Sủng Mị

Chương 1752: Nhu tình mật ngọt



Lúc ban đầu Sở Mộ rất khó bình tĩnh tập trung tu luyện, bởi vì hắn biết khi mình mở mắt ra lần nữa sẽ được thấy nàng tỉnh lại.

Kèm theo cảm xúc mong đợi và hưng phấn, Sở Mộ phải tốn thời gian rất lâu mới tiến vào trạng thái tu luyện chân chính.

Khi đó tâm tình hắn cũng từ từ yên tĩnh trở lại, nhưng mà bây giờ hắn không thể nào kiềm chế được cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình.

Hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau, đầu óc Sở Mộ trống rỗng không muốn nghĩ ngợi gì nữa.

Trên phương diện tình cảm, hắn là một người rất đơn giản. Bây giờ đối mặt với Cẩn Nhu công chúa, nhìn thấy ánh mắt say đắm của nàng, Sở Mộ thật sự rung động. Trái tim Sở Mộ dần dần nóng rực, linh hồn cũng hãm sâu vào trong đôi mắt nàng...

Hồi lâu sau, gương mặt Cẩn Nhu công chúa đỏ ửng, dời tầm mắt sang nơi khác, lầm bầm một câu:

"Còn xem không đủ?"

Thời điểm nàng còn là U Linh, Sở Mộ không ít lần muốn ôm nàng vào lòng, nhưng không có cách nào làm được chuyện đó.

Dưới tình huống cảm xúc dâng trào mãnh liệt,Sở Mộ đột nhiên vươn tay ra kéo nàng vào lòng.

Thân thể nàng mềm mại, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, làn da bóng loáng, mát lạnh... tình cảm Sở Mộ rất chân thành, im lặng ôm chặt lấy nàng. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ là dư thừa.

Hắn hôn lên trán, hôn lên mắt, hôn đôi môi lạnh như băng, thân thể hai người từ từ hòa tan biến thành ngọn lửa nóng rực quấn lấy nhau.

Lúc nãy Cẩn Nhu công chúa len lén hôn Sở Mộ một lần, cảm giác không giống như những gì nàng tưởng tượng. Thậm chí nàng còn cho rằng đó chỉ là lời nói trên sách mà thôi.

Nhưng trên thực tế, cảm giác yêu thương không đến từ đôi môi tiếp xúc, mà là cảm giác xuất phát từ tận đáy lòng giữa hai người yêu nhau. Đó mới mật ngọt khiến cho người ta mê say, đắm chìm vào trong tình yêu bất tận.

Ban đầu Cẩn Nhu công chúa vẫn luôn bị động, Sở Mộ phải từ từ hướng dẫn mới quen dần rồi đáp lại mãnh liệt. Chốc lát sau, cả hai người đã tràn đầy nhiệt tình.

Sở Mộ có thể cảm giác được tình ý dạt dào giống như đôi tình lữ xa cách nhiều năm.

Ý nghĩ yêu thương dâng trào như sóng lớn, thân thể Cẩn Nhu công chúa gợi cảm, mị lực quyến rũ khiến cho Sở Mộ chìm đắm trong cơn say tình ái.

Trong quá trình đó, Sở Mộ theo bản năng đưa tay cởi y phục trên người nàng.

Y phục dần dần trượt xuống khỏi thân thể nàng để lộ ra làn da trắng như tuyết. Thế nhưng, vào lúc này Sở Mộ không đành lòng xâm phạm nàng.

Hắn từ từ hôn nàng, một tay nhẹ nhàng mơn trớn, sợ mình hành động thô lỗ sẽ phá hư không khí ấm áp này.

Khuôn mặt Cẩn Nhu công chúa ửng đỏ lan dần xuống cổ, động tác Sở Mộ quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã cởi xong y phục trên người làm cho nàng vừa sợ vừa thẹn. Rồi lại không dám cự tuyệt hành động của hắn.

Ngoại trừ quãng thời gian hóa thành U Linh thường xuyên chung đụng với hắn, nhưng đó chỉ là trên tinh thần mà thôi. Thật ra Cẩn Nhu công chúa chưa từng tiếp xúc thân mật với bất kỳ ai, đối với nàng một nụ hôn nóng bỏng đã là cực hạn, đâu có biết rằng kịch bản phát triển quá nhanh. Cẩn Nhu công chúa tâm tư đơn thuần suy nghĩ đơn giản, nhưng Sở Mộ đã nhanh chóng trượt bàn tay xuống ngực nàng, một khắc kia nàng tâm loạn như ma, chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng không biết làm gì cho tốt.

Nếu như đây là mộng, tại sao nàng lại cảm thấy thẹn thùng, trái tim đập loạn? Nếu như đây là mộng, tại sao nàng lại xấu hổ không dám nhìn vào mắt hắn.

Cẩn Nhu công chúa nhắm chặt hai mắt lại, tâm tư bối rối để mặc cho hắn làm loạn.

Mặc dù trong lòng còn chưa có chuẩn bị, nhưng nàng đã yêu hắn từ lâu rồi. Tựa như cái khăn che mặt kia đã rơi xuống, trước sau gì cũng có một ngày nàng bày toàn bộ vẻ đẹp của mình ra trước mắt hắn.

Trên thực tế, nàng không muốn có điều gì tiếc nuối, lỡ may mấy tháng sau nàng ngủ say vĩnh viễn. Ít nhất trong trí nhớ vẫn còn lưu lại một đoạn ký ức hoàn mỹ, hết thảy mọi thứ đều là đáng giá.

"Có cảm thấy quá đột ngột không?"

Sở Mộ dán mặt vào tai Cẩn Nhu công, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Cẩn Nhu công chúa khe khẽ lắc đầu, mở miệng nói:

"Thiếp yêu chàng!"

Vốn là nàng nghĩ rằng sẽ hôn tiếp một đoạn, đâu có biết rằng hắn thoáng cái cởi mất y phục làm cho nàng xấu hổ không chịu nổi. Hiện tại đã hoàn thành động tác rồi, cái tên này mới hỏi được một câu?

Cặp mắt Cẩn Nhu công chúa chảy xuống hai giọt nước mắt tinh khiết, cánh tay vòng qua ôm lấy cổ Sở Mộ.

Có lẽ hết thảy mọi thứ diễn ra chỉ là tự nhiên, bởi vì hai người quen biết từ lâu rồi. Chỉ là thời gian trôi qua tương đối nhanh mà thôi.

Từ thời điểm nhìn thấy Cẩn Nhu công chúa lần đầu tiên đã qua mười mấy năm, hay là hai mươi mấy năm? Bản thân Sở Mộ cũng nhớ không rõ.

Mỗi một lần hai thân thể chạm vào nhau, sợi dây chuyền ngọc trên cổ Cẩn Nhu công chúa vẫn luôn nhắc nhở Sở Mộ rằng thời gian mấy tháng vô cùng ngắn ngủi.

Vào lúc này, Sở Mộ muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.

Bầu trời chỉ là một mảnh mờ mờ, thỉnh thoảng sẽ có đám mây u ám thổi qua.

Trên Băng đàn to lớn đang có hai người lẳng lặng ôm nhau ngủ, một tấm thảm mỏng đắp lên người bọn họ.

Bạch Cẩn Nhu đang ngủ ngon lành, tấm thảm trượt sang một bên để lộ ra bờ vai mượt mà.

Sở Mộ nằm ngửa bên cạnh, để cho Cẩn Nhu công chúa tựa ngực mình. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn lên bầu trời bao la.

Bầu trời Yểm Ma Thánh vực không có trăng sao, chỉ là mây đen vô cùng vô tận.

Thế nhưng, bóng tối lại giúp hắn cảm thấy thanh thản, giống như là toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người bọn họ, không cần phải suy nghĩ và băn khoăn quá nhiều.

"Sở Mộ, thân thể ngươi thật nóng!"

Bạch Cẩn Nhu vuốt ve lồng ngực Sở Mộ, khe khẽ nói.

"Ừ, thu nạp quá nhiều lực lượng mặt trái, ma diễm màu đen bắt đầu chiếm cứ chủ đạo."

Sở Mộ nói ra vấn đề của mình.

"Không phải là điềm báo hóa ma lần nữa sao?"

Cẩn Nhu công chúa nghi ngờ hỏi.

"Ta cũng không biết, tóm lại thuộc tính chênh lệch khiến ta rất khó khống chế tự nhiên."

Sở Mộ nói.

"Ngươi tới Tà miếu chưa?"

Cẩn Nhu công chúa hỏi.

"Chỉ mới nhìn ở bên ngoài một chút!"

"Lực lượng Hắc Yểm Ma xuất phát từ Tà miếu, ngươi nên vào đó tìm hiểu cẩn thận. Nói không chừng sẽ có phát hiện mới, hay là chúng ta đi luôn bây giờ. Nơi đó cũng không xa lắm!"

Cẩn Nhu công chúa nói.

"Bây giờ?"

Sở Mộ không muốn mang Bạch Cẩn Nhu vừa mới tỉnh lại vào một địa phương nguy hiểm.

"Đi thôi, nói không chừng chúng ta sẽ có phát hiện gì đây? Trước kia ngươi nói với ta về Thiên Niên Thời Đại và Vạn Niên Luân Bàn, theo lý thuyết bọn họ hẳn là cường giả cấp Bất Tử có tuổi thọ lâu dài. Có lẽ bọn họ vẫn còn sống trên thế giới này, địa phương bí ẩn như Tà miếu khẳng định ghi lại truyền thuyết cổ xưa có giá trị hữu ích."

Vừa nói đến đây, ánh mắt Cẩn Nhu công chúa lập tức lóe lên quang mang hưng phấn.

Sở Mộ biết Cẩn Nhu công chúa đặc biệt đam mê những chuyện bí ẩn từ thời xa xưa.

Tà miếu đúng là một tồn tại đặc thù, có lẽ nó thật sự ẩn giấu bí mật to lớn. Ít nhất huyết thống Hắc Yểm Ma cũng đã giúp hắn rất lớn.

Cẩn Nhu công chúa cũng biết Sở Mộ là người hiếu kỳ, nàng phát hiện hắn có ý định đi tới Tà miếu mới tìm cách lôi kéo.

Nàng hưng phấn ngồi bật dậy đẩy văng tấm thảm ra, không ngờ để lộ ra một nửa thân trên hấp dẫn. Trong lúc nhất thời bộ ngực trắng nõn hiện ra trước mắt Sở Mộ.

Cẩn Nhu công chúa đã quen với trạng thái U Linh, đôi khi quên mất mình bây giờ không còn y phục trên người. Đến khi nhìn thấy ánh mắt Sở Mộ khác lạ mới ý thức được cảnh xuân thoáng hiện.

"Nếu không... làm lại một phát?"

Sở Mộ nhíu mày làm như nghiêm trọng, hỏi nhỏ một câu.

Chương 1595: Nhu tình mật ngọt. (Hạ)

Gương mặt Bạch Cẩn Nhu lập tức đỏ bừng.

Nàng có thuật đọc tâm cho nên biết rõ trong đầu Sở Mộ đang nghĩ cái gì, nàng vội vàng kéo tấm thảm lên che kín người, bộ dạng kiên quyết không tuân lệnh.

Sở Mộ xưa nay không có xem mình là chính nhân quân tử, thuận thế hôn lên vành tai nàng mấy cái, tiểu công chúa nhạy cảm khẽ rùng mình một cái. Sau đó nhắm mắt lại tùy ý Sở Mộ định đoạt.

...

Bạch Cẩn Nhu hồi sinh vẫn giữ lại lực lượng Ma Linh, mỗi lần di chuyển đều có thể lơ lửng giữa không trung, tốc độ phi hành cực nhanh.

Sở Mộ cũng có thể tự mình phi hành, nhanh chóng đuổi theo nàng.

Sở Mộ đi vào Yểm Ma Thánh vực xử lý "công vụ", những người khác tự nhiên không cần lo lắng. Nhưng hắn cảm thấy trước tiên nên trở về Vạn Tượng thành một chuyến thông báo với Băng Lam và Diệp Khuynh Tư. Dù sao hắn cũng đã ở đây khá lâu, nếu tiến vào Tà miếu sợ rằng trì hoãn không ít thời gian.

Cẩn Nhu công chúa tạm thời lưu lại bộ lạc Ma Linh chờ đợi Sở Mộ, thuận tiện xử lý vài chuyện ở trong Ma Linh nhất tộc.

Sau khi trở về Vạn Tượng thành, Sở Mộ phát hiện tòa thành này lại thay đổi. Trên đường phố dòng người lui tới nhiều hơn, cảm giác đã khôi phục phồn vinh và náo nhiệt thường ngày.

Sở Mộ thấy thế trong lòng tương đối vui mừng.

Hắn vừa mới tiến vào trong sân đã nhìn thấy Trữ Mạn Nhi lao tới.

Trữ Mạn Nhi có linh hồn tương liên nên phát hiện hắn trở về đầu tiên.

"A, thật nóng!"

Trữ Mạn Nhi vừa định cấp cho Sở Mộ một nụ hôn thơm ngào ngạt, bỗng nhiên rụt cổ trở về.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, nhìn kỹ một chút mới phát da thịt trên cánh tay Trữ Mạn Nhi Trữ Mạn Nhi nổi lên mấy đốt nhỏ màu đen.

"Ca ca, ngươi làm gì đó, không có chuyện gì tự nhiên phóng hỏa bừa bãi như thế?"

Trữ Mạn Nhi gắt giọng nói.

Đến lúc này Sở Mộ mới chú ý tới làn da của mình ẩn hiện ma diễm màu đen, nó chính là nguyên nhân tội lỗi làm cho Trữ Mạn Nhi bị phỏng.

Thể chất Trữ Mạn Nhi bây giờ không phải là nữ tử yếu ớt, nếu như nhiệt độ trên người hắn làm nàng bị phỏng, vậy thì tuyệt đại đa số cường giả Hồn Hủ trở xuống khẳng định chịu không nổi.

Quả nhiên đúng như dự liệu, thời điểm Sở Mộ thông báo sự tình với Liễu Băng Lam cũng khiến nàng giật mình, vội vàng lùi lại giữ khoảng cách vài thước.

Diệp Khuynh Tư đứng ở bên cạnh, ánh mắt lo lắng quan sát hắn từ trên xuống dưới. Sau đó hình như nàng phát hiện chuyện gì đó, nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ chính là tất cả mọi người không có cách nào tiếp cận Sở Mộ.

Trong vòng mười thước đã có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bức, một thước khẳng định trọng thương. Nếu như da thịt tiếp xúc coi như chết chắc rồi, linh hồn thể xác đồng thời tiêu vong.

"Sở Mộ, đây không phải là dấu hiệu ma hóa?"

Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư lo lắng hỏi thử một câu.

Các nàng hiểu rất rõ tình trạng thân thể Sở Mộ, trước kia nhiệt độ linh hồn của hắn quá cao sẽ tự động thúc đẩy quá trình Bán Ma hóa.

"Lực lượng tà khí trong thân thể ta quá lớn khiến cho thuộc tính mất cân bằng. Thế nhưng, ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống thế này."

Sở Mộ lắc đầu cười khổ nhìn các nàng lùi lại phía sau, không một ai dám lại gần mình.

Sở Mộ cảm thấy vô cùng buồn bực, trước đó không lâu tiếp xúc thân thể với Cẩn Nhu công chúa đâu có nghiêm trọng như thế. Nàng chỉ cảm thấy thân thể hắn hơi nóng, còn không có đến mức độ làm phỏng người khác.

"Có cần ta luyện chế Băng hệ Tiên vật không?"

Diệp Khuynh Tư hỏi.

Sở Mộ khẽ lắc đầu, tình huống hắn bây giờ không thể nào dùng Băng hệ Tiên vật giải quyết.

"Ta nghĩ là tiếp tục tu luyện một đoạn thời gian sẽ có tác dụng tốt hơn!"

Sở Mộ nói.

"Ngươi có thể tự mình xử lý?"

Liễu Băng Lam mở miệng hỏi.

"Hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà không có ngoại lực trợ giúp sẽ mất rất nhiều thời gian. Mặt khác, ta dự định đi tới Tà miếu một chuyến."

Sở Mộ hồi đáp.

"Ừ, vậy ngươi đi cẩn thận!"

Vấn đề nhiệt độ thân thể khiến cho Sở Mộ không dám lưu lại trong Vạn Tượng thành quá lâu, hắn từ biệt các nàng rồi mau chóng trở lại Yểm Ma Thánh vực.

Sau khi đến lãnh thổ Ma Linh, Sở Mộ tìm Cẩn Nhu công chúa cùng nhau đi tới Tà miếu.

Tà miếu tọa lạc ở phía trong Ma Quỷ sơn, nơi đó tích lũy nguồn tà khí khổng lồ. Cho dù là Yểm Ma nhất tộc cũng không dám tiếp cận Tà miếu, thông thường chỉ có một vài cường giả chân chính mới lưu lại bên trong tu luyện một đoạn thời gian ngắn.

"Cẩn Nhu, ngươi không cảm thấy quá nóng sao?"

Sở Mộ chỉ vào mình hỏi.

Làn da hắn liên tục ẩn hiện ma diễm màu đen làm cho hắn bận tâm trong lúc vô tình khiến ai đó bị thương. Dù sao thực lực hắn bây giờ đã là cao đẳng Bất Hủ rồi, những sinh vật chưa đạt tới cấp Bất Hủ tiếp cận rất có thể sẽ bị đốt thành tro bụi trong nháy mắt.

"Không sao, ta chỉ cảm thấy hơi khác thường, nhưng không nhiều lắm!"

Cẩn Nhu công chúa mỉm cười nói.

Từ khi Cẩn Nhu công chúa lợi dung năng lượng Ma Linh nhất tộc triệu hoán lực lượng cổ xưa, đẳng cấp linh hồn của nàng đã tăng cường đến cảnh giới cực cao. Phong Ấn tháp chính là địa phương tồn trữ nguồn năng lượng vô cùng tận còn chưa có tiêu tán hết, đoạn thời gian nàng hôn mê chính là để từ từ chuyển hóa biến thành lực lượng của mình.

Tà miếu phát ra khí tức khiến cho Sở Mộ cảm thấy nguy hiểm. Nếu không phải thực lực Cẩn Nhu công chúa có đủ khả năng tự vệ, hắn sẽ không dẫn nàng tiến vào nơi này.

Về phần Cẩn Nhu công chúa lại càng đơn giản, nàng chỉ có thời gian mấy tháng ngắn ngủi mà thôi. Quãng thời gian này là cơ hội để nàng giải quyết những chuyện cần thiết, sau này không có gì phải tiếc nuối.

"Nếu như Tà miếu không có lực lượng hỗ trợ phù hợp, có lẽ ta sẽ khổ tu trong này ít lâu!"

Sở Mộ thở dài một hơi bất đắc dĩ.

Bạch Cẩn Nhu vươn tay ra quấn lấy một tia ma diễm trên người hắn, mở miệng đùa giỡn:

"Bây giờ ngươi đã thể nghiệm được thống khổ không thể tiếp xúc với người khác?"

Sở Mộ đành phải gật đầu bất đắc dĩ.

Cũng may còn có Cẩn Nhu công chủ là ngoại lệ, tạm thời chịu đựng được lực lượng ma diễm trên người hắn. Nếu không, nàng khó khăn lắm mới sống lại vài tháng mà hai người đứng cách nhau mấy thước trợn mắt nhìn nhau, đến lúc đó hắn mới thật sự đau lòng muốn chết.

Nói thật ra, cho đến hiện tại Ly lão nhân luyện chế Hoạt Vu thảo hẳn là sắp hoàn thành rồi.

Nếu như Ly lão nhân luyện chế Tiên vật thành công, Bạch Ngữ cũng không cần thiết đi tới chỗ Vinh gia chủ bí hiểm kia.

Bất kể như thế nào, trước tiên hắn giải quyết vấn đề ma diễm cái đã.

"Ta đã tới Tà miếu mấy lần, mỗi lần đều cảm giác có một cỗ khí tức nguy hiểm ở sâu trong kia. Theo bản năng, ta nghĩ rằng chúng ta không nên tới đây."

Cẩn Nhu công chúa nhẹ giọng nói.

"Vậy thì đừng đi!"

Sở Mộ đúng là có lòng hiếu kỳ, nhưng hắn lại càng lo lắng an nguy của Cẩn Nhu công chúa.

"Lần này hình như không có mãnh liệt như trước kia, nói không chừng nơi này chỉ hoan nghênh tà ma yêu đạo giống như ngươi."

Cẩn Nhu công chúa lại tìm cách trêu chọc hắn.

"Ngươi khoan hãy nói, ta thật sự cảm thấy có một lời kêu gọi bảo ta tiến vào."

Sở Mộ trầm giọng nói.

Sở Mộ không có nói đùa.

Không biết là do Tà miếu ẩn chứa tà khí quá nồng, hay là do lực lượng thần bí nào đó quấy phá. Từ khi hắn bước vào Tà miếu đã cảm thấy nơi này vô cùng quen thuộc.

Hai người cẩn thận tiến vào trong Tà miếu, ma diễm trên người Sở Mộ càng thêm dày đặc.

Ma diễm trên người hắn giống như là bị lực lượng thần bí hấp dẫn vậy, lúc nào cũng nghiêng về một hướng. Bản thân Sở Mộ không biết đường đi trong Tà miếu, vì thế hắn quyết định đi theo hướng ma diễm chỉ dẫn. Thế nhưng, tốc độ hai người đi tới rất chậm chạp, tinh thần căng thẳng như lâm đại địch.

"Cảm giác của ta bị hạn chế!"

Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói với Sở Mộ.

Cẩn Nhu công chúa có năng lực cảm giác mạnh hơn Sở Mộ rất nhiều, nàng không có cách nào cảm ứng phạm vi cách đó mấy chục thước đã chứng minh nơi này tồn tại cấm chế cực mạnh.

Nhưng Sở Mộ lại không bị ảnh hưởng quá lớn, có lẽ đúng như lời Bạch Cẩn Nhu nói.

Tà miếu vô cùng hoan nghênh cái loại tà ma yêu đạo như hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện