Sủng Mị

Chương 522: Phong hệ Hồn sủng hoàn mỹ



Mới đầu Sở Hưng không thể hoàn toàn hiểu rõ lợi ích của các bậc danh hiệu tại Hồn Điện, bây giờ nghĩ tới nhận được danh hiệu cấp bảy sẽ có tư cách tiến vào Hồn Điện Thánh Vực, cũng có nghĩa là rất có thể sở hữu một con Hồn sủng cấp quân chủ thiên phú cực mạnh. Trong lòng Sở Hưng vô cùng kích động, nóng lòng phấn đấu giành lấy danh hiệu cao cấp tại Hồn Điện.

"Ô ô ô!"

Trải qua thời gian dài né tránh kỹ năng Phong hệ dày đặc công kích, rốt cuộc Mạc Tà bị thương

Cao cấp Độn Phong đánh Mạc Tà văng lên trời cao, sau khi va chạm với cấm chế cao nhất trên đỉnh chiến trường, thân thể nó xoay vòng vòng như con thoi, hiệu quả choáng váng khiến cho Mạc Tà không có cách nào sử dụng kỹ năng Diễm Đạp giữ vững thăng bằng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phược Phong Linh trôi nổi lơ lửng ở giữa không trung, cặp mắt nó bỗng nhiên lóe lên một tia sáng mờ ảo. Ngay khi Mạc Tà bị vứt lên không trung, Phược Phong Linh cũng đảo mình một cái bay lên thật cao, thân thể nhỏ xinh dừng lại cố định, duỗi cánh tay tới trước chỉ thẳng vào Mạc Tà.

"Tinh!"

Trên đầu ngón tay Phược Phong Linh bỗng nhiên xuất hiện một đạo hắc quang, thoáng chốc không gian chung quanh Mạc Tà xuất hiện tình trạng chấn động kỳ dị.

Độn Phong – Phong Duệ.

Dựa theo ngón tay Phược Phong Linh di chuyển, xen kẽ không gian Phong Duệ từ từ xuất hiện ở giữa không trung, phạm vi bao trùm càng lúc càng lớn, mơ hồ có thanh âm "đì đùng" như sấm nổ. Chốc lát sau, một phần tư chiến trường đã bị lực lượng Phong Duệ bao phủ, phạm vi công kích ít nhất cũng đạt tới trăm thước.

Phược Phong Linh khẽ ngâm nga một tiếng, nhất thời một phần tư chiến trường bị lực lượng Độn Phong - Phong Duệ điên cuồng tàn phá, không gian bắt đầu nứt vỡ, hết thảy vật thể nằm trong đó bị lực lượng Phong Duệ hút vào trong.

Toàn bộ chiến trường chấn động kịch liệt, theo quá trình lực lượng Phong Duệ càng lúc càng mạnh, ngay cả không khí cũng bị Phong Duệ hấp thu sạch sẽ biến thành khu vực chân không. Hàng rào bảo vệ bên ngoài chiến trường bỗng nhiên rung động từng đợt.

Thân thể Mạc Tà ở vị trí cách trung tâm Phong Duệ không tới hai mươi thước, ngay khi cảm nhận được sức gió cuồng bạo cuốn tới, trên người Mạc Tà bốc cháy Miện Diễm hừng hực, cố gắng dùng hỏa diễm và yêu khí xung kích sức mạnh hủy diệt từ kỹ năng Phong Duệ do Phược Phong Linh thi triển.

Yêu khí và Miện Diễm cũng bị lực lượng vô hình hấp thu, từ từ xuất hiện tình trạng chao đảo mất ổn định. Còn thân thể Mạc Tà lúc này chỉ cách lực lượng Phong Duệ hủy diệt chưa tới mười thước, một khi bị hút vào trong nhất định sẽ biến thành từng mảnh thịt vụn.

"Mạc Tà, Tà Đồng Yêu Nhiếp."

"Ngao ô ô!"

Mạc Tà bỗng nhiên bỏ qua đề kháng, để mặc cho thân thể của mình bị Phong Duệ hấp thu.

Trong quá trình đến gần không gian Phong Duệ nứt vỡ, con ngươi Mạc Tà bỗng nhiên xuất hiện một đạo quang mang tà dị, một luồng sức mạnh tinh thần mang theo mệnh lệnh cưỡng chế bắn thẳng vào trong mắt Phược Phong Linh.

Mạc Tà thi triển Tà Đồng Yêu Nhiếp không có cách nào khống chế tâm trí Phược Phong Linh, nhưng chắc chắn có thể cắt đứt kỹ năng của Phược Phong Linh.

Ở thời điểm thân thể Mạc Tà còn cách không gian Phong Duệ một thước, tinh thần Phược Phong Linh thoáng rung lên một cái, lực lượng Phong Duệ hủy diệt đột ngột biến mất.

"Mạc Tà, Huyễn Ảnh."

Mạc Tà khẽ xoay người, bốn chân đạp lửa bay thẳng đến chỗ Phược Phong Linh, thân thể nó ở giữa trên không trung huyễn hóa ra năm hư ảnh Cửu Vĩ Viêm Hồ giống nhau như đúc.

"Ngũ Túc Viêm Hồ."

Bốn mươi lăm cái đuôi trắng bạc hóa thành xiềng xích trải rộng khắp nơi, phong tỏa tất cả mọi phương hướng Phược Phong Linh có thể chạy trốn.

Phược Phong Linh né tránh tốt cỡ nào cũng không thể thoát khỏi tấm lưới do Mạc Tà giăng ra.

"Ngao ô ô ô!"

Năm thân ảnh Mạc Tà chia ra năm phương vị chung quanh Phược Phong Linh, bốn mươi lăm cái đuôi trói chặt Phược Phong Linh hung hăng kéo nó xuống đất.

"Ầm!"

Năm đầu Cửu Vĩ Viêm Hồ biến thành năm pho tượng lạnh như băng đáp xuống mặt đất, Miện Diễm trên người nhất thời tuôn trào mãnh liệt, khí thế nghiêm nghị bá đạo trực tiếp áp tới Phược Phong Linh.

"Rắc rắc rắc!"

Bốn mươi lăm cái đuôi chậm rãi kéo ra, mặc dù Phược Phong Linh không có xương cốt nhưng mà kỹ năng Ngũ Hồ phanh thây tuyệt đối là trí mạng đối với nó.

"Tinh!"

Phược Phong Linh phát ra một tiếng trầm thống, tứ chi và thân thể lập tức co giật mấy lượt.

Bỗng nhiên một trận Độn Phong màu đen quay quanh người nó, dần dần huyễn hóa thành vô số Phong Liêm điên cuồng chém phá không gian xung quanh Phược Phong Linh.

Mấy cái đuôi của Mạc Tà liền bị Phong Liêm chặt đứt, ngay khi chuẩn bị chém trúng bản thể Mạc Tà thì nó vô cùng quyết đoán thả lỏng Phược Phong Linh ra, nhảy liên tục mấy cái thoát khỏi phạm vi công kích.

"Xẹt xẹt xẹt!"

Mạc Tà né tránh vẫn chậm một nhịp, có không ít Độn Phong – Phong Liêm màu đen chém trúng thân thể lưu lại trên người Mạc Tà ba vệt máu khá dài.

"Tinh!"

Phược Phong Linh lung la lung lay bay lên, cặp mắt trong suốt đã xuất hiện một luồng Độn Phong đen nhánh, tình trạng biến hóa này làm người ta có cảm giác lực lượng hắc ám và phẫn nộ dung hợp ở chung một chỗ, tạo thành sát khí lạnh băng.

Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Phược Phong Linh đang bay lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc khả năng phòng ngự và nghị lực của con Hồn sủng này.

Mạc Tà thi triển Ngũ Túc Viêm Hồ chính là hồn kỹ cấp tám, mặc dù chỉ là kỹ năng công kích đơn thể nhưng có hiệu quả ánh trăng hỗ trợ, uy lực chắc chắn đạt tới cấp chín.

Loại công kích này cho dù sử dụng trên người Bạo Huyết Uyên Thú của Trầm Dịch Thành ít nhất cũng có thể vặn gãy vài khúc xương.

Bản thẻ Phược Phong Linh nhỏ bé như thế, ở trong nhận thức của Sở Mộ chỉ thấy nó có năng lực khống chế Phong hệ cực mạnh và tốc độ di động sánh ngang Yêu Linh. Nhưng hắn không ngờ rằng ngay cả lực phòng ngự của Phược Phong Linh cũng không phải là khuyết điểm.

Nhưng từ biểu hiện của Phược Phong Linh có lẽ nó đã yếu đi vài phần, hiện tại nó vẫn cố gắng bay lên chính là dựa vào ý chí chiến đấu mãnh liệt, hẳn là muốn quyết đấu tới cùng với Mạc Tà.

"Ngao ô ô ô ~!"

Mạc Tà ngẩng đầu gào thét rung động đất trời, lúc này một mảng bóng tối chậm rãi thổi qua chiến trường, không biết từ lúc nào đã che kín bầu trời trên đầu mọi người, không gian trở nên đen kịt nhìn không thấy ngón.

"Ngao ô ô!"

Mạc Tà tru lên ai oán, mây đen che kín có nghĩa là ánh trăng biến mất, không có ánh trăng thì thực lực Mạc Tà sẽ giảm xuống vài thành.

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng âm thầm thở dài bất đắc dĩ. Quả nhiên là đi đêm có ngày gặp ma, vận khí không thể nào may mắn hoài được, bây giờ Mạc Tà mất đi ánh trăng chiến lực sẽ trở về trình độ sơ đẳng quân chủ. Dưới tình huống này vô cùng bất lợi đối với Mạc Tà.

"Tinh!"

Phược Phong Linh tựa hồ cảm giác được thực lực địch nhân giảm mạnh bởi vì ánh trăng biến mất, nhất thời nó ngâm nga một tiếng mừng rỡ, hai tay nhanh chóng vũ động điều khiển lực lượng Độn Phong triển khai một loạt kỹ năng Phong hệ đánh tới Mạc Tà.

Năng lực né tránh, tốc độ của Mạc Tà theo đó giảm xuống, Phược Phong Linh buông thả kỹ năng Phong hệ không hề yếu bớt khi bị thương tổn. Vào lúc này nó không ngừng ngưng tụ lực lượng Độn Phong quét ngang chiến trường, trên người Mạc Tà dần dần xuất hiện rất nhiều vết thương, bộ lông màu bạc bị máu tươi nhuộm đỏ, Miện Diễm cũng bắt đầu lắc lư mờ nhạt.

"Tình huống không lạc quan." Diệp Hoàn Sinh lắc đầu than thở.

"Phược Phong Linh chính là tồn tại cực mạnh trong hàng ngũ trung đẳng cấp quân chủ. Mạc Tà có năng lực chiến đấu vượt xa Hồn sủng bình thường, nếu đổi lại những Hồn sủng khác cùng giai đoạn và đẳng cấp sợ rằng không thể trụ nổi kỹ năng liên kích của Phược Phong Linh, hẳn là thất bại từ lâu rồi."

Diệp Khuynh Tư rốt cuộc phát biểu ý kiến của mình.

"Cửu Vĩ Viêm Hồ của Sở Mộ cần ánh trăng, mất đi ánh trăng nghĩa là không có phần thắng rồi?" Sở Trữ nghi ngờ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện