch, tay áo xắn quá khuỷu.
Trên mặt hắn có vài vết trầy xước hoặc đỏ bầm.
-Sao cậu lại vào được đây?- Quản gia Gajeel ngạc nhiên.
-Dĩ nhiên là hạ hết đám vệ sĩ ngoài kia rồi.
-Gì chứ?- Rõ ràng mọi vệ sĩ quản gia Gajeel tuyển chọn đều là những người có năng lực hàng đầu các công ty vệ sĩ trên cả nước. Lẽ nào hắn hạ tất cả bọn họ dễ dàng vậy?
- Không thể.
-Sao không?- Anh cười châm chọc.
-Với cậu ta thì việc đó cũng không dễ đâu quản gia Gajeel.- Anh bình thản nói.- Ông ra ngoài đi.
-Ơ...vâng ạ.- Quản gia Gajeel lui xuống.
-Sao? Có chuyện gì mà anh tìm tôi?- Anh điềm tĩnh nói.
-Lucy đâu?
-Tôi không biết.- Anh trả lời, rõ ràng là nói dối.
-Đừng có láo toét như thế! Lucy đâu? Rốt cuộc anh giấu cô ấy ở đâu hả?
-nếu có biết thì tôi cũng không có ý định nói cho cậu hay.- Anh đáp lại thái độ khó chịu kia.
-Hừ...- Hắn hục hằn.- Tôi nói trước, nếu tôi mà biết anh dám nói dối tôi thì đừng trách.
Tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy.- Hắn khẳng định.
-Để tôi nói cho một cậu biết một điều về Lucy nhé.
-Sao?
-Cô ấy là người của tôi.
Lời nói của anh làm hắn rụng rời cả chân tay. Hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm,
bước tới tặng cho anh một cú đấm mạnh bạo tới nỗi miệng anh chảy cả máu.
-Thằng khốn.- Hắn nổi đóa.- Đã thế tao nói cho mày biết,dù thế nào thì tao vẫn sẽ ở bên cô ấy.
Anh cười.
-Lần thứ ba rồi đấy, sau này tôi sẽ trả đủ lại cho cậu.
-Ha...- Hắn cười khan.- Thử xem.- Rồi hắn bỏ đi mất.
--------------------------------------------------------------
Lucy ngồi trong phòng buồn tẻ nó rất nhớ hắn nhưng người nó nhớ nhiều nhất chính là người cha đáng kính của nó. Lucy luôn tìm đủ mọi cách để thoát khỏi đây trong dòng suy nghĩ của nó hiện ra một ý tưởng mới.Nó đứng dậy rời khỏi giường chạy lai bên tủ lấy chiệc thoại chuẩn bị gọi cho hắn thì"Cạch" Tiếng mở cửa của một cô hầu gái bước vào.Nó giậc mình cất điện thoại vào trong người hướng mắt về phía cửa nó mừng đó không phải là anh cũng thấy lạ toàn là anh mang đồ ăn lên lâu lâu anh có việc bận nên kêu người hầu mang vào. Hôm nay anh lại có việc bận_Natsu đâu ? Nó liền hỏi_Thiếu gia có việc bận nên không có ở nhà. Cô hầu gái đó trả lời
Anh không buồn tắt động cơ xe, đóng sầm cửa xe lại.
Anh còn không xếm xỉa gì tới cô hầu đang mang dù ra che cho mình.
-Tiểu thư đâu?- Anh hỏi trong khi bản thân sải những bước chân rộng và nhanh khiến cô hầu lúng túng vội vàng chạy theo.
-Trong phòng ạ.
-Được rồi.- Anh chạy vội lên lầu.
-------------------------------------
"Rầm"
Cánh cửa bật mở bằng một lực khá mạnh.
Nó ngồi im trên giường, bộ đồ ướt sũng nước, mái tóc ẩm ướt ôm sát gương mặt xinh xắn.
Đôi mắt nó vô hồn, mỏng manh tựa như thủy tinh trong suốt.
Anh định bước tới, định ôm nó vào lòng, định giải thích cho nó mọi chuyện nhưng trước khi anh tới gần, nó đã nói:
-Đừng chạm vào tôi.
-Gì chứ?- Anh nheo mắt.
-Anh đã nói dối tôi, anh đã lừa gạt tôi.- Nó buộc tội.
- Chính anh gây ra mọi chuyện.- Nó hét.
-Không phải tôi.
-Chính là anh.- Nó khẳng định.- Chính anh đã làm cho công ti ba tôi phá sản chính anh phản bội lời hứa, chính anh góp phần làm cho ba tôi tử tử.Là anh. Là anh chứ không ai khác.-Im đi.- Anh ôm lấy nó, mơn nhẹ đôi môi trên bờ môi nhợt nhạt của nó.
Nó căm thù nhìn anh.
-Tôi không tin.- Nó tiếp tục tra tấn tinh thần anh bằng ánh mắt đó.
- Tôi không còn là vợ của anh nữa rồi.
Anh choáng váng. Chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nhìn anh như thế, chưa bao giờ anh nghĩ nó sẽ nói những lời này hay làm tổn thương anh. Anh đã cứ ngỡ nó sẽ mãi là vô của anh, một người vợ kiều diễm, ngoan ngoãn. Thế nhưng giờ trước mắt anh
là một cô gái xa lạ với đôi mắt kiên cường chứa đầy thù hận.
-Tôi sẽ đi khỏi đây. Giờ đây, tôi không còn là vợ của anh, tôi có quyền đi.- Nó đẩy anh ra khỏi mình, chậm rãi bước về phía cánh cửa.
Anh chụp lấy một cánh tay nó.
-Tôi không cho phép em đi.
-Buông ra.
-Không.
-Buông ra!!!- Nó gần như quát lên, cố rút bằng được tay mình ra khỏi tay anh.
Anh kéo nó lại, gằn giọng:
-Được thôi.
-...
-Nếu em không muốn làm vợ của tôi nữa thì cũng được thôi,thế thì hãy làm người của tôi đi.
-Kh...- Nhưng tiếng "không" của nó hoàn toàn bị chìm trong cuống họng bởi nụ hôn của anh.
Thoạt đầu nó phản kháng nhưng sau một hồi bất lực trước sức mạnh của anh,
nó buông lơi, không phản ứng lại nữa.
Nó bỏ mặc tất cả.
Mặc cho cả linh hồn và thể xác của anh và nó hòa làm một.
Mặc cho nỗi đau cứ chất chứa trong lòng nó.
Câu nói cuối cùng của nó với anh chỉ có ba chữ:
-Tôi hận anh!
Mưa suốt mấy tiếng liền, không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn từng lúc.
Anh nhấn chìm mình trong bồn tắm của nó.
Anh không dám tin, không thể tin rằng hôm nay anh đã có nó, thật sự có nó.
Anh vừa cảm thấy hạnh phúc vì có thể giữ nó bên mình,
vừa dằn vặt tội lỗi vì đã làm tổn thương nó.
Nó mặc trên mình chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh,
ngồi bên bệ cửa sổ ngắm trời mưa, sấm chớp.
Anh bước ra từ phòng tắm, trên người mặc đúng chiếc quần dài, để trần ngực.-Sao vậy?
-Giờ anh hả hê lắm chứ gì?
Tim anh quặn thắt lại khi nghe thấy câu nói đó.
-Sao em lại nói thế?
-Không sao, hành hạ tôi anh thích lắm chứ gì?
-Không.
-Anh hại cha tôi bây giờ hại luôn tôi?
-Chuyện đó không phải tôi.
-Dối trá.
-Tôi nói thật.
-Đừng lừa tôi.
-Nghe anh...-Đừng lại đây.- Nó khóc.- Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh ghét tôi lắm chứ gì?
Vậy để tôi chết đi cho vừa lòng anh nhé?
-Sao?
-Đây là tầng 4, nhảy xuống từ đây chắc đủ chết nhỉ?- Nó nhìn ra bên ngoài,môi nở nụ cười tê tái.
-Đừng.- Anh hoảng hốt.
-Để tôi chết đi vậy.- Nó chẳng nghe thấy gì nữa, tai nó như ù đi.
Nó gần như trở nên điên loạn, cơ thể nó không còn nghe thấy nó nữa.
-Đừng như thế.- Anh chụp lấy tay nó khi nó ngồi hướng ra bên ngoài.
-Tôi muốn chết, tôi muốn gặp lại cha tôi ...Nó khóc trong khi môi vẫn thấp thoáng nụ cười.
Và nó nhảy xuống.
Nhưng bàn tay kia vẫn không buông ra.Nó cố gắng chống cự lại nhưng bàn tay to lớn đó đã giữ nó lại không buôn nó ra trong phút chốc anh đã giữ được nó anh kéo nó lên ôm chặt nó vào lòng nó hoàn toàn mất hết ý thức
------------------------------------------------
Hơn 1 tháng anh giam nó trong phòng nó không cho nó đi học nhốt nó như nhốt một con thú cưng không ai được phép vào chỉ có mấy cô hầu gái đem thức ăn lên cho nó. Đối với nó nơi này còn tệ hơn cái địa ngục ngồi trong phòng khóc một mình nó lúc nào cũng nhớ về người cha đáng kính của nó
---------------------------------------------
-Anh không được xông vào đây!- Tiếng vệ sĩ ồn ào dưới nhà.
-Gì vậy?- Anh bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi quản gia Gajeel.
-Có kẻ tùy tiện xông vào, tôi sẽ sai vệ sĩ đuổi hắn ta ra.
-Dễ lắm sao?- Tiếng hắn vang lên khiến anh ngoái nhìn.
Chiếc áo sơ mi hắn mặc nhàu nhĩ, xộc xệch, tay áo xắn quá khuỷu.
Trên mặt hắn có vài vết trầy xước hoặc đỏ bầm.
-Sao cậu lại vào được đây?- Quản gia Gajeel ngạc nhiên.
-Dĩ nhiên là hạ hết đám vệ sĩ ngoài kia rồi.
-Gì chứ?- Rõ ràng mọi vệ sĩ quản gia Gajeel tuyển chọn đều là những người có năng lực hàng đầu các công ty vệ sĩ trên cả nước. Lẽ nào hắn hạ tất cả bọn họ dễ dàng vậy?
- Không thể.
-Sao không?- Anh cười châm chọc.
-Với cậu ta thì việc đó cũng không dễ đâu quản gia Gajeel.- Anh bình thản nói.- Ông ra ngoài đi.
-Ơ...vâng ạ.- Quản gia Gajeel lui xuống.
-Sao? Có chuyện gì mà anh tìm tôi?- Anh điềm tĩnh nói.
-Lucy đâu?
-Tôi không biết.- Anh trả lời, rõ ràng là nói dối.
-Đừng có láo toét như thế! Lucy đâu? Rốt cuộc anh giấu cô ấy ở đâu hả?
-nếu có biết thì tôi cũng không có ý định nói cho cậu hay.- Anh đáp lại thái độ khó chịu kia.
-Hừ...- Hắn hục hằn.- Tôi nói trước, nếu tôi mà biết anh dám nói dối tôi thì đừng trách.
Tôi nhất định sẽ tìm ra cô ấy.- Hắn khẳng định.
-Để tôi nói cho một cậu biết một điều về Lucy nhé.
-Sao?
-Cô ấy là người của tôi.
Lời nói của anh làm hắn rụng rời cả chân tay. Hắn siết chặt tay lại thành nắm đấm,
bước tới tặng cho anh một cú đấm mạnh bạo tới nỗi miệng anh chảy cả máu.
-Thằng khốn.- Hắn nổi đóa.- Đã thế tao nói cho mày biết,dù thế nào thì tao vẫn sẽ ở bên cô ấy.
Anh cười.
-Lần thứ ba rồi đấy, sau này tôi sẽ trả đủ lại cho cậu.
-Ha...- Hắn cười khan.- Thử xem.- Rồi hắn bỏ đi mất.
--------------------------------------------------------------
Lucy ngồi trong phòng buồn tẻ nó rất nhớ hắn nhưng người nó nhớ nhiều nhất chính là người cha đáng kính của nó. Lucy luôn tìm đủ mọi cách để thoát khỏi đây trong dòng suy nghĩ của nó hiện ra một ý tưởng mới.Nó đứng dậy rời khỏi giường chạy lai bên tủ lấy chiệc thoại chuẩn bị gọi cho hắn thì"Cạch" Tiếng mở cửa của một cô hầu gái bước vào.Nó giậc mình cất điện thoại vào trong người hướng mắt về phía cửa nó mừng đó không phải là anh cũng thấy lạ toàn là anh mang đồ ăn lên lâu lâu anh có việc bận nên kêu người hầu mang vào. Hôm nay anh lại có việc bận_Natsu đâu ? Nó liền hỏi_Thiếu gia có việc bận nên không có ở nhà. Cô hầu gái đó trả lời
Bình luận truyện