Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 397: Ngươi không cần mạng sao?



"Ngươi....."

Nguyệt nhi bị nàng làm cho nghẹn lời, vẻ mặt đùa cợt nhất thời trắng xanh lại.

"Ơ, không những không hành lễ, còn dám gọi bản cung là ngươi, thật không biết lớn nhỏ?" Phượng Thiển khịt mũi cười lạnh, mấp máy môi, dằn từng chữ một: "Ngươi không cần mạng sao?"

Nguyệt nhi suýt giận đến nổ phổi.

Nữ nhân đáng chết này! Không phải chỉ là quý phi sao? Có gì đặc biệt hơn người!

Lại dám ở trước mặt Vân Quý phi la lối om sòm, không coi ai ra gì!

Chờ Đại tướng quân nhà bọn họ khải hoàn hồi kinh, phải nói tốt với hoàng thượng một chút, phong nương nương thành Hoàng quý phi đảm đương lục cung, để xem nữ nhân này còn phách lối như thế nào!

Tầm mắt lạnh lẽo của Phượng Thiển không dấu diếm chút nào rơi vào trên người Nguyệt nhi, nhưng Nguyệt nhi không chịu nhả ra, hai người giống như là giằng co một chỗ, cho đến khi giọng nói thứ ba đánh vỡ không khí giằng co của các nàng.

"Nguyệt nhi, thấy Thiển quý phi cũng không hành lễ, còn thể thống gì? Ngươi muốn trở về bị đánh sao?"

Giọng Vân quý phi không lớn, lại mang theo một cỗ uy nghiêm bất khả xâm phạm.

Lời vừa nói ra bỗng dưng Nguyệt nhi liền bị hoảng sợ.

Mặt biến sắc, mặc dù vẫn không cam tâm tình nguyện, cũng không dám ánh mắt ấy nhìn chằm chằm Phượng Thiển, không thể làm gì khác hơn là tức giận thu hồi tầm mắt.

"Tham kiến Thiển quý phi....." Nguyệt nhi cắn răng nghiến lợi, cuối cùng dưới ánh mắt của Vân quý phi hành lễ với Phượng Thiển.

"Ừ!" Phượng Thiển thản nhiên nâng tay, đuôi mắt nhẹ giơ lên, không chút để ý lộ ra hơi thở lười biếng, hồn nhiên.

Cơn giận của Nguyệt nhi càng mạnh hơn, hung hăng oán nàng vài lần, mới cao ngạo hất cằm xoay qua chỗ khác, không nhìn nàng.

"Nguyệt nhi, ngươi đi xuống trước đi." Vân quý phi lạnh nhạt nói: "Bổn cung có mấy câu muốn nói riêng với Thiển quý phi."

Phượng Thiển nhướng mày, mới nói: "Ta còn có chuyện."

"Bày tác phong gì, đáng tởm!"

Nguyệt nhi chỉ coi đó như là lời nàng đưa đẩy, lập tức hung dữ mắng: "Đừng tưởng rằng ngươi là quý phi thì ngon rồi, nương nương chúng ta muốn nói với ngươi là để mắt ngươi...ngươi đừng không biết phân biệt!"

"Ngươi có quy củ hay không?" Phượng Thiển quát nàng một tiếng, tầm mắt lạnh nhạt xen lẫn chút ít lạnh lùng: "Không ai dạy ngươi, làm nô tài là không thể tùy tiện chen miệng lúc chủ tử nói chuyện sao?"

Dừng một chút, tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng: "Huống chi, hiện tại bổn cung cũng không phải là phi tần tùy tiện bình thường trong miệng ngươi, mà là quý phi có vị phần giống nương nương nhà các ngươi. Nếu ngươi còn dám nói xằng nói bậy, bổn cung có thể sai người vả miệng ngươi, hiểu chưa?"

Nàng vừa dứt lời, Vân quý phi lập tức quay đầu khiển trách: "Nguyệt nhi, còn không lui xuống!"

Nguyệt nhi dậm chân, cắn môi giận dữ chạy ra.

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Phượng Thiển và Vân quý phi.

Phượng Thiển nhún vai một cái, mặt vô tội: "Ta thật sự có chuyện."

"Biết." Vân quý phi bình tĩnh nhìn nàng, giống như rất hiểu rõ nàng khinh thường mà nói dối loại chuyện như vậy, dùng giọng nói nhạt nhẽo lại xa cách mở miệng: "Bổn cung chỉ nói mấy câu, không làm chậm trễ thời gian của ngươi."

Được rồi.....

Phượng Thiển bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Nàng ngược lại tình nguyện đối phương mắng nàng, nàng còn có thể phủi mông trực tiếp đi, nhưng ngay từ đầu Vân quý phi không có biểu hiện ác ý gì với nàng, mặc dù nàng chưa yêu thích đối phương, nhưng tôn trọng vẫn phải có.

"Vân quý phi có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Phượng Thiển nói xong, vẫn không quên quay đầu nhìn xung quanh, chỉ sợ Quân Mặc Ảnh đi tìm lúc này, vậy rốt cuộc là coi như nàng thua sao?

Phượng Thiển cảm thấy, lấy hiểu biết của nàng đối với Quân Mặc Ảnh, nếu ngày trước còn dễ nói.

Hôm nay..... Hừ hừ, người kia nhất định phải làm nàng thua!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện