Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 155: Vương Thần ám chỉ
Hiển nhiên đây là một suy nghĩ hoang đường. Trong nháy mắt Dương Phàm đã hiểu được một chuyện. Tào Ny Ny chẳng qua là muốn chứng minh với mình, hoặc là nói muốn dùng thân thể bồi thường mình. Mỹ nữ đau khổ nói muốn ngủ với mình, người hiểu biết đều rõ đó là phản ứng không bình thường.
Khẽ mở tay Tào Ny Ny ra, Dương Phàm cảm thấy nàng vô lực, thở dài một tiếng nói:
- Sao em lại phải làm như vậy. Em cho đến bây giờ cũng không nợ gì anh.
Dương Phàm đứng dậy mặc quần áo. Quay đầu lại nhìn Tào Ny Ny đang ngồi trên ghế, nàng đang dùng tay ôm mặt. Theo quán tính đeo ba lô máy tính xách tay lên lưng, Dương Phàm cười nói:
- Em ngủ ở đây đi, anh tìm chỗ khác.
Nói xong Dương Phàm vội vàng mở cửa rời đi, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, hắn nghe thấy Tào Ny Ny khóc rống lên. Dương Phàm không quay đầu lại, hắn đóng cửa lại, cho tiếng khóc ở lại bên trong. Dương Phàm cảm thấy đây là một kết thúc, mặc dù kết thúc không đặc sắc, nhưng cũng là kết thúc.
Đứng ngoài cửa tiểu khu, Dương Phàm đột nhiên có cảm giác không có nhà để về. Nhìn thấy xa xa có khách sạn, liền đi tới lấy một phòng. Nhân viên phục vụ của khách sạn lúc mở cửa đột nhiên cười nói:
- Anh, muốn gái không?
Dương Phàm nhìn nữ nhân viên phục vụ hơn ba mươi tuổi, nhiều năm thức đêm nên mặt nhăn nhó, sợ đến độ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa còn nghe thấy người kia còn nói thầm:
- Ra vẻ gì chứ?
Rất mệt mỏi, Dương Phàm nằm xuống là ngủ.
Trưa hôm sau, Dương Phàm bị tiếng chuông điện thoại di động làm thức dậy. Lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, có cho người ta sống không đây.
Thấy Võ Cương gọi tới, Dương Phàm gọi lại.
- Phó chủ tịch Dương, anh ở đâu? Người của đội cảnh sát giao thông Uyển Lăng đưa xe anh về, chỉ bị vỡ bóng đèn phía sau, đã sửa xong.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, thầm nói động tác mấy người này nhanh thật, không ngờ cuối tuần cũng không nghỉ.
- Tôi biết.
Dương Phàm không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu.
Võ Cương lại nói tiếp:
- Phó chủ tịch Dương, tối qua chủ tịch Hạ nói chuyện tuyển thư ký cho anh. Anh xem có cần đợi anh về rồi tính không ạ?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, không khỏi cười cười, trong lòng nghĩ đúng là mình không tính đến chuyện thư ký. Dương Phàm liền cười nói:
- Anh chọn giúp tôi một người thích hợp. Tôi về xem rồi nói.
Dập máy Võ Cương, Dương Phàm nhìn một chút, thấy có cuộc mà Vương Thần gọi, không khỏi cả kinh, vội vàng gọi lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
- trưởng ban Vương, đồng chí tìm tôi?
Dương Phàm nói rất lễ phép với Vương Thần, người này đáng được như vậy.
- Cậu đến nhà tôi một chuyến, chưa ăn cơm thì đến đây ăn.
Vương Thần nói ra địa chỉ. Dương Phàm dập máy, liền vội vàng đi đánh răng rửa mặt, bắt taxi đi đến đó.
Đến nhà Vương Thần, ấn chuông một cái, cửa mở, bên trong lộ ra khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
- Chào dì.
- Dương Phàm à? Vào đi.
Dương Phàm đi vào, Vương Thần đang đứng trước cửa thư phòng nhìn ra ngoài, đợi Dương Phàm đổi dép lê, liền cười nói:
- Vào thư phòng ngồi.
- Chào trưởng ban Vương.
Dương Phàm chào một câu rồi đi vào thư phòng. Thư phòng không quá lớn, một giá sách, một bàn làm việc, bên trên có một máy tính xách tay. Một bàn trà, hai ghế salon, giá sách để rất nhiều sách, khá phù hợp với phong thái nho nhã của Vương Thần.
Hai người ngồi xuống, vợ Vương Thần mang trà lên. Vương Thần chờ vợ đóng cửa lại, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tối qua không bình thường, cậu có thể nhìn ra không?
Dương Phàm ngẩn ra, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Xin trưởng ban Vương chỉ giáo.
Vương Thần không khỏi vui vẻ nói:
- Chỉ chuyện cậu đánh nhau, có cần hai thường ủy trong thị ủy ra mặt sao? Lão Tào quá gấp.
Dương Phàm nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn, tôn kính nhìn Vương Thần, ra vẻ nghe dạy bảo. Vương Thần mỉm cười nói tiếp:
- Đây là chuyện cấp trên, cậu đừng quản nhiều. Ha ha, lão Tào đã là phó bí thư thường trực, nhưng vẫn không thể bỏ được mấy thủ hạ bên dưới.
Nói đến đây, Vương Thần đứng bật dậy, đổi giọng:
- Tiểu Dương, sau này cậu tốt nhất ít trêu chọc mọi chuyện là hơn. Năng lực dù tốt hơn nữa, nhưng cứ năm ba ngày lại xảy ra chuyện, lãnh đạo sẽ nhìn cậu như thế nào. Chẳng qua chuyện hôm qua cũng không thể trách cậu. Sáng nay tôi đã báo cáo điểm này với bí thư Lý.
Dương Phàm không hiểu được ý trong lời của Vương Thần, cái này đúng là cần kinh nghiệm. Vương Thần cũng không giải thích thêm, chỉ cười cười nói:
- Sau này phát triển kinh tế trong huyện, cải thiện đời sống nhân dân, làm thế tốt hơn bất cứ thứ gì.
Vương Thần không nói rõ, Dương Phàm cũng không tiện hỏi, đây có lẽ đang là một bài kiểm tra sự thông minh.
- Thái độ của bí thư Lý là gì?
Dương Phàm do dự một chút, hỏi một câu.
Vương Thần cười cười:
- Bí thư Lý muốn khống chế toàn cục, đương nhiên là có điều suy nghĩ. Hà Tiến Tài tốt xấu cũng là cán bộ cấp phó. Vấn đề của hắn đầu tiên phải do bí thư đảng ủy công an đề xuất ý kiến xử lý, sau đó đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận một chút. Thứ hai hàng tuần hội nghị thường ủy sẽ diễn ra, đến lúc đó sẽ có quyết định xử lý. Được rồi, không nói nữa, cơm nước chắc xong rồi, chúng ta đi ăn cơm.
Vừa nói Vương Thần đi ra ngoài, Dương Phàm đi theo. Bữa ăn này giống như nhai rơm vậy, rất nhiều chuyện hắn không nghĩ ra. Sau khi ăn cơm xong, Vương Thần không có ý tiếp tục nói chuyện. Dương Phàm chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Đi trên đường, Dương Phàm suy nghĩ xem Vương Thần ám chỉ điều gì? Đầu tiên là vấn đề công an Uyển Lăng. Bộ máy cũ là của Tào Dĩnh Nguyên. Bí thư đảng ủy công an Nghiêm từ Đức Quang điều tới. Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm liền hơi hiểu ra, đồng thời cũng lại cảm thấy uể oải, trong vô tình lại bị người khác biến hắn thành khẩu súng.
Lại nghĩ đến bản báo cáo tình hình đường xá lên cục giao thông, đầu Dương Phàm đầy mồ hôi lạnh. Nếu như vấn đề Y Đạt Hữu liên quan đến ai đó, ai đó bị điều đi, như vậy có phải Quý Vân Lâm cũng chuẩn bị đi? Cho dù không chuẩn bị đi, sau này cũng chỉ làm con cháu, hoặc là liên thủ với Lý Thụ Đường là người bên ngoài.
Khả năng này không phải không có. Lại suy nghĩ cẩn thận, mấy thường ủy mới được điều xuống Vĩ Huyền, trong đó chỉ đơn giản là trên thị điều thường ủy xuống huyện sao? Chẳng lẽ không có khả năng khiến người khác nhường vị trí sao?
Từ vụ việc đánh nhau dẫn đến một loạt cuộc tranh đấu, tất cả đang được tiến hành ngầm dưới nước. Dương Phàm một lần nữa cảm thấy đúng đắn vì đã xác định mục tiêu ở Vĩ Huyền.
Cuối tuần qua nhanh, sáng thứ hai, xuất hiện trước cửa phòng làm việc thì Võ Cương đã cười cười xuất hiện, bên cạnh còn một tiểu tử vẻ mặt non nớt.
Dương Phàm cười cười, mở cửa:
- Vào trong rồi nói.
Sau khi vào cửa, Dương Phàm ngồi xuống, Võ Cương và tiểu tử kia đứng chứ không ngồi.
- Phó chủ tịch Dương, đây là Tiểu Trịnh mới tốt nghiệp đại học năm vừa rồi, văn tài cũng được, rất thành thật.
Võ Cương cười giải thích. Dương Phàm nhìn lướt qua, cảm thấy ánh mắt của tiểu tử này khá chất phác, nhưng có chút ngượng ngùng, vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Người tuổi trẻ có tài, có phải nên đến cơ sở rèn luyện không?
Dương Phàm vừa cười vừa nói. Võ Cương lập tức hiểu ý, gật đầu mang theo Tiểu Trịnh có chút thất vọng đi ra. Võ Cương vốn muốn tìm một người dễ dạy bảo. Nhưng Dương Phàm lại cần một thư ký thành thục một chút, là loại làm việc chắc chắn, có những việc thi thoảng nhắc được mình. Dương Phàm vẫn còn trẻ, làm sao có thời gian dạy bảo thư ký.
- Anh Võ.
Dương Phàm ngồi một chút, Võ Cương một lần nữa gõ cửa đi vào, lúc này là một mình, chẳng qua trên tay có một tờ danh sách, nhẹ nhàng đặt lên bàn Dương Phàm:
- Người thích hợp đều được viết lên trên, anh xem chút. Ngoài ra, mười giờ có cuộc hội nghị thường ủy.
Dương Phàm cười nói:
- Để đó tôi xem. Làm phiền anh Võ.
Võ Cương hơi run lên, lập tức cảm kích gật đầu:
- Không mệt gì hết. Tôi ra ngoài.
Đọc qua danh sách Võ Cương lưu lại, Dương Phàm chú ý vào một người tên Lâm Đốn, hai mươi chín tuổi, là người bản địa, công tác ở xã hơn năm, sau đó được điều lên ủy ban làm năm năm, đãi ngộ cấp phó trưởng phòng.
Dương Phàm nhìn thấy Lâm Đốn có năm năm kinh nghiệm trong chốn ủy ban, liền coi trọng người này. Ngồi ở đây năm năm, một con nhím cũng bị biến thành quả cầu.
Suy nghĩ một chút, Dương Phàm quyết định xem người này, nhìn đồng hồ thấy còn thời gian, Dương Phàm cầm điện thoại lên gọi xuống văn phòng.
- Anh Võ hả? Bảo Lâm Đốn lên phòng tôi.
Kinh nghiệm của Lâm Đốn cũng không phức tạp, công tác một năm ở xã, một lần bởi vì đạt được thành tích xuất sắc nên được đề bạt. Nhưng vì có chuyện đắc tội một vì lãnh đạo, kết quả bị điều đến ủy ban làm việc. Bình thường làm công văn, làm một lần đã là năm năm.
Năm năm, đời người có bao nhiêu cái năm năm chứ? Sắp ba mươi rồi, theo cách tính người phương Đông, thì đã là ba mươi tuổi. Năm năm ngồi im một vị trí làm Lâm Đốn lĩnh ngộ ra rất nhiều. Có lúc hắn muốn bỏ đi, nhưng lại không cam tâm, cho nên vẫn chịu đựng đến ngày hôm nay.
Cũng giống như mọi ngày, Lâm Đốn là người thứ nhất đến phòng làm việc, sau đó dọn vệ sinh, đun nước, chờ tất cả mọi người đến mới bắt đầu một ngày làm việc. Vừa mới vào làm không lâu, Võ Cương đã gọi Tiểu Trịnh đi. Trong lòng Lâm Đốn có chút đau nhói. Bởi vì chuyện Võ Cương chọn thư lý cho Dương Phàm đã không phải bí mật gì ở văn phòng. Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào.
Không lâu sau Tiểu Trịnh buồn bã trở về, Lâm Đốn thấy thế, trong lòng thoải mái một chút. Cẩn thận suy nghĩ một chút, lãnh đạo mà mình đắc tội trước kia, giờ đã bị bắt, có lẽ sẽ phải vào tù. Lâm Đốn nghĩ như vậy, bà vợ Hồ Nhàn đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Lâm Đốn sửng sốt, đứng dậy. Hồ Nhàn khá bình thường, là bạn học cấp ba với Lâm Đốn, tình cảm hai người cũng được, có một người con
- Sao em lại đến đây?
Lâm Đốn đi ra nhỏ giọng nói với Hồ Nhàn.
- Xe em trai bị cảnh sát giao thông giữ, gọi điện cho anh mà không ai nghe, nên gọi đến cho em.
Hồ Nhàn vội vàng giải thích, Lâm Đốn ngẩn ra:
- Sao lại bị giữ?
Hồ Nhàn oán giận nói:
- Ai biết hắn làm như thế nào, phạt tiền năm trăm đồng, hắn lại không muốn nộp, bây giờ muốn anh đi tìm người giúp.
Lâm Đốn nghe xong không khỏi nhướng mày, nói thầm:
- Anh đi đâu tìm người?
Hồ Nhàn trở nên khó coi, nhỏ giọng mắng:
- Kiếp trước của tôi không biết làm gì có lỗi mà gả cho người đàn ông vô dụng như anh.
Vừa nói Hồ Nhàn quay đầu rời đi. Lâm Đốn tức giận đứng đó, mặt lúc trắng lúc xanh. Vừa lúc Võ Cương từ trong phòng đi ra thấy Lâm Đốn đứng ở cửa, không khỏi cười cười đi tới.
- Tiểu Lâm, đi theo tôi một chuyến.
Lâm Đốn ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vâng.
Đi theo Võ Cương lên phòng làm việc của Dương Phàm, Lâm Đốn đột nhiên cảm thấy máu trong người dâng lên, lòng bàn tay ứa mồ hôi. Lâm Đốn vội vàng hít sâu một hơi, lau lau mồ hôi tay lên quần, sau đó nhân lúc Võ Cương không quay đầu lại, vội vàng lau mặt.
- Tỉnh táo. Tỉnh táo. Tuyệt đối phải tỉnh táo.
Võ Cương gõ cửa, quay đầu lại cười cười với Lâm Đốn:
- Đừng khẩn trương, phó chủ tịch Dương rất dễ gần.
Lâm Đốn khẽ gật đầu, một lần nữa hít sâu một hơi, nhớ lại năm năm đã qua, tất cả giống như một áng mây bay.
Dương Phàm thấy Võ Cương và Lâm Đốn đi vào, nhìn lướt qua nói:
- Anh Vương, đây là Lâm Đốn hả? Ngồi đi, tôi thấy cũng được.
Võ Cương hiểu ý gật đầu, vô thức nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, còn hai mươi phút nữa.
Dương Phàm hiểu Võ Cương đang nói gì, gật đầu nói:
- Biết rồi.
Chờ Võ Cương đi ra, Dương Phàm mới ngẩng đầu nhìn lướt qua bàn làm việc. Lâm Đốn vẫn nhìn Dương Phàm, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Lâm Đốn trông cũng được, quần áo tuy bình thường nhưng được là cẩn thận, có lẽ trong nhà có vợ.
Dương Phàm đứng lên, ngồi xuống trước mặt Lâm Đốn, cười nói:
- đồng chí Lâm Đốn, anh cảm thấy mục tiêu quan trọng nhất trong công việc của huyện chúng ta bây giờ là gì?
Vừa nói ra lời này, Dương Phàm thấy hô hấp của Lâm Đốn trở nên dồn dập, chẳng qua hắn che giấu rất tốt.
Không đầy nửa phút Lâm Đốn đã điều chỉnh được tâm trạng, nhỏ giọng nói:
- Điều này là vấn đề mà lãnh đạo huyện lo lắng, tôi nói không quá thích hợp.
Dương Phàm cười nói:
- Ha ha, coi như chúng ta là bạn, trao đổi riêng tư.
Lâm Đốn suy nghĩ một chút, từ từ nói:
- Tôi cảm thấy có hai việc cấp bách.
Nói xong câu đầu tiên, Lâm Đốn dừng lại điều chỉnh một chút, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn, sau đó bình tĩnh nói:
- Điểm thứ nhất chính là cơ sở trồng dược liệu mà thị ủy quan tâm, tôi không nói đến. Điểm thứ hai, tôi cảm thấy đầu tiên phải triệu tập hội nghị tất cả lãnh đạo từ cấp phó trở nên ở các cơ quan hành chính sự nghiệp trong toàn huyện, tăng cường trách nhiệm của lãnh đạo, thay đổi thái độ công tác. Nội dung chủ yếu của lãnh đạo đó là nhấn mạnh chế độ lãnh đạo.
Lâm Đốn nói xong liền ngừng lại, nhìn Dương Phàm. Lúc này trên mặt hắn đã có chút tự tin.
Dương Phàm nghe đến đây, khẽ gật đầu nói:
- Về viết một bản báo cáo cho tôi xem, ghi rõ chi tiết.
Lâm Đốn lập tức đứng lên, gật đầu nói:
- Chào phó chủ tịch.
Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý:
- Gặp lại.
Ra khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, mồ hôi lại tuôn ra trên trán Lâm Đốn. Cũng may xung quanh vắng vẻ, Lâm Đốn chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt. Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Đốn hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay.
Tòa nhà ủy ban không lớn, sau khi đến Dương Phàm làm được chuyện gì, tất cả mọi người đều thấy rõ. Về bối cảnh của Dương Phàm, tất cả mọi người ở trong ủy ban đều đoán. Chẳng qua có một điểm dám khẳng định, phó chủ tịch huyện trẻ tuổi này tiền đồ rất xa. Lâm Đốn cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, giờ xuất hiện trước mặt, phải nắm chắc.
Dương Phàm chuẩn bị một chút, chạy đến phòng hội nghị. Hội nghị thường ủy theo lịch rất bình thường, hiện nay bộ máy lãnh đạo không có xung đột về lợi ích. Hạ Tiểu Bình cũng không muốn tranh đấu gì với Hồng Thành Cương, toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế Vĩ Huyền.
Hết hội nghị, mọi người rời đi, Hồng Thành Cương vội vàng lên thị. Dương Phàm đang nghĩ đến đề nghị của Lâm Đốn, cảm thấy đây là một nhân tài. Nói không nhiều, nhưng lại đúng trọng tâm. Vừa về phòng làm việc, Võ Cương đã vội vàng đi lên:
- Sáng mai có cuộc hội nghị về công tác kinh tế của huyện, tham gia chủ yếu là lãnh đạo chính quyền các xã.
Ý của Võ Cương chính là Dương Phàm phải chủ trì hội nghị, có bài diễn văn khai mạc.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Nói ý tứ, cho Lâm Đốn viết, trước khi hết giờ đưa tôi xem.
Võ Cương hiểu ý Dương Phàm, gật đầu đi về. Dương Phàm ở trong phòng làm việc, xem báo cáo về cơ sở trồng dược liệu, thời gian trôi qua rất nhanh, sắp hết giờ làm.
Ưỡn ưỡn lưng, Dương Phàm theo tập quán suy nghĩ một chút, quyết định xuống xã Thỏ Lĩnh nhìn một chút. Dư Phượng Hà đã bị bắt một lần, phải xuống làm chỗ dựa cho chị ta, nếu không công việc khó triển khai.
Dương Phàm đang chuẩn bị về, điện thoại vang lên, cầm lên nghe, thì thấy là Tô Diệu Nga:
- Phó chủ tịch Dương à? Là như thế này, liên quan đến việc tiếp đón đài truyền hình tỉnh và thị đến huyện chúng ta phỏng vấn, bên dưới muốn báo cáo lên. Tôi bảo người đưa đến chỗ anh, xem có gì cần bổ sung không.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Phỏng vấn lần này, bí thư Lý rất coi trọng, có thể tự mình xuống.
Dương Phàm coi như nói cho Tô Diệu Nga một chút, Tô Diệu Nga không hề hoang mang nói:
- Tôi sẽ chú ý.
Nói mấy câu khách sáo, dập máy, lại có cuộc gọi tới. Dương Phàm cầm lên nghe, thì ra là Trường Chánh Dương gọi tới.
- Phó chủ tịch Tiểu Dương, tôi là Trường Chánh Dương, đồng chí đài truyền hình tỉnh chiều sẽ xuất phát, tối sẽ đến.
Dương Phàm vừa nghe, thầm nói nhanh thật, vội vàng cười cười:
- Công tác tiếp đón đang được chuẩn bị, tất cả làm phiền thư ký Trường.
Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, đó chính là Lý Thụ Đường ra mặt trước. Người của đài truyền hình tỉnh cũng không gấp xuống huyện, nhất định sẽ phỏng vấn bí thư Lý trước, đó đều là thủ tục, mọi người đều hiểu.
Nói hai câu khách khí, dập máy. Dương Phàm vừa mới ra cửa, Trầm Ninh lén lén lút lút xuất hiện trên hành lang, thấy Dương Phàm liền cười cười đi tới:
- Phó chủ tịch Dương, chào anh, tôi có công việc báo cáo anh.
Dương Phàm thiếu chút nữa đá một cước, chẳng qua trên hành lang còn có người, nên cười cười, lạnh lùng nói:
- Chuyện công an huyện, đồng chí phải tìm bí thư đảng ủy mới đúng chứ.
Trầm Ninh biết Dương Phàm đang chơi mình, không khỏi cười cười nhỏ giọng nói:
- Có tin tức từ Uyển Lăng, trưa cùng nhau ăn cơm.
Dương Phàm thầm nói bây giờ mới đúng, cùng nhau xuống lầu, tìm một quán ngồi xuống.
Gọi mấy chai bia, vài món ăn, hai người ngồi xuống.
- Trưa nay, trên thị có cuộc hội nghị thường ủy. Bí thư nghiêm đề xuất ý kiến xử lý liên quan đến Hà Tiến Tài. Hội nghị có nhiều ý kiến bất đồng, cuối cùng Quý Vân Lâm nói điều khỏi cương vị, đến cục đất đai làm chủ tịch công đoàn, lúc này mới coi như được thông qua.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười, thầm nói hai người Quý Vân Lâm và Lý Thụ Đường quả nhiên đã liên hợp lại. Đâm một chiếc đinh vào công an thị, ngày sau nhất định càng lúc càng nhiều. Tào Dĩnh Nguyên là nhân vật đại biểu cho thực lực bản địa sẽ càng lúc càng khó sống. Lý Thụ Đường thật sự như lời Trầm Minh nói, là một người có bối cảnh, dựa vào người ở trên tỉnh mà phóng hỏa, chiếm lấy ưu thế tuyệt đối.
- Chuyện trên thị không cần quan tâm, cũng không phải lúc chúng ta quan tâm.
Trầm Ninh mỉm cười nói:
- Quan tâm hay không là chuyện nhỏ. Bây giờ rất nhiều người đang nói phó chủ tịch Tiểu Dương nhà mày không thể trêu chọc. Ai trêu chọc mày, tên đó xui xẻo.
Dương Phàm không khỏi cau mày nói:
- Không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy sao?
Trầm Ninh cười nói:
- Đây chỉ là lời nói đùa mà thôi, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ cũng đúng. Lão Tào lần này xem như mất mặt. Tao cảm thấy bước tiếp theo bí thư Nghiêm sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự công an thị.
Dương Phàm cười mắng:
- Mày đừng nghĩ đến chuyện này, lo tốt chuyện ở Vĩ Huyền đi, tranh thủ hai năm này kiếm được chỗ ngồi trong thường ủy.
Trầm Ninh giơ cốc lên, cười nói:
- Nào, cạn chén.
Khẽ mở tay Tào Ny Ny ra, Dương Phàm cảm thấy nàng vô lực, thở dài một tiếng nói:
- Sao em lại phải làm như vậy. Em cho đến bây giờ cũng không nợ gì anh.
Dương Phàm đứng dậy mặc quần áo. Quay đầu lại nhìn Tào Ny Ny đang ngồi trên ghế, nàng đang dùng tay ôm mặt. Theo quán tính đeo ba lô máy tính xách tay lên lưng, Dương Phàm cười nói:
- Em ngủ ở đây đi, anh tìm chỗ khác.
Nói xong Dương Phàm vội vàng mở cửa rời đi, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, hắn nghe thấy Tào Ny Ny khóc rống lên. Dương Phàm không quay đầu lại, hắn đóng cửa lại, cho tiếng khóc ở lại bên trong. Dương Phàm cảm thấy đây là một kết thúc, mặc dù kết thúc không đặc sắc, nhưng cũng là kết thúc.
Đứng ngoài cửa tiểu khu, Dương Phàm đột nhiên có cảm giác không có nhà để về. Nhìn thấy xa xa có khách sạn, liền đi tới lấy một phòng. Nhân viên phục vụ của khách sạn lúc mở cửa đột nhiên cười nói:
- Anh, muốn gái không?
Dương Phàm nhìn nữ nhân viên phục vụ hơn ba mươi tuổi, nhiều năm thức đêm nên mặt nhăn nhó, sợ đến độ toát mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu đóng cửa lại. Trước khi đóng cửa còn nghe thấy người kia còn nói thầm:
- Ra vẻ gì chứ?
Rất mệt mỏi, Dương Phàm nằm xuống là ngủ.
Trưa hôm sau, Dương Phàm bị tiếng chuông điện thoại di động làm thức dậy. Lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy một loạt cuộc gọi nhỡ, có cho người ta sống không đây.
Thấy Võ Cương gọi tới, Dương Phàm gọi lại.
- Phó chủ tịch Dương, anh ở đâu? Người của đội cảnh sát giao thông Uyển Lăng đưa xe anh về, chỉ bị vỡ bóng đèn phía sau, đã sửa xong.
Dương Phàm vừa nghe thấy thế, thầm nói động tác mấy người này nhanh thật, không ngờ cuối tuần cũng không nghỉ.
- Tôi biết.
Dương Phàm không nhiều lời, chỉ khẽ gật đầu.
Võ Cương lại nói tiếp:
- Phó chủ tịch Dương, tối qua chủ tịch Hạ nói chuyện tuyển thư ký cho anh. Anh xem có cần đợi anh về rồi tính không ạ?
Dương Phàm ngẩn ra một chút, không khỏi cười cười, trong lòng nghĩ đúng là mình không tính đến chuyện thư ký. Dương Phàm liền cười nói:
- Anh chọn giúp tôi một người thích hợp. Tôi về xem rồi nói.
Dập máy Võ Cương, Dương Phàm nhìn một chút, thấy có cuộc mà Vương Thần gọi, không khỏi cả kinh, vội vàng gọi lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
- trưởng ban Vương, đồng chí tìm tôi?
Dương Phàm nói rất lễ phép với Vương Thần, người này đáng được như vậy.
- Cậu đến nhà tôi một chuyến, chưa ăn cơm thì đến đây ăn.
Vương Thần nói ra địa chỉ. Dương Phàm dập máy, liền vội vàng đi đánh răng rửa mặt, bắt taxi đi đến đó.
Đến nhà Vương Thần, ấn chuông một cái, cửa mở, bên trong lộ ra khuôn mặt tươi cười của một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.
- Chào dì.
- Dương Phàm à? Vào đi.
Dương Phàm đi vào, Vương Thần đang đứng trước cửa thư phòng nhìn ra ngoài, đợi Dương Phàm đổi dép lê, liền cười nói:
- Vào thư phòng ngồi.
- Chào trưởng ban Vương.
Dương Phàm chào một câu rồi đi vào thư phòng. Thư phòng không quá lớn, một giá sách, một bàn làm việc, bên trên có một máy tính xách tay. Một bàn trà, hai ghế salon, giá sách để rất nhiều sách, khá phù hợp với phong thái nho nhã của Vương Thần.
Hai người ngồi xuống, vợ Vương Thần mang trà lên. Vương Thần chờ vợ đóng cửa lại, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tối qua không bình thường, cậu có thể nhìn ra không?
Dương Phàm ngẩn ra, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Xin trưởng ban Vương chỉ giáo.
Vương Thần không khỏi vui vẻ nói:
- Chỉ chuyện cậu đánh nhau, có cần hai thường ủy trong thị ủy ra mặt sao? Lão Tào quá gấp.
Dương Phàm nghiêm mặt, ngồi ngay ngắn, tôn kính nhìn Vương Thần, ra vẻ nghe dạy bảo. Vương Thần mỉm cười nói tiếp:
- Đây là chuyện cấp trên, cậu đừng quản nhiều. Ha ha, lão Tào đã là phó bí thư thường trực, nhưng vẫn không thể bỏ được mấy thủ hạ bên dưới.
Nói đến đây, Vương Thần đứng bật dậy, đổi giọng:
- Tiểu Dương, sau này cậu tốt nhất ít trêu chọc mọi chuyện là hơn. Năng lực dù tốt hơn nữa, nhưng cứ năm ba ngày lại xảy ra chuyện, lãnh đạo sẽ nhìn cậu như thế nào. Chẳng qua chuyện hôm qua cũng không thể trách cậu. Sáng nay tôi đã báo cáo điểm này với bí thư Lý.
Dương Phàm không hiểu được ý trong lời của Vương Thần, cái này đúng là cần kinh nghiệm. Vương Thần cũng không giải thích thêm, chỉ cười cười nói:
- Sau này phát triển kinh tế trong huyện, cải thiện đời sống nhân dân, làm thế tốt hơn bất cứ thứ gì.
Vương Thần không nói rõ, Dương Phàm cũng không tiện hỏi, đây có lẽ đang là một bài kiểm tra sự thông minh.
- Thái độ của bí thư Lý là gì?
Dương Phàm do dự một chút, hỏi một câu.
Vương Thần cười cười:
- Bí thư Lý muốn khống chế toàn cục, đương nhiên là có điều suy nghĩ. Hà Tiến Tài tốt xấu cũng là cán bộ cấp phó. Vấn đề của hắn đầu tiên phải do bí thư đảng ủy công an đề xuất ý kiến xử lý, sau đó đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận một chút. Thứ hai hàng tuần hội nghị thường ủy sẽ diễn ra, đến lúc đó sẽ có quyết định xử lý. Được rồi, không nói nữa, cơm nước chắc xong rồi, chúng ta đi ăn cơm.
Vừa nói Vương Thần đi ra ngoài, Dương Phàm đi theo. Bữa ăn này giống như nhai rơm vậy, rất nhiều chuyện hắn không nghĩ ra. Sau khi ăn cơm xong, Vương Thần không có ý tiếp tục nói chuyện. Dương Phàm chỉ có thể đứng dậy cáo từ.
Đi trên đường, Dương Phàm suy nghĩ xem Vương Thần ám chỉ điều gì? Đầu tiên là vấn đề công an Uyển Lăng. Bộ máy cũ là của Tào Dĩnh Nguyên. Bí thư đảng ủy công an Nghiêm từ Đức Quang điều tới. Nghĩ đến điểm này, Dương Phàm liền hơi hiểu ra, đồng thời cũng lại cảm thấy uể oải, trong vô tình lại bị người khác biến hắn thành khẩu súng.
Lại nghĩ đến bản báo cáo tình hình đường xá lên cục giao thông, đầu Dương Phàm đầy mồ hôi lạnh. Nếu như vấn đề Y Đạt Hữu liên quan đến ai đó, ai đó bị điều đi, như vậy có phải Quý Vân Lâm cũng chuẩn bị đi? Cho dù không chuẩn bị đi, sau này cũng chỉ làm con cháu, hoặc là liên thủ với Lý Thụ Đường là người bên ngoài.
Khả năng này không phải không có. Lại suy nghĩ cẩn thận, mấy thường ủy mới được điều xuống Vĩ Huyền, trong đó chỉ đơn giản là trên thị điều thường ủy xuống huyện sao? Chẳng lẽ không có khả năng khiến người khác nhường vị trí sao?
Từ vụ việc đánh nhau dẫn đến một loạt cuộc tranh đấu, tất cả đang được tiến hành ngầm dưới nước. Dương Phàm một lần nữa cảm thấy đúng đắn vì đã xác định mục tiêu ở Vĩ Huyền.
Cuối tuần qua nhanh, sáng thứ hai, xuất hiện trước cửa phòng làm việc thì Võ Cương đã cười cười xuất hiện, bên cạnh còn một tiểu tử vẻ mặt non nớt.
Dương Phàm cười cười, mở cửa:
- Vào trong rồi nói.
Sau khi vào cửa, Dương Phàm ngồi xuống, Võ Cương và tiểu tử kia đứng chứ không ngồi.
- Phó chủ tịch Dương, đây là Tiểu Trịnh mới tốt nghiệp đại học năm vừa rồi, văn tài cũng được, rất thành thật.
Võ Cương cười giải thích. Dương Phàm nhìn lướt qua, cảm thấy ánh mắt của tiểu tử này khá chất phác, nhưng có chút ngượng ngùng, vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà.
Dương Phàm trầm ngâm một chút, nói:
- Người tuổi trẻ có tài, có phải nên đến cơ sở rèn luyện không?
Dương Phàm vừa cười vừa nói. Võ Cương lập tức hiểu ý, gật đầu mang theo Tiểu Trịnh có chút thất vọng đi ra. Võ Cương vốn muốn tìm một người dễ dạy bảo. Nhưng Dương Phàm lại cần một thư ký thành thục một chút, là loại làm việc chắc chắn, có những việc thi thoảng nhắc được mình. Dương Phàm vẫn còn trẻ, làm sao có thời gian dạy bảo thư ký.
- Anh Võ.
Dương Phàm ngồi một chút, Võ Cương một lần nữa gõ cửa đi vào, lúc này là một mình, chẳng qua trên tay có một tờ danh sách, nhẹ nhàng đặt lên bàn Dương Phàm:
- Người thích hợp đều được viết lên trên, anh xem chút. Ngoài ra, mười giờ có cuộc hội nghị thường ủy.
Dương Phàm cười nói:
- Để đó tôi xem. Làm phiền anh Võ.
Võ Cương hơi run lên, lập tức cảm kích gật đầu:
- Không mệt gì hết. Tôi ra ngoài.
Đọc qua danh sách Võ Cương lưu lại, Dương Phàm chú ý vào một người tên Lâm Đốn, hai mươi chín tuổi, là người bản địa, công tác ở xã hơn năm, sau đó được điều lên ủy ban làm năm năm, đãi ngộ cấp phó trưởng phòng.
Dương Phàm nhìn thấy Lâm Đốn có năm năm kinh nghiệm trong chốn ủy ban, liền coi trọng người này. Ngồi ở đây năm năm, một con nhím cũng bị biến thành quả cầu.
Suy nghĩ một chút, Dương Phàm quyết định xem người này, nhìn đồng hồ thấy còn thời gian, Dương Phàm cầm điện thoại lên gọi xuống văn phòng.
- Anh Võ hả? Bảo Lâm Đốn lên phòng tôi.
Kinh nghiệm của Lâm Đốn cũng không phức tạp, công tác một năm ở xã, một lần bởi vì đạt được thành tích xuất sắc nên được đề bạt. Nhưng vì có chuyện đắc tội một vì lãnh đạo, kết quả bị điều đến ủy ban làm việc. Bình thường làm công văn, làm một lần đã là năm năm.
Năm năm, đời người có bao nhiêu cái năm năm chứ? Sắp ba mươi rồi, theo cách tính người phương Đông, thì đã là ba mươi tuổi. Năm năm ngồi im một vị trí làm Lâm Đốn lĩnh ngộ ra rất nhiều. Có lúc hắn muốn bỏ đi, nhưng lại không cam tâm, cho nên vẫn chịu đựng đến ngày hôm nay.
Cũng giống như mọi ngày, Lâm Đốn là người thứ nhất đến phòng làm việc, sau đó dọn vệ sinh, đun nước, chờ tất cả mọi người đến mới bắt đầu một ngày làm việc. Vừa mới vào làm không lâu, Võ Cương đã gọi Tiểu Trịnh đi. Trong lòng Lâm Đốn có chút đau nhói. Bởi vì chuyện Võ Cương chọn thư lý cho Dương Phàm đã không phải bí mật gì ở văn phòng. Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào.
Không lâu sau Tiểu Trịnh buồn bã trở về, Lâm Đốn thấy thế, trong lòng thoải mái một chút. Cẩn thận suy nghĩ một chút, lãnh đạo mà mình đắc tội trước kia, giờ đã bị bắt, có lẽ sẽ phải vào tù. Lâm Đốn nghĩ như vậy, bà vợ Hồ Nhàn đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Lâm Đốn sửng sốt, đứng dậy. Hồ Nhàn khá bình thường, là bạn học cấp ba với Lâm Đốn, tình cảm hai người cũng được, có một người con
- Sao em lại đến đây?
Lâm Đốn đi ra nhỏ giọng nói với Hồ Nhàn.
- Xe em trai bị cảnh sát giao thông giữ, gọi điện cho anh mà không ai nghe, nên gọi đến cho em.
Hồ Nhàn vội vàng giải thích, Lâm Đốn ngẩn ra:
- Sao lại bị giữ?
Hồ Nhàn oán giận nói:
- Ai biết hắn làm như thế nào, phạt tiền năm trăm đồng, hắn lại không muốn nộp, bây giờ muốn anh đi tìm người giúp.
Lâm Đốn nghe xong không khỏi nhướng mày, nói thầm:
- Anh đi đâu tìm người?
Hồ Nhàn trở nên khó coi, nhỏ giọng mắng:
- Kiếp trước của tôi không biết làm gì có lỗi mà gả cho người đàn ông vô dụng như anh.
Vừa nói Hồ Nhàn quay đầu rời đi. Lâm Đốn tức giận đứng đó, mặt lúc trắng lúc xanh. Vừa lúc Võ Cương từ trong phòng đi ra thấy Lâm Đốn đứng ở cửa, không khỏi cười cười đi tới.
- Tiểu Lâm, đi theo tôi một chuyến.
Lâm Đốn ngẩn ra, gật đầu nói:
- Vâng.
Đi theo Võ Cương lên phòng làm việc của Dương Phàm, Lâm Đốn đột nhiên cảm thấy máu trong người dâng lên, lòng bàn tay ứa mồ hôi. Lâm Đốn vội vàng hít sâu một hơi, lau lau mồ hôi tay lên quần, sau đó nhân lúc Võ Cương không quay đầu lại, vội vàng lau mặt.
- Tỉnh táo. Tỉnh táo. Tuyệt đối phải tỉnh táo.
Võ Cương gõ cửa, quay đầu lại cười cười với Lâm Đốn:
- Đừng khẩn trương, phó chủ tịch Dương rất dễ gần.
Lâm Đốn khẽ gật đầu, một lần nữa hít sâu một hơi, nhớ lại năm năm đã qua, tất cả giống như một áng mây bay.
Dương Phàm thấy Võ Cương và Lâm Đốn đi vào, nhìn lướt qua nói:
- Anh Vương, đây là Lâm Đốn hả? Ngồi đi, tôi thấy cũng được.
Võ Cương hiểu ý gật đầu, vô thức nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch Dương, còn hai mươi phút nữa.
Dương Phàm hiểu Võ Cương đang nói gì, gật đầu nói:
- Biết rồi.
Chờ Võ Cương đi ra, Dương Phàm mới ngẩng đầu nhìn lướt qua bàn làm việc. Lâm Đốn vẫn nhìn Dương Phàm, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Lâm Đốn trông cũng được, quần áo tuy bình thường nhưng được là cẩn thận, có lẽ trong nhà có vợ.
Dương Phàm đứng lên, ngồi xuống trước mặt Lâm Đốn, cười nói:
- đồng chí Lâm Đốn, anh cảm thấy mục tiêu quan trọng nhất trong công việc của huyện chúng ta bây giờ là gì?
Vừa nói ra lời này, Dương Phàm thấy hô hấp của Lâm Đốn trở nên dồn dập, chẳng qua hắn che giấu rất tốt.
Không đầy nửa phút Lâm Đốn đã điều chỉnh được tâm trạng, nhỏ giọng nói:
- Điều này là vấn đề mà lãnh đạo huyện lo lắng, tôi nói không quá thích hợp.
Dương Phàm cười nói:
- Ha ha, coi như chúng ta là bạn, trao đổi riêng tư.
Lâm Đốn suy nghĩ một chút, từ từ nói:
- Tôi cảm thấy có hai việc cấp bách.
Nói xong câu đầu tiên, Lâm Đốn dừng lại điều chỉnh một chút, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn, sau đó bình tĩnh nói:
- Điểm thứ nhất chính là cơ sở trồng dược liệu mà thị ủy quan tâm, tôi không nói đến. Điểm thứ hai, tôi cảm thấy đầu tiên phải triệu tập hội nghị tất cả lãnh đạo từ cấp phó trở nên ở các cơ quan hành chính sự nghiệp trong toàn huyện, tăng cường trách nhiệm của lãnh đạo, thay đổi thái độ công tác. Nội dung chủ yếu của lãnh đạo đó là nhấn mạnh chế độ lãnh đạo.
Lâm Đốn nói xong liền ngừng lại, nhìn Dương Phàm. Lúc này trên mặt hắn đã có chút tự tin.
Dương Phàm nghe đến đây, khẽ gật đầu nói:
- Về viết một bản báo cáo cho tôi xem, ghi rõ chi tiết.
Lâm Đốn lập tức đứng lên, gật đầu nói:
- Chào phó chủ tịch.
Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý:
- Gặp lại.
Ra khỏi phòng làm việc, trong nháy mắt khi đóng cửa lại, mồ hôi lại tuôn ra trên trán Lâm Đốn. Cũng may xung quanh vắng vẻ, Lâm Đốn chạy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt. Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Đốn hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay.
Tòa nhà ủy ban không lớn, sau khi đến Dương Phàm làm được chuyện gì, tất cả mọi người đều thấy rõ. Về bối cảnh của Dương Phàm, tất cả mọi người ở trong ủy ban đều đoán. Chẳng qua có một điểm dám khẳng định, phó chủ tịch huyện trẻ tuổi này tiền đồ rất xa. Lâm Đốn cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, giờ xuất hiện trước mặt, phải nắm chắc.
Dương Phàm chuẩn bị một chút, chạy đến phòng hội nghị. Hội nghị thường ủy theo lịch rất bình thường, hiện nay bộ máy lãnh đạo không có xung đột về lợi ích. Hạ Tiểu Bình cũng không muốn tranh đấu gì với Hồng Thành Cương, toàn tâm toàn ý phát triển kinh tế Vĩ Huyền.
Hết hội nghị, mọi người rời đi, Hồng Thành Cương vội vàng lên thị. Dương Phàm đang nghĩ đến đề nghị của Lâm Đốn, cảm thấy đây là một nhân tài. Nói không nhiều, nhưng lại đúng trọng tâm. Vừa về phòng làm việc, Võ Cương đã vội vàng đi lên:
- Sáng mai có cuộc hội nghị về công tác kinh tế của huyện, tham gia chủ yếu là lãnh đạo chính quyền các xã.
Ý của Võ Cương chính là Dương Phàm phải chủ trì hội nghị, có bài diễn văn khai mạc.
Dương Phàm suy nghĩ một chút:
- Nói ý tứ, cho Lâm Đốn viết, trước khi hết giờ đưa tôi xem.
Võ Cương hiểu ý Dương Phàm, gật đầu đi về. Dương Phàm ở trong phòng làm việc, xem báo cáo về cơ sở trồng dược liệu, thời gian trôi qua rất nhanh, sắp hết giờ làm.
Ưỡn ưỡn lưng, Dương Phàm theo tập quán suy nghĩ một chút, quyết định xuống xã Thỏ Lĩnh nhìn một chút. Dư Phượng Hà đã bị bắt một lần, phải xuống làm chỗ dựa cho chị ta, nếu không công việc khó triển khai.
Dương Phàm đang chuẩn bị về, điện thoại vang lên, cầm lên nghe, thì thấy là Tô Diệu Nga:
- Phó chủ tịch Dương à? Là như thế này, liên quan đến việc tiếp đón đài truyền hình tỉnh và thị đến huyện chúng ta phỏng vấn, bên dưới muốn báo cáo lên. Tôi bảo người đưa đến chỗ anh, xem có gì cần bổ sung không.
Dương Phàm suy nghĩ một chút, nói:
- Phỏng vấn lần này, bí thư Lý rất coi trọng, có thể tự mình xuống.
Dương Phàm coi như nói cho Tô Diệu Nga một chút, Tô Diệu Nga không hề hoang mang nói:
- Tôi sẽ chú ý.
Nói mấy câu khách sáo, dập máy, lại có cuộc gọi tới. Dương Phàm cầm lên nghe, thì ra là Trường Chánh Dương gọi tới.
- Phó chủ tịch Tiểu Dương, tôi là Trường Chánh Dương, đồng chí đài truyền hình tỉnh chiều sẽ xuất phát, tối sẽ đến.
Dương Phàm vừa nghe, thầm nói nhanh thật, vội vàng cười cười:
- Công tác tiếp đón đang được chuẩn bị, tất cả làm phiền thư ký Trường.
Ý của Dương Phàm rất rõ ràng, đó chính là Lý Thụ Đường ra mặt trước. Người của đài truyền hình tỉnh cũng không gấp xuống huyện, nhất định sẽ phỏng vấn bí thư Lý trước, đó đều là thủ tục, mọi người đều hiểu.
Nói hai câu khách khí, dập máy. Dương Phàm vừa mới ra cửa, Trầm Ninh lén lén lút lút xuất hiện trên hành lang, thấy Dương Phàm liền cười cười đi tới:
- Phó chủ tịch Dương, chào anh, tôi có công việc báo cáo anh.
Dương Phàm thiếu chút nữa đá một cước, chẳng qua trên hành lang còn có người, nên cười cười, lạnh lùng nói:
- Chuyện công an huyện, đồng chí phải tìm bí thư đảng ủy mới đúng chứ.
Trầm Ninh biết Dương Phàm đang chơi mình, không khỏi cười cười nhỏ giọng nói:
- Có tin tức từ Uyển Lăng, trưa cùng nhau ăn cơm.
Dương Phàm thầm nói bây giờ mới đúng, cùng nhau xuống lầu, tìm một quán ngồi xuống.
Gọi mấy chai bia, vài món ăn, hai người ngồi xuống.
- Trưa nay, trên thị có cuộc hội nghị thường ủy. Bí thư nghiêm đề xuất ý kiến xử lý liên quan đến Hà Tiến Tài. Hội nghị có nhiều ý kiến bất đồng, cuối cùng Quý Vân Lâm nói điều khỏi cương vị, đến cục đất đai làm chủ tịch công đoàn, lúc này mới coi như được thông qua.
Dương Phàm nghe xong không khỏi mỉm cười, thầm nói hai người Quý Vân Lâm và Lý Thụ Đường quả nhiên đã liên hợp lại. Đâm một chiếc đinh vào công an thị, ngày sau nhất định càng lúc càng nhiều. Tào Dĩnh Nguyên là nhân vật đại biểu cho thực lực bản địa sẽ càng lúc càng khó sống. Lý Thụ Đường thật sự như lời Trầm Minh nói, là một người có bối cảnh, dựa vào người ở trên tỉnh mà phóng hỏa, chiếm lấy ưu thế tuyệt đối.
- Chuyện trên thị không cần quan tâm, cũng không phải lúc chúng ta quan tâm.
Trầm Ninh mỉm cười nói:
- Quan tâm hay không là chuyện nhỏ. Bây giờ rất nhiều người đang nói phó chủ tịch Tiểu Dương nhà mày không thể trêu chọc. Ai trêu chọc mày, tên đó xui xẻo.
Dương Phàm không khỏi cau mày nói:
- Không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy sao?
Trầm Ninh cười nói:
- Đây chỉ là lời nói đùa mà thôi, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ cũng đúng. Lão Tào lần này xem như mất mặt. Tao cảm thấy bước tiếp theo bí thư Nghiêm sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự công an thị.
Dương Phàm cười mắng:
- Mày đừng nghĩ đến chuyện này, lo tốt chuyện ở Vĩ Huyền đi, tranh thủ hai năm này kiếm được chỗ ngồi trong thường ủy.
Trầm Ninh giơ cốc lên, cười nói:
- Nào, cạn chén.
Bình luận truyện