Sủng Mị

Chương 308: Tộc quần Quỷ Nham thủ vệ



"Chúng ta bây giờ đang ở lưng chừng núi, nếu như trực tiếp nhảy xuống nhất định sẽ bị một đoàn Dực hệ Hồn sủng đuổi theo tập kích. Tùng Lâm Sơn cố ý dẫn chúng ta rời đi và lưu lại nơi này là vì không muốn chúng ta chạy trốn."

Sở Mộ lo lắng nói.

"Hèn gì lúc cái tên Thanh Lực kia nhìn thấy chúng ta thì vẻ mặt có chút cổ quái, thì ra chúng ta làm rối loạn kế hoạch của bọn họ. Vậy chúng ta làm sao bây giờ, hai người Trương Khâm và Thanh Lực thực lực rất mạnh, chúng ta đối kháng chính diện cũng không phải là đối thủ của bọn họ." Diệp Khuynh Tư hỏi.

"Mặc dù không thể khẳng định trăm phần trăm nhưng thà tin là có còn hơn không. Chúng ta tiếp tục leo lên trên đỉnh núi tiến hành chiến đấu giằng co với bọn chúng." Sở Mộ nói.

Diệp Khuynh Tư cũng tin tưởng phán đoán của Sở Mộ, lúc này không còn do dự gì nữa, nhanh chóng nhảy lên lưng Mộng Thú đi theo sau Sở Mộ.

"Tùng Lâm Sơn, làm tốt lắm, sau khi trở về khẳng định sẽ có ban thưởng cho ngươi." Thanh Lực cười to lên, vỗ vỗ bả vai Tùng Lâm Sơn khen ngợi.

Tùng Lâm Sơn nhếch môi cười khẩy, bộ dạng dương dương đắc ý vì mới hoàn thành nhiệm vụ.

Tùng Lâm Sơn vận khí rất tốt, lúc hắn rời khỏi tầm mắt Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã lập tức triệu hồi ra Hồn sủng của mình, bởi vì hắn dự đoán có thể phát sinh chiến đấu.

Nhưng xâm nhập vào trong hang động không lâu, hắn lập tức nhìn thấy Vũ Lang bị trọng thương nằm gục trên người Trùng hệ Hồn sủng cấp quân chủ. Vì thế cực kỳ đúng lúc ra lệnh cho ba con Hồn sủng đồng thời ngăn chặn hướng đi của con Trùng hệ quân chủ kia.

Vũ Lang vốn đã có cơ hội chạy trốn nhưng bởi vì Tùng Lâm Sơn xuất hiện làm cho hắn mất đi hi vọng cuối cùng. Sau lưng lại bị bốn người khác đuổi theo vây công, cho nên Trùng hệ quân chủ của Vũ Lang cũng bị giết chết dưới trảo nhận Sí Lăng Hổ rất nhanh.

"Ha ha, cấp tám hồn tinh của Trùng hệ quân chủ."

Trương Khâm để cho Hồn sủng của mình xé rách thân thể Vũ Lang - Trùng hệ quân chủ lập tức phát hiện bảo vật ở bên trong.

Cấp tám hồn tinh của Trùng hệ quân chủ có giá trị khoảng chừng 3000 vạn kim tệ, lần này xuất thủ giết chết Vũ Lang và Phong Nhã thì bọn họ đã thu hoạch được một khoản tiền không nhỏ.

Thanh Lực trực tiếp đoạt lấy không gian giới chỉ của Vũ Lang, bắt đầu tìm kiếm xem Vũ Lang có thứ gì tốt không.

"Hừ, cái tên này chỉ tồn trữ một vài loại dược tề sử dụng khi chiến đấu nơi dã ngoại, cũng không có thứ gì đáng giá. Xem ra bảo vật chân chính hẳn là cất giấu trong Hồn Điện rồi." Thanh Lực tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất, chửi ầm lên.

"Hồn trang cũng bị hắn hủy diệt rồi, cái tên khốn nạn này." Trương Khâm vừa mắng vừa đá một cước lên thi thể đầy máu của Vũ Lang.

"Không có thứ gì tốt rồi, vậy đi, xử lý cho xong chuyện nơi này trước đã." Thanh Lực khoát tay áo ra hiệu cho những người khác tập hợp lại.

"Tùng Lâm Sơn, hai người kia ở đâu?" Thanh Lực nhỏ giọng hỏi.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư xuất hiện đúng là nằm ngoài dự liệu của Thanh Lực, may mà hắn tùy cơ ứng biến tìm cách dẫn bọn họ đi nơi khác mới có cơ hội giết chết Vũ Lang và Phong Nhã.

Vũ Lang là con của một vị điện chủ Hồn Điện, địa vị của hắn cũng không hề thấp. Người bình thường căn bản không dám động đến hắn một cọng lông chứ đừng nói đến đoạt đi tính mạng. Nếu như đám người Nguyên Tố môn không xử lý tốt chuyện này thì đừng mong sống sót. Dù sao mặt mũi Hồn Điện cũng không dễ trêu chọc như vậy.

"Còn đang chờ đợi ngu ngốc ở ngoài cửa động."

Tùng Lâm Sơn nở nụ cười đắc ý. Lần này Tùng Lâm Sơn xem như lập công lớn, chỉ cần giải quyết xong hai người kia thì hắn chắc chắn nhận được trọng thưởng.

"Ừ, vậy thì tốt." Thanh Lực hài lòng gật đầu.

"Thanh Lực, cái tên Sở Mộ kia là thuộc hạ của thiếu chủ Hồn Điện, nếu như giết hắn có thể dẫn tới một vị thiếu chủ Hồn Điện nào đó ra mặt không? Thiếu chủ Hồn Điện không phải là hạng người mà chúng ta dính dáng nổi đâu." Trương Khâm thấp giọng nói.

"Đã làm tới mức này rồi, nếu không giết hắn thì chúng ta chết hết. Bây giờ cũng không thể quản nhiều như vậy, cùng nhau làm theo kế hoạch lúc trước là được. Xử lý hai người bọn họ giống như Phong Nhã và Vũ Lang."

Trên mặt Thanh Lực hiện đầy sát khí, hoàn toàn không hề có ý lùi bước.

"Đành phải như vậy thôi."

Trương Khâm gật đầu đồng ý. Sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó trên mặt hiện lên nụ cười gian tà:

"Nữ tử kia chính là muội muội của cái tên nam tử đang bị bắt giữ. Cũng là người mà thiếu gia muốn có, nếu chúng ta bắt sống nàng nói không chừng thiếu gia càng thêm cao hứng."

"Đúng đúng đúng, bắt sống, cô nàng đó dáng người đặc biệt hấp dẫn, lúc nãy dọc đường đi ta đã suy nghĩ đến chuyện này rồi. Nếu giải quyết xong Vũ Lang và Phong Nhã, chẳng phải là chúng ta…"

Tùng Lâm Sơn gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy tia sáng dâm dục.

"Bốp!" Bỗng nhiên một cái bạt tai nện thẳng vào mặt Tùng Lâm Sơn làm cho hắn tỉnh lại từ trong mộng.

"Phế vật, nữ nhân của thiếu gia ngươi cũng dám nghĩ tới?" Thanh Lực giận dữ hét lớn.

"Không dám, không dám." Tùng Lâm Sơn lập tức cúi đầu im lặng.

Trên thực tế, Thanh Lực và Trương Khâm vô cùng hứng thú đối với mỹ nhân, nhất là trước khi động thủ giết người, hai người bọn họ từng suy nghĩ có nên lưu lại Phong Nhã chơi đùa một chút hay không.

Thế nhưng, Thanh Lực và Trương Khâm đều là hạng người ác độc, bọn họ cũng biết đây là đại sự không thể xảy ra sai sót. Vì thế mới quyết đoán giết chết Phong Nhã, không cho nàng có cơ hội triệu hồi Hồn sủng.

Về phần Diệp Khuynh Tư thì Thanh Lực và Trương Khâm tất nhiên phải làm theo lời thiếu gia phân phó, chỉ có nước bắt nàng lại rồi mang về thành cho thiếu gia hưởng thụ mà thôi.

"Vô liêm sỉ, bọn họ đâu?" Thanh Lực lại tung ra một cái tát vỗ thẳng vào mặt Tùng Lâm Sơn.

Tùng Lâm Sơn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa động trống rỗng, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng, sợ hãi nói: "Ta đã dặn bọn họ không thể tùy tiện đi loạn mà, hẳn là đang ở gần đây thôi."

"Có phải là bọn họ đã nhận ra điều gì đó không?" Trương Khâm nhìn thoáng qua vùng phụ cận nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư.

"Hừ, bọn họ chỉ có thể đi theo con đường này thôi, bất kể là xuống núi hay là lên núi đều có Hồn sủng tộc quần sinh sống. Chúng ta đuổi theo lên trên." Thanh Lực lạnh lùng nói.

---------

Hắc ám dần dần bị ánh sáng xua tan, sương mù giá lạnh cũng tản mát đi vài phần, đỉnh núi Thiên Tinh Phong hiện ra mờ mờ ảo ảo giữa tầng mây. Một luồng khí tức u ám kỳ lạ bỗng nhiên lan tràn ra bốn phía, bao phủ toàn bộ đỉnh núi.

"Gào ~!"

Đột nhiên một tiếng gầm vang dội từ đỉnh Thiên Tinh Phong xuyên thẳng lên trời cao, cả ngọn núi cũng bị thanh âm kia làm cho chấn động kịch liệt.

Nham thạch từ trên đỉnh núi cao chót vót lăn xuống, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen ở trên cao, trong lòng hắn lúc này cực kỳ ảm đạm và lo lắng.

Diệp Khuynh Tư khống chế Tử Sam Mộng Thú nhảy lên dọc theo vách núi, mỗi một lần chạm đất đều thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có lẽ nàng sợ chỉ cần Mộng Thú đặt chân hơi nặng một chút là khối nham thạch dưới chân sẽ rời ra lăn xuống.

"Không biết trên đỉnh Thiên Tinh là con quái vật gì nữa?" Sở Mộ nhíu mày bất an, trầm giọng nói.

"Hẳn là rất khó đối phó, chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát khỏi khốn cảnh." Diệp Khuynh Tư nói.

Nếu tiếp tục leo lên nhất định sẽ chạm mặt Thiên Tinh Phong quân chủ, phía dưới lại có năm người Nguyên Tố môn truy đuổi. Bọn họ có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, đường nào cũng vô vàn nguy hiểm.

Sở Mộ cưỡi Dạ Lôi Mộng Thú tiến lên rất chậm nhưng cũng có một lần bị đá lăn rơi xuống. Cũng may phía dưới có bóng tối nên Dạ Lôi Mộng Thú có thể đạp không bay lên lại.

"Không sao chứ?" Diệp Khuynh Tư đứng ở trên cao nhìn xuống Sở Mộ, lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì." Sở Mộ chậm rãi lắc đầu.

Lúc này đây, Sở Mộ bỗng nhiên nhận được một vài dấu hiệu tính mạng ở vị trí rất gần Diệp Khuynh Tư.

Một đôi mắt quỷ dị xuất hiện ở sau lưng Diệp Khuynh Tư, hai tròng mắt in sâu vào trong vách đá, hàn quang lóe lên như hung thú chờ đợi con mồi tới gần.

"Khuynh Tư, cẩn thận phía sau." Sở Mộ lập tức nhắc nhở.

"Tử Quang."

Dạ Lôi Mộng Thú phản ứng rất nhanh, chớp mắt đã tạo thành một đạo Tử Quang bắn về phía con Hồn sủng đang định tấn công Diệp Khuynh Tư.

Tử Sam Mộng Thú đã ý thức được nguy hiểm tồn tại, liên tục nhảy mấy cái rồi hạ xuống một tảng đá khác tương đối bằng phẳng.

"Ầm!"

Tử Quang bắn thẳng vào vách đá phía sau lưng Diệp Khuynh Tư, con Hồn sủng quỷ dị kia bỗng nhiên từ trong tầng nham thạch nhảy ra, móng vuốt mạnh mẽ đánh tới đạo Tử Quang của Dạ Lôi Mộng Thú.

Tử Quang nổ tung ầm nhưng không thể tạo thành thương tổn thực chất nào, năng lượng loạn lưu khẽ xao động một lát rồi dần dần tiêu tán.

"Vù vù vù vù!"

Gió lớn thổi tung mái tóc dài trên đầu Diệp Khuynh Tư, ánh mắt nàng nhìn vào con Hồn sủng quỷ dị kia không nhịn được rùng mình một cái

Đây là một con Nham hệ Hồn sủng, nhưng móng vuốt của nó còn sắc bén hơn cả Thú hệ Hồn sủng, chiều dài ít nhất cũng tới nửa thước.

Diệp Khuynh Tư từng thấy qua không ít Hồn sủng, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nham hệ Hồn sủng. Nàng lập tức ra lệnh cho Tử Sam Mộng Thú thi triển kỹ năng Lôi hệ tiến hành oanh kích con Nham hệ Hồn sủng kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

"Ly lão nhi, đây là thứ gì?" Sở Mộ cũng không nhận thức ra sinh vật Nham hệ này, vừa bảo Dạ Lôi Mộng Thú công kích vừa âm thầm hỏi.

"Đây là Quỷ Nham thủ vệ, là Hồn sủng cấp chiến tướng, thuộc về một trong những tộc quần Hồn sủng cường đại. Nếu tính riêng năng lực chiến đấu đơn thể thì không mạnh." Ly lão nhi liền giải thích với Sở Mộ.

"Bảy đoạn năm giai Quỷ Nham thủ vệ, đối phó cũng không khó lắm." Sở Mộ lập tức nói tin tức này cho Diệp Khuynh Tư biết.

Diệp Khuynh Tư gật đầu, đang định bảo Tử Sam Mộng Thú phát động Lôi Điện công kích bỗng nhiên cảm giác sau lưng mình xuất hiện một luồng khí tức dao động khác thường.

Hai tròng mắt quỷ dị đột ngột xuất hiện ở ngay cạnh Tử Sam Mộng Thú, một luồng khí tức hung ác đập vào mặt khiến cho người ta phải kinh hãi.

"A…"

Diệp Khuynh Tư sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, nàng và Tử Sam Mộng Thú không kịp phản ứng nên bị con Hồn sủng quỷ dị này đánh văng ra khỏi vách đá.

"Mạc Tà!"

Sở Mộ nhìn thấy Diệp Khuynh Tư bị đánh rơi xuống liền căng thẳng trong lòng, vội vàng triệu hồi Mạc Tà ra ngoài.

Sau khi đồ án hỏa diễm bắt đầu bốc cháy, Sở Mộ từ trên người Dạ Lôi Mộng Thú nhảy sang vị trí đồ án kia, đúng lúc ngồi lên trên lưng Mạc Tà vừa mới xuất hiện..

Sau đó Mạc Tà lập tức thi triển kỹ năng Diễm Đạp đuổi theo Diệp Khuynh Tư nhanh như chớp.

"Long Thừa Phong."

Tâm lý Diệp Khuynh Tư tương đối vững vàng, trong quá trình rơi xuống vẫn có thể hoàn thành chú ngữ hồn kỹ.

Một trận gió lớn vô hình lượn lờ chung quanh thân thể Diệp Khuynh Tư, cuốn nàng và Tử Sam Mộng Thú trôi nổi ở giữa không trung.

Mà lúc này Sở Mộ và Mạc Tà cũng vừa chạy tới, Diệp Khuynh Tư choàng tay qua ôm lấy Sở Mộ, trong lúc nguy cấp nàng cũng quên đi ngại ngùng khi tiếp xúc thân mật.

Về phần Tử Sam Mộng Thú cũng có năng lực đạp không, chỉ có điều lúc nãy bị Quỷ Nham thủ vệ đánh lén nên bị thương ở chân, tạm thời không có cách nào thi triển ra kỹ năng này. Mạc Tà thuận thế mở rộng đuôi ra quấn lấy Tử Sam Mộng Thú.

Sau đó Mạc Tà tiến hành một loạt bước nhảy xuyên qua vách dựng đứng, từ từ quay trở lại vị trí ban đầu.

"Không có sao chứ?" Lúc này Sở Mộ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nắm tay Diệp Khuynh Tư ân cần hỏi han.

"Ừ, chỉ bị thương ngoài da." Cặp mắt Diệp Khuynh Tư khẽ lướt qua một tia xấu hổ, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Sở Mộ khôi phục lại bộ dạng như cũ.

"Thiếu chủ, ta nói là chúng nó chiến lực đơn thể không mạnh, nhưng mà chúng nó thường hành động theo tập thể. Hơn nữa luôn thích ở gần thủ hộ chủ nhân." Ly lão nhi chợt nói vào một câu.

Sở Mộ cũng lười so đo với lão già này, ánh mắt quét qua một vòng lập tức sợ hãi cứng đờ người. Thì ra xung quanh vách núi đã xuất hiện vô số cặp mắt quỷ dị.

Tất cả chúng nó đều tập trung lên trên người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư làm cho bọn họ cảm giác như mình bị hãm sâu vào trong địa ngục u tối, sau đó là một đám sinh vật khát máu cùng nhau ùa tới vậy. Tình cảnh hai người lúc này vô cùng nguy hiểm.

Ánh mắt ở trong vách núi bắt đầu di động, đầu tiên là móng vuốt trồi ra ngoài, sau đó là thân thể to lớn màu xám đen. Tất cả sinh vật kia giống như đã đạt thành hiệp nghị, một khi hành động là tất cả cùng nhau xông lên.

Hàng loạt nham thạch, đá vụn lăn xuống hỗn loạn, từ trên cao ngàn thước rớt xuống dưới chân núi sâu thăm thẳm. Càng lúc càng nhiều Quỷ Nham thủ vệ xuất hiện trên vách đá, chúng nó chỉ lẳng lặng đứng ở chung quanh, không gian yên tĩnh đáng sợ.

Chỉ chốc lát khi Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư ổn định thân hình, chung quanh hai người đã xuất hiện ba mươi mấy con Quỷ Nham thủ vệ, ánh mắt ngó chừng hai người tràn đầy địch ý.

Ba mươi mấy con Quỷ Nham thủ vệ chậm rãi buông thả khí tức mãnh liệt làm cho cát sỏi và nham thạch ở gần đó trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung, cảnh tượng càng lúc càng thêm quỷ dị.

Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đồng thời nhíu mày. Hai người bọn họ hiện tại đang đứng trên vách núi cao chót vót, mặc dù không phải thẳng đứng nhưng mà điểm dừng chân vô cùng hạn chế, xung quanh toàn là đá tảng lởm chởm hầu như rất khó né tránh công kích, không gian di chuyển vô cùng nhỏ hẹp. Dưới tình huống thế này, nếu như phát sinh chiến đấu thì hai người và đám Hồn sủng sẽ phải chịu hạn chế rất lớn, căn bản không thể nào thi triển toàn lực.

"Khuynh Tư, đi!" Ở hoàn cảnh này mà chiến đấu với đàn Quỷ Nham thủ vệ chỉ có một con đường chết.

Diệp Khuynh Tư chỉ có mỗi Tử Sam Mộng Thú làm thú cưỡi, nhưng bây giờ chân nó đang bị thương nên không thể nào di chuyển trên sơn đạo nguy hiểm này.

Sở Mộ hiển nhiên cũng đã suy nghĩ đến điểm này, lập tức ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú đi tới hỗ trợ Diệp Khuynh Tư rút lui.

"Ầm ầm ầm!"

Đột nhiên ba cái chông đá (thạch tiêm) dài tới mười thước từ trong vách núi xuất hiện, mũi nhọn cứng rắn lập tức chỉa thẳng về phía Mạc Tà.

Mạc Tà đã nhận ra công kích hướng tới mình, ngay lập tức phất mạnh chín cái đuôi thi triển kỹ năng.

"Cửu Vĩ Mê."

Ba cái chông đá đâm xuyên qua chín cái đuôi Mạc Tà giống như đâm vào không khí vậy, hoàn toàn không có một chút hiệu quả. Đến lúc Mạc Tà mở rộng cái đuôi ra thì nó và Sở Mộ đã xuất hiện ở trên một tảng đá khác khá xa.

"Hí!"

Dạ Lôi Mộng Thú ngẩng đầu hí vang, Mộng Giác lập lòe điện quang ngưng tụ lực lượng lôi điện. Sau đó hàng loạt tia chớp phóng ra bốn phương tám hướng tiến hành công kích những vách đá ở chung quanh, nhất thời thanh âm "ùng ùng" vang vọng khắp không gian, đá vụn và tro bụi tung bay mù mịt.

Diệp Khuynh Tư ngồi vững vàng trên lưng nó, quyết đoán niệm chú ngữ thu hồi Tử Sam Mộng Thú vào trong không gian Hồn sủng, rồi lập tức triệu hồi ra chủ sủng Băng Hỏa Yêu Tinh.

Băng Hỏa Yêu Tinh cũng đã trải qua linh vật Băng Hỏa thuộc tính cường hóa, bây giờ đã đạt đến trình độ bảy đoạn năm giai.

"Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ."

Băng Hỏa Yêu Tinh lơ lửng ở trên cao, vừa mới xuất hiện đã thi triển kỹ năng uy lực cực mạnh là Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ đánh tới ba con Quỷ Nham thủ vệ.

Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ là kỹ năng Băng hệ và Hỏa hệ cấp bảy.

Diệp Khuynh Tư cường hóa chiến lực của Băng Hỏa Yêu Tinh đã tiếp cận Hồn sủng cấp quân chủ, vì thế trong lúc nguy cấp vẫn có thể thi triển ra kỹ năng uy lực cấp bảy tương đối dễ dàng.

Băng và Hỏa chậm rãi dung hòa, xanh trắng và đỏ rực xen kẽ lẫn nhau, uy lực Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ từ từ gia tăng lên tới cấp tám. Ba con Quỷ Nham thủ vệ không thể nào chịu nổi cỗ lực lượng cuồng bạo này, thân thể bằng nham thạch lập tức nứt ra rồi dần dần biến mất bên trong dòng năng lượng loạn lưu của Băng Hỏa Mẫn Diệt Đồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện