Sủng Em Đến Tận Xương
Chương 8: "Anh cởi quần áo rất đặc biệt sao?"
Nhậm Từ Từ trong lòng nhảy dựng, vội vàng từ trên sô pha đứng lên, cầm điện thoại đi đến ban công.
Cô nhìn thoáng qua, xác định Khương Tiểu Đường không chú ý, mới nhỏ giọng mà giải thích, "Tôi không có......"
"Không có?" Thẩm Tư Ngôn cất cao giọng, sau đó cũng không cho Nhậm Từ Từ giải thích, hừ lạnh một tiếng, "Cô tốt nhất là không có, cô đừng quên cô hiện tại là người của Thẩm Tư Ngôn! Cô có can đảm dính lấy nam nhân khác, tôi sẽ làm cô hối hận cả đời!"
"Tôi không có." Nhậm Từ Từ nhịn không được trợn mắt.
Người này thật là, khó dây dưa.
"Cô ở nơi nào?" Thẩm Tư Ngôn giọng nói thâm trầm truyền tới, cho dù nhìn không thấy mặt, cũng có thể tưởng tượng ra anh giờ phút này sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
"Tôi, ở bên ngoài a."
"Địa chỉ!" Thẩm Tư Ngôn ngữ khí không tốt, mỗi một câu đều giống như đang quát cô.
Nhậm Từ Từ biết Thẩm Tư Ngôn hận cô, thở sâu, không nghĩ sẽ cùng anh cãi cọ.
Quay đầu lại, nhìn về phía con gái đang ngồi chơi búp bê.
Nhậm Từ Từ thật vất vả mới nhìn thấy con gái, không nghĩ nhanh như vậy lại phải xa, nhịn không được nói: "Tôi ở bên ngoài có chút việc, tối nay sẽ trở về được không?"
"Chuyện gì." Thẩm Tư Ngôn trầm giọng hỏi.
"Là do công việc, tôi......"
"Đi công tác?" Thẩm Tư Ngôn cười lạnh, "Cô vẽ tranh, ở nơi nào chả làm việc được? Đi tới công ty tôi, cô muốn vẽ thế nào cũng được."
"Nhưng tôi ——"
"Nhậm Từ Từ, đừng quên cô đã đáp ứng điều kiện của tôi, trong một năm, cô cần vô điều kiện mà thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi hiện tại muốn nhìn thấy cô, lập tức, lập tức!"
"......"
Thẩm Tư Ngôn thái độ căn bản không cho người khác cự tuyệt, Nhậm Từ Từ bất đắc dĩ hạ bả vai, thanh âm mỏng manh, "Tôi tới ngay."
"Địa chỉ."
"Cái gì?"
"Địa chỉ, tôi tới đón cô." Thẩm Tư Ngôn ngữ khí hòa hoãn vài phần.
Nhậm Từ Từ giật mình, quay đầu lại lại nhìn Điềm Điềm, môi mấp mắy, nói: "Ở công viên Lâm Ấm, tôi ở cổng lớn chờ anh."
Công viên Lâm Ấm ở gần nhà Khương Tiểu Đường.
"Chờ!" Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Tư Ngôn nói hai chữ, ngắt điện thoại.
Khương Tiểu Đường chạy tới, "Làm sao vậy? Từ từ? Ai vậy?"
Nhậm Từ Từ không dám nói, "Một người bạn, Tiểu Đường, mình phải đi rồi, Điềm Điềm khả năng còn phải phiền cậu giúp mình chiếu cố một chút thời gian." Nói, đi đến sô pha, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, "Đây là phí sinh hoạt của Điềm Điềm, cậu....."
"Cậu làm gì vậy? Chúng ta là quan hệ gì, cậu lại khách khí như vậy?" Khương Tiểu Đường vừa thấy Nhậm Từ từ lấy tiền, không cao hứng trầm mặt, nhanh chóng đẩy lại.
Nhậm Từ Từ giữ tay cô, "Tiểu Đường, mình biết cậu tốt, nhưng này tiền cậu nên lấy, Điềm Điềm ở chỗ này đã rất phiền cho cậu, mình còn không biết xấu hổ để cậu bỏ tiền nuôi Điềm Điềm. Cậu mà không nhận, mình sẽ rất ngượng ngùng."
Khương Tiểu Đường hiểu Nhậm Từ Từ, cũng không từ chối nữa, cô tiếp nhận tấm thẻ, lo lắng hỏi: "Có phải vẫn chưa giải quyết xong phải không? Hiện tại không thể về nhà sao?"
"Còn...... Còn có một chút việc nhỏ."
Nhậm Từ Từ không dám nói mình ở tại nhà Thẩm Tư Ngôn nơi đó, con gái cô cũng không yên tâm cho ba cô chăm sóc, chỉ có thể tạm thời ở tại nhà Khương Tiểu Đường.
Khương Tiểu Đường thở dài, "Ba của cậu, thật là hại người."
"Mommy, mẹ lại muốn đi sao?" Điềm Điềm vừa mới ngoan ngoãn nghe hai người nói chuyện, lúc này thấy mommy phải đi, luyến tiếc mà nhào vào lòng ngực cô, "Mommy, Điềm Điềm không muốn xa mẹ."
Nhậm Từ Từ nghe con gái nói, tim như vỡ vụn, vuốt đầu Điềm Điềm, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, "Mommy cũng không muốn xa Điềm Điềm."
Nhưng cô hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không có khả năng đưa Điềm Điềm tới nhà Thẩm Tư Ngôn. Thẩm gia biết Điềm Điềm tồn tại, khẳng định sẽ đem Điềm Điềm cướp đi.
Nghĩ vậy, Nhậm Từ Từ trong lòng bỗng chốc sợ hãi, đỡ bả vai Điềm Điềm, nghiêm túc hỏi, " Điềm Điềm, mommy hỏi con, nếu bên ngoài hỏi con bao nhiêu tuổi, con nói như thế nào?"
Điềm Điềm chớp mắt to, nâng ba ngón tay nhỏ lên, "Mommy, Điềm Điềm nhớ rõ, Điềm Điềm ba tuổi."
Nhậm Từ Từ thả lỏng, cười sờ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của của con, "Điềm Điềm thật ngoan."
Cô nhìn thoáng qua, xác định Khương Tiểu Đường không chú ý, mới nhỏ giọng mà giải thích, "Tôi không có......"
"Không có?" Thẩm Tư Ngôn cất cao giọng, sau đó cũng không cho Nhậm Từ Từ giải thích, hừ lạnh một tiếng, "Cô tốt nhất là không có, cô đừng quên cô hiện tại là người của Thẩm Tư Ngôn! Cô có can đảm dính lấy nam nhân khác, tôi sẽ làm cô hối hận cả đời!"
"Tôi không có." Nhậm Từ Từ nhịn không được trợn mắt.
Người này thật là, khó dây dưa.
"Cô ở nơi nào?" Thẩm Tư Ngôn giọng nói thâm trầm truyền tới, cho dù nhìn không thấy mặt, cũng có thể tưởng tượng ra anh giờ phút này sắc mặt có bao nhiêu khó coi.
"Tôi, ở bên ngoài a."
"Địa chỉ!" Thẩm Tư Ngôn ngữ khí không tốt, mỗi một câu đều giống như đang quát cô.
Nhậm Từ Từ biết Thẩm Tư Ngôn hận cô, thở sâu, không nghĩ sẽ cùng anh cãi cọ.
Quay đầu lại, nhìn về phía con gái đang ngồi chơi búp bê.
Nhậm Từ Từ thật vất vả mới nhìn thấy con gái, không nghĩ nhanh như vậy lại phải xa, nhịn không được nói: "Tôi ở bên ngoài có chút việc, tối nay sẽ trở về được không?"
"Chuyện gì." Thẩm Tư Ngôn trầm giọng hỏi.
"Là do công việc, tôi......"
"Đi công tác?" Thẩm Tư Ngôn cười lạnh, "Cô vẽ tranh, ở nơi nào chả làm việc được? Đi tới công ty tôi, cô muốn vẽ thế nào cũng được."
"Nhưng tôi ——"
"Nhậm Từ Từ, đừng quên cô đã đáp ứng điều kiện của tôi, trong một năm, cô cần vô điều kiện mà thỏa mãn yêu cầu của tôi, tôi hiện tại muốn nhìn thấy cô, lập tức, lập tức!"
"......"
Thẩm Tư Ngôn thái độ căn bản không cho người khác cự tuyệt, Nhậm Từ Từ bất đắc dĩ hạ bả vai, thanh âm mỏng manh, "Tôi tới ngay."
"Địa chỉ."
"Cái gì?"
"Địa chỉ, tôi tới đón cô." Thẩm Tư Ngôn ngữ khí hòa hoãn vài phần.
Nhậm Từ Từ giật mình, quay đầu lại lại nhìn Điềm Điềm, môi mấp mắy, nói: "Ở công viên Lâm Ấm, tôi ở cổng lớn chờ anh."
Công viên Lâm Ấm ở gần nhà Khương Tiểu Đường.
"Chờ!" Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Tư Ngôn nói hai chữ, ngắt điện thoại.
Khương Tiểu Đường chạy tới, "Làm sao vậy? Từ từ? Ai vậy?"
Nhậm Từ Từ không dám nói, "Một người bạn, Tiểu Đường, mình phải đi rồi, Điềm Điềm khả năng còn phải phiền cậu giúp mình chiếu cố một chút thời gian." Nói, đi đến sô pha, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, "Đây là phí sinh hoạt của Điềm Điềm, cậu....."
"Cậu làm gì vậy? Chúng ta là quan hệ gì, cậu lại khách khí như vậy?" Khương Tiểu Đường vừa thấy Nhậm Từ từ lấy tiền, không cao hứng trầm mặt, nhanh chóng đẩy lại.
Nhậm Từ Từ giữ tay cô, "Tiểu Đường, mình biết cậu tốt, nhưng này tiền cậu nên lấy, Điềm Điềm ở chỗ này đã rất phiền cho cậu, mình còn không biết xấu hổ để cậu bỏ tiền nuôi Điềm Điềm. Cậu mà không nhận, mình sẽ rất ngượng ngùng."
Khương Tiểu Đường hiểu Nhậm Từ Từ, cũng không từ chối nữa, cô tiếp nhận tấm thẻ, lo lắng hỏi: "Có phải vẫn chưa giải quyết xong phải không? Hiện tại không thể về nhà sao?"
"Còn...... Còn có một chút việc nhỏ."
Nhậm Từ Từ không dám nói mình ở tại nhà Thẩm Tư Ngôn nơi đó, con gái cô cũng không yên tâm cho ba cô chăm sóc, chỉ có thể tạm thời ở tại nhà Khương Tiểu Đường.
Khương Tiểu Đường thở dài, "Ba của cậu, thật là hại người."
"Mommy, mẹ lại muốn đi sao?" Điềm Điềm vừa mới ngoan ngoãn nghe hai người nói chuyện, lúc này thấy mommy phải đi, luyến tiếc mà nhào vào lòng ngực cô, "Mommy, Điềm Điềm không muốn xa mẹ."
Nhậm Từ Từ nghe con gái nói, tim như vỡ vụn, vuốt đầu Điềm Điềm, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, "Mommy cũng không muốn xa Điềm Điềm."
Nhưng cô hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cô không có khả năng đưa Điềm Điềm tới nhà Thẩm Tư Ngôn. Thẩm gia biết Điềm Điềm tồn tại, khẳng định sẽ đem Điềm Điềm cướp đi.
Nghĩ vậy, Nhậm Từ Từ trong lòng bỗng chốc sợ hãi, đỡ bả vai Điềm Điềm, nghiêm túc hỏi, " Điềm Điềm, mommy hỏi con, nếu bên ngoài hỏi con bao nhiêu tuổi, con nói như thế nào?"
Điềm Điềm chớp mắt to, nâng ba ngón tay nhỏ lên, "Mommy, Điềm Điềm nhớ rõ, Điềm Điềm ba tuổi."
Nhậm Từ Từ thả lỏng, cười sờ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của của con, "Điềm Điềm thật ngoan."
Bình luận truyện