Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 158: Bom
Dương Phàm giật nảy mình, trên mặt trở nên nghiêm nghị, nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhìn Vương Thần:
- Xin trưởng ban Vương cứ hỏi, tôi nghiêm chính không sợ tà ma.
Vương Thần thấy thái độ này của Dương Phàm, trầm giọng nói:
- Có người tố cáo đồng chí về mấy vấn đề sau. Thứ nhất là tác phong nam nữ, nói đồng chí có quan hệ mật thiết với nữ gật đầu Ngả Vân tập đoàn Vĩnh Thái, còn có quan hệ không minh bạch với phóng viên Trương báo tỉnh. Phóng viên Trương còn qua đêm trong phòng đồng chí, xin hỏi có chuyện này không?
Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một chút, sửa lại lời nói, bình tĩnh nói:
- Ngả Vân là bạn học hồi đại học với tôi, điều này tôi nghĩ không cần phải báo cáo với tổ chức? Ngả Vân là giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái phụ trách khu vực này, thường trú ở Uyển Lăng phụ trách cơ sở trồng dược liệu và nhà máy chế biến dược, đây cũng không phải bí mật gì? Là người phụ trách chủ yếu cơ sở trồng dược liệu, tôi và Ngả Vân quan hệ đều là trong phạm vi công việc, điểm này tổ chức có thể điều tra. Về chuyện phóng viên Trương đúng là đã qua đêm trong phòng tôi. Chẳng qua Trương Tư Tề là bạn gái tôi. Dù bỏ qua mối quan hệ này thì tôi vẫn có thể nói mình là trong sạch. Đêm đó, Trương Tư Tề bởi vì muốn bàn với tôi cho kịp bài viết nên làm việc đến khuya, trực tiếp ngủ lại đó. Tổ chức nếu không tin sự trong sạch giữa chúng tôi, có thể đến tỉnh thành tìm Trương Tư Tề, mang cô ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tôi dùng tư cách đảng viên để đảm bảo cô ấy vẫn còn ***
Câu nói cuối cùng của Dương Phàm có chút oán giận, vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Thần liền biến mất, chuyển thành cười cười. Chẳng qua Vương Thần rất nhanh đã nghiêm túc lại.
- Vấn đề thứ hai, có người tố cáo đồng chí ở vấn đề kinh tế. Chứng cứ cụ thể không có, nhưng luôn hút thuốc đắt tiền như Gấu Mèo, Hoàng Hạc Lâu, xin hỏi tiền lương của đồng chí có đủ hút thuốc lá không? Còn có về khu khai phá ở huyện Vĩ Huyền, đồng chí luôn chiếu cố khách từ bên ngoài, cung cấp đất miễn phí cho bọn họ xây nhà máy, xin hỏi đồng chí sẽ giải thích như thế nào?
Vấn đề thứ hai này, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ.
- Thuốc tôi hút đúng là tôi không phải bỏ một đồng ra mua. Nhưng thuốc đó đều là chị nuôi tôi mua. Tổ chức có thể điều tra tôi có nhận thuốc của người khác không. Về phần vấn đề khu khai phát Vĩ Huyền, đó là kết quả sau hội nghị thường ủy, là chính sách ưu đãi dành cho các nhà kinh doanh phụ trách tiêu thụ một vạn năm nghìn mẫu dưa lê, để các nhà kinh doanh xây dựng cơ sở đóng bao bì và địa điểm vận chuyển. Sao có thể là chứng cớ để tố cáo tôi?
Dương Phàm càng thêm tức tối, vẻ mặt càng thêm khó coi. Vương Thần mỉm cười:
- Đừng kích động, một vấn đề cuối cùng, chị nuôi của đồng chí là ai? Cô ấy sao có thể trường kỳ cung cấp thuốc lá đắt tiền như vậy?
Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chủ tịch Du điện tử Hòa Tinh là chị nuôi tôi, cũng không có nhiều lắm, khoảng hơn trăm triệu nhân dân tệ mà thôi.
"Cạch" một tiếng, Dương Phàm lúc này mới phát hiện cuộc nói chuyện vừa nãy đã bị ghi âm.
Vương Thần cười cười đứng lên:
- Đồng chí ngồi đây một chút, tôi đi một chút là về.
Dương Phàm gật đầu, trong lòng thực ra không hề lo lắng về việc này. Hắn chỉ có một điều lo lắng là không lộ ra tiền mình đã thu của Bộ Yên, như vậy chuyện gì cũng xong. Dù là bắt Bộ Yên tới đây, cũng có chứng cứ gì chứ.
Sự thật từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Vương Thần chưa từng nhắc tới Bộ Yên, Dương Phàm đương nhiên rất yên tâm.
Ra khỏi phòng làm việc, Vương Thần trực tiếp đến phòng Lý Thụ Đường, gõ cửa đi vào, thấy Lý Thụ Đường liền cười nói:
- Đã hỏi xong.
Vừa nói Vương Thần ấn phát máy ghi âm, phát ra cuộc nói chuyện.
Lý Thụ Đường sa sầm mặt, nghe xong đoạn băng ghi âm vỗ mạnh bàn nói:
- Đám người đó, tự mình không làm ăn đứng đắn, vậy mà còn tố cáo người làm đứng đắn, nghiêm chỉnh.
Vừa nói Lý Thụ Đường đổi giọng:
- Cái khác không cần nói với đồng chí Dương Phàm. Chỉ điểm đích danh, hơn nữa hầu hết đều là suy đoán nhưng đã là quá khứ.
Vương Thần nói:
- Đồng chí Dương Phàm có chút kích động.
Lý Thụ Đường lắc đầu cười khổ:
- Đương nhiên rồi, vất vả làm nhiều công tác như vậy, bị người tố cáo, thoải mái mới là lạ. Như vậy đi, đồng chí bảo cậu ta đến chỗ tôi, tôi nói chuyện với cậu ta.
Vương Thần gật đầu đi ra ngoài, không lâu sau Dương Phàm khẽ gõ cửa đi vào, trên mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ ủy khuất trong mắt, ai cũng có thể thấy.
Lý Thụ Đường ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, mỉm cười:
- Đồng chí Dương Phàm, tổ chức tìm cậu nói chuyện cũng là vì quan tâm và trân trọng cậu. Chuyện này đồng chí Vương Thần chủ trương xử lý bí mật. Tôi cũng rất đồng ý. Cậu không nên suy nghĩ nhiều. Công tác Vĩ Huyền cứ việc lớn mật mà làm, không nên vì vậy mà bó tay bó chân, lãnh đạo thị ủy rất tín nhiệm cậu.
Lý Thụ Đường chỉ an ủi mà thôi. Từ bản chất mà nói, Dương Phàm cũng không được bồi thường bao nhiêu.
Dương Phàm coi như đã ổn định hơn, gật đầu nói:
- Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi.
Lý Thụ Đường vỗ vai Dương Phàm, cười nói:
- Thành tích công tác của đồng chí, tổ chức đều thấy được. Trưởng ban Vương báo cáo với tôi, hàng năm ban kỷ luật tỉnh ủy có cuộc hội nghị chống tham nhũng, ban kỷ luật Uyển Lăng đề cử cậu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Câu này có ý làm dịu, Dương Phàm lúc này đã rất bình tĩnh, đứng lên nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn thị ủy tín nhiệm, nhưng tôi vẫn hy vọng thị ủy có thể suy nghĩ đến đồng chí khác.
Lý Thụ Đường vừa nghe lời này nói, thầm nghĩ đây mới là tính cách mà thanh niên nên có. Chứ cứ như trước kia, nhìn thế nào cũng không bình thường, không phù hợp với hiểu biết của hắn về Dương Phàm.
- Đồng chí này, vừa bảo không nên xúc động, vậy mà vẫn thế.
Lý Thụ Đường thân thiết vỗ vai Dương Phàm, cười nói:
- Tổ chức nhất định sẽ câu trả lời làm cậu hài lòng. Đi thôi, đừng có bị vấn đề này ảnh hưởng.
Lời này chính là tiễn khách, Dương Phàm đứng lên cáo từ rời đi, cảm thấy ngực buồn bực, mắt hoa lên, lảo đảo một chút. Nói thật, không khẩn trương là lừa người.
Vương Thần đưa Dương Phàm xuống lầu, trước khi đi còn nhỏ giọng nói:
- Sau này phải chú ý một chút. Tác phong sinh hoạt là điểm chết người.
Dương Phàm gật đầu ra vẻ đã hiểu, từ từ đi ra bãi đỗ xe. Lúc lên xe thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn lòng bàn tay thấy toàn là mồ hôi. Từ vấn đề mà Vương Thần hỏi, người tố cáo mình nhất định là ở Vĩ Huyền. Tố cáo như vậy chắc chắn không phải lạc danh, nếu không ban kỷ luật Uyển Lăng sẽ không để ý. Dương Phàm mặc dù muốn biết ai tố cáo mình. Nhưng rất rõ ràng Vương Thần sẽ không nói. Bực mình một chút, Dương Phàm thở dài một tiếng, thầm nghĩ coi như đây là cảnh cáo với mình.
Về đến tiểu khu, mở cửa đi vào, Bộ Yên ngồi trên ghế đang rất lo lắng. Thấy Dương Phàm mở cửa, mắt sáng lên, chạy tới.
Dương Phàm đóng cửa lại, còn đang thay dép lê thì Bộ Yên đã ôm hắn từ phía sau, nhỏ giọng nói:
- Em đã nghĩ, chờ vụ án kết thúc, em sẽ đến Thượng Hải, không thể làm liên lụy anh nữa.
Dương Phàm đưa tay ra sau vỗ vỗ, nhỏ giọng nói:
- Đừng khẩn trương, không có việc gì.
Bộ Yên áp mặt vào lưng Dương Phàm, cảm nhận phía sau ướt sũng, nghẹn giọng nói:
- Thấy anh khẩn trương như vậy, nhất định là do em đến đây mà thành.
Dương Phàm khó khăn xoay người lại, khẽ đẩy Bộ Yên ra:
- Không có gì, đều nói rõ ràng rồi.
Vẻ mặt Bộ Yên lúc này mới tốt hơn, buông Dương Phàm ra, chỉ vào túi dưới dất:
- Em mua ít đồ sinh hoạt, mấy hôm nay cũng chỉ có thể ở nhà anh.
Dương Phàm nghĩ chuyện này quả thực không có quan hệ với Bộ Yên, vẻ mặt cũng vui hơn, ngồi xuống ghế salon, châm thuocs hút, nhìn điều thuốc không khỏi cười khổ. Ban kỷ luật nhất định sẽ đi tìm Trương Tư Tề và Du Nhã Ny xác minh một chút, việc này lại là chuyện tốt với Dương Phàm.
Bộ Yên đã đi tới, có chút áy náy nhỏ giọng nói:
- Anh người toàn mồ hôi, thời gian không sớm, đi tắm đi.
Dương Phàm lúc này mới thấy áo sau lưng dính dính rất khó chịu, gật đầu đứng lên đi vào toilet. Mở nước nóng, nhắm mắt cho nước xả vào người. Lúc này Dương Phàm mới coi như hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi cảnh báo mình, sau này nhất định không được động một xu tiền công.
Một bàn tay mềm mại đã nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, Dương Phàm lúc này mới có phản ứng, thấy Bộ Yên đã cởi sạch, ngực run lên, ánh mắt si mê nhìn hắn.
Sau một cơn mãnh liệt, Dương Phàm mệt mỏi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì bên ngoài lên đèn. Thấy bên cạnh không có ai, Dương Phàm có chút kỳ quái. Xuống giường, nghe thấy trong phòng bếp có người đang nhỏ giọng hát.
Trên bàn đã bày hai món ăn, Dương Phàm vào toilet đánh răng rửa mặt, đi ra thì Bộ Yên đã bưng một bát canh lên. Nàng thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Ăn cơm thôi.
Bộ Yên mặc đồ ngủ mới mua, thoạt nhìn sáng lạn hơn nhiều. Dương Phàm nhìn lướt qua, thấy hai điểm trên ngực vươn lên, không khỏi cười khổ.
- Ăn cơm xong tôi sẽ đi, tối nay không thể ở lại đây.
Bộ Yên có chút thất vọng, cầm bát cúi thấp đầu mà ăn. Dương Phàm coi như không thấy, vội vàng ăn cơm xong, đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo đi ra.
Bộ Yên ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Dương Phàm đi ra, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không bảo bạn gái đến Vĩ Huyền chiếu cố sinh hoạt của anh. Quần áo đàn ông phải có người giặt, là chứ?
Dương Phàm không dây dưa về vấn đề này, đeo túi máy tính xách tay, lúc ra khỏi cửa mới nói:
- Chú ý mình cho tốt, chuyện của tôi, cô đừng quan tâm. Tối nhớ khóa cửa chắc chắn.
Vốn định nói chuyện tiền với Bộ Yên, nhưng sau chuyện buổi chiều, Dương Phàm quyết định để chuyện đó lại. Dương Phàm không muốn nhân lúc người ta đang nguy. Mặc dù nói trước kia Bộ Yên đã đồng ý lấy mười triệu mua mạng mình. Hơn nữa sau khi có quan hệ ***, Dương Phàm luôn vô thức nghĩ đến cảm nhận của bên nữ.
Xuống lầu, lên xe, lúc khởi động xe, Dương Phàm thở dài một hơi, thầm nói với mình:
- Ngoại trừ Trương Tư Tề, hy vọng đây là người cuối cùng.
Gọi điện tìm Lưu Thiết, hẹn gặp ở quán, Dương Phàm trực tiếp đi đến. Vào phòng ngồi chưa được bao lâu, Lưu Thiết đã mỉm cười đi vào, phía sau còn có hai cô nữ sinh, trong đó có một người Dương Phàm trông khá quen.
- A, em tưởng là ai, thì ra là đại ca.
Nữ sinh này chính là người cùng Hiểu Nguyệt đến nhà Dương Phàm, thấy Dương Phàm liền tùy tiện ngồi xuống bên cạnh.
Cô gái ngồi bàn sẽ được tiền, cho nên Dương Phàm chẳng thấy có gì quá đáng, cứ để cô ta ở lại. Chẳng qua muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với Lưu Thiết nên Dương Phàm nhíu mày nói:
- Hai em ra ngoài đi, tiền cứ tính, anh có việc muốn nói với Lưu Thiết.
Nữ sinh có chút xấu hổ đứng lên, nói thầm:
- Lần nào cũng như vậy, giả vờ đứng đắn, thật đáng ghét.
Lưu Thiết sa sầm mặt, hét:
- Nói con mẹ gì thế? Biết ai đây không?
Hai nữ sinh thấy Lưu Thiết tức, sợ đến độ lui vào góc. Dương Phàm thấy thế không khỏi cười khổ, khẽ vỗ vai Lưu Thiết:
- Đừng so đo với mấy cô bé này.
Vừa nói Dương Phàm vỗ mông cô nữ sinh, nói:
- Đi đi, mấy phút nữa thì vào.
Ngồi vào chỗ, Lưu Thiết khinh thường nói:
- Dương Phàm, đừng cho mấy con bé này mặt mũi, có chút nhan sắc mà dám...
Dương Phàm cười nói:
- Mấy cô này cũng không dễ dàng gì, lúc trẻ còn được, hơn ba mươi tuổi thì có mấy ai giữ được điểm đàn bà? Đều già đến ghê người.
Lưu Thiết nhỏ giọng nói:
- Có phải lại có con đường kiếm tiền.
Dương Phàm thầm nói về mặt này, mũi Lưu Thiết thính thật. Cười cười nói chuyện khách sạn Vân Lĩnh ra, Lưu Thiết nghe xong không khỏi nhíu mày.
- Lão Đại, nói cái gì thế, mau vào ít nhất cũng năm, sáu triệu. Tổng tiền của tao bây giờ cũng là từng đó. Tuy nói bán xe rất lãi, nhưng muốn tiếp nhận toàn bộ ngành chè cũng phải đầu tư không ít, không thể bắt các ngành khác dừng lại được.
Dương Phàm không để ý đến Lưu Thiết đang than oán, cười nói:
- Chỉ là cho mày ra mặt, ai bắt mày bỏ tiền, nhảy lên làm mẹ gì?
Lưu Thiết vừa nghe xong có nguồn tiền khác, cười như hoa nở, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần may có thể xoay được tiền, tao đảm bảo sẽ kinh doanh khách sạn thật tốt.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Mày coi mình là thần à? Mày chỉ ra mặt, dùng danh nghĩa của mày mà mua. Những việc khác tao định cho Hiểu Vân đi làm.
Lưu Thiết nghe thấy chữ Hiểu Vân, lập tức cười khổ:
- người phụ nữ này đúng là không đơn giản, việc tiêu thụ xe bây giờ tao gần như không cần quan tâm. Hơn nữa người phụ nữ này cũng rất mạnh mẽ, chỉ nói đùa mấy câu với cô ta, mặt liền biến sắc ngay. Còn nói cái mẹ gì, lão nương không phải để mua bán, tôn trọng chút.
Dương Phàm đại khái đoán được Lưu Thiết bị thiệt thòi trước mặt Hiểu Vân, không khỏi cười nói:
- Đừng thấy gái đẹp là lao theo như ruồi thấy thịt thối. Người phụ nữ này rất có năng lực, mày đừng trêu chọc cô ta.
Dương Phàm đã quyết định chuyện này, Lưu Thiết hiểu ý gật đầu. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hai cô nữ sinh đi vào đã quy củ hơn trước nhiều, chỉ đơn giản rót rượu, không dám khiêu khích quá đáng.
Dương Phàm ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi. Đã thương lượng xong, chờ tuần sau Lưu Thiết xuống mua khách sạn. Còn một ý nữa Dương Phàm không nói rõ, tạm thời chưa phải lúc.
Thấy mình một lần nữa không có nhà để về. Dương Phàm trực tiếp lái xe về Vĩ Huyền. Tiền Bộ Yên, chỉ có thể đợi cô ta tự mở miệng nói.
Sáng hôm sau, Dương Phàm vừa đến phòng làm việc, Lâm Đốn đã sửa xong đề án cầm đến cho Dương Phàm xem. Dương Phàm thấy cũng được, đang định tìm Hồng Thành Cương báo cáo, Võ Cương đã vội vàng đi lên.
- Phó bí thư Dương, phòng giao thông gửi báo cáo lên, nói là anh muốn xem.
Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt, thầm nói sao không trực tiếp trình lên cục giao thông Uyển Lăng? Cẩn thận suy nghĩ, đối phương không phải trốn tránh trách nhiệm, mà cẩn thận không sợ đắc tội mình.
Cầm báo cáo lên xem, vẻ mặt Dương Phàm càng lúc càng khó coi. Ba mươi km đường cấp một ở Vĩ Huyền, không có một mét nào đạt tiêu chuẩn, mặc dù bây giờ còn không xuất hiện hỏng đường, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tính là cấp hai. Dương Phàm hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này, nếu nói ra, có lẽ cả đường ở Uyển Lăng cũng tồn tại vấn đề này.
Báo cáo này bề ngoài là cần tiền sửa đường, nhưng trên thực tế là một quả bom. Dương Phàm nghĩ đến lời Trầm Minh nói, khó trách Trầm Minh bảo phải nói với Lý Thụ Đường trước.
Báo cáo này mà nộp lên cục giao thông, nhất định sẽ bị đè xuống. Trực tiếp đưa lên sở giao thông càng không thỏa đáng. Dương Phàm suy nghĩ một chút, làm thế nào để đưa báo cáo cho Lý Thụ Đường? Lý Thụ Đường nhìn báo cáo này, sẽ xử lý như thế nào? Dương Phàm có chút khó khăn.
Võ Cương ngồi ở đó, thấy mặt Dương Phàm đang biến sắc, không khỏi biết ý đứng lên:
- Phó bí thư Dương, tôi còn có chút việc, xuống trước.
Dương Phàm lặng lẽ gật đầu, châm điếu thuốc rơi vào trầm ngâm. Chuyện này nhất định phải đâm ra bởi vì có người đang chờ để dùng đến nó. Nhưng đâm thế nào lại cần nghiên cứu.
Suy nghĩ một lúc, Dương Phàm rốt cuộc ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, do dự một chút rồi gọi cho Trường Chánh Dương.
- Alo, ai đó?
Trường Chánh Dương lời nói đầy uy nghiêm, Dương Phàm cười cười, khách khí nói:
- Thư ký Trường hả? Tôi là Dương Phàm.
- Ồ, là phó bí thư Tiểu Dương, sao thế?
- Có một chuyện, tôi muốn phiền anh.
Trường Chánh Dương đầu bên kia lập tức trở nên thận trọng, cười khách khí nói:
- Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, có lợi cho công tác, phó bí thư Tiểu Dương cứ nói.
Dương Phàm mỉm cười, nói:
- Là như thế này, đường ở huyện Vĩ Huyền càng lúc càng xuống cấp, chúng tôi đi xin tiền khắp nơi định sửa chữa một chút, nhưng vẫn thiếu rất nhiều tiền. Cho nên làm một bản báo cáo, hy vọng thư ký Trường giúp một chút, đưa cho bí thư Lý xem.
Trong lòng Trường Chánh Dương run lên, thầm nghĩ nếu trình tự bình thường nên trình lên cục giao thông Uyển Lăng, sau đó trình lên sở giao thông tỉnh, sao lại đưa cho bí thư thị ủy xem? Trường Chánh Dương suy nghĩ một chút, lúc này bí thư Lý đang từng bước thể hiện sự cường đại, hơn nữa chiếm ưu thế tuyệt đối trong hội nghị thường ủy. Chẳng lẽ Dương Phàm nhìn ra điều gì, cho nên có ý định mượn việc thị ủy đang coi trọng cơ sở trồng dược liệu, muốn kiếm tiền cũng thuận lợi hơn?
Trường Chánh Dương đầu tiên là nghĩ, nhân lúc đài truyền hình tỉnh về, bí thư Lý đang cao hứng, giúp chuyện này không phải không thể.
- Như vậy đi, phó bí thư Tiểu Dương, báo cáo này không phải không thể chuyển, chẳng qua tốt nhất lấy danh nghĩa huyện ủy trình lên, lý do là xin lãnh đạo thị ủy chú trọng. Dù sao cũng là một chuyện lớn mà.
Dương Phàm chờ chính là những lời này của Trường Chánh Dương, vội vàng cảm ơn, dập máy, lập tức cầm báo cáo sang nhà huyện ủy, tìm Hồng Thành Cương nói chuyện. Hồng Thành Cương không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp ký tên. Dương Phàm cầm báo cáo, tìm Tô Diệu Nga, vị phó bí thư này cẩn thận nhìn một chút, sau khi xem xong nhìn Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý, ký tên xong rồi nói:
- Mọi việc có thuận lợi cho phát triển cho kinh tế huyện chúng ta, tôi đều ủng hộ.
Dương Phàm đi ra, người đầy mồ hôi, trong lòng thầm nói Lý Thụ Đường thấy báo cáo này sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng qua từ lời nói của Trầm Minh, hình như thế lực bản địa Giang Nam rất có hứng thú với báo cáo này.
Chuyện Y Đạt Hữu còn không đủ để đánh động đến vị trí của những người này. Đường Uyển Lăng, lúc ấy là dưới sự chủ trì của chủ tịch tỉnh, sở giao thông phụ trách phân phối các công trình. Hình như cục giao thông Uyển Lăng không khống chế được mấy công trình thì phải.
Dương Phàm chạy đến chỗ Hạ Tiểu Bình, đưa báo cáo này lên. Hạ Tiểu Bình cầm lên, đọc cẩn thận, sau đó cũng cười cười đầy thâm ý với Dương Phàm, thật lâu không nói gì.
Rốt cuộc Hạ Tiểu Bình ký tên vào báo cáo, ký xong nghiêm giọng nói:
- Phó bí thư Tiểu Dương, đồng chí là cán bộ trẻ ưu tú của đảng ta, điểm này tôi luôn tin tưởng không nghi ngờ.
- Xin trưởng ban Vương cứ hỏi, tôi nghiêm chính không sợ tà ma.
Vương Thần thấy thái độ này của Dương Phàm, trầm giọng nói:
- Có người tố cáo đồng chí về mấy vấn đề sau. Thứ nhất là tác phong nam nữ, nói đồng chí có quan hệ mật thiết với nữ gật đầu Ngả Vân tập đoàn Vĩnh Thái, còn có quan hệ không minh bạch với phóng viên Trương báo tỉnh. Phóng viên Trương còn qua đêm trong phòng đồng chí, xin hỏi có chuyện này không?
Dương Phàm nghe xong trầm ngâm một chút, sửa lại lời nói, bình tĩnh nói:
- Ngả Vân là bạn học hồi đại học với tôi, điều này tôi nghĩ không cần phải báo cáo với tổ chức? Ngả Vân là giám đốc tập đoàn Vĩnh Thái phụ trách khu vực này, thường trú ở Uyển Lăng phụ trách cơ sở trồng dược liệu và nhà máy chế biến dược, đây cũng không phải bí mật gì? Là người phụ trách chủ yếu cơ sở trồng dược liệu, tôi và Ngả Vân quan hệ đều là trong phạm vi công việc, điểm này tổ chức có thể điều tra. Về chuyện phóng viên Trương đúng là đã qua đêm trong phòng tôi. Chẳng qua Trương Tư Tề là bạn gái tôi. Dù bỏ qua mối quan hệ này thì tôi vẫn có thể nói mình là trong sạch. Đêm đó, Trương Tư Tề bởi vì muốn bàn với tôi cho kịp bài viết nên làm việc đến khuya, trực tiếp ngủ lại đó. Tổ chức nếu không tin sự trong sạch giữa chúng tôi, có thể đến tỉnh thành tìm Trương Tư Tề, mang cô ấy đến bệnh viện kiểm tra. Tôi dùng tư cách đảng viên để đảm bảo cô ấy vẫn còn ***
Câu nói cuối cùng của Dương Phàm có chút oán giận, vẻ nghiêm túc trên mặt Vương Thần liền biến mất, chuyển thành cười cười. Chẳng qua Vương Thần rất nhanh đã nghiêm túc lại.
- Vấn đề thứ hai, có người tố cáo đồng chí ở vấn đề kinh tế. Chứng cứ cụ thể không có, nhưng luôn hút thuốc đắt tiền như Gấu Mèo, Hoàng Hạc Lâu, xin hỏi tiền lương của đồng chí có đủ hút thuốc lá không? Còn có về khu khai phá ở huyện Vĩ Huyền, đồng chí luôn chiếu cố khách từ bên ngoài, cung cấp đất miễn phí cho bọn họ xây nhà máy, xin hỏi đồng chí sẽ giải thích như thế nào?
Vấn đề thứ hai này, Dương Phàm nghe xong không khỏi cười khổ.
- Thuốc tôi hút đúng là tôi không phải bỏ một đồng ra mua. Nhưng thuốc đó đều là chị nuôi tôi mua. Tổ chức có thể điều tra tôi có nhận thuốc của người khác không. Về phần vấn đề khu khai phát Vĩ Huyền, đó là kết quả sau hội nghị thường ủy, là chính sách ưu đãi dành cho các nhà kinh doanh phụ trách tiêu thụ một vạn năm nghìn mẫu dưa lê, để các nhà kinh doanh xây dựng cơ sở đóng bao bì và địa điểm vận chuyển. Sao có thể là chứng cớ để tố cáo tôi?
Dương Phàm càng thêm tức tối, vẻ mặt càng thêm khó coi. Vương Thần mỉm cười:
- Đừng kích động, một vấn đề cuối cùng, chị nuôi của đồng chí là ai? Cô ấy sao có thể trường kỳ cung cấp thuốc lá đắt tiền như vậy?
Dương Phàm bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Chủ tịch Du điện tử Hòa Tinh là chị nuôi tôi, cũng không có nhiều lắm, khoảng hơn trăm triệu nhân dân tệ mà thôi.
"Cạch" một tiếng, Dương Phàm lúc này mới phát hiện cuộc nói chuyện vừa nãy đã bị ghi âm.
Vương Thần cười cười đứng lên:
- Đồng chí ngồi đây một chút, tôi đi một chút là về.
Dương Phàm gật đầu, trong lòng thực ra không hề lo lắng về việc này. Hắn chỉ có một điều lo lắng là không lộ ra tiền mình đã thu của Bộ Yên, như vậy chuyện gì cũng xong. Dù là bắt Bộ Yên tới đây, cũng có chứng cứ gì chứ.
Sự thật từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Vương Thần chưa từng nhắc tới Bộ Yên, Dương Phàm đương nhiên rất yên tâm.
Ra khỏi phòng làm việc, Vương Thần trực tiếp đến phòng Lý Thụ Đường, gõ cửa đi vào, thấy Lý Thụ Đường liền cười nói:
- Đã hỏi xong.
Vừa nói Vương Thần ấn phát máy ghi âm, phát ra cuộc nói chuyện.
Lý Thụ Đường sa sầm mặt, nghe xong đoạn băng ghi âm vỗ mạnh bàn nói:
- Đám người đó, tự mình không làm ăn đứng đắn, vậy mà còn tố cáo người làm đứng đắn, nghiêm chỉnh.
Vừa nói Lý Thụ Đường đổi giọng:
- Cái khác không cần nói với đồng chí Dương Phàm. Chỉ điểm đích danh, hơn nữa hầu hết đều là suy đoán nhưng đã là quá khứ.
Vương Thần nói:
- Đồng chí Dương Phàm có chút kích động.
Lý Thụ Đường lắc đầu cười khổ:
- Đương nhiên rồi, vất vả làm nhiều công tác như vậy, bị người tố cáo, thoải mái mới là lạ. Như vậy đi, đồng chí bảo cậu ta đến chỗ tôi, tôi nói chuyện với cậu ta.
Vương Thần gật đầu đi ra ngoài, không lâu sau Dương Phàm khẽ gõ cửa đi vào, trên mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng vẻ ủy khuất trong mắt, ai cũng có thể thấy.
Lý Thụ Đường ra hiệu cho Dương Phàm ngồi xuống, mỉm cười:
- Đồng chí Dương Phàm, tổ chức tìm cậu nói chuyện cũng là vì quan tâm và trân trọng cậu. Chuyện này đồng chí Vương Thần chủ trương xử lý bí mật. Tôi cũng rất đồng ý. Cậu không nên suy nghĩ nhiều. Công tác Vĩ Huyền cứ việc lớn mật mà làm, không nên vì vậy mà bó tay bó chân, lãnh đạo thị ủy rất tín nhiệm cậu.
Lý Thụ Đường chỉ an ủi mà thôi. Từ bản chất mà nói, Dương Phàm cũng không được bồi thường bao nhiêu.
Dương Phàm coi như đã ổn định hơn, gật đầu nói:
- Cảm ơn tổ chức đã tín nhiệm tôi.
Lý Thụ Đường vỗ vai Dương Phàm, cười nói:
- Thành tích công tác của đồng chí, tổ chức đều thấy được. Trưởng ban Vương báo cáo với tôi, hàng năm ban kỷ luật tỉnh ủy có cuộc hội nghị chống tham nhũng, ban kỷ luật Uyển Lăng đề cử cậu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Câu này có ý làm dịu, Dương Phàm lúc này đã rất bình tĩnh, đứng lên nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn thị ủy tín nhiệm, nhưng tôi vẫn hy vọng thị ủy có thể suy nghĩ đến đồng chí khác.
Lý Thụ Đường vừa nghe lời này nói, thầm nghĩ đây mới là tính cách mà thanh niên nên có. Chứ cứ như trước kia, nhìn thế nào cũng không bình thường, không phù hợp với hiểu biết của hắn về Dương Phàm.
- Đồng chí này, vừa bảo không nên xúc động, vậy mà vẫn thế.
Lý Thụ Đường thân thiết vỗ vai Dương Phàm, cười nói:
- Tổ chức nhất định sẽ câu trả lời làm cậu hài lòng. Đi thôi, đừng có bị vấn đề này ảnh hưởng.
Lời này chính là tiễn khách, Dương Phàm đứng lên cáo từ rời đi, cảm thấy ngực buồn bực, mắt hoa lên, lảo đảo một chút. Nói thật, không khẩn trương là lừa người.
Vương Thần đưa Dương Phàm xuống lầu, trước khi đi còn nhỏ giọng nói:
- Sau này phải chú ý một chút. Tác phong sinh hoạt là điểm chết người.
Dương Phàm gật đầu ra vẻ đã hiểu, từ từ đi ra bãi đỗ xe. Lúc lên xe thấy xung quanh vắng lặng, lúc này mới thở dài một hơi, nhìn lòng bàn tay thấy toàn là mồ hôi. Từ vấn đề mà Vương Thần hỏi, người tố cáo mình nhất định là ở Vĩ Huyền. Tố cáo như vậy chắc chắn không phải lạc danh, nếu không ban kỷ luật Uyển Lăng sẽ không để ý. Dương Phàm mặc dù muốn biết ai tố cáo mình. Nhưng rất rõ ràng Vương Thần sẽ không nói. Bực mình một chút, Dương Phàm thở dài một tiếng, thầm nghĩ coi như đây là cảnh cáo với mình.
Về đến tiểu khu, mở cửa đi vào, Bộ Yên ngồi trên ghế đang rất lo lắng. Thấy Dương Phàm mở cửa, mắt sáng lên, chạy tới.
Dương Phàm đóng cửa lại, còn đang thay dép lê thì Bộ Yên đã ôm hắn từ phía sau, nhỏ giọng nói:
- Em đã nghĩ, chờ vụ án kết thúc, em sẽ đến Thượng Hải, không thể làm liên lụy anh nữa.
Dương Phàm đưa tay ra sau vỗ vỗ, nhỏ giọng nói:
- Đừng khẩn trương, không có việc gì.
Bộ Yên áp mặt vào lưng Dương Phàm, cảm nhận phía sau ướt sũng, nghẹn giọng nói:
- Thấy anh khẩn trương như vậy, nhất định là do em đến đây mà thành.
Dương Phàm khó khăn xoay người lại, khẽ đẩy Bộ Yên ra:
- Không có gì, đều nói rõ ràng rồi.
Vẻ mặt Bộ Yên lúc này mới tốt hơn, buông Dương Phàm ra, chỉ vào túi dưới dất:
- Em mua ít đồ sinh hoạt, mấy hôm nay cũng chỉ có thể ở nhà anh.
Dương Phàm nghĩ chuyện này quả thực không có quan hệ với Bộ Yên, vẻ mặt cũng vui hơn, ngồi xuống ghế salon, châm thuocs hút, nhìn điều thuốc không khỏi cười khổ. Ban kỷ luật nhất định sẽ đi tìm Trương Tư Tề và Du Nhã Ny xác minh một chút, việc này lại là chuyện tốt với Dương Phàm.
Bộ Yên đã đi tới, có chút áy náy nhỏ giọng nói:
- Anh người toàn mồ hôi, thời gian không sớm, đi tắm đi.
Dương Phàm lúc này mới thấy áo sau lưng dính dính rất khó chịu, gật đầu đứng lên đi vào toilet. Mở nước nóng, nhắm mắt cho nước xả vào người. Lúc này Dương Phàm mới coi như hoàn toàn bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi cảnh báo mình, sau này nhất định không được động một xu tiền công.
Một bàn tay mềm mại đã nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, Dương Phàm lúc này mới có phản ứng, thấy Bộ Yên đã cởi sạch, ngực run lên, ánh mắt si mê nhìn hắn.
Sau một cơn mãnh liệt, Dương Phàm mệt mỏi ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì bên ngoài lên đèn. Thấy bên cạnh không có ai, Dương Phàm có chút kỳ quái. Xuống giường, nghe thấy trong phòng bếp có người đang nhỏ giọng hát.
Trên bàn đã bày hai món ăn, Dương Phàm vào toilet đánh răng rửa mặt, đi ra thì Bộ Yên đã bưng một bát canh lên. Nàng thấy Dương Phàm liền cười nói:
- Ăn cơm thôi.
Bộ Yên mặc đồ ngủ mới mua, thoạt nhìn sáng lạn hơn nhiều. Dương Phàm nhìn lướt qua, thấy hai điểm trên ngực vươn lên, không khỏi cười khổ.
- Ăn cơm xong tôi sẽ đi, tối nay không thể ở lại đây.
Bộ Yên có chút thất vọng, cầm bát cúi thấp đầu mà ăn. Dương Phàm coi như không thấy, vội vàng ăn cơm xong, đứng dậy vào phòng ngủ thay quần áo đi ra.
Bộ Yên ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Dương Phàm đi ra, nhỏ giọng nói:
- Sao anh không bảo bạn gái đến Vĩ Huyền chiếu cố sinh hoạt của anh. Quần áo đàn ông phải có người giặt, là chứ?
Dương Phàm không dây dưa về vấn đề này, đeo túi máy tính xách tay, lúc ra khỏi cửa mới nói:
- Chú ý mình cho tốt, chuyện của tôi, cô đừng quan tâm. Tối nhớ khóa cửa chắc chắn.
Vốn định nói chuyện tiền với Bộ Yên, nhưng sau chuyện buổi chiều, Dương Phàm quyết định để chuyện đó lại. Dương Phàm không muốn nhân lúc người ta đang nguy. Mặc dù nói trước kia Bộ Yên đã đồng ý lấy mười triệu mua mạng mình. Hơn nữa sau khi có quan hệ ***, Dương Phàm luôn vô thức nghĩ đến cảm nhận của bên nữ.
Xuống lầu, lên xe, lúc khởi động xe, Dương Phàm thở dài một hơi, thầm nói với mình:
- Ngoại trừ Trương Tư Tề, hy vọng đây là người cuối cùng.
Gọi điện tìm Lưu Thiết, hẹn gặp ở quán, Dương Phàm trực tiếp đi đến. Vào phòng ngồi chưa được bao lâu, Lưu Thiết đã mỉm cười đi vào, phía sau còn có hai cô nữ sinh, trong đó có một người Dương Phàm trông khá quen.
- A, em tưởng là ai, thì ra là đại ca.
Nữ sinh này chính là người cùng Hiểu Nguyệt đến nhà Dương Phàm, thấy Dương Phàm liền tùy tiện ngồi xuống bên cạnh.
Cô gái ngồi bàn sẽ được tiền, cho nên Dương Phàm chẳng thấy có gì quá đáng, cứ để cô ta ở lại. Chẳng qua muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với Lưu Thiết nên Dương Phàm nhíu mày nói:
- Hai em ra ngoài đi, tiền cứ tính, anh có việc muốn nói với Lưu Thiết.
Nữ sinh có chút xấu hổ đứng lên, nói thầm:
- Lần nào cũng như vậy, giả vờ đứng đắn, thật đáng ghét.
Lưu Thiết sa sầm mặt, hét:
- Nói con mẹ gì thế? Biết ai đây không?
Hai nữ sinh thấy Lưu Thiết tức, sợ đến độ lui vào góc. Dương Phàm thấy thế không khỏi cười khổ, khẽ vỗ vai Lưu Thiết:
- Đừng so đo với mấy cô bé này.
Vừa nói Dương Phàm vỗ mông cô nữ sinh, nói:
- Đi đi, mấy phút nữa thì vào.
Ngồi vào chỗ, Lưu Thiết khinh thường nói:
- Dương Phàm, đừng cho mấy con bé này mặt mũi, có chút nhan sắc mà dám...
Dương Phàm cười nói:
- Mấy cô này cũng không dễ dàng gì, lúc trẻ còn được, hơn ba mươi tuổi thì có mấy ai giữ được điểm đàn bà? Đều già đến ghê người.
Lưu Thiết nhỏ giọng nói:
- Có phải lại có con đường kiếm tiền.
Dương Phàm thầm nói về mặt này, mũi Lưu Thiết thính thật. Cười cười nói chuyện khách sạn Vân Lĩnh ra, Lưu Thiết nghe xong không khỏi nhíu mày.
- Lão Đại, nói cái gì thế, mau vào ít nhất cũng năm, sáu triệu. Tổng tiền của tao bây giờ cũng là từng đó. Tuy nói bán xe rất lãi, nhưng muốn tiếp nhận toàn bộ ngành chè cũng phải đầu tư không ít, không thể bắt các ngành khác dừng lại được.
Dương Phàm không để ý đến Lưu Thiết đang than oán, cười nói:
- Chỉ là cho mày ra mặt, ai bắt mày bỏ tiền, nhảy lên làm mẹ gì?
Lưu Thiết vừa nghe xong có nguồn tiền khác, cười như hoa nở, nhỏ giọng nói:
- Chỉ cần may có thể xoay được tiền, tao đảm bảo sẽ kinh doanh khách sạn thật tốt.
Dương Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Mày coi mình là thần à? Mày chỉ ra mặt, dùng danh nghĩa của mày mà mua. Những việc khác tao định cho Hiểu Vân đi làm.
Lưu Thiết nghe thấy chữ Hiểu Vân, lập tức cười khổ:
- người phụ nữ này đúng là không đơn giản, việc tiêu thụ xe bây giờ tao gần như không cần quan tâm. Hơn nữa người phụ nữ này cũng rất mạnh mẽ, chỉ nói đùa mấy câu với cô ta, mặt liền biến sắc ngay. Còn nói cái mẹ gì, lão nương không phải để mua bán, tôn trọng chút.
Dương Phàm đại khái đoán được Lưu Thiết bị thiệt thòi trước mặt Hiểu Vân, không khỏi cười nói:
- Đừng thấy gái đẹp là lao theo như ruồi thấy thịt thối. Người phụ nữ này rất có năng lực, mày đừng trêu chọc cô ta.
Dương Phàm đã quyết định chuyện này, Lưu Thiết hiểu ý gật đầu. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hai cô nữ sinh đi vào đã quy củ hơn trước nhiều, chỉ đơn giản rót rượu, không dám khiêu khích quá đáng.
Dương Phàm ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi. Đã thương lượng xong, chờ tuần sau Lưu Thiết xuống mua khách sạn. Còn một ý nữa Dương Phàm không nói rõ, tạm thời chưa phải lúc.
Thấy mình một lần nữa không có nhà để về. Dương Phàm trực tiếp lái xe về Vĩ Huyền. Tiền Bộ Yên, chỉ có thể đợi cô ta tự mở miệng nói.
Sáng hôm sau, Dương Phàm vừa đến phòng làm việc, Lâm Đốn đã sửa xong đề án cầm đến cho Dương Phàm xem. Dương Phàm thấy cũng được, đang định tìm Hồng Thành Cương báo cáo, Võ Cương đã vội vàng đi lên.
- Phó bí thư Dương, phòng giao thông gửi báo cáo lên, nói là anh muốn xem.
Dương Phàm nghe xong không khỏi sửng sốt, thầm nói sao không trực tiếp trình lên cục giao thông Uyển Lăng? Cẩn thận suy nghĩ, đối phương không phải trốn tránh trách nhiệm, mà cẩn thận không sợ đắc tội mình.
Cầm báo cáo lên xem, vẻ mặt Dương Phàm càng lúc càng khó coi. Ba mươi km đường cấp một ở Vĩ Huyền, không có một mét nào đạt tiêu chuẩn, mặc dù bây giờ còn không xuất hiện hỏng đường, nhưng nhiều nhất chỉ có thể tính là cấp hai. Dương Phàm hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này, nếu nói ra, có lẽ cả đường ở Uyển Lăng cũng tồn tại vấn đề này.
Báo cáo này bề ngoài là cần tiền sửa đường, nhưng trên thực tế là một quả bom. Dương Phàm nghĩ đến lời Trầm Minh nói, khó trách Trầm Minh bảo phải nói với Lý Thụ Đường trước.
Báo cáo này mà nộp lên cục giao thông, nhất định sẽ bị đè xuống. Trực tiếp đưa lên sở giao thông càng không thỏa đáng. Dương Phàm suy nghĩ một chút, làm thế nào để đưa báo cáo cho Lý Thụ Đường? Lý Thụ Đường nhìn báo cáo này, sẽ xử lý như thế nào? Dương Phàm có chút khó khăn.
Võ Cương ngồi ở đó, thấy mặt Dương Phàm đang biến sắc, không khỏi biết ý đứng lên:
- Phó bí thư Dương, tôi còn có chút việc, xuống trước.
Dương Phàm lặng lẽ gật đầu, châm điếu thuốc rơi vào trầm ngâm. Chuyện này nhất định phải đâm ra bởi vì có người đang chờ để dùng đến nó. Nhưng đâm thế nào lại cần nghiên cứu.
Suy nghĩ một lúc, Dương Phàm rốt cuộc ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại, do dự một chút rồi gọi cho Trường Chánh Dương.
- Alo, ai đó?
Trường Chánh Dương lời nói đầy uy nghiêm, Dương Phàm cười cười, khách khí nói:
- Thư ký Trường hả? Tôi là Dương Phàm.
- Ồ, là phó bí thư Tiểu Dương, sao thế?
- Có một chuyện, tôi muốn phiền anh.
Trường Chánh Dương đầu bên kia lập tức trở nên thận trọng, cười khách khí nói:
- Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc, có lợi cho công tác, phó bí thư Tiểu Dương cứ nói.
Dương Phàm mỉm cười, nói:
- Là như thế này, đường ở huyện Vĩ Huyền càng lúc càng xuống cấp, chúng tôi đi xin tiền khắp nơi định sửa chữa một chút, nhưng vẫn thiếu rất nhiều tiền. Cho nên làm một bản báo cáo, hy vọng thư ký Trường giúp một chút, đưa cho bí thư Lý xem.
Trong lòng Trường Chánh Dương run lên, thầm nghĩ nếu trình tự bình thường nên trình lên cục giao thông Uyển Lăng, sau đó trình lên sở giao thông tỉnh, sao lại đưa cho bí thư thị ủy xem? Trường Chánh Dương suy nghĩ một chút, lúc này bí thư Lý đang từng bước thể hiện sự cường đại, hơn nữa chiếm ưu thế tuyệt đối trong hội nghị thường ủy. Chẳng lẽ Dương Phàm nhìn ra điều gì, cho nên có ý định mượn việc thị ủy đang coi trọng cơ sở trồng dược liệu, muốn kiếm tiền cũng thuận lợi hơn?
Trường Chánh Dương đầu tiên là nghĩ, nhân lúc đài truyền hình tỉnh về, bí thư Lý đang cao hứng, giúp chuyện này không phải không thể.
- Như vậy đi, phó bí thư Tiểu Dương, báo cáo này không phải không thể chuyển, chẳng qua tốt nhất lấy danh nghĩa huyện ủy trình lên, lý do là xin lãnh đạo thị ủy chú trọng. Dù sao cũng là một chuyện lớn mà.
Dương Phàm chờ chính là những lời này của Trường Chánh Dương, vội vàng cảm ơn, dập máy, lập tức cầm báo cáo sang nhà huyện ủy, tìm Hồng Thành Cương nói chuyện. Hồng Thành Cương không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp ký tên. Dương Phàm cầm báo cáo, tìm Tô Diệu Nga, vị phó bí thư này cẩn thận nhìn một chút, sau khi xem xong nhìn Dương Phàm cười cười đầy ẩn ý, ký tên xong rồi nói:
- Mọi việc có thuận lợi cho phát triển cho kinh tế huyện chúng ta, tôi đều ủng hộ.
Dương Phàm đi ra, người đầy mồ hôi, trong lòng thầm nói Lý Thụ Đường thấy báo cáo này sẽ nghĩ như thế nào? Chẳng qua từ lời nói của Trầm Minh, hình như thế lực bản địa Giang Nam rất có hứng thú với báo cáo này.
Chuyện Y Đạt Hữu còn không đủ để đánh động đến vị trí của những người này. Đường Uyển Lăng, lúc ấy là dưới sự chủ trì của chủ tịch tỉnh, sở giao thông phụ trách phân phối các công trình. Hình như cục giao thông Uyển Lăng không khống chế được mấy công trình thì phải.
Dương Phàm chạy đến chỗ Hạ Tiểu Bình, đưa báo cáo này lên. Hạ Tiểu Bình cầm lên, đọc cẩn thận, sau đó cũng cười cười đầy thâm ý với Dương Phàm, thật lâu không nói gì.
Rốt cuộc Hạ Tiểu Bình ký tên vào báo cáo, ký xong nghiêm giọng nói:
- Phó bí thư Tiểu Dương, đồng chí là cán bộ trẻ ưu tú của đảng ta, điểm này tôi luôn tin tưởng không nghi ngờ.
Bình luận truyện