Sủng Nữ Đế Thiên Giới Làm Lão Bà

Chương 122



Có chủ nhân bữa tiệc tham gia , buổi tiệc sôi nổi lên nhiều , gia tộc Tuyết gia là gia tộc mà đến cả chính phủ còn không dám động tới phải kiêng nể nhiều phần , các nhà giàu tiện thể thổ tài khua môi múa mép nịnh nọt đủ đường với Hoàng Vi , chẳng quan tâm mấy , cô xem như là giao tiếp thông thường vì chuyện này còn lạ gì với cô . Hoàng Vi tổ chức bữa tiệc này cốt để nhắm vào Trữ Mạnh, Phượng Vũ , để ý qua thấy bọn họ đang nhìn cô , Hoàng Vi theo phóng thái là chủ tiệc đến trò chuyện chào hỏi

- Ngài Vũ , rất vinh hạnh được chào đón ngài tại bữa tiệc của Tuyết gia chúng tôi !

Phượng Vũ lịch sự cầm tay Hoàng Vi hôn lên đó

- Vinh hạnh gì chứ , Quân gia và Tuyết gia bao lâu nay là hai gia tộc thân thiết với nhau , có gì mà phải khách sáo ! Nói không ngoa , Tuyết gia nuôi dạy con cháu thành người tài qua bao đời khiến tôi còn phải học hỏi nhiều !


- Cảm thấy lời khen của ngài dành cho bậc tiền bối của Tuyết gia ! Tôi thấy ngài có cậu con trai không kém cạnh tài năng ! Cậu Hiểu Thiên đúng chứ !

Hoàng Vi hỏi cậu

Hiểu Thiên đứng cạnh gật đầu chào cô

- Tuyết tổng , cảm ơn cô đã khen mong cô sau này chiếu cố tôi trên thương trường nhiều !

- Cậu yên tâm , tiền bối chúng ta là bạn thì chúng ta cũng vậy mà !

Phượng Vũ dùng con mắt tinh ý , thấy rõ ràng cơ hội giữ được Quân gia tại vị đỉnh cao , vừa có con rể là Thế Long , Hiểu Thiên bây giờ có tiếng tăm chút lại lấy được lòng Tuyết gia , ông sao có thể không vui mừng được chứ .

- Chào cô !

Suy nghĩ lão bị đứt quãng giữa đường bởi tiếng chào , Trữ Mạnh đứng bên cạnh đó bị xem như người vô hình , cớ gì đều mang tiếng là con của Quân chủ mà lại chỉ có mình Hiểu Thiên một thằng ăn chơi được khen ngợi nhiều ho hắn , người phải gánh Quân gia trên lưng khổ sở thời gian qua .


Hoàng Vi thân thiện chào hắn , Trữ Mạnh muốn bắt tay cô bắt chước Phượng Vũ, nhưng chỉ trong giây lát cô thu tay về lén đứa tay ra sau lau vào váy

" Thật kinh tởm "

Trữ Mạnh không thực hiện được ý đồ , hụt hẫng một chút , có hơi ngại cười trừ

- Tôi là Quân Trữ Mạnh , con trai cả của Quân gia , rất hân hạnh !

Hắn biểu hiện là người lịch sử hào hoa , dịu dàng , cái ánh mắt hắn nhìn đầy sự trìu mến , cứ như hắn muốn cô phải bị thu hút bởi hắn .

Hoàng Vi nôn ngay tại chỗ mất , cô cố gắng nhất để né cái nhìn từ hắn.

- Rất vui được gặp anh ! Anh là người hiện tại đang nắm quyền điều hành công ty đúng không ?

Hoàng Vi hỏi hắn

Trữ Mạnh cười

- Đúng thế , hoá ra Tuyết tổng cũng để ý đến sao ?

- Tôi cũng là cổ đông trong công ty Quân thị , chuyện xảy ra với công ty dạo gần đây ảnh hưởng không ít tới tôi mà !


Trữ Mạnh bất ngờ

- Cô cũng là cổ đông trong công ty ? Sao tôi lại không biết tới nhỉ ?

- Là vì cổ phần đó đứng theo tên bố mẹ của Tuyết tổng , ai cũng biết điểu đó trừ anh mà thôi !

Hiểu Thiên đá xoáy hắn , Trữ Mạnh chột dạ lẫn bực mình, bị làm nhục trước mặt người đẹp hắn không dám khoa trương thêm. Để Hiểu Thiên hẫng tay trên tạo cơ hội cho nó thể hiển , Trữ Mạnh càng thêm hận cậu.

- Thật có lỗi với Tuyết tổng , để xảy ra sơ xuất như vậy thật là tôi đáng trách ! Tối thứ 6 tuần này tôi có rảnh , tôi có thể mời cô một bữa tối xin lỗi được chứ ?

Phượng Vũ giật mình, thế mà thằng này nó lại có thể dám mở lời mời người ta nhanh như vậy. Ông đúng không thể xem thường hắn được . Hoàng Vi nhẹ nhàng khước từ

- Khi khác tôi sẽ mời Trữ tổng , chuyện này không phải lỗi của Trữ tổng !
- Vậy sao có thể chứ !

- Đó là ý của tôi , Trữ tổng không cần phải ngại !

- Vậy ... Thì theo ý Tuyết tổng vậy !

Hắn không xem đây là thất bại , Tuyết tổng đã ngỏ ý như vậy chắc chắn là không phải là tử chối hắn.

* Tiếng nhạc vang lên *

- Ồ , là nhạc khiêu vũ ! Tôi xin phép ạ !

Hoàng Vi rời đi , Phượng Vũ vỗ vai hắn

- Con nên ra mời một cô gái ngoài kia đi , tốt hơn là đứng đây một mình đấy ! Các nhà ngoài kia sẽ giúp cho con nhiều hơn trong tương lai , nắm bắt cơ hội đi !

Trữ Mạnh nghe ông ta ngỏ ý , lòng ngờ vực ban nãy biến mất nhanh chóng , hắn thấy cũng đúng lúc chưa có gì lúc này , không thiếu những tay quyền thế khác có thể giúp hắn được , Trữ Mạnh đi mời nhảy còn Hiểu Thiên đứng nhìn hắn .

- Còn con thì sao ? Không nhảy sao ?

- Con không đi , bố biết còn hỏi ?
Cậu lạnh lùng đáp

- Cậu ta không có đến , con muốn chờ thì chờ !

Hau người im lặng ngồi một chỗ , tiếng nhạc khiến cho bầu không khí trầm đến ngột ngạt trong tình cảnh này, Hiểu Thiên nhìn qua bố mình , cậu hỏi

- Bố này , con có chuyện muốn hỏi bố !

Giọng cậu trầm xuống dịu nhẹ

Phượng Vũ nhìn cậu con trai , ông dịu giọng

- Con hỏi đi !

- Bố... Bố có bao giờ yêu mẹ thật lòng chưa ? Một lúc cũng được !

Phượng Vũ bất ngờ, ông không nghĩ tới là thằng con trai mình lại hỏi câu này , chút bối rối hiện rõ trên mắt của ông , ông xoay xoay cái gậy ba tông một vòng

- Có , ta yêu mẹ con rất nhiều !

- Vậy sao , bố lại làm vậy với mẹ ? Có phải bố muốn mẹ rời đi để được chăm sóc bởi người khác lúc cuối đời?

- Không phải thế , ta... Ta.. Ta..

- Bố yêu mẹ thật lòng đến mức câu trả lời muốn ai chăm sóc mình đến cuối đời cũng không thể trả lời được ! Hừ , con có vẻ không cần phải hỏi thêm nữa rồi !
- Ta xin lỗi , là lúc đó .. Ta quá hồ đồ ! Già rồi mà vẫn ngu dốt! Ta khi đó đơn giản là nghĩ , Phú Quyết là mối tình đầu của ta , chịu cực khổ quá nhiều năm, còn mẹ con .. Ta.. Chỉ là muốn bà ấy rời đi một thời gian để tránh việc hai người đó chạm mặt nhau và ta !

Ta rất xin lỗi hai mẹ con con nhiều !

Hiểu Thiên nén nước mắt vào trong , cậu bây giờ phải mạnh mẽ lên , trong tâm trí cậu không biết lời nói của người cha này còn bao nhiêu phần là thật bao nhiêu phần là giả dối nữa.

- Một câu hỏi cuối , bố đã bao giờ nghĩ con sẽ là một đứa con trai mà bố yêu thương thật lòng hay chưa ?

Cổ họng cậu run lên , Phượng Vũ nghe được chua xót trong lòng , ông đúng thật là kẻ tội đồ không thể dung thứ được , đến tận tuổi này để con trai mình phải hỏi câu hỏi đó đủ biết bản thân ông là một người cha một người đàn ông tôi tệ đến nhường nào.
- Ta... Ta xin lỗi.. Con Hiểu Thiên ! Ta rất xin lỗi con !!

Trong bóng tối của bữa tiệc gia đình , người ta khó có thể nhận ra một người đàn ông ngồi một góc đang khóc những giọt nước mắt hối hận muộn màng của cuộc đời mình .

Hiểu Thiên lặng lẽ rời chỗ ngồi , Thế Long đứng bên trong nhà , bồn chồn không thôi. Cậu rất muốn ra đó nhưng nhiệm vụ là chỉ được đến đây , suy nghĩ vừa dứt tiếng mở cửa vang lên .

Thế Long bất ngờ thấy Hiểu Thiên , anh lo lắng chạy tới bên cậu , anh nhìn gương mặt cậu đẫm lệ , luống cuống lấy tay lau đi cho cậu

- Thiên , em làm sao vậy , ai làm em khóc ! Là tên Trữ Mạnh phải không , để anh..

- Không phải .. Long ...

Hiểu Thiên ôm chặt cậu khóc lớn, Long không hiểu vì sao cậu lại khóc nhưng bản thân vẫn ôm cậu vào lòng dùng hết hơi ấm của mình che chở an ủi cậu.
- Huoaoaoa , hu oa oa oa ~~~!!!

Từ Khuynh trên lầu cao , nghe được tiếng khóc của cậu , cũng nhìn được chuyện đã xảy ra .

Xót xa thay cho cậu nhiều , có trải qua hàng ngàn năm tuổi , hay bao nhiều kiếp đi nữa , tình thương của cha mẹ vẫn là một thứ vũ khí đáng sợ đâm thẳng vào lòng người .

Hoàng Vi từ sau lưng đi tới ôm cô hôn lên má Khuynh , dịu dàng vén tóc cô ra sau

- Em thấy buổi tiệc này có gì đặc biệt hơn không ? Chị thấy em nhìn suốt không rời mắt, có gì không ?

Tử Khuynh tựa đầu lên đôi vai cô

- Em nhìn thấy tình cảm gia đình , giả dối và thật thà . Em hiểu ra được rằng đến cả một người đàn ông mạnh mẽ đến mấy cũng phải gục ngã trước điều đó , một thứ vừa đẹp vừa đáng sợ nếu không sống đúng với những gì nó mang lại cho mình. Tham lam đổi lại sự cô đơn tột cùng !
Hoàng Vi nhìn hướng xuống chỗ Phượng Vũ ngồi , cô ngẫm lại , và điều thực tế là vậy.

- Sau này chị sẽ không cho phép chuyện ngoài xảy ra với gia đình chúng ta ! Tuyệt đối !

Hoàng Vi hứa chắc nịch , Tử Khuynh hướng mắt ngồi lên đối diện với Hoàng Vi

- Chúng ta ! Là chúng ta không cho phép điều đó xảy đến ! Và sẽ không cho nó xuất hiện !

Tử Khuynh đứng lên đi ra hướng ban công ngoài trời, Hoàng Vi đi theo ra

- Trăng đêm nay sáng thật !

- Rất đẹp !

- Chị có biết luật của người trần thế ngày xưa không ?

- Luật gì ?

- Lời hứa ánh trăng xanh ! Là lời hứa của mình dưới ánh trăng tròn và được chứng giám bởi ánh sáng của mặt trăng tối cao !

- Chị chỉ biết là ánh sáng mặt trăng tròn rất mạnh , không biết tới người trần còn biết sử dụng nó ngoài những thứ khác!

Tử Khuynh dưới ánh trăng đưa tay ra muốn móc nghéo tay
-Đêm nay dưới ánh sáng thuần khiết của mặt trăng , tôi Trần Tử Khuynh thề với Tuyết Hoàng Vi trong tương lai có lập gia đình sẽ..

Hoảng Vi bước tới ngoắc tay cô

- Sẽ không để những chuyện không hay xảy đến , không để gia đình gặp chuyện ! Chúng tôi sẽ bảo vệ gia đình của mình bằng bất cứ giá nào ! Nếu tôi vi phạm lời thề , vợ tôi Trần Tử Khuynh có quyền trừng phạt tôi và ngược lại !

- Tôi xin thề !

- Tôi xin thề !

Hai người như hai đứa trẻ con đứng cười với nhau , cũng dưới ánh trăng đêm này một lời thề đã được lập ra .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện