Sự Trả Thù Công Bằng

Chương 48: Liên minh (thượng)



Tư Minh đỗ xe ngay cạnh chỗ hắn đứng, Diệp Kính Huy cũng tự nhiên mở cửa xe vào ngồi.

Xe chậm rãi đi về hướng đường cao tốc ra ngoại ô phía Tây, Tư Minh thuận miệng hỏi: “Dặn dò mọi người xong cả rồi?”

Diệp Kính Huy tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, đáp với vẻ biếng nhác: “Ừ.”

Tư Minh gật đầu: “Anh sẽ bảo Nhân Thông nhanh chóng hoàn thành sản phẩm.”

Hắn chợt mở mắt ra nhìn anh: “Nhất định phải dựa vào tiếng tăm lúc mới khởi sự của Nhân Thông để chiếm lĩnh thị trường trước Nam Dao. Nếu không, danh tiếng lâu năm của Nam Dao chắc chắn sẽ bóp chết Nhân Thông không thương tiếc.”“Em yên tâm đi, Nam Dao không có khả năng xong sớm hơn Nhân Thông đâu.”

“Anh khẳng định?”

“Đương nhiên, lúc trước bác Từ cố ý làm Nam Dao kéo dài tiến độ, hơn nữa người đứng đầu bên đó hiện giờ đã bị anh chuyển đi rồi, họ sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.”

Vướng phải đèn đỏ ở ngã tư, xe ngừng lại, Tư Minh đột nhiên nói: “Không bàn chuyện này nữa.”

Diệp Kính Huy dựa vào lưng ghế, híp mắt nhìn anh: “Vậy anh muốn tán gẫu cái gì đây?”

Tư Minh quay đầu nhìn cảnh ngoài cửa kính, bên hông một khách sạn xa hoa hình như đang tổ chức vũ hội, hằng hà sa số các người đẹp đeo mặt nạ dập dìu khiêu vũ theo tiếng nhạc du dương.

Anh nói: “Thật hoài niệm.”

Diệp Kính Huy cũng nhìn theo hướng tầm mắt anh, trông thấy từng đôi nắm tay nhau khiêu vũ, hắn khẽ thở dài: “Đây là loại tiệc mà tôi ghét nhất.”

“Vậy sao?” Tư Minh quay sang nhìn hắn.

Chẳng lẽ chuyện sáu năm trước em đeo mặt nạ lấy trộm tài liệu trên người anh, em thật sự quên mất rồi sao? Hay là làm quá nhiều việc xấu nên không thể nhớ nổi?

Anh còn chưa kịp thốt ra miệng, Diệp Kính Huy đã giành trước: “Này bác tài, lái xe đi.”

Đèn xanh sáng lên, Tư Minh khởi động xe, nghi vấn đó lại tiếp tục bị vùi lấp.

. . . . .

Hết thảy mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi, một tuần sau, Dương Lăng liên lạc với Tư Minh, cô nói sản phẩm đã làm xong hình thức ban đầu, còn gửi một phần qua cho anh xem.

Diệp Kính Huy mở phần mềm ra, vừa nhấp chuột vừa bảo: “Tôi sẽ gửi qua bên kia, để họ bắt tay lập kế hoạch ngay.”

“Em không đích thân làm sao?” Nét cười của Tư Minh phảng phất vẻ tư lự.

Diệp Kính Huy ngẩn người, bất chợt hiểu ra ý anh nói. Lúc trước khi còn là Lưu Huy làm việc trong Đông Thành, hắn từng giúp đỡ Tiêu Dật viết một kế hoạch kinh doanh đánh bại Tư Minh, tuy hắn thừa hiểu mọi chuyện không dễ dàng qua mắt anh được, nhưng hôm nay nghe anh trực tiếp hỏi, trong lòng hắn vẫn cảm thấy đau vô cớ.

“Lần này không cần tôi tự tay làm.”

“Bản kế hoạch lần trước của em rất hoàn hảo, sao bây giờ lại không tiếp tục? Hơn nữa em cũng hiểu biết về Nhân Thông, chi bằng ra mặt góp ý cho họ.” Tư Minh chăm chú nhìn hắn, anh nói rất nghiêm túc, “Lần này chúng ta chỉ có thể thắng, tuyệt đối không được thua. Ở trước mặt anh, em không cần che giấu điều gì cả.”

Đối diện với sự tín nhiệm tuyệt đối ẩn chứa trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Diệp Kính Huy yên lặng một chốc mới đồng ý: “Được.”

“Vất vả cho em rồi.” Tư Minh vỗ nhẹ lên vai hắn, đương lúc anh xoay người muốn đi thì bị hắn níu về.

Tư Minh khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn, Diệp Kính Huy mỉm cười, một nét cười đầy cổ quái, “Tôi từng giúp Tiêu Dật hạ bệ anh, anh không hận tôi sao?”“Không hận.”

“Ha, vậy là tôi nhỏ mọn hơn anh nhiều, chuyện anh gài bẫy tôi vẫn còn ghi tạc trong lòng đây.” Diệp Kính Huy ngừng chốc lát mới tiếp tục cười nói, “Nếu có một ngày tôi hại anh chỉ còn hai bàn tay trắng, anh hận tôi không?”

“Không hận.” Tư Minh cười, vuốt nhẹ tóc mai của hắn, anh thấp giọng trả lời: “Dù có hận em thì cũng chẳng nỡ tổn thương em. Cho nên thay vì tự đẩy mình vào thế tiến thoái lưỡng nan, chẳng bằng không hận.”

Nghe thấy thế, Diệp Kính Huy liếc anh, chỉ thấy đôi mắt luôn lạnh lẽo kia thấp thoáng ý cười ôn hòa, lúc nhìn hắn lại tràn đầy khoan dung.

Sợi dây chuyền trên cổ anh là món quà đầu tiên hắn tặng, mặt dây chuyền phản chiếu lấp lánh dưới ánh đèn, giống hệt như sợi trên cổ hắn, một cặp thật xứng đôi.

Tiếc là anh không hận tôi, không đồng nghĩa là tôi tha thứ cho sự dối trá của anh.

Dẫu anh không hận tôi, tôi cũng sẽ không nương tay với anh.

Chúng ta là những kẻ sinh ra trong gai nhọn, nhân từ với kẻ thù chẳng khác nào tàn nhẫn với bản thân.

Tuy từ trước tới nay Diệp Kính Huy đều tin tưởng điều này, nhưng khoảnh khắc khi Tư Minh nói không hận, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Cuộc chiến bí mật này thật sự phải tiếp tục đến tận khi có bên chết trận sao?

. . . . .

Hệt như chạy đua với thời gian, Nhân Thông cử những nhân viên ưu tú nhất ra sức làm việc bất kể ngày đêm, tranh thủ từng phút từng giây, rốt cuộc tới đầu tháng mười cũng hoàn thành trọn vẹn sản phẩm, mà tập đoàn Thiên Vũ dưới sự chỉ đạo của Diệp Kính Huy, trong vòng một tuần đã gấp rút lập xong chiến lược.

Lần hợp tác này nhờ có hai người đứng đầu mỗi bên lãnh đạo, hơn nữa yếu tố quan trọng là Nhân Thông khởi sự thành công đã tạo được tiếng tăm trên thị trường, thế nên nhân viên tham gia dự án đều rất chuyên tâm, ý chí sôi sục, cơ hồ lá cờ thắng lợi đang bay phấp phới trước mắt họ, ai cũng cười rất vui sướng.

Thiên Vũ và Nhân Thông đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ thời điểm, dự định ngày 17 tháng 10 sẽ tổ chức cuộc họp để chính thức tuyên bố, không ngờ lại nghe được một tin tức rúng động lòng người!

Sản phẩm của Nam Dao sẽ được tung ra thị trường vào ngày 15 tháng 10, với đối tác là Đông Thành – tập đoàn có rất nhiều bạn hàng lớn.

Diệp Kính Huy cau mày, hôm nay đã là 14 tháng 10, ngày mai Nam Dao sẽ vượt lên chiếm ưu thế trước, trong vòng một ngày mà muốn đưa sản phẩm của Nhân Thông ra thị trường trước thời gian là chuyện vô vàn khó khăn! Đòn phủ đầu này của Quan Thiên Trạch sao lại chọn thời điểm trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ bên hắn có gian tế tiết lộ toàn bộ kế hoạch rồi ?!

Đương lúc Diệp Kính Huy nhíu mày trầm tư, đêm hôm ấy, bỗng nhiên hắn nhận được một cuộc gọi.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng dịu dàng, như tiếng nước hồ mùa xuân lăn tăn gợn sóng, thân quen đến nỗi làm Diệp Kính Huy ngơ ngác cả một lúc lâu.“A Huy, sao không ừ hữ gì vậy?”

“Này, bớ ba hồn bảy vía Diệp Kính Huy mau quay từ Đại Tây Dương về đây, tôi đang gọi đường quốc tế đấy.”

Diệp Kính Huy từ trong cơn mê bỗng chốc hoàn hồn lại, hắn mỉm cười: “Tiêu Dật, đã lâu không gặp.”

Hắn đã từng nghĩ Tiêu Dật sẽ không bao giờ liên lạc với mình nữa, bởi chính sự tùy hứng của hắn đã hại y thân bại danh liệt.

Vốn từng nghĩ rằng Tiêu Dật sẽ căm ghét hắn, dẫu có là bạn bè đi chăng nữa, bị đối phương hủy hoại danh dự, hủy hoại tương lai, ai có đủ rộng lượng để tha thứ và chuyện trò với hắn y như lúc xưa?

Hiện giờ nhận được điện thoại của Tiêu Dật, thanh âm dịu dàng như trước đây không khỏi làm bất an trong lòng Diệp Kính Huy hoàn toàn tan biến.

“Tôi gọi điện là muốn bảo cậu đừng lo lắng, không cần thay đổi kế hoạch đâu. So với việc chủ động đánh úp Nam Dao, chi bằng cứ để họ tự lọt hố.” Tiêu Dật điềm tĩnh nói.

Mắt Diệp Kính Huy sáng rực: “Chẳng lẽ cậu đang âm thầm giật dây?”

“Đúng vậy, là tôi để lộ ít thông tin cho bên Quan Thiên Trạch, ha ha, tôi biết cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho gã, đương nhiên tôi cũng muốn ăn miếng trả miếng.” Tiêu Dật mỉm cười, “Đừng quên tôi còn khá nhiều tâm phúc trong Đông Thành, dù tôi có ra đi thì cũng nhờ họ hỗ trợ được.”

Diệp Kính Huy cũng cười, hắn đổi tay cầm điện thoại, hỏi với vẻ uể oải: “Kế hoạch lần này do nhóm Tô San San làm sao?”

“Ừ, kế hoạch của San San không có sơ hở, trong khi sản phẩm của Nam Dao có chứa lỗi tiềm ẩn, Quan Thiên Trạch vì vội vã tranh giành với bên cậu nên một khi tung ra thị trường sẽ vô phương cứu vãn, khi đó gã chẳng khác nào tự mình hại mình.” Tiêu Dật ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Lúc ấy bên Đông Thành sẽ lấy lý do sản phẩm sai quy chuẩn yêu cầu Nam Dao bồi thường. Phần mềm bên cậu và Tư Minh hợp tác phát triển cũng vừa khéo xuất hiện, quả là một cú áp đảo độc chiếm cả thị trường.”

Diệp Kính Huy gật đầu, khẽ nhếch khóe môi: “Không ngờ hiện tại mới chính thức là hợp tác ba phương.”

Phía địch bị Tiêu Dật kín đáo gây hại, có lỗi tiềm tàng.

Bên ta có hắn và Tư Minh bắt tay chung sức, trù bị chu đáo.

Trận chiến ba đối một này còn chưa bắt đầu đã thấy trước kết cuộc.

Quả nhiên, trong buổi công bố vào ngày 15 tháng 10, lúc đang thao tác, Tô San San “vô tình” đưa vào một dòng lệnh làm đứng máy, khiến ai ai cũng hoảng sợ. Chỉ trong giây lát tin tức đã lan truyền khắp nơi. Nam Dao phát hành hàng thứ phẩm? Sản phẩm của Nam Dao có sai sót tiềm tàng?! Hay có người cố ý cài lỗi vào sản phẩm hòng lật đổ Nam Dao?

Sau khi bạn hàng biết được tin dữ này, họ lập tức rút đơn đặt hàng về, tập đoàn Đông Thành đòi Nam Dao phải bồi thường một khoản tiền lớn vì sản phẩm không đúng tiêu chuẩn!

Thoáng chốc người người bỏ rơi Nam Dao, càng đừng nói đến đối thủ lâu năm của họ, vui tới nỗi khao khát muốn giậu đổ bìm leo! Thậm chí cả vài bạn hàng thân thiết cũng từ chối tiếp tục ký hợp đồng!Ngay thời điểm đó, tập đoàn Nhân Thông sau khi có được danh tiếng qua màn khởi đầu tốt đẹp, cùng với đợt quảng bá thành công nhờ hợp tác với Thiên Vũ, đã tung ra sản phẩm mới vượt trội hơn hẳn Nam Dao!

Sau khi Nam Dao thất bại ê chề, công ty được xem là hậu sinh khả úy – tập đoàn Nhân Thông, nhanh chóng độc chiếm thị trường. Các bạn hàng từng muốn mua bán với Nam Dao cũng quay sang lựa chọn sản phẩm có danh tiếng, chất lượng cũng như bảo đảm của Nhân Thông. Phòng marketing của Thiên Vũ suốt ngày inh ỏi tiếng chuông điện thoại, đơn đặt hàng cao đến nỗi lập kỷ lục mới trong lịch sử doanh số, chỉ trong ngày đầu tiên tung ra thị trường, phần mềm của Nhân Thông đã được bán vượt trên mức một trăm ngàn cái!

Nhoáng cái tình thế lật ngược, biến động bất ngờ chỉ trong một sớm một chiều.

Tập đoàn Nam Dao vốn đã mất số vốn lớn Tư Minh rút ra, lại thêm thiệt hại đến từ sản phẩm mới, chẳng mấy chốc đã phải chịu một khoản lỗ khổng lồ. Đối mặt với yêu cầu bồi thường của Đông Thành, Nam Dao lâm vào tình trạng nguy khốn như đứng trên bờ vực. Rất nhiều cổ đông ồ ạt thi nhau bán cổ phiếu, cổ phiếu của Nam Dao nhanh chóng rớt giá thảm hại!

Chính vào lúc này, chủ tịch Tư Minh của Nhân Thông rốt cuộc cũng ra mặt, anh đưa ra kế hoạch mua lại Nam Dao, các thành viên lâu năm của ban lãnh đạo tập đoàn đã sớm biết quan hệ giữa Tư Minh và Từ Văn Sơn, vốn cũng không phục Quan Thiên Trạch, dĩ nhiên họ đều nhiệt liệt tán thành trao Nam Dao vào tay anh.

Cuối tháng 10, tin tức Nhân Thông gặt hái được thành công rực rỡ và Nam Dao bị mua lại được lan truyền xôn xao khắp chốn. Nhưng quái lạ ở chỗ, mãi đến khi song phương ký kết thỏa thuận sáp nhập công ty xong, chủ tịch Quan Thiên Trạch của Nam Dao vẫn không hề lộ diện.

Diệp Kính Huy vẫn không điều tra được giấy phép xuất nhập cảnh của gã, cứ như gã đã triệt để bốc hơi.

Diệp Kính Huy, Tư Minh và Tiêu Dật quên đi ân oán tình thù, một lòng đối phó với kẻ thù chung Quan Thiên Trạch mà đề ra ba phương hợp tác, chiến lược này cuối cùng cũng giành được thắng lợi mỹ mãn.

Nhưng niềm vui chiến thắng cũng bị sụt giảm vì sự biến mất bất ngờ của Quan Thiên Trạch, làm Diệp Kính Huy cứ thấy bất an âm ỉ.

Hắn luôn nghĩ rằng một kẻ đê tiện như gã sẽ không bao giờ cam chịu bị ba người họ đùa cợt trong tay.

. . . . .

Tối hôm ấy, Diệp Kính Huy nhận được điện thoại của Văn Tích Tuệ, bà gọi hắn về nhà.

Vừa bước vào cửa đã thấy ba ngồi ngay ngắn trên sô pha.

Từ sau lần bị quất roi, Diệp Kính Huy vẫn chưa có dịp nói với ông câu nào, bây giờ trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị của ông, hắn chỉ biết cố gắng chịu đựng đi đến sô pha ngồi, gọi ông: “Ba.”

Diệp Trí Viễn thuận miệng “ừ” một tiếng.

Hai cha con cứ ngồi im như thế, không ai hỏi han ai.

Trên TV đang chiếu những tin tức nổi bật nhất trong thời gian qua.

“Chủ tịch Tư Minh của tập đoàn Minh Huy cho biết, sau khi Minh Huy, Nhân Thông và Nam Dao được sáp nhập, sẽ có một đợt điều chỉnh nhân viên ở quy mô lớn. Sau này ngoại trừ phát triển phần cứng, tập đoàn Minh Huy sẽ tiến quân vào lĩnh vực game. Ngoài ra chủ tịch Tư Minh còn chia sẻ về nguồn gốc tên tập đoàn, Minh Huy là tên ghép của anh và người yêu, nó tượng trưng cho việc họ sẽ luôn kề vai sát cánh, thể hiện quyết tâm có phước cùng hưởng có họa cùng chia. . . .”Lúc người dẫn chương trình nói tới đây, Diệp Trí Viễn liền quay đầu sang nhìn Diệp Kính Huy, khóe miệng hắn co giật, nhún vai đáp: “Anh ta nói bừa đấy, ba đừng để ý.”

Diệp Trí Viễn trầm mặc một lát mới chùng giọng nói: “Tư Minh là người quá mưu trí, con thích cậu ta thật lòng sao?”

Diệp Kính Huy chỉ cười thay cho câu trả lời.

Có lẽ có một chút, bất quá so với ân oán giữa cả hai, chút tình cảm này chẳng đáng nhắc tới.

Dường như hôm nay Diệp Kính Hy có việc gấp, anh không về nhà mà để con trai cưng Diệp Khiêm mang bánh ngọt và trái cây đến.

Văn Tích Tuệ đang nấu nướng trong bếp, Diệp Khiêm ngoan ngoãn bưng từng đĩa thức ăn ra ngoài, nhác thấy Diệp Kính Huy, cậu nhóc lẩn như chạch.

Diệp Kính Huy vươn móng vuốt tóm lấy cổ áo nhóc, nhếch lên nụ cười tà ác muôn phần: “Ai dà, Tiểu Khiêm bé bỏng cũng tới ư, mau lại đây cho chú ba ôm một cái.”

Diệp Khiêm giãy giụa trốn sau lưng ông nội, lầm bầm thưa: “Ba nói qua nhà nội tuyệt đối không được lại gần chú ba, biến thái là bệnh, sẽ lây nha.”

Khóe miệng đang cười của Diệp Kính Huy nháy mắt cứng đơ, trông thấy Diệp Trí Viễn vẫn điềm tĩnh như thường, hắn so vai: “Ba con với chú là song sinh, đã từng nằm chung trong nước ối mười tháng thì ba con cũng đâu phải người tốt gì cho cam. Lúc vừa ra đời, chú ba với ba con còn trần truồng ôm nhau chặt cứng đó.”

“Khụ.” Diệp Trí Viễn cắt ngang hắn, quay sang nói với Diệp Khiêm, “Vào giúp bà nội đi, đừng nghe chú ba nói vớ vẩn.”

Văn Tích Tuệ nấu rất nhiều món, thức ăn vừa dọn xong thì tiếng gõ cửa cũng đúng lúc vang lên.

Người đến là Tư Minh, có lẽ vừa kết thúc buổi họp nên anh mặc âu phục đen thẳng thớm, trong tay còn cầm một cái gói to.

Văn Tích Tuệ vừa thấy là Tư Minh thì nụ cười trên mặt cũng trở nên thân thiết hơn: “Mau lại ăn cơm, cả nhà đang đợi con đấy.”

Tư Minh dạ một tiếng, đổi giày xong thì đi vào nhà, đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn của Diệp Khiêm đảo tới đảo lui trên người anh, chần chừ nửa ngày nhóc mới lon ton chạy đến trước mặt Tư Minh, “Chú ơi, chú chính là người trên TV lúc nãy sao?”

Tư Minh nhéo má Diệp Khiêm, mỉm cười bế nhóc con lên.

Diệp Kính Huy dội một gáo nước lạnh: “Mới biết chưa tới ba giây đã nhào vào lòng người ta, không sợ là bọn buôn người à.”

Diệp Khiêm phản bác: “Ba nói chú ba mới giống bọn buôn người.”

Diệp Kính Huy trợn mắt liếc đứa cháu, lại lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt phảng phất ý cười của Tư Minh.

Anh điềm nhiên thả Diệp Khiêm xuống, bình thản đón nhận ánh mắt lạnh băng tuyết sắc như đao kiếm của Diệp Kính Huy, chậm rãi đi đến bên bàn, rất ư “vô sỉ” ngồi sát bên cạnh hắn.

Tư Minh lấy một chiếc hộp rất đẹp trong cái gói to kia ra, sẽ sàng đặt trước mặt Diệp Trí Viễn.

“Chú Viễn, đây là quà con và A Huy mua tặng chú.”Diệp Kính Huy đột nhiên cứng người, lại cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh đang xoa nhẹ mu bàn tay lạnh ngắt của hắn.

Diệp Trí Viễn mở hộp ra thì thấp là một bộ trà cụ cực kỳ tinh xảo, chén trà có khắc hoa văn uyển chuyển, trên ấm trà còn được vẽ hình rồng uốn lượn, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp. Ông gõ vào chén trà, nghe thấy tiếng vọng như thủy triều dâng lên, đôi mắt ông sáng rỡ: “Là trà cụ bằng gỗ?”

Tư Minh gật đầu, anh cười nói: “Vâng, lần trước đi du lịch, nghe bảo A Huy nói chú rất thích uống trà, tụi con quyết định mua một bộ trà cụ tặng chú.”

Diệp Trí Viễn rất ít khi nở nụ cười, ông hài lòng ngắm bộ trà cụ nọ, cất vào một cách cẩn thận: “Hiếm thấy các con có lòng.”

Diệp Kính Huy ngồi cứng đơ trên sô pha, hắn muốn giãy ra khỏi tay Tư Minh, tiếc thay anh đã sớm nhận ra điều đó, bèn trở tay đè tay hắn xuống.

Mười ngón tay đan vào nhau, truyền đến sự an tâm lạ kỳ.

Tư Minh ghé sát bên tai Diệp Kính Huy, thấp giọng nói: “Lúc dì bảo anh tới, anh đã đi tìm hiểu rồi, hôm nay hẳn là sinh nhật năm mươi tuổi của ba em.”

Ngón tay Diệp Kính Huy run rẩy, Tư Minh lại càng nắm chặt hơn. Đã nhiều năm qua hắn chưa từng tặng ba món quà nào, cũng chưa hề nhận được bất cứ món quà nào từ ông. Trong chớp mắt ông đã năm mươi tuổi rồi. Hôm nay, có lẽ sẽ là lần sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện