Sủng Mị

Chương 215: Hồn sủng phản bội - Thiếu nữ thuần khiết



Sở Mộ lập tức nhếch miệng cười tà, từ trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú nhảy xuống, bảo Dạ Lôi Mộng Thú ngăn cản hiệu quả thôi miên xâm lấn, lấy ra một bình dược tề.

"Dạ, dồn mùi hương thôi miên kia vào trong cái bình này." Sở Mộ nói với Dạ Lôi Mộng Thú.

Mặc dù Dạ Lôi Mộng Thú còn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo lời Sở Mộ, khống chế khí tức hắc ám rót phấn thôi miên vào trong bình.

"Tiếp tục đi về phía trước, Mạc Tà, ngươi cảnh giác chung quanh." Sở Mộ nói.

"Ô ô!" Mạc Tà ngại ngùng lên tiếng, cái miệng khả ái há ra, đưa cái đuôi vào trong mồm, ý là chỉ cần buồn ngủ liền cắn một phát nâng cao tinh thần, bộ dáng lẫm liệt y như "tráng sĩ hy sinh vì đại nghĩa".

Sở Mộ đã cảm giác được hồn niệm của mình có khuynh hướng đột phá đến cảnh giới Hồn Chủ. Nếu như Dạ thu nạp hoàn thành khí tức Yêu Linh ở giải đất trung tâm, thực lực tất nhiên sẽ tăng cường lên một mảng lớn. Vậy thì Sở Mộ sẽ có khả năng đột phá đến cấp bậc Hồn Chủ, mặc dù tồn tại nguy hiểm nhưng Sở Mộ vẫn muốn tiếp tục xâm nhập vào trong.

Nam cảnh Tây Lăng vực.

Trên bầu trời đột nhiên có một tia sáng xẹt qua, quang mang rực rỡ giống như sao băng rơi xuống chiếu sáng đại địa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đây là một con Hồn sủng hoa lệ, toàn thân lóng lánh quang mang chói mắt, không có khí thế cuồng mãnh chèn ép nhưng thần thái cao không thể chạm, y như quân vương dõi mắt nhìn xuống thứ dân vậy.

Ở trên quầng sáng mỹ lệ đó là một nữ tử thần sắc lạnh lẽo.

Tay áo bồng bềnh phất phơ theo gió, mái tóc dài mượt mà như đồng cỏ mùa thu, khí chất uy nghiêm tôn quý. Trong lúc này nàng đang khống chế Hồn sủng thần bí bay qua cánh đồng bát ngát, giống như nữ hoàng cao cao tại thượng hạ xuống trần gian.

"Là phương hướng này, đúng không?" Ánh mắt nữ tử nhìn tới trước, lãnh đạm dò hỏi.

"Hẳn là thế, Nữ Tôn điện hạ, xin bỏ qua cho ta đi, ta đã thoái ẩn nhiều năm, an phận thủ thường rồi, tuyệt đối không có làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý cả. Lại càng không có nửa điểm quan hệ với Hạ Nghiễm Hàn." Một thanh âm khác vang lên.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện nơi phát ra thanh âm là một sinh vật kỳ lạ, thân thể nửa người nửa báo, nó đang bị móng vuốt của Hồn sủng thần bí giữ chặt, mặt mày ảo não vô cùng.

Trong lĩnh vực Hồn sủng có không ít chủng tộc giống người, nhưng mà cái loại đầu giống báo, tứ chi nhỏ xíu như đứa trẻ đúng là quá hiếm. Mặc dù đã mặc y phục đàng hoàng nhưng bộ dạng đúng là cổ quái, buồn cười tới cực điểm.

Dĩ nhiên đặc thù nhất chính là con đầu Hồn sủng quái dị này lại có thể nói ngôn ngữ nhân loại.

Nhân loại và Hồn sủng câu thông với nhau hầu như chỉ dùng kỹ năng tinh thần, trên đời này có hàng vạn hàng nghìn Hồn sủng, bất kể sinh sống với nhân loại thời gian bao lâu cũng không thể nói ngôn ngữ nhân loại. Nhưng mà sinh vật nửa người nửa sủng này lại nói vô cùng lưu loát, thậm chí làm cho người ta có cảm giác giống như một lão già hèn mọn, ưa thích nịnh bợ trong chốn quan trường vậy, từ đó có thể nhận định nó tuyệt đối là tồn tại quý hiếm, trí tuệ vượt xa những chủng tộc khác.

"Bây giờ đang ở đâu?" Nữ tử được gọi là Nữ Tôn lạnh lùng hỏi.

"Y theo khứu giác của ta thì hắn đang ở trong địa bàn Lam Vũ Yêu Linh Hoàng, cảm giác giống như là đuổi theo người nào đó. Nữ Tôn, ta đã rất lâu không quản đến chuyện thế tục rồi, ngày thường trốn ở trong rừng hái chút trái cây ăn rồi ngủ. Mấy cái thứ như Yểm Ma cung, Hạ Nghiễm Hàn gì gì đó, không liên quan gì tới ta hết."

"Ngài thả ta đi, ngài thử nghĩ xem, ta chân ngắn như vậy, đến chừng nào mới có thể bò về cái ổ của mình chứ?" Nửa người nửa báo hễ mở mồm ra là nói một tràng liên tu bất tận, câu nào câu đều bảo mình oan uổng.

"Xác định là ở trong địa bàn Lam Vũ Yêu Linh Hoàng?" Nữ Tôn hỏi lại một lần nữa.

"Xác định, ta nào dám lừa gạt ngài." Con nhân báo lập tức giơ bàn tay nhỏ xíu đầy lông lên trời thề thốt.

"Ừ, ngươi có thể cút trở về rồi." Nữ Tôn nói.

Vừa dứt lời, Hồn sủng ánh sao bỗng nhiên thả móng vuốt ra, con nhân báo lập tức thét lên chói tai, từ độ cao vài trăm thước trời trực tiếp rơi xuống đất.

Hồn sủng sư tiến vào khu vực hoang dã sẽ phải thu hồi Hồn sủng phi hành, từ từ di chuyển trên mặt đất mới là an toàn nhất. Dù sao tiến vào lãnh thổ Hồn sủng rất dễ chạm vào kiêng kỵ nguy hiểm.

Thế nhưng vị nữ tử này căn bản không có ý tứ dừng bước, trực tiếp khống chế Hồn sủng ánh sao bay vào trong phía nam Cấm Vực làm cho người người sợ bể mật.

Trong lúc đó Sở Mộ đang cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú từ từ đi về phía trước.

Càng đến gần giải đất trung tâm, rừng cây trên mặt đất càng thêm sâu thẳm, ánh trăng và sao chiếu xuống tỏa ra ánh sáng ngọc bích mê ly, say đắm lòng người.

Trong quá trình xâm nhập, Sở Mộ cảm thấy khí tức Yêu Linh và Mộc hệ tràn ngập không khí, cường độ quá mức nồng đậm làm cho lồng ngực cũng bị đè nén mấy phần.

"Hí!"

Bỗng nhiên Dạ Lôi Mộng Thú dừng bước, lẳng lặng đứng ở trên thảm hoa xanh lam, con ngươi bất chợt mơ hồ nhìn thẳng về phía trước.

Sở Mộ đã có thể nhận ra vật thể ở bên kia, khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là cách đó hai trăm thước xuất hiện một dãy cây cối màu đen kỳ quái.

Đám cây này không cao, trên thân không có một cành lá nào, y như là một cái cây khô trụi lủi vậy. Thế nhưng vị trí chúng nó đứng lại ngăn cách bên ngoài với giải đất trung tâm, làm cho Sở Mộ cảm giác giống như là một đám thị vệ đang bảo vệ vùng đất.

Sở Mộ hiểu rõ Hồn sủng cũng chỉ có hạn, đám cây cối đen thui ở trước mắt chưa từng thấy qua, chỉ có thể từ khí tức nội liễm miễn cưỡng suy đoán ra đám cây này hẳn là Hồn sủng cấp chiến tướng.

Dĩ nhiên cấp chiến tướng Hồn sủng thường xuyên sinh tồn ở trong hoàn cảnh đặc thù sẽ sinh ra năng lực nào đó, ít nhất chiến lực cũng mạnh hơn cấp chiến tướng Mộc hệ Hồn sủng rất nhiều.

"Hí hí hí!" Dạ Lôi Mộng Thú lập tức lên tiếng nhắc nhở Sở Mộ.

Hắc Mộc Yêu chiến sĩ rõ ràng đã trưởng thành trong hoàn cảnh quá tốt, lực chiến đấu sẽ không thua gì cấp thống lĩnh Hồn sủng đã cường hóa ở thế giới bên ngoài.

Sở Mộ kinh ngạc nhất là giai đoạn của đám Hắc Mộc Yêu chiến sĩ, dùng hồn niệm quét qua một vòng là có thể suy đoán toàn bộ Hắc Mộc Yêu chiến sĩ đều ở trình độ bảy đoạn trở lên, thậm chí Hắc Mộc Yêu chiến sĩ cao lớn nhất đã đạt đến tám đoạn.

"Ô ô ô!" Mạc Tà nhỏ giọng nói với Sở Mộ.

"Ừ, bên trong đó chính là địa phương có khí tức Yêu Linh nồng đậm nhất." Sở Mộ gật đầu, giương mắt nhìn thẳng tới vùng đất phía sau.

Sở Mộ bây giờ đã không thể tiến về phía trước nữa rồi, một khi tiến vào lãnh địa Hắc Mộc Yêu chiến sĩ thủ hộ nhất định bị mấy chục Hắc Mộc Yêu chiến sĩ bảy đoạn trở lên vây công.

Mà ở phía sau thông qua ấn ký trên người Bạch Yểm Ma, Sở Mộ đã cảm giác được khí tức Hạ Nghiễm Hàn càng lúc càng gần. Cho nên phải nghĩ cách thông qua Hắc Mộc Yêu chiến sĩ trở ngại, lặng lẽ tiến vào vào giải đất Yêu Linh thần bí kia. Để cho Dạ Lôi Mộng Thú thu nạp linh khí trong đó may ra đủ sức đánh một trận.

"Mạc Tà, ngươi sử dụng Tà Đồng Yêu Nhiếp thử xem có thể khống chế chúng nó không. Dạ, ngươi tùy thời giữ vững trạng thái Dạ Vũ, nếu như Mạc Tà thức tỉnh chúng nó lập tức trợ giúp Mạc Tà che dấu hơi thở." Sở Mộ nói với hai con Hồn sủng.

Mạc Tà gật đầu, vẫn duy trì trạng thái Sở Liên lắc lư chín cái đuôi đi tới, bộ dạng khả ái, vô hại từ từ tiến vào pahmj vi Yêu Mộc chiến sĩ canh giữ.

Mạc Tà tài cao gan lớn, hoàn toàn giả bộ như là một sinh mạng nhỏ bé yếu đuối, nhảy lên trên người Hắc Mộc Yêu chiến sĩ.

Lúc Thực Vật giới Hồn sủng duy trì yên tĩnh thường xuyên có sinh vật nhỏ chạy qua chạy lại chơi đùa. Nếu như không cố ý công kích hoặc quấy nhiễu, thông thường Thực Vật giới Hồn sủng sẽ không thèm để ý tới mấy sinh mạng nhỏ bé này.

Mạc Tà giữ vững trạng thái Sở Liên phát huy ra công dụng rất tốt, bảy đoạn Hắc Mộc Yêu chiến sĩ hoàn toàn bỏ qua Mạc Tà đứng im không hề nhúc nhích chút nào. Khi Mạc Tà nhảy lên trên đầu chúng nó cũng làm lơ như không biết.

Khoảng cách càng gần uy lực Tà Đồng Yêu Nhiếp càng mạnh, con ngươi Mạc Tà chợt lóe quang mang thi triển Tà Đồng, thần không biết quỷ không hay điều khiển Hắc Mộc Yêu chiến sĩ.

"A…" Hắc Mộc Yêu chiến sĩ kêu lên mấy tiếng kỳ quái, mờ mịt chuyển động cái đầu nhìn đám Hắc Mộc Yêu chiến sĩ ở chung quanh.

Rốt cuộc Hắc Mộc Yêu chiến sĩ chậm rãi lùi lại mấy bước.

"Rất tốt, bắt chúng nó dịch chuyển ra xa một chút." Sở Mộ lập tức nở nụ cười sung sướng.

Cứ làm như thế ít lâu, đám Hắc Mộc Yêu chiến sĩ đều bị Mạc Tà tiến hành dịch chuyển vị trí, mở ra một con đường đi tới vô cùng an toàn.

Sau đó Dạ Lôi Mộng Thú bắt đầu thi triển Dạ Vũ di động, chậm chạp bước xuyên qua đám Hắc Mộc Yêu chiến sĩ.

"A?? A??"

Một con Hắc Mộc Yêu chiến sĩ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hình như là cảm thấy Dạ Lôi Mộng Thú đang đi qua cạnh nó.

"Dạ, mộng cảnh." Sở Mộ phản ứng rất nhanh, lập tức cho Dạ Lôi Mộng Thú khống chế con Hắc Mộc Yêu chiến sĩ đột nhiên thức tỉnh kia.

Hắc Mộc Yêu chiến sĩ mới vừa tỉnh lại, chuẩn bị phát hiện Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú thời đã bị kỹ năng Yêu Linh bao phủ mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Xuyên qua đám thủ vệ kia, Sở Mộ cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục bảo Dạ Lôi Mộng Thú duy trì trạng thái Dạ Vũ cẩn thận tiến sâu vào trong.

Tiến vào bên trong khu vực được Hắc Mộc Yêu chiến sĩ thủ hộ, dưới chân Sở Mộ xuất hiện nhiều loại Dạ Hoa màu lam, chúng nó tỏa ra tia sáng nhỏ nhoi, mỗi đóa hoa giống như một vì sao trên bầu trời, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy nơi này biến thành dải ngân hà vô cùng tráng lệ.

Dạ Hoa càng lúc càng nhiều, Sở Mộ dần dần cảm giác được mình đã đi vào trong biển hoa dày đặc, hai chân đạp lên cánh hoa mềm mại không ngừng xâm nhập.

Chẳng biết tại sao Sở Mộ nhớ là khoảng cách từ vị trí Hắc Mộc Yêu chiến sĩ đến giải đất trung tâm không có bao xa, chỉ cần đi một lát là có thể tới nơi rồi. Chẳng qua là Dạ Lôi Mộng Thú xâm nhập vào trong thế giới Dạ Hoa này, đi mãi đi mãi hình như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.

"Ô ô ô!" Mạc Tà lên tiếng nói với Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Mạc Tà, dò hỏi: "Ngươi cũng có cảm giác kỳ quái, đúng không?"

Biển hoa xanh lam làm cho Sở Mộ uể oải, từ từ nghĩ đến quá khứ đau buồn, trong lòng khó thể ức chế cảm giác phiền muộn ẩn sâu trong nội tâm.

"Ô ô!" Mạc Tà kêu lên lần nữa, tựa hồ đã phát hiện ra cái gì, bỗng nhiên nhảy xuống chạy tới một cây Dạ Hoa thật lớn.

Sở Mộ thấy Mạc Tà bỗng nhiên chạy đi, lập tức bảo Dạ Lôi Mộng Thú đuổi theo.

"Tại sao, Mạc Tà?" Sở Mộ khó hiểu nhìn tới cây hoa to lớn, đột nhiên cảm giác hình ảnh này hình như quen thuộc với mình.

Hiện ra ở trước mặt Sở Mộ là một cây hoa màu lam kỳ lạ, chiều cao gần bằng Sở Mộ, phía trên có sương đêm trong suốt phản chiếu ánh trăng lung linh rực rỡ.

Nụ hoa huyễn lệ làm cho Sở Mộ nhớ đến một hình ảnh u buồn, lòng hiếu kỳ trong người hắn từ từ trỗi dậy.

"Ô ô ô ô ô ô!" Mạc Tà kêu lên liên tục, thanh âm này đã có mấy phần tức giận.

Sở Mộ từ trên lưng Dạ Lôi Mộng Thú nhảy xuống, hai mắt nhìn chằm chằm vào đóa hoa như mộng như ảo kia.

Qua một lúc lâu, ánh mắt Sở Mộ hoàn toàn thay đổi, từngạc nhiên chuyển thành không tin tưởng, còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp xen lẫn vào nhau.

"Chẳng lẽ là..." Sở Mộ ngây ngẩn ra, chốc lát sau mới kích động run rẩy toàn thân.

Sở Mộ đã rất khó kiềm chế nội tâm dâng trào như cơn sóng thủy triều, bắt đầu buông thả hồn niệm thả tìm kiếm tính mạng bên trong nụ hoa.

Chỉ có điều ngay khi Sở Mộ dùng hồn niệm thăm dò vào trong, đóa hoa màu xanh đột nhiên rung động, cánh hoa mềm mại chậm rãi mở ra.

Một mùi thơm nhàn nhạt bay tới làm cho tâm thần Sở Mộ nhộn nhạo, hương thơm này làm người ta say mê, nhanh chóng chìm vào trong giấc mộng đẹp đẽ.

Thế nhưng, lúc này Sở Mộ vẫn chưa bị mùi thơm hoàn toàn mê hoặc, cặp mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào đóa hoa nở rộ kia.

Cánh hoa mở ra để lộ nhụy hoa lập lòe ánh sáng, vô số điểm sáng giống như đom đóm tràn ra, không thể ngờ nổi ở trong đóa hoa lại là một thiếu nữ thánh khiết và vô cùng hoàn mỹ.

Sở Mộ từ trước tới giờ luôn có thể duy trì trấn định, nhưng ở tình huống này lập tức mất đi khả năng khống chế tâm tình, thiếu nữ ở trong cánh hoa chính là hình ảnh Sở Mộ ghi nhớ rõ nhất. Hắn không bao giờ nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ở trước mắt mình.

Tám năm trước.

Sở Mộ chỉ mới mười tuổi, hồn niệm của hắn mạnh hơn phần lớn nhóm bạn cùng lứa tuổi, đã đạt đến bốn niệm cấp bậc Hồn Sĩ.

Thế nhưng Sở Thiên Thừa có nói với Sở Mộ, cho dù là đạt đến cảnh giới cao hơn cũng không thể dễ dàng ký kết hồn ước với Hồn sủng xa lạ. Bởi vì lúc đó Sở Mộ còn quá nhỏ không thể nào phán đoán ra ưu khuyết của một con Hồn sủng.

Sở Mộ cũng nhớ kĩ lời Sở Thiên Thừa, cho dù là mẫu thân dẫn mình đến những địa phương kỳ lạ lịch lãm, gặp được rất nhiều Hồn sủng ly kỳ. Nhưng Sở Mộ chưa bao giờ thả ra ký kết hồn ước.

Ấn tượng rõ nhất của Sở Mộ đối với mẫu thân là hành trình lúc mười tuổi. Vốn quan hệ giữa Sở Mộ và mẫu thân không tốt, hai người rất ít khi tiếp xúc. Trong vòng mấy năm từ khi có được trí nhớ, Sở Mộ chỉ nhớ nàng là một người lạnh như băng, bề ngoài thanh cao vô hạn. Cho dù có nở nụ cười cũng nhạt như sóng vỗ bờ cát mà thôi.

Có lẽ là vì nguyên nhân này, nàng cố ý dẫn Sở Mộ đi du lịch khắp nơi để trau dồi tình cảm. Thật ra Sở Mộ cũng biết nàng đang tìm kiếm Hồn sủng thứ nhất cho mình.

Sở Mộ đã không nhớ rõ khi đó mẫu thân mang mình tới nơi nào, tóm lại Sở Mộ ngủ một giấc đã ra khỏi Cương La thành, cũng không còn ở trong La Vực.

Hình như nơi đó rất xa, tiến vào một thế giới kỳ lạ, chỗ đó khắp nơi toàn là cỏ hoa sắc thái tiên diễm, khung cảnh mỹ lệ đẹp không tả xiết.

"Ngươi giúp ta được không? Ta không muốn trở thành nô lệ." Tính mạng thuần khiết kia nói.

"Hồn sủng cũng có sinh mạng và linh hồn, bọn họ không phải là nô lệ của loài người. Cho dù thực lực mạnh yếu, bọn họ cũng có tôn nghiêm và lựa chọn của riêng mình, hết thảy mọi thứ đều đáng tôn trọng."

"Vậy ngươi nguyện ý giúp ta không?"

"Hồn ước thứ nhất mở ra."

"Ngươi phải mở hai hồn ước mới có thể dung nạp được ta."

"Tại sao?"

"Bởi vì ta tương đối đặc thù, không giống Hồn sủng bình thường."

"Ta lần đầu tiên nghe tới chuyện phải mở hai hồn ước mới có thể ký kết một con Hồn sủng đó."

"Hồn ước thứ nhất, mở ra, hồn ước thứ hai, mở ra!"

Sở Mộ mạnh mẽ lắc lắc cái đầu nặng nề, cố gắng khôi phục tinh thần lại như cũ, ánh mắt nhìn vào thiếu nữ ở trong cánh hoa màu lam dần dần mơ hồ.

Thiếu nữ trần như nhộng, thân thể nhỏ xíu, dưới ánh trăng lung linh thể hiện ra thân thể hoàn mỹ động lòng người, da của nàng trong suốt tỏa ra mùi thơm nồng nàn làm cho người ta si mê ngây ngất, bờ eo của nàng dịu dàng như cánh hoa chập chờn trong gió, hai chân bóng loáng như ngọc bích, thon dài ôn nhu vô hạn."

Chỉ có thể dùng mấy chữ tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ để hình dung thiếu nữ, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta cảm giác như rơi vào trong giấc mộng.

Nàng đẹp như tiên nữ, toàn thân lộ ra khí chất thánh khiết không thể xâm phạm, đối với một thiếu niên mười tuổi chính là lợi kiếm có lực sát thương tuyệt đối.

Nhưng mà một thiếu nữ đẹp như tiên xuất hiện ở trước mặt Sở Mộ lần nữa. Nội tâm hắn không phải là rung động vì mỹ cảm, mà là tức giận mãnh liệt không thể ức chế.

Trốn tránh Hồn sủng. Thiếu nữ lừa đảo.

Hiện ra ở trước mặt hắn là một hình ảnh cực kỳ quen thuộc, nhưng mà Sở Mộ không bao giờ nghĩ tới mình sẽ gặp trốn tránh Hồn sủng ở chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện