Sủng Mị
Chương 380: Bố trí bẫy rập - Chờ cá vào lưới
Hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi quay trở về phòng của mình. Tuy nói là ngủ, nhưng Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư khẳng định là không ngủ, bởi vì tu luyện là tín niệm hàng ngày của bọn họ, một ngày bọn họ chỉ ngủ không tới hai canh giờ, cái gọi là quá nửa đêm cũng là bắt đầu của quá trình tu luyện khô khan mà thôi.
"Ngươi lúc nãy có ý định trao đổi bí mật với hắn?" Diệp Hoàn Sinh dùng hồn niệm từ gian phòng cách vách truyền tới.
"Không có!" Diệp Khuynh Tư lập tức phủ nhận.
"Trao đổi bí mật thì quan hệ sẽ tiến thêm một bước, hoặc là sẽ triệt để nát bét. Ta không nói trước nhân phẩm cái tên Sở Mộ như thế nào, chỉ riêng thân phận phức tạp và mơ hồ đã khiến cho chúng ta rất khó xác định lập trường của hắn. Mà lập trường là thứ rất đáng sợ, nhiều khi ngay cả bản thân mình cũng không thể quyết định."
"Ài, nói thật, sau này không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng ta thật sự không muốn đứng phía đối lập với tiểu tử lãnh khốc kia tý nào. Nhất là hiện tại tâm tư của muội muội mình còn nghiêng về phía hắn nữa chứ. Khuynh Tư à, ngươi suốt ngày nói ta không đứng đắn, ngươi xem lại mình một chút đi, sao ta thấy hình như ngươi cũng không bình tĩnh nha!"
Thanh âm Diệp Hoàn Sinh không ngừng bay vào trong tai Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư vốn đã muốn tiến vào trạng thái tĩnh tu, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh cứ nói nhảm như vậy khiến cho nàng không thể nào tập trung được. Đành phải dùng hồn niệm nói với Diệp Hoàn Sinh nói:
"Ta chỉ là cảm kích hắn thôi, có nhiều chỗ tương đối tín nhiệm, ngươi không nên phán đoán vô căn cứ."
"Vô căn cứ thì vô căn cứ, có sao đâu. Nói đi thì nói lại, cái tên Sở Mộ này quả thật rất thích hợp làm muội phu của ta, ngươi nghĩ kỹ lại đi, người ta chỉ đẹp trai thua ta có một chút thôi, thực lực ít có đối thủ trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa. Hơn nữa, thân phận hắn chính là thiếu chủ Hồn Điện, thật ra ngươi có thể đánh cuộc một lần, tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, ví như lấy thân báo đáp gì gì đó. Rồi đi làm phu nhân thiếu chủ Hồn Điện, nếu có Hồn Điện làm chỗ dựa thì chúng ta không cần phải phiêu bạc lưu lạc khắp nơi nữa rồi."
"Ta lười nói nhảm với ngươi, phiền phức."
Diệp Khuynh Tư trực tiếp dùng hồn niệm đóng kín tinh thần của mình lại, không thèm nghe giọng lưỡi chua cay của Diệp Hoàn Sinh nữa.
"Không bình tĩnh rồi, không bình tĩnh rồi, ha ha, nha đầu ngươi đừng có giả bộ với ta, chẳng quản ngươi bình thời bình tĩnh giống như yêu quái, cái gì mà yên tĩnh như mặt nước hồ thu. Một ít tâm tư nho nhỏ kia làm sao thoát khỏi pháp nhãn của lão ca được."
………
Đến ngày thứ sáu, Sở Mộ phát hiện đội ngũ Vu Hạ và Lô Ưng thường xuyên xuất hiện ở khu vực Tây Nhai, hơn nữa còn dần dần tiếp cận vị trí Thiên Thương Thanh Chập Long hóa kén.
Mặc dù không biết đám người kia lấy được tin tức từ đâu, nhưng mà Sở Mộ có cảm giác hai người đó đang ôm mục đích rất lớn, luôn luôn ngó chừng khu vực Tây Nhai làm như đã xác nhận nơi này nhất định sẽ có đầu mối của Thiên Thương Thanh Chập Long vậy.
Sở Mộ đã suy đoán bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến nơi này, bởi vì cái tên ác bá Đoạn Tân Hà kia không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng bọn họ làm việc nhanh chóng như thế.
"Đang suy nghĩ kế hoạch giết Vu Hạ hả?"
Diệp Hoàn Sinh đã nhận ra sát ý từ trong mắt Sở Mộ, trên mặt bất chợt hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Ừ, hôm nay bọn họ sẽ tiến vào địa phương chúng ta từng tìm kiếm vào ngày thứ ba, tòa cung điện dưới đó đúng là nơi thích hợp cho chúng ta mai phục." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Không phải là Sở Mộ cố ý mai phục ở địa phương mẫn cảm như vậy, mà là vì gần đây hai người Vu Hạ và Lô Ưng đúng là nhận được tin tức rõ ràng, thường xuyên cổ động tìm tòi những phụ cận, vì thế bọn họ tìm thấy tung tích Thiên Thương Thanh Chập Long chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Vậy thì bốn người chúng ta..?" Đông Thanh hỏi chen vào một câu.
"Ừ, nhằm tránh khỏi phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, tốt nhất là diệt sạch, ngoài ra phải xóa sạch tất cả chứng cứ bất lợi đối với chúng ta."
Sở Mộ đã quyết tâm hạ thủ chắc chắn không bao giờ lưu lại người sống, đây chính là đạo lý căn bản mà Sở Mộ biết rõ khi tranh đấu sinh tồn trên Tù đảo.
"Cái tên Lô Ưng của Hồn Minh không dễ đắc tội đâu?" Đông Thanh có vẻ chần chờ.
Lô Ưng là thành viên Hồn Minh, mà Hồn Minh từ xưa tới nay chính là thế lực quyền uy nhất trên đại lục. Lần này bọn họ chỉ phái ra năm người tham gia sự kiện đoạt bảo, nếu như giết mất thanh niên đồng lứa trong nhóm bọn họ thì Hồn Minh sẽ lập tức gây ra áp lực cực lớn. Đứng mũi chịu sào chính là Ly lão thành chủ.
"Cho nên ta mới nói là tiêu diệt toàn bộ."
Diệp Hoàn Sinh cũng là một người lòng dạ độc ác, về điểm này hắn và Sở Mộ nhất trí ý kiến.
Diệp Khuynh Tư im lặng không phát biểu, thời điểm nên hạ thủ nàng hiển nhiên sẽ hạ thủ, vì thế Diệp Hoàn Sinh và Sở Mộ không cần thiết làm công tác đả thông tư tưởng cho nàng.
"Hừ, dù sao Vu Hạ và mấy tên kia chỉ là một đám cặn bã, giết cũng tốt."
Đông Thanh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trước giờ Đông Thanh ra ngoài lịch lãm chỉ có vài lần, nhưng từ cử động đơn giản đó cũng có thể nhận ra tích cách của Đông Thanh rồi. Hơn nữa mối thù với Vu Hạ rất lớn, nếu Vu Hạ còn sống thì cuộc sống của hắn sau này không hề dễ chịu chút nào
"Sau khi chuyện lần này kết thúc, bất kể như thế nào đi nữa, ta cũng phải ra bên ngoài xông xáo một phen. Nếu không làm sao biến thành cường giả chân chính được." Đông Thanh cắn răng hạ quyết tâm.
"Ha hả, ta đây cảm thấy cần phải cho ngươi một lời khuyên duy nhất, đó là đừng có dễ dàng kết giao bằng hữu." Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
Địa phương hóa kén Thiên Thương Thanh Chập Long chính là di tích cổ đám người Sở Mộ tìm thấy vào ngày thứ ba, nguyên bản di tích cổ xưa này chính là một tòa cung điện khổng lồ hoang tàn, đổ nát, không biết tại sao lại bị chôn dưới mặt đất.
Không gian bên trong cung điện to lớn không thể tưởng tượng nổi, lúc ban đầu Thủy Nguyệt và Cuồng Kỳ Thủy Thú hao phí hơn nửa canh giờ mới tống hết lượng nước trong đó ra ngoài.
Trên thực tế nơi đây là một cái sào huyệt thật lớn của tộc quần Lam Thực Trùng Quái, trong quá trình đẩy nước ra ngoài có ít nhất năm mươi thi thể Lam Thực Trùng Quái bị cuốn trôi theo dòng chảy.
Bên trong những cái hố gần đó cũng có vài chục thi thể Lam Thực Trùng Quái, lúc trước thống kê có hơn bảy trăm con Lam Thực Trùng Quái thật ra tổng cộng phải trên tám trăm con. Nói vậy Đoạn Tân Hà chắc chắn hận Sở Mộ thấu xương, dù sao bồi dưỡng ra một con bảy đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh đã mất trên 50 vạn kim tệ rồi. Chỉ tính toán đơn giản một lần là biết ngay lần này Đoạn Tân Hà tổn thất đến gần bốn trăm triệu kim tệ.
Đại sảnh tràn đầy bụi đất vẫn tồn tại rất nhiều cột trụ khổng lồ, bên trên có khắc đồ án kỳ lạ. Trong đó có không ít cột trụ đã xuất hiện dấu hiệu nứt gãy.
Không gian bên trong đại sảnh hơi ẩm ướt, tất cả bức tường đều có lối đi thông qua những nơi khác. Khi đám người Sở Mộ tiến vào trong đó liền phát hiện một số mật thất phía dưới các gian phòng. Ngay sau đó bọn họ bắt đầu bố trí cạm bẫy và dọn dẹp xung quanh.
Đám người Sở Mộ làm như vậy là để thuận tiện chiến đấu, dù sao đối phương có tới bốn người. Nếu như đối kháng chính diện với đội ngũ Vu Hạ khẳng định cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
"Hắn đã nhắm tới nơi này đại khái là vì lúc trước đám người Nguyên Tố môn đã phát hiện điều gì đó sao?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu đồng ý với quan điểm này, rồi thấp giọng hỏi Diệp Khuynh Tư:
"Thực lực cái tên Lô Ưng kia hẳn là không kém Vu Hạ, chút nữa ngươi phải trì hoãn hắn."
"Ừ, cho dù ta đánh không lại nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian giằng co với hắn." Diệp Khuynh Tư nói.
Diệp Khuynh Tư có một đám Hồn sủng phần lớn đều là loại hình phụ trợ, ví dụ như Thủy Nguyệt chính là Hồn sủng trị liệu vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có nó thì thời gian chiến đấu nhất định sẽ kéo dài gần như vô hạn.
"Ta và Đông Thanh chia ra thu thập một người, còn lại tùy cơ ứng biến." Diệp Hoàn Sinh cười nói.
Chốc lát sau bốn người đã phân phối xong nhiệm vụ, bây giờ chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ lập tức hạ thủ.
"Đã tìm kiếm chung quanh đây không dưới mười lần rồi, Vu Hạ, tại sao ta có cảm giác ngươi đang dẫn chúng ta đi vòng quanh ở chỗ này vậy hả?"
Một thành viên Nguyên Tố môn trong đội ngũ phiền chán lẩm bẩm.
"Thanh Chập Long chắc chắn đang ở phụ cận, tin tưởng ta đi, sẽ không sai đâu." Vu Hạ nở nụ cười tự tin rồi nói.
"Chúng ta đi xuống, hình như không gian phía dưới rất lớn, nói không chừng sẽ có thứ gì đó."
Lô Ưng không có tỏ vẻ hoài nghi đối với Vu Hạ, chỉ vào một cái động dưới chân do Lam Thực Trùng Quái đào ra.
Năm người này cũng tương đối cẩn thận, trước khi nhảy xuống đã cố ý để cho Trùng hệ và Nham hệ Hồn sủng tiến hành điều tra một phen.
"Ta không thích những địa phương ẩm ướt." Một nữ Hồn sủng sư trong nhóm cau mày nói.
"Không có gì đâu, xuống đi."
Năm người không có suy nghĩ quá nhiều, theo thứ tự nhảy vào trong cái hang động đen thui.
Bên trong cung điện có vô số vũng nước trơn trượt, vừa nhảy xuống lập tức sinh ra cảm giác ươn ướt bám vào người rất là khó chịu. Nữ Hồn sủng sư lúc nãy lại càng biểu hiện không tình nguyện.
"Phương Đồng, nếu ngươi cảm thấy nơi này không thoải mái, vậy thì về trước đi." Vu Hạ nhìn lướt qua nữ Hồn sủng sư, mở miệng nói.
"Ta ghét nhất là thứ nước dơ dáy này, vừa bẩn vừa thối, ta sẽ đi lên trên mặt đất chờ các ngươi."
Không có đi được mấy bước, nữ Hồn sủng sư tên là Phương Đồng liền giở ra tính tình tiểu thư, trực tiếp khống chế Trùng hệ Hồn sủng của mình bắt đầu rời khỏi tòa cung điện.
"Ừ, khi người đi lên trên thì rẽ phải, nhìn thấy một ngã ba thì rẽ bên trái, đi thêm một lát là có thể nhìn thấy miệng cống ngầm rồi. Sau khi rời khỏi đây cứ chờ chúng ta ở trên đó."
Vu Hạ nhắc nhở Phương Đồng một câu.
Phương Đồng gật đầu tỏ ý đã nhớ, vừa đi vừa oán trách trời đất, nếu sớm biết chuyện này phiền phức như vậy có lẽ nàng đã không tham dự rồi. Mấy ngày qua đi lại dưới lòng đất khiến cho nàng ăn ngủ không ngon chút nào.
"Phương Đồng rời đi như làm cho chúng ta giảm mất một người, nếu như đụng phải đội ngũ những thế lực khác chẳng phải là thua thiệt sao?"
Một gã thanh niên khác chợt mở miệng nói.
"Yên tâm, bọn họ không thể nào tìm tới nơi này." Vu Hạ nói rất khẳng định.
"Không sao cả, Phương Đồng chỉ là một cái bình hoa mà thôi, có nàng hay không cũng không thành vấn đề." Lô Ưng lên tiếng giễu cợt.
Ba thành viên Nguyên Tố môn nghe thấy Lô Ưng nói câu này trong lòng hiển nhiên không hề thoải mái. Dù sao Phương Đồng cũng là người của Nguyên Tố môn, châm chọc khó chịu như vậy tương đương với ám chỉ bọn họ rồi.
Chẳng qua là ba người này không dám chỉ trích Lô Ưng cái gì, dù sao hắn là người của Hồn Minh, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Nhìn thấy nữ Hồn sủng sư trong đội ngũ Vu Hạ rời khỏi cung điện, bốn người Sở Mộ đang ẩn núp dưới đất lập tức lóe lên tia sáng lành lạnh.
"Giết hay là không giết?" Diệp Hoàn Sinh nhỏ giọng hỏi Sở Mộ.
"Để cho nàng ta đi, tránh làm kinh động mấy tên kia." Sở Mộ đáp.
Nữ Hồn sủng sư rời khỏi đúng lúc giúp cho đám người Sở Mộ giảm bớt không ít áp lực, muốn giết chết đội ngũ Vu Hạ sẽ có hi vọng rất lớn.
Nữ tử Phương Đồng còn đang lầm bầm oán trách, chậm rãi rời khỏi tòa cung điện u tối, ẩm ướt, hoàn toàn không có ý thức được mình lúc nãy thiếu chút nữa đã vứt luôn tính mạng rồi.
Nàng nhảy lên hố liền thay đổi Hồn sủng, khống chế một con Yêu Linh đi theo phương hướng Vu Hạ chỉ dẫn tìm kiếm miệng cống ngầm.
"Đến chữ ngã ba sau đó rẽ trái, hẳn là bên này..."
Phương Đồng ngừng lại nơi ngã ba một lát, sau khi xác định phương hướng ổn thỏa mới tiếp tục đi tới.
"Kỳ quái, tại sao còn không nhìn thấy miệng cống ngầm nhỉ? Không phải là Vu Hạ đã nói đi một lát là tới sao?"
Phương Đồng đi thêm chừng mấy phút nhưng vẫn không nhìn thấy ánh sáng xuất hiện, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm.
Tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn, Phương Đồng bất chợt có cảm giác con đường này không giống như là hướng tới miệng cống ngầm, cho nên nàng dừng Hồn sủng lại quan sát bốn phía.
"Cái tên Vu Hạ chết tiệt, có phải là chỉ lầm đường cho bổn tiểu thư rồi hay không? Nếu mò mẫm trong này sẽ làm lãng phí không ít thời gian của bổn tiểu thư."
Phương Đồng bắt đầu giận dữ, thanh âm oán trách càng lúc càng lớn.
Lối đi dưới đất thẳng tắp, vừa âm u vừa ẩm ướt, giọng nói Phương Đồng đập vào bức tường biến thành tiếng vang truyền lại trong tai nàng.
"Tiểu cô nương, con đường này đương nhiên là sai lầm rồi."
Bỗng nhiên có một tiếng nói làm cho Phương Đồng sởn tóc gáy, thanh âm này từ trong thông đạo u ám phía xa xa truyền đến.
Phương Đồng sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, vội vội vàng vàng niệm chú triệu hoán hai con Hồn sủng khác ra trước mặt mình.
"Ai? Là ai? Lăn ra đây." Phương Đồng lo lắng quát lớn, cố gắng ổn định tinh thần lại.
"Ta đang đứng bên cạnh ngươi mà."
Thanh âm vô cùng quỷ dị bất chợt vang lên bên tai Phương Đồng, nàng đang xoay người tìm kiếm khắp nơi nhưng đột nhiên phát hiện người này lại đứng sát bên cạnh mình. Thậm chí nàng có thể cảm giác được hơi thở hôi thối của hắn phà vào mặt mình.
"A ~~~!"
Phương Đồng không kịp phản ứng nữa, đột nhiên cảm giác bộ ngực của mình bị thứ gì đó ép chặt, kinh biến xuất hiện quá nhanh khiến cho nàng không kịp đề phòng, chỉ biết hét lên ầm ĩ.
"Hắc hắc, không tệ, rất co dãn, cũng rất đầy đặn, có thể từ từ thưởng thức rồi."
Một tiếng cười dâm tà truyền đến.
Phương Đồng đã sợ đến mức hoa dung thất sắc, bởi vì nàng căn bản không nhìn thấy bên cạnh mình có gì hết, hết lần này tới lần khác vẫn cảm giác được bộ ngực của mình bị tập kích. Sự nhục nhã và sợ hãi khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu.
"Công kích, công kích cái thứ kia đi."
Phương Đồng vô cùng khủng hoảng, ra lệnh cho ba con Hồn sủng phát động công kích.
Ba con Hồn sủng bao gồm cả Yêu Linh đang cưỡi không thuộc về loại hình Hồn sủng có năng lực cảm giác mạnh. Cho dù là khoảng cách gần như vậy vẫn không thể nhận ra đối phương đang ẩn hình, chỉ có thể mờ mịt gào lên vô dụng.
"Chớ có khẩn trương, ta sẽ giúp ngươi chết đi trong vui sướng, nhìn xem bộ ngực đầy đặn của ngươi này. Quả thực chính là lễ vật tốt nhất dành cho nam nhân, nếu như có đầy đủ thời gian có lẽ chúng ta sẽ vui vẻ nguyên một buổi tối."
Thanh âm quỷ dị kia vẫn lượn lờ bên tai Phương Đồng.
Lời lẽ uy hiếp, trắng trợn và bỉ ổi làm cho Phương Đồng lâm vào trạng thái khủng hoảng gần như u mê. Ngay khi nàng muốn khống chế Yêu Linh của mình chạy trốn thì hai vòi máu tanh nồng đã phun ra xối xả. Thì ra hai con Hồn sủng kia còn chưa kịp buông thả kỹ năng, thậm chí không có nhìn thấy đối phương đã bị thứ gì đó cắt đứt bộ phận yếu hại, chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.
Con Yêu Linh của Phương Đồng cũng không có may mắn thoát khỏi tai nạn, phần bụng dưới đã bị rạch ra, ruột gan, nội tạng đua nhau rớt xuống đất. Phương Đồng làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải sự tình đáng sợ như vậy, cả người choáng váng một lúc rồi trực tiếp ngất đi.
Thế nhưng, cái tên ác đồ kia không thích đùa bỡn nữ nhân bất tỉnh, cố ý dùng dược phấn gay mũi làm cho nàng tỉnh lại, cũng không cần phong tỏa hồn niệm của nàng, cứ thế trực tiếp xé rách y phục trên người nàng bắt đầu hành động "vui vẻ".
"Không được, bỏ qua cho ta. Ta van ngươi bỏ qua cho ta đi."
Phương Đồng là một vị tiểu thư chính hiệu, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, lúc này đã run rẩy đến mức khóc không thành tiếng.
Van cầu hiển nhiên không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngay sau đó là một trận vùi hoa dập liễu tàn bạo triển khai dưới đường cống ngầm. Mà cái tên ác đồ kia tựa như muốn phát tiết tất cả lửa giận mấy ngày qua lên trên người đại tiểu thư của Nguyên Tố môn, cho nên trong lúc hành sự không hề thương hoa tiếc ngọc tý nào, cả quá trình hoàn toàn là dày vò và áp bức kinh khủng.
………
Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú ẩn núp phía sau một cột trụ, toàn thân hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối.
Ánh mắt của hắn tỏa ra hàn quang sắc lạnh quan sát bốn người đang đi lại trong đại sảnh. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Khi Sở Mộ phát hiện bốn người này đã phân tán ra, khóe miệng liền hiện lên một tia đắc ý, dùng hồn niệm báo cho Diệp Khuynh Tư và Đông Thanh biết:
"Lên!"
Diệp Khuynh Tư và Đông Thanh đã sớm triệu hồi ra Thủy Nguyệt và Cuồng Kỳ Thủy Thú. Sở Mộ vừa mới ra lệnh thì hai con Thủy hệ Hồn sủng đồng thời thi triển kỹ năng.
"Ào ào ào ~~~!"
Bỗng nhiên phía trên đại sảnh phát sinh một đợt chấn động kịch liệt, ngay sau đó là tiếng nước chảy đổ vào ào ạt.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mặt đất đại sảnh lập tức lay động từng hồi, bốn người Vu Hạ cũng lộ vẻ kinh hoảng.
"Chẳng lẽ là Thanh Chập Long phá kén rồi?"
Lô Ưng vô cùng kinh ngạc, hắn nghe được Vu Hạ tiết lộ tin tức là Thanh Chập Long rất có thể đang ở chung quanh đây. Hiện tại gặp phải động tĩnh lớn như vậy nhất định là Thanh Chập Long gây ra rồi.
"Ào ào ào!"
Vách tường bốn phía và trần nhà đại sảnh từ từ nứt vỡ, dòng nước đổ vào càng lúc càng cao, cuối cùng biến thành một cơn lũ cuồng bạo dội xuống đầu bọn họ.
Vu Hạ ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn vào lúc này bỗng nhiên tái nhợt, vội vã hét lớn một tiếng:
"Triệu hoán Thủy hệ Hồn sủng."
Cơ hồ ngay khi Vu Hạ vừa mới dứt lời, toàn bộ gian đại sảnh đã biến thành một cái hồ nước đầy ắp.
"Ù ù ù ù!"
Lũ lụt ập xuống bất thình lình khiến cho không gian trong đại sảnh liên tục chấn động, lực nước đổ vào càng lúc càng mạnh, dòng nước dâng lên rất nhanh.
"Đáng giận, bọn họ cố ý rút hết nước đi, sau đó trữ hàng chờ chúng ta tiến vào nơi này..." Vu Hạ cắn răng nói.
"Ngươi lúc nãy có ý định trao đổi bí mật với hắn?" Diệp Hoàn Sinh dùng hồn niệm từ gian phòng cách vách truyền tới.
"Không có!" Diệp Khuynh Tư lập tức phủ nhận.
"Trao đổi bí mật thì quan hệ sẽ tiến thêm một bước, hoặc là sẽ triệt để nát bét. Ta không nói trước nhân phẩm cái tên Sở Mộ như thế nào, chỉ riêng thân phận phức tạp và mơ hồ đã khiến cho chúng ta rất khó xác định lập trường của hắn. Mà lập trường là thứ rất đáng sợ, nhiều khi ngay cả bản thân mình cũng không thể quyết định."
"Ài, nói thật, sau này không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng ta thật sự không muốn đứng phía đối lập với tiểu tử lãnh khốc kia tý nào. Nhất là hiện tại tâm tư của muội muội mình còn nghiêng về phía hắn nữa chứ. Khuynh Tư à, ngươi suốt ngày nói ta không đứng đắn, ngươi xem lại mình một chút đi, sao ta thấy hình như ngươi cũng không bình tĩnh nha!"
Thanh âm Diệp Hoàn Sinh không ngừng bay vào trong tai Diệp Khuynh Tư.
Diệp Khuynh Tư vốn đã muốn tiến vào trạng thái tĩnh tu, nhưng mà Diệp Hoàn Sinh cứ nói nhảm như vậy khiến cho nàng không thể nào tập trung được. Đành phải dùng hồn niệm nói với Diệp Hoàn Sinh nói:
"Ta chỉ là cảm kích hắn thôi, có nhiều chỗ tương đối tín nhiệm, ngươi không nên phán đoán vô căn cứ."
"Vô căn cứ thì vô căn cứ, có sao đâu. Nói đi thì nói lại, cái tên Sở Mộ này quả thật rất thích hợp làm muội phu của ta, ngươi nghĩ kỹ lại đi, người ta chỉ đẹp trai thua ta có một chút thôi, thực lực ít có đối thủ trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa. Hơn nữa, thân phận hắn chính là thiếu chủ Hồn Điện, thật ra ngươi có thể đánh cuộc một lần, tin tưởng vào nhân phẩm của hắn, ví như lấy thân báo đáp gì gì đó. Rồi đi làm phu nhân thiếu chủ Hồn Điện, nếu có Hồn Điện làm chỗ dựa thì chúng ta không cần phải phiêu bạc lưu lạc khắp nơi nữa rồi."
"Ta lười nói nhảm với ngươi, phiền phức."
Diệp Khuynh Tư trực tiếp dùng hồn niệm đóng kín tinh thần của mình lại, không thèm nghe giọng lưỡi chua cay của Diệp Hoàn Sinh nữa.
"Không bình tĩnh rồi, không bình tĩnh rồi, ha ha, nha đầu ngươi đừng có giả bộ với ta, chẳng quản ngươi bình thời bình tĩnh giống như yêu quái, cái gì mà yên tĩnh như mặt nước hồ thu. Một ít tâm tư nho nhỏ kia làm sao thoát khỏi pháp nhãn của lão ca được."
………
Đến ngày thứ sáu, Sở Mộ phát hiện đội ngũ Vu Hạ và Lô Ưng thường xuyên xuất hiện ở khu vực Tây Nhai, hơn nữa còn dần dần tiếp cận vị trí Thiên Thương Thanh Chập Long hóa kén.
Mặc dù không biết đám người kia lấy được tin tức từ đâu, nhưng mà Sở Mộ có cảm giác hai người đó đang ôm mục đích rất lớn, luôn luôn ngó chừng khu vực Tây Nhai làm như đã xác nhận nơi này nhất định sẽ có đầu mối của Thiên Thương Thanh Chập Long vậy.
Sở Mộ đã suy đoán bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến nơi này, bởi vì cái tên ác bá Đoạn Tân Hà kia không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Chỉ có điều hắn không ngờ rằng bọn họ làm việc nhanh chóng như thế.
"Đang suy nghĩ kế hoạch giết Vu Hạ hả?"
Diệp Hoàn Sinh đã nhận ra sát ý từ trong mắt Sở Mộ, trên mặt bất chợt hiện lên một nụ cười quỷ dị.
"Ừ, hôm nay bọn họ sẽ tiến vào địa phương chúng ta từng tìm kiếm vào ngày thứ ba, tòa cung điện dưới đó đúng là nơi thích hợp cho chúng ta mai phục." Sở Mộ nhỏ giọng nói.
Không phải là Sở Mộ cố ý mai phục ở địa phương mẫn cảm như vậy, mà là vì gần đây hai người Vu Hạ và Lô Ưng đúng là nhận được tin tức rõ ràng, thường xuyên cổ động tìm tòi những phụ cận, vì thế bọn họ tìm thấy tung tích Thiên Thương Thanh Chập Long chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Vậy thì bốn người chúng ta..?" Đông Thanh hỏi chen vào một câu.
"Ừ, nhằm tránh khỏi phát sinh thêm nhiều chuyện rắc rối, tốt nhất là diệt sạch, ngoài ra phải xóa sạch tất cả chứng cứ bất lợi đối với chúng ta."
Sở Mộ đã quyết tâm hạ thủ chắc chắn không bao giờ lưu lại người sống, đây chính là đạo lý căn bản mà Sở Mộ biết rõ khi tranh đấu sinh tồn trên Tù đảo.
"Cái tên Lô Ưng của Hồn Minh không dễ đắc tội đâu?" Đông Thanh có vẻ chần chờ.
Lô Ưng là thành viên Hồn Minh, mà Hồn Minh từ xưa tới nay chính là thế lực quyền uy nhất trên đại lục. Lần này bọn họ chỉ phái ra năm người tham gia sự kiện đoạt bảo, nếu như giết mất thanh niên đồng lứa trong nhóm bọn họ thì Hồn Minh sẽ lập tức gây ra áp lực cực lớn. Đứng mũi chịu sào chính là Ly lão thành chủ.
"Cho nên ta mới nói là tiêu diệt toàn bộ."
Diệp Hoàn Sinh cũng là một người lòng dạ độc ác, về điểm này hắn và Sở Mộ nhất trí ý kiến.
Diệp Khuynh Tư im lặng không phát biểu, thời điểm nên hạ thủ nàng hiển nhiên sẽ hạ thủ, vì thế Diệp Hoàn Sinh và Sở Mộ không cần thiết làm công tác đả thông tư tưởng cho nàng.
"Hừ, dù sao Vu Hạ và mấy tên kia chỉ là một đám cặn bã, giết cũng tốt."
Đông Thanh cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Trước giờ Đông Thanh ra ngoài lịch lãm chỉ có vài lần, nhưng từ cử động đơn giản đó cũng có thể nhận ra tích cách của Đông Thanh rồi. Hơn nữa mối thù với Vu Hạ rất lớn, nếu Vu Hạ còn sống thì cuộc sống của hắn sau này không hề dễ chịu chút nào
"Sau khi chuyện lần này kết thúc, bất kể như thế nào đi nữa, ta cũng phải ra bên ngoài xông xáo một phen. Nếu không làm sao biến thành cường giả chân chính được." Đông Thanh cắn răng hạ quyết tâm.
"Ha hả, ta đây cảm thấy cần phải cho ngươi một lời khuyên duy nhất, đó là đừng có dễ dàng kết giao bằng hữu." Diệp Hoàn Sinh cười cười nói.
Địa phương hóa kén Thiên Thương Thanh Chập Long chính là di tích cổ đám người Sở Mộ tìm thấy vào ngày thứ ba, nguyên bản di tích cổ xưa này chính là một tòa cung điện khổng lồ hoang tàn, đổ nát, không biết tại sao lại bị chôn dưới mặt đất.
Không gian bên trong cung điện to lớn không thể tưởng tượng nổi, lúc ban đầu Thủy Nguyệt và Cuồng Kỳ Thủy Thú hao phí hơn nửa canh giờ mới tống hết lượng nước trong đó ra ngoài.
Trên thực tế nơi đây là một cái sào huyệt thật lớn của tộc quần Lam Thực Trùng Quái, trong quá trình đẩy nước ra ngoài có ít nhất năm mươi thi thể Lam Thực Trùng Quái bị cuốn trôi theo dòng chảy.
Bên trong những cái hố gần đó cũng có vài chục thi thể Lam Thực Trùng Quái, lúc trước thống kê có hơn bảy trăm con Lam Thực Trùng Quái thật ra tổng cộng phải trên tám trăm con. Nói vậy Đoạn Tân Hà chắc chắn hận Sở Mộ thấu xương, dù sao bồi dưỡng ra một con bảy đoạn Hồn sủng cấp thống lĩnh đã mất trên 50 vạn kim tệ rồi. Chỉ tính toán đơn giản một lần là biết ngay lần này Đoạn Tân Hà tổn thất đến gần bốn trăm triệu kim tệ.
Đại sảnh tràn đầy bụi đất vẫn tồn tại rất nhiều cột trụ khổng lồ, bên trên có khắc đồ án kỳ lạ. Trong đó có không ít cột trụ đã xuất hiện dấu hiệu nứt gãy.
Không gian bên trong đại sảnh hơi ẩm ướt, tất cả bức tường đều có lối đi thông qua những nơi khác. Khi đám người Sở Mộ tiến vào trong đó liền phát hiện một số mật thất phía dưới các gian phòng. Ngay sau đó bọn họ bắt đầu bố trí cạm bẫy và dọn dẹp xung quanh.
Đám người Sở Mộ làm như vậy là để thuận tiện chiến đấu, dù sao đối phương có tới bốn người. Nếu như đối kháng chính diện với đội ngũ Vu Hạ khẳng định cực kỳ bất lợi đối với bọn họ.
"Hắn đã nhắm tới nơi này đại khái là vì lúc trước đám người Nguyên Tố môn đã phát hiện điều gì đó sao?" Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu đồng ý với quan điểm này, rồi thấp giọng hỏi Diệp Khuynh Tư:
"Thực lực cái tên Lô Ưng kia hẳn là không kém Vu Hạ, chút nữa ngươi phải trì hoãn hắn."
"Ừ, cho dù ta đánh không lại nhưng vẫn có thể kéo dài thời gian giằng co với hắn." Diệp Khuynh Tư nói.
Diệp Khuynh Tư có một đám Hồn sủng phần lớn đều là loại hình phụ trợ, ví dụ như Thủy Nguyệt chính là Hồn sủng trị liệu vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có nó thì thời gian chiến đấu nhất định sẽ kéo dài gần như vô hạn.
"Ta và Đông Thanh chia ra thu thập một người, còn lại tùy cơ ứng biến." Diệp Hoàn Sinh cười nói.
Chốc lát sau bốn người đã phân phối xong nhiệm vụ, bây giờ chỉ chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ lập tức hạ thủ.
"Đã tìm kiếm chung quanh đây không dưới mười lần rồi, Vu Hạ, tại sao ta có cảm giác ngươi đang dẫn chúng ta đi vòng quanh ở chỗ này vậy hả?"
Một thành viên Nguyên Tố môn trong đội ngũ phiền chán lẩm bẩm.
"Thanh Chập Long chắc chắn đang ở phụ cận, tin tưởng ta đi, sẽ không sai đâu." Vu Hạ nở nụ cười tự tin rồi nói.
"Chúng ta đi xuống, hình như không gian phía dưới rất lớn, nói không chừng sẽ có thứ gì đó."
Lô Ưng không có tỏ vẻ hoài nghi đối với Vu Hạ, chỉ vào một cái động dưới chân do Lam Thực Trùng Quái đào ra.
Năm người này cũng tương đối cẩn thận, trước khi nhảy xuống đã cố ý để cho Trùng hệ và Nham hệ Hồn sủng tiến hành điều tra một phen.
"Ta không thích những địa phương ẩm ướt." Một nữ Hồn sủng sư trong nhóm cau mày nói.
"Không có gì đâu, xuống đi."
Năm người không có suy nghĩ quá nhiều, theo thứ tự nhảy vào trong cái hang động đen thui.
Bên trong cung điện có vô số vũng nước trơn trượt, vừa nhảy xuống lập tức sinh ra cảm giác ươn ướt bám vào người rất là khó chịu. Nữ Hồn sủng sư lúc nãy lại càng biểu hiện không tình nguyện.
"Phương Đồng, nếu ngươi cảm thấy nơi này không thoải mái, vậy thì về trước đi." Vu Hạ nhìn lướt qua nữ Hồn sủng sư, mở miệng nói.
"Ta ghét nhất là thứ nước dơ dáy này, vừa bẩn vừa thối, ta sẽ đi lên trên mặt đất chờ các ngươi."
Không có đi được mấy bước, nữ Hồn sủng sư tên là Phương Đồng liền giở ra tính tình tiểu thư, trực tiếp khống chế Trùng hệ Hồn sủng của mình bắt đầu rời khỏi tòa cung điện.
"Ừ, khi người đi lên trên thì rẽ phải, nhìn thấy một ngã ba thì rẽ bên trái, đi thêm một lát là có thể nhìn thấy miệng cống ngầm rồi. Sau khi rời khỏi đây cứ chờ chúng ta ở trên đó."
Vu Hạ nhắc nhở Phương Đồng một câu.
Phương Đồng gật đầu tỏ ý đã nhớ, vừa đi vừa oán trách trời đất, nếu sớm biết chuyện này phiền phức như vậy có lẽ nàng đã không tham dự rồi. Mấy ngày qua đi lại dưới lòng đất khiến cho nàng ăn ngủ không ngon chút nào.
"Phương Đồng rời đi như làm cho chúng ta giảm mất một người, nếu như đụng phải đội ngũ những thế lực khác chẳng phải là thua thiệt sao?"
Một gã thanh niên khác chợt mở miệng nói.
"Yên tâm, bọn họ không thể nào tìm tới nơi này." Vu Hạ nói rất khẳng định.
"Không sao cả, Phương Đồng chỉ là một cái bình hoa mà thôi, có nàng hay không cũng không thành vấn đề." Lô Ưng lên tiếng giễu cợt.
Ba thành viên Nguyên Tố môn nghe thấy Lô Ưng nói câu này trong lòng hiển nhiên không hề thoải mái. Dù sao Phương Đồng cũng là người của Nguyên Tố môn, châm chọc khó chịu như vậy tương đương với ám chỉ bọn họ rồi.
Chẳng qua là ba người này không dám chỉ trích Lô Ưng cái gì, dù sao hắn là người của Hồn Minh, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Nhìn thấy nữ Hồn sủng sư trong đội ngũ Vu Hạ rời khỏi cung điện, bốn người Sở Mộ đang ẩn núp dưới đất lập tức lóe lên tia sáng lành lạnh.
"Giết hay là không giết?" Diệp Hoàn Sinh nhỏ giọng hỏi Sở Mộ.
"Để cho nàng ta đi, tránh làm kinh động mấy tên kia." Sở Mộ đáp.
Nữ Hồn sủng sư rời khỏi đúng lúc giúp cho đám người Sở Mộ giảm bớt không ít áp lực, muốn giết chết đội ngũ Vu Hạ sẽ có hi vọng rất lớn.
Nữ tử Phương Đồng còn đang lầm bầm oán trách, chậm rãi rời khỏi tòa cung điện u tối, ẩm ướt, hoàn toàn không có ý thức được mình lúc nãy thiếu chút nữa đã vứt luôn tính mạng rồi.
Nàng nhảy lên hố liền thay đổi Hồn sủng, khống chế một con Yêu Linh đi theo phương hướng Vu Hạ chỉ dẫn tìm kiếm miệng cống ngầm.
"Đến chữ ngã ba sau đó rẽ trái, hẳn là bên này..."
Phương Đồng ngừng lại nơi ngã ba một lát, sau khi xác định phương hướng ổn thỏa mới tiếp tục đi tới.
"Kỳ quái, tại sao còn không nhìn thấy miệng cống ngầm nhỉ? Không phải là Vu Hạ đã nói đi một lát là tới sao?"
Phương Đồng đi thêm chừng mấy phút nhưng vẫn không nhìn thấy ánh sáng xuất hiện, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, lẩm bẩm.
Tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn, Phương Đồng bất chợt có cảm giác con đường này không giống như là hướng tới miệng cống ngầm, cho nên nàng dừng Hồn sủng lại quan sát bốn phía.
"Cái tên Vu Hạ chết tiệt, có phải là chỉ lầm đường cho bổn tiểu thư rồi hay không? Nếu mò mẫm trong này sẽ làm lãng phí không ít thời gian của bổn tiểu thư."
Phương Đồng bắt đầu giận dữ, thanh âm oán trách càng lúc càng lớn.
Lối đi dưới đất thẳng tắp, vừa âm u vừa ẩm ướt, giọng nói Phương Đồng đập vào bức tường biến thành tiếng vang truyền lại trong tai nàng.
"Tiểu cô nương, con đường này đương nhiên là sai lầm rồi."
Bỗng nhiên có một tiếng nói làm cho Phương Đồng sởn tóc gáy, thanh âm này từ trong thông đạo u ám phía xa xa truyền đến.
Phương Đồng sợ hãi đến mức run rẩy toàn thân, vội vội vàng vàng niệm chú triệu hoán hai con Hồn sủng khác ra trước mặt mình.
"Ai? Là ai? Lăn ra đây." Phương Đồng lo lắng quát lớn, cố gắng ổn định tinh thần lại.
"Ta đang đứng bên cạnh ngươi mà."
Thanh âm vô cùng quỷ dị bất chợt vang lên bên tai Phương Đồng, nàng đang xoay người tìm kiếm khắp nơi nhưng đột nhiên phát hiện người này lại đứng sát bên cạnh mình. Thậm chí nàng có thể cảm giác được hơi thở hôi thối của hắn phà vào mặt mình.
"A ~~~!"
Phương Đồng không kịp phản ứng nữa, đột nhiên cảm giác bộ ngực của mình bị thứ gì đó ép chặt, kinh biến xuất hiện quá nhanh khiến cho nàng không kịp đề phòng, chỉ biết hét lên ầm ĩ.
"Hắc hắc, không tệ, rất co dãn, cũng rất đầy đặn, có thể từ từ thưởng thức rồi."
Một tiếng cười dâm tà truyền đến.
Phương Đồng đã sợ đến mức hoa dung thất sắc, bởi vì nàng căn bản không nhìn thấy bên cạnh mình có gì hết, hết lần này tới lần khác vẫn cảm giác được bộ ngực của mình bị tập kích. Sự nhục nhã và sợ hãi khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch không còn chút máu.
"Công kích, công kích cái thứ kia đi."
Phương Đồng vô cùng khủng hoảng, ra lệnh cho ba con Hồn sủng phát động công kích.
Ba con Hồn sủng bao gồm cả Yêu Linh đang cưỡi không thuộc về loại hình Hồn sủng có năng lực cảm giác mạnh. Cho dù là khoảng cách gần như vậy vẫn không thể nhận ra đối phương đang ẩn hình, chỉ có thể mờ mịt gào lên vô dụng.
"Chớ có khẩn trương, ta sẽ giúp ngươi chết đi trong vui sướng, nhìn xem bộ ngực đầy đặn của ngươi này. Quả thực chính là lễ vật tốt nhất dành cho nam nhân, nếu như có đầy đủ thời gian có lẽ chúng ta sẽ vui vẻ nguyên một buổi tối."
Thanh âm quỷ dị kia vẫn lượn lờ bên tai Phương Đồng.
Lời lẽ uy hiếp, trắng trợn và bỉ ổi làm cho Phương Đồng lâm vào trạng thái khủng hoảng gần như u mê. Ngay khi nàng muốn khống chế Yêu Linh của mình chạy trốn thì hai vòi máu tanh nồng đã phun ra xối xả. Thì ra hai con Hồn sủng kia còn chưa kịp buông thả kỹ năng, thậm chí không có nhìn thấy đối phương đã bị thứ gì đó cắt đứt bộ phận yếu hại, chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.
Con Yêu Linh của Phương Đồng cũng không có may mắn thoát khỏi tai nạn, phần bụng dưới đã bị rạch ra, ruột gan, nội tạng đua nhau rớt xuống đất. Phương Đồng làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải sự tình đáng sợ như vậy, cả người choáng váng một lúc rồi trực tiếp ngất đi.
Thế nhưng, cái tên ác đồ kia không thích đùa bỡn nữ nhân bất tỉnh, cố ý dùng dược phấn gay mũi làm cho nàng tỉnh lại, cũng không cần phong tỏa hồn niệm của nàng, cứ thế trực tiếp xé rách y phục trên người nàng bắt đầu hành động "vui vẻ".
"Không được, bỏ qua cho ta. Ta van ngươi bỏ qua cho ta đi."
Phương Đồng là một vị tiểu thư chính hiệu, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, lúc này đã run rẩy đến mức khóc không thành tiếng.
Van cầu hiển nhiên không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngay sau đó là một trận vùi hoa dập liễu tàn bạo triển khai dưới đường cống ngầm. Mà cái tên ác đồ kia tựa như muốn phát tiết tất cả lửa giận mấy ngày qua lên trên người đại tiểu thư của Nguyên Tố môn, cho nên trong lúc hành sự không hề thương hoa tiếc ngọc tý nào, cả quá trình hoàn toàn là dày vò và áp bức kinh khủng.
………
Sở Mộ khống chế Dạ Lôi Mộng Thú ẩn núp phía sau một cột trụ, toàn thân hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối.
Ánh mắt của hắn tỏa ra hàn quang sắc lạnh quan sát bốn người đang đi lại trong đại sảnh. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Khi Sở Mộ phát hiện bốn người này đã phân tán ra, khóe miệng liền hiện lên một tia đắc ý, dùng hồn niệm báo cho Diệp Khuynh Tư và Đông Thanh biết:
"Lên!"
Diệp Khuynh Tư và Đông Thanh đã sớm triệu hồi ra Thủy Nguyệt và Cuồng Kỳ Thủy Thú. Sở Mộ vừa mới ra lệnh thì hai con Thủy hệ Hồn sủng đồng thời thi triển kỹ năng.
"Ào ào ào ~~~!"
Bỗng nhiên phía trên đại sảnh phát sinh một đợt chấn động kịch liệt, ngay sau đó là tiếng nước chảy đổ vào ào ạt.
"Chuyện gì xảy ra?"
Mặt đất đại sảnh lập tức lay động từng hồi, bốn người Vu Hạ cũng lộ vẻ kinh hoảng.
"Chẳng lẽ là Thanh Chập Long phá kén rồi?"
Lô Ưng vô cùng kinh ngạc, hắn nghe được Vu Hạ tiết lộ tin tức là Thanh Chập Long rất có thể đang ở chung quanh đây. Hiện tại gặp phải động tĩnh lớn như vậy nhất định là Thanh Chập Long gây ra rồi.
"Ào ào ào!"
Vách tường bốn phía và trần nhà đại sảnh từ từ nứt vỡ, dòng nước đổ vào càng lúc càng cao, cuối cùng biến thành một cơn lũ cuồng bạo dội xuống đầu bọn họ.
Vu Hạ ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn vào lúc này bỗng nhiên tái nhợt, vội vã hét lớn một tiếng:
"Triệu hoán Thủy hệ Hồn sủng."
Cơ hồ ngay khi Vu Hạ vừa mới dứt lời, toàn bộ gian đại sảnh đã biến thành một cái hồ nước đầy ắp.
"Ù ù ù ù!"
Lũ lụt ập xuống bất thình lình khiến cho không gian trong đại sảnh liên tục chấn động, lực nước đổ vào càng lúc càng mạnh, dòng nước dâng lên rất nhanh.
"Đáng giận, bọn họ cố ý rút hết nước đi, sau đó trữ hàng chờ chúng ta tiến vào nơi này..." Vu Hạ cắn răng nói.
Bình luận truyện