Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 109: Thiển Thiển thẹn quá thành giận đúng không?



Sau lại đang lo làm sao để tiếp cận ghế lúc mụ la sát đi thay y phục, Thái Hậu lão nhân gia người liền lên tiếng.

Phượng Thiển ưu sầu nhìn trời, khóe miệng lại nở nụ cười gian xảo, ai, chỉ có thể nói ác có ác báo, trời cũng giúp mình.

Nhớ tới lúc ấy Hi phi nghĩ tới muốn dậy cũng không dậy nổi, muốn nói cũng không nói nên lời, Phượng Thiển liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ai kêu mụ la sát kia có tâm tư xấu xa, nghĩ muốn khi dễ cô nãi nãi, cũng không suy nghĩ bản thân có mấy cân mấy lượng.

Quân Mặc Ảnh nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vừa bất đắc dĩ lại buồn cười: “Hi phi lại khi dễ Thiển Thiển như thế nào, khiến Thiển Thiển tức giận đến mức thế nào cũng phải ở trước mặt mọi người làm nàng lúng túng."

"Còn không phải do ngươi khiến nữ nhân xấu như vậy." Phượng Thiển giữ tay đang làm loạn của hắn lại, oán hận nói: "Biến thành như vậy đều do nàng tự tìm, ai bảo hôm qua cái nàng dùng hạch đào đánh vào đầu gối ta, nếu không có Nam Cung Triệt giúp đỡ ta một phen, ta đã mất mặt trước mặt mọi người rồi."

"Ai giúp đỡ nàng một phen?" Mắt phượng của Quân Mặc Ảnh nheo lại, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm.

"…." Phượng Thiển ngẩn người, khó khăn rít gào: “Quân Mặc Ảnh, ngươi có thể nghe trọng điểm là ta đang nói chuyện mụ la sát khi dễ ta không, lực chú ý của ngươi tập trung đến người nào vậy?"

"Lực chú ý của trẫm tự nhiên tập trung ở trên người Thiển Thiển." Quân Mặc Ảnh cũng không dỗ nàng như ngày thường, một tay cầm cằm của nàng, trong con ngươi tối đen tràn đầy chân thật.

"Hi phi khi dễ Thiển Thiển, trẫm liền giúo Thiển Thiển khi dễ lại, đây cũng không là chuyện quan trọng gì. Nhưng Nam Cung Triệt, rất quan trọng."

Phượng Thiển giật mình.

"Có cái gì quan trọng."

Quân Mặc Ảnh nhíu chặt mi tâm, mắt phượng dừng ở nàng thật lâu, hơn nửa ngày, mới đặt đầu nàng lên trên vai mình, bình tĩnh nói: “Hắn muốn dẫn nàng đi."

Trong giọng nói mang theo một tia sát khí không thấy được.

Mắt Phượng Thiển run lên, một lúc lâu, đột nhiên cười hề hề, vươn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ hắn, thậm chí còn ý xấu dò xét bên trong, phát ra một tiếng than nhẹ thoải mái.

Rõ ràng cảm giác được thân thể người phía dưới cứng đờ, mặt mày nàng rạng rỡ ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không phải đã nói không đi với hắn rồi sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt nàng tràn đầy phong hoa.

"Chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, ta là loại người chỉ cần gặp một người xa lạ cho chút đồ tốt, sẽ đi với hắn sao?"

Quân Mặc Ảnh muốn nói, điều kiện Nam Cung Triệt đồng ý cũng không phải chỉ là một chút.

Nhưng nhìn vật nhỏ mỉm cười trong mắt còn có một tia chân thật, lời nói đến bên miệng không thể nói ra được.

Có lẽ thật sự, vật nhỏ cũng không phải vô tâm vô phế như vậy.

"Hắn là người xa lạ sao?" Quân Mặc Ảnh mỉm cười, vài phần sủng nịch, vài phần bất đắc dĩ: "Vậy ngày đầu tiên Thiển Thiển nhìn thấy trẫm, sao liền đi với trẫm vậy?"

Vừa nói, một tay xoa hai bên đầu gối của nàng.

Cũng không hỏi nàng còn đau không, liền không nhẹ không nặng xoa, hai bên đều xoa.

Phượng Thiển đỏ mặt, khó khăn đánh một cái vào ngực hắn: “Trí nhớ của ngươi cũng quá kém rồi, làm sao là ta đi theo ngươi, rõ ràng chính là ngươi kiên quyết cướp ta về được không?"

Lúc ấy vẻ mặt hắn hung hãn, làm sao như là sẽ cho nàng thương lượng đường sống. 

Nàng là đóa hoa nhỏ đáng thương ngay cả động cũng không động một chút có được không?

Quân Mặc Ảnh xoa lỗ tai đỏ bừng của nàng, cúi đầu cười: “Thiển Thiển là thẹn quá thành giận đúng không?"

Có em gái ngươi xấu hổi, em gái ngươi thẹn quá thành giận.

Phượng Thiển phát điên rống lên một tiếng: “Quân Mặc Ảnh, đồ hỗn đản nhà ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện